Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ

Ở đâu đó trên thế giới này, có lẽ sẽ có một người, luôn làm chúng ta nhớ mãi tận sâu trong đáy lòng, mỗi khi trôi qua thời tuổi trẻ. Nghĩ về anh, là nhớ đến những khoảng thời gian vui tươi, những ngày hạnh phúc. Nhưng, nếu như thật sự có một người như vậy, tôi nhất định sẽ hướng trời cao cầu nguyện, để cho chúng tôi cả đời này cũng không tiếp tục gặp lại nhau. Một bức ảnh của quá khứ, chỉ nên đặt vào trang sách của sự hồi tưởng và quý trọng. *** TẶNG NGƯỜI MỘT BÓ HOA DIÊN VĨ (Tên tiếng Trung: 送你一束鸢尾花) Tác giả: Đường Thất Công Tử Thể loại: Hiện đại, SE, Truyện ngắn Tình trạng: Hoàn Trên thế giới này, có lẽ có một người, đến từ những tháng năm tuổi trẻ, mà chúng ta giấu kỹ tận đáy lòng, nhớ nhung người đó, nhớ tới cả những ngày tươi đẹp đã qua, những tháng ngày hạnh phúc hồn nhiên ấy. Nhưng, nếu thật sự có một người như vậy, phải hướng lên trời cao cầu nguyện, để chúng con suốt đời không gặp nhau. Giống như một tấm hình cũ, cần đặt nó trong tập sách ảnh, hồi ức và trân trọng. Nội dung truyện: Khi đọc xong cuốn truyện, không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào nhỉ? Có lẽ là một chút hụt hẫng, một chút tiếc nuối, một chút buồn cho đoạn tình cảm đơn phương của họ chăng? Uhm… có lẽ là như vậy!! Nội dung truyện được kể lại thông qua nhân vật tôi – Đàm Nhiên, một cô gái tính cách có phần nhút nhát và hơi tự ti. Vào năm cô thôi việc, để quay về kinh doanh nhà trọ nhỏ ấp ủ đã 3 năm, cô vờ như vô tình hỏi thăm về tin tức của Nhậm Phi – chàng trai cô thầm mến. Phần lớn những lời đồn cô nhận về được là nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy đã đi Châu Úc du học, học một mạch đến trên tiến sĩ; có người nói một thời gian trước gặp cậu ấy ở thành phố C, hình như đã về nước, vào làm chuyên gia phân tích đầu tư cho một công ty chứng khoán”. Mặc dù thu thập được chút thông tin về anh nhưng đa phần cô đều không tin cho lắm. Đến khi, Tiểu An - bạn của cô nhắn trên MSN, gõ một hàng chữ đậm thật lớn cho cô xem: “Nhậm Phi à, nghe đâu một thời gian trước kết hôn rồi đấy, cô dâu chính là người cặp thành một đôi với cậu ấy hồi cuối năm tư, tên là gì ấy nhỉ? A, Michelle.” Lúc này cô nghĩ đoạn hồi ức không có gì đặc biệt này cũng sắp đi đến hồi kết. Vì thời gian 6 năm cô vẫn luôn ghi tạc cậu ấy tận đáy lòng, và có lẽ bởi từng đoạn thời gian xóa nhòa, sau hai nghìn ngày đêm, việc hồi tưởng về cậu ấy đã mất đi ý nghĩa vốn có, biết đâu cũng đã biến thành một loại tô-tem biểu tượng tinh thần. Thế nhưng, tuần thứ hai kể từ khi từ chức, chuyển tới quán trọ nhỏ nơi được mẹ cô quản lý rất tốt, cha cô thì dỡ hàng tường gạch cũ đổi thành hai hàng rào gỗ làm từ gỗ thông, tường vi màu hồng phấn leo đầy trên mặt hàng rào, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh chiếu rọi. Cô cứ nghĩ rằng, bản thân ở tuổi hai mươi bảy đã mất đi toàn bộ những cảm nhận về thẫm mỹ nghệ thuật, nhưng khoảnh khắc này lại có thể khiến cô nhớ tới câu chuyện cổ tích từng đọc lúc ấu thơ và… nhớ tới Nhậm Phi. [Nhậm Phi, cậu ấy đã trở thành điều gì rồi? Trong sân quán trọ có một gốc tương tư do người chủ cũ trồng, thân cây cao và thẳng tắp, có mùi thơm nồng, xanh tươi tốt, đẹp đẽ không nói nên lời, như dáng vẻ cậu ấy hồi đại học. Còn cậu ấy hiện tại, dáng vẻ sẽ ra sao?] Và một ngày đầu hạ, sáng sớm đã lạnh lẽo, cô bước ra sân nơi có một đám sinh viên đại học Mỹ thuật đến vẽ tả thực và vào trọ ở đây. Giữa tiếng cười đùa của các thiếu niên nơi sân vườn, dưới tàng cây tương tư cách đó không xa, có người nhận điện thoại xong vừa lúc xoay người lại, khoảnh khắc đó, trên gương mặt khôi ngô của anh lộ ra một chút sửng sốt, còn cô trống ngực đập thình thịch. Anh ngập ngừng gọi tên cô: “Đàm Nhiên?”, còn cô giơ bàn tay đang run rẩy và nụ cười có lẽ cũng cứng đơ, chào hỏi anh: “Đã lâu không gặp, Nhậm Phi.” Dáng vẻ của anh vẫn như trong trí nhớ cô, dường như không có thay đổi nào. Hai người đứng đó ngăn cách bởi hai cái bàn, nhưng thời gian thật sự là sáu năm. Có một câu nói hay thế này: “Có một số người cả đời không nên gặp nhau, nếu có gặp lại, sẽ định trước là một vở bi kịch, không bao giờ có hồi kết.” Lần gặp lại định mệnh này là vì vô tình vợ anh Mễ Tuyết (Michelle), mang học sinh đến đây để tập vẽ tả thực và cũng nhờ vậy, hai người họ mới biết được đáp án cho tình cảm xưa kia của mình. Tôi nhìn họa tiết giống như đúc hoa văn trên chiếc ống đựng bút đã vỡ nát mà tôi yêu quý nhất kia, phải kiềm chế tất cả tình cảm mới có thể thốt lên hỏi: “Chiếc ống đựng bút kia, là của cậu tặng tớ?” Cậu ấy xoay xoay cái chén không trong tay, cũng không hề nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Có lẽ vậy…” Thật lâu sau, lại nói: “Lúc tốt nghiệp, tớ nhớ đã từng hỏi cậu, sau này muốn đi đâu, muốn làm gì? Cậu bảo cậu định đi Châu Úc, tiếp tục đi học.” Cậu ấy ngẩng đầu cười như có như không: “Tớ không ngờ được, cuối cùng cậu lại mở quán trọ này.” Thì ra anh vì một lời nói của cô mà đi Úc, còn cô mất 6 năm vì yêu anh mà cũng không chấp nhận ai khác. Và rồi cô lại tiếp tục lựa chọn vác hành lý lên đi đến một nơi không xa, cũng chẳng gần, có lẽ nó có thể cho cô nhớ những điều gì, hay quên đi những gì, mỗi một chuyến đi chính là một cuộc sống mới… Cảm nhận về truyện "Tặng người một bó hoa Diên Vĩ" “Tặng người một bó hoa Diên Vĩ” – Lúc đầu đọc tên truyện, mình nghĩ chắc lại là một tình yêu trải qua nhiều sóng gió, thử thách, nhưng vẫn đến được với nhau như những bộ truyện khác của Đường Thất Công Tử. Tuy nhiên...“Ơh, không phải như vậy! Thật sự không phải như vậy!!" Sau 1 phút mặc niệm, trầm tĩnh lại mới có thể thốt ra: "Hóa ra cũng có loại tình yêu như thế!!” Tình yêu trong truyện là thứ tình cảm nhàn nhạt như nước ngày mưa chiều Thu, khẽ táp vào mặt mình, nhè nhẹ, tê tê, lạnh ngắt, đôi khi làm ta thích, đôi khi làm ta đau, thiếu nó ta vẫn đi lại, vẫn làm việc, vẫn ăn vẫn uống. ac4f7fe275370462b987666028abcacb-1 Hai người rõ ràng là yêu, rõ ràng là không thể quên, song tất cả chỉ là mảnh vỡ còn lại của chiếc bình kỷ niệm, gợi cho ta một chút đau thương, nếu cứ ôm lấy nó sẽ cứa vào da chảy máu. Nhưng lại không nỡ vứt bỏ thứ vật chứng duy nhất chứng minh giá trị của bản thân ở một phương diện nào đó. Tôi thường nghĩ nếu như trong hàng vạn người mình có thể nhận ra chân mệnh của mình, hay là giữa biển người bao la có người cứ nhìn mình thì hay biết mấy. Nhưng tôi biết, cuộc sống quá ít sự trùng lặp. Cô gái trong truyện thầm nhớ một chàng trai rất lâu, có vẻ như sẽ chẳng quên anh, có vẻ như tự mình làm mình lỡ dở, một ngày kia phát hiện ra anh cũng từng có tình cảm với mình. Mà chàng trai năm nào, hẳn là cũng đã như cô, chờ mong, hy vọng rồi thất vọng nhìn về phía cô. Nhưng mà, cuộc đời cũng giống như đường đi, đi qua rồi, mặc dù có thể ngoái lại, vẫy tay chào người, hay thậm chí chạy lại nói với nhau đôi câu, cũng sẽ vẫn là đường ai nấy đi, vẫn là hai ngã đường. Ai cũng phải đi tiếp con đường của mình, có mấy người có thể bỏ lại tất cả, chạy về phía nhau? Nếu ngày ấy cô nhận ra bông hoa kia là hoa Diên Vĩ, mọi chuyện có phải sẽ khác. Nếu lúc ấy một trong hai người cố nói thêm vài câu, có lẽ sẽ khác, nếu lúc ấy có một sự kiện bất ngờ xảy ra, tác động mạnh tới họ, có lẽ sẽ khác. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Như cuộc sống vẫn luôn phải vậy. Ký ức đó để lại tiếc nuối, cũng để lại nơi trái tim một vết sẹo, nhưng không có nghĩa là không tốt. Bởi vì nó sẽ nhắc ta về một thời đã qua, chỉ cần cho chẳng cần nhận lại, ngốc nghếch khờ dại ngóng chờ, đem trái tim mình dâng lên cho người, chẳng cần quan tâm thái độ của người, chỉ nghĩ đến trái tim mình đã thấy vui vẻ. Ký ức còn lại trong lòng, không phải là những đớn đau thất vọng của một mối tình đơn phương, chết yểu ngay từ trong trứng nước của một tâm hồn thuần khiết lần đầu biết yêu, cũng chẳng phải nuối tiếc một mối tình có lẽ sẽ rất đẹp, mà là nụ hoa Diên Vĩ kia, là người đứng tựa cửa mỉm cười như gió xuân thoảng qua, là một ngày một tháng một năm kia, trái tim ta đã từng chợt ngân lên một điệu nhạc bất thường. Và biết đâu… một ngày một tháng một năm khác, sẽ có một ánh nắng khác nhận ra và đến bên ta cuốn đi những sương giá rất lạnh. Có thể sẽ không sớm, song nhất định sẽ có chỉ cần ta luôn mỉm cười! *Ý nghĩa hoa Diên Vĩ: Lòng trung thành, sự khôn ngoan, lòng dũng cảm, niềm hy vọng. Ở Trung Quốc, hoa Diên Vĩ tượng trưng cho tình bạn và tình yêu, tương lai tươi sáng, đầy hứa hẹn. Nhưng cũng có ý kiến cho rằng, ngôn ngữ của hoa Diên Vĩ là chỉ một tình yêu tuyệt vọng. ***   Mời các bạn đón đọc Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ của tác giả Đường Thất Công Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu Không Bến Bờ - Bất Kinh Ngữ
Nếu như không thể yêu, ở gần hay xa đều là một sự giày vò. Đau khổ của chúng ta, bi thương của chúng ta, tội lỗi của chúng ta. Một mối tình thầm kín dâng trào dù biết hiểm nguy nhưng không thể thoát ra, một khoảng thời gian ảm đạm khiến người khác thơ thẩn bận tâm, một đám thiếu niên, một khuôn viên trường, vài mối tình mờ ám. Anh không bận tâm việc gặp gỡ em bằng cách nào, anh chỉ quan tâm có thể gặp được em trong biển người rộng lớn hay không. Trời đổ mưa, nhìn thấy cậu và một đám nam sinh bước ra từ sân vận động, áo thun trắng, quần bò ống rộng, đôi giày giản dị. Cũng không bật ô, mái tóc ngắn đen nhánh sáng lấp lánh, vài sợi tóc ướt rũ trên trán, nước mưa óng ánh chảy, rơi xuống giữa đôi chân mày, đôi mắt sau màn mưa dày đặc lạnh lẽo như hồ nước trong làn sương mờ, mưa rơi tứ tung. Bên cạnh thi thoảng có nữ sinh đi ngang qua, nhỏ tiếng nói: "Mau nhìn xem, Hứa Khả của học viện chính trị đó", "Ánh mắt thật sầu thương"... Rõ ràng cậu đang nói cười với người bên cạnh được chưa, Khương Doãn Nặc không nhịn được chớp chớp mắt, hi vọng có thể tìm được bóng dáng sầu muộn từ gương mặt đó. Nếu các người biết, cậu ta sống giống như một con ngựa giống, liệu còn có cảm giác như vậy nữa không? Cô từng có ý nghĩ độc ác như vậy. *** Hôm ấy, Khương Doãn Nặc bị Hứa Thụy Hoài gọi vào phòng bệnh. Người cô nhìn thấy là một ông già hai bên mái tóc hoa râm, đang ốm yếu nằm trên giường. Phòng bệnh đó vô cùng trống trải, tựa như dấu vết mọi sự sống đang càng ngày càng xa. Đó là bố của cô, người chí thân đã từng không hề hỏi han đến cô. Ông cho cô sinh mạng, cho cô sự đảm bảo sinh tồn, nhưng nhất định phải lấy đi tình cha con. Đó chính là ông ta. Mà hôm nay, trong tận sâu đáy lòng cô, trước sau vẫn tràn đầy sự thương hại và áy náy đối với ông. “Nặc Nặc,” ông khẽ gọi, “Con ngồi xuống đây, ngồi gần một chút.” Ông thân thiết và hòa nhã, cô cũng theo lời ngồi xuống bên giường của ông, thậm chí có hơi lo sợ. Ông hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô. Và cô cũng thật lòng an ủi ông. Cuộc trò chuyện êm ấm mà không lo nghĩ gì như vậy, hình như là lần đầu tiên cách đây từ lâu lắm, cô vừa kinh ngạc lại vừa khó thích ứng. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Bến Bờ của tác giả Bất Kinh Ngữ.
Tìm Kiếm Nam Chính
Luôn luôn có rất nhiều nam chính đẹp trai con nhà giàu mà không chịu hưởng thụ, bày đặt cùng nữ chính chơi trò bỏ trốn. Tổng giám đốc, công ty của ngươi cần ngươi. Hoàng tử, quốc gia của ngươi cần ngươi. Ma vương, ác ma của ngươi cần ngươi. Nhìn xem, tất cả đều bị nữ chính tẩy não rồi vứt lại cục diện rối rắm để cùng nhau chạy trốn!  Hạ Lưu đọc xong kịch bản thì không nhịn được mà cảm thấy đau đầu ———— Nam chính, ngươi phải trở về đi thôi. Truyện này còn có tên: ”Làm thế nào để đem nam chính bỏ trốn quay trở về.” 100 loại nam nhân, 100 cách thu phục khác nhau. Mỗi ngày đều phải tẩy não các nam chính. Nữ phụ như nàng thật là vất vả...!!!  Hôm nay lại phải tìm kiếm nam chính! … *** "Schreyer vì để Emily tiếp nhận chính mình, vứt lại thân phận vong linh pháp sư, chấp nhận bị cướp đoạt ma lực, trở thành một người bình thường." "Trở thành người thường Schreyer mất đi sức chiến đấu, bị người của quang minh thánh điện dùng hỏa hình thiêu đốt tại chỗ." "Thâm Uyên chi môn mất đi Schreyer áp chế nên tự mở ra, vô số vong linh tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, niên đại hắc ám bắt đầu diễn ra. Vì ngăn cản vong linh xâm nhập, ma pháp sư đã trở thành truyền thuyết sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." "Bad end " "Tôi có thể trách cứ lão không? Hửm?" Hạ Lưu "Cộp" một tiếng khép lại quyển sách thật dày, ngữ khí thực bình tĩnh, bất quá từ ngữ sau khi phát ra lại cố ý kéo dài. "Chúng ta là một tổ đội, ta nếu như bị lệnh cưỡng chế ngưng chức ngươi cũng không công tác tiếp được." Hệ thống quân rất có để khí uy hiếp Hạ Lưu, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy tựa hồ không tốt lắm, vì thế an ủi: "Chỉ cần giải quyết cái nhiện vụ cấp S này, tổ nghiệp vụ của chúng ta liền có thể đuổi theo Lý Cẩu Đản cách vách!" ... Mời các bạn đón đọc Tìm Kiếm Nam Chính của tác giả Bạch Y Tổng Công.
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư - Túy Khuynh Cuồng
Danh hiệu "Tiểu hồ ly" ám dạ sát thủ, xuyên không đến Cửu tiểu thư phế vật của Liễu gia. Khí mạch nàng bị phế, bị đích tỷ ức hiếp, bị mẹ kế làm nhục? Tỷ tát mặt ngươi, hủy thân ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt! Một đường đen tối làm việc xấu, cũng không ngờ rước hậu họa, bị ngốc vương đầy trời theo đuổi. "Lại đuổi theo ta, ta liền phế ngươi."  Ngốc vương cười: "Phế vật xứng phế vật, trời sinh một đôi!" Kẻ nào vô liêm sỉ nói cho nàng, hắn là ngốc tử. Kẻ này rõ ràng chính là một pho tượng vô sỉ! *** Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn, cho rằng hắn lo lắng thay chính hắn mà không suy nghĩ thay người kia. Hắn thừa nhận hắn là có tư tâm, nhưng cũng đang nhắc nhở Liễu Hồ Nguyệt, địa phương kia thực sự không phải là nơi mà cây non như nàng có thể đi vào. Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: "Sư phụ, vấn đề ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, nhưng mà, Tần đại công tử đã chết." "Cái gì?" Tử Diễm giật mình, sau đó liền hỏi: "Ngươi làm?" Liễu Hồ Nguyệt không phủ nhận, nhưng cũng không gật đầu: "Người kia còn sống là tai họa, cũng là tai họa Liễu gia, ta không trừ không được." Tử Diễm thở nhẹ ra một hơi: "Ngươi có nghĩ tới hậu quả như vậy sao?Lúc ngươi trừ bỏ cái đại công tử Tần gia kia, có phải còn có người khác ở bên cạnh?" "Có." Liễu Hồ Nguyệt nói: "Liễu Linh U ở bên cạnh xem." ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư của tác giả Túy Khuynh Cuồng.
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Anh là tổng giám đốc nổi tiếng phóng đãng không kiềm chế được, mỹ nữ xung quanh. Cô là pháp y kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp, cô chạy đi chạy lại giữa hài cốt và nhà, tiến lui thoả đáng. Hiếm ai biết được họ và vợ chồng, là đám cưới gia tộc, cô không chỉ mất đi người mà còn có tâm, cô xinh đẹp vô song, nhưng lại lạnh lùng làm cho không người nào dám lại gần, hết lần này đến lần khác, anh bị cô hấp dẫn. Anh muốn đến gần cô nhưng không nghĩ ra được cách nào! "Đông Thu Luyện, em là vợ của anh, chúng ta đã có con với nhau, em cho anh chạm vào sẽ chết sao!" Mỗ nam nào đó không chịu được nữa nói! "Anh quên rồi sao, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa con không phải là dùng biện pháp thụ tinh nhân tạo hay sao? Anh ngoại trừ cống hiến tinh trùng, thì còn có làm gì nữa sao?" Mỗ nam nào đó rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão. *** Bên này Đông Thu Luyện ngồi chưa được ấm chỗ, Triệu Minh điện thoại đến: "Đông pháp y, về chuyện cô bị tập kích, bên chúng tôi đã bàn giao cho bên tư pháp, nhưng vì chứng cứ không đủ lên bị lui lại, cho nên…" Trên mặt Đông Thu Luyện không chút gợn sóng, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với cô, đưa ta gõ cửa sổ thuỷ tinh, tựa như chuyện này nằm trong dự tính của cô, đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên có Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa, quả nhiên không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng mà người nào của Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa cho cô ta? Đông Thu Luyện cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại, Lệnh Hồ Càn vốn là đang họp ở quân khu, vừa nhìn thấy người gọi đến không chút do dự ấn nút nghe máy, mà các quân nhân ngồi ở phía dưới hai mặt nhìn nhau không dám nói gì, "Sao vậy? Sao lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi?" "Chuyện của Đông Thanh Nhiên là ai làm?" Đông Thu Luyện không chút khách khí mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Càn không tự giác sờ sờ mũi, chuyện này nên nói thế nào, nói thẳng ra là anh trai làm, Tiểu Luyện sẽ cầm con dao mổ sao đó chạy đến nhà của hắn đi, nghĩ lại Lệnh Hồ Càn nhớ lại bộ dáng băng sơn của Đông Thu Luyện, Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu… Mời các bạn đón đọc Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng của tác giả Nguyệt Sơ Giảo Giảo.