Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hận Phong Trần

Thể loại: cổ đại, cung đình, phụ tử, ngược luyến tàn tâm, cực phẩm, SE Editor: Lệ Cung Chủ Nhân vật: Hạ Lan Sở ( Liên Sơ ), Hạ Lan Ỷ Thiên, Lý Thanh Lưu Tích nhật lạc hoa hàm yên Chung bất quá ký thân ỷ thiên Điệp yến sí đoạn triêu tịch Lưu mộng yểm củ triền bán sinh Khởi vũ lộng thanh ảnh . Hà tự tại nhân gian Thế gian phù hoa nhất thuấn Nam kha mộng tẫn nhất tràng. Vọng sinh khởi “si” nhất tự. . . Tiếng đàn ngừng bặt cũng là lúc cái tên Hạ Lan Sở cũng hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Liên Sơ khờ dại lúc đó nghĩ rằng, từ bây giờ đến mãi về sau, y chẳng còn bất kỳ liên quan gì đến Hạ Lan hoàng triều cùng phụ hoàng y là Hạ Lan Ỷ Thiên. Cho đến khi ảnh lửa hoàn toàn mất, ý thức còn quyến luyến trong mắt khiến thân ảnh sau cùng in lại trong tâm trí y. *** Hồng Trần tiền truyện] Tác giả: Trần Ấn Thể loại: ngược văn, phụ tử, sad ending Bên chân, hồ nước nổi sóng nhẹ nhàng. Trên đầu, gió thổi lá vàng bay, mây nhẹ trôi bồng bềnh. Thật là một ngày thu lạnh lẽo tươi đẹp! Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào trong hồ. “Hận phong trần” là cuốn thứ ba trong bảy cuốn thuộc tập truyện “Phù sinh mộng”. Cảm giác đọc xong chỉ có thể là một cái nhói đau, bất lực. Ta ban đầu không định đọc truyện này do biết nó là BE, nhưng không hiểu sao chi tiết Liên Sơ trầm mình lại thu hút ta đến thế. Truyện không dài, đọc QT chỉ vỏn vẹn 58 trang ngắn ngủi. Cuộc đời một con người thông qua 58 trang truyện đó, nhìn lướt qua có thể thấy thật ngắn ngủi,  nhưng khi đọc lại mang đến cho ta cảm giác dài đằng đẵng. Tựa như có thể đứng một bên mà chứng kiến tất cả. Là một hoàng tử, nhưng mẫu phi lại là một người làm nghề ca kĩ. Có được sự sủng ái của vua thì sao, có được sắc đẹp cùng tài năng tuyệt đỉnh thì thế nào. Chung quy như từ trước tới giờ chẳng phải vẫn luôn có câu “Hồng nhan bạc mệnh” hay sao. Bị người ta ám hại chỉ là chuyện sớm muộn, có danh phận hay không có danh phận, xã hội lúc nào cũng phân định rạch ròi như thế đấy. Để rồi mẫu phi bị hạ sát ngay trước mắt, bên tai văng vẳng tiếng thề nguyền của người “phải trả thù”. Một đứa trẻ chưa được nhiêu tuổi sao có thể thực hiện được, ngay khi đến tính mạng của bản thân còn bấp bênh như đèn treo trước gió. Làm ăn mày, được người ta nhận về nuôi ăn để lúc lớn làm cho gánh hát với cái tên Liên sơ. Trời phú cho gương mặt thanh tú, nhưng hoàn cảnh lúc bấy giờ với khuôn mặt như vậy là tốt hay không tốt. Chỉ biết thân dù là nam nhân, nhưng khuôn mặt này khiến bao nam nhân khác thèm muốn, kể cả phải cưỡng đoạt. Ngày đó đến không nhanh không chậm, vì cứu gánh hát mà trưởng đoàn đem y dâng cho một tên quan giầu có. Hắn cưỡng bức y, cường bao cùng tra tấn, để lại trên làn da trắng trẻo mềm mịn kia vô số vết roi tàn bạo. Người thân cận của y, quyết trả thù liền đến giết chết tên quan nọ, trưởng đoàn cũng vì quá xấu hổ nhục nhã mà thắc cổ tự vẫn. Những tưởng cái bất hạnh kia chỉ dừng lại ở đó, nhưng nào ai ngờ chuyện xảy ra về sau. Đó là phụ hoàng y, là người đã sinh ra y, là người cha cưng chiều y trong kí ức, và giờ là nam nhân đang nằm trên y mà mãnh liệt dây dưa trong dục vọng. Y không thể nói, cũng không thể ngăn cản, vì y chỉ là một con hát, một con hát với cái tên Liên Sơ. Ngày y trầm mình, là một ngày thu lạnh lẽo mà đẹp đẽ. Mây trôi cùng làn gió thổi khiến nước hồ từng gợn sóng lăn tăn. Cả cuộc đời, hạnh phúc nhất chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng như vậy có lẽ đã đủ rồi. Người mà y muốn bảo vệ đã không còn, vậy hà cớ gì y còn phải nhẫn nhịn mà sống ở nơi lạnh giá này. Vì có lẽ, cái chết sẽ chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ, chấm dứt tấ cả tủi nhục cùng phiền muộn. Chấm dứt cuộc đời của một con hát mang cái tên Liên Sơ. Không phải hoàng tử Lan Sở. Liệu trên thế gian còn ai nhớ đến y, đến sự tồn tại của y, hay tất thảy đã phai nhạt, như một làn sương khói vô danh. p/s: lảm nhảm linh tinh quá, cơ mà vì ta rất thích cái này nên …. Ta định viết review từ lâu rồi nhưng lười nên giờ mới viết. Cuộc đời của Liên Sơ còn tiếp tục trong chi Hồng trần, nhưng ta không đọc tiếp. Vì đơn giản với ta, Liên Sơ đã mãi mãi an nghỉ dưới đáy hồ lạnh lẽo kia. Chi tiết đó vs người khác là một BE, nhưng vs ta lại là một HE. Kết thúc được tất cả, có lẽ là hạnh phúc, là mãn nguyện rồi. p/s 2: dạo này ta lười viết truyện quá, nhưng chắc có lẽ tuần sau sẽ có chap mới a. *** Họ cùng tên đệm của ta là Hạ lan, tên một chữ Sở. Đây chính là họ của hoàng đế đương thời, cũng tức là hoàng đế chính là cha của ta —— Hạ Lan Ỷ Thiên. Trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng vóc người cao to, tráng kiện, thanh âm vang vọng, ***g ngực rộng và ấm áp,. Khi phụ hoàng ôm ta vào trong ngực, cứ như tất cả mưa gió thế gian, tựa hồ đều biến mất Nhưng phụ hoàng dù có che chắn hết mưa gió thế gian, vẫn không che chở được ta khỏi ánh mắt lạnh lùng của Thấm hoàng hậu. Vừa khinh miệt vừa chán ghét, không một khắc nào không thế.Chỉ vì ta mặc dù là thái tử, nhưng không phải cho thị sinh ra. Mẫu thân của ta là Ngư Nhược Thủy, một nữ nhạc quan. Điệu vũ nghê thường túy lục hoàn, đôi bướm bay lượn được thêu trên thắt lưng hồng, làm say đắm lòng người. Năm năm trước, tại buổi tiệc mừng thọ chỉ bằng một điệu vũ mà đã mê hoặc được hoàng thượng, trước ánh mắt đố kị của bao quan lại cùng phi tần, mỉm cười uyển chuyển, ngã vào trong lòng của hoàng thượng. Được toại nguyện trở thành sủng phi của hoàng thượng, người cũng biết, trong ngoài cung, ai cũng đều ở sau lưng gọi người là Yêu phi. Người chỉ cười nhạt, nụ cười mê hoặc như cũ, một mình chiếm hết ân sủng của hoàng thượng. Phụ hoàng cực kì sủng ái người, không để ý đến quần thần khuyên can, phá vỡ di huấn tổ tiên từ xưa, phong ta mới bốn tuổi làm Thái tử. Đại lễ mừng sắc phong, Mẫu Phi ngồi sát Phụ hoàng, đắc ý cười. Trong làn khói hương nghi ngút, ta trông nghiêng thấy Hoàng hậu, ôm tiểu muội cùng tuổi ta tới xem lễ.Trước ánh mắt khiêu khích của Mẫu Phi, ánh mắt thị không chút phẫn nộ, khuôn mặt trắng như tuyết không biểu lộ chút cảm xúc nào. Ta dự cảm, sắp có chuyện xảy ra. Quả nhiên. Một đêm hè oi nồng, ta thức giấc, không muốn đánh thức thư đồng ngủ cùng, cũng không thắp đèn ***g, ta rón rén xuống giường, lần ra phía sau đi tiểu. Còn chưa kịp cởi y phục, một người bịt mặt yên lặng đẩy cửa bước vào, tay cầm đao, dù cách màn vẫn thấy chói mắt thấu xương. Ta toàn thân cứng đờ, mắt thấy đao chém vào lưng thư đồng, lưng cũng đau nhức hệt như người bị giết là ta vậy. Xong việc, người bịt mặt tựa như âm hồn, nhảy qua cửa sổ biến mất. Ta lúc này mới phát hiện đũng quần ướt sũng, run rẩy đi tới trước giường. Khắp giường đầy máu đỏ thẫm, thư đồng của ta, không kịp kêu rên một tiếng, làm kẻ chết thay cho ta. Ta không kêu nổi riếng nào, lảo đảo chạy sang tẩm cung của Mẫu Phi ngay bên cạnh, nhưng không thấy một bóng người. Hay là Mẫu Phi cũng như mọi khi, đã đến tẩm cung của Phụ hoàng? Ta nghĩ vậy, nhưng tim lại càng đập nhanh. Đêm khuya thanh tĩnh, bỗng huyên náo cả lên, còn có tiếng khóc chói tai. Ta như bị ma xui quỷ khiến, chui vào giường nằm của Mẫu Phi. Cửa cung bị đá tung ra. Ta nghe tiếng roi da cùng với tiếng thở hổn hển. Mẫu Phi yếu ớt kêu lên một tiếng thê lương. Bị tua màn của giường che mất, ta chẳng thấy gì, chỉ nghe Mẫu phi liên tục kêu khóc, mỗi tiếng như kim đâm thẳng vào tai ta. Đêm đó dài như cả một đời người. Khi ta phát hiện mình đã cắn môi đến chảy máu, thì cuối cùng một thân người đầy máu ngã xuống đất. Ta từ khe của tua màn nhìn ra. Chính là Mẫu phi, cơ thể uyển chuyển dịu dàng trước đây dính đầy máu, nằm dưới đất. Roi da nhẹ rơi xuống. Ta từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu thấy giọng Phụ hoàng khủng khiếp đến vậy: “Đây là kết cục của kẻ dám phản lại ta.” Vạt áo thêu kim long đi khuất tầm mắt. Thấm Hoàng hậu, vốn trước giờ không lên tiếng, cuối cùng nở nụ cười: “Ngư Phi, ngươi cũng biết, tư thông thị vệ, *** loạn cung đình, phải chịu tội gì?” Mẫu phi vô lực rên rỉ, ta không dám lên tiếng. Nghe Hoàng hậu cười, sai cung nhân tâm phúc mang đèn đến, nhỏ nhẹ nói: “Từ ngày đầu tiên thấy ngươi bên cạnh Hoàng thương, bản cung đã muốn thiêu chết đồ yêu nghiệt như ngươi.” Ánh lửa và mùi cháy bốc lên, Mẫu phi gào lên thê thảm đến dựng tóc gáy.Người quằn quại trên mặt đất, bỗng nhiên ánh mắt người gặp ta đang hé nhìn sau tua màn. “Sở nhi!” Mẫu phi mặt đầy máu thất thanh kêu lên, ngay lập tức vội che miệng lại. Hoàng hậu không hiểu, lạnh lùng cười: “Thái tử của ngươi, đã sớm đi đến cõi cực lạc rồi.” Ta không biết Mẫu phi đang hấp hối, làm sao còn có thể bảo vệ ấu tử đang cận kề nguy hiểm. Nhưng ánh mắt Mẫu phi sáng rực oán hận khiến người ta sợ hãi. Người bỗng bò dậy, lê cơ thể đang cháy trong lửa đi đốt Thiên điện ta ở. “Thấm hoàng hậu, ngươi thật độc ác, đến cả Sở nhi của ta cũng không buông tha! Sở nhi, ngươi làm quỷ cũng phải vì Mẫu phi báo thù! Thay Mẫu phi giết mụ Hoàng hậu độc ác kia, giết nam nhân bạc tình kia, thay ta tiêu diệt Hạ Lan hoàng triều! Sở nhi, Sở nhi, ngươi có nghe không?!!!” Lời nguyền dữ dội theo ngọn lửa bốc cao tận trời đêm. Đoàn người chen nhau trước Thiên điện cuống quýt tìm cách cứu hỏa. Ta nghe trong gió mùi da thịt cháy, lòng tê dại từ trong giường bò ra. Nửa tháng sau, dưới chân thành xuất hiện thêm một tiểu ăn mày. Ta ném bỏ hết châu báu trên người, xé nát chiếc áo ngủ tơ tằm, lấy bùn thoa lên người, thay đổi hoàn toàn diện mạo. Ta toàn thân hôi thối, ai ngang qua cũng phải vội vã bịt mũi bỏ lại hai đồng tiền rồi đi mất. Cho dù Phụ hoàng đứng trước mặt hẳn cũng không nhận ra ta. Ta suốt ngày quanh quẩn dưới góc thành như một bóng ma. Oan hồn Thái tử chết cháy, sao còn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời? Mẫu phi quả thật tuyệt đỉnh thông minh, ôm chặt thi thể thư đồng đáng thương, cùng nhau hóa thành tiêu cốt. Bộ xương nhỏ bé bị ôm chặt trong lòng, làm thế nào cũng gỡ không ra. Ai lại nghi ngờ người Mẫu phi chết cũng không buông tay không phải là hài tử của người! Mẫu phi mang tội *** loạn cung đình, đúng ra thân thể phải bị vứt ngoài đồng. Nhưng có người nói, do không tách được hai bộ hài cốt, nên cuối cùng đành chôn ở tổ lăng cùng với thái tử. Mà Mẫu phi lại mang tội lớn nhất là: hổ dữ ăn thịt con, sắp chết lại còn bắt hài tử cùng chịu tội chung. Vua dân trên dưới, người người thổn thức, không ai quan tâm đến tên thư đồng bị mất tích, cũng không ai hoài nghi thị chính là yêu phi. Cũng may là thị đã chết. Còn ta, nhất định mang theo lời nguyền của người mà sống sót. Tuyết rơi. Tháng Chạp rét đậm, đối với một tiểu ăn mày bốn tuổi mà nói, chính là tử quan. Ta ôm đầu gối tê lạnh, đếm hoa tuyết trắng tinh thê lương bay trước mặt. Nhiều năm sau, ta thường hồi tưởng, nếu lúc đó chết dưới hoa tuyết khi đang ngủ, có lẽ là một loại hạnh phúc. Khi ta vừa định nhắm mắt, bỗng nhiên bên tai vang lên cô quạnh tiếng bánh xe nghiền băng. Một chiếc màn thầu nóng hổi được nhét vào tay ta. Ta suốt hai ngày qua chẳng được ăn gì, vừa cẩn thận gặm từng tí một, vừa ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng. Hắn cũng nhìn ta, đôi mắt dịu dàng tràn ngập thương xót. Hắn cởi chiếc áo choàng màu thiên thanh khoác lên người ta, ôm ta đi về phía một đám cả trai lẫn gái đang đợi, bước lên xe ngựa. Trên xe cắm một lá cờ nửa cũ nửa mới – Cẩm Tú Hí Đoàn. Sau khi thân thể hồi phục, ta gia nhập đoàn hát. Ta có gương mặt xinh đẹp của Mẫu phi, dễ dàng lấy trọn cảm tình của kẻ khác. Đây cũng là lý do đoàn trưởng, ân nhân cứu mạng của ta, thu dụng ta. “Ta tuổi không còn trẻ, hát thêm vài năm, sẽ không khách nhân nào lại thích xem một lão già trên đài tô son điểm phấn.Đồ đệ của ta, thiên tư lại không tốt.Đoàn hát này, ta không thể nhìn nó sụp đổ.” Hắn dịu dàng nói, chải mái tóc đen nhánh của ta, nhìn ta chăm chú. “Chờ ngươi thành hồng quan, sẽ không bao giờ phải ăn đói mặc rách nữa.” Ta uống canh gà hắn nấu cho, cái gì cũng không phản bác. Mạng này, chính là hắn cứu. Hắn biết ta đã hiểu ý tứ của hắn, vui mừng nở nụ cười.“Ngươi dáng dấp xinh đẹp, tính tình nhu thuận, bộ dạng điềm đạm thướt tha, rất thích hợp vào vai đào. Ngươi theo ta học hí kịch, mười năm là có thể diễn chính. Nghệ danh của ngươi sẽ là Liên Sơ.” Mời các bạn đón đọc Hận Phong Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Thể loại: Hồng hoang, huyền huyễn, hiện đại, thần tiên yêu quái, làm giàu, sảng văn, chậm nhiệt, HE Chuyển ngữ:Muối. Cuộc đời của Đoàn Giai Trạch có thể được xem không có gì trong tay nghèo rớt mùng tơi, mọi chuyện thay đổi từ sau khi tốt nghiệp anh  được thừa kế một vườn bách thú tư nhân, không chỉ vậy mà còn bị ép ký một hợp đồng, chào đón các loại ‘động vật’ quái dị như Lục Áp, Đát Kỷ, Bạch Tố Trinh, Hắc Hùng Tinh.. về nuôi. Từ đó, có nằm mơ anh cũng bị ám ảnh bởi lưu lượng khách tham quan.. Từ đó, nội quy đầu tiên của vườn bách thú xuất hiện, dưới 21 tuổi không được tham quan Lục Áp Từ đó, thời đại mạt pháp mà yêu ma quỷ quái, hòa thượng đạo sĩ tưng bừng sục sôi~ … Nhiều năm sau, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp bắt chước một đoạn nói chuyện trong buổi chầu ‘gặp nhau cuối năm’. Đoàn Giai Trạch: Lục Áp chưa từng học tiểu học, lại thêm đã mấy vạn năm rồi chưa làm việc, sau này tìm được công việc, ấy là ở lại vườn bách thú Linh Hữu làm động vật. Lục Áp: ………… - *- Tác giả: Logic phục vụ nội dung, có tô có sảng có bàn tay vàng, còn có cảnh tình cảm mà tác giả vùng vẫy đấu tranh trong cốt truyện dài dằng dặc. Đi ở tùy người, gạch hoa tùy ý. *** Sáng tinh mơ, đỉnh núi Hải Giác mờ hơi sương, giống như đang chìm trong mây mù. Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi. Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn. Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả. Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy. Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số. Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”. Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương. Đoàn Giai Trạch: “……………” … Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này. Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước —— Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm. Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi. Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước. Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác. —— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống. Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống. Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv… “Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này. Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.” Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp. “Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng. Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?” Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này. “Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy. .. Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ. Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy. [Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?] Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất. Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi. Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột. Đùa à, gì mà khủng bố thế?! Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng. Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.   Mời các bạn đón đọc Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú của tác giả Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử.
Mộ Sắc Thần Quang
Chú ý: – Bản edit này chưa có sự cho phép của tác giả, đồng thời cũng hoàn toàn mang tính phi thương mại, vì vậy mong mọi người tôn trọng người edit không mang bản dịch đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của Vân. – Vân không biết tiếng Trung, nên bản dịch chỉ có thể đảm bảo độ chính từ 70 – 80 %. –  Xin hãy quên đi tính cách của các nhân vật trong chính văn trước khi đọc, còn nếu không, thỉnh rút lui. – Trong truyện này, giáo sư là thụ (T.T) nên ai chỉ chấp nhận được thể loại giáo-sư-công thì xin đi ra, nếu không hối hận thì đừng trách.   ♥•.ღ°•Văn án•.ღ°•♥ Giáo sư  Severus – Snape sau khi thốt ra câu “look at me” trứ danh khắp chốn,  lại bất ngờ xuyên qua thế giới “twilight” , sống lại thành cậu bé người Anh, Alan – Prince, sau đó gặp phải gia đình ma cà rồng Cullen. Câu chuyện dây dưa với ma cà rồng. Câu chuyện về cuộc chiến với kẻ thù của phù thủy. Viết về bản nhạc của phù thủy. Hát vang huyền thoại của hoàng hôn. Nội dung  vắn tắt Khi  giáo sư không được tự nhiên ăn nói ác độc  gặp phải anh ma cà rồng tuấn mỹ mẫn cảm thì sẽ ra sao? Khi đôi mắt xanh biếc ấm áp nhất trong cuộc đời  dần bị cặp mắt màu vàng  thay thế thì sao? Sau Hoàng hôn  là bóng tối vô tận , nhưng  ũng là khúc dạo đầu của ánh ban mai rực rỡ. Qúy tộc của màn đêm Chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể  tiếp cận chủng tộc cao quý kia như thế Quần áo màn đêm[?] cùng ánh mắt như sao trời lấp lánh Lóe ra sự mù quáng lạnh lùng không để người nào tiếp cận Có lẽ thật sự chỉ có màu đỏ tươi đẹp kia mới xứng đáng sánh đôi cùng hắn Cho nên hắn mới lựa chọn cuộc đời như vậy Khi tiếng gió nức nở  nói hết sợ hãi và vui sướng trong lòng Ta hiểu rõ  bản thân đã có sinh mệnh hoàn toàn mới Kiêu ngạo như vậy,  kiên cường như vậy  cũng  cô đơn như vậy Chỉ có đêm dài vĩnh hằng làm bạn bên người Đồng hành của ta Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua  đêm dài mênh mang Yêu nhau trong tiếng ca của loài cú *** Twilight đồng nhân, xuyên không, 1×1, ôn nhu vợ nhỏ công x độc mồm độc miệng không tự nhiên thụ, ấm áp, HE Spoil: Giáo sư sau khi bị Nagini cắn, chấm dứt sinh mạng mình thì lại mở mắt ra với 1 sinh mạng mới, Allan Prince, thiếu gia của 1 gia tộc lâu đời ở Anh quốc, và cũng giống như bộ Vu sư nhà bọn ta thì giáo sư cũng vì thức tỉnh phép thuật muộn mà bị phép thuật bạo phát và không ổn định, đành phải chọn dọn tới Forks để tìm nơi che giấu mình và tìm hướng giải quyết. Trước đó vì hứng thú du lịch nên giáo sư bất hạnh đụng phải Volturi dẫn đến mở đầu cho việc khơi lại 1 "bí ẩn" đã bị giấu đi trong quá khứ. Sau khi dọn tới Forks, giáo sư đã gặp được gia đình Cullen và đặc biệt là mỹ nam Edward của chúng ta, bắt đầu cuộc sống trung học đầy kịch tính, cuối cùng còn khơi ra được bí mật kia, hồi sinh cho ông nội mình, và chúng ta có HE với cả bánh bao. Nói chung thì nội dung có chỉnh sửa khác nhiều so với nguyên tác Twillight nhưng cũng khá không đến nổi nào, đọc giải trí vẫn ổn. Mời các bạn đón đọc Mộ Sắc Thần Quang của tác giả Lãng Thấm.
Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Tương Kiến Hoan
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, Thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, Vãn lai phong [1]. Tấn giang biên tập đánh giá: Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm  được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này  một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu… Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng. *** Review Thanh Phong:   Tương kiến hoan là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của bố Gà, đây cũng là bộ đam mỹ dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần mình vẫn có thể khóc, cười cùng các nhân vật. Trước hết, Tương kiến hoan là một bộ truyện dài, là một hành trình vất vả của nhân vật chính trên con đường tìm lại thân phận của chính mình. Tính thời điểm ở đầu truyện cho đến cuối truyện là cả một chặng đường trưởng thành, gặp gỡ nhiều người, lập mưu tính kế, cố gắng sống sót của Đoàn Lĩnh kéo dài từ khi cậu mới chỉ là một thằng nhóc cho đến lúc thành niên. Ắt hẳn, ai đọc Tương kiến hoan đều sẽ rất ấn tượng sâu đậm với Lý Tiệm Hồng. Một Lý Tiệm Hồng ấm áp như mặt trời, hiền hòa với đứa con duy nhất, cũng rất hài hước, giỏi võ công, cái gì cũng biết. Mỗi khi nhớ về Lý Tiệm Hồng, chắc chắn sẽ nhớ đến câu: “Cả đời này nguyện cầm Trấn Sơn Hà đưa đường chỉ lối cho con.” Ba Hồng không chỉ là một vị tướng quân tài giỏi, một vương gia võ công cái thế, mà là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Đoàn Lĩnh muốn làm gì ba Hồng đều ủng hộ, hỏi cái gì cũng đáp lại, cũng từng đùa cợt con mình khi đi thi, “Nếu không đỗ cha lót tiền cho con vào trường.” Số mệnh của Đoàn Lĩnh là làm thái tử, sau này trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng không vì vậy mà ba Hồng khắt khe với Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh thích trồng cây cỏ, ba Hồng vui vẻ ủng hộ, thích học y thuật ba Hồng còn vui mừng hơn. Có lẽ may mắn nhất cuộc đời Đoàn Lĩnh, không phải sinh ra là hoàng tộc, mà có ba Hồng là ánh sáng đưa đường chỉ lối, là người dẫn dắt cậu đi những bước đầu tiên, là người ảnh hưởng đến cậu suốt cả đời sau này. “Cả đời nguyện cầm Trấn Sơn Hà dẫn đường chỉ lối cho con” Mặc dù sau này, ba Hồng không còn bên cạnh, nhưng đên bên Đoàn Lĩnh có Vũ Độc. Trong suốt cuộc đời Đoàn Lĩnh, mỗi giai đoạn đều gặp một người có ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng thế nào, Vũ Độc vẫn là bến đỗ cuối cùng, nguyện cả đời bảo vệ, yêu thương, lo nghĩ cho cậu. Nhưng đúng theo tên truyện, Tương kiến hoan, gặp người vui, Đoàn Lĩnh và Vũ Độc gặp nhau trong cảnh sa cơ lỡ vận, thế nhưng chính sau đó, cả hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi chính mình. Vũ Độc của trước đây, trong lòng lúc nào cũng mơ hồ, chẳng hiểu mình muốn gì, mình cần gì, nhưng sau khi ở bên Đoàn Lĩnh thì Đoàn Lĩnh chính là cả thế giới của Vũ Độc. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, tan xương nát thịt để bảo vệ Đoàn Lĩnh thì Vũ Độc cũng cảm thấy cam lòng. Cũng chính vì trong lòng có điều muốn bảo vệ, cuối cùng Vũ Độc đã trở thành đệ nhất cao thủ, đạt đến cảnh giới võ công mà trước giờ không bao giờ dám nghĩ đến, trở thành người xứng đáng đứng đầu Bạch Hổ đường. Vũ Độc yêu Đoàn Lĩnh bằng một thứ tình cảm chân thành hết mực, cẩn thận chăm sóc, dù Đoàn Lĩnh có làm sai gì cũng chưa một lời trách giận. Còn Đoàn Lĩnh cũng dần dần trưởng thành, làm mọi việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng. Ở bên cạnh Vũ Độc, Đoàn Lĩnh cũng nguôi ngoai dần những đau khổ mà bản thân trải qua, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà “thiên mệnh” đã chuẩn bị sẵn. Lang Tuấn Hiệp, Lý Diễn Thu, Mục Khoáng Đạt… Mỗi một người Đoàn Lĩnh gặp gỡ trong cuộc đời, đều ảnh hưởng sâu sắc đến cậu. Lang Tuấn Hiệp là người đầu tiên che chở cậu sau nhiều năm sống dưới sự ức hiếp ở Đoàn gia. Lý Diễn Thu là người giúp Đoàn Lĩnh lấy lại mọi thứ vốn là của cậu. Mục Khoáng Đạt dù là một gian thần, dù lúc nào cũng âm mưu tranh giành quyền lực nhưng Mục tướng là người đã nhìn ra Đoàn Lĩnh là viên ngọc quý, dẫn dắt cậu những bước đầu tiên trên con đường công danh. Tương kiến hoan, không quá hùng tráng, vĩ đại, số lượng nhân vật cũng không hẳn là nhiều với một bộ truyện dài, nhưng nó xoáy sâu về hành trình, tính cách, nội tâm của mỗi người. Dù là nhân vật chính hay phụ, đều có đủ phân cảnh khiến người đọc hiểu rõ nhân vật ấy, có những nhân vật phụ với vai trò không quá nhiều nhưng đọc qua chắc hẳn sẽ không quên. Cách hành văn của Phi Thiên Dạ Tường tả lại những sự kiện rất chân thực, qua từng câu chữ, hình ảnh các nhân vật dường như đang xuất hiện trước mắt. Tương kiến hoan, có buồn có vui, có hài có ngược. Thứ ngược không quằn quại nhưng đầy tiếc nuối, day dứt, để mỗi khi nhớ đến những tình tiết này đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Những đoạn hài hước, đối đáp duyên dáng giữa các nhân vật khiến không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Bên cạnh đó, bản edit của Nhà bất động rất chỉnh chu, câu văn ngắn gọn đầy đủ mà trau chuốt. Mình thích cách bạn Vện để xưng hô ta – em của cặp đôi chính, thực sự dịu dàng, đáng yêu hơn nhiều. Những phân đoạn giữa ba Hồng và tiểu Đoàn Lĩnh được edit cũng rất cảm xúc. Cả một cuộc hành trình dài, Phi Thiên Dạ Tường không hề có một bước nhảy thời gian nào, khiến mình có cảm giác như lớn lên theo từng nhân vật, từng bước chân của họ dọc từ Nhữ Nam đến Thượng Kinh về Tây Xuyên rồi lại quay ngược lên Đồng Quan. Đọc đến tận cuối truyện rồi vẫn còn thòm thèm vẫn muốn đọc tiếp, vẫn muốn được gặp Vũ Độc, Đoàn Lĩnh, Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn… Dõi theo họ trên con đường sau này. Mời các bạn đón đọc Tương Kiến Hoan của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.