Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hậu Cung Kế

Reviewer: Huyên Nguyễn --- Hậu cung kế là bức tranh đầy màu sắc về cuộc tranh đấu trong hậu cung thời xưa. Ở đây không chỉ có những người thông minh, khéo léo, tài sắc vẹn toàn mà còn phải có cả âm mưu lẫn dương mưu. Mở đầu hậu cung kế là màn nhận thân đầy lố bịch của nhà họ Võ với Võ Uyển Trinh - Đại tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng ở nông thôn từ khi lọt lòng. Tại sao gọi là lố bịch? Bởi Uyển Trinh tuy là con vợ cả nhưng khi còn trong bụng mẹ, mẹ của nàng (Liễu thị) đã bị chính cha nàng (Võ Đại lão gia) tham phú quý đeo cho cái danh khó sinh mà chết để cưới Vân thị, Đại tiểu thư quan chủ khảo. Ông ta bất chợt có lòng tốt nhớ đến đứa con gái chưa gặp mặt bao giờ đến nhận tổ quy tông vì có lòng trèo cao hơn nữa. Nữ chính của chúng ta - Lý Già La vì một lý do nào đó (sau này sẽ dần bật mí) thay thế Võ Uyển Trinh trở về nhà họ Võ làm Đại tiểu thư Võ gia sau khi Uyển Trinh và Tiêu thị đã qua đời. Từ đây nàng mang tên Võ Uyển Trinh tham gia tuyển tú, được phong làm quý nhân. Nàng dần dần vượt qua sóng gió, âm mưu hậu cung để trở thành Hoàng quý phi tôn quý chỉ đứng sau Hoàng hậu. Rốt cuộc con đường nàng đi như thế nào? Chúng ta cùng khám phá :))) Ban đầu nàng là quý nhân nho nhỏ, sau khi được thị tẩm cũng không được nâng phân vị mà chỉ được thưởng. Tuy nhiên hoàng thượng lại cảm thấy nói chuyện linh tinh với nàng thoải mái đầu óc. Nàng được hoàng thượng chú ý không phải chỉ vì sắc đẹp mà còn tài ăn nói khéo léo, đúng mực, những câu "ghen" cũng đúng mực. Nàng không có nhà ngoại hiển hách như Vương Hiền phi, cháu gái ruột của Vương Thái hậu, hay các phi tần khác. Trong cung có Lý dung hoa hạ sinh Đại hoàng tử, Hoàng hậu hạ sinh Đại trưởng công chúa, Tĩnh phi (sinh xong mới phong phân vị) hạ sinh Nhị hoàng tử, Ninh phi hạ sinh Nhị công chúa, nữ chính của chúng ta sinh được Tam hoàng tử và các phi tần khác cũng hạ sinh được hoàng tử và công chúa nhưng mình không nhớ rõ tên ???? Tuy nhiên chỉ có Tam hoàng tử Võ thị sinh là khỏe mạnh, còn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử từ khi sinh ra đều là cái ấm sắc thuốc. Các công chúa khác đều khỏe mạnh. Võ thị được sủng ái, nhưng hoàng thượng vẫn mưa móc cùng dính chứ không phải độc sủng hậu cũng như các truyện khác, đây là một điểm thực tế. * Tĩnh phi âm mưu sinh ngày đẹp 2-2, rồng ngẩng đầu nên ngoan tuyệt uống thuốc thúc sản sinh con trước 2 tháng, con sinh ra yếu ớt, nàng ta bị hoàng thượng biết được chán ghét. Sau này nàng ta cũng nhảy nhót âm mưu được vài lần, cuối cùng chính tay hại chết con mình. * Lý dung hoa là cung nữ được sủng ái một lần đã hoài long chủng, vận may rất tốt nhưng là con người ích kỷ, nhỏ nhen, chỉ lo cho bản thân nên bấu víu vào con, luôn nhắc nhở con mình là mẹ đẻ, khi đó Đại hoàng tử được Vương Hiền phi nuôi nấng, sau này nàng ta được nuôi Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ coi con là chỗ trèo cao sau này của mình. * Vương Nhàn Nhã - Vương Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Vương Thái hậu. Nàng ta ngang ngạnh, kiêu ngạo, một tay che trời vì ỷ có chỗ dựa là Thái hậu. Vương Hiền phi điển hình cho hình tượng ngực bự não nhỏ. Sau này cũng bị tần phi tính kế mà bị Thái hậu cho "chết bệnh". Nàng ta tuy ngu ngốc nhưng cũng nhận ra âm mưu của Thái hậu. Nàng ta là mắt xích khiến âm mưu này thất bại. * Vương Minh Nhã - Vương Thục viện, em họ của Vương Hiền phi vào cung đợt tuyển tú sau khi Hiền phi chết bệnh. Nàng ta là con vợ cả của Đại phòng, Hiền phi là con vợ cả của Nhị phòng. Nàng ta thông minh, tài hoa nhưng bị chôn vùi trong tay Thái hậu và Nhị phòng. Nàng ta là dưỡng mẫu của Ngũ hoàng tử do Lâm Trang phi sinh. * Lâm Trang phi, con người thông minh nhưng tin người nên bị tính kế rồi mất mạng. Nhân vật này cũng là mắt xích quan trọng trong một âm mưu to lớn. Trong truyện này mình khâm phục nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu công dung ngôn hạnh đều là số một. Nàng không ghen tị với các phi tần được sủng ái. Nàng chỉ toàn tâm toàn ý quản lý hậu cung, chăm sóc dạy dỗ Đại công chúa của nàng. Nàng cho rằng ghen tị là xấu xa. Nàng với hoàng thượng tương kính như tân, nàng đảm nhiệm vai trò của một người vợ cả rất hoàn hảo. Nàng hài lòng với bản thân, biết thế nào là đủ, biết vừa lòng với sự tôn trọng của hoàng thượng dành cho mình, thậm chí nàng còn không có tình yêu với hoàng thượng. Nàng là con người tài hoa, lý trí. Ban đầu mình đọc cảm thấy con người này làm sao có tồn tại được, quá lý tính, quá khôn khéo. Nhưng đọc những chương cuối mình đã biết được tại sao nàng như vậy, ngoài gánh nặng gia tộc, địa vị, còn có lý do chính khác. Một âm mưu to lớn tồn tại xuyên suốt Hậu cung kế, kế lồng kế, hết cái này đến cái khác nhưng đều quy lại một âm mưu kinh khủng mà trùm là Thái hậu  Các nàng đọc rồi sẽ hiểu tại sao Thái hậu lại có âm mưu như vậy. Nếu Thái hậu sinh ra vào thời hiện đại sẽ là một nữ cường nhân đáng gờm trong chính trường lẫn thương trường  Boss này quan trọng nên review mất hay  Hoàng thượng trong truyện này không chuyên sủng một người, là một minh quân hiếm có, không sa đà nữ sắc. Sau này có tình cảm với Võ thị nhưng cũng không tín nhiệm lắm, dần dần mới hoàn toàn tín nhiệm, chia sẻ những bí mật cho nhau. Còn những nhân vật khác nhưng để các bạn nhảy hố đọc mới vui  chủ chốt mình nêu gần hết  *** Review Sâu: Thực ra từ đầu mình đã không ôm ấp nhiều kì vọng với em nó lắm, vì lúc đó mình đang chán nên bốc đại 1 truyện cung đấu đọc cho đỡ buồn. Và quả thực… là linh cảm của mình chuẩn xác, các bạn ạ. Truyện đã khiến cho tâm tình mình lên xuống như điện não đồ vậy, cuối cùng kết thúc bằng tiếng “bíp….”. Ưu điểm duy nhất của truyện là cách xây dựng nữ chính. Bản thân Lý Già La vào cung là do di nguyện trả thù Thái Hậu, đồng thời giúp đỡ nam chính, nên chị biết rõ mục đích mình đang nhắm tới ai, cần phải làm những gì và bỏ qua cái gì. Lý Già La biết tương kế tựu kế, chủ động ra tay chứ không chỉ ngồi chờ đối thủ hành động. Ngoài ra, nhân vật Hoàng Hậu Triệu thị cũng khá thành công. Mình rât thích hai nhân vật này, đột nhiên có cảm giác muốn truyện thành bách hợp ( ͡° ͜ʖ ͡°) hị hị. Thế nhưng nữ chính có khéo léo tới mức nào thì cũng không thể che lấp được lỗ hổng to đùng mang tên “bàn tay vàng”. Khéo quá, n lần gặp nạn thì chị đều “tình cờ”, “may mắn” tránh thoát. Đoạn đầu còn tém tém tí, càng về sau tác giả mong muốn kết thúc nhanh nên càng hào phóng ném sự “may mắn” cho nữ chính. Các nữ phản diện luôn có cách này hay cách khác… để bỏ qua nữ chính. Nữ chính đẻ sòn sòn năm đứa toàn con trai nè. (Rồi chẳng may mấy đứa đấy tranh vị, chắc vui ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Truyện đang từ cung đấu bình thường, có tuyển tú phân sủng, tự dưng đến cuối… lại độc sủng??? Còn khẳng định hai người yêu nhau. Gì đấy? Đột nhiên bẻ sang truyện cổ tích “và hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”??? Ngoài ra còn một điều khiến mình khó chịu khủng khiếp, và suýt ném truyện đi ngay từ những chương đầu tiên, đó là tác giả nói quá lắm. Riêng việc vì sao đón Uyển Trinh về và đưa đi tuyển tú, mất… 10 chương! Vì mỗi chương là một bài “Luận: Tại sao nên đối xử tốt với nữ chính“. Đã thế còn lặp đi lặp lại không khác gì văn mẫu!!! Trời ơi tui ngồi đây liệt kê còn thấy mệt mỏi, chứ chưa nói tới việc viết. Rồi đến đoạn vào cung. Tác giả cứ nói được hai ba câu là lại phải tổ lái về Già La, làm như sợ người ta quên mất đây là nữ chính. Nàng A mang thai/ được sủng/ chăm con… là lại có bài ca: “ngày ấy Quý phi mang thai/ được sủng/ chăm con cũng không như vậy. Quả nhiên vẫn là Quý phi tốt hơn, nàng A kia không bằng được móng chân của chị.” Vâng, vâng chị tốt đẹp nhất cái cung đình này em biết rồi!! Thiết nghĩ, truyện nên đổi tên thành “Vạn năng kế” chắc sẽ chính xác hơn. =A= Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Kế của tác giả Lý Hảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
Túy lí hồng trần, đạm khán bán sinh cựu ngân. Linh lung giải ngữ, phiên tác nhất từ tân khúc. (Say chốn hồng trần, thờ ơ nửa mắt hoài niệm nửa đời đã qua Lả lướt câu chữ, nhấc bút viết từ đầu tiên cho tân khúc.)      Câu chuyện kể về Ninh Văn Thanh, một thiên kim thời hiện đại trong một ngày thất tình không may xuyên không về vào thân xác một cô gái cổ đại – Phượng Khanh Trần. Tại thời không này, trong lúc mơ màng giữa kiếp trước và kiếp này, bằng trí tuệ của người hiện đại và những ký ức về y thuật cao thâm của Phượng Khanh Trần, nàng dần thích ứng với cuộc sống cổ đại. Ở đây, trong lúc vô ý hữu tình, nàng gặp gỡ và quen biết với các hoàng tử và bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đầy tàn khốc ( Theo đánh giá của ta thì ngang ngửa với trận “Cửu Long đoạt vị” thời Thanh). Tài hoa của nàng nở rộ, cùng thân phận cao quý của nàng thu hút ánh nhìn từ bốn phía.              Nắm tay người mình yêu, từ bỏ con đường trở về nhà, Ninh Văn Thanh giúp chàng điều tra thân thế của mình, cùng chàng chia sẻ những cảm xúc vui buồn, đánh dẹp thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị.   *** Tháng năm năm Đế diệu thứ bảy, Phượng thị mưu nghịch, sự bại. Cầm đầu nghịch đảng Phượng Diễn cùng con trai chém eo thị chúng, cửu tộc chuyển dời ngàn dặm. Đế lấy nhân chính, không xây nhà tù. … Tháng sáu, đế phế chế độ cửu phẩm thừa kế, thiết Lân Đài Tướng Các. Đặc biệt thủ sĩ, đề bạt hàn môn tài tuấn, bố y khanh tướng từ đó mà ra không ít. … Tháng chín, ban chiếu khuyến nông, đo đạc đồng ruộng, khuyên khóa nông tang, khinh dao bạc phú. Binh dịch phục chỉ, không đoạt vụ mùa. … Tháng mười hai, Hồ Châu Quảng An, Quảng Thông cừ thành. Hai sông liền và thông nhau, mương nhánh tung hoành, dùng hết thiên lợi, quán điền vạn mẫu. Bình nguyên Giang Đông không còn tai ương hạn lũ, năm có dư thừa. … Tháng ba Đế Diệu năm thứ tám, đế chiếu sửa [Thiên triều luật]. Bỏ đi phương pháp lãnh khốc Thánh Võ sở dụng, phế mười ba loại khổ hình, giảm tử hình chín mươi sáu điều, giảm tỷ giá tiền chảy vào bảy mươi điều, tước phồn di xuẩn, khoan nhân thận hình. … Mời các bạn đón đọc Túy Linh Lung của tác giả Thập Tứ Dạ.
Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.