Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Tên gốc: 《谢谢你,敢与我相爱》- Cảm ơn em, dám cùng anh tương ái Chuyển ngữ:H.Cl Vì yêu anh, cô quyết định sẽ mặc kệ anh ra sao, cứ quyết tâm phải gả bằng được cho anh, rồi sau đó sẽ dùng hấp dẫn hạ gục anh, từ từ khiến anh cũng yêu thương cô Cho dù anh có là người thế nào, anh có thể nhẫn nhịn, chịu đựng cô đơn, chịu đau đớn, hay chịu người khác chế nhạo coi thương vì bị tàn tật, ngay từ khi mới đầu gặp gỡ, cô đã nhận định anh chính là người định mệnh của cô Nhưng thật sự có chuyện rất đả kích cô Mặc dù anh vui buồn thất thường, luôn luôn độc lai độc vãng nhưng cô biết anh mỗi tháng vào ngày 15 sẽ gặp một người bạn Nhưng điều cô không ngờ, người bạn đó lại chính là... ***   Hỷ Lạc đứng bên lề quốc lộ 320, xung quanh hoang vắng, sự yên tĩnh rõ ràng trong phạm vi vài km dường như chỉ có một mình cô. Vùng thôn quê vắng vẻ đêm hè thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng côn trùng kêu vang, lại thêm cành liễu bên đường rũ xuống lay động dưới ánh trăng tạo ra những hình ảnh thật quỷ dị. Tuy Tần Hỷ Lạc từ nhỏ ở trong sân chung cư đấu đá lung tung, là một tiểu ma vương chuyên gây chuyện rắc rối nhưng nhìn bóng đêm tối đen như mực cũng có chút không khống chế được mà phát run. Cô mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc cũng phải đau khổ thừa nhận, cô thực sự đã lạc đường, cũng đã lạc mất bạn bè. Nhìn lại thiết bị thông tin, một chút tín hiệu cũng không có, điện thoại di động cũng hết pin. Cô ngẩng đầu nhìn sắc tím phía chân trời, ngôi sao lấp lánh ánh sáng, những ngôi sao này dường như ở rất gần cô. Cảnh sắc ở Cao nguyên Vân Quý thật đặc biệt, bầu trời dường như với tay là có thể chạm đến. Xốc lại ba lô, cô tiếp tục đi về phía trước. Thỉnh thoảng có xe cộ chạy ngang qua, đều là những xe vận tải cỡ lớn, xe cộ lướt qua thì Hỷ Lạc lại ngây ngốc đứng một bên, yên lặng nhìn theo xe rời đi, cô muốn giơ tay ra chặn nhưng không dám, trong đầu luôn nhảy ra những hình ảnh không hay, nhiều tin tức đưa tin, nữ sinh XX bị tên X cưỡng bức phơi xác nơi hoang dã. Nhịn không được rùng mình một cái, cô tiếp tục đi. Một chiếc MPV màu đen chậm rãi chạy ngang qua, Hỷ Lạc vẫn đứng ven đường nhìn theo đuôi xe biến mất trước tầm mắt. Cô thong thả bước đi, giơ cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Cô chà xát cánh tay, bước chân nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước. Một chiếc xe máy màu xám bạc đột nhiên chạy lướt qua, Hỷ Lạc bất giác nép vào ven đường, căng thẳng nắm chặt ba lô. Người trên xe chạy ngang qua thì quay đầu lại nhìn cô, Hỷ Lạc cúi đầu. Bỗng nhiên xe máy đó dừng lại cách cô vài bước chân, Hỷ Lạc dừng bước, tim đập thình thịch, không phải người xấu đều chạy xe máy đó sao? Người trên xe cởi nón bảo hiểm, "Này cô bé, lạc đường hả?" Một hơi toàn tiếng địa phương, Hỷ Lạc nghe không hiểu, ngây ngốc đứng ở ven đường không biết phải làm sao. Người thanh niên đợi một lúc không thấy cô trả lời, cau mày nhìn cô một cái, "Câm điếc?" Hỷ Lạc nhìn anh ta, áo thun đen bó sát người, quần jean màu nhạt, toàn bộ đường nét trên mặt thấy thế nào cũng đều có tiềm chất làm người xấu. Cô không dám trả lời, bước chân nhanh hơn, vội vã đi ngang qua người thanh niên bên cạnh. "Này?", người thanh niên vừa hô một tiếng, đồng thời khởi động xe máy đuổi theo cô. Hỷ Lạc thấy tình hình lúc này nên càng đi càng nhanh hơn, về sau gần như chạy. "Này, cô chạy cái gì? Tôi không phải là người xấu đâu." Người thanh niên đã lái xe chạy theo bên cạnh cô. Hỷ Lạc nghe không hiểu, chỉ mơ hồ hiểu được ‘chạy cái gì’, người xấu trên TV đều có lời kịch như thế "Chạy cái gì thế, cô bé, cùng ông chơi một lát nào". Nghĩ vậy, tim chợt trở nên căng thẳng, bước chân của cô càng nhanh hơn. Ánh sáng chói mắt từ phía đối diện chiếu qua, chiếc xe máy bên cạnh cũng dừng lại. Hỷ Lạc giơ tay chặn ánh sáng đèn xe, thấy có người xuống xe tiến lại gần. Một người đàn ông mặc comple màu đen, đeo cặp kính không vành đi tới cạnh họ, gương mặt mỉm cười,"Tiểu thư, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?" lời nói bằng tiếng phổ thông, người đó nói xong liếc mắt nhìn người đi xe máy bên cạnh với ý nghĩ sâu xa. Hỷ Lạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lại nhìn chiếc xe phía trước, hơi quen mắt, hình như là chiếc MPV màu đen vừa chạy qua. Cô do dự, cúi thấp đầu nói, "Tôi hình như... bị lạc đường." Người mặc comple đen cười, "Vậy, cô không ngại thì để chúng tôi tiễn cô một đoạn đường nhé?" Hỷ Lạc dè chừng nhìn anh ta, có đôi khi càng nhã nhặn thì càng bại hoại. Người mặc comple đen tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tay thò vào trong túi lấy ra một tấm card, "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể xem qua." Hỷ Lạc vội vã cầm lấy nhưng trời quá tối, cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được hai chữ, "Thư ký". Người chạy xe máy đột nhiên lên tiếng, lần này dùng tiếng phổ thông để nói, "Haiz, tôi nói cô này, thì ra là người nơi khác nên mới không hiểu tôi nói gì mà bỏ chạy đúng không?" Hỷ Lạc cau mày nhìn anh ta, người đó cũng cười, móc ra một tấm giấy khác, lần này cho dù sắc trời tối, Hỷ Lạc cũng thấy rõ trên đó ghi rõ ràng ba chữ – thẻ cảnh sát. Người thanh niên nói với người mặc comple đen, "Anh làm gì?" Người mặc comple đen sửng sốt một chút, nhấc tay nâng gọng kính, "Sao thế, cảnh sát tiên sinh tra hộ khẩu? Tôi không phải người xấu." Cảnh sát tiên sinh cười nhạo, "Gặp phải tôi, người xấu còn có thể tự giới thiệu sao? Xuất trình chứng minh thư." Lúc này, cửa chiếc xe MPV mở ra, một người đàn ông bước xuống, hình dáng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Xa xa, thân hình cao lớn được phác họa dưới ánh trăng tỏa ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tiến đến gần, Hỷ Lạc chỉ thấy rõ đường nét chung chung của anh ta, tuy chỉ là một nét khái quát giản đơn, Hỷ Lạc cũng cảm thấy hô hấp ngừng lại, chỉ mới 21 tuổi, lần đầu tiên nhìn người khác phái mà cô có cảm giác hơi thở gấp gáp. Vóc dáng anh rất cao, hẳn là trên 1m83, so với comple màu tối có vẻ rất phù hợp. "Thư ký Ngô, có chuyện gì?", giọng nói của anh trong bóng đêm yên tĩnh trầm thấp vang lên, dường như có điều gì đó khác lạ xẹt qua trong đáy lòng Hỷ Lạc. Thư ký Ngô bị người kia gọi thì cung kính đáp lời. "Vị này chính là cảnh sát, xem ra chúng ta quá lo rồi." Người kia cười yếu ớt, duỗi tay hướng vị cảnh sát, "Lâm Hạo Sơ." Ba chữ đơn giản, Hỷ Lạc nghe rất rõ ràng, cô đương nhiên không biết Lâm Hạo Sơ là ai, ngơ ngác nhìn anh. Vị cảnh sát kia hiển nhiên sửng sốt một chút, lập tức vội vã đưa tay bắt lại "Chào ngài! Chào ngài! Tôi là Chu Hiểu Diệp cảnh sát đồn công an Diêm Thành." Lâm Hạo Sơ gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Hỷ Lạc, "Cô muốn chúng tôi cho quá giang một đoạn đường không?" Hỷ Lạc lấy lại tinh thần, nói lắp bắp, "A, việc đó..." Cô không biết nên trả lời thế nào, mỹ sắc trước mặt là một chuyện, cũng không thể không có nguyên tắc, dù sao người này rốt cuộc là ai cô cũng không biết. Lỡ như họ là đồng bọn thì sao? Lâm Hạo Sơ kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô trả lời. Hỷ Lạc gãi đầu, "Cái này... anh không phải là kẻ háo sắc chứ? Trên TV đều diễn như vậy, vài người hùa nhau lừa gạt một cô gái, sau đó đến cái nơi tối mù tối mịt rồi bắt cô gái luân phiên X...." Thư Ký Ngô không đứng vững nổi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khóe miệng giật giật, cô à, cô giả ngu sao? Không biết Lâm Hạo Sơ là ai? Mặt Chu Hiểu Diệp cũng đầy vệt đen, anh ta hắng giọng, "E hèm... Cô không biết Lâm tiên sinh là ai hả?" Hỷ Lạc thành thật lắc đầu, "Tôi cần biết sao?" Có phải anh là một người có tiếng tăm? Lâm Hạo Sơ cười cười, "Cô không cần biết, biết tôi không phải người xấu là tốt rồi. Cô đi đâu, chúng tôi giúp cô, một mình cô như vậy trên đường rất dễ gặp phải người xấu." Hỷ Lạc nhìn người cảnh sát bên cạnh đối với Lâm Hạo Sơ dường như cũng rất cung kính, tuy rằng cô vẫn không biết Lâm Hạo Sơ là ai nhưng là không tiện nói nhiều, vội vã khom lưng cúi đầu, " Cảm ơn anh, anh ngàn vạn lần đừng là người xấu nha, tôi là người nhát gan, cũng sợ đau, mà...cũng không có tiền, nếu các anh muốn gạt người thì tìm sai đối tượng rồi." Lâm Hạo Sơ trong mắt có ý cười, "Lên xe đi." Khóe miệng của thư ký Ngô và Chu Hiểu Diệp càng co giật hơn, dám ngang nhiên nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của nhân viên công vụ quốc gia. Tần Hỷ Lạc tiểu thư, cô thực sự là rất tuyệt. Ngồi trong xe, Hỷ Lạc len lén nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, khuỷu tay chống trên cửa xe, cằm tựa vào ngón tay thon dài nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng trong lúc cùng với các loại xe khác giao nhau, ánh sáng lóe lên trên mặt anh, đường nét một bên khuôn mặt anh rất đối lập, là sự dung hợp giữa một vẻ tuấn tú và nét đau thương, tóc mái rủ xuống, lông mi dài phủ trên gương mặt một tầng bóng mờ. Hỷ Lạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh. Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, anh cong khóe môi, "Làm sao vậy?" Gương mặt Hỉ Lạc thoáng ửng hồng, vội vã cúi đầu, "Không có gì." Lâm Hạo Sơ nghiêng đầu nhìn cô, "Cô là sinh viên?" "Vâng, tôi là sinh viên năm 3, cùng với mấy người bạn đi du lịch. Đều do tôi quá ham chơi, bị bỏ lại phía sau, lạc khỏi bọn họ." Hỷ Lạc rầu rĩ nói, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa liên lạc với bạn bè, cô úp úp mở mở nói, "Anh... có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?" Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô, Hỷ Lạc cảm ơn, cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Cố Doãn, điện thoại vừa vang lên một tiếng tức thì bên kia có người tiếp. "Cố Doãn, em lạc đường rồi." Hỷ Lạc bĩu môi. Bên kia tức thì truyền đến âm thanh của Cố Doãn. "Tần Hỷ Lạc, cô chết ở đâu rồi? Không biết rừng núi hoang vắng sói nhiều thịt ít hả? Cố tình làm khổ tôi hả?" Hỷ Lạc nheo nheo mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Em biết rồi, em cũng không phải cố ý, mọi người ở đâu vậy? Em làm sao tìm được mọi người?" Cố Doãn trở lại bình thường, "Bây giờ em đang ở đâu?" Hỷ Lạc nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Lâm Hạo Sơ, yếu ớt hỏi, "Chào anh, phiền anh cho hỏi, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?" Lâm Hạo Sơ đưa mắt nhìn ngoài cửa kính, "Sắp đến thành phố G rồi." Hỷ Lạc để điện thoại lại bên tai, lập tức truyền đến âm thanh oanh tạc của Cố Doãn, "Tần Hỷ Lạc, em vừa nói chuyện với ai? Bây giờ em đang ở cùng một người xa lạ? Sắp nửa đêm rồi đó." Hỷ Lạc liếc người kế bên một cái, che ống nghe, "Ừ" một tiếng. Cố Doãn trầm mặc một chút, "Tần Hỷ Lạc, em làm người khác tức chết mà, xe của người lạ mà cũng dám ngồi, thật đúng là tác phong của Tần Hỷ Lạc em." Hỷ Lạc cảm thấy tốn hơi thừa lời, "Bớt dài dòng đi, em hiện giờ sắp đến thành phố G rồi, anh tới sân bay thành phố G chờ em. Gặp nhau rồi nói tiếp." Ngắt điện thoại, cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau lâm râm, Cố Doãn cái lão này, suốt ngày ỷ là trúc mã của cô mà cứ luôn hô to gọi nhỏ với cô. Cô nàng Tần Hỷ Lạc có bộ mặt ngờ nghệch dễ mắc lừa ư? Cô chính là em gái ngây thơ trong tiểu thuyết ngôn tình đây mà. "Bạn trai?" Lâm Hạo Sơ cười nhìn Hỷ Lạc. Hỷ Lạc sửng sốt, vội vã xua tay, "Không phải, là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ." Lâm Hạo Sơ cười cười không nói nữa, Hỷ Lạc cũng không phải là người dễ quen gì cho lắm nên ngồi yên không nói tiếp. Xe chậm rãi chạy trên quốc lộ, ngày hôm nay Hỷ Lạc đi rất nhiều, bàn chân đau kinh khủng, lúc đầu cô còn rụt rè ngồi nghiêm chỉnh. Ngồi một lúc, mí mắt bắt đầu đánh nhau, từ từ cụp xuống, đầu tựa vào kính xe, thoáng cái đã ngủ gà ngủ gật. Mắt từ từ nhắm lại. Lâm Hạo Sơ nghe thấy"bịch" một cái, tiếng va chạm nặng nề vang lên, quay đầu nhìn lại thấy Tần Hỷ Lạc xoa đầu, vẻ mặt nhăn nhó, trong mắt mơ hồ có chút nước, cô ngượng ngùng nói, "Cái kính này sao mà cứng thế." Lâm Hạo Sơ nhếch môi, cố nén cười, "Cô có thể tựa lưng vào ghế ngồi ngủ." Hỷ lạc xấu hổ dụi dụi mắt, "Không cần, tôi hết buồn ngủ rồi." Trên xe người lạ, sao có thể ngủ được, điểm ấy tự giác cô cũng phải biết chứ. Nói xong một hồi lại bắt đầu buồn ngủ. Lâm Hạo Sơ chống đầu nhìn cô, điệu bộ lắc lư, lúc sắp đụng phải kính xe lại dường như cảnh giác, tiếp tục lắc lư sang hướng ngược lại. Hỷ Lạc gật gà gật gù, "binh" một tiếng lại đụng vào kính, lần này cô chỉ nói mớ rồi xoa xoa trán, trề môi lầm bầm, "Đầu Cố Doãn anh thật cứng." Sau đó lại tiếp tục ngủ gật. Lâm Hạo Sơ cúi đầu mỉm cười, một vài giây sau lại một tiếng "binh" truyền đến. Hỷ Lạc cau mày, trề môi lẩm bẩm câu gì rồi duy trì trạng thái ngủ gật liên tục. Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tay kéo người cô, nhẹ nhàng để cô tựa lưng vào ghế, một mình yên lặng quay đầu nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa xe. Cảm giác được vai chùng xuống, anh quay đầu lại nhìn, Hỷ Lạc lệch đầu yên giấc tựa vào vai anh, trên gương mặt sạch sẽ, đôi môi nho nhỏ khẽ chu lên. Một mùi hương nhàn nhạt của cô gái trẻ truyền đến, Lâm Hạo Sơ nhíu mày, anh khẽ cử động lại càng làm cô dựa vào gần hơn. Một lúc sau, vai vừa chùng xuống, anh bất đắc dĩ nhìn Hỷ Lạc. Thư ký Ngô từ gương chiếu hậu nhìn Lâm Hạo Sơ, "Nếu không, ngài ngồi ghế phụ, để cô ấy nằm ngủ phía sau đi ạ." Lâm Hạo Sơ lại liếc mắt nhìn Hỷ Lạc, thấp giọng nói, "Bỏ đi, mau tới sân bay." Thư ký Ngô vô cùng kinh ngạc nhìn anh, vẫn biết Lâm Hạo Sơ không thích tiếp xúc với người lạ khác phái, về mặt này anh thậm chí ưa sạch sẽ một cách nghiêm trọng nhưng lại để một cô gái gần gũi mình thì là lần đầu tiên. Hơn nữa, bọn họ mới vừa lái xe đi rất xa, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên kêu anh quay ngược trở lại.   Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nở Rộ - Sói Xám Mọc Cánh
Đối với Lương Phi Phàm, không có điều gì anh không làm được, không có thứ gì anh không thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu nói mỗi người đều có gót chân Asin thì Cố Yên cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm anh thấp thỏm lo âu. Người con gái đang ở bên anh nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toàn có được cô, chỉ có thể cố chấp không buông. Cố Yên thừa nhận không có một ai yêu chiều cô hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ cô muốn anh đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình yêu, an toàn… chỉ trừ sự tin tưởng. Cô hiểu nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ thì dường như mỗi bước đi của họ đều phải thận trọng và dè chừng. Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất hiện, phá vỡ sự bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình yêu của họ đã đến lúc lụi tàn… hay đã đợi được đến ngày nở rộ? *** “Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào. Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về sớm vậy?” Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu thư đâu?” “Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?” Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.” Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi. Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!” Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?” Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.” Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc. Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ. Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó. Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối. Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.” ... Mời các bạn đón đọc Nở Rộ của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.
Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.