Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bướm Báo Thù (Điệp Tử)

Thể loại: Giả tưởng, tâm lý, trả thù giết người, có yếu tố tình cảm, HE Số chương: 11 chương full Bướm Tím trở về với dương gian, chỉ vì một mục đích duy nhất: trả thù kẻ đã tàn sát mình và cả gia đình. Bảy con người, bảy câu chuyện, họ không có mối quan hệ với nhau. Cứ tưởng đây là bảy mảnh ghép rời rạc, nhưng khi từng chi tiết hiện rõ, giữa họ lại có một điểm chung, liên quan đến một linh hồn oan khuất. Ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, nhân quả cùng nghiệp chướng đan xen, để rồi nàng gặp được hai người con trai ấy... Điều quan trọng cuối cùng nàng hiểu ra ở dương gian này sẽ là gì? "Con người hay bất kỳ sinh vật nào cũng có lúc rơi vào đau khổ, tuyệt vọng. Khi phải đối diện với bi kịch, có kẻ lựa chọn sự trả thù tàn khốc thế nhưng ngược lại, có những người lại lựa chọn tha thứ để tiếp tục hướng về phía trước đón lấy hi vọng." *** Tất cả bắt đầu tại một khu rừng hoang sơ chưa có dấu chân người. Mọi thứ nơi đây rất tuyệt vời, có thể nói là đẹp như bức tranh, và người vẽ nó không ai khác chính là Thượng Đế. Ngài dồn hết tình cảm vào đó, từ ngọn cỏ đến cành cây, cây cổ thụ ngàn năm tràn ngập lá cùng những cánh bướm rập rờn trong ánh nắng. Mọi vật, mọi cảnh thật tuyệt diệu, giống như thiên đường. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi vào một buổi chiều đầu xuân khi tiếng ồn của động cơ vang lên. Và đột ngột có chiếc thuyền cập bến… Cửa mở, lần lượt một nhóm người đi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Quả thật nơi đây quá tuyệt. Cả thảy gồm bảy thành viên, năm người đàn ông và hai phụ nữ. Trẻ, trung niên đều có, dĩ nhiên không có người già. Sau vài giây ngắm cảnh, người đàn ông có bộ râu xồm xoàm nhất bảo: - Một nơi đẹp thế này tại sao không có ai đặt chân lên đây? Người phụ nữ đeo cặp kính cận dày cộm, quay qua: - Tại ông không biết đấy thôi, hòn đảo này cũng rất kỳ quái. Người ta đồn rằng ở đây các con vật, côn trùng, thậm chí cả cỏ cây đều khác lạ. Chúng có khẩu phần ăn không bình thường. Tiếng điếu thuốc phì phò, ông là người có mái tóc trắng và đen phân rõ nhìn như đường ranh giới, lý giải: - Giả sử, tôi ví dụ về loài bướm. Khi là sâu thì chúng ăn lá, lúc thành bướm thì chúng không ăn gì cả, chỉ việc đi tìm bạn đời, giao phối rồi chết. Nhưng nơi này thì khác, lũ bướm trưởng thành sẽ ăn hoa, các côn trùng nhỏ thậm chí là… đồng loại để duy trì sự sống, giúp kéo dài tuổi thọ. Thêm một người đàn ông mặc áo khoác dày, gương mặt khó chịu, vỗ tay: - Thôi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta đến đây để xem xét tình hình khu rừng rồi thông báo cho đám thợ đến san bằng nơi này cho ngài giám đốc xây khu giải trí làm quà sinh nhật tặng con trai, chứ không phải để huyên thuyên đâu! - Ông quay ra sau gọi lớn - Anh kia! Nhanh tay lên một chút! Trên thuyền, vừa nghe quát, anh thanh niên vụng về đem nhanh mấy chiếc túi da to đến chỗ những người nọ, đặt xuống đất. Chẳng bao lâu, họ bắt đầu vào việc… Mọi vật trong khu rừng đều không hề hay biết sẽ có điều khủng khiếp sắp xảy ra, chẳng hạn như cô nàng Bướm Tím này. Nàng mới lớn, tràn trề sức sống với đôi cánh to màu tím biếc rực rỡ. Nàng đang đi kiếm mồi. Và kia, một bông hoa màu xanh ngắt mới nở, bữa ăn chiều tuyệt vời. Khi nàng vừa đáp lên, hoa khẽ rung rinh cùng lúc một giọng nói cất vang: - Ai đang đậu thế? - Ta, nàng Bướm Tím xinh đẹp! - Xin chào, tôi là chú bé hoa. Tôi mới nở, mà bạn cần gì? - Ta hả, dĩ nhiên ta muốn ăn ngươi. Bụng ta réo ầm ĩ rồi. - Đừng, xin đừng ăn tôi! Khó khăn lắm tôi mới nở ra được thế này. Bướm Tím khoanh tay, vẻ như chẳng mấy động lòng: - Mới nở hả? Vậy thì được rồi. Ngươi đã nở ra, đã hấp thụ ánh nắng mặt trời, ngửi hương gió rồi nghe những giọt sương thì thầm bên tai, như vậy là quá đủ cho kiếp hoa vô vị. Đừng nói nhiều, hãy yên đó để ta ăn! - Làm ơn đừng ăn tôi, tôi còn muốn mình sống lâu hơn nữa… Mặc cho cậu bé hoa nức nở van xin, nàng Bướm Tím vẫn tàn nhẫn nuốt trọn bông hoa mới nở ấy vào bụng. Khi đã khi đã đánh chén no nê, nàng quyết định bay về nhà. Về đến nơi, nàng thật sự kinh hoàng khi trông những con bướm tím trong gia đình đều bị giết hết. Chẳng kịp hiểu chuyện gì thì thình lình có tấm lưới tóm gọn lấy nàng. Bất ngờ, gương mặt một người phụ nữ có làn da mật, nhìn bướm với vẻ thích thú: - Xem này vẫn còn con bướm, làm gì với nó đây? Thì ra đây là con người! Nàng Bướm Tím nghĩ vậy. Bây giờ nàng thấy sợ hãi, phải tìm cách thoát khỏi đây. Loay hoay trong tấm lưới mấy phút, nàng vô cùng sửng sốt bởi hình ảnh những con bướm được ép khô, đặt trong lồng kính, đập vào mắt…. Có tiếng xì xầm ở gần, nàng Bướm Tím xoay qua, thấy một người đàn ông nói gì đấy với người phụ nữ đeo cặp kính dày bên cạnh. Bà ta lấy từ túi áo khoác, thứ hộp hình vuông, chậc lưỡi: - Không có quẹt ga thì dùng quẹt diêm! Xoẹt! Lửa xuất hiện trên thanh que nhỏ. Bà ta buông tay, thanh que nhanh chóng rớt xuống đống rơm được xếp gọn bên dưới và bốc cháy. Nàng Bướm Tím hét lên: - Đừng! Làm ơn…! Đừng đốt gia đình tôi! Nhưng con người làm sao nghe được lời bướm chứ? Ngọn lửa bốc cao, cháy phừng phực, chỉ vài giây sau đã lan nhanh thiêu trụi hốc cây, nơi tổ ấm của nàng. Không dừng ở đó, lửa điên cuồng tiếp tục tàn phá mọi thứ xung quanh. Bướm Tím kinh hãi quá, nàng khóc. Bỗng, có bàn tay thò vào túm lấy bướm. Nàng vùng vẫy, kêu la: - Bỏ tôi ra! Đừng mà! Người đàn ông có bộ râu xồm xoàm khi nãy, nhìn chăm chú: - Đôi cánh đẹp quá, nhưng không thấy rõ các đường nét trên đó. Chàng thanh niên có chiếc cằm lởm chởm râu, mới cười nhạt: - Có gì là khó, đưa đây, tôi có cách để các vị nhìn rõ hơn. Dứt lời, anh ta vớ lấy chiếc búa cùng bốn cây đinh sắt rỉ. Bướm Tím không biết đấy là gì. Anh ta chụp lấy nàng từ tay người phụ nữ đeo kính, vứt bỏ điếu thuốc trên miệng, rồi dùng tay ép nàng lên thân cây. Xong anh ta xoay sang bên cạnh, ra dấu cho chàng thanh niên vụng về khi nãy: - Mày giữ cố định giúp tao con bướm. Nhanh lên! Lề mề quá! Chàng trai tội nghiệp nhanh chóng đến gần, đưa tay giữ lấy bướm. Còn anh chàng nọ, lấy đinh ghim lên đôi cánh rực rỡ, tiếp dùng búa đóng mạnh. - Đau quá! Tôi đau quá…! Nàng bướm la hét dữ dội, máu rỉ ra, từng dòng chảy dài thấm vào thân cây xù xì. Bốn cây đinh đã giữ cố định nàng. Mười mấy con mắt mở to trừng trừng, quan sát sự tuyệt diệu của đôi cánh rộng. Nếu hình ảnh ấy được phóng to lên sẽ không còn đẹp nữa mà trở thành khung cảnh ghê rợn, trông như cảnh Chúa bị đóng đinh trên cây thập giá, bởi máu đang chảy loang ra. Nàng Bướm Tím đáng thương kiệt sức do cơn đau khủng khiếp nhưng vẫn đưa mắt nhìn những con người kia với đôi mắt yếu ớt. Bảy tên quái vật…! Người đàn ông mặc áo khoác dày bỗng dưng la lối: - Coi chán rồi đốt quách đi! Chúng ta cần đi xem khu rừng này trước khi trời tối! Họ tản dần ra, chẳng còn ai nữa. Nàng Bướm Tím đưa mắt về phía xa, khung cảnh nhòe đi, mờ dần. Mặt trời đã xuống núi, màu cam vàng của buổi hoàng hôn sáng rực là hình ảnh cuối cùng đọng lại trong cái nhìn của Bướm Tím trước khi ngọn lửa kịp thiêu cháy nàng thành tro. Nhưng lòng nàng, dâng lên một điều gì đó rất ghê gớm lẫn mãnh liệt! *** Bướm Tím nghe văng vẳng bên tai tiếng chim hót. Nàng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, trước mặt là căn phòng gỗ nhỏ, xung quanh ngập tràn ánh sáng mờ nhạt như nắng chiều sắp tàn. Giọng nói của người phụ nữ vang lên, rất nhỏ, như đang thì thầm: - Tỉnh rồi sao? - Bà là ai và tôi đang ở đâu? - Bướm Tím hỏi. - Đây là một nơi hoàn toàn tách biệt, cô đã chết, có biết không? Nàng bướm liền nhớ lại khung cảnh buổi hoàng hôn cuối cùng của ba năm trước… Rất lâu nhưng rõ như in, thậm chí, lúc này nàng vẫn còn thấy sợ. - Ta chỉ là bà lão bình thường chẳng có gì đáng bận tâm, cứ gọi ta là Bà Bà. Ta vốn thích cỏ cây, côn trùng. Người đời chẳng biết được, chúng cũng có linh hồn, và nếu làm việc tốt chúng vẫn có thể luân hồi chuyển kiếp. Nàng Bướm Tím đảo mắt nhìn một lượt cốt để tìm người đang trò chuyện với mình. Ngay bên trái nàng, là cánh cửa giấy có khung bằng tre, bóng ai bên kia vách in lên trông liêu xiêu… Nàng lại Bà Bà cất tiếng: - Đáng thương cho Bướm Tím, chết trong đau đớn tận cùng. Ta đưa hồn cô về đây để giúp cô thực hiện mong ước của bản thân. Hãy bước ra ngoài rồi cô sẽ thấy… Bướm Tím nghe theo lời, đứng lên, bước nhẹ nhàng đến cửa. Bên ngoài có dãy hành lang gỗ để ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nơi đây thật đẹp, một vườn hoa với đủ loại đang khoe sắc, những cánh bướm rập rờn hoặc con ốc sên bò chậm chạp. Hòa vào không gian tĩnh lặng, là tiếng róc rách của dòng suối tươi mát trải mình thật thong thả. Nổi bật nhất là cây cổ thụ to soi bóng dưới làn nước xanh. Cảnh vật đều được phủ lên màu ráng chiều của hoàng hôn. Tiếng Bà Bà lại cất lên, thật rõ: - Những thứ cô thấy chỉ là linh hồn. Ta hồi sinh, làm chúng sống lại lần nữa đồng thời cho chúng sự lựa chọn để quyết định cuộc đời mình. - Nghĩa là bây giờ tôi có thể làm điều gì tôi muốn? - Mắt Bướm Tím thẫn thờ. - Đúng, và ta sẽ không can thiệp vì đó là chọn lựa của cô! - Vậy thì… trả thù! Đó là điều tôi muốn! - Bướm Tím dõng dạc. - Tùy cô. Ta không khuyên nhủ cũng không cổ vũ. Vì đơn giản, mọi việc làm trên thế gian đều có nhân quả báo ứng. Điều duy nhất ta có thể làm là khi nào cô đơn, cần người tâm sự, cô cứ về đây tìm ta. - Nhưng giờ đây tôi chỉ là linh hồn, tôi cần có hình dạng riêng của mình. Đúng, trong hình hài con người! - Nàng nghĩ ngợi. - Vậy chỉ còn cách, cô hãy tìm xác ai đó, nhập vào họ, nếu cần thiết, nên thay đổi gương mặt để đỡ rắc rối. - Bà Bà ra ý kiến - Cô có thấy cánh cửa gỗ bên cạnh giường tre không? Chỉ cần mở ra và bước qua, cô sẽ đến thế giới của loài người! Đi đi! Bướm Tím đến gần cánh cửa, tay đẩy nhẹ. Thật bất ngờ, phía bên kia vách gỗ là con đường nhỏ, vắng người, đầy bóng tối. Nhích từng bước, nàng đi hết con đường. Bên ngoài, ánh sáng chói gắt, cảnh người qua lại nhộn nhịp không ngớt. Họ cười nói rôm rả. Những tòa nhà cao tầng vuông vức như chiếc hộp chật chội khiến nàng bướm muốn ngợp thở. Đứng lặng chốc lát, Bướm Tím lại bước đi. Dù người người tất tả ngược xuôi nhưng chẳng ai nhìn thấy nàng. Được một đoạn, Bướm Tím dừng lại, khẽ nhìn qua phía bên kia đường. Hình ảnh cô gái xinh đẹp trong bộ váy hồng đang giận dỗi ai đấy qua điện thoại. Cô cúp máy, khóc rồi chạy băng qua đường. Trong khoảnh khắc ngủi, sự sống và cái chết cách nhau vài giây. Rầm! Chiếc taxi vô tình hoặc cố ý đã đụng trúng cô gái ấy. Máu phun trào, nhuộm đỏ. Sự việc diễn ra quá nhanh chóng, ai cũng đứng ngớ mặt, còn thủ phạm thì lập tức phóng xe bỏ chạy. Những người đi đường tụ tập lại, không biết để cứu người xấu số hay vì tò mò về sự việc lạ diễn ra trên đường phố? Vài giây sau cảnh sát ập đến, mọi thứ xung quanh vẫn nhốn nháo. Tiếng còi hú vang, cùng lúc chiếc xe cứu thương chạy đến, cô gái được đưa lên. Dưới đất có vũng máu to tướng nhưng rồi cũng sẽ biến mất, chỉ để lại vết chàm. Trong xe cứu thương, các nhân viên y tế đang lo lắng cho tính mạng nạn nhân. Nàng Bướm Tím đứng nhìn cô gái trong cơn nguy kịch bằng ánh mắt vô hồn, chẳng chút thương xót. Chỉ đang chờ đợi… Cánh tay mất hết sức lực rớt xuống, cô gái đã không qua khỏi. Liệu cô có thấy mình ra đi quá sớm? Biết đâu, cô đang vui mừng vì thoát khỏi kiếp người đầy khổ đau! Như chỉ chờ có thế, Bướm Tím liền nhập hồn vào cơ thể còn ấm ấy. Người nhân viên y tế ngỡ ngàng bởi cái mở mắt đột ngột của người chết. Không chỉ mình anh, những người trên xe cũng vô cùng bàng hoàng. Người tài xế như quẫn trí, lạc tay lái, khiến xe đâm sầm vào cái cây ven đường. Một tiếng nổ lớn vang lên. Những người đi đường giật mình quay lại, ngọn lửa lớn bốc cháy thiêu trụi chiếc xe. Và rồi từ bóng lửa điên cuồng, tất cả bỗng thấy bóng dáng cô gái trong bộ váy hồng, trên trán vài dòng máu vẫn còn chảy, bước ra. Ánh mắt vô hồn, cô cứ đi, mặc kệ tiếng la hét xung quanh… Tại ngôi nhà gỗ của Bà Bà, Bướm Tím đang soi mình trong gương. Làn da mịn màng như đứa trẻ, gương mặt trẻ đẹp thanh thoát. Đúng là một thể xác tuyệt hảo! Tự dưng, nàng khẽ cất giọng: “Cần thay đổi một chút…”. Nàng bướm đưa tay lên che đôi mắt đen tròn lấp lánh của cô gái. Vài giây sau bàn tay hạ xuống, phản chiếu trong tấm gương là một đôi mắt màu cam vàng, màu của buổi hoàng hôn đẫm máu. Bướm Tím đứng dậy ra bờ suối, tắm. Rồi bộ áo váy màu tím với những đường trang trí hình cánh bướm, dài qua đầu gối, khoác lên người nàng. Mái tóc đen được hất tung ra phía sau trải dài. Nàng nghe Bà Bà hỏi, cô chuẩn bị xong rồi ư, liền chậm rãi đáp: - Phải, từ nay bà hãy gọi tôi là Điệp Tử! Tôi sẽ trở về dương trần để đòi lại món nợ mà loài người gây ra với tôi! Dứt lời, Điệp Tử quay gót. Từ đó, cuộc báo thù của Điệp Tử bắt đầu. Nó trở thành cơn ác mộng chẳng ai mong muốn. Liệu cuối cùng mọi thứ sẽ ra sao? Ba năm sau, tất cả được tái hiện… Mời các bạn đón đọc Bướm Báo Thù (Điệp Tử) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thược Dược Đen - James Ellroy
Tác giả viết thược dược đen trong hai năm 1985-1986 và đề tặng nó cho mẹ. Khi viết xong, ông khóc rống lên. Nhưng rồi ông quyết định một cách nhẫn tâm rằng, ông sẽ xuất hiện trước công chúng và sử dụng cái chết của mẹ như một công cụ để quảng bá cho cuốn sách. Tác giả hiểu, đó là việc quá dễ dàng để thu hút sự quan tâm của cánh báo chí. Một cậu bé ấy mượn một vụ án khác để khóc than cho cái chết của người mẹ mà lúc đó, cậu ta không mấy tiếc thương. Vượt qua những bi kịch tuổi thơ, cậu bé trở thành một nhà văn ăn khách. Cậu viết cuốn sách, đề tặng mẹ. Ông đã làm như vậy, đã ra đường, liến thắng kể câu chuyện đó để tiếp thị cho cuốn sách của mình. Ông nghĩ, ông chính là kẻ đã giết chết mẹ mình bằng cách đó…” Tiểu thuyết Thược dược đen được sáng tác trên cơ sở một vụ án giết người có thật xảy rả ở Los Angeles năm 1947 và cái chết của mẹ tác giả vào năm 1958 khi ông mới 10 tuổi, sau khi bà đã bị hãm hiếp. Kẻ giết người của cả hai vụ án mạng này đều lặn mất tăm. Kết hợp giữa hiện thực và hư cấu để viết ra cuốn tiểu thuyết Thược dược đen vào năm 1987. Chính ý tưởng này đã tạo nên giá trị toàn cầu cho cuốn sách và đưa James Ellroy lên địa vị nhà văn trinh thám hình sự số một của Hoa kỳ. *** - “Sự khám phá đầy cuốn hút nỗi ám ảnh của tâm lý tình dục… Được viết bởi một cây bút phi thường” - Tờ the times - “Một trong những cuốn sách hiếm hoi được viết dưới ngòi bút xuất chúng và bạn sẽ phải thúc ép người khác đọc” - Tờ time out - “Câu chuyện tuyệt vời về tham vọng, sự điên khùng, niềm đam mê và sự lừa dối” - Tờ Publishers` Qeekly - “Tác giả thể loại tiểu thuyết hình sự kiệt xuất thời nay” - Tờ Independent. *** Trong suốt cuộc đời tôi không biết cô ấy là ai. Cô ấy sống trong tôi thông qua người khác, và cái chết của chính mình. Quay lại quá khứ, đi tìm sự thực, tôi tự tạo ra một cô gái bé nhỏ bạc mệnh, một con điếm bằng tất cả khả năng của mình. Giá mà tôi có thể lãng quên cô trong một vài lời báo cáo ngắn ngủi của một thám tử, một bản sao gửi văn phòng điều tra những vụ án mạng bất thường, hay đơn thuần chỉ là những công việc giấy tờ qua loa đại khái. Điều duy nhất khiến tôi không thực hiện được ước muốn của mình đó là cô ấy không cho phép tôi làm như vậy. Cô ấy muốn tất cả bọn họ biết đến mình và sự thực đó thật ác độc. Và vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi lại là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện nên tôi buộc phải nhận trách nhiệm viết ra cuốn hồi ký này. Nhưng trước khi xảy ra vụ Thược dược đã có tình bạn của chúng tôi, và trước đó đã có chiến tranh, những quy định của quân đội, và những cuộc vận động diễn ra ở Phòng cảnh sát trung tâm nhắc nhở chúng tôi rằng cảnh sát cũng là những người lính mặc dù chúng tôi không được nổi danh như những người lính trực tiếp đánh quân Đức, hay quân Nhật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, tuần tra viên phải tham gia luyện tập đổ bộ đường không, luyện tập trong đêm tối, và luyện tập sơ tán hỏa hoạn khiến chúng tôi phải mỏi mòn đứng trên đường phố Los Angles mà hy vọng một chiếc Messerschmitt[1] tấn công để không cảm thấy mình như những tên ngốc. Năm 1942, tôi tốt nghiệp Học viện cảnh sát và đó cũng là lúc tôi gặp Lee. Trước đó tôi đã nghe nói về Lee, và cả hai chúng tôi đều đã lập những kỷ lục của riêng mình: Lee Blanchard xếp hạng võ sĩ hạng nặng 43-4-2, từng là tiêu điểm chú ý ở nhà thi đấu Legion của Hollywood; còn tôi: Bucky Bleichert, võ sĩ hạng trung xếp hạng 36-0-0, từng được tạp chí Ring bầu chọn đứng thứ 10, có lẽ vì ông chủ bút Nat Fleisher thích cách tôi chế nhạo đối thủ bằng hàm răng rất dài của mình. Nhưng những con số đó không nói lên được toàn bộ câu chuyện. Lee Blanchard có những cú đấm rất mạnh, thường tấn công đến sáu đòn mới phòng thủ một đòn, một võ sĩ tấn công kinh điển; tôi thì lại nhảy nhót với những cú đấm thẳng và cú móc vào bụng, hai tay lúc nào cũng giơ cao vì sợ những cứ đòn đánh vào đầu cùng với hàm răng to kia sẽ làm tôi xấu thêm. Phong cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Lee và tôi như dầu với nước, và mỗi khi chúng tôi áp sát vai nhau tôi lại tự hỏi: Ai sẽ là người chiến thắng? ... Mời các bạn đón đọc Thược Dược Đen của tác giả James Ellroy.
Người Đàn Bà Trong Bóng Đêm - Cornell Woolrich
Trong Người Đàn Bà Trong Đêm, người đọc cũng như nhân vật sẽ phải đau đầu vì làm thế nào một người phụ nữ có thể biến mất hoàn toàn như vậy, đến nỗi mọi người xung quanh cũng chối bỏ sự tồn tại của cô? Mỗi chương của cuốn sách là nỗ lực tìm kiếm và cũng là sự thất vọng. *** Cornell Woolrich (1903-1968) - cha đẻ của tiểu thuyết trinh thám đen, bậc thầy của sự hồi hộp. Với cách kể và dẫn dắt đầy lôi cuốn, mỗi tác phẩm của ông không hẳn là cuộc kiếm tìm chân dung kẻ sát nhân mà còn đưa lên sân khấu những nghịch lý về sự thật bị che giấu và những bất ngờ không đoán trước. Cornell Woolrich được coi là một trong những nhà văn có sức ảnh hưởng lớn, đưa thể loại truyện noir fiction (tiểu thuyết đen) đến đỉnh cao của sự thành công. Ông cũng là tác giả trinh thám có số lượng truyện chuyển thể thành phim nhiều nhất thế giới, trên trang IMDB có tới 103 bộ phim được ghi tên ông. Những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Woolrich thường trở thành đề tài nghiên cứu sáng giá liên quan đến “kỷ nguyên của thể loại phim noir”. Tấn công, hoang tưởng, mối đe dọa, cái chết, là những chủ đề xuyên suốt trong tác phẩm của Woolrich. Ngoài ra, khi nói đến tiểu thuyết của tác giả này, hình tượng người phụ nữ với “tính nữ” cũng là một nét tiêu biểu. Trong truyện của ông có những nỗi sợ hãi chẳng rõ ràng, cảm giác luôn bị đe dọa. Các nhân vật thì luôn trong một cuộc chạy đua với thời gian. Theo đó là những nỗi tuyệt vọng ngày càng lấp đầy. Điều đặc biệt trong truyện của Woolrich chính là những “anh hùng” thường là nạn nhân, bị buộc tội về tội ác mà họ không thực hiện, hoặc phạm tội vì những đau buồn, tuyệt vọng và bất công trong cuộc sống. Thế giới Woolrich tạo ra giống như một mê cung, đánh lạc hướng suy luận của người đọc. Tác giả đặt ra những “cái bẫy” cho các nhân vật chính không may mắn của mình và sau đó chờ đợi nhân vật chính sa vào bẫy và độc giả bị đánh lừa. Đầu tiên là tính bất khả thi. Tính “không thể” được sử dụng Woolrich làm cho tình huống trở nên khó hiểu hơn, che giấu sự thật đằng sau. Dường như, trong các tác phẩm của Woolrich các nhân vật ban đầu bao giờ cũng khởi điểm từ tình yêu, sự chung thủy, từ những điều tốt đẹp nhưng sau đó, bởi vì sự "tham lam" mà dần dần đánh mất đi bản ngã của chính bản thân mình. Kết hợp với đó, yếu tố bạo lực cũng được áp dụng triệt để để mang đến cảm xúc mãnh liệt cho người đọc. Với sự khai phá mới cho tiểu thuyết trinh thám, Cornell Woolrich đã cung cấp những ẩn dụ về sinh mệnh con người thật rẻ mạt, cái thứ đạo đức trắng đen lẫn lộn. Bằng lối kể hấp dẫn, luôn giấu kín sự thật, mỗi tác phẩm của ông luôn làm người xem phải tò mò. Ở Việt Nam, nhiều truyện ngắn của Cornell Woolrich đã được dịch và đăng trên tạp chí Kiến Thức Ngày Nay vào cuối thập niên 1990, Cô Dâu Đen (The Bride Wore Black) được xuất bản năm 2018. *** Chín rưỡi. Đến giờ này thì dòng người xếp hàng cũng đã vãn hẳn, một vài người chen ngang cũng đã được mời ra ngoài. Trong cửa hàng lúc này không có ai, hoàn toàn yên tĩnh, ngoài Lombard và người phụ tá trẻ tuổi. Lombard ngồi ngả người trên ghế, trề môi dưới ra và thổi một hơi dài từ cằm lên trán, khiến cho những sợi tóc lòa xòa trên trán bay tung lên. Ông ta mặc vest, cổ áo sơ-mi để mở. Ông ta lấy từ trong túi – lúc này đang bị kẹp trên ghế do bị ngồi đè lên – ra một chiếc khăn tay, đưa lên chấm chấm chỗ này, chỗ kia trên mặt. Xong việc thì chiếc khăn có thêm những vệt xám. Mọi người chẳng buồn phủi bụi mấy thứ đó khi quẳng xuống trước mặt ông ta. Có vẻ như họ nghĩ rằng bụi càng dày thì sẽ được tính giá càng cao. Lombard dùng khăn lau tay rồi vứt nó đi. Ông ta ngoái đầu lại, nói với người nào đó ở khuất sau chồng chương trình nhà hát cao như núi. “Cậu về được rồi, Jerry. Sắp hết giờ rồi. Nửa tiếng nữa thì tôi cũng đóng cửa thôi. Qua giờ cao điểm rồi.” Một cậu thanh niên gầy gò, tầm khoảng mười chín tuổi, nắn chỉnh lại một vài tờ chương trình trên núi rồi bước ra, mặc áo khoác vào. Lombard lấy một ít tiền. “Đây là mười lăm đô-la tiền công cho ba ngày, Jerry.” Cậu thanh niên tỏ ra thất vọng. “Ngày mai ông không cần tôi nữa à?” “Không, ngày mai tôi cũng không còn ở đây,” Lombard trầm ngâm. “Tôi nói với cậu thế này. Cậu có thể bán đống này như bán giấy vụn, gọi đồng nát đến, chắc cậu cũng kiếm thêm được một ít.” Cậu thanh niên trố mắt nhìn Lombard. “Trời. Ông ngồi đây tìm mua ba ngày liền chỉ để vứt đi hay sao?” ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Bà Trong Bóng Đêm của tác giả Cornell Woolrich.
Kẻ Tình Nghi - Drusilla Campbell
Cuốn sách đề cập đến một vấn nạn nóng hổi của xã hội thông qua câu chuyện của Donny - tên tội phạm giết người ở tuổi vị thành niên. Kẻ tình nghi kể về hành trình tìm kiếm sự thật của cô luật sư trẻ Sophie Giraudo - người vừa mở một văn phòng luật mới tại thành phố quê hương mình - San Sebastian, California. Đúng trong khoảng thời gian ấy, bà Thống đốc đáng kính bị bắn trọng thương trong buổi lễ kỷ niệm sinh nhật bà tại công viên thành phố. Điều đáng kinh ngạc hơn cả tội ác chính là nhận dạng của sát thủ, một đứa trẻ vị thành niên có vẻ ngoài ngoan ngoãn tên là Donny.  Khao khát muốn tìm hiểu sâu nguyên nhân khiến một người không có tiền sử bạo lực lại phạm tội ác kinh khủng như thế, Sophie tình nguyện nhận cậu bé làm thân chủ của mình. Cô biết, ít nhất việc này sẽ mang lại cho mình một khoản thù lao hậu hĩnh. Nhưng rồi cô nhân ra mình tiếp nhận vụ án này vì cả những động cơ cá nhân. Sophie muốn chứng minh với bà mẹ luôn bao bọc mình rằng cô không còn là đứa trẻ tuổi teen không biết sợ hay tự hủy hoại bản thân như trước; chứng minh cho người chồng cũ rằng cô không phải là kẻ thua cuộc và để chứng minh với chính mình rằng những bi kịch thuở thiếu thời không thể ảnh hưởng đến cô nữa. Trong quá trình chạy đua tìm ra sự thật, Sophie buộc phải thỏa hiệp với quá khứ của mình, chiến đấu vì những gì cô cho là đúng đắn... ngay cả khi điều đó phải mạo hiểm đánh đổi bằng danh tiếng và cả mạng sống của cô. Mặc dù hành vi phạm tội của Donny là quá rõ ràng, nhưng điều lạ lùng là khi cảnh sát ập đến, cậu cũng không chạy trốn mà chỉ luôn miệng nói “Cháu xin lỗi!” Điều đó như ngầm báo hiệu về những ẩn số đằng sau vụ nổ súng ấy. Sophie tin chắc vào suy đoán của mình và cô lao vào cuộc tìm kiếm với hi vọng sẽ tìm ra được điều bí mật có vai trò giảm nhẹ tội cho Donny. Càng dấn sâu vào cuộc sống của Donny, cô càng khám phá được nhiều bí mật khủng khiếp. Cậu có một gia đình không hạnh phúc, một người mẹ lập dị, ích kỷ, sẵn sàng hy sinh người khác vì lợi ích của mình, một người cha bỏ nhà đi và có hạnh phúc riêng. Điều đó đã có tác động không ít tới tính cách của cậu. Niềm an ủi duy nhất Donny là cuộc sống ở Trang trại của Roman, nơi cậu được tham gia chương trình “Trở thành người đàn ông” dưới dự dẫn dắt của Roman Devane -một người có tình yêu thương vô bờ bến với những đứa trẻ ngỗ ngược, luôn mong muốn cải tạo và mang lại một cuộc sống tốt hơn cho chúng. Liệu chương trình này có thực sự mang lại những ảnh hưởng tích cực đến cho Donny? Khi sự thật dần được hé lộ, Sophie kinh hoàng nhận ra Donny cùng nhiều cậu bé khác là những nạn nhân của một kẻ ấu dâm đồng tính bệnh hoạn. Câu chuyện của Donny cũng gợi Sophie nhớ đến quá khứ của mình, một vết thương kinh hoàng ma cô luôn muốn lãng quên. Đó chính là nguyên nhân sâu xa cô muốn bảo vệ Donny Crider.  Bằng lối dẫn truyện cuốn hút, Drusilla Campbell đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bên cạnh đó, lối miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế cũng mang đến thành công cho tác phẩm. Kẻ tình nghi giống như một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đến xã hội về thực trạng nhức nhối của nạn ấu dâm. Câu chuyện còn mang đến những bài học đáng suy ngẫm về sự cảm thông giữa người với người trong xã hội. Hơn thế nữa, tác giả còn đặt ra câu hỏi để ngỏ về bản chất thật của con người đằng sau vẻ ngoài của họ… Khi nhận định về các tác phẩm của Drusilla Campbell, Judy Reeves, tác giả cuốn sách A Writer’s Books of Days đã viết: “Không một nhà văn nào viết về bản chất của sai lầm và sự mong manh của nhân loại xuất sắc như Drusilla Campbell.” *** Kẻ Tình Nghi (In Doubt) là câu chuyện kể về hành trình tìm kiếm sự thật của cô luật sư trẻ Sophie Giraudo - người vừa mở một Văn phòng Luật mới tại thành phố quê hương mình - San Sebastian, California. Đúng trong khoảng thời gian ấy, bà Thống đốc đáng kính bị bắn trọng thương trong buổi lễ kỷ niệm sinh nhật bà tại công viên thành phố. Điều đáng kinh ngạc hơn cả tội ác chính là nhận dạng của sát thủ, một đứa trẻ vị thành niên có vẻ ngoài ngoan ngoãn tên là Donny. Khao khát muốn tìm hiểu sâu nguyên nhân khiến một người không có tiền sử bạo lực lại phạm tội ác kinh khủng như thế, Sophie tình nguyện nhận cậu bé làm thân chủ của mình. Cô biết, ít nhất việc này sẽ mang lại cho mình một khoản thù lao hậu hĩnh. Nhưng rồi cô nhận ra mình tiếp nhận vụ án này vì cả những động cơ cá nhân. Cô muốn chứng minh với bà mẹ luôn bao bọc mình rằng cô không còn là đứa trẻ tuổi teen không biết sợ hay tự hủy hoại bản thân như cô đã từng, chứng minh cho người chồng cũ rằng cô không phải là kẻ thua cuộc và để chứng minh với chính mình rằng những bi kịch thuở thiếu thời không thể ảnh hưởng đến cô nữa. Trong quá trình chạy đua tìm ra sự thật, Sophie buộc phải thỏa hiệp với quá khứ của mình, chiến đấu vì những gì cô cho là đúng đắn... ngay cả khi điều đó phải mạo hiểm đánh đổi bằng danh tiếng và cả mạng sống của cô. Mặc dù hành vi phạm tội của Donny là quá rõ ràng, nhưng điều lạ lùng là khi cảnh sát ập đến, cậu cũng không chạy trốn mà chỉ luôn miệng nói “Cháu xin lỗi!” Điều đó như ngầm báo hiệu về những ẩn số đằng sau vụ nổ súng ấy. Sophie tin chắc vào suy đoán của mình và cô lao vào cuộc tìm kiếm với hi vọng sẽ tìm ra được điều bí mật có vai trò giảm nhẹ tội cho Donny. Càng dấn sâu vào cuộc sống của Donny, cô càng khám phá được nhiều bí mật khủng khiếp. Cậu có một gia đình không hạnh phúc, một người mẹ lập dị, ích kỷ, sẵn sàng hi sinh người khác vì lợi ích của mình, một người cha bỏ nhà đi và có hạnh phúc riêng. Điều đó đã có tác động không ít tới tính cách của cậu. Và chương trình “Trở thành người đàn ông” mà cậu tham gia có thực sự ảnh hưởng tích cực đến cậu. Câu chuyện của Donny cũng gợi Sophie nhớ đến quá khứ của mình, một quá khứ cô luôn muốn lãng quên. Chính vì quá khứ kinh hoàng ấy mà cô muốn bảo vệ Donny Crider. Bằng lối dẫn truyện cuốn hút, Drusilla Campbell đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bên cạnh đó, lối miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế cũng mang đến thành công cho tác phẩm. Kẻ Tình Nghi cũng mang đến những bài học đáng suy ngẫm về sự cảm thông giữa người với người trong xã hội. Hơn thế nữa, câu chuyện còn đặt ra một vấn đề đáng suy ngẫm về bản chất thật của con người đằng sau vẻ ngoài của họ… ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Tình Nghi của tác giả Drusilla Campbell.
Kẻ Săn Người - Christophe Guillaumot
Cuốn tiểu thuyết trinh thám, trong đó kẻ giết người hàng loạt giăng bẫy cả những thanh tra hàng đầu trong ngành cảnh sát Pháp. Bao cuộc rượt đuổi, bao giả thiết, bao sự bất đồng ý kiến, bao ngờ vực giữa các đồng nghiệp, bạn hữu… Vậy cuối cùng, kẻ giết người hàng loạt kia thực sự là ai? Dưới ngòi bút của Christophe Guillaumot, các sự kiện diễn ra cứ đan xen nhau, các tình tiết hấp dẫn, ú tim, khiến bạn đọc hồi hộp cho đến tận trang cuối cùng của truyện. *** Một vợ chánh thanh tra bị bắt cóc, một sĩ quan cảnh sát mẫu mực bị vu cáo hiếp dâm gái làm tiền, một con gái tố cáo cha, một người vợ thuê thám tử tư theo dõi chồng, một người đẹp của công ty gái gọi hạng sang phải lòng khách hàng… Tất cả những người này đều làm việc trong ngành cảnh sát hay pháp y, thông hiểu nghiệp vụ, năng động, tình đồng đội cao thượng, luôn chia sẻ ngọt bùi, nhưng bỗng một hôm, có một sự kiện xảy, chẳng có gì còn như trước được nữa. Chánh thanh tra Piere Saint Hilaire được cử đi Italy dự hội thảo trong mấy ngày. Anh say sưa giữa thiên nhiên như mộng như ảo của thành phố Florence, những nhà bảo tàng, những bức tranh cổ, những dòng sông, những cây cầu... Anh quay về Pháp với sự tiếc nuối vì chưa khám phá hết thành phố mang dấu ấn mạnh mẽ của thời Phục Hưng này. Tối đó, trên tàu, trong khoang nằm chỉ có hai người, anh làm quen với một người đàn bà xinh đẹp nhưng có vẻ huyền bí. Cô ta muốn quyến rũ anh, nhưng đã chỉ nhận được những lời tâm sự chân thành nhất của chánh thanh tra về người vợ yêu của mình, bỗng dưng bị mất tích từ 17 tháng nay. Mờ sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, cô gái đã biến mất, chỉ để lại cho Pierre vài dòng chữ khó hiểu, chứng tỏ cô ta, trước cả khi gặp anh thì đã rất am hiểu cuộc sống riêng tư của gia đình anh. Tâm tư bối rối, anh nhận được tin khẩn cấp nhờ can thiệp của người dưới quyền mình, trung úy Caramany. Trung úy bị cáo buộc đã hãm hiếp một cô gái làm tiền, và giết người phi tang... Về đến Paris, anh phát hiện ra nhiều điều ma quái: rằng vợ anh vừa chết, con gái anh - Eve - là bác sĩ pháp y đã trực tiếp mổ khám nghiệm một xác chết mà không hề hay biết đó là mẹ mình, người dưới quyền anh lại chính là hung thủ giết vợ anh, nhưng rồi cuối cùng cũng đã bị giết chết… Rồi chính anh cũng sa vào bẫy kẻ giết người giăng ra… *** — … kiểu hà hơi với một chiếc bàn là ấy mà! — Gì cơ? — Khi các bạn đồng nghiệp của ông ập vào nhà tôi, thì tôi đang thực hành hà hơi với một chiếc bàn là. Rất tiện lợi nhé, thưa ông Chánh thanh tra! — Nhưng ông thấy điều đó là bình thường à, khi hôn một cái bàn là? — Không hề nhé! Ông nhầm rồi, thưa ông Chánh thanh tra! Tôi phải thi lấy chứng chỉ về hiểu biết các phương tiện cứu nạn trong hai ngày nữa, và chiếc bàn là là một phương tiện rất tốt để kiểm tra xem bạn truyền hơi cho nạn nhân có đúng cách không. — Ông đang đùa đấy à? — Không, ông thổi vào ống dẫn vẫn dùng để đựng nước và đặt tay mình lên các lỗ thông hơi. Những người hướng dẫn khuyên chúng tôi làm thế. Tôi thề đấy, thưa ông Chánh thanh tra! Hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, cằm ấn sâu trong hai lòng bàn tay và những ngón tay áp trọn lên hai má, Trung úy Caramany chăm chú nhìn, với vẻ thương hại, kẻ điên khùng vừa bị một đội tuần tra cảnh sát bắt về phòng làm việc của anh. Căn phòng quay ra một mảnh sân bé tí tẹo và không hề có một tia sáng bên ngoài nào lọt vào. Một chiếc đèn bàn duy nhất chỉ vừa đủ rọi sáng vô số những tập hồ sơ chất ngổn ngang đầy bàn làm việc. Trận mưa rào tháng ba không ngớt khiến những ống máng đầy ứ, nước mưa tràn ra ngoài, rơi xuống đất, gây tiếng động ồn ã. Xa xứ sở miền Nam quê hương, anh giữ lại sâu trong tâm khảm mình vựa nắng chói chang ấy. Nguồn sáng bất tận này hiện trên mặt anh thành nụ cười thường nhật, cho phép anh bộc lộ tính khí dễ chịu trong mọi tình huống. — Theo bản báo cáo, ông đã quẳng qua cửa sổ một chiếc ti vi và hai chiếc ghế còn gì? — Chuyện đó, chính xác đấy, thưa ngài Chánh thanh tra! Mặc dù bực mình vì những câu “Chánh thanh tra” liên tục tuôn ra, nhưng Trung úy Caramany cũng không buồn chỉnh lại cách gọi ấy của kẻ bị tạm giữ kia. Với kiểu phát hàng loạt những tập phim cảnh sát hình sự trên đài truyền hình, dân chúng chẳng còn phân biệt được cấp bậc của các viên chức ngành cảnh sát, như thể những người cấp dưới chỉ thành thục ba vụ đi sao chụp photocopy hay pha cà phê không vậy. Chính anh đã từ chối chiến đấu với những cối xay gió, và tham gia vào những cuộc viễn chinh chống lại thói mù đặc ấy. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Săn Người của tác giả Christophe Guillaumot.