Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đếm Ngược

Sau khi thân phận được minh bạch trong cuốn thứ nhất của series Đặc vụ Grace Allendale, nữ sĩ quan điều tra vẫn chưa được yên ổn với hạnh phúc mới chớm nở ở Stoke-on-Trent. Tích tắc! Tích tắc! Những án mạng liên tiếp khi đội cảnh sát điều tra chưa kịp trở tay. Nạn nhân gần như không có gì liên quan tới nhau, từ nữ sinh đến một người mẹ trẻ đang nuôi con nhỏ. Kỳ quái hơn, đội điều tra dần nhận ra án mạng liên hoàn này có sự lặp lại của một vụ án từ mấy năm trước, về cách thức gây án và những thu nhận hiện trường. Nhưng hung thủ của vụ án cũ đang ngồi tù. Liệu đây chỉ là một kẻ bắt chước có ý đồ mờ ám hay có một kẻ giật dây từ đầu đến cuối? Đặc vụ Grace và các đồng nghiệp liệu có tìm ra mối kết nối giữa vụ án trước khi nạn nhân thứ năm rơi vào tay kẻ giết người? Không chỉ đấu trí, để bắt được hung thủ còn là một pha rượt đuổi căng thẳng đến nghẹt thở. Tích tắc! Tích tắc! “Một sự tái hiện chân thực, cuốn và gấp gáp khiến bạn không thể bỏ cuốn sách xuống.” - Caroline Mitchell, tác giả của The Secret Child. ĐẾM NGƯỢC là cuốn sách thứ hai trong series Đặc vụ Grace Allendale. Cuốn đầu tiên là SUỴT! YÊN NÀO đã được I love Books phát hành. *** Mel Sherratt là nữ nhà văn người Anh, đồng thời cô là tác giả của 13 cuốn tiểu thuyết tội phạm và tất cả đều đã trở thành những cuốn sách bán chạy nhất. Trong vòng 4 năm qua, cô được ca ngợi là một trong 100 người có sức ảnh hưởng nhất nơi quê hương cô – thành phố Stoke-on-Trent. *** Tác giả: Mel Sherratt. Dịch giả: B.OF Khi hai cuốn “Suỵt yên nào” và “Đếm ngược” của nữ tác giả Mel Sherratt được phát hành, tôi lập tức chú ý vì tông màu bìa, ngoài ra còn nghe một người bạn trong nhóm đọc sách khoe rằng bạn ấy đã đặt tựa Việt cho cuốn “Suỵt yên nào” nên tôi hốt liền cả hai cuốn. Thế nhưng khi đọc tập 1, tôi rất thất vọng (đã viết review chê) và định không đọc tập 2. Nhân dịp soạn sách để cho bớt, tôi thấy tiếc tiếc nên đọc thử vài trang đầu của tập 2, thì lại bị lôi cuốn bởi nội dung truyện và đã đọc chớp nhoáng trong vòng hai ngày. Nói luôn là hai cuốn này cần đọc theo thứ tự, và trong cuốn 2 thì tác giả spoil hết cuốn 1. Sau khi trở lại quê nhà Stoke-on-Trent và phá giải một vụ án lớn liên quan đến gia đình mình, nữ cảnh sát Grace Allendale từ từ quen dần với nhịp sống nơi thành phố này, đồng thời cũng chậm rãi tiến tới trong mối quan hệ tình cảm với chàng phóng viên Simon Cole. Tại ngôi trường trung học Dunwood trong vùng, vào tiết chạy thể dục băng đồng, một nữ sinh 16 tuổi đã bị sát hại bằng cách siết cổ. Sự việc gây ra nỗi đau khôn nguôi cho người thân và bạn bè của cô, làm xáo trộn sinh hoạt của ngôi trường và gây xôn xao dư luận. Grace Allendale và đội của cô nhận trách nhiệm điều tra vụ án. Trong nhóm bạn bè của nữ sinh bị sát hại có cả Teagan Cole – cô con gái vị thành niên bướng bỉnh của người đàn ông mà Grace đang hẹn hò. Chưa đầy vài ngày sau vụ giết nữ sinh trung học, một nạn nhân nữ khác cũng bị sát hại với cách thức tương tự nhưng tàn nhẫn hơn. Sự căng thẳng tăng cao, dân địa phương oán trách và bất mãn với cảnh sát vì không nhanh chóng bắt được hung thủ. Tôi nhớ loáng thoáng là mình chê cuốn 1 ở các ý sau: Cốt truyện có sáng tạo nhưng cách viết chưa hấp dẫn, còn rời rạc và dông dài không cần thiết; Tính cách của nữ chính quá trẻ con, tuy được xây dựng hình tượng là cảnh sát lâu năm nhưng không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tuy vậy, đến cuốn 2, tính cách của nữ chính Grace Allendale lại thay đổi đến mức tôi cứ lầm tưởng mình đang đọc về một người khác! Trong cuốn “Đếm ngược”, Grace thể hiện được nghiệp vụ điều tra, biết làm chủ cảm xúc trong quan hệ với đồng nghiệp và người yêu, và nhất là không lúng túng khi đối mặt với đại gia đình xã hội đen của cô. Grace trong cuốn này mềm mỏng và mạnh mẽ đến mức khiến tôi vài lần liên tưởng đến Tracy Crosswhite >> đây là một sự so sánh rất mang tính đề cao Grace, vì Tracy Crosswhite là nhân vật nữ cảnh sát mà tôi ưa thích từ lâu. Lại đề cao thêm nữa, ngoài nhân vật chính đã khiến tôi bớt chán thì cốt truyện và diễn biến truyện của “Đếm ngược” cũng vài lần khiến tôi nhớ đến các quyển trinh thám của bác Robert Dugoni – ông hoàng trinh thám pháp lý chuyên viết cho đối tượng độc giả nữ. Nhịp truyện của “Đếm ngược” đủ nhanh, lôi cuốn và kịch tính để khiến tôi tạm gác lại những cuốn khác để tập trung đọc một mình nó. Quá trình điều tra và diễn biến tâm lý của nhân vật được miêu tả hợp lý, dù đã soi nhưng tôi cũng không phát hiện lỗ hổng nào. Cách thức gây án có hơi khiên cưỡng và có điểm vô lý, nếu có dịp trò chuyện với tác giả thì tôi sẽ góp ý thêm!! Tiếp theo, bàn đến yếu tố quan trọng nhất nhì của truyện – Động cơ gây án – thì tôi thấy nó khá nhảm, nhưng hôm nọ thấy trong truyện Con An rằng người ta có thể giết người chỉ vì sách của tác giả yêu thích bị rẻ rúng, hoặc có thể đem người khác đi câu sấu (treo ngược chân lên rồi quăng cho cá sấu ăn thịt) chỉ vì bị spoil truyện trinh thám… nên tôi đành tạm chấp nhận động cơ gây án của cuốn này. Dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu thì những gì diễn ra trong bộ não con người mãi mãi vẫn là ẩn số, những gì diễn ra trong bộ não tội phạm càng khó giải thích hơn. Tôi nhận thấy tác giả đã cố gắng viết phần cuối truyện thật kỹ càng và hồi hộp, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Có lẽ tôi mong đợi nạn nhân sẽ kiên cường phản kháng hơn, nhưng thành thật mà nói nếu rơi vào tình thế đó thì khả năng cao là tôi còn bánh bèo thảm hại hơn nhiều. Cuối truyện cũng có một phân cảnh thẩm vấn khá gây cấn và ngộ nghĩnh (!), tôi không rõ tác giả Mel Sherratt có tham khảo ý kiến của cảnh sát và luật sư trước khi viết đoạn này hay không. Cuối cùng của cuối cùng là một chương ngắn mà tôi nghĩ là dư thừa, sách hay cũng như món ăn, vừa đủ mới ngon. Dù vừa đọc vừa soi lỗi, tôi không nhớ mình có tìm ra lỗi chính tả – dịch thuật – biên tập nào hay không. Dường như là không. Ngay cả những câu thoại mà tôi nghĩ rằng trong nguyên tác không ghi chủ ngữ thì trong bản dịch Việt vẫn có chủ ngữ rõ ràng và ‘đúng vai’. Tôi cũng hài lòng với ngoại hình cuốn “Đếm ngược”, tổng thể bìa trước đẹp hơn cuốn “Suỵt yên nào”. Ban đầu định soạn cả hai cuốn ra để tặng nhưng giờ tôi quyết định sẽ tặng cuốn 1 và giữ lại cuốn 2, sau này nếu series này được dịch tiếp thì tôi sẽ tìm đọc.(Sea, 25-9-2021) Cáo Biển Non Xanh *** Melissa Wyatt chạy dọc trên con đường hướng về phía cánh đồng, phần tiếp theo trong hành trình của cô. Cô đang tập luyện cho giải marathon London sẽ diễn ra sau vài ngày nữa. Đây là lần thử đầu tiên, quãng đường dài nhất mà cô từng chạy, nhưng cô biết rằng mình có thể hoàn thành nó. Lúc này, cô hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể làm bất cứ điều gì một khi đã tập trung. Mới hai năm trước, khi quyết định làm mẹ ở tuổi ba mươi mốt, cô còn không nghĩ rằng mình có thể chạy nổi ba dặm, chứ đừng nói là hai mươi sáu. Cô từ từ giảm tốc, một mẹo để giảm mỡ. Ban đầu, mỗi buổi tập đều giống như bị tra tấn, nhưng rồi cô không còn cảm thấy khó thở hay đau đớn nữa và dần bắt nhịp được với nó. Sau ba tháng, cô cảm thấy mình đã bị cuốn hút. Giờ thì không gì có thể ngăn cô được nữa, bởi ngoài việc giữ dáng, nó còn cho cô một cuộc sống mới. Nó giúp cô giảm căng thẳng, mang lại cho cô cảm giác yên bình. Khi chạy, tâm trí cô như được dứt khỏi những rắc rối thường ngày. Cô có thể lại được là chính mình. Con trai cô, Joshua, sẽ không ăn vạ vì chương trình tivi đã kết thúc và không còn thời gian để xem thêm gì nữa. Chồng cô, Lloyd, sẽ thôi cằn nhằn vì không thể tìm thấy thứ gì đó mà anh ta đã đặt ở một nơi “an toàn”. Cô không phải chực chờ phục vụ đám nhân viên và khách hàng luôn sẵn sàng ngắt lời cô trong nháy mắt, đối lập hoàn toàn với công việc thường ngày của cô là giám đốc chăm sóc khách hàng của một hiệp hội nhà ở địa phương. Cô sẽ chỉ còn là Melissa. Ở cuối đường, cô leo lên bậc thang nằm cạnh cổng và chạy vào một khoảng rừng nhỏ, lối chạy mà cô vẫn thích. Nó tối tăm và có chút u ám vào thời điểm này của buổi sáng. Khi đã trèo qua những bậc thang nhân tạo để tới cánh đồng rộng mở, cô tự hỏi liệu mình nên nấu gì cho buổi trà sáng. Có lẽ là bánh nhân thịt, nếu cô đã nhớ lấy thịt băm ra khỏi tủ đông. Không còn kịp để tạt qua chợ mua một ít thịt tươi. Cô đã về muộn bởi phải ở lại đào tạo nhân lực suốt một tiếng sau khi chi nhánh đóng cửa lúc năm giờ. Cô chạy tới một sườn đồi mấp mô, hoàn toàn trống trải, vẫn còn sớm, hầu hết mọi người đều đang ngủ. Melissa thích chạy vào sáng sớm hơn so với chiều muộn. Có ít người hơn và xe cũng ít hơn, điều đó thật tốt bởi đường sá vô cùng chật hẹp. Là một người ngại thay đổi, cô đã chạy trên cùng một tuyến đường suốt nhiều tháng trước khi kiếm tìm thử thách mới cho bản thân. Khi lên tới đỉnh đồi, cô dừng lại một lát để nghỉ lấy hơi. Cô có thể nhìn xa hàng dặm từ trên này. Các căn hộ cao tầng, các nhà máy xen lẫn với những dải màu xanh kỳ quặc, nhưng chủ yếu được xây thành từng dãy. Manchester sẽ luôn là nhà của cô. Sau một phút nghỉ ngơi, cô tiếp tục chạy. Nếu may mắn, cô có thể về đến nhà trước khi bất cứ ai thức dậy. Điều đó sẽ giúp cô bình yên thưởng thức cà phê trước khi Josh rời khỏi giường. Cô đã chạy gần tới đầu kia của cánh đồng thì nghe được tiếng ai đó. Cô quay lại, chân vẫn tiếp tục chạy và thấy một người đàn ông đang đuổi theo mình. Cô bước chậm lại, tránh sang một bên để nhường đường, và chẳng mấy chốc kẻ đó đã bắt kịp. Cô vô cùng sửng sốt vì bị hắn đấm thẳng vào mặt. Cô thở hổn hển khi hắn lại ra tay lần nữa, trượt chân ngã về phía sau và đập mạnh người xuống đất. Gần như ngay lập tức, gã đàn ông kia ngồi đè lên người và đưa tay vòng quanh cổ cô. Cô cô đẩy hắn ra, nhưng hắn quá khỏe. Cô cào vào tay hắn, hắn càng siết mạnh hơn. Dù biết chỉ vô ích, nhưng cô vẫn phải cố gắng. Trông hắn có vẻ mất tự chủ, mặt nhăn lại vì giận dữ. Khi mọi thứ bắt đầu mờ đi, cô tự hỏi tại sao lại là mình. Cô đã làm gì để phải chết như thế này? Hắn đang giết cô, không phải sao? Và cô chẳng thể làm gì để chống lại chuyện đó cả. Mời các bạn đón đọc Đếm Ngược của tác giả Mel Sherratt & B.OF (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Truy Tìm Dấu Vết
Định vị vệ tinh hiển thị, một chiếc xe hơi biến mất khỏi khu trung tâm thành phố, lại có thể đi xuyên qua tất cả các vật cản bằng tốc độ của tàu cao tốc, lao thẳng đến đích? Nhóm tội phạm ngông cuồng gây án, nhưng chưa bao giờ bị máy quay camera giám sát được bố trí thiên la địa võng quay được, do may mắn hay là đằng sau có cao nhân chỉ điểm? Hệ thống phòng bị an toàn của thành phố này đang đối diện với sự khiêu chiến trước nay chưa từng có! Và cảnh sát sau khi phân tích phát hiện ra, mục đích của nhóm tội phạm chỉ là vì muốn làm cho vụ án càng gây rúng động? *** M ười năm trở lại đây, ngành dịch vụ thiết bị an ninh của Trung Quốc phát triển thần tốc, camera giám sát đã trở thành thiết bị tiêu chuẩn của các thành phố, việc sử dụng những kỹ thuật mới như theo dõi tín hiệu, giám sát qua mạng đã thay đổi triệt để cách phá án của cảnh sát. Lịch sử phòng chống tội phạm của công an Trung Quốc đã bước vào thời đại điều tra hình sự điện tử một cách toàn diện. Hàng Châu là kinh đô của ngành dịch vụ thiết bị an ninh Trung Quốc, mấy doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất trong nước đều có mặt tại đây. Thành phố này đứng đầu trong nước, cả về phần cứng thiết bị an ninh và trình độ điều tra điện tử của cảnh sát. Năm 2016, Hàng Châu đăng cai tổ chức Hội nghị thượng đỉnh G20 - sự kiện hội tụ đông đảo lãnh đạo các nước. Nhưng ngay trước khi tổ chức Hội nghị thượng đỉnh nửa năm, đã xảy ra mấy vụ án khiến công tác đảm bảo an ninh của thành phố như thể có cũng như không. Một nhóm tội phạm chuyên đột nhập vào nhà riêng liên tiếp gây án tại các khu chung cư cao cấp, nhưng mạng lưới camera giám sát dày đặc không hề ghi lại được bất cứ hình ảnh nào của bọn chúng. Một chiếc ô tô có lắp đặt định vị vệ tinh biến mất khỏi khu vực nội thành, cuối cùng xuất hiện ở một vùng ngoại ô cách xa hơn 10km. Camera giám sát dọc đường hoàn toàn không chụp được hành tung của chiếc xe, còn định vị vệ tinh hiển thị, chiếc xe đã phóng điên cuồng đến đích với tốc độ gần 300km/giờ. *** Tử Kim Trần là tác giả Trung Quốc chuyên viết truyện trinh thám. Năm 2012, Tử Kim Trần vinh dự đoạt hai giải thưởng “10  tác giả xuất sắc trong năm” và “10 tác phẩm xuất sắc nhất” của văn học Thiên Nhai, Trung Quốc. Tính đến nay, các tác phẩm của Tử Kim Trần đã xuất bản tại Việt Nam gồm có: Mưu sát Đứa trẻ hư Tội lỗi không chứng cứ (đã chuyển thể thành phim) Sự trả thù hoàn hảo Người phát ngôn của thần chết Đêm trường tăm tối Người truy tìm dấu vết ... Ngoại trừ Người phát ngôn của thần chết, các tác phẩm khác của Tử Kim Trần như Tội lỗi không chứng cứ, Đêm trường tăm tối, Đứa trẻ hư, Mưu sát hay Sự trả thù hoàn hảo, ông đều lấy nhân vật hung thủ làm trung tâm. Phần lớn tác phẩm, độc giả đều ít nhiều đồng cảm với kẻ gây ra tội ác. Người truy tìm dấu vết là tác phẩm thứ hai mà ông Tử quyết định ẩn danh hung thủ để độc giả phán đoán. Tất nhiên, câu chuyện này không thể nói là hấp dẫn như những tác phẩm trước đây, tuy nhiên chất lượng logic chuẩn xác thì khỏi bàn. Vẫn đẹp & chính xác như phong cách vốn có của ông. *** 8 giờ sáng, Thẩm Nghiêm ra khỏi nhà, lên ô tô, lái xe về phía thị trấn Lưu Hạ ở phía tây thành phố. Ô tô rời khỏi tuyến đường cao tốc vòng quanh thành phố, tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường Thiên Mục Sơn. Chiếc cầu trên cao vắt qua đường cao tốc sừng sững phía trên chặn đứng luồng chiếu của ánh sáng mặt trời, cả khoảng bóng râm đổ xuống, bao trùm cả con đường và xe cộ. . Thẩm Nghiêm hai tay giữ vô lăng, đeo kính râm, nét âu lo hiển hiện dưới cặp mắt kính tối màu. Trước đây anh ta từng làm việc tại công ty Đại Khang, đây là doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất Trung Quốc, là doanh nghiệp đã lên sàn cổ phiếu loại A, trị giá mấy trăm tỷ trên thị trường chứng khoán, anh ta là kỹ sư cao cấp chuyên nghiên cứu phát minh sản phẩm, sở hữu nhiều bản quyền phát minh. Bốn năm trước, anh ta từ bỏ mức thu nhập sáu trăm nghìn tệ một năm, mang theo số bản quyền phát minh để khởi nghiệp. Vì giấc mộng khởi nghiệp, Thẩm Nghiêm gần như dốc toàn bộ tài sản trong nhà vào đó, đồng thời kêu gọi cả vốn đầu tư mạo hiểm. Sau hai năm nghiên cứu, đã cho ra đời sản phẩm thành công, nhưng điều đó không có nghĩa là việc bán sản phẩm sẽ thuận lợi. Sản phẩm của anh ta chủ yếu phục vụ cho công tác phá án của cảnh sát, không phải là sản phẩm dân dụng, đơn đặt hàng hoàn toàn trông chờ vào việc mời thầu của chính quyền. Hàng Châu là kinh đô của ngành dịch vụ thiết bị an ninh Trung Quốc, những doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất trong nước như Đại Khang, Hải Hoa... đều có mặt ở đây, những gói thầu của chính quyền ở toàn bộ khu vực Hoa Đông gần như đều được phân chia cho mấy doanh nghiệp sừng sỏ này, những công ty nhỏ như công ty của anh ta tiến bước vô cùng khó khăn, Năm ngoái, mấy thành phố mời thầu, anh ta không hề giành được một đơn hàng nào, hiện tại tiền vốn của công ty đã ở mức báo động phá sản. Nếu mấy tháng này vẫn không có đơn đặt hàng, thì anh ta sẽ phải thể chấp số bản quyền phát minh của mình cho bên đầu tư, toàn bộ tâm huyết trong những năm vừa qua sẽ đều tan thành mây khói. Nhiệm vụ nước sôi lửa bỏng trước mắt, là có thêm một khoản tiền, chỉ cần sau đó có đơn đặt hàng, công ty sẽ cải tử hoàn sinh. Thế là, anh ta nghĩ đến bố vợ. Bố mẹ vợ anh ta đều là phần tử trí thức, từng đi du học vào thập niên tám mươi thế kỷ trước, sau này về nước thành lập công ty ngoại thương, những năm đã qua tích lũy được không ít. Anh ta hy vọng có thể vay được ba mươi triệu tệ từ bố vợ, để vượt qua giai đoạn khó khăn. Có điều, tình hình không hề lạc quan, dù thế nào, con rể cũng là người ngoài, trong nhà còn có một cậu em trai. Ngay từ đầu bố vợ đã không ủng hộ anh ta khởi nghiệp, ông nói rằng tính cách anh ta chỉ phù hợp với việc làm một kĩ sư làm công ăn lương. Hồi đầu năm khi biết công ty anh ta gặp khó khăn về tiền vốn, ông đã nói luôn là sớm vật lộn cho xong rồi quay về đi làm. Hơn nữa bố vợ đã từng thất bại trong việc đầu tư, mười năm trước khi khu đô thị mới Đại Giang Đông được đưa vào đầu tư phát triển, bố vợ đã mua một dãy ki ốt và một căn biệt thự độc lập. Không ngờ kế hoạch đầu tư phát triển của chính quyền mãi không thấy triển khai, cho đến nay khu vực đó vẫn để hoang. Thời đó việc in tiền của chính quyền không như bây giờ, đầu tư cả chục triệu là một khoản tiền khổng lồ. Từ đó trở đi, bố vợ vô cùng thận trọng trong chuyện đầu tư, huống hồ lại là đầu tư cho Công ty sắp phá sản của anh ta, Nhưng tình hình đi đến nước này, anh ta cũng chỉ còn cách dày mặt thử xem. Hôm nay anh ta đến gặp bố vợ một mình, theo như cách nói của Hà Mộng Phi vợ anh ta thì anh ta đến nói chuyện trước, nếu bị từ chối, hai vợ chồng cùng về một chuyến nữa, dù sao cũng có thêm một cơ hội, bố vợ cũng không đến mức thấy chết mà không cứu, thế nào cũng có khả năng cho vay một ít tiền. Thường buổi chiều bố vợ mới đến công ty, nên anh ta qua gặp buổi sáng, sẽ có thoải mái thời gian để thuyết phục ông. Thẩm Nghiêm đánh vô lăng, chiếc xe ra khỏi con đường chính, rẽ vào một con đường nhánh, chẳng mấy chốc tiến vào một khu biệt thự, đến trước một căn biệt thự riêng biệt, cánh cổng cảm ứng bluetooth nhận tín hiệu trên xe, tự động mở, một tòa nhà mang phong cách kiến trúc của Pháp xuất hiện trước mắt. Đây là một căn biệt thự có bốn tầng trên mặt đất và hai tầng hầm, tổng diện tích hơn 700 mét vuông, bên trong biệt thự có thang máy chuyên dụng, mấy năm gần đây rộ mốt lắp thang máy gia đình. Chiếc ô tô vòng ra phía sau căn nhà, xuống nhà để xe ở tầng 2 tầng hầm, Thẩm Nghiêm vừa ra khỏi xe, liền dừng bước Không thấy ô tô của bố vợ, không lẽ ông đã đi ra ngoài? Thẩm Nghiêm vẫn nuôi hy vọng, anh ta đi đến phía trước thang máy, lấy thẻ điều khiển cảm ứng, đưa qua thiết bị quẹt thẻ, bước vào thang máy, lên tầng 1, ra khỏi thang máy là phòng khách của căn biệt thự, lúc này, trong phòng khách cũng không có người, toàn bộ căn biệt thự tĩnh mịch như tờ. “Bố ơi... Mẹ ơi?” Thẩm Nghiêm hướng về phía lối lên cầu thang gọi to mấy tiếng, không hề có tiếng trả lời. Anh ta lấy điện thoại di động, gọi cho bố vợ, trong lúc chờ đợi, anh ta ôn lại trong đầu những lời đã chuẩn bị sẵn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tín hiệu báo điện thoại di động của bố vợ tắt máy, anh ta gọi lại lần nữa, kết quả vẫn thế. Thẩm Nghiêm không cam tâm, lại gọi đến công ty của bố vợ. Trợ lý của bố vợ nghe điện thoại, nói là hôm nay chưa thấy sếp của anh ta đến công ty Thẩm Nghiêm đành gọi cho mẹ vợ, định bảo với bà là anh ta đến nhà, không ngờ điện thoại di động của mẹ vợ cũng tắt máy. Xem ra hôm nay mất công đến mà không được gì, dũng khí và những lời chuẩn bị từ lâu đều vô ích, Thẩm Nghiêm đành ra về. Anh ta xuyên qua phòng khách, đi về phía thang máy, đi được vài bước bỗng dừng lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì quặc. Anh ta dừng lại mấy giây rồi quay người như thể hiểu ra điều gì đó, quan sát phòng khách một lần nữa, rất nhanh chóng, anh ta đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Trên mặt bàn uống nước còn để một chiếc kính, đây là kính của bố vợ, bố vợ bị loạn thị, đeo kính quanh năm. Thẩm Nghiêm cau mày, liên tưởng đến căn hầm để xe trống không, nhà không thuê lái xe, bố vợ tự lái, một người luôn phải đeo kính khi lái xe ra ngoài, làm sao có thể quên kính được? Bố vợ không có ở công ty, hai chiếc điện thoại di động đều tắt máy, kính bỏ ở nhà, nhưng xe ô tô đã lái ra ngoài. Thẩm Nghiêm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng về phía cầu thang, căn nhà mênh mông trống trải khiến anh ta có những dự cảm không lành, anh ta bước từng bước đi lên cầu thang. Khi đến căn phòng ngủ của bố mẹ vợ ở tầng 3, chỉ nhìn một giây, anh ta lập tức nhận ra là đã có chuyện. Một chiếc gối rơi trên sàn, ga trải giường xô lệch, cửa sổ mở toang, rèm cửa sổ đung đưa theo gió. Tiếp đó, anh ta đưa mắt nhìn sang chiếc bàn trang điểm, chiếc gạt tàn thuốc lá ở đó chặn trên một mảnh giấy bằng lòng bàn tay. Trong phòng chỉ huy đội Điều tra hình sự Công an thành phố, đại đội trưởng Lâm Kỳ liếc qua tấm ảnh trên bàn, trong ảnh là một mảnh giấy, có dòng chữ: “NO.5, người đang ở trong tay tôi, nếu báo cảnh sát sẽ giết ngay con tin.” Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, hỏi cậu cảnh sát trẻ tuổi đứng phía đối diện: “Tình hình bây giờ là thế nào?” “12 giờ đêm hôm qua, qua camera giám sát ở cổng khu chung cư thấy một chiếc xe Mercedes của chủ một căn hộ đi ra, lúc lái xe, tên tội phạm bắt cóc đeo khẩu trang và đội mũ, không thể nhận diện được. Chúng em đã lấy dữ liệu GPS của chiếc xe từ hãng xe, phát hiện thấy chiếc xe đỗ ở một bãi đất trống cách đó 10 ki-lô-mét về phía bắc, đã tìm thấy chiếc xe, trong xe không có người, nhưng..." Cậu cảnh sát trẻ ngập ngừng. “Nói luôn xem nào!" Lâm Kỳ bực mình gầm lên. Cậu cảnh sát nuốt nước bọt, vì chính bản thân cậu cũng không tin nổi những lời tiếp theo: “GPS hiển thị, sau khi rời khỏi khu đô thị, chiếc ô tô phóng một mạch đến đích với tốc độ gần 300 ki-lô-mét một giờ.”. "300 ki-lô-mét một giờ? Tàu cao tốc à!” Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng, giọng chắc nịch, “Ô tô có xịn đến mấy, đường trong thành phố, tốc độ cũng không thể lên đến 300 ki-lô-mét một giờ!”. Cậu cảnh sát lúng túng nói: “Hơn nữa, chiếc ô tô di chuyển theo đường thẳng.” “Thế thì sao?” Lâm Kỳ chưa kịp phản ứng. “Đường phố ngang dọc giao nhau, đi theo đường thẳng, có nghĩa là chiếc xe đã xuyên qua toàn bộ các công trình kiến trúc, phóng thẳng đến đích.”. “Chuyện này là không thể, dữ liệu GPS có vấn đề.” Lâm Kỳ kết luận chắc nịch, số liệu của máy vi tính bị sai cũng là chuyện thường xảy ra. Cũng giống như điện thoại di động chỉ đường, có lúc rõ ràng đang ở con phố này, nhưng lại bị định vị sang con phố khác. “Nhưng... hãng xe đã kiểm tra, số liệu không sai.” Lâm Kỳ không biết nói gì. Tội phạm bắt cóc lái ô tô với tốc độ của tàu cao tốc, xuyên qua mọi công trình kiến trúc phóng thẳng đến đích? Nếu chuyện này có thật, thì một đại đội trưởng quèn như anh ta không thể phá nổi vụ án này, người ngoài hành tinh bắt cóc người trái đất, tính chất của vụ án hẳn phải phi thẳng lên tổ chức Liên hợp quốc. Mời các bạn đón đọc Người Truy Tìm Dấu Vết của tác giả Tử Kim Trần.