Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Editor: Amphitrite Thể loại: Hiện đại, cổ xuyên kim, sủng, HE Từ một thứ nữ phải khó khăn lắm mới có thể leo tới vị trí trắc phi của thái tử, nhưng khăn voăn còn chưa kịp vén lên thì lại xuyên tới hiện đại vào thân xác của một diễn viên mà nữ diễn viên này lại bị mang tiếng là bình hoa di động. Tô San: "Cái gì? Đóng phim sao?" Từ đây, giới giải trí phát hiện một việc kỳ lạ, nữ diễn viên bình hoa kỹ năng diễn xuất nát bấy bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, còn tinh thông cầm kỳ thi họa??? --- MC: Tô tiểu thư, trước đây nghe đồn Tạ ảnh đế bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô không tốt nên mới từ chối vai diễn trong bộ phim này, quan hệ của 2 người có phải thực sự như lời đồn không hợp không? Tô San: Chuyện này nọ thực ra do cư dân mạng nói không có căn cứ, Tạ ảnh đế là một tiền bối rất tốt của tôi, cũng cho tôi rất nhiều lời khuyên trong việc diễn xuất, chúng tôi không có không hợp nhau (mặt mỉm cười) MC: Vậy hiện tại chúng ta cùng gọi điện thoại nói chuyện với Tạ Duyên một chút nhé! Điện thoại sau 1 hồi chuông  được chuyển, trong điện thoại truyền đến 1 giọng nam lười biếng: "Em khi nào mới về, anh đói bụng." MC:???!! Người xem:!!!! Tô San:  ╮ ( ╯_╰) ╭ *** Có bao giờ đang xem một quyển gia đấu/cung đấu mà các tình yêu gật gù cảm thán mỗi người cổ đại là một diễn viên trời sinh? Bộ này chính là minh chứng đây. Nữ chính vốn là thứ nữ không có phân lượng trong một gia đình mà cha không thương, mẹ mất sớm, khó khăn lắm mới trèo đến vị trí Trắc phi của Thái tử, đâu ngờ rằng khăn hỉ chưa kịp vén đã bùm, xuyên đến hiện đại. Nguyên chủ của cô là một nữ diễn viên hạng ba, có sắc không tài, là bình hoa đúng nghĩa. Tiếp đó là hành trình nữ chính phát huy tài năng cổ đại của mình để toả sáng trong làng showbiz. tumblr_inline_ngf9rdfow21qid2nw Giữa muôn vàn các bộ truyện cùng thể loại thì mình khá thích cách viết của bộ truyện này. Giọng kể tạo cảm giác khách quan, không tâng bốc nữ chính, không làm quá sự việc. Tác giả còn tạo tình huống và sắp xếp chi tiết khéo léo, khiến truyện dù không quá đặc sắc, cũng có thể lôi kéo mình lê hết chương này đến chương khác. Đôi chính của bộ này thì phải nói ngọt ơi là ngọt luôn. Nữ chính là tiểu thư cổ đại đúng nghĩa, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, bếp núc nữ hồng. Mình rất có cảm tình với nữ chính trong truyện. Cô là người đạm mạc dịu dàng, không sân si nổi tiếng, không có những suy nghĩ giật gân dở người, nhưng đôi lúc phát ngôn của cô nàng này cũng không đỡ nổi theo một cách rất riêng ( ‾́ ◡ ‾́ ) Các bạn đọc thử xem, đảm bảo sẽ thấy cô thật sự khác biệt với các nữ chính trong những bộ showbiz khác. tumblr_inline_ngf9rdfow21qid2nw Bạn nam chính, ài, đây là một trong những con ruồi chết vì mật đây hihi. Ban đầu người ta cũng khí chất bắn ra bốn phía, hời hợt lạnh lùng giữa nhân gian khói lửa, ai dè đâu lại dễ dãi đến độ chỉ cần một món bánh điểm tâm là mua chuộc được ngay, và sau đó là chuỗi ngày chực chờ không bỏ sót bất cứ cơ hội nào để được ăn đồ ăn nữ chính làm. Đến nỗi một ngày nọ, vị nam thần ba lần đoạt giải Ảnh đế cũng phải dùng đến chiêu trò ‘thả thính’ huyền thoại: “Nấu mì trứng thì cho trứng vào trước hay mì vào trước?” (đọc đến đây thì cười ngất vì nhớ đến một thời newsfeed mình tràn ngập ‘trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà’ ????) Túm lại là truyện nhẹ nhàng đáng yêu, đảm bảo bạn nào thích showbiz sẽ mê ngay, còn như thể loại ăn tạp là mình thì cũng thấy truyện rất ổn. Số chương khá nhiều nên không tránh khỏi đến phút chót thì có mất kiên nhẫn nhưng may mắn trước lúc mình đâm ra chán thì tác giả cũng dừng bút rồi. Cuối cùng là phải công nhận bạn thầu bộ này là editor có tâm nhất mà mình từng thấy ở DĐLQD, chuyển ngữ mượt mà, chú thích cũng rất cẩn thận nữa. Bạn nào còn phân vân không biết có nên đọc không vì thấy cái tên truyện có vẻ củ chuối thì có thể yên tâm nhảy hố rồi °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° • Ps của Hoài: túm quần lại là truyện hay ngọt sủng và có chút thịt vụn ^^ hồi trước nhớ bạn nào kêu muốn đọc truyện nào có mấy bình luận của cư dân mạng ý. Truyện này có nè. Nhiều lúc đọc mà thấy hài dễ sợ. Hihi *** #Review ẢNH HẬU ĐỐI MẶT HÀNG NGÀY Tác giả: Ngã Yêu Thành Tiên Thể loại: Hiện đại, cổ xuyên kim, nữ chính từ cổ đại xuyên đến hiện đại, nam chính ảnh đế, showbiz, sạch sủng, hơi sắc, hài, HE. Độ dài: 111 chương + 1 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit Link đọc: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=410629 --- Từ một thứ nữ phải khó khăn lắm mới có thể leo tới vị trí trắc phi của thái tử, nhưng khăn còn chưa kịp vén lên thì lại xuyên tới hiện đại vào thân xác của một diễn viên mà nữ diễn viên này lại bị mang tiếng là bình hoa di động. Tô San: "Cái gì? Đóng phim sao?" Từ đây, giới giải trí phát hiện một việc kỳ lạ, nữ diễn viên bình hoa kỹ năng diễn xuất nát bấy bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, còn tinh thông cầm kỳ thi họa??? --- MC: "Tô tiểu thư, trước đây nghe đồn Tạ ảnh đế bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô không tốt nên mới từ chối vai diễn trong bộ phim này, quan hệ của 2 người có phải thực sự như lời đồn không hợp không?" Tô San: "Chuyện này nọ thực ra do cư dân mạng nói không có căn cứ, Tạ ảnh đế là một tiền bối rất tốt của tôi, cũng cho tôi rất nhiều lời khuyên trong việc diễn xuất, chúng tôi không có không hợp nhau" (mặt mỉm cười). MC: "Vậy hiện tại chúng ta cùng gọi điện thoại nói chuyện với Tạ Duyên một chút nhé!" Điện thoại sau 1 hồi chuông được chuyển, trong điện thoại truyền đến 1 giọng nam lười biếng: "Em khi nào mới về, anh đói bụng." MC:???!! Người xem:!!!! Tô San: ╮ ( ╯_╰) ╭ ----- Ta đa!!!!!! Mình xin phép nhiệt liệt đề cử truyện này nha, nếu bạn thích đọc showbiz sủng ngọt ngào ân ái ngược FA thì đây là một lựa chọn cực ngon miệng luôn nè. --- Ngày nàng xuất giá về làm trắc phi của thái tử, một đám thích khách hành thích thái tử xông vào tân phòng loạn đao giết chết tân nương. Hồn tân nương xuyên đến hiện đại nhập vào thân xác một tiểu minh tinh bình hoa, tân nương đành chấp nhận hiện thực sống tiếp và dấn thân vào showbiz đầy rẫy thị phi. Nàng là Tô San, một Tô San không phải Tô San nhưng cũng chính là Tô San. Đời trước vì muốn sống tốt trong xã hội phong kiến khắc nghiệt kia, để lấy lòng tổ mẫu, để nửa đời sau được gả vào nhà tốt Tô San phải thạo cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, thế nên khi đến hiện đại Tô San chẳng khác gì bảo bối thần kì việc gì cũng làm được. Kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ thân xác đó thật sự là nát đến mức xúc phạm người xem, may mà nhờ có gia đình chống lưng nâng đỡ nên đường sự nghiệp rất thuận lợi, không có fan vẫn cứ được diễn phim lớn đều đều. Khi Tô San xuyên đến, kỹ năng diễn không làm khó được cô vì ở nội trạch các gia môn lớn, một thứ nữ như cô phải biết diễn, phải biết che giấu cảm xúc bản thân, phải diễn rất giỏi nên trong đường sự nghiệp sau này, Tô San dần dần không còn mang danh là một bình hoa nữa. Nhưng chủ đề chính của truyện không phải là quá khứ hay con đường diễn xuất của Tô San, chủ đề chính là tình yêu sét đánh của nam thần ảnh đế phim điện ảnh Tạ Duyên với nữ chính Tô San của chúng ta. Ảnh đế Tạ Duyên là ai? “Có người nói trong các ảnh đế thì Tạ Duyên là người đẹp trai nhất, trong những người có nhiều fan thì là người có diễn xuất tốt nhất, trong phái thực lực thì là người hot nhất, tám năm từ khi debut đều không có scandal, nếu có một chút manh mối thì công ty quản lý lập tức ra mặt làm sáng tỏ, chưa bao giờ có chuyện xấu, cũng không cho bất kỳ nghệ sỹ nữ nào có cơ hội lăng xê couple, có thể nói là làm cho fan nữ rất yên tâm”. Trong lần đầu tiên hai người hợp tác với nhau, với con mắt người đọc thì mình chắc chắn Tạ Duyên bị Tô San hớp hồn rồi, một nam thần lạnh lùng cứ có những hành động khác với lẽ thường quan tâm một diễn viên nhỏ không tên tuổi lại có tiếng xấu bình hoa. Mang danh ảnh đế chưa từng đồng ý đóng cảnh hôn, thế mà ở lần hợp tác với Tô San, ảnh đế lại dễ dãi đến lạ đồng ý đóng cảnh hôn. Sau đó nam thần thích dở chứng lại hay lười một năm chỉ nhận một bộ phim điện ảnh lại đi nhận đóng phim truyền hình tình yêu “hường” phấn, phá vỡ mọi nguyên tắc của bản thân. Vâng, vì phim truyền hình đó do Tô San đảm nhận vai nữ chính. “Cậu thiếu tiền à, sao lại chạy đi đóng phim truyền hình?” “Tôi thiếu bà xã” Hành trình cua gái của Tạ Duyên đọc rất buồn cười. Một khi ảnh đế đã muốn có người yêu thì tiết tháo sĩ diện cao quý gì đó đều là mây bay. “Tôi không biết nấu” đến “Tôi không quen ăn đồ ăn người khác nấu.” Tô San: “Vậy từ trước tới giờ anh sống thế nào?” Tạ Duyên “Tôi cũng không biết trước giờ tôi sống như thế nào” “...” Rồi Tạ ảnh đế luôn xoắn não mà lo âu có phải hay không các cô gái bây giờ đều thích những chàng trai trẻ tuổi tươi sáng tiểu thịt tươi, có phải da mình đen quá không? Làm cho trợ lý chỉ biết thở dài Tô San làm điên Duyên ca nhà mình rồi. Nhưng kết quả của quá trình vứt bỏ tiết tháo của Tạ Duyên cũng nhanh chóng được hồi đáp, hai người yêu đương thì chỉ tội cho hai người trợ lí, FA luôn chịu mọi tổn thương. Tạ Duyên thích làm nũng, Tạ Duyên là một hũ giấm to, Tạ Duyên rất hư hỏng là những đánh giá sau khi hai người xác định yêu đương. Anh làm nũng em về nhanh đi, anh đói, anh không muốn ăn cơm hộp, sau đó chụp ảnh hộp cơm toàn rau với rau gửi cho Tô San để bán thảm cầu thương yêu, thương hại, thương xót Nhìn trên tổng thể, truyện "Ảnh hậu đối mặt hằng ngày" không có những biến cố gây sứt mẻ tình cảm của nhân vật chính, đây chỉ là một câu chuyện tình yêu xuôi chèo mát mái, yêu thầm, theo đuổi tỏ tình, yêu đương bí mật và công khai cho công chúng, sau đó lấy nhau và sinh con. Tạ ảnh đế cao lãnh bây giờ lại thích dằn vặt FA bằng cách chụp ảnh khoe khoang hạnh phúc, một kết thúc hết sức hoàn chỉnh luôn. Nếu bạn đã quá mệt mỏi với những bộ truyện có mưu mô cân não thì đây là một câu chuyện phù hợp để giải trí, một chút ngọt ngào bao giờ cũng làm cho người ta vui hơn mà, nhưng FA thì không thích thế đâu, xem người ta ân ân ái ái vừa là một thú vui vừa là một cách tự ngược _________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hóa - fb/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày của tác giả Ngã Yếu Thành Tiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.