Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mồi

Điều đầu tiên tôi muốn nói với các bạn, đó chính là tôi thích bộ truyện này. Cực kì thích ư? không, chỉ là thích mà thôi. Cảm giác ban đầu của tôi khi đọc câu chuyện này chính là một kiểu gia đình hiện đại, gia đình kiểu mẫu dược công thức hoá giữa cuộc sống bon chen hiện giờ. Mặc dù từ lần đầu gặp anh đã nhận ra tình huống của cô có chút vấn đề. Nhưng anh vẫn dựa theo cảm giác của mình, cô là đối tượng thích hợp; dựa theo cảm tình của mình, anh thích cô. Vì vậy, anh đã cưới cô. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó đã là lẽ thường. Cho dù không có tình yêu, cũng nương theo tình dục và mong muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân. Họ ở cạnh nhau ba năm, ba năm như một người bạn cùng chung chăn gối. Ban đầu cảm tình chưa sâu, thì đó là nghĩa vụ. Nhưng con người, dễ sinh tình, thời gian chừng đó dần dà khiến họ trở nên không thể tách rời nhau. Bạn nghĩ tôi đang đề cử truyện ư? không, tôi chỉ đang viết, tôi viết về những cảm xúc mỗi khi tôi đọc một câu chuyện làm cho tôi xúc động, bạn biết đó, thói quen mà thôi. Tôi thích tác giả này, từ câu chuyện anh chàng nhà quê thâm tình, trai của Hắc Khiết Minh đều là mãnh nam, bạn tin tôi đi, họ đều là mãnh nam đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ có đủ đặc thù kĩ năng chống lại kẻ thù, họ có đủ sức manh để bảo vệ người mình yêu, và họ cũng có đủ đau thương để hòa nhập với bạn tình của họ. Trai của Hắc Khiết Minh không một ai may mắn cả, gái của Hắc Khiết Minh cũng chẳng tốt gì hơn. Hắc Khiết Minh viết rất thực tế, viết rất trần trụi, chứ không toàn một màu hồng như đa số các truyện ngôn tình khác. Nhưng tất cả tác phẩm của Hắc Khiết Minh đều thu hút tôi một cách lạ thường, đến nỗi, tôi không hề dám lướt vì sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhất đã được tác giả tỉ mỉ lồng ghép vào đó. Tác phẩm của Hắc Khiết Minh không dành cho mọi người, mà phải nói… Rất kén người đọc! Bạn yêu thích trinh thám thích kiểu kể chuyện thực tế theo kiểu truyện Tây bạn mới có thể ‘nuốt’ nổi tác phẩm của bà ấy. Cái tôi thích nhất là tình cảm gia đình của Hắc Khiết Minh, đủ chứng tỏ câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mạnh khỏe, mỗi thành viên đều là cá thể riêng có trí óc và sự sống riêng của bản thân, nhưng khi yếu đuối hay gặp chuyện thì không còn là cá thể nữa mà nó đã biến thành tập thể. Đại gia đình của họ rất đặc biệt, đủ ngành nghề từ FBI, CIA, Siêu trộm, tội phạm, thiên tài lẫn nhà khoa học điên cũng đều có mặt, nhưng…. Điểm chung của họ là rất cưng vợ, rất sủng vợ, rất yêu vợ. gái của Hắc Khiết Minh không hề yếu đuối bạn nhé, gái của Hắc Khiết Minh đủ kĩ năng để bảo vệ bản thân và người nhà. Nhưng không là nữ cường nhân mà vẫn cần một vòng tay che chở từ người đàn ông của mình. Câu chuyện tôi sắp giới thiệu với bạn vẫn là một tác phẩm của Hắc Khiết Minh, cưới nhau theo công thức, xem mắt, ăn cơm, xem phim, hôn nhau và cưới nhau. 3 năm, hơn một ngàn ngày chung sống, ai nấy đều giữ cái tôi của riêng mình, cô có bí mật của cô, anh có tâm sự riêng của anh, đến khi xảy ra chuyện, họ lại không giống như những chú chim cùng rừng gặp nạn mạnh ai nấy chạy, mà họ lo lắng cho nhau, dùng chính bản thân làm con mồi dẫn dụ địch nhân để bảo vệ người quan trọng với họ Bạn đọc kĩ, người quan trọng chứ không là người yêu, bởi, với họ, người kia, hơn cả tình yêu, hơn cả tính mạng của chính bản thân họ, thậm chí, khi có động tĩnh, đều đầu tiên họ làm trong vô thức, đó là đứng ra chắn trước mặt người yêu. Gian khổ nào rồi cũng sẽ qua, khó khăn nào rồi cũng sẽ giải quyết, những kẻ có sở thích quái dị lắm tiền nhiều của, dung con người để tiêu khiển, lấy nỗi đau khổ bất lực của người khác làm thú vui thì cũng sẽ có sự trừng phạt riêng dành cho họ, nhưng những nhân vật của Hắc Khiết Minh lại sống động, chân thật. như những hình ảnh ngoài đời, đọc đến đoạn cuối tôi cứ mãi ước ao: Giá như nó đừng kết thúc, bởi nó quá ngọt, quá chân thực, quá đời thường. Làm ta có thể nhìn thấy một phong cảnh bình yên của quê nhà, ấm áp, ngọt ngào, đông đúc, cũng ồn ào nhưng lại tràn đầy tình yêu thương. Tôi sẽ edit lại tất cả hệ liệt của bà ấy, tuy nhiên bạn biết đó, tôi lười TvT, vì lười nên tôi sẽ quăng nó vào VIP, khi nào hoàn hẳng đưa ra, vậy ít cảm thấy áy náy hay tội lỗi hơn. *** Văn án Thượng bộ  Cô cần kết hôn! Cần phải có một người đàn ông đứng ở bên cạnh. Nhưng cô lại không có thời gian chậm rãi tìm đối tượng, cũng không hề có khát vọng gì ở tình yêu. Mai mối, đó chính là cách tốt nhất và nhanh nhất để cô có chồng. Tuy rằng anh ta không phải bạch mã hoàng tử, không có gia tài bạc triệu, đầu cũng không thông minh. Nhưng người đàn ông này gần như phù hợp với tất cả điều kiện của cô, hơn nữa anh ta là người tốt, quan trọng nhất đó chính là anh ta chịu cưới cô…. Từ sau khi gặp anh, tất cả những chuyện của cô đều không còn đi theo kế hoạch đã được lập sẵn của cô nữa. cô vốn nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, cô có thể hòa nhập được, không cần tình yêu, xem hôn nhân như một lá bùa hộ mệnh, để cô có thời gian bình yên mà sống. Ai có thể ngờ, anh ta thật sự xem cô là một người vợ chân chính, muốn cùng cô nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường đời. Trong những tháng ngày lo toan muối, tiêu, đường, gạo, dầu, mè của cuộc sống, người đàn ông đó đã vụng trộm vượt qua sự phòng bị của cô, lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô….. Bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, nên cô mới không thể kiềm chế để đối xử tốt lại với anh, và rồi, cô đã rơi sâu vào trong đó. cô rất khát khao được sống những ngày bình thường, sống những ngày tháng ấm áp với anh. Nhưng ông trời lại cương quyết không chịu thành toàn cho khát vọng của cô, không muốn cho cô một con đường sống Khi cơn ác mộng cũ lại tìm đến cửa, cô phải phá hủy tất cả để chạy trốn lần nữa Tất cả những giấc mộng chung đôi với anh, bên anh cả đời, đều sẽ hóa thành không…… Hạ bộ  Anh muốn kết hôn! Muốn khi về đến nhà có một người chờ anh ở đó. Nhưng anh lại lười tốn kém thời gian để yêu đương, cũng không hề có khát vọng gì vào tình yêu. Mai mối là cách nhanh nhất để anh có thể tìm được cho mình một người vợ. 3 năm, hơn một ngàn ngày ở chung, chứng minh cô là một người phụ nữ rất tốt Cô giúp anh giặt quần áo nấu cơm, quét dọn, dành dụm tiền, chăm sóc anh từ đầu đến chân. Anh biết, mình rất may mắn mới có thể lấy được người vợ tốt như cô. Anh vốn nghĩ, hôn nhân rất đơn giản, anh thích cô, nên mới lựa chọn cô. Trong cuộc sống hai người khá là đồng quan điểm, bấy nhiêu cũng để sống bình an qua ngày. Anh không quan tâm cô đang thiết lập giới hạn vô hình, không cho anh đến gần cô, hiểu cô. Thẳng đến khi anh kinh hoàng phát hiện, bấy nhiêu đó là không đủ, anh khát vọng đước đến gần cô hơn, thu hút sự chú ý của cô hơn. Bởi vì cô thật lòng với anh, nên anh đã động tâm. Bởi vì cô đối xử tốt với anh, nên đã làm anh bắt đầu để ý đến cô. Lại không nghĩ người phụ nữ chết tiệt này lại quật cường như thế, làm thế nào cũng không chịu dựa vào anh. Còn muốn anh thả cô tự do, thậm chí nói chưa bao giờ từng xem mình là bà xã của anh…. Review Con mồi – Hắc Khiết Minh Điều đầu tiên mình phải nhắc nhở mọi người nam nữ chính không sạch nhé. Bạn nào không thích có thể bỏ cuộc chơi. … Con mồi – Hắc Khiết Minh là một truyện rất đặc biệt. Cưới trước yêu sau đã không còn là đề tài mới lạ trong giới ngôn tình nhưng lúc đọc truyện này mình vẫn thấy vô cuốn hút. … Nam nữ chính đều không phải là trai xinh gái đẹp. Họ không thu hút lẫn nhau vì ngoại hình, điều kiện giàu sang. Nếu hình dung cuộc sống của họ, chính là khách trọ cùng nhà. Ai cũng mang trong mình những bí mật riêng. Ai cũng muốn giấu nó đi mà sống qua ngày. … Nhưng, như người ta đã nói, thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ. 3 năm – hơn 1000 ngày sớm chiều chung đụng. Có là đá thì cũng sẽ bị nước bào mòn huống chi là người. … Họ từng bước, từng bước dung nhập vào cuộc sống của nhau. Cô đã từng ích kỷ, chỉ muốn lấy anh làm tấm chắn. Nhưng rồi anh bồng chốc thành người quan trọng nhất cuộc đời cô. Cô muốn bỏ đi tất cả nỗi sợ để được bên anh, cùng anh có 1 gia đình hoàn chỉnh. … Nhưng – lại chữ nhưng nghiệt ngã ấy. Kẻ thù của cô tìm đến đúng lúc cuộc sống của họ viên mãn nhất. Cô bắt buộc tự tay thiêu đi căn nhà trọ họ nỗ lực vun đắp, cắn răng rời khỏi anh – người đàn ông cô đã yêu thương sâu sắc. … Phân đoạn mà mình cảm động trong truyện chính là đây: Khi chạy trốn khỏi kẻ thù, trong khoảnh khắc nguy nan mà chỉ cần lơ là 1 chút là mất mạng. Cô vẫn nhớ đến anh, muốn lưu lại một chút ký ức về anh trước khi rời khỏi đất nước này. Vậy nên: … ” Chờ cô tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến, cô nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này sẽ đi qua công trường của anh. Điều này thật ngu ngốc. Cô không nên làm như vậy, nhưng cô muốn gặp anh, rất muốn được nhìn thấy anh, trước khi rời đi được nhìn thấy anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi. Xe bus dừng lại trước mặt cô, mở cửa, không khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi cô bước vào. Giống như đang mộng du, cô đi tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống. Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại đi tiếp, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy tòa nhà đang thi công, thấy cần cẩu anh thường làm việc trên, còn có phòng thao tác nho nhỏ kia nữa. cô kỳ thực không biết anh có đang ở trên đó hay không, không chừng anh căn bản không có đi làm, cô đốt đi tài sản của anh, tất cả những thứ cô từng giúp anh chọn lựa. Nhưng đời người vẫn sẽ tiếp tục, không phải sao?” ” Cô tám phần là điên rồi, nhưng cô không thể khống chế bản thân. cô ở một chỗ khác xuống xe, đi đến đối diện, lại ngồi lên một chuyến xe khác hướng tới công trường của anh. cô lặp đi lặp lại hành động này, một điều vô nghĩa, cô không nhìn thấy anh, không có khả năng thấy được, nhưng cô cuộn mình lại trong không khí lạnh buốt của xe buýt, lại một lần nữa để xe chở cô tới gần, rồi lại rời đi. Sẽ không có vấn đề gì, cô sẽ không xuống xe ở địa điểm ấy. Dù sao cũng không có ai biết, dù sao cũng không có ai hiểu được, hơn nữa cô đang di chuyển, vẫn luôn di chuyển, cô không có dừng lại, không có phá đi quy luật đào thoát. Cô không có. Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng… Bầu trời chậm rã tối đi. Mọi người sắp bắt đầu tan tầm, cô không tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ, cô ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động. Điện thoại năm ngày không mở, màn hình dần sáng lên, hiện lên thông báo một trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng sẽ lại có một lần. anh gọi. Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua một tiếng, nhất định sẽ gọi một lần. Dường như anh biết cô không vứt chiếc di động này đi, giống như hiểu được cô nhất định sẽ giữ lại nó, hốc mắt cô không khống chế được nóng lên. Ba ngày trước, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô. cô biết cô không nên xem, nhưng cô vẫn muốn nhìn, cô muốn biết anh nói gì, anh có khỏe không, anh có ghét cô hay không? cô nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có một dòng chữ. Vợ à, em đã ngủ chưa? Chỉ có một câu nói này, không hơn. cô còn tưởng mình nhìn lầm, không nhịn được kiểm tra rồi một chút thời gian cùng viết kì, đó là hắn ba ngày trước truyền không sai. cô hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo. Trời sáng rồi, anh đói bụng quá. Chỉ vỏn vẹn một câu như thế. không có hoang mang phẫn nộ, không có không hiểu trách cứ, không luân phiên chất vấn. cô kéo xuống xem tiếp, phát hiện các tin nhắn của anh đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là anh, không phải cô, giống như cô mới đi công tác ở nơi khác. Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?Trong nháy mắt, cô cho rằng anh điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí không rõ, nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp. Vợ à, em biết phần mềm gián điệp không? cô biết, nhưng điện thoại của anh lỗi thời, không phải điện thoại thông minh, không thể cài đặt phần mềm ấy. Tiểu Phì nói anh nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào anh cũng sẽ biết. Ai là Tiểu Phì? Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của cô. Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của anh. Trong lòng cô đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo. Gạt em thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, em mới là. cô khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô đọc tin nhắn tiếp theo của anh, bên trong chỉ có ba chữ, anh lặp lại. Em mới là. Cổ họng cô ngẹn lại, ngực thắt lại, không tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại một tin, rồi lại một tin. anh không thích phần mềm kia, anh thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh thật phiền phức —— anh đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của anh cũng làm thế được. Tối rồi, em đã ăn cơm chưa? Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho anh ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có một vị gì khác, là cái gì vậy? Trời đã sáng, anh không ngủ được, em thì sao?anh trở lại công trường làm việc, em đang ở đâu? Em hãy phóng đạn tín hiệu đi, anh sẽ giống Batman lập tức tới bên em. Thôi em vẫn không nên đốt đạn tín hiệu, anh sợ em sẽ làm mình bị thương. Gió lớn quá, nghe nói sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa? không đúng, chỗ anh có thể giữ lại em. Tin nhắn của anh liên tiếp, xen lẫn một vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay, anh cũng không ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới cô. Sau đó, cô nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại. Vợ à, anh nhớ em. Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp nói qua những lời này. cô ấn xuống tin nhắn thứ nhất. Rất nhớ em. cô đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình. Đột nhiên di động rung lên, một tin nhắn bỗng nhiên truyền tới. Cả người cô run lên, thiếu chút không cầm được nó. Rất nhớ em. Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt cô rơi như mưa. Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông, anh gọi điện thoại tới. cô biết hiện giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn cô, cũng biết anh ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng nói của anh, nhưng cô không dám tiếp, cũng không cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó. cô rất nhớ hắn, cũng rất muốn anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh, dường như có thể cảm giác được anh ở ngay bên cạnh cô. Nắm chặt di động, cô cắn môi, im lặng khóc. Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được cô đang khóc thút thít. Có lẽ bởi vì như thế, không ai mở miệng muốn cô nhận điện thoại. Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt, không biết từ khi nào một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.” Mình thật sự, thật sự rất thích nam chính Lã Kỳ Phong. Một người xứng đáng làm người yêu, làm chồng. Cũng đặc biệt yêu thích đại gia đình của Hồng Nhãn.   Mời các bạn đón đọc Con Mồi của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trở Thành Nam Thần, Nàng Cũng Rất Tuyệt Vọng
Lâm Khả là một vị cô nương có dung mạo tuyệt mỹ. Nhưng mà “mỹ” cũng có rất nhiều cách để miêu tả, có thể là sắc sảo diễm lệ, có thể là ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là... anh tuấn tiêu sái. Thực bất hạnh, “mỹ” của Lâm Khả chính là kiểu cuối cùng. Nàng không có vòng một nóng bỏng nhưng có cơ bụng vững chắc, nàng không có dáng người nhỏ nhắn nép vào lòng người nhưng có bờ vai rộng đáng tin để người khác dựa dẫm. Nam nhân hoặc xem nàng là huynh đệ, hoặc xem nàng là tình địch, chẳng có ai tìm nàng nói chuyện yêu đương ngoài mấy vị cô nương bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa.   Mãi đến mùa xuân thứ 26 của cuộc đời mới quen người bạn trai đầu tiên, vui vẻ chưa được mấy tháng thì đã chia tay vì bạn trai tự ti không “soái” bằng nàng, vì hắn bị tổn thương khi mọi người nghĩ nàng là công, hắn là thụ. Thôi thì tục ngữ nói, tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý. Lâm Khả quyết định ăn uống một bữa thỏa thích, rồi ngủ một giấc chấn chỉnh tinh thần, nào ngờ đâu khi tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên đến một thời đại vô danh bắt đầu ngày mới, còn nhỏ đi mười mấy tuổi trở thành lưu dân lang thang khắp nơi. Lâm Khả vô duyên vô cớ xuyên đến thế giới này, vốn dĩ không có người thân cũng chẳng có vướng bận. Nhưng ở nơi đây, nàng đã quen được rất nhiều người, là những huynh đệ kết nghĩa, là những tri kỷ tâm giao, còn là ái nhân một đời. Lâm Khả mong muốn một cuộc sống bình yên, có thể ngày ngày bên cạnh những người mình yêu thương. Nhưng mơ ước nhỏ nhoi đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực bởi nơi đây là một thời đại chìm trong chiến tranh, chết chóc và loạn lạc. Đã từng, vào một ngày mùa đông khắc nghiệt, Lâm Khả chỉ có một thân áo ngủ, thiếu chút nữa đã bị đông chết ở ven đường. Đã từng, vào mùa đông năm ấy, Lâm Khả vì sống sót mà cướp đoạt quần áo của thi thể lưu dân đã chết vì nạn đói. Chiến tranh khắp nơi, thổ phỉ hoành hành, dân chúng thì lầm than khổ khóc nhưng triều đình vẫn thờ ơ mặc kệ, hoàng đế xa hoa dâm dục, chỉ biết hưởng lợi vinh hoa phú quý, mà nào để đến tâm nó được hình thành trên vô số hài cốt của bá tánh dân thường. Lâm Khả sống trong hoàn cảnh ấy, từ một con người không lo không nghĩ mà trở thành một kẻ quyết đoán, sát phạt và tàn nhẫn. Là lần đầu tiên nàng sợ hãi và ghê tởm khi chính tay giết thổ phỉ, là hoang mang chết lặng trước đau thương và chết chóc, để rồi sau cùng là bình tĩnh lạnh nhạt mà nhìn thấu thế đạo. Nhìn thấu rồi Lâm Khả lại muốn cải tạo bởi nàng khao khát một thiên hạ thái bình, muốn cảm nhận sự ấm no hạnh phúc, muốn nhìn thấy bình minh của ngày mới, một ngày mới quốc thái dân an. Ước muốn khát khao này có lẽ chỉ là hư ảo cho đến khi nàng gặp Mạnh Sưởng Thanh - Thống lĩnh của Mật Vệ. Mật Vệ - Tổ chức tay sai của thiên tử, là những người sẽ thay hoàng đế quản lý và kiểm soát triều đình, nhưng có ai ngờ được Mạnh Sưởng Thanh -Thống lĩnh của tổ chức ấy chỉ một lòng muốn lật đổ hoàng đế hiện tại, muốn phá hủy cả triều đình đang thối nát. Mạnh Sưởng Thanh và Lâm Khả, khi hai con người tuy khác mục tiêu nhưng có chung đích đến gặp nhau, một lịch sử mới của Đại Sở sẽ bắt đầu. Lâm Khả là người Mạnh Sưởng Thanh lựa chọn. Lần đầu tiên gặp Lâm Khả, chàng bị thuyết phục bởi sự tự tin kiên định trong đôi mắt nàng. Chàng và nàng không giống nhau, trong lòng nàng mang thiên hạ, lấy cứu vớt sinh linh khắp Đại sở làm nhiệm vụ của mình. Nàng là nữ nhi, nhưng tâm mang chí lớn, lòng nặng con dân, con đường nàng lựa chọn vốn dĩ chẳng dễ dàng bằng phẳng, từng bước đi đều đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, bằng hy sinh mất mát, là vĩnh viễn từ bỏ thân phận nữ tử và hạnh phúc làm mẫu thân. Mạnh Sưởng Thanh thì khác, chàng là một người ích kỷ hay mang thù, tuy khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười nhưng trái tim đã sớm nhuốm đen tối, chàng ghê tởm triều đình hiện tại, chán ghét Đại Sở nhu nhược vô năng, chỉ muốn hủy diệt tất cả bởi đơn giản nó không có tư cách để tồn tại. Thật may, Lâm Khả đã xuất hiện, cho Đại Sở một cơ hội, cũng cho chàng một hy vọng của ngày mai. Chàng rung động trước một Lâm Khả kiên định và quyết đoán, tuy có những lúc mềm yếu, có những khi non nớt nhưng ngọn lửa khát khao trong đôi mắt ấy chưa bao giờ bị dập tắt. Chàng động tâm trước một Lâm Khả tàn nhẫn, sát phạt, dám hy sinh mọi thứ để đạt được điều mình muốn. Lâm Khả là nữ nhi nhưng lại mạnh mẽ hơn vô số nam nhân, khiến cho người ta không thể dời mắt, không thể thần phục. Một minh quân như vậy, Mạnh Sưởng Thanh tất nhiên toàn lực phò tá, nàng sẽ là thiên tử của Đại Sở, là người mà chàng một lòng trung tâm. A khả, con đường phía trước sẽ rất khó đi, nàng cần thiết là nam nhân và cũng chỉ có thể mãi mãi là nam nhân, nhưng con đường này ta sẽ đi cùng nàng, cho dù nguy nan, gian khổ, cho dù tuyệt vọng, đau đớn... A Khả, ba hồn bảy phách của ta đều là hắc ám, chỉ có đầu quả tim lưu lại một nơi sạch sẽ chứa đựng hình bóng của nàng, gặp được A Khả chính là hạnh phúc lớn nhất của Mạnh Sưởng Thanh. Lâm Khả bình định thiên hạ, rất nhiều người vì nàng mà chết, nhưng càng có nhiều người vì nàng mà tồn tại, giờ đây con đường máu đã mở ra, ngoại xâm đã đánh bại, triều đình bị tiêu diệt... Nhưng tất cả chưa phải kết thúc, mà là bắt đầu, bắt đầu của một triều đại thịnh thế, quốc thái dân an. “Trở thành nam thần, nàng cũng rất tuyệt vọng” là một bức tranh về khói lửa loạn lạc, ở đó chỉ có mưu quyền tranh đấu, chỉ có ranh giới sự sống và cái chết. Một Lâm Khả lạnh lùng nhưng cũng rất ôn nhu, một Mạnh Sưởng Thanh phúc hắc, tàn nhẫn nhưng đầy mâu thuẫn, rồi những phận người đầy long đong trong thế đạo bất nhân... Tất cả cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hấp dẫn, kết hợp với lối văn linh hoạt, lúc hài hước tạo không khí thoải mái, lúc nghiêm túc khắc họa những tranh đấu quyết liệt nơi trận mạc. Bộ truyện sẽ mở ra cho bạn một không gian hào hùng nhưng không kém phần lãng mạn. Nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. ___________ Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Làm nam thần, nàng cũng thực tuyệt vọng a Tác giả: Vũ tiểu phi Văn án Lâm Khả là cái nhan giá trị pha cao muội tử. Nhưng mà đẹp, đã có thể là mỹ lệ đáng yêu ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là………… Anh tuấn tiêu sái soái khí bức người. Ở nữ hài tử hoa giống nhau tuổi tác, Lâm Khả bất hạnh trưởng thành khuynh quốc khuynh thành một thế hệ nam thần. Nam nhân hoặc là đem nàng đương huynh đệ, hoặc là lấy nàng đương tình địch. Đáng thương Lâm Khả sống đến 26 tuổi, mới nói chuyện một lần luyến ái, không quá mấy tháng bạn trai liền chạy. Tục ngữ nói, tình trường thất ý, chức trường đắc ý. Lâm Khả ăn uống quá độ một đốn, mới vừa tính toán chấn hưng tinh thần tỉnh lại lên, liền phát hiện chính mình xuyên qua. Chiến tranh, nạn đói, lưu dân. Vì sống sót, Lâm Khả khởi nghĩa vũ trang, mở một đường máu, cuối cùng trở thành một thế hệ khai quốc hoàng đế. # toàn thế giới đều cảm thấy ta là nam thần, nhưng mà ta lại là cái muội tử. # # giảo cơ vẫn là bách hợp, đây là một vấn đề. # Tag: Xuyên qua thời không nữ cường truyền kỳ dốc lòng nhân sinh Vai chính: Lâm Khả ┃ vai phụ: ┃ cái khác: ☆, chương 1 xuyên qua Lâm Khả là cái nhan giá trị pha cao muội tử. Tục truyền năm đó nàng nương đi trong miếu bái Bồ Tát, nói là muốn cái đẹp nữ oa, kết quả vừa trở về liền có mang nàng. Sinh hạ tới vừa thấy, dưới thân không mang bả, nữ! Tuyết trắng lại phấn nộn, đẹp! Đem nàng nương cấp cao hứng, vừa ra ở cữ liền đi trong miếu còn nguyện. Nhưng mà chờ nàng nẩy nở một chút, hắn nương mới phát hiện Trung Hoa văn hóa bác đại tinh thâm, này “Đẹp” hai chữ bao hàm cỡ nào thâm thúy rộng khắp ngụ ý. Sự thật nói cho chúng ta biết, đẹp, đã có thể là mỹ lệ đáng yêu ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là…… Anh tuấn tiêu sái soái khí bức người. Ở nữ hài tử hoa giống nhau tuổi tác, Lâm Khả bất hạnh trưởng thành khuynh quốc khuynh thành một thế hệ nam thần. Này thật sự là không thể trách Lâm Khả, nhà nàng ở nông thôn, trong nhà cũng không ngừng nàng một cái hài tử, cha mẹ quản bất quá tới, đành phải áp dụng nuôi thả hình thức. Nàng từ nhỏ đầy khắp núi đồi vui vẻ, hơn nữa muốn giúp đỡ làm chút việc nhà nông, sức lực bất tri bất giác liền dưỡng ra tới, cao to vốn dĩ liền không giống cái muội tử, cố tình tiểu học lớp 4 thời điểm còn bị trường học thể dục lão sư cấp khai quật ra tới, thành thân thể huấn sinh, mỗi ngày dậy sớm rèn luyện, trở về chính là một thân xú hãn, quanh năm suốt tháng xuyên không được vài lần váy, vì phương tiện còn chỉ có thể cắt thành tóc ngắn, từ đây bước lên một cái bất quy lộ. Các nam sinh hoặc là đem nàng đương huynh đệ xem, hoặc là đem nàng đương tình địch xem, đáng thương Lâm Khả sống đến 26 tuổi, cũng chỉ nói qua một lần luyến ái. Nàng ở 26 tuổi linh 3 tháng thời điểm nghênh đón chính mình mối tình đầu, sau đó ở 26 tuổi linh 9 tháng thời điểm tia chớp mà thất tình. Chia tay khi, nàng bạn trai cũ ngẩng đầu nhìn nàng, sâu kín mà nói: “Thực xin lỗi, ta thật sự không thể tiếp thu một cái so với ta còn soái bạn gái.” Lâm Khả:………… Mời các bạn đón đọc Trở Thành Nam Thần, Nàng Cũng Rất Tuyệt Vọng của tác giả Vũ Tiểu Phi.
Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Nam chính là của nữ chính rồi, vậy nam phụ về đây em yêu thương. Thật sự thì câu này rất đúng với truyện này luôn đó. --- [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao! [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah) [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả! [Đàn Diệp]: Của độc giả! [Tác giả phản hồi]: Của mị! [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị! [Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu! Nữ chính Diệp Đàn sau một hồi bình luận giành giật nam phụ với tác giả, không biết rốt cuộc là cô may mắn hay đen đủi, cô nhận được một hộp bưu phẩm mang đến tận nhà, mở ra là một mỹ nam tử tóc dài áo trắng yên tĩnh ngủ yên trong quan tài. Bưu phẩm đó là chính nam phụ kiêm nam thần Phạm Huy mà Diệp Đàn đã đôi co tranh giành với tác giả. Nhưng do sự bất đồng ngôn ngữ của cô và mỹ nam nên Diệp Đàn còn định đem “gửi hoàn” quan tài bưu phẩm này đi vì ngỡ là bị ai đó đùa dai, rất lâu sau Diệp Đàn mới biết được thân phận người kia. Và sau đó cô điên cuồng mừng phát điên lên được. Phạm Huy là thượng thần canh giữ kết giới Thương Sơn, sau lần dùng thân mình bảo vệ kết giới không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, linh khí cạn kiệt, còn có một cô gái rất ngốc nữa, toàn nói những lời y không hiểu được. Sự bất đồng ngôn ngữ của hai người mang lại cho người đọc biết bao nhiêu chuyện để cười, nhưng may mắn Phạm Huy học nhanh hiểu nhanh, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới này. Phạm Huy ở thế giới này được Diệp Đàn lấy cho cái tên là Ngọc Bạch Y, tuy nhiên mình sẽ gọi y là Phạm Huy thôi ha, nhiều sẽ loạn mất. Phạm Huy nói ở thế giới kia có cả muôn vạn chúng sinh cần y bảo hộ, nhưng ở thế giới này chỉ có cô gái nhỏ này cần y bảo vệ thôi, tránh cho cô lại trốn vào góc khuất rồi khóc một mình. Sau đó tình cảm cả hai cứ theo dòng chảy thời gian, đều đều êm ả rồi đến khi bất chợt nhìn lại thì nhận ra đã đặt người kia ở một vị trí quan trọng trong tim. Một thượng thần “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai” tuổi, thích bay hơn thích đi bộ dấn thân vào showbiz sẽ hài hước cỡ nào? Mời bạn đọc thử. “Ngọc Bạch Y im lặng không nói lời nào, bất luận là đứa bé kia nói cái gì. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân mình có hơi lớn tuổi hơn so với Diệp Đàn, còn lại đều rất xứng với cô gái này đấy chứ. Không phải người khác cũng bình luận là, soái ca anh tuấn lạnh lùng phải đi cùng với mỹ nữ kiêu ngạo sao? Nói chung rất đẹp đôi.” => Vâng, anh hẳn là chỉ HƠI lớn hơn xíu thôi, còn đứa bé kia anh nhắc đến là tình địch, đến ba nữ chính lần đầu gặp anh cũng kêu là nhóc :v -- Một thượng thần xuất thân Long tộc ngay thẳng nói với Diệp Đàn “Tính rồng vốn dâ*.” một mực phá vỡ hình tượng cao quý lãnh diễm vốn có. Một thượng thần “sống ngàn năm ít yêu thích thứ gì” một mực bám theo Diệp Đàn lừa cưới, lừa cưới được rồi thì hết bám dính lấy vợ lại muốn cho cả thiên hạ biết y có vợ rồi, một show phỏng vấn nói bao nhiêu câu đều có thể "tổ lái" tới vợ. :v :v --- ”Nam thần, anh biết kết hôn là gì không?” "Ở cùng một chỗ.” “Anh nghĩ đơn giản vậy sao?! Kết hôn là chuyện rất quan trọng a!” “Ở chung một chỗ cũng rất quan trọng.” Do đó kết hôn = ở chung một chỗ. “… Nam thần lúc các anh làm thần tiên không phải là không cho phép yêu đương gì đó à?” “Có thể.” “Không ảnh hưởng gì đến tâm đạo sao?” “Có song tu mà.” --- Tuy ban đầu Diệp Đàn còn chút do dự vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sợ một ngày Phạm Huy sẽ rời đi, nhưng với thế tấn công dồn dập của Phạm Huy, nam thần lạnh lùng của lòng mình lại suốt ngày nói lời ngọt ngào thì làm sao Diệp Đàn chống lại nổi, nên kết quả là các nhân vật phụ của truyện trở thành nạn nhân bị cặp vợ chồng này ngược đãi. Phạm Huy nói lời ngon tiếng ngọt lời thề hẹn làm người đọc là mình tim đập chân run theo, đây mà là thượng thần cao quý lãnh diễm bất khả xâm phạm gì chứ, phim truyền hình làm Phạm Huy ngây ngô ngày nào trở thành tình thánh rồi. ”Tôi vì em mà đến, cô gái của tôi.” “Nếu như thế giới không có bài xích, rất muốn bên cạnh em mãi”. Nhưng phần linh khí mà Phạm Huy mang theo quá mạnh, chúng làm biến động thế giới này, làm thế giới này bài xích sự tồn tại của Phạm Huy, vậy họ vượt qua như thế nào để được bên nhau mãi đến cuối đời, các bạn đọc sẽ biết thôi, spoil là tội ác. :v :v Đây là một truyện mang hơi hướng hơi tưng tửng do được biên tập kiểu lầy, thích hợp cho team dễ tính, yêu đời yêu sủng yêu màu hồng nam tánh và thích đạp xe đạp dưới mưa lắm đó nha. -- Một vài trích đoạn nữa từ truyện: Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.” Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!! Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!! Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận. Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.” Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn. Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn. Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.” Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!! Ba Diệp: Mất dạy!!!! -- Diệp Đàn cầm chìa khóa đi ra cửa, cô nghĩ một chút, quyết định tiến lên phía trước ôm lấy Ngọc Bạch Y, sau đó nhẹ nhàng buông ra, lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: “Anh ở nhà chăm sóc cho phạm huy nhỏ và đàn diệp nhé, khoảng giữa trưa tôi sẽ về.” “… Được." Diệp Đàn yên lòng xoay người đi đến thang máy, lúc ở bãi đổ xe, cô mở cửa xe ra, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ. Diệp Đàn bị dọa sợ thiếu chút nữa hét lên. “Nam thần anh làm gì thế!” Diệp Đàn nhìn xuống ghế sau, phát hiện phạm huy nhỏ và đàn diệp đều có mặt, bốn ánh mắt căng tròn nhìn cô không chớp. Diệp Đàn lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó dở khóc dở cười hỏi Ngọc Bạch Y: “Tại sao… nam thần anh và bọn nó đều ngồi ở đây?” Hồi nãy hắn vừa đồng ý với mị mà không phải sao? Ngồi yên ở nhà đợi mới phải chứ (no=O=). Ngọc Bạch Y im lặng thắt dây an toàn, sau đó ngồi ngay ngắn, hắn bình tĩnh trả lời: “Sợ em nhớ con chó.” Phạm huy nhỏ: … Ngươi có bản lĩnh leo lên xe mà không có bản lĩnh thừa nhận a! Chỉ biết lợi dụng chó! Diệp Đàn: “Tôi không nhớ nó đâu, nó chỉ biết nuôi mèo tôi không thèm nhớ.” Ngọc Bạch Y nghe vậy im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Đàn ở ghế lái, cô ấy đang thắt dây an toàn cho mình, ngón tay thật bé nhỏ, mới nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn, giọng nói cũng nhạt, bổ sung thêm năm chữ đơn giản: “Tôi sợ tôi nhớ em.” Tôi sợ người khác tổn thương em, rồi em sẽ đi đến chỗ nào đó để khóc, bên cạnh em lại không có ai. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“. “Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?” Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?” Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?” “...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“. Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!” “Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...” Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Một Nam Phụ của tác giả Ngũ Gia Bì Đản.
Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực
Truyện Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của  Hữu Dung xoay quanh cuộc sống của anh, một người không tin vào tình yêu, kết hôn lại lạ điều anh không tin tưởng. Đối với anh chỉ có một điều quan trọng và anh có thể tin được chính là công việc. Mục tiêu giờ là làm sao chiếm lĩnh được toàn bộ lĩnh vực kinh doanh của tông ty mình. Ngoài ba mươi mà anh vẫn chưa lập gia đình chính là lý do khiến anh bị chèn ép. Anh quá cứng đầu nên không còn cách nào khác mọi người phải sắp xếp để anh đi xem mắt. Liệu anh có thể tìm được người vừa ý hoặc đơn thuần lại là hợp đồng hôn nhân? *** Sau buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hồng Lực, các cấp quản lý vẫn tiếp tục bàn luận, các chủ đề ngày càng quan trọng, bí mật. Không còn cách nào khác mà, vì các quản lý của công ty đều là tinh anh trong giới, họ khó có thể bỏ qua tâm trạng căng thẳng để vui đùa, dĩ nhiên muốn chơi đùa không lo nghĩ thì chỉ có ở nhà. Huống chi hiện tại mèo chó lẫn lộn, lỡ như bị chuốc say nói linh tinh hoặc nằm lại ngoài đường thì thật là khó coi! Ba giờ sáng, trong phòng bao của một câu lạc bộ sang trọng có chế độ hội viên, ngay từ đầu đã nghe thấy những lời mơ hồ. "....Khâu, Khâu tổng, tới nào, tiếp tục nào ~" "Tiếp thì tiếp, ai, ai.... sợ...." Lời nói chưa hết đã nghe tiếng ngáy vang lên thay. "Tôi không có say, uống thêm chục ly nữa cũng không có vấn đề gì..." Nữa giờ sau, dần dần, những lời say trong gian phòng cuối cùng cũng bị tiếng ngáy thay thế. Trên bàn đá cẩm thạch có một đống chén bát bày la liệt, mà một đám tinh anh bình thường chỉnh tề sắc bén cũng đang nằm ngổn ngang vắt vẻo trên ghế sa lon.   Mời các bạn đón đọc Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của tác giả Hữu Dung.
Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
 Anh nói em là mặt trời nhỏ của anh, đưa anh thoát ra khỏi thế giới tăm tối. Nhưng anh không biết, anh chính là ánh nắng những ngày đông, xua đi lạnh giá bủa vây quanh em. Có anh, em một lần nữa cảm nhận tình yêu ấm áp, để em không còn cô đơn tự mình chống chọi với sóng gió.    Em nói anh là ánh nắng mùa đông, mang đến cho em ấm áp. Nhưng em không biết, em chính là mặt trời nhỏ của anh, chiếu sáng cuộc đời anh. Ông trời cướp mất cha mẹ anh, nhưng lại đưa em đến bên anh. Em là sự bù đắp tuyệt diệu nhất mà anh nhận được. Lời của tác giả: Lần đầu viết truyện, tay nghề vẫn còn non nớt. Hy vọng mọi người đọc xong góp ý để mình sửa đổi cho truyện hay hơn. *** Cô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp đảo cả một đám người. “Thằng khốn, dám không để ý lời tao.” Tên cầm đầu bọn côn đồ giơ cây gậy vẫn cầm trên tay lên, định đánh vào người chàng trai.   Mời các bạn đón đọc Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông của tác giả Louis Thùy Trang.