Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

MẠT THẾ CHƯỞNG THƯỢNG THẤT TINH Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ Thể loại: tang thi mạt thế, trọng sinh, dị năng, không gian tùy thân, tu chân tiên hiệp, lãnh đạm thụ x bá đạo hắc báo công, nhân thú, cường cường, 1x1, HE (nhân thú nhưng không có màn nhân thú đâu đừng mơ hão =))) Tình trạng bản gốc: Hoàn 2 quyển +2 phiên ngoại Tình trạng edit: Hoàn VĂN ÁN Tổ tiên Trương gia là truyền nhân của Chính Nhất Phái* đạo gia, đến đời Trương Thư Hạc đã suy tàn. (* hay còn gọi là Chính Nhất Đạo, lấy Thiên Sư Đạo làm đại biểu, bao gồm các phái như Mao Sơn, Linh Bảo, Thanh Vi, Tịnh Minh.) Ngày diệt vong giáng lâm, thực vật hút máu bất minh, hoạt tử nhân bất tử, y dựa vào chút phù thuật còn lại, kéo dài hơi tàn mười năm trong những tà vật đó, cuối cùng chết thảm dưới huyết đằng (dây đằng hút máu). Lại không ngờ rằng sẽ trở lại mười năm trước, một khắc khi sống lại, chuyện đầu tiên y làm, chính là bật dậy khỏi sô pha, xông vào phòng chứa đồ, tìm kiếm món đồ của đạo gia duy nhất còn lại trong nhà, pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn phủ đầy bụi bị ném trong góc kia. . . Ps: Viết cho những ai có từng biết về bộ này thắc mắc rằng ‘Không phải bộ này có 1 quyển và rất nhiều phiên ngoại sao? Sao giờ lại là 2 quyển và 2 phiên ngoại!?’ Xin trả lời rằng sau quyển 1 tác giả tính đặt là phiên ngoại nhưng lại quá dài, thành một thiên truyện luôn, nên đã đổi những chương đó thành quyển 2, thế thôi ╮(╯▽╰)╭ CẢM NHẬN + Quyển 1: MẠT THẾ ~ Trương Thư Hạc sống lại một đời, có thời gian một năm chuẩn bị cho mạt thế đến, việc cấp bách là tìm về bảo vật gia truyền cùng với học tập phù chú vì đây là thứ bảo mệnh. Tiếp sau là chuẩn bị vật tư, và trong lúc vô tình nhặt được báo con bị giết chết thê thảm đem về luyện chế phó thú, mục đích là có thêm sự trợ giúp cho bản thân vượt qua mạt thế, và thật không ngờ rằng phó thú này lại sẽ gắn bó và ảnh hưởng đến cả quãng đời còn lại của em thụ, vì đây chính là anh công Kim Trảm Nguyên. Thụ trong truyện vì đã trải qua tận mười năm mạt thế, nếm đủ tang thương cùng tàn khốc nên kiếp này mang tâm tình nguội lạnh nhìn đời, không màng tất cả, một lòng dốc sức rèn luyện để bảo vệ mạng sống. Tính cách có phần trầm tĩnh, điều làm tôi thích nhất ở nhân vật này là thụ cực kỳ lý trí, biết mình muốn gì và cần phải làm gì rõ ràng, cộng thêm tính kiên trì bền bỉ khiến người nể phục. ~ Kim Trảm Nguyên thân là một con báo bình thường bị giết hại tàn nhẫn, được em thụ dùng tinh hoa của hung thú viễn cổ cùng tinh huyết bản thân làm sống lại. Anh công có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, vì đã dung hòa được tinh hoa của hung thú viễn cổ cộng thêm tính tình hung tàn nên không gì là không làm được, cộng thêm tính chiếm hữu cực kỳ cao, bất chấp loài người, bất chấp thời thế, chỉ muống chiếm em thụ làm của riêng, và chỉ có em mới có thể quản giáo được con báo hung hãn là anh đây ~ Một số nhân vật phụ như Ngụy lão lớn tuổi nhưng khí khái, thập phần yêu thương Trương Thư Hạc; Lưu Hải tính tình tuy nông nổi nhưng là người chính trực; Nữu Nữu tuổi nhỏ nhưng có dị năng, cũng là người rất kính trọng Trương Thư Hạc. Đây là ít ỏi những người mà em thụ còn thân cận, và cũng là sợi dây duy nhất liên kết thụ với thế giới này. Một nhân vật à không là một con vật tôi rất thích nữa là Kim Điêu, là con đại bàng thụ và công nuôi từ nhỏ, rất cute và cực trung thành. Đoạn cuối diễn tả cảnh hai nhân vật chính ra đi và em đại bàng này đã bay trên trời kêu ba ngày ba đêm như than khóc quả thật xót xa ghê gớm ;(( + Quyển 2: TU TIÊN. Đây là một thế giới hoàn toàn khác, nếu bạn nào không thích thể loại này thì có thể dừng ở quyển 1 cũng được nhé. Trương Thư Hạc đầu thai chuyển kiếp vào thế giới tu tiên mang tên là Trần Hạc. Sinh ra làm một tán tu bình thường có ngũ linh căn thấp kém trong giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé đầy dẫy nguy hiểm, thụ một lần nữa sống thấp điệu, tận lực tìm kiếm bảo vật khắp nơi để nâng cao phẩm chất linh căn, với hy vọng tiến xa hơn trên con đường đắc đạo. Còn anh công đời này cũng bắt đầu từ thân thể một con báo con luôn và em thụ phải lặn lội kiếm tiền kiếm đồ ăn ngon nuôi chồng từ bé :)))Trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, còn vài lần suýt chết đến cuối cùng thì cũng thành công giúp chồng hóa hình trở về thành Kim Trảm Nguyên, rồi hai người về lại chốn cũ nơi mọi thứ bắt đầu. Còn vì sao hai người lại đi đến thế giới này các bạn đọc truyện rồi biết nha. + Điều nổi bật trong truyện mà sau khi đọc tôi cảm nhận được chính là tình cảm của anh công dành cho thụ, một người mặc dù tính cách vô cùng ngang tàn có phần độc ác, ra tay tàn bạo nhưng tình cảm lại cực kỳ sâu sắc, bảo vệ ai kia bất kể ngày đêm, vì mong ước của ai kia mà liều mình đánh nhau cùng bản thể huyết đằng. Cho đến khi chết rồi tình cảm vẫn được thể hiện bằng thần thức, vẫn kiên trì chờ đợi người xưa đầu thai chuyển kiếp, vì mong muốn gặp lại một lần mà chờ đợi trăm năm. Chi tiết này trong đoạn Trần Hạc lấy lại ký ức kiếp trước ấy, cảm động vô cùng :((( ĐÁNH GIÁ + Bộ này dài, dài lắm, đôi lúc có cảm thấy hơi ngán nhưng là một bộ hay đáng để đọc. Đây cũng là một trong những bộ mà tôi tâm đắc cho nên là 10/10 cho tác phẩm này. + Nhà edit rất tốt, văn phong ổn, không có lỗi gì cả. Tôi đánh giá cao công sức bạn editer lắm nên cũng 10/10 cho bạn luôn. + Có một nhà khác cũng đang edit bộ này nhưng chưa hoàn là nhà Thần Phong Các, các bạn có thể vào ủng hộ nhà cho bạn ấy có động lực tiếp tục nhé. *** Vô số người chết mà sống lại, tuôn ra với các loại động tác mà người bình thường không cách nào làm được, chết lặng đi lại, bò sát. Trong lỗ đen máu tanh, hủ đằng* đỏ thẫm khô quắt không ngừng bò ra, trong nháy mắt, che trời lấp đất, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm kinh hoảng chói tai của đồng bạn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt từ từ bị màu máu bao phủ. (*dây đằng hôi thối) Tấm phù vàng cuối cùng trong tay đã cháy thành tro, phù bảo mệnh duy nhất đã không còn nữa. Không, phải chạy trốn... Một khắc khi xoay người, y nghe thấy thanh âm sởn tóc gáy khi gai nhọn chui vào máu thịt, đau đớn khiến viền mắt y mở lớn, tiếp đó là trái tim bị đâm rách, huyết quản bị xé rách, máu phun ra, sống không bằng chết... *** Trương Thư Hạc mồ hôi đầm đìa bật mở mắt, không ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không thấy hủ đằng đỏ thẫm, thân thể càng không có cảm giác đau đớn cực lớn trước đó, chuyện xảy ra ban nãy dường như chỉ là một cơn ác mộng... Khi ánh mắt y thấy chiếc laptop sáng màn hình tiết kiệm trên bàn bên cạnh, nhất thời “vù” ngồi dậy. Không đúng, cho dù là ác mộng, y cũng không nên ở đây... Lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng nhìn xong, lại dần dần nghi hoặc. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách hơn bốn mươi mét vuông trước mắt, lúc này trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, ánh mắt y chần chừ dừng lại ở mỗi một chỗ cảm thấy nhìn quen mắt. Dán trên bức tường dối diện là tấm áp-phích lớn của minh tinh ca sĩ nào đó, mà hơn mười năm trước y thích nhất, trong phòng là chiếc bàn rất cũ, cúi đầu nhìn, mặc trên người là chiếc T shirt vải bông cũ với chiếc quần đùi, ngồi dưới thân là bộ bao sô pha vải bông màu quýt được giặt đến mức có chút bạc, bên phải là ban công, nhìn qua ánh nắng rực rỡ, ngoài ban công còn phơi hai chiếc giày chơi bóng màu trắng nửa cũ được giặt sạch sẽ. Nếu như nhớ không lầm... Nơi đây hẳn là nơi ở mà y sinh sống hơn mười năm trước, khi đó mình vẫn là một thực tập sinh mới tốt nghiệp, một tháng cầm mấy trăm đồng tiền lương, làm tổ trong căn nhà thuộc tòa chung cư cũ sắp tháo dỡ dời đi mà cha mẹ để lại cho mình, ngày ngày kêu khổ. Kế đó đường nhìn lại dời về phía nửa bát mì Sư Phụ Khang vị cay chưa ăn xong trên bàn, cổ họng nhất thời đói khát nuốt xuống. Hơn mười năm trước, đây là thức ăn vặt, nhưng ở mạt thế, lại ngay cả một gói mì ăn liền không hề có dinh dưỡng như thế, cũng là thức ăn xa xỉ, thậm chí còn phải vì nó mà trả giá sinh mệnh. Ánh mắt gần như nóng cháy dính trên nửa bát mì bị ngâm đến mức có chút trương đó, nước miếng không được khống chế bắt đầu phân bố lượng lớn, bất quá y không tùy tiện vươn tay đi lấy, mà đột nhiên nhắm mắt, răng cắn vị trí đầu lưỡi. Đau đớn bén nhọn nhất thời khiến tinh thần y rung lên, trong miệng truyền đến mùi máu tươi quen thuộc, nhưng tuyệt không có cảm giác tê, cũng không có hiện tượng váng đầu. Nói cách khác, cảnh vật trước mặt hiện tại, không phải là ảo cảnh do độc tố của huyết đằng đâm vào thân thể sinh ra, mà là tồn tại chân thật, thay lời khác lý giải chính là, y... đã trở về mười năm trước? Ý nghĩ này thực sự có chút khó tin... Vì xác định, ánh mắt Trương Thư Hạc gian nan dời đi khỏi bát mì ăn liền kia, chậm rãi đứng dậy đến chỗ cửa sổ, do dự vươn tay, sau cùng mở cửa sổ ra. Phả vào mặt không phải sự âm lãnh, không phải ảo cảnh, cũng không phải hắc ám, lại càng không phải tiếng thét chói tai khủng hoảng khiến người ta hít thở không thông, mà là ánh mặt trời mang theo sự ấm áp chiếu trên mặt, cùng với gió mát khô ráo nhè nhẹ trong không khí, bên tai nghe thấy tiếng ầm ĩ người đến người đi trong khu chợ nhỏ dưới lầu, vẫn còn nhộn nhịp như hơn mười năm trước. Tim Trương Thư Hạc chậm rãi đập từ thong thả trở nên dồn dập, cả người trong nháy mắt dường như sống lại. Sau khi y chậm rãi lui ra phía sau một bước nhỏ, trấn định đóng cửa sổ, trái tim trong lồng ngực đã đập điên cuồng không thôi, trong mắt cũng bắn ra thần thái. Sau khi đứng nửa phút, mới xoay người, lần nữa về lại sô pha, sau đó tay run rẩy mở ra ngày tháng trên máy vi tính, ánh mắt cứ xác nhận một lần lại một lần, thẳng đến ba phút trôi qua, mới thả con chuột ra, tâm trạng cũng dần dần lãnh tĩnh lại. Nếu tất cả điều này là thật, nếu thời gian là đúng, như vậy, mình đích xác đã về lại một năm trước khi bắt đầu mạt thế, y chưa rõ đây là một BUG* mà ông trời thiết lập, hay là một cơ hội có thể tẩy bài một lần nữa. (*lỗi kỹ thuật, từ thường dùng trong công nghệ thông tin hay trong các bộ võng du) Nguồn: Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với y mà nói, có thể sống lại đều là một kinh hỉ cực lớn... Còn chưa đợi tâm tình chấn kinh bình phục, nghĩ đến một chuyện, liền trực tiếp bật dậy khỏi sô pha, xông về gian phòng chứa đồ lặt vặt bên cạnh. Nói là đồ lặt vặt, đều là một số vật cũ mà thường ngày không dùng đến. Dựa vào ký ức có chút mơ hồ, rốt cục cũng lục ra được một pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn từ dưới đáy thùng giấy dày trong góc. Cao ước chừng một thước* rưỡi, vào tay cực nặng, toàn thân là dùng đá điêu khắc thành, bên ngoài quét sơn màu đồng, trong mấy kẽ hở đều bị tắc dầu mỡ bụi bặm, có vẻ bẩn hề hề, hiện tại cho dù vứt nó ở ven đường, chỉ sợ cũng sẽ không ai để ý nhiều. (1 thước bên Trung = 1/3 mét) Trương Thư Hạc lại hiện rõ vẻ kinh hỉ. Tượng đá cầm trong tay tương đối nặng, trước đây y vẫn luôn tưởng là tượng đặc ruột, thẳng đến về sau ngẫu nhiên mới phát hiện, hóa ra trong đó có một chỗ rỗng cỡ bằng bàn tay, chỉ tiếc năm đó khi tìm được nó, đã bị đập nát, vật trong chỗ rỗng đại thể đã bị đốt cháy, chỉ moi ra được một hạt đào cỡ bằng ngón cái trong một khối vỡ hoàn chỉnh. Cũng chính là hạt đào đó, khiến y may mắn sống sót được mấy năm. Pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn trong tay này, khi còn nhỏ Trương Thư Hạc đã thấy cha thường xuyên cung phụng. Theo như lời cha, tổ tiên Trương gia thuộc Cổ Linh Bảo nhất phái, am hiểu phù thuật, chẳng qua truyền tới đời ông, đại thể đã hoang phế, đến đời Trương Thư Hạc lại càng không thể phân biệt được đầu phù chân phù, đến giờ vật di lưu của Cổ Linh Bảo nhất phái cũng chỉ còn lại một pho tượng đá này. Trương Thư Hạc hồi thần, đặt pho tượng đá này lên mặt đất, tìm một lần khắp toàn thân, lại tìm không ra được cửa có thể mở ra chỗ rỗng bên trong. Nếu không có cửa, vậy thứ trong đó làm sao có thể được bỏ vào? Nghĩ đến điểm này, lại không từ bỏ tìm thêm hai lần nữa, kết quả vẫn hoàn toàn không có thu hoạch. Lúc này nếu cương quyết đập tượng đá ra, sợ rằng sẽ đập hư đồ bên trong, mà ý nghĩ tìm người hỗ trợ, thì ngay cả nghĩ y cũng không nghĩ. Đang khi đưa tay không ngừng tìm kiếm đầu mối trên thủ thế, với biểu cảm của pho tượng, đột nhiên phát hiện chỗ đáy bệ có mấy điểm đen, trông cực kỳ quen mắt, đếm đếm vừa vặn bảy chỗ, thoáng nhìn thì như mấy lỗ nhỏ được tạo thành khi di chuyển va chạm, nhìn kỹ thì rìa mép mỗi một lỗ cực giống nhau. Nếu đặt ở trước đây, có thể y sẽ không nghĩ gì về nó, nhưng Trương Thư Hạc mười năm sau, lại như có điều cảm giác, giơ lên tay trái nhìn về phía bàn tay. Chỉ thấy vị trí của bảy điểm nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay trái, giống như đúc với vị trí phân bố của bảy điểm trên bệ. Sau chút do dự, liền đưa bàn tay tới chỗ bảy điểm trên bệ, đối diện tương hợp, sau một lúc lâu liền nghe thấy trong tảng đá truyền đến một tiếng vang nhỏ, nơi bảy điểm tương liên dưới bệ đá đã nứt ra, lộ ra chỗ rỗng tối om bên trong. Trong lòng Trương Thư Hạc nhất thời mừng cực, lại tìm được một chiếc đèn pin trong thùng, soi vào lỗ rỗng đó. Lọt vào tầm mắt trước tiên, tựa hồ là một miếng vải, lấy ra thì là một tấm lụa xưa cũ, được xếp lại cỡ bằng một viên đường phèn, khi giở ra lại có năm thước vuông, bên trên tràn ngập những chữ cực nhỏ rậm rạp. Vội vã nhìn lướt qua, tựa hồ là phương pháp vẽ phù. Kế đó lại lấy ra một món đồ cỡ bằng trứng vịt, vừa lấy ra thì đột nhiên thấy tanh hôi vô cùng, hình dạng mềm êm không dính tay, màu sắc đen đục, còn thối hơn cả trứng vịt thối. Rơi vào đường cùng đành phải tạm thời đặt qua một bên. Sau cùng lấy viên hạt đào kia ra. Năm đó khi y lấy nó ra từ trong mảnh đá vụn, đã vỡ, chỉ còn lại nhân đào bên trong, trong lúc đói khát khó nhịn đã ăn mất nó, sau đó liền có được một gốc chồi non, trong mười năm, Trương Thư Hạc vô số lần dựa vào ăn lá chồi, đói no sinh sống. Lúc này đồ bên trong tượng đá Linh Bảo Thiên Tôn đã được lấy ra toàn bộ, y cầm ba món đồ đó trong tay lên chiếc bàn gần chỗ ban công đầy đủ ánh sáng. Sau chút do dự, đầu tiên giở ra tấm lụa năm thước vuông, xem có giới thiệu có quan hệ đến ba món vật phẩm này hay không. Xem sơ qua, bên trên tấm lụa này dường như ghi chép phương pháp chế tạo của một loại Thất Tinh phù. Thoạt nhìn dường như rất phiền phức, trước tiên cần phải tu tập một loại phương pháp hô hấp Thổ Nạp (hít vào thở ra), khiến ‘tinh, khí, thần’ ba thứ no đủ, ngưng tụ trên bàn tay, sau đó mới có thể vẽ phù. Tất cả những thứ như giấy, bút mực, chu sa dùng để vẽ phù, đều phải cực kỳ chú ý. Tổng cộng có bảy tấm. Dù là y có chút căn cơ, cũng chỉ hiểu sơ giữa những câu chữ, nhưng có hai loại trong đó, khi còn nhỏ từng bị cha buộc học qua phù cùng loại, cũng chính là hai loại phù đó, đã khiến y mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong lòng Trương Thư Hạc đã biết đây là phù thuật bảo mệnh, trịnh trọng cất vào. Kế đó nhìn về phía viên trứng vịt tanh tưởi đen đục, chỉ lấy ra chốc lát, trong phòng đã mùi thối ngập trời. Chỉ đành nín thở, vùi đầu nghiên cứu nửa ngày, vẫn xem không hiểu thứ này tới cùng là gì, đành tìm chén nước rỗng cất nó vào, đậy nắp tạm thời phong bế. Sau cùng cầm lấy viên hạt đào kia, ngắm nghía sau một lúc lâu. Y nhớ trước đây khi tìm được nó, tượng đá đã vỡ chia năm xẻ bảy, mà viên hạt đào này cũng bị bể nứt ra hai vệt. Không biết trải qua bao nhiêu lần lửa cháy hun sấy, vỏ ngoài đã là màu cháy đen, cách biệt một trời với màu sắc hơi ửng đỏ trong tay lúc này. Thất Tinh phù không phải chế tạo một ngày là có, viên trứng vịt không có nửa con giòi bọ lại tanh tưởi vô cùng kia thì còn chưa làm rõ được công dụng, chỉ có hạt đào trước mặt y coi như có hiểu rõ một chút. Kế đó liền mang dao với công cụ mũi nhọn tới, chuẩn bị cậy vỏ lấy nhân, kết quả cậy nửa ngày, lại hoàn toàn không có thu hoạch. Vỏ ngoài hạt đào, ngay cả chút vết tích cũng không hề bị để lại, Trương Thư Hạc lại ở một bên bận bịu ra mồ hôi đầy đầu. Đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ, tuy y biết viên hạt đào này không phải vật phàm, nhưng ngay cả lấy búa dùng sức đập cũng không thể đập nó ra được, đây tới cùng là thứ gì? Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Nghèo Phù Hộ
Hiện đại, linh dị thần quái, hài hước, ôn nhu công x nhân thê thụ, hỗ sủng Thụ là thần nghèo, nghèo từ trong ra ngoài. Quần áo có mỗi một bộ, giày đứt dép hỏng. Tay đụng cái gì đắt là hư hại cái đó, làm lâu chỗ nào thì chỗ đó phá sản. Cho đến một ngày đẹp trời, thần nghèo bị tổng tài đụng phải. Từ đó, cả hai bắt đầu chuyện yêu đương theo style “mối tình đầu”. Ngày ngày tổng tài đạp xe chở thần nghèo đi chơi (vì ngồi xe nào hỏng xe đó trừ xe đạp). Lữ Thiên Dật chắc vô list ưa thích của mình quá, đọc truyện nào thích truyện đó. Truyện này vừa dễ thương vừa cảm động, công thụ thương nhau vô cùng. Spoil tí là dù tình yêu nhân loại- thần tiên nhưng vững bền cùng thiên địa nha. Coi rồi sẽ rõ! Dịch: Yu Yin *** Thể loại : Đam mĩ, hài, ngọt ngào, thần quái, ôn nhu tổng tài công x dễ thương đáng yêu thụ, HE. Độ dài : 22 phân đoạn + 2 phiên ngoại. Tình trạng : Hoàn. _______________________ Tô Cùng là thần nghèo. Tức là vô cùng vô cùng nghèo, ngay chữ "Cùng" trong tên cũng là trong từ bần cùng. Cuộc sống của cậu so với ăn mày chỉ hơn chứ không kém. Lâm Phục tổng tài nhìn thấy Tô Cùng lần đầu tiên là khi cậu đáng thương cúi xuống đất tìm kiếm mấy đồng xu lẻ đánh rơi, sau đó tận mắt chứng kiến cuộc sống túng quẫn của cậu, sau đó nhận ra "năng lực đặc biệt" của thần nghèo Tô Cùng... Tô Cùng không thể sở hữu tiền hay đồ vật giá trị vượt quá mức cho phép với tiêu chuẩn của thần nghèo. Vì thế mà khi ngồi lên chiếc xe đắt tiền của Lâm Phục, xe liền cháy động cơ; Lâm Phục ôm Tô Cùng, bộ vest 50 triệu bị bục chỉ; Lâm Phục cho Tô Cùng ngồi ở ghế làm việc đắt tiền của mình cùng "ấy ấy", cuối cùng ghế cũng bị hỏng... ____________ Trích phân đoạn 15 : “Đồ, bung chỉ rồi…” Tô Cùng trượt tay trên lưng Lâm Phục, vùng vẫy nói giữa nụ hôn, “Anh buông ra đã…” “Cứ để nó bung.” Lâm Phục không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, Tô Cùng bị anh hôn đến không nói nổi, đành phải nhắm mắt ngượng ngùng đón nhận, hai đôi môi quyện vào nhau ngọt ngào lại thật tốt đẹp. Còn hòa cùng tiếng chỉ bung phựt phựt và tiếng nút áo vest rớt tinh tang, bộ vest thủ công cao cấp đặt may ở Ý của sếp Lâm rã ra thành mấy miếng vải vụn với tốc độ thấy được bằng mắt thường… Đồ càng đắt, hỏng càng nhanh. Kết thúc nụ hôn nồng đậm yêu thương, Lâm Phục hơi lỏng tay buông Tô Cùng, cách mấy cm dịu dàng nhìn cậu, trêu: “Vì hôn em một lần, anh tốn năm mươi triệu.” ____________ Vì thế Lâm Phục tổng tài phải đạp xe đạp chở Tô Cùng đi thay vì xe hơi đắt tiền, mua cho Tô Cùng mấy món đồ dùng rồi giá rẻ để phòng "quyền năng" của cậu biến hỏng chúng. Nói chung, để giúp cuộc sống bảo bối nhà mình đầy đủ hơn, Lâm Phục đã phải tốn không ít tâm tư. Đáng thương nhất chính là, thần nghèo nhỏ bé của chúng ta phải giấu Lâm Phục, xếp hàng lấy "ba con sói". Chính là lần đầu tiên của Lâm Phục tổng tài cùng thần nghèo Tô Cùng, "cái đó" lại là hàng miễn phí, ai cũng có thể lấy vì mục tiêu "kế hoạch hóa gia đình". T__T Nhưng dù sao, cuộc sống của Tô Cùng và Lâm Phục rất rất hạnh phúc và vui vẻ. Thậm chí hai người còn hẹn nhau, kiếp sau gặp lại. Kết thúc rất viên mãn. Thần nghèo rất đáng yêu, Lâm Phục cũng vô cùng vô cùng cưng chiều cậu, đúng chất một ôn nhu tổng tài công. "Thần nghèo phù hộ" thích hợp để đọc giải trí. Toàn truyện là màu hồng ngọt đến tận tim, có thể khiến bất cứ tâm hồn nào dù đang u ám cũng phải bừng sáng và tan chảy. (^O^) ---------------- Review by Ám dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Thần Nghèo Phù Hộ của tác giả Lữ Thiên Dật.
Tiết Tử Hiên
Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.
Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.