Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mị Hoạn - Đông Thi Nương

Văn án: Châu Châu là con lai giữa người Hán và người Hồ, bởi vì phụ thân không rõ nơi đâu, mẫu thân lại mất sớm, nàng phải làm nô lệ rồi sau đó lại bị bán đến chợ đấu giá. Châu Châu tuy rằng được sinh ra với dung mạo kiều diễm, nhưng ở cái triều đại hỗn loạn ăn không đủ no này, ai còn có sức tơ tưởng muốn mua thêm một người dù có đẹp về làm gì, chính mình còn chưa lo được nữa là. Nàng đã ở chợ quỳ qua mười ngày, rốt cuộc mới xuất hiện một người mua nàng. Nhưng người mua nàng lại là một thái giám...! *** Châu Châu có xuất thân bần cùng nên nàng không có quyền quyết định cho số phận của mình. Cuộc đời của nàng vốn dĩ chỉ gắn liền với hai từ bị bán và được mua. Nếu ngày hôm đó không ai bỏ tiền ra mua Châu Châu về nhà, nàng chỉ có thể bị bán vào chốn ong bướm, cuộc sống của nàng sẽ bi thảm vô cùng. Nên khi có người bỏ tiền ra đón Châu Châu về, dù cho nam tử mua nàng mặt mũi lạnh lùng như muốn giết nàng đến nơi, nàng vẫn vô cùng biết ơn người đó. Lúc Lý Bảo Chương mua Châu Châu, thật sự mục đích của y là đem Châu Châu về trả thù cho những gì kiếp trước nàng đã gây ra cho y. Trước khi trùng sinh, Lý Bảo Chương chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ, sau một lần cứu giá được vua cho phép đi mua một cô nương về làm vợ. Lý Bảo Chương đã chọn Châu Châu, bởi vì y đã từng vô cùng nâng niu Châu Châu, xem nàng như thê tử đời này, chỉ mong Châu Châu đừng ghét bỏ thân thể khiếm khuyết của mình. Nhưng chẳng được bao lâu, Châu Châu biến mất không tăm tích trong cung, Lý Bảo Chương đi tìm và bị người khác dìm chết dưới hồ. Sống lại với suy nghĩ Châu Châu tham phú tham quyền đi theo một quý nhân nào đó rồi lại hại chết mình, Lý Bảo Chương quyết định tìm lại Châu Châu để trả thù. Đời này, Lý Bảo Chương may mắn sống lại và gian lận giữ được thân thể toàn vẹn, sử dụng nhiều mưu kế để khi tuổi vừa 20 đã leo lên chức tổng quản, có chút thực quyền. Nhưng những thói quen quan tâm chăm sóc Châu Châu đã thấm sâu trong máu Lý Bảo Chương, y chiều chuộng nâng niu Châu Châu, không đành lòng bắt nạt hay trả thù cô nương có đôi mắt ngây ngốc trong veo ấy. Sau vài chuyện xảy ra, Lý Bảo Chương mới nhận ra có lẽ do mình đã hiểu lầm Châu Châu, sự biến mất và cái chết của mình ở kiếp trước không liên quan đến nàng. Vì thái độ và hành xử của Châu Châu bây giờ hoàn toàn xem y là người thân cận nhất, Lý Bảo Chương tình nguyện một lần nữa lại tin tưởng nàng. Nói đến Châu Châu, nàng hoàn toàn là một cô nương ngây ngô, tuổi đời chưa lớn cộng với việc lớn lên theo tập tục phóng khoáng của người Hồ, Châu Châu gần như không hiểu được cách sống của người Hán. Châu Châu không e thẹn, không làm nũng, không rườm rà khuôn phép như những cô nương khác. Nếu để miêu tả thì Châu Châu như một bông hoa dại rực rỡ nở bên đường, tỏa một sắc hương riêng, khác hẳn những đóa hoa kiều diễm e thẹn nở trong vườn nhà. Tình cảm của Châu Châu dành cho Lý Bảo Chương là một loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Bên trong bức tường cung cấm, Lý Bảo Chương chính là chỗ dựa duy nhất của Châu Châu và là người quan tâm nàng nhất kể từ bé đến giờ. Cho nên giữa hai người hầu như không có bất kì khúc mắc, hiểu lầm hay giấu giếm điều gì. Nhưng cuộc sống đầy mưu mô trong cấm cung không cho phép hai người cứ một đời yên ả trôi qua như vậy. Vốn khi trùng sinh, Lý Bảo Chương đã từng bước đứng trong tối ra sức phá rối cái triều đình thối nát này, ai ngờ được Lý Bảo Chương lại phát hiện kẻ đã hãm hại mình tan nhà nát cửa chính là đương kim hoàng đế, thù cũ hận mới cứ ngày một chồng chất. Mục đích của Lý Bảo Chương không phải là ngôi vua hay quyền lực, sau khi hại chết hoàng đế nhờ sự ngu si muốn trường sinh bất lão của chính hắn, Lý Bảo Chương dẫn Châu Châu trốn khỏi hoàng cung. Sau đó lại thành thân, cùng nhau sống hạnh phúc thật lâu dài. "Mị hoạn" là một bộ truyện có những nhân vật phụ đáng được nhắc tới: một Lương Thiệu Ngôn ban đầu hồn nhiên tươi sáng, đến cuối cùng lại bị những âm mưu đoạt vị chốn hoàng cung làm cho điên điên dại dại; một thái tử biết phân rõ phải trái nhưng không khuyên can được sự u mê mù quáng của vua cha; một Lương Quang Vũ vẻ ngoài ôn nhu ấm áp, cũng bị quyền lực đẩy đi tàn sát huynh đệ mình. Những nhân vật phụ không hề mờ nhạt, họ đại diện cho rất nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống hoàng cung, nơi mà tình cảm thì ít mà quyền lực lại làm lu mờ đi cả tình thân. Lý Bảo Chương trong truyện không phải là một nam chính xưng vương xưng bá, mục tiêu của y chỉ đơn giản là trả thù. Để kết cục quyền lực thuộc về ai không còn là điều Lý Bảo Chương quan tâm, y chỉ mong cuộc sống sau này một đời bình yên bên cạnh người yêu thương mà thôi. Nếu đã quá chán ngán với những câu chuyện cung đấu hoành tráng, thì "Mị Hoạn" có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nếu như bạn muốn đọc một cái gì đó nhẹ nhàng sau những ngày căng thẳng đó ạ. *** Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì nàng gặp được một người đối xử với nàng rất tốt. Người kia tên là Lý Bảo Chương, là một thái giám. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo A Đạt lớn lên, mãi đến khi hơn mười tuổi, A Đạt liền nuôi không nổi các nàng, muốn đem một đám Mị Nô các nàng đều bán đi. Hắn nói bị bán đi so với đi theo hắn đói mà chết còn tốt hơn, nếu gặp được một người tốt, đó là phúc đời trước tích được. Châu Châu là con lai của người Hán cùng người Hồ, so với các Mị Nô khác, nàng còn càng khó bán đi hơn tí, huống hồ tuổi nàng là nhỏ nhất trong nhóm người Mị Nô này, mua về còn phải nuôi dưỡng mấy năm, chỉ sợ người ta không chờ lâu được như vậy. Nàng đã quỳ trên chợ được vài ngày rồi, một ngày cuối cùng, mới có người mua nàng đi. Người mua nàng là một nam nhân mặc đồ trắng khá lớn tuổi, hắn xem xét Châu Châu vài lần, liền mua người đi luôn. Châu Châu vốn tưởng rằng chính mình về sau liền đi theo hắn, nhưng hắn lại nói người mua nàng lúc này đang ở bên tường kia chờ nàng. Sau nàng mới biết được người nam nhân này nói tường là chỉ tường của hoàng cung. Thời điểm ánh mắt đầu tiên Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương là sửng sốt, bởi vì đối phương lớn lên rất đẹp, đặc biệt là chỗ ấn đường có nốt chu sa, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, như thiêu đốt nhân tâm. “Ngươi về sau gọi ta là ca ca là được.” Hắn đi đến bên cạnh Châu Châu, hiện ra một gương mặt đẹp phiếm hồng nhạt. Châu Châu gật gật đầu, lộ ra một cái tươi cười ngoan ngoãn. Qua mấy ngày, Châu Châu mới bất tri bất giác được mình đi theo một thái giám. Lý Bảo Chương thực cần mẫn, cơ hồ chuyện gì đều không cho nàng làm, thậm chí quần áo bên người nàng đều biến thành hắn giặt sạch, hắn nói nước lạnh, sợ đông lạnh hư tay nàng. Châu Châu lần đầu gặp được người đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn cùng hắn đi qua cả đời. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Mị Nô trong cung cứ cách mỗi nửa năm phải đi đăng ký kiểm tra toàn thân một lần, bởi vì các chủ tử sợ những Mị Nô do thái giám nuôi dưỡng này thân thể nhiễm bệnh, lây bệnh cho mình. Trong một lần kiểm tra theo lệ, Châu Châu đụng phải một nam nhân quần áo hoa lệ, hắn trùng hợp đi ngang qua, lại liếc mắt thấy được Châu Châu. Một là bởi vì diện mạo Châu Châu không giống các Mị Nô khác, hắn kêu người lại, cẩn thận mà đánh giá một phen, “Ngươi tên là gì?” Hắn trầm giọng hỏi. Châu Châu quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi, nàng nghe nói chủ tử trong cung này đều là âm tình bất định, “Nô tỳ tên là Châu Châu.” “Châu Châu?” Hắn đem này hai chữ nhẩm lại một lần, liền đi về phía trước. Chờ hắn rời đi, Châu Châu mới biết được người nam nhân này nguyên lai chính là Thái Tử đương triều Lương Tấn Bách. Sau đó, Châu Châu lại lần nữa gặp được Thái Tử, là bị người ép đi qua, ngoại trừ nhìn thấy Thái Tử, nàng còn gặp được một nữ nhân có chút lớn tuổi, nữ nhân kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khi còn trẻ rất mỹ mạo, nàng nhìn thấy Châu Châu trong nháy mắt, liền mở to hai mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía Thái Tử đứng ở một bên, “Tấn Bách, ngươi đem nàng mang đến là có ý tứ gì?” Thái Tử khoanh tay mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, “Mẫu hậu, người còn nhớ rõ lời nhi thần từng nói cùng người chứ, ngài muốn Thiệu ngôn cả đời này hảo hảo tồn tại, quan trọng nhất một người chính là nàng.” Nữ nhân sửng sốt lên, nàng tựa hồ có chút không tin, “Mẫu hậu không phải không tin những lời ngươi nói đó, nhưng chúng quá mức mơ hồ, ngươi nói đệ đệ ngươi……” Thái Tử đánh gãy lời nữ nhân kia đang nói, “Mẫu hậu.” Nữ nhân thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp, “Được, được, mẫu hậu sẽ đối xử với nàng tốt, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi, những sự tình đó trong mộng của ngươi thật là đáng sợ, ngàn vạn không thể phát sinh.” Châu Châu không hiểu ra sao, căn bản nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì. Bất quá nàng thực mau liền biết nữ nhân kia là ai, nàng là đương kim Hoàng Hậu, còn nói Châu Châu là chất nữ của nàng, là huyết mạch duy nhất của đệ đệ nàng. Châu Châu quả thực không thể tin được chuyện này, nhưng Hoàng Hậu nói nàng cùng mẫu thân nàng lớn lên rất giống, một khối dưới mũi kia càng cực kỳ giống cha ruột nàng - Diệp Thành Mậu. Châu Châu sau lại còn gặp được một thiếu niên, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, sinh ra với một ngoại hình thật đẹp, nhưng tính cách quái đản, Châu Châu cùng hắn gặp mặt lần đầu tiên đã bị hắn dùng thủ đoạn chế trụ. “Oa, hồ ly thật sự có thể thành tinh.” Thái Tử nghe vậy một chưởng chụp lên đầu thiếu niên kia, đánh đến thiếu niên ngao ngao kêu, “Nói hươu nói vượn.” Mời các bạn đón đọc Mị Hoạn của tác giả Đông Thi Nương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhu Phong
Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Trường Mệnh Nữ - Hắc Nhan
"Trường mệnh nữ" là một câu chuyện ngược tâm đan xen những ân oán thù hận chốn giang hồ. Cặp đôi nhân vật chính tuy đều có tình cảm với nhau nhưng trong lòng cả hai đều tồn tại khúc mắc và hiểu lầm khiến cả hai day dưa mãi mà trải qua thêm hai năm cách biệt họ mới có thể đến được với nhau. Nàng lãnh khốc, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác.  Hắn ôn nhu, thiện lương, trân trọng hết thảy sinh mạng.  Từ trước đến nay, nàng luôn dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy sự sinh tồn cho bản thân.  Không ngờ kể từ khi gặp gỡ hắn, nàng lại cam nguyện dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy sự sinh tồn cho hắn. ... Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.  Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.  Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bát ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng. Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.  Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.  Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.  Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.  Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.  Mời các bạn đón đọc Trường Mệnh Nữ của tác giả Hắc Nhan.
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Hạ Vũ
Tiểu nương tử của hắn, có chút kiều, mang điểm khờ, bảo hắn có thể nào không yêu? Đại trượng phu của nàng, có chút lãnh, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào không yêu? Lạc Hình Thiên, Cao ngất to lớn thân hình, lãnh ngạnh cao ngạo khí thế, Là nam nhân quyền thế khuynh thiên tại Ô Thác vương triều Nữ nhân vì hắn nhiều như sao trên trời, Hắn, chưa bao giờ vì ai dừng chân lưu lại, Thẳng đến nữ tử kêu Cảnh Nhan Ca xuất hiện. Năm năm trước vội vàng thoáng nhìn, năm năm sau gặp nhau, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của hắn. Cho nên, Hắn cường hãn đối đã quên chính mình là ai Cảnh Nhan Ca dối xưng, Hắn là trượng phu của nàng, Người của nàng, lòng của nàng nên là hắn độc chiếm. Này đây, Hắn cưỡng cầu nàng trên giường hầu hạ, bách nàng một đêm lại một đêm lấy lòng hắn, Cho dù lý do giữ lấy nàng chỉ là nói dối, Khả nàng trên giường yêu kiều giáo hắn muốn ngừng mà không được, ôn nhu thân hình càng dạy hắn tình dục khó nhịn. Ai biết, Lời nói dối bị vạch trần, ôn thuần tiểu nương tử của hắn lại phản kháng, Chính là, Sớm ái mộ cho nàng, Lạc Hình Thiên cũng không khẳng buông tay, Giữ lấy người nàng,  vì nàng thảo niềm vui, Mặc kệ nàng Cảnh Nhan Ca muốn hay không muốn nam nhân là hắn, Hắn đời này chỉ nhận thức nàng này một nữ nhân, Bởi vì đối nàng yêu, sớm không thể tự kềm chế. *** Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ. Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra. Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu. Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn. Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương. Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn. Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.  ... Mời các bạn đón đọc Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân của tác giả Hạ Vũ.
Ăn Tướng Công - Lăng Trúc
Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… *** “Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” ... Mời các bạn đón đọc Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc.