Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Điêu Tàn Trỗi Dậy

Từ Điêu Tàn Trỗi Dậy là phần kết đầy kịch tính và bất ngờ của bộ Grisha, tiếp sau "Bóng tối và xương trắng", "Phá muôn trùng vây". Alina - Thánh nữ mặt trời bước vào cuộc đấu cuối cùng với Hắc Y với sức khỏe bị tàn phá, bộ khuếch đại thứ ba chưa tìm được, đoàn quân hộ vệ cô tan tác... Cái giá quá đắt để giành lấy cơ hội thành công mong manh, liệu cô có dám trả? *** Leigh Bardugo là một tác giả giả tưởng và người trưởng thành trẻ tuổi người Mỹ, nổi tiếng với bộ phim Six of Crows và bộ ba Shadow and Bone, đã bán được hơn hai triệu bản. *** Tên con quái vật là Izumrud, Cự Trùng, nhiều người khăng khăng tin rằng nó đã tạo ra những đường hầm bên dưới Ravka. Mang trong mình cơn đói cồn cào, nó ăn sạch bùn đất và sỏi đá, càng ngày càng đào sâu vào lòng đất hòng tìm ra thứ gì để thỏa mãn, cho đến khi nó đi quá xa và lạc lối trong bóng tối. Đấy chỉ là một câu chuyện kể, nhưng người ở Giáo Hội Trắng luôn cẩn thận không đi quá xa khỏi những lối đi quanh hang động chính. Bao âm thanh lạ lẫm vang vọng khắp hệ thống địa đạo mịt mờ, những tiếng rên rỉ và lầm rầm khó hiểu, không gian lạnh lẽo của sự thinh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng rít khẽ như đến từ hư vô, hoặc từ chuyển động uốn lượn của một thân thể dài ngoằng đang trườn dọc theo một lối đi gần bên để săn mồi. Vào những giây phút ấy, thật dễ để tin rằng Izumrud vẫn đang tồn tại ở đâu đấy, chờ được thức tỉnh bởi tiếng gọi của những vị anh hùng, mơ về bữa ăn ngon lành nó sẽ có nếu một đứa trẻ xấu số nào chẳng may đi lạc vào miệng nó. Một con quái thú như thế sẽ chỉ nghỉ ngơi chứ không chết hẳn. Người con trai đem đến cho người con gái câu chuyện này, cùng nhiều câu chuyện khác, tất cả những câu chuyện mới mẻ cậu có thể thu thập được vào những ngày đầu tiên cậu được phép ở gần cô. Cậu sẽ ngồi cạnh giường, cố thúc cô ăn, lắng nghe tiếng thở gắt gao từ buồng phổi của cô, và cậu sẽ kể cô nghe câu chuyện về dòng sông được chế ngự bởi một Tiết Hải Sư quyền năng, nó được huấn luyện để xuyên thủng hàng ngàn lớp đá nhằm kiếm tìm một đồng xu ma thuật. Cậu sẽ thì thầm về gã Pelyekin đáng thương bị nguyền rủa, quần quật hàng ngàn năm với lưỡi cuốc diệu kỳ, để lại vô vàn hang động và lối đi sau dấu chân mình, một tồn tại đơn côi không mong gì hơn ngoài sự xao lãng, gã tích lũy vàng bạc và đá quý mà bản thân chưa bao giờ thiết dùng. Rồi buổi sáng nọ, người con trai tìm đến phòng người con gái và nhận ra nó đã bị bao vây bởi một lực lượng vũ trang. Và khi cậu từ chối rời đi, họ xích cậu lại và lôi cậu ra khỏi cửa. Lão linh mục cảnh cáo người con trai rằng niềm tin sẽ đem cho cậu bình yên và phục tùng sẽ giữ cậu sống sót. Bị giam trong ngục tối một mình ngoài tiếng nước rơi lộp độp và nhịp đập chậm rãi của trái tim, người con gái biết những câu chuyện về Izumrud là thật. Cô đã bị ăn sống, bị nuốt chửng hoàn toàn, và trong lòng thạch anh vang dậy của Giáo Hội Trắng, chỉ còn lại Thánh nữ hiện diện. Người Thánh nữ thức dậy mỗi ngày trong tiếng ca tụng tên cô, và quân đội của cô ngày càng lớn mạnh, hàng ngũ lúc nhúc bao kẻ đói khát và tuyệt vọng, với những binh sĩ bị thương và những đứa trẻ chỉ gần đủ lớn để vác khẩu súng trường. Lão linh mục nói với tín đồ rằng ngày nào đó cô sẽ là Nữ Hoàng, và họ tin lời lão. Nhưng họ thắc mắc trước đoàn triều thần tơi tả và bí ẩn của cô: Tiết Khí Sư tóc đen với miệng lưỡi sắc sảo, Phế Nhân với khăn choàng cầu nguyện màu đen và những vết sẹo ghê tởm, người học giả xanh xao luôn lom khom bên đống sách vở và công cụ kì lạ của mình. Họ là những tàn dư rệu rã của Hạ Quân - thật không đủ tư cách làm trợ thủ của Thánh nữ. Chỉ một số ít người biết rằng cô đã suy yếu. Bất cứ sức mạnh gì từng ban phúc cho cô, thiêng liêng hay không, đều đã biến mất - hoặc ít nhất là nằm ngoài tầm với. Những môn đệ bị cách ly ở một khoảng khá xa, để họ không thấy được đôi mắt cô giờ chỉ là hai lỗ trũng u tối, hơi thở cô giờ chỉ còn từng đợt ngắt quãng đầy sợ hãi. Cô bước thật chậm và ngập ngừng, từng khớp xương mảnh dẻ chực gãy nát bên trong, toàn bộ hy vọng của họ đặt lên người cô gái bệnh tật này. Phía trên mặt đất, một vị vua mới cai trị với quân đoàn bóng tối mình sở hữu, và anh ta lệnh rằng Tiết Dương Sư của mình phải được trả về. Anh ta đe dọa lẫn treo thưởng, nhưng câu trả lời nhận được lại là thách thức - Một gã sống ngoài vòng pháp luật được dân chúng mệnh danh là Hoàng Tử Gió. Gã tấn công dọc theo biên giới phía Bắc, đánh bom đường dây tiếp tế, buộc Hắc Vương phải tái thiết mậu dịch và băng qua Vực Tối với không gì khác ngoài vận may cùng đoàn Tiết Hỏa Sư để đẩy lùi bầy quái vật. Vài người nói kẻ thách thức này là hoàng tử Lantsov. Kẻ khác lại đồn gã là một phiến quân Fjerda đã từ chối chiến đấu cùng lũ phù thủy. Nhưng tất cả đều nhất trí rằng gã chắc chắn phải sở hữu năng lực đặc thù. Người Thánh nữ lắc mạnh song sắt của buồng giam bên dưới lòng đất. Đây là cuộc chiến của cô, và cô đòi quyền tự do để đấu tranh vì nó. Lão linh mục từ chối. Nhưng lão đã quên rằng trước khi trở thành Grisha và Thánh nữ, cô là một hồn ma của Keramzin. Cô và người con trai đã tích trữ bí mật như Pelyekin tích trữ kho tàng. Họ biết cách trở thành những tên trộm và những bóng ma, biết cách che giấu sức mạnh cũng như mánh khóe. Tương tự các giáo viên ở dinh thự của Công tước, lão linh mục cứ ngỡ mình đã biết rõ về người con gái và khả năng của cô. Lão đã lầm. Lão đã không nghe thấy ngôn ngữ ẩn giấu của họ, đã không hiểu quyết tâm của người con trai. Lão đã không thấy được khoảnh khắc người con gái thôi đánh giá nhược điểm của mình là gánh nặng, mà bắt đầu mang nó như một lớp vỏ trá hình. *** Tôi đứng trên ban công khắc đá, dang rộng hai tay, cả người run lẩy bẩy trong trang phục rẻ tiền, cố diễn tròn màn kịch hoàn hảo. Bộ kefta của tôi là một miếng vải chắp vá được may lại từ những mẩu vụn của chiếc áo choàng tôi mặc vào cái đêm trốn khỏi cung điện, cùng mấy tấm màn cửa sặc sỡ nghe nói được lấy từ một nhà hát đã sụp đổ đâu đó gần Sala. Áo được tô điểm bằng những chuỗi hạt trên chùm đèn treo trong hành lang. Họa tiết thêu ở tay áo gần sút chỉ. David và Genya đã cố gắng hết sức, nhưng tài nguyên bên dưới lòng đất thì có hạn. Nhìn từ xa trông nó vẫn ổn, sắc vàng lung linh giữa ánh đèn như thể phát ra từ lòng bàn tay tôi, lan tỏa từng đợt lấp lánh rạng ngời trên khuôn mặt mê mẩn của đoàn môn đệ ở phía xa bên dưới. Khi đến gần, tất cả chỉ là những bó chỉ lỏng lẻo và nguồn sáng giả tạo. Giống như tôi. Thánh nữ xác xơ. Giọng của Lão Tư Tế rền vang khắp Giáo Hội Trắng, và đám đông quay cuồng, mắt nhắm nghiền, tay giơ cao, một cánh đồng thuốc phiện, những cánh tay như cuống hoa nhợt nhạt đung đưa trong cơn gió vô hình mà tôi không thấy được. Tôi làm theo một chuỗi hành động được sắp đặt, cố ý di chuyển sao cho David và người Tiết Hỏa Sư phụ giúp anh vào sáng hôm đó có thể dõi theo cử động của tôi từ mật thất ngay phía trên ban công. Tôi chán ghét những buổi cầu nguyện sáng, nhưng theo lời lão linh mục thì, hình ảnh dối trá này rất cần thiết. “Đấy là món quà cô tặng cho tín đồ của mình, Sankta Alina,” lão giải thích. “Là hy vọng”. Trên thực tế, nó là một ảo vọng, một ám thị nhạt nhòa của ánh sáng một thời tôi từng nắm giữ. Quầng sáng màu vàng thật ra là lửa của Tiết Hỏa Sư, phản chiếu lại từ một chiếc đĩa gương tồi tàn được David tạo nên bằng những mảnh thủy tinh còn sót lại. Nó giống như thứ chúng tôi đã dùng khi cố cản đường tiến của đội quân Hắc Y ở Os Alta nhưng thất bại. Chúng tôi bị đánh úp bất ngờ; và năng lực của tôi, kế hoạch của chúng tôi, tất cả kỹ nghệ của David, kể cả sự tháo vát của Nikolai cũng không đủ để ngăn chặn cuộc thảm sát. Từ đó, tôi không thể triệu hồi nổi dù chỉ một tia nắng nhỏ nhoi. Nhưng hầu hết đám đông của Lão Tư Tế chưa bao giờ nhìn thấy khả năng thật sự của Thánh nữ mà họ tôn thờ, và hiện tại, trò lừa đảo này xem như tạm đủ. Lão Tư Tế kết thúc bài giảng của mình. Đấy là tín hiệu chấm dứt. Người Tiết Hỏa Sư để luống sáng bừng lên quanh tôi. Nó nhấp nháy và rung rinh một cách cuồng loạn, cuối cùng mới mờ đi lúc tôi bỏ tay xuống. Chà, giờ thì tôi biết hôm nay ai là người trực chung với David rồi. Tôi quắc mắt nhìn về phía hang động. Harshaw. Hắn ta lúc nào cũng làm quá trớn. Sau trận chiến ở Tiểu Điện chỉ có ba Tiết Hỏa Sư còn sống, nhưng một người đã chết chỉ sau đó vài ngày vì vết thương của cô. Trong số hai người còn lại, Harshaw là kẻ uy lực và khó đoán nhất. Tôi bước xuống bục, nôn nóng thoát khỏi sự hiện diện của Lão Tư Tế, nhưng chân tôi loạng choạng suýt ngã. Lão liền nắm lấy tay và đỡ tôi đứng vững. “Cẩn thận đấy, Alina Starkov. Cô quá bất cẩn với an nguy của bản thân.” “Cảm ơn,” tôi nói. Tôi muốn tránh xa lão, tránh xa mùi bùn đất và nhang trầm hôi thối lão mang trên người. “Hôm nay cô có vẻ không khỏe.” “Chỉ vụng về chút thôi.” Cả hai đều biết đấy là lời nói dối. Tôi đã khỏe hơn hồi mới đến Giáo Hội Trắng - những khớp xương đã lành lặn, tôi cũng không nôn hết thức ăn nữa - nhưng tôi vẫn còn yếu, cơ thể như bị đày đọa bởi những cơn đau nhức và mỏi mệt liên miên. “Vậy thì, một ngày để nghỉ ngơi nhé.” Tôi nghiến răng. Lại một ngày bị giam cầm trong buồng ngủ. Tôi cố nén giận và yếu ớt mỉm cười. Tôi biết lão muốn thấy điều gì. “Tôi lạnh lắm,” tôi nói. “Vài ngày ở Kettle sẽ giúp tôi thấy ổn hơn.” Thành thực mà nói, đó là sự thật. Nhà bếp là nơi duy nhất không bị ẩm thấp trong Giáo Hội Trắng. Ngay lúc này, ít nhất một lò sưởi dùng cho buổi sáng sẽ được thắp lên. Hang động lớn hình tròn sẽ chìm trong mùi thơm của bánh mì đang nướng và cháo yến mạch ngọt ngào được đầu bếp nấu từ đậu khô dự trữ và sữa bột do đồng minh trên mặt đất cung cấp. Tôi vờ run lên để tăng tính thuyết phục, nhưng câu trả lời duy nhất của lão linh mục chỉ là một chữ “hừm” vô thưởng vô phạt. Tiếng di chuyển ở bên dưới hang động làm tôi chú ý: những người hành hương, tất cả đều mới đến. Tôi không thể ngăn mình nhìn họ bằng con mắt chiến lược. Một vài người mặc quân phục cho thấy họ là lính đào ngũ của Thượng Quân. Tất cả đều trẻ trung và khỏe mạnh. “Không có cựu binh?” Tôi hỏi. “Hay góa phụ?” “Cuộc sống dưới lòng đất là một hành trình khó khăn,” Lão Tư Tế đáp lại. “Nhiều người quá già hoặc quá yếu để chuyển đi. Họ thích sống thoải mái trong nhà mình hơn.” Không thể nào. Những người hành hương chống nạng và gậy để đến đây, bất kể già nua hay bệnh tật. Dù sắp chết, họ vẫn đến đây vào những ngày cuối đời để được diện kiến Thần Mặt Trời. Tôi thận trọng ngoái nhìn sau vai. Tôi chỉ thoáng thấy qua cận vệ của Lão linh mục, những gã râu ria được trang bị vũ trang hiện đang đứng gác ở lối đi. Bọn họ là những nhà sư, những linh mục thông thái như Lão Tư Tế, và là những người duy nhất được phép mang vũ khí dưới đường hầm. Trên mặt đất, họ là người gác cổng, săn đuổi quân do thám và những kẻ vô thần, ban ơn trú ẩn cho những người họ nghĩ là xứng đáng. Gần đây, số lượng đoàn hành hương đang dần suy yếu, và những cá nhân gia nhập hàng ngũ của chúng tôi có vẻ nồng nhiệt hơn là ngoan đạo. Lão Tư Tế muốn những chiến binh tiềm năng, không phải những cái miệng đói ăn. “Tôi có thể đến chỗ người già và bệnh nhân,” tôi đề nghị. Tôi biết tranh cãi là vô ích, nhưng tôi vẫn lên tiếng. Đây là điều gần như được đoán trước. “Thánh nữ nên đồng hành cùng dân chúng, không phải lẩn trốn như chuột cống dưới hang.” Lão Tư Tế mỉm cười - nụ cười nhân đức, khoan dung mà giáo dân ngưỡng mộ nhưng khiến tôi muốn thét lên. “Vào thời điểm khó khăn, nhiều loài động vật sẽ chui xuống lòng đất. Đấy là cách chúng sống sót,” lão nói. “Sau khi lũ xuẩn ngốc phát động chiến tranh, chuột cống sẽ là loài cai trị ruộng đồng và thị trấn.” Và mở tiệc ăn mừng trên xác chết, tôi rùng mình nhủ thầm. Như thể đọc được ý nghĩ, lão linh mục nhấn một tay lên vai tôi. Những ngón tay dài và trắng nhợt, vươn khắp tay tôi như một con nhện sáp. Nếu đây là cử chỉ nhằm để an ủi thì lão thất bại rồi. “Hãy kiên nhẫn, Alina Starkov. Chúng ta chỉ trỗi dậy đúng lúc chứ không sớm hơn.” Kiên nhẫn. Nó luôn là đơn thuốc của lão. Tôi cố kiềm chế mong muốn được chạm vào cổ tay trơ trọi của mình, khoảng trống đáng ra sẽ đón nhận vòng xương của Hỏa Điểu. Tôi đã có vảy của Hải Long và sừng con hươu đực, nhưng mảnh ghép cuối cùng trong câu đố của Morozova vẫn mất tích. Chúng tôi đã có thể sở hữu bộ khuếch đại thứ ba nếu Lão Tư Tế chịu góp sức tìm kiếm, hoặc để chúng tôi quay lại mặt đất cũng được. Nhưng sự chấp thuận ấy phải trả bằng một cái giá. “Tôi lạnh lắm,” tôi lặp lại, cố chôn vùi nỗi bực dọc của mình. “Tôi muốn đến Kettle.” Lão cau mày. “Ta không thích cô túm tụm bên dưới đó với con bé kia…”   Mời các bạn đón đọc Từ Điêu Tàn Trỗi Dậy của tác giả Leigh Bardugo & Nguyễn Bảo Anh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Tài Triệu Hồi Sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, một truyện với chủ đề xuyên qua thời gian nhưng không hề nhàm chán. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những lần hóa kiếp chuyển mình, đọc truyện xuyên không này để giải đáp được thắc mắc. Số 17, đây là tên kiếp trước của nàng. Kiếp trước nàng bị đem làm vật thí nghiệm, ngoài cha ra, giết sạch tất cả, kể cả chính nàng. Mở mắt lần nữa, nàng lại đi đến một thế giới xa lạ. Gia tộc xuống dốc, Tiểu thư Vân gia bị hại mất mạng chính là thân phận mới của nàng kiếp này. Phụ thân và huynh trưởng người bảo vệ nàng như sinh mạng của mình đã lần nữa trở thành động lực sống của nàng. Gia nghiệp lớn lụi tàn lại bị người khác nhòm ngó, cũng đưa đến họa sát thân Nếu nàng đã trở thành Vân Phong, người khác đừng mơ tưởng động đến một phần của Vân gia! Kẻ đoạt tài sản Vân gia, bồi trả lại gấp năm lần! Kẻ mưu đồ hãm hại người của Vân gia, hoàn trả lại gấp mười lần! Như thế còn dám động đến người của Vân gia, chắc chắn nàng sẽ dốc toàn lực, đến chết cũng không ngừng! Truyện bắt đầu tiếp nối tiếp với những điều tưởng chừng rất khó khăn nhưng cuối cùng lại một tay nàng được hóa giải. Cho nên, nàng quyết định đứng lên không chút do dự! Từ đó về sau, trên đại lục bớt đi một kẻ vô dụng, tăng thêm một thiên tài tuyệt thế! Chiến sĩ rất khó thăng cấp à? Xin lỗi nhé, ta có được bí bảo luyện thể, ba ngày nhảy lên hai cấp đấy. Ma pháp sư lợi hại lắm à? Xin lỗi, ta chẳng thấy lạ. Nàng cảm nhận được nguyên tố ngũ hệ (năm loại), ma pháp sư toàn hệ lặng lẽ sinh ra. Triệu hồi sư hiếm thật à? Xin lỗi, ta chính là triệu hồi sư ngàn năm mới gặp, lại còn là ngũ hệ, ma thú gì đó chỉ là chuyện nhỏ, còn có một nhục cầu (nắm thịt) huyễn thú hình như là cấp vạn năm nữa. Trên người mang kỳ bảo thần bí, đích thân Lão tổ Vân gia chỉ đường tu luyện cho nàng, nhục cầu kỳ quái đi theo bên cạnh hình như là một huyễn thú thượng cổ, thân là triệu hồi sư vạn năm khó gặp, còn là chiến sĩ/ ma pháp sư/ khảm thạch sư/ luyện dược sư…, nhưng cho tới giờ nàng vẫn chỉ ung dung ẩn mình. Vân Phong, nàng không phải là người tốt, nhưng nàng có thể làm tất cả vì người thân của mình. Những người mà nàng đã coi trọng, cho dù trời đất bất dung, bị thế gian coi thường, nàng cũng mãi mãi không xa rời! Không phải nàng có sức mạnh vô địch, nhưng nàng cũng không dễ dàng bỏ cuộc! Nàng thách đấu với Niếp bàn, chiến đấu cùng Trọng sinh! Nàng, được Vân gia chọn cho kế hoạch phục hưng, lưu lạc thiên nhai không nơi e sợ! Nàng có thể không coi trọng sinh mệnh của mình, nhưng nàng lại không thể bỏ rơi người thân và bạn bè! Cho nên, nhiệt huyết và kiên trì, ngoan cường và bền bỉ, đã đi liền với tên nàng. Bạn cũng có thể tìm đọc thêm những truyện khác cùng thể loại như: Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi, Đặc Công Cuồng Phi,... *** Một căn phòng bốn vách tường đều là màu trắng, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, chỉ có một cánh cửa sắt dày nặng vô cùng, trong phòng có một cô gái mảnh mai đang ngồi trên giường, mái tóc đen nhánh che khuất cả gương mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ nét mặt của cô lúc này. “Số 17, hôm nay có người đến thăm cô.” Trên cửa sắt mở ra một khe hở, một luồng gió thổi từ ngoài vào, cơ thể người con gái giật giật, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nhỏ phờ phạc, đôi mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn về phía trước. “Liên Y……” Tiếng nói tràn ngập tình cảm khiến cô gái nhỏ khẽ quay đầu, khi nhìn đến đôi mắt ngập tơ máu ngoài khe hở trên cửa sắt kia, cô gái từ từ đứng dậy, thong thả đi đến bên cửa. “Liên Y, Liên Y của ba……” Người đàn ông bên ngoài như khóc nấc lên, đôi mắt đỏ kia ngập tràn thương xót và đau đớn, người con gái bên trong cánh cửa sắt kia là con gái ông, là con gái của ông đấy!! “Ba, ba đã đến rồi ạ.” Cô gái nhìn thấy hai mắt của người đàn ông thì mỉm cười, bàn tay muốn chạm vào cửa sắt, nhưng lại chỉ có luồng điện mạnh truyền đến, người cô gái run lên rồi ngã xuống đất. “Liên Y, Liên Y!” Người đàn ông đập vào cửa, trong hai mắt ánh lên sự điên cuồng, người quản giáo bên ngoài lập tức kéo người đàn ông đi, người đàn ông bị kéo đi nhưng hai mắt dán chặt vào cửa sắt, hét to lên: “Bọn mày lại giúp bọn chó khốn nạn kia, trả con gái lại cho tao, trả lại cho tao!!” Tiếng hét của người đàn ông ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi đến, nhìn cánh cửa sắt một lúc: “Là ai để ông ta vào?” Một quản giáo khác im lặng, người đàn ông cũng không hỏi thêm, lấy quyển số liệu trên tường mở ra, “Hôm nay tình trạng của cô ta thế nào?” “Tình trạng của số 17 đã ổn định, không lâu nữa có thể làm thí nghiệm tiếp được rồi.” Người đàn ông gật gật đầu, cẩn thận quan sát số liệu trên sách, khóe miệng chứa ý cười, mà sau cánh cửa sắt, cô gái bị điện giật choáng váng đã đứng lên, tiếng hét của ba vừa rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn vào cánh cửa không rời, đột nhiên, khóe miệng cong lên, đôi mắt vô thần bỗng lóe lên sự ác độc. Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi. Đây là một viện nghiên cứu cao cấp bí mật nằm dưới lòng đất, phục vụ cho vài quốc gia, tìm kiếm tất cả những dị nhân trên thế giới, sau đó làm thí nghiệm liên tục, nhằm đưa những dị năng đó hợp nhất với cơ thể của những con người bình thường. Hôm nay là ngày tiến hành thí nghiệm cho số 17, số 17 là vật nghiên cứu hoàn mỹ nhất mà viện nghiên cứu có được trước mắt, thí nghiệm của số 17 đòi hỏi yêu cầu rất cao, nếu thành công có nghĩa là lịch sử nhân loại đã có thêm một bước tiến mới. Trên người cô gái có rất nhiều sợi dây và ống dẫn màu sắc khác nhau, các chỉ số cơ thể của cô đều hiện trên máy tính để tiến hành phân tích, thí nghiệm đang được tiến hành gấp rút, khi nhân viên đưa ống nghiệm chứa chất lỏng màu trắng tiêm vào cơ thể người con gái, số liệu trên máy tính thay đổi chóng mặt. Nhiều đôi mắt trên cao không rời màn hình máy tính, ngừng thở nhìn một dải số liệu đang tăng lên, hơi thở của mọi người bắt đầu dồn dập, con số vẫn tăng không ngừng làm hơi thở của mọi người càng nhanh hơn, khi đi đến giá trị giới hạn, máy tính phát ra âm thanh cảnh báo, mà con số kia vẫn không ngừng lại. Tất cả mọi người sợ ngây ra, tiếp tục nhìn về con số đang nhích lên, một người hét lên,“Hoàn mỹ, thật sự là rất hoàn mỹ!!!” “Chúng ta thành công rồi, ha ha ha ha, chúng ta thành công rồi!!!!” Đôi mắt trên cao mở to, không khí bên trong lộ rõ sự cuồng nhiệt và mong chờ, tới nay số 17 là dự án duy nhất thành công của họ, điều này sao có thể không khiến họ kích động! Nghiên cứu khoa học vài chục năm cuối cùng cũng xuất hiện kết quả khiến họ vừa lòng! “Rút bản mẫu về, như vậy là đại công cáo thành rồi!” Nhóm bên trên vui vẻ không thôi, vui sướng vì mình sắp có được thành quả, nhân viên trong phòng thí nghiệm lúc này đang định rút bản mẫu từ trong cơ thể người con gái, bảo tồn bản mẫu, như vậy thí nghiệm mới được coi là thành công hoàn toàn. Người con gái vốn nhắm mắt lại nằm trên bàn thí nghiệm bỗng mở mắt ra, hai mắt trống rỗng lại tràn ngập thù hận, các nhân viên còn đang đắm chìm trong hân hoan, chẳng ai chú ý đến hành vi của cô gái, cô gái quét mắt đến gương mặt lộ rõ niềm vui sau tấm kính thủy tinh ở tầng cao, khóe miệng lạnh lùng cong lên. Chỉ thấy một người trên cao bắt đầu nhíu mày, rồi ôm đầu ngồi xuống, bên ngoài hình như có chút hỗn loạn, “Bụp!” Như là có tiếng nổ, nhân viên trong phòng thí nghiệm không rõ, chỉ thấy bên ngoài hơi hỗn loạn, khi họ không ngờ tới, một dòng máu đỏ tươi phun lên cửa sổ thủy tinh, kinh động đến ánh mắt của tất cả mọi người. Cô gái lạnh lùng nhếch khóe môi, không, mới chỉ có một, vẫn còn chưa đủ. Nhân viên trong phòng thí nghiệm đều ngây ngẩn nhìn vệt màu đỏ trên cửa kính kia, tiếp theo từng gương mặt dữ tợn ôm đầu ngồi xuống, “Bụp” “Bụp” “Bụp”, âm thanh trầm đục truyền đến liên tục, từng dòng máu đỏ phun ra, chiếu vào cửa kính, thậm chí còn kèm theo cả những ánh vàng trắng. Tất cả nhân viên ngây người như pho tượng mà nhìn, sợ hãi bỗng ập đến khiến họ chỉ có thể đứng tại chỗ, cho đến khi những người còn sống bên ngoài mang vẻ mặt hoảng sợ đưa tay chỉ vào họ, các nhân viên mới như hiểu ra. Mọi người, gần như cùng quay đầu lại, từng đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn cô gái trên bục thí nghiệm, giờ phút này cô đã ngồi dậy, khóe miệng mang nụ cười, hận thù và khinh bỉ trong hai mắt màu đen khiến mọi người lạnh run. “Là, là, là cô ta……” Một gã lắp bắp không thể nói thành câu đầy đủ, chỉ có thể run người nhìn cô gái, há miệng mà thở. Ánh mắt của cô gái quét đến, trong khoảnh khắc, gã kia chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, như là có khí gas chui vào trong đầu, mà hơi gas kia đang không ngừng bành trướng, lan rộng ra, cho đến khi thoát ra khỏi chiếc đầu chật chội, giành lấy tự do! “Bụp!” Ở trước mắt bao người, đầu gã nọ nổ tung, não và máu bắn lên trên người và mặt những người đứng cạnh, trong lúc nhất thời, tất cả ngừng thở, tiếng thét chói tai vang lên, “Đi mau, mau ra khỏi đây!” Tất cả mọi người điên cuồng chạy đến cửa phòng thí nghiệm, bọn họ không muốn chết, không muốn chết đâu! Khóe miệng cô gái lạnh hơn, trong mắt hiện lên thù hận, “Bọn mày, một tên cũng đừng hòng trốn.” Như ma quỷ lướt qua, cô gái đi đến đâu máu chảy đến đấy, não người rơi đầy trên mặt đất, những mảnh thịt vụn văng khắp nơi, hai chân cô gái để trần, dẫm lên máu, áo trắng trên người đã sớm bị máu nhuộm đẫm, da thịt của cô bị máu tươi bao trùm, nhưng dường như cô còn chưa thỏa mãn. Một người, một người nữa, không ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay của cô, não người nổ khắp nơi, hận thù trong mắt cô gái ngày càng điên cuồng, chết, những kẻ ở đây đều phải chết. Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở nơi dưới lòng đất này, không ai có thể ngăn cản được nữ thần giết chóc này, cô gái đi đến cùng máu tươi và chết chóc, khi đi đến cửa viện nghiên cứu, rất nhiều súng máy xuất hiện trước mắt. Khóe miệng cô gái lạnh lùng cong lên, súng ư? Ở trong mắt cô chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi. “Số 17, nếu mày dám cử động, tao sẽ giết nó!” Một giọng nói truyền đến, cô gái khẽ quay đầu liền thấy được một người đang dùng súng đặt trên đầu một người khác, khi nhìn rõ ràng, đồng tử của cô gái co lại, môi khẽ mở, “Ba……” “Liên Y, con gái của ba, khổ thân con tôi ……” Nhìn con gái mình cả người đầy máu tươi, người đàn ông chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, dòng nước nóng bỏng khẽ rơi xuống từ gương mặt khắc khổ. Cô gái nhìn thấy người đàn ông rơi lệ, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn vạn phần, lại xoay người đi đến bên kia, “Số 17, mày bước thêm bước nữa, tao giết nó ngay lập tức!” Cô gái nheo hai mắt lại, người vẫn đứng tại chỗ, người đàn ông cầm súng run rẩy, trong mắt là kinh hãi, bây giờ hắn cũng chỉ còn lá bùa hộ mệnh này thôi, hắn không thể chết ở chỗ này được! “Liên Y, ba không sợ chết, ba chỉ có một người thân là con, ba không sợ……” Hai mắt người đàn ông rưng rưng nhìn con gái mình, con gái của ông đã trưởng thành, mà ông lại không làm tròn được trách nhiệm của người ba, bảo vệ con gái mình chu toàn. “Ba……” Cổ họng mặn chát, giọng cô gái khàn đi, suy nghĩ giữa ba và con gái như tương thông, cô gái hiểu được ý nghĩ của ba mình, khóe miệng từ từ cong lên. “Số 17, mày muốn làm gì, số 17, mày nghĩ đến hậu quả chưa, số…… A!!!” Hét thảm một tiếng, cùng với đó là một viên đạn bắn ra, tất cả súng máy đều bùng nổ thời khắc đó, mùi lưu huỳnh lan tràn, đạn bay tứ tung, trong khoảnh khắc huyết nhục khắp nơi. “Chết, tất cả phải chết!!!!” Tiếng hét như đến từ địa ngục, hai mắt cô gái biến thành màu đỏ, tóc bay lên, máu tươi trên người trong nháy mắt bốc hơi hầu như không còn, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người nơi này, ngoài người đàn ông đang khóc kia, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều biến thành cái xác không đầu. “Liên Y!!!!” Người đàn ông trên người đầy máu chạy đến, ôm lấy cô gái ngã trên mặt đất, giờ phút này gương mặt cô tái nhợt, nhưng khóe môi của cô lại là ý cười hạnh phúc. “Ba, đây là.. việc cuối cùng con có thể làm cho ba……” Cô gái nói xong, mắt từ từ nhắm lại, giống như một đứa bé ngủ say, như đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. “Liên Y, Liên Y của ba, con gái của ba ơi!!!!!!!!” Người đàn ông ôm cô gái ngửa mặt lên trời thét dài, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt đỏ sẫm như một con thú phát cuồng, cúi đầu kéo cô gái vào lòng ôm thật chặt, nước mắt của ông lại chảy dài lần nữa ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Triệu Hồi Sư của tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên.
Thiên Ý - Mạc Trung Chi Thủy
Tự trách bản thân hay nên trách dòng đời? Khi mọi thứ đã đổ vỡ, hắn luôn tự hỏi mình câu đó, nhưng mãi vẫn không tìm được sự hồi đáp. Sống vật vờ những chuỗi ngày dài lê thê như một hồn ma. Thế nhưng dường như ông trời muốn cho hắn cơ hội thứ hai, khi mà cái chết của hắn xảy ra vào một đêm đông, linh hồn hắn đã xuyên đến một thế giới khác, cùng với đó là một cái tên mới, một thân phận mới ứng vào thân hắn. Thế giới mới hắn đến là một thế giới của tu luyện và những điều kỳ bí nên hắn sống ở đó cũng phải tuân theo sự phát triển này. Hắn theo gia tộc đến tu luyện trong quốc tông của Nhất Xuân quốc. Thế nhưng hắn cũng chỉ là một trong hàng vạn đệ tử của quốc tông này mà thôi. Không những thế hắn lại thuộc là dạng áp chót và tương lai cũng không có gì sáng sủa cả. Rơi vào hoàn cảnh đó hắn cũng không chán nản mà vẫn cố gắng tu luyện. Thế nhưng cứ tu luyện bình thường như vậy thì hắn bỗng cảm thấy không ổn. Hắn biết nếu mình không tìm ra con đường đúng để đi thì dù có trọng sinh lại cũng chỉ uổng công tạo hóa mà thôi. Hắn phải hành động. Hắn tự biết mình không có thiên tư hơn người, sinh ra không phải thân thể dị bẩm, cũng không có thể căn vượt trội, chưa có cao nhân hỗ trợ, không có gia tộc lớn mạnh,vv... Vậy làm sao để hắn có thể vượt lên, làm sao để thay đổi vận mệnh bản thân, làm sao để không uổng kiếp này? "Ký ức đặc thù!" Sau thời gian trầm ngâm suy tư thì hắn lẩm bẩm một câu như vậy. Từ đó, hắn sẽ đi theo con đường mới, con đường không hề có ai đã từng đi. Có thể đi con đường đó khiến hắn thành công, khiến hắn thất bại! Nhưng dù kết quả có thế nào thì hắn cũng không hối hận! *** Tại mốc thời gian là không, không gian là không, vũ trụ không có gì cả. Một vụ nổ lớn xảy ra khiến cho mọi vật chất được hình thành, những vì sao hình thành, những hành tinh, hững vân tinh, khoảng không giãn nở, thời gian bắt đầu tính và không gian vũ trụ bắt đầu khởi động và dần mở rộng. Vũ trụ cô quạnh, cứ thế từ từ mở rộng, từ từ sinh sôi sau vụ nổ lớn. Khoảng không của vũ trụ mở rộng ra là vô cực. Các hạt vật chất dần hình thành, rồi chúng tạo thành các hành tinh, các ngôi sao với những phản ứng nhiệt hạch, tất cả tập hợp lại tạo thành thiên hà, rồi các thiên hà tập hợp lại tạo thành các hệ thiên hà,… Vũ trụ cô quạnh nhưng không ngừng vận động và trong đó có rất nhiều yếu tố lớn có, nhỏ có và chúng đang dần thay đổi vũ trụ mà ta vẫn biết. Tính ra đến ngày này, năm 2019 (theo lịch trái đất) thì vũ trụ cũng hình thành được hơn 13,8 tỷ năm. Thời gian dài thì mọi thứ đều có thể xảy ra! Vũ trụ đã không ngừng phát triển để rồi tạo ra hàng tỷ tỷ hình tinh, ngôi sao, thiên thạch, lỗ đen, vân tinh,… Như vậy tự hỏi rằng trong vô số các hành tinh trong vũ trụ này có hành tinh nào có sự sống, có hành tinh nào có con người và có hành tinh nào có con người giống y hệt như chúng ta – những người đang sống trên Trái Đất không? Có, ta khẳng định là như vậy! Với quá trình phát triển rất dài thì vô số hành tinh hình thành và cùng phát triển nên ta tin chắc chắn sẽ có rất nhiều hành tinh có sự sống, có rất nhiều hành tinh đang vận động y hệt Trái Đất của chúng ta chỉ là những hành tinh đó quá xa xôi nên ta không biết đến mà thôi. Và trong những hành tinh xa xôi có sự sống kia đều sẽ có một loài nào đó thống trị nhưng ta lại tin chắc chắn sẽ có một số hành tinh cũng được loài người thống trị hoặc một loài gần giống với loài người thống trị. Tin tưởng là có, tò mò muốn biết nhưng làm sao để tìm ra, làm sao để xác nhận được những sự sống và văn minh xa xôi khác trong vũ trụ và cuối cùng là làm sao để đi đên đó nếu chúng ta tìm thấy? Đó là những câu hỏi quá khó đối với tất cả mọi người trên Trái Đất như chúng ta! Theo nghiên cứu thì trong vũ trụ ánh sáng là thứ di chuyển nhanh nhất! Con số thực tế thì cứ mỗi giây ánh sáng đi được 300.000 km! Lấy vị dụ ở Việt Nam chúng ta thì chỉ một giây ánh sáng có thể đi vào Nam ra rồi Bắc khoảng ba trăm lần. Đây là một tốc độ khủng khiếp mà con người không bao giờ đạt được! Thế nhưng trong vũ trụ thì đi với vận tốc ánh sáng vẫn không tính là gì. Nói riêng trong hệ mặt trời thì ánh sáng Mặt Trời đi đến Trái Đất cũng mất hơn tám phút. Nếu tính trong Ngân Hà của chúng ta thì ánh sáng của Mặt Trời đi đến trung tâm của Ngân Hà cũng mất hơn hai mươi bảy ngàn năm. Nói đến khoảng cách từ Ngân Hà chúng ta đến với những Thiên Hà khác lại tính bằng triệu năm ánh sáng. Cứ nghĩ rằng chúng ta bật một cái đèn soi về phía một hành tinh trong thiên hà Tiên Nữ (thiên hà gần chúng ta nhất) thì phải hơn hai triệu năm sau thì ánh sáng từ cái đèn đó mới đi đến hành tinh xa xôi kia. Ánh sáng đi cả triệu năm! Nếu có thần ánh sáng tồn tại thì ngài cũng không thể sống lâu đến vậy! Như vậy ánh sáng cũng chậm thì ta phải làm cách nào để có thể di chuyển giữa các hành tinh, giữa các thiên hà và làm cách nào để di chuyển giữa các vũ trụ, làm cách nào để sống cùng thời điểm với vũ trụ mà không phải nhìn vào quá khứ của nó? Đây là một câu hỏi không có lời đáp chính xác mà chỉ là những phỏng đoán! ... Mời các bạn đón đọc Thiên Ý của tác giả Mạc Trung Chi Thủy.
Ico - Lâu Đài Trong Màn Sương - Miyuki Miyabe
“Ico, một cậu bé có sừng, được đánh dấu để làm Vật tế hy sinh". “Yorda, một cô bé bị giam cầm trong lồng sắt". Cái ngày mà sừng của Ico mọc càng dài ra thì cậu biết đó cũng là ngày mình sẽ bị đem đi làm Vật tế. Những người lính bắt cậu nhốt vào một cỗ quan tài đá trong Lâu đài trong Màn sương. Một cơn động đất làm cỗ quan tài của cậu mở ra và cậu quyết định trốn đi. Trên đường đi, cậu phát hiện Yorda, một cô bé nói một ngôn ngữ khác cũng bị giam cầm. Cậu giúp cô và cả hai cùng trốn khỏi lâu đài. Sau bao gian nan, Yorda bị nữ hoàng hóa thành tượng đá để nhập hồn vào thân xác cô bé. Để cứu cô bé, cậu phải tìm một thanh kiếm kì diệu để giết những sinh vật bóng tối. Liệu Ico có thể cứu Yorda thoát khỏi tay nữ hoàng độc ác để trở về quê hương của mình... Tác giả Miyuki Miyabe được trò chơi ICO (một game cho Play Station 2) gợi cảm hứng để sáng tạo ra câu chuyện về Ico. Tác giả cũng có đề cập rằng sẽ rất vinh dự nếu độc giả quyết định thử trò chơi sau khi đọc xong cuốn sách, nhưng bà cũng cảnh báo rằng những nội dung trong cuốn sách cũng không giúp đỡ nhiều cho việc vạch ra những chiến lược trong trò chơi. *** Khung cửi đã trở nên yên lặng. Ông lão đã chú ý sự thiếu vắng của tiếng lách-cách-lách-cách nhịp nhàng của nó trước đó một chút, và bây giờ ông kiên nhẫn chờ đợi nó trở lại. Ông ngồi ở một cái bàn cũ, trên mặt bàn nơi ông đặt vài cuốn sách cổ, bề mặt của nó phủ một lớp vàng hổ phách sau nhiều năm sử dụng. Một cơn gió nhỏ thổi qua cánh cửa sổ mắt cáo thổi tung lề giấy úa vàng và làm những ngọn râu trắng dài của ông run lẫy bẩy. Ông hếch đầu lên, căng ra để nghe bất cứ âm thanh nào – tiếng khóc lóc, chẳng hạn. Họ đã hoàn thành phòng dệt sớm hơn vài ngày. Tất cả những sự tẩy uế cần thiết đã được thực hiện. Căn phòng ở đó đợi bà ấy bất cứ khi nào bà sẵn sàng bắt đầu – không, ông nghĩ, bà ấy phải bắt đầu ngay tức thì. Thế nhưng Oneh đã khóc lóc, gào thét, nguyền rủa và sẽ không đến gần nó. “Thật quá tàn nhẫn,” bà nói, bám chặt vào áo choàng của ông lão. “Làm ơn dừng nó lại. Đừng bắt tôi làm điều này.” Ông không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc để bà khóc đến khi nước mắt bà cạn khô. Sau đó ông nói với bà, giải thích một cách kiên nhẫn, như một người nói chuyện với một đứa trẻ. “Bà đã biết điều này sẽ xảy ra. Bà đã biết nó vào ngày mà thằng bé được sinh ra.” Ông đã năn nỉ bà từ lúc hoàng hôn của ngày hôm trước cho đến tận đêm. Cuối cùng, rạng sáng, Oneh đã để ông dẫn bà vào phòng dệt. Từ sự nghiên cứu của mình, ông đã nghe âm thanh nặng nhọc của con thoi trong khung cửi. Đó là một âm thanh lạ lẫm, điều này làm cho sự biến mất của nó thậm chí còn dễ nhận ra hơn. Ông lão nhìn qua cửa sổ nơi những lá cây xào xạc trong khu rừng nhỏ. Chim chóc đang hót vang. Ánh sáng của mặt trời rực rỡ, và nó làm ấm căn phòng nơi mà những tia nắng của nó rọi vào. Vẫn không có âm thanh nào của những đứa trẻ đang chơi đùa, và khi dân làng đi lại ra đồng làm việc, họ cũng làm thế trong yên lặng. Những tiếng thở dài muộn phiền nổi lên tại nơi những tiếng thịch thịch của cuốc vang vọng xuống những luống cày. Thậm chí những thợ săn, ông lão tưởng tượng, ngừng cuộc săn đuổi dọc những đường mòn chạy qua những ngọn núi và thở dài xót xa khi họ nhìn xuống làng từ xa. Đó là Thời điểm Hiến tế. Ông lão là trưởng lão của làng Toksa. Năm nay ông đã bảy mươi tuổi, mười ba năm sau khi thừa kế vị trí từ cha mình. Ông chỉ vừa tiếp nhận chức vị của ông ấy, lòng tràn đầy những ý tưởng về chuyện mình sẽ làm những việc cha ông không thể làm như thế nào, và những chuyện cha mình chưa bao giờ thử làm, khi đứa trẻ được sinh ra. Đứa trẻ bất hạnh đó, chịu số phận là Vật tế. Vào lúc đó, cha của trưởng lão đã bệnh rất nặng, cả cơ thể và tinh thần ông suy yếu trầm trọng. Dù vậy, cái đêm khi ông nghe được rằng một đứa trẻ được Muraj và Suzu sinh ra - một đứa trẻ với cặp sừng mọc lên trên đầu – ông đã lao khỏi giường bệnh, gương mặt ông ngập tràn sự đau khổ tột độ. Ông vội vã đến nhà hộ sinh trong làng và bế đứa trẻ sơ sinh trên đôi tay mình, lướt nhẹ những ngón tay mình trên cái đầu mềm của nó cho đến khi ông cảm nhận được cặp sừng. Trong lúc trở về nhà, ông triệu con trai mình đến. Ông đóng hết cửa lớn và cửa sổ và vặn nhỏ tim đèn đến khi căn phòng sáng lờ mờ, và khi ông lên tiếng, giọng ông là một tiếng thì thầm, không lớn hơn một ngọn gió đêm. ... Mời các bạn đón đọc Ico - Lâu Đài Trong Màn Sương của tác giả Miyuki Miyabe.
Biên Niên Sử Nhà Kane tập 2: Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan
Trong phần hai đầy lý thú của bộ ba cuốn sách này, Carter và Sadie, những người con của Dr. Julius Kane, nhà nghiên cứu về Ai Cập xuất sắc, đã bước vào cuộc tìm kiếm Cuốn Sách của Ra ở khắp nơi trên thế giới, nhưng Ngôi Nhà Sự Sống và các vị thần quyết tâm ngăn bước họ. *** Thông tin tác giả: Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho Series truyện dành cho trẻ em Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và Series Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas, từng nhận giải thưởng Giáo viên Ưu tú đầu tiên của trường vào năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Ông hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai, dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** LỜI CẢNH BÁO     Đây là bản tài liệu sao chép từ một băng ghi âm. Carter và Sadie Kane lần đầu tiên được biết đến qua băng ghi âm mà tôi nhận được năm ngoái, mà tôi đã chép lại và đặt tên là Kim Tự Tháp Đỏ. Tài liệu ghi âm thứ hai này được gửi tới nhà riêng của tôi không lâu sau khi cuốn sách kia được xuất bản. Vì vậy tôi chỉ có thể giả sử rằng người nhà Kane đủ tin tưởng tôi để tiếp tục chuyển tải câu chuyện của mình. Nếu bản ghi âm thứ hai này là một chuyện kể xác thực, thì chỉ có thể mô tả sự chuyển biến của các sự kiện là đáng lo báo động. Vì lợi ích của nhà Kane, và vì thế giới, tôi hi vọng rằng những chuyện kể dưới đây là giả tưởng. Nếu không thì chúng ta thực sự sẽ có vấn đề. 1. Vui với đám cháy tự phát Carter đây, Này nhé, chúng ta không có thời gian để giới thiệu dài dòng. Tôi cần phải kể câu chuyện này thật nhanh, hoặc tất cả chúng ta sẽ chết. Nếu các bạn chưa nghe bản thu âm đầu tiên của chúng tôi, à... rất vui được gặp bạn: các vị thần Ai Cập đang tự do chạy loanh quanh trong thế giới hiện đại; một đám các pháp sư có tên gọi là Ngôi Nhà Sự Sống đang cố ngăn chặn các vị thần; mọi người căm ghét Sadie và tôi; và một con rắn khổng lồ sắp nuốt chửng mặt trời và hủy diệt thế giới. [Ối! Cái gì thế nhỉ?] Sadie vừa đấm tôi. Con bé nói rằng tôi sẽ khiến các bạn quá sợ. Tôi nên quay lại, trấn tĩnh và bắt đầu lại từ đầu. Tốt thôi. Nhưng cá nhân tôi, tôi nghĩ các bạn nên sợ hãi. Mục đích của việc thu âm là để các bạn biết điều gì đang thực sự diễn ra và mọi việc trở nên tồi tệ như thế nào. Các bạn sẽ nghe thấy rất nhiều người nói vớ vẩn vể chúng tôi, nhưng chúng tôi không gây ra những cái chết đó. chuyện con rắn, cũng không phải là lỗi của chúng tôi nốt. Ờ... không hẳn. Tất cả pháp sư trên thế giới phải cùng sát cánh bên nhau. Đó là cơ hội duy nhất của chúng tôi.  Vậy thì câu chuyện là thế này. Bạn hãy tự quyết định. Chuyện bắt đầu khi chúng tôi gây cháy ở Brookkyn. Lẽ ra đó là một nhiệm vụ đơn giản: lén và Bản tàng Brooklyn, mượn một món đồ cổ Ai Cập nhất định và thoát ra mà không bị bắt. Không, đây không phải là một vụ trộm cướp. Rồi thì chúng tôi cũng sẽ trả lại vật đó thôi. Nhưng tôi đoán là trông chúng tôi khả nghi: bốn thiếu niên mặc trang phục ninja đen ở trên mái bảo tàng. Ồ, và một con khỉ đầu chó, cũng mặc như một ninja. Hoàn toàn khả nghi. Việc đầu tiên chúng tôi làm là cử hai học viên Jaz và Walt đi mở cửa sổ bên, trong khi Khufu, Sadie và tôi kiểm tra mái vòm kính lớn ở nóc bảo tàng, dự kiến là đường rút lui của chúng tôi. Kế hoạch rút lui của chúng tôi có vẻ không được tốt cho lắm. Trởi tối lâu rồi và lẽ ra bảo tàng đã phải đóng cửa. Nhưng mái vòm kính vẫn có ánh sáng. Bên trong, dưới chúng tôi bốn mươi bộ, hàng trăm người mặc lễ phục và váy dạ hội hòa vào nhau và khiêu vũ trong căn phòng lớn cỡ một nhà chứa máy bay. Một dàn nhạc đang chơi, nhưng với tiếng gió rít lên bên tai và răng và lập cập, tôi không thể nghe thấy tiếng nhạc. tôi đang bị đông cứng trong bộ quần áo ngủ bằng vải lanh. Các pháp sư thường mặc đồ bằng vải lanh bởi nó không làm ảnh hưởng đến phép thuật, có lẽ đó là một truyền thống hay ho trên sa mạc Ai Cập nơi hầu như không bao giờ lạnh và mưa. Còn ở Brooklyn trong tháng Ba – không lấy gì làm hay ho cho lắm. ... Mời các bạn đón đọc Biên Niên Sử Nhà Kane tập 2: Ngai Vàng Lửa của tác giả Rick Riordan.