Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh - Mộ Phong

CEO mới là bạn trai của cô, hai người có quan hệ mập mờ, tay trong tay cùng nhau đến?! Oan uổng quá ~ cô chẳng qua là nhất thời ngủ quên vào ngày đầu tiên boss mới nhậm chức. Cô cho rằng anh ta là đồng nghiệp mới, vội đến mức bỏ qua thang máy, kéo lấy anh leo lên ba tầng lầu liền. Cô đến trễ nhưng may mà không ai biết, còn nói xấu anh trước mặt anh. Ngoại trừ ở trước mặt anh làm những hành vi ngu ngốc này, bọn họ thật sự một chút quan hệ cũng không có! Cô đang giải thích với mọi người lại nhận được lệnh gọi đến phòng làm việc của anh, không phải là muốn đuổi việc cô chứ? Không đúng?! Anh chỉ đưa áo sơ mi của mình cho cô, nói với cô: Buổi sáng cô va vào anh làm dính vết son môi trên áo, cô phải chịu trách nhiệm giặt sạch sẽ! Nếu là cô gây họa cô sẽ phụ trách, về nhà cố gắng giặt, nhưng vết son môi vẫn là bất động như núi. Vậy thì mua đền anh một cái áo giống như cũ thôi. Sao cơ? ! Một cái áo sơ mi trắng mà đến 1 vạn tệ! Lòng của cô đang rỉ máu, dù tiếc đến đâu vẫn phải mua, cô vốn là muốn đợi đến khi phát tiền lương sẽ mua. Ai ngờ, một ngày trước đó, anh liền đột nhiên nói trước mặt mọi người ── “Áo của tôi đểở chỗ của cô đã lâu rồi, nhớ mang đến cho tôi.” Thảm! Lần này thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch á. . . . *** Thảm! Hoàng Nhạc Nhạc trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, từ trong chăn nệm mềm mại, giật bắn mình lên, chột dạ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường. Tám giờ năm mươi phút Chết tiệt! Thời gian đến giờ làm việc chỉ còn lại mười phút, trừ phi cô có thể có khả năng bay giống Astro Boy nếu không cô nhất định trễ. Hoàng Nhạc Nhạc tay chân luống cuống nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm. Kì thực đến trễ, cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng, cùng lắm thì bị trừ tiền thưởng chuyên cần, thành tích cuối năm kém một chút, nhưng là hôm nay hoàn toàn bất đồng! Toàn bộ các trưởng phòng hôm qua đã ra lệnh, hôm nay muốn làm lễ hoan nghênh chào mừng CEO mới. Với tình trạng công ty kinh doanh không tốt, CEO hôm nay đến nhận chức có thể nói chính là nhân vật mấu chốt nắm giữ chìa khóa sinh tử, các phòng ban đều muốn gây ấn tượng tốt cho boss mới, đây chính là lý do các trưởng phòng không cho phép đi trễ với bất cứ nguyên nhân nào, bởi vì ai cũng không muốn trở thành đối tượng bị anh ta khai đao giết gà dọa khỉ. Xem ra không cần chờ đến lúc công ty đóng cửa, cô vốn biểu hiện trong công việc bình thường lại thêm việc đi trễ nghiêm trọng này chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những người bị giảm biên chế thôi. Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo để bắt kịp tàu điện ngầm, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới công ty. 9h20 phút. Nắm lấy túi xách đeo nghiêng , không để ý bộ dạng tóc tai bù xù giống bà già, liếc thấy cửa thang máy sắp đóng cô dùng tốc độ nhanh đến mức vận động viên cũng không thể so sánh vọt tới, cho nên khi trước mắt xuất hiện bóng người cao lớn tại khúc cua thì bởi vì không có trang bị phanh gấp cô hoàn toàn không ngừng được mà va vào. "A —" Ai? Sau một hồi trời đất u ám, trên người lại không có đau đớn như dự kiến ngược lại giống như vận động viên nhảy cao hạ xuống tấm nệm êm để ngăn ngừa bị thương. Nệm êm? Hoàng Nhạc Nhạc lấy tay sờ sờ "nệm êm tự nhiên" dưới người, trong đầu dây thần kinh bị đứt từ từ khôi phục. "Tiểu thư, như vậy là không tốt đâu?" Ở nơi đông người động tay đông chân với anh. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tươi cười trầm thấp, Hoàng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mặc dù còn chưa thấy rõ diện mạo nhưng trong một khoảng khắc cô đã bị lạc trong cặp mắt mê người của anh, quên mất suy nghĩ. "Tôi còn có việc gấp, có lẽ chúng ta có thể hẹn thời gian khác lại nói." Người đàn ông nửa hư nửa thực đề nghị, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, nở nụ cười làm ngây ngất lòng người. Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới ý thức được tình trạng của mình và anh ta có biết bao nhiêu mập mờ, cô nằm trên người ta không nói, tay còn sờ mó eo người ta. "A! đúng, đúng, thực xin lỗi!" Vội vàng đứng lên, mặt cô nhanh chóng đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần như vậy. Người đàn ông cũng đứng lên phủi bụi trên người, nở nụ cười dịu dàng. "Cô cũng làm việc ở đây?" Hơi đánh giá quỷ hấp tấp trước mặt, diện mạo có chút nhếch nhác, mái tóc dài, không phải là loại người quá xinh đẹp nhưng đỏ mặt trông rất đáng yêu. Cô len lén nhìn trộm anh một cái, nhịp tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập. "Ừ." Người đàn ông này thật sự chính là đẹp trai đến không có thiên lý. Anh ta là người mới sao! Nhất định sẽ tạo nên náo động lớn đây . . . . . . "Làm phiền nói cho tôi biết phòng hội nghị ở lầu mấy." Phòng hội nghị. . . . . ."A —" một tiếng hét thảm vang lên. Người đàn ông hơi nhíu lông mày, "Không biết cũng không sao —" lời còn chưa nói hết, một giây kế tiếp anh đã bị cô kéo đi hướng phía cầu thang bộ chạy. Cô muốn làm cái gì? Ban đầu thì đột ngột đụng vào anh, đến bây giờ không nói lời gì kéo lấy anh bỏ chạy, cá tính lỗ mãng đã biểu lộ ra không bỏ sót. Theo cô chạy qua cầu thang ba tầng lầu, đi vào phòng hội nghị lớn long trọng phô trương, anh khẽ nhếch khóe miệng, đáy mắt vụt qua vẻ hiểu rõ. "Này, yên tâm đi, chúng ta len lén chui vào, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện chúng ta tới trễ." Hoàng Nhạc Nhạc thở hồng hộc cùng người đàn ông bình thản, hơi thở trầm ổn bên cạnh tạo thành đối lập mãnh liệt. Len lén chui vào? Nụ cười bên miệng anh càng sâu, đây là dự án rất vĩ đại. Hoàng Nhạc Nhạc mắt nhìn bốn bề, tai nghe tám hướng cầm chặt lấy tay của anh lẻn vào trong đám người, bên tai truyền tới âm thanh của người chủ trì phía trên đọc thao thao bất tuyệt*, không có gì ngoài một chút lời khích lệ lòng người, khích lệ tinh thần, thay công ty mở ra viễn cảnh to lớn củng cố tư tưởng mạnh mẽ. *Đọc thao thao bất tuyệt : đọc không ngừng "Anh cũng cho là bằng một người CEO đổi nghề giữa chừng là có thể cứu vớt tình hình kinh doanh của công ty sao?" Sau khi đứng lại trong đám người, Hoàng Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh. Đổi nghề giữa chừng? Anh cười cười. "Cô không có lòng tin với công ty của mình như vậy?" "Cái gì mà công ty của tôi hay của người khác, anh không phải cũng là nhân viên của công ty này sao? Công ty mà phá sản thì chúng ta chuẩn bị mà ăn không khí." "Đúng vậy, cho nên cô không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng không phải sao?" "Dù sao tôi cũng đã dự định cho điều tồi tệ nhất, sẵn sàng để đi." Nói đi là tương đối dễ nghe á..., chính xác mà nói, là đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc. Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên sắc bén. "Công ty này nhân viên đều có tâm trạng như vậy phải không?" Khó trách công ty đi đến tình trạng chỉ chực sụp đổ hiện nay. "Anh. . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc bị giọng điệu anh ta chấn động, cá tính nhát gan sợ phiền phức lại thể hiện rõ không bỏ sót. "Anh. . . . . . Làm gì mà phản ứng dữ dội như vậy?" Ít nhất so với anh ta, cô còn biết phòng hội nghị ở đâu! Suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên không dám nói ra khỏi miệng. Bỗng dưng, người chủ trì chương trình trên sân khấu giống như là tìm được tiêu điểm của ngày hôm nay rồi, duỗi cánh tay dài hô to. "Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh CEO mới nhận chức — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu." Ở trong đám người anh ta như hạc đứng trong bầy gà, rất khó để người chủ trì chương trình không phát hiện. Thì ra là CEO kia cũng mới vừa tới, thật may! Hoàng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hướng theo ngón tay của MC trên sân khấu rướn cổ lên tìm kiếm, muốn nhìn một chút CEO trong truyền thuyết trông thế nào. Chỉ là. . . . . . Là sai lầm sao? Cô sao lại cảm thấy tiêu điểm của mọi người đều tập trung về phía cô? Cô cô cô . . . . . . Không có gọi là Tịch Hoa Nguyệt, càng không phải là CEO, mắt của người chủ trì chương trình kia có vấn đề sao? Hoàng Nhạc Nhạc không tự chủ núp ở sau lưng người đàn ông, cô không có thói quen trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú. "Tiểu thư, cô có thể buông ra tay của tôi ra không?" Bên tai truyền đến giọng thầm thì của người cao lớn bên cạnh,cô ngẩng đầu nhìn, lại bị gương mặt tuấn tú quá gần trước mắt làm sợ hết hồn. "Vậy thì cô muốn cùng tôi cùng tiến lên trên sân khấu?" Thấy cô không có ý buông tay, người đàn ông nheo lại đôi mắt xinh đẹp, cười như không cười. Bỗng chốc cả kinh, Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng buông bàn tay cầm chặt lấy tay của anh, đỏ bừng cả khuôn mặt. "Hãy . . . . . . Để cho chúng ta một lần nữa nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh CEO — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu đọc diễn văn." MC miệng lưỡi trơn trượt vào lúc này giống như ăn đinh ốc. Nhìn người đàn ông bên cạnh, đụng phải trước cửa thang máy, thẳng tắp hướng tới sân khấu đi tới, chuông báo động trong đầu Hoàng Nhạc Nhạc vang lên không ngừng, theo mỗi bước đi của anh, lòng cô từ từ ngã vào vực sâu vạn trượng. ... Mời các bạn đón đọc Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh của tác giả Mộ Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Khách Bộ Hành Thời Gian - Mộc Phù Sinh
Hành Sùng Ninh – cậu ấm của một tập đoàn nổi tiếng bị bắt cóc năm mười lăm tuổi. Vụ bắt cóc trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh phải sống thực vật suốt ba năm. Mười hai năm sau, khi đã trở thành một nhân vật đầy tiếng tăm trong ngành công nghiệp thiết kế đồng hồ, anh gặp Diệp Giai Nam lần đầu tại Ai Cập. Cô chính là người đã tiếp cho anh tia nắng trong cuộc sống. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp dường như đều không thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Hai con người được gặp gỡ là do duyên số, nhưng duyên số hóa thành điều may mắn hay là sự trớ trêu, không ai có thể biết trước được… *** Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh. Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.  Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng. Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__= Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.  Mời các bạn đón đọc Khách Bộ Hành Thời Gian của tác giả Mộc Phù Sinh.