Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sói Đi Thành Đôi

Câu chuyện là quá trình yêu nhau lắm cắn nhau đau của hai nhân vật chính đại ngốc. Những cuộc cãi vã nhau nhưng cũng qua đó nảy sinh tình cảm với nhau. Nhân vật chính: Biên Nam x Khưu Dịch *** Đừng ai nhìn vào thể loại hỗ công mà sợ, tránh xa rồi hắt hủi nhé. Ban đầu nhìn mình cũng có hơi ngại đọc, nhưng rồi lúc lọt hố thì không hối hận tí tẹo nào. Truyện này thật sự hay lắm, để cử mọi người lắm luôn Yên tâm H che rèm nên không bị ảnh hưởng cảm xúc mấy đâu =)). Đa số mình đọc vườn trường đều là oan gia, và bộ này cũng không ngoại lệ. Hai nhân vật chính ban đầu ghét nhau lắm, cứ gặp là đánh nhau vì bạn Nam theo đuổi một đứa con gái, mà đứa đó lại thích Bạn Dịch ( hai bạn nhân vật chính hehe ), xong còn vì mối thâm thù đại hận giữa hai trường nên hai người cứ có cơ hội là lại choảng nhau. Có lần bạn Nam đánh gãy chân bạn Dịch nên hả hê, sung sướng lắm. Ai ngờ tình cờ thế nào đúng dịp ấy anh trai đứa nhóc mới quen phải nằm viện, không yên tâm để thằng bé 9-10 tuổi đã phải vào bếp nấu đồ chăm sóc anh trai bị tai nạn nên bạn xung phong nhận luôn trách nhiệm này =)). Và đúng như mọi người đoán đấy, anh trai đứa nhóc này chính là bạn Dịch. Vậy là đã đánh người ta gãy chân xong cuối cùng lại thành ra chăm sóc người ta đến khi lành =)). Lúc tác giả miêu tả khuôn mặt đần thối lúc biết sự thật của bạn Nam đúng tội nghiệp =)). Cuối cùng sau một hồi lằng nhằng, hai bạn quay sang yêu nhau, tạo nên một cú sốc cho chúng bạn thân. Tình tiết câu chuyện diễn biến khá hợp lý, hơi mang theo hướng hiện thực nên mình khá thích. Tình cảm hai bạn đọc mà thấy đáng yêu, ấm áp lắm. Một Khưu Dịch hiểu chuyện, luôn nhường nhịn người mình yêu. Một Biên Nam luôn mang tới vui vẻ cho người khác. Vì từng là oan gia nên có lúc hai bạn yêu nhau cuồng nhiệt lắm, nhưng có lúc lại móc mỉa nhau chí choé =)). Đọc mà thấy đáng yêu, ấm áp dễ sợ. Thích nhất là đoạn bạn Dịch bắt bạn Nam viết thư tình cho mình dài 1000 chữ, đọc bức thư mà vừa thấy độ ngu văn của bạn Nam mà cũng vừa thấy cảm động nữa hic. Ngoài ra nhân vật phụ ai cũng dễ cưng hết. Thích nhất là em trai bạn Dịch, huhu thằng nhỏ đáng yêu dã mà lanh lợi dã man. Đọc xong mà chỉ muốn có một đứa em như thế thôi. Bên cạnh đó còn có tình cảm bạn bè với gia đình cũng rất đáng đọc. Thật sự đề cử mọi người truyện này lắm đó. P/s: Mọi người có thấy lạ là hôm nay mình lại nói tên nhân vật chính ra mà không nói công-thụ như các bài review trước không hehe. Thực ra là vì đây là hỗ công nên không phân chia công thụ, để review khách quan nên mình không dám nói theo cảm nhận ai công ai thụ từ đầu sợ mọi người đọc sẽ bị áp đặt nên để cuối mới nói =)). Ai theo Dịch công Nam thụ với tui thì giơ tay nào =)). *** VOTE : 9.5/10 Một câu chuyện đời thường, gần gũi như chuyện kể của người hàng xóm kế bên nhà. Khưu Dịch và Biên Nam, hai người đàn ông tình cờ gặp gỡ nhau và nhận định nhau. Trong hai người, mình không thích ai hơn ai. Chỉ có chút quyến luyến Khưu Dịch hơn một chút. Vì thực sự, Khưu Dịch đã khổ nhiều rồi. Cả khổ thân lẫn khổ lòng, suốt cả gần mười năm. Khưu Dịch xuất hiện rất ngầu. Ngầu đến độ cả khi mình mường tượng ra dáng vẻ thiếu niên mười tám ấy vô tình gặp ngoài đời thực, tim sẽ đập, chân sẽ run. Xe đạp thể thao màu xanh lục huỳnh quang, đôi mắt nhạt màu và sóng mũi cao thẳng. Vừa gặp đã phang cho Biên Nam và Vạn Phi mấy gậy rồi nghênh ngang rời đi. Hóa ra là anh đạo trường Vận tải đường thủy. Thì là trai không hư gái không yêu mà. Nhưng thật ra đánh nhau chỉ là một cách phát tiết những buồn bực u uẩn trong lòng của Khưu Dịch mà thôi. Vì cuộc sống của Khưu Dịch nhiều bộn bề lo toan quá. Hoàn cảnh gia đình không tốt, sức khỏe người thân không tốt. Từ bé Khưu Dịch đã phải vừa đi học vừa đi làm để xoay xở chi tiêu trong gia đình. Ấy mà bố và em trai chưa một ngày bị bỏ đói. Ngược lại đứa nhóc Khưu Ngạn, lớn lên vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Cơm của Khưu Dịch nấu, nhiều tình cảm, cũng nhiều mồ hôi và nước mắt của Khưu Dịch ngày đó.  Thật thương mà không sao nói hết. Với Biên Nam, mình lại xuất hiện phần đồng cảm. Mẹ là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người ta, cậu vĩnh viễn mang một vết thương lòng to lớn. Ở cùng bố và gia đình của bố, Biên Nam luôn cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình hết sức có thể. Dù tiền cậu có dư dả, nhưng khoảng trống trong lòng lại mênh mang. Biên Nam sống không mục đích mười tám năm trời, đến khi gặp Khưu Dịch. Dường như những ngày ấy là ngày Biên Nam bắt đầu bận rộn nhất, là những ngày bắt đầu sống có ý nghĩa nhất. Vì sự xuất hiện của một người, Biên Nam đã có thể không để sự tồn tại mơ hồ của mình gặm nhấm cuộc sống thực sự của cậu. Nói sao nhỉ, đây là một câu chuyện chân thật và bình dị mà biết đâu ai đó sẽ có cơ duyên nghe được một lần. Không có lời thề non hẹn biển. Không có ý nghĩ kinh thiên động địa. Cả hai tình cờ nhận ra nhau, đấu tranh và tiến tới vì nhau. Vì tác giả gần như đã viết ra một hành trình đủ đầy cho hai người, lại khiến mình chẳng biết viết gì cho phải. Khưu Dịch và Biên Nam, trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc bên nhau, có hiểu lầm, có nước mắt. Không khó để nhận ra tình cảm dành cho đối phương. Nhưng lại không dễ gì chấp nhận được mối quan hệ phải đương đầu với nhiều khó khăn này. Điều quý giá khiến Khưu Dịch và Biên Nam bên nhau lâu đến vậy, có lẽ là vì hai người vẫn luôn tôn trọng đối phương, dành cho đối phương một khoảng trống đủ rộng để được làm chính mình. Không biết tự khi nào đôi oan gia quyến luyến nhau không dứt. Có thể là vào những ngày mà Khưu Dịch gãy chân, Biên Nam vô tình làm Đại hổ tử sang chăm nom Nhị Bảo. Bởi, người ta nói tuổi trẻ không đánh không quen. Không có màn đánh nhau, không có sự hiểu lầm, hai người cũng chẳng nhận ra nhau được. Hay bắt đầu rung rinh dữ dội khi cùng tiến cùng lùi, đêm sinh nhật mượn men say chếch choáng mà suýt nữa hôn phải nhau. Hay là lúc mặc độc một chiếc quần bơi mà đạp xe băng băng về thành phố. Nụ hôn dưới dòng suối, hoang sơ mà lãng mạn không thốt nên lời xác định mối quan hệ. Tâm tư Khưu Dịch và Biên Nam vừa bù trừ nhau, lại vừa hỗ trợ nhau. Khưu Dịch ẩn nhẫn phong bế nội tâm biểu cảm chính mình. Biên Nam buồn vui giận thích đều tìm cách mà thể hiện ra bên ngoài. Khưu Dịch mang nặng mặc cảm, gánh nặng trong lòng. Lòng Biên Nam lại rộng lớn. Biên Nam tuy không nói nhưng tâm tư tinh tế. Khưu Dịch cũng không mở lời nhưng nhìn là sẽ nhận ra. Trong cuộc sống, Biên Nam và Khưu Dịch mỗi người đều là điểm tựa cho đối phương. Không ai yêu ít hơn ai trong tình cảm. Cũng không ai dựa dẫm vào ai. Mỗi người đều là một cá thể mạnh mẽ độc lập, có sự nghiệp, có chí hướng. Hai người là hai người đàn ông đầy ý vị. Nhưng là hai người đàn ông thuộc về nhau. Bởi thế mình không muốn tách ai ra để nhận xét.  Nhắc đến Sói đi thành đôi, mình vẫn sẽ nhắc một lúc cả Khưu Dịch lẫn Biên Nam. Hai là một, mà một cũng là hai. Một trong những chi tiết làm mình xúc động nhất là khi bố Khưu mất. Trong vài chương, tác giả đưa người đọc chuyển biến qua những tâm trạng khác nhau. Hồi hộp, hoang mang, đôi chút vui vẻ, cuối cùng là đau lòng đến bật khóc. Đoạn khi Khưu Dịch quyết định không cấp cứu và gục ngã bên giường bệnh của Bố khóc òa lên trong vòng tay của Biên Nam, mình thật sự đã rơi nước mắt. Sinh ly tử biệt là điều không thể tránh. Nhưng sự ra đi này có đôi phần đột ngột với một thanh niên như Khưu Dịch, lại có phần bất công với đứa trẻ Khưu Ngạn.  Khưu Dịch phải chọn lựa giữa việc làm theo ý nguyện của bố và làm theo con tim. Khưu Dịch không muốn làm trái ý bố. Khưu Dịch cũng không trả bố lại được cho Khưu Ngạn. Khưu Dịch là người lựa chọn chấm dứt sinh mệnh cho bố mình. Người đau khổ nhất, chắc chắn không ai khác ngoài Khưu Dịch. Một Khưu Dịch chỉ vừa suýt soát mười tám mười chín. Từ bé đến lớn, cuộc sống đã luôn bắt Khưu Dịch phải lựa chọn. Thật sự có phần hơi tàn nhẫn… Lựa chọn học lên cao hay lựa chọn học một trường tầm trung để đi làm xoay xở tiền sinh hoạt. Lựa chọn sống thật với tính hướng hay lựa chọn cô độc cả một đời. Lựa chọn giữa lý trí phủ nhận hay lựa chọn tình cảm chấp nhận mối quan hệ với Biên Nam. Tất cả đều là điều Khưu Dịch phải một mình đấu tranh, một mình lựa chọn. Đến khi có Biên Nam. Khưu Dịch đã không còn phải lựa chọn bất kì điều gì một mình nữa. Có Biên Nam ủng hộ, Khưu Dịch mới thật sự thoát ra khỏi vòng tăm tối luẩn quẩn trong tiềm thức của bản thân mình. Không còn thấy Khưu Dịch nhắc đến cơn ác mộng về mẹ mỗi đêm. Ừ. Chắc là thật sự Khưu Dịch đã được giải thoát. Cái thứ hai chính là thư tình một ngàn chữ nắn nót của Biên Nam dành cho Khưu Dịch.  Đơn giản, gần gũi, lại ngô nghê đến mức ngốc nghếch. Nhưng tình cảm vẫn thật nhiều, đúng không. Thử nghĩ đến một anh chàng làn da rám nắng, mặc một bộ quần áo thể thao nằm dài trên bàn cắn bút viết mấy dòng buồn nôn, quả thực khiến người khác muốn chọc ghẹo. Ây, mình cũng không biết nói gì nữa vì quả thực đã mãn nguyện với kết cuộc lắm rồi. Sói đi thành đôi đơn thuần là một câu chuyện cũ của hai thanh niên hừng hực sức sống gặp nhau và yêu nhau. Hai người may mắn khi có nhiều bạn bè tốt và thân tình như Vạn Phi và Thân Đào. Sau lại có thêm La Dật Dương, Dương Húc. May mắn khi có một đứa em đáng yêu trưởng thành sớm như Nhị Bảo Lông Xoăn. Những không vui bất hạnh hai người vô tình gặp phải lại chính là bài học, động lực thúc đẩy cả hai không lùi lại. Khưu Dịch vẫn có một gia đình mà mình cần phải lo toan bảo vệ. Biên Nam thì ngược lại, bắt đầu có một gia đình để cậu học cách quan tâm và chăm sóc. Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ cũng không hề đáng ghét như mình tưởng. Phần hành động của hai người, phần nào mình vẫn có thể hiểu được. Không dễ dầu chấp nhận một đứa trẻ được sinh ra bởi sự bội phản của bố. Nó xuất hiện trước mắt, đồng nghĩa với sự phản bội của bố luôn hiện hữu, tồn tại. Chí ít ra, hai người chưa từng thật sự ngáng chân hay cản đường Biên Nam. Ít nhất khi Biên Nam khó khăn, chút ít máu mủ đã khiến Biên Hạo rat ay giúp đỡ. Phiên ngoại mười năm chính là một dấu chấm hết viên mãn nhất, hài lòng nhất mà mình có được. Không cần biết thêm những đắng cay trong mười năm đó. Chì biết rằng sau mười năm, Khưu Dịch và Biên Nam vẫn bên nhau, yêu nhau thật nồng nàn. Hai người học cách hòa hợp nhau, có một căn nhà treo thư tình năm mười tám và tủ kính đặt tượng đất Khưu Dịch nặn. Biên Nam không trốn tránh bố và xuất thân của mình, có thể ôm con của Biên Hạo nói hai ba câu. Khưu Dịch không mặc cảm tội lỗi với bố mẹ dưới mồ sâu. Vậy là đủ. Vậy là đủ rồi. À. Dương Húc và Giang Thạch, mình nghĩ thực ra nếu viết riêng cho hai người một câu chuyện, ắt hẳn cũng vẫn là một câu chuyện đáng để nhắc tới. Ông chủ Thật Nhàm Chán với tổng huấn luyện viên Triển Phi, ngầu biết mấy nhỉ. Haha. *** Một câu chuyện tương ái tương sát của hai chàng trai đẹp trai bắt đầu. Từ hai kẻ xa lạ rồi ghét nhau, như câu "một núi không có hai hổ" áp dụng lên người cả hai vậy, từ ánh mắt đầu tiên chẳng thể ưa nổi nhau, còn hẹn đánh nhau không ngừng đến nhập viện lại có thể thích nhau, đứng bên nhau, hiểu nhau thật sự là sự đời khó lường. Cuộc sống khó khăn nhưng đâu đó vẫn có nơi thuộc về mình, nơi ấm áp ấy cho bản thân cả hai sự can đảm để đối mặt. Họ mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, con người bằng da bằng thịt sao có thể lúc nào cũng chống đỡ sương gió bên ngoài, nhưng cái họ cần là cái ôm dành cho nhau. SÓI ĐI THÀNH ĐÔI là câu chuyện tình cảm của Khưu Dịch và Biên Nam, tình cảm bạn bè giữa đàn ông với đàn ông, còn có cả những nhân tình thế thái khác, tạo nên một câu chuyện chân thật. Hãy cùng nghe review nhé! Tên khác: (Lang Hành Thành Song) Tác giả: Vu Triết Thể loại: Đam mỹ (Nam & Nam), hiện đại, học đường, oan gia, hỗ công, HE. Nhân vật chính: Khưu Dịch & Biên Nam Một câu chuyện tương ái tương sát của hai chàng trai đẹp trai bắt đầu. Từ hai kẻ xa lạ rồi ghét nhau, như câu “một núi không có hai hổ” áp dụng lên người cả hai vậy, từ ánh mắt đầu tiên chẳng thể ưa nổi nhau, còn hẹn đánh nhau không ngừng đến nhập viện lại có thể thích nhau, đứng bên nhau, hiểu nhau thật sự là sự đời khó lường. Cuộc sống khó khăn nhưng đâu đó vẫn có nơi thuộc về mình, nơi ấm áp ấy cho bản thân cả hai sự can đảm để đối mặt. Họ mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, con người bằng da bằng thịt sao có thể lúc nào cũng chống đỡ sương gió bên ngoài, nhưng cái họ cần là cái ôm dành cho nhau. SÓI ĐI THÀNH ĐÔI là câu chuyện tình cảm của Khưu Dịch và Biên Nam, tình cảm bạn bè giữa đàn ông với đàn ông, còn có cả những nhân tình thế thái khác, tạo nên một câu chuyện chân thật. Hãy cùng nghe review nhé! Có nhiều người không thích hỗ công, nhưng đừng vì thế mà nhấn bỏ truyện khỏi danh sách truyện hay. Cảnh mười tám cộng ở đây bị che màn hết, đầu tiên là Biên Nam nằm trên, sau đó là Khưu Dịch nằm trên. Tôi đoán rằng Khưu Dịch có tố chất làm công hơn, nên có lẽ Khưu Dịch sẽ nằm trên dài dài. Dù không thích hổ công nhưng vì diễn tả không rõ nên dù không thích bạn cũng có thể nhảy hố. Câu chuyện bắt đầu như thế nào nhỉ? Ở trong vùng, chỉ có ba ngôi trường, ba ngôi trường này nằm cũng không cách xa nhau lắm, đó là Trường Thể Thao, Vận tải đường thủy và Vệ Giáo. Hai Trường Thể Thao và Vận Tải Đường Thủy đều dương thịnh âm suy, vì vậy tất cả nam sinh đều sắp bị bệnh mất cân bằng nội tiết tố hết nên đều đặt niềm hy vọng vào mấy cô em bên Vệ Giáo xinh xắn ngọt ngào. Mâu thuẫn này bắt đầu từ một phía là Biên Nam – kẻ đang theo đuổi hoa khôi xinh đẹp Trương Hiểu Dung. Biên Nam là ai? Đẹp trai có đẹp trai, gia thế có gia thế, dáng người có dáng người, năng lực có năng lực, từ nhỏ đến lớn gái xếp hàng theo cậu nhiều vô số kể, có thể xếp một hàng dài quanh cái trường Thể Thao này. Không phải Biên Nam thích Trương Hiểu Dung mới cua nhỏ, đơn giản là dư thời gian và thấy thú vị, dù không thích cũng không chịu được chuyện cô nàng ẫm ờ với mình còn qua lại với Khưu Dịch – kẻ cầm đầu trường Vận Tải Đường Thủy. Còn đứng hứng chuyện với bạn gái bạn thân cậu nữa, thù mới hận cũ, nên cậu và bạn thân cậu quyết định phục kích đánh người, quyết tâm đánh cho ra nhẽ để bớt con bực dộc trong bụng. Con trai mà, kẻ luôn muốn nắm mọi thứ và có ý sở hữu rất cao. Ngoài chuyện tình cảm này nọ, người ta gọi là kẻ thù truyền thuyết, chỉ cần nhìn là đã không ưa nhau. Thật ra Biên Nam cũng không như bề ngoài vô ưu vô lo không màn chuyện đời, trong trái tim cậu là một trái tim mềm, vô ưu là thật nhưng cũng có những chuyện làm cậu buồn phiền và tổn thương. Dù vô tình hay cố ý, gia đình cậu, mẹ cậu cũng đã làm cậu buồn, cậu bé Biên Nam đã từng tìm một góc không người để khóc. Tuy bố cậu thương cậu, nhưng cái nhà đó không bao giờ là nhà của cậu, nơi đó luôn có gia đình 4 người kia, cậu chỉ là kẻ thừa. May mắn với tính cách đó, cậu không bị sa vào con đường lạc lối. Lần đánh đó, đánh cho Khưu Dịch phải nằm viện. Mà Khưu Dịch cũng không phải được mỗi cái hư danh, nấm đấm của Khưu Dịch khác với vẻ ngoài trắng trẻo, nấm tay cũng chắc đến đáng sợ, so ra còn phải nhỉnh hơn kẻ bên trường thể thao Biên Nam một bậc, nếu đánh một mình chắc hẳn sẽ chịu thiệt. Vẻ ngoài đẹp trai con lai làm cho Khưu Dịch trở thành tiêu điểm của bọn con gái, con gái thích cậu chỉ có hơn chứ không kém hơn Biên Nam một chút nào. Tuy vậy, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa hề có bạn gái, bởi vì lúc nhỏ đã nhận ra tính hướng kỳ lạ của bản thân nên tính tình cũng khép kín hơn những đứa trẻ khác. Ba mẹ Khưu Dịch vì một lần bị tai nạn xe cộ mà để lại bao nhiêu dư âm về sau, mẹ mất, ba bị liệt nửa người chỉ ngồi được xe lăng. Một cậu bé mười tuổi còn đang tuổi ăn chơi phải cắn chặt răng đứng dậy chống đỡ gia đình, lăn lội khắp nơi. Tính cách cả hai phải nói là hoàn toàn tương phản. Khưu Dịch luôn nghiêm khắc và lo toan mọi chuyện, cái gì cũng để ở trong lòng không chịu tâm sự cùng ai, nói dễ nghe là biết lo cho tương lai nhìn xa trông rộng, nói khó nghe là kẻ hay suy nghĩ tiêu cực và hiện thực hóa. Biên Nam thì khác, cậu có buồn có vui, mọi thứ cậu đều bộc lộ ra và khó dữ trong lòng, cậu là một người bạn đáng tin cậy và đôi phần ngốc nghếch. Tinh cảm họ được nối với nhau là nhờ cậu bé Khưu Nhạn – em trai Khưu Dịch. Biên Nam gặp Khưu Nhạn vào một lần tình cờ khi thấy cậu bé khóc vì mất 300 đồng, nhìn Khưu Nhận mà Biên Nam nhớ về mình của ngày xưa nên lòng tốt đột nhiên quỷ tha ma bắt mà hiển hình, giúp đỡ một chút, rồi giúp luôn người ta hồi nào không hay. Đánh anh người ta nhập viện mà còn không biết, ngày nào cũng tới nhà nấu cơm chăm lo như cô vợ nhỏ, lúc biết đây là nhà của kẻ thù thì hận không thể lập tức biến thành gió mà bay đi luôn cho đỡ mệt đỡ xấu hổ. Hai người tiếp xúc, bắt đầu hiểu nhau. Biên Nam nhận ra Khưu Dịch không đáng ghét như tưởng tượng, Khưu Dịch cũng nhìn ra Biên Nam là kẻ vô ưu vô lo, nóng tính, nhưng sâu trong tim rất nhạy cảm với mọi thứ. Có lẽ chính họ cũng không biết thích đối phương từ lúc nào. Khưu Dịch có lẽ là người thích trước, nhưng vì quá bình tĩnh mà không ai nhận ra, còn Biên Nam chính là vì hết ghét nên bị nhan sắc mê hoặc mà thích người ta hồi nào không biết, cậu còn trốn chui chốn lũi khi phát hiện điều không đúng, điên lên điên xuống vì ép hôn Khưu Dịch, lăn qua lăn lại khi nhận ra tình cảm không nói nên lời. Biên Nam cũng chỉ là cậu bé mười tám tuổi, đối mặt với đồng tính luyến ái, sợ hãi sao không có kia chứ? Có lẽ nếu quyết tâm cậu còn có thể bóp chết thứ không nên nẩy mầm trong tim. May rằng cậu có một người bạn tốt, tính tình và suy nghĩ rất đơn giản nên dễ dàng gỡ rối cho mình. Lại còn gặp Khưu Dịch đi cùng người con gái khác trò truyện vui vẻ nữa chứ? Rõ ràng mấy bữa trước còn vui vẻ với mình mà giờ coi cậu như người lạ, dù rằng chính cậu là kẻ xa lánh trước nhưng vẫn cảm thấy lòng như kiến bò. Cuối cùng cậu cũng kết luận được câu trả lời cho mình. Chỉ cần nhìn cách Khưu Dịch thay đổi, biết cười biết nói biết đùa như bộ dạng của đứa trẻ nên có, những cảm xúc lắng động dù tác giả không miêu tả kỹ vẫn cảm nhận được thứ mà Biên Nam dành cho Khưu Dịch khiến Khưu Dịch rung động ra sao. Biên Nam mạnh mẽ và cũng bất ngờ đâm thẳng vào cuộc sống vốn chỉ một nhịp thở của Khưu Dịch. Tình yêu này không sướt mướt cẩu huyết, nó dứt khoát và đương nhiên một cách tự nhiên. Thích chính là thích, thế là nói ra. Chuyện tình của con trai là như vậy nhỉ? Mạnh mẽ đến nỗi họ có thể chống đỡ cho nhau một bầu trời. Có nhiều gian khó đấy, cũng nghi ngờ đấy, nhưng cuộc sống mà, sao thoát khỏi những khó khăn đeo bám. Khi Biên Nam nói cho gia đình biết tính hướng vào một dịp bất ngờ, cậu dường như bị đuổi khỏi nhà. Rồi ba Khưu nhập viện, mất, mọi chuyện như rối tung cả lên. Chỉ là, người chết cũng đã chết, kẻ sống vẫn phải sống, họ tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc của mình và thật sự nắm tay nhau đến bạc đầu. Lời văn không phải mềm mại như những bộ khác, như tự thuật thôi, mạnh mẽ và dứt khoát như chính cách mà tác giả tạo nên tình yêu trong truyện. Rất hay. Đọc đến cuối mà lòng vẫn còn vươn vấn, phải bật cười vì sự đáng yêu của họ. Cả hai trồng nhiều chậu hoa bên nhà, để khi cãi nhau, anh tức cậu thì đá vào chậu hoa cậu làm, cậu tức anh thì đá mấy phát vào đống hoa anh trồng, ngây thơ như những đứa con nít, còn ghen tuông vô cớ nữa chứ. Đọc xong mới cảm thấy, chỉ cần bên nhau, đơn giản cũng là một hạnh phúc rồi. Trong truyện còn có một cặp khác, đó là Dương Húc và Thạch Nam. Họ lúc trẻ không có kiên trì và dũng khí như Khưu Dịch và Biên Nam, bỏ lỡ bảy năm, tình cảm dường như đã phai nhạt. Không hề! Dường như nó vẫn ở đó, trong tim họ, chỉ đợi một khắc người kia nói ra sẽ nở rộ như những cánh hoa mùa xuân. Có lẽ Dương Húc cảm thấy bản thân sai khi phát triển một thứ tình cảm vượt qua rào cản với Thạch Nam, Dương Húc bị Thạch Nam tổn thương quá sâu để lại vết cắt không nhỏ trong lòng, dù giận, dù nói không quan tâm nhưng Dương Húc vẫn biết rằng, sâu trong lòng, có tiếng nói chờ đợi bảy năm, vẫn mong ước được đợi đến ngày Thạch Nam thật sự xin lỗi mình. Bảy năm ấy, chính là bảy năm chữ hiếu của Thạch Nam dành cho ba mình, giờ đây Thạch Nam không còn gì để tiếc nuối nữa, nắm tay người yêu cùng tiến bước. Tác phẩm rất hay, tôi không thể cho điểm mà chỉ nói đây là câu chuyện rất đáng đọc. Bạn sinh ra không phải là một lựa chọn tốt, nhưng đều có quyền được hạnh phúc.   Mời các bạn đón đọc Sói Đi Thành Đôi của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Niên Hoa
Editor: Mr.Downer  Thể loại: Hiện đại, ấm áp, tình hữu độc chung, HE. Độ dài: 21 chương và 2 phiên ngoại. Diễn viên chính: Thẩm Lạc x Hạ Nhất Dương Không còn gì có thể biến thái hơn lại còn ẫn nhẫn cố chấp công cùng với tiểu thụ ngoan ngoãn đáng yêu. Hỗ sủng, tình yêu cuồng theo dõi. Tránh lôi: Thiên về hiện thực văn, bối cảnh vẫn là Tô Châu, công thụ đều sắp 40, không thể một chút kinh nghiệm tình dục cũng không có, như vậy không thực tế, nhưng thói quen của tôi chính là sau khi hai người cùng một chỗ chỉ có lẫn nhau. Chậm nhiệt văn, độ ngọt về sau tuyệt đối tăng mạnh, mong các bạn nhẫn nại. *** [Review] Niên hoa – Tĩnh Thủy Biên Posted by KAN NO AME on 06.09.2018 Nói thế nào nhỉ, mình thích giọng văn Tĩnh Thủy Biên, rất đỗi dịu dàng, phảng phất nét u buồn. Rõ ràng nội dung câu chuyện rất tươi sáng, cũng tràn đầy hy vọng về tương lai, nhưng mỗi khi đọc mình vẫn thấy man mác buồn… Giống Tháng năm qua, bối cảnh Niên hoa vẫn là vùng sông nước Giang Nam êm đềm, nơi tình yêu giữa Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương đơm hoa kết quả. Dung lượng câu chuyện chỉ có 21 chương, rất ngắn, không dài, thế nên tình yêu giữa họ cũng giống như nét bút thoảng qua, nhưng đẹp. Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương gặp nhau vào tháng năm đại học, hai thiếu niên năm ấy thích nhau, nhưng không có duyên, một người ra nước ngoài, một người ở lại tiếp tục lập nghiệp. Hạ Nhất Dương chờ Thẩm Lạc 15 năm, dù cho hắn có nói có thể sẽ không quay lại, ngày ngày xem trộm instagram của hắn, của bạn gái cũ hắn. Thẩm Lạc xa Hạ Nhất Dương từng ấy thời gian, hắn đếm cả từng ngày. Vì sao lại xa nhau? Vì sao lại ra nước ngoài? Vì gia đình hắn phát hiện ra tính hướng của hắn, đưa hắn vào trại chữa bệnh. Trong khoảng thời gian ấy, hắn vẫn luôn bảo không chữa được đâu, ừ đúng rồi, không phải là bệnh, chữa cả đời cũng không khỏi. Thẩm Lạc không chụp người, trên instagram chỉ toàn ảnh phong cảnh, cả đời này hắn chỉ chụp duy nhất người hắn thương. Ok, vậy thôi, cũng chẳng có gì để spoil cả, cả câu chuyện rất nhẹ nhàng, nói gọn lại chính là chuyện tình lãng mạn giữa đời thường của hai ông chú sắp 40, chi tiết hơn nữa thì, các bạn tự mình đọc và cảm nhận nhé! ^^ *** - NIÊN HOA - Tác giả: Tĩnh Thủy Biên Thể loại: Hiện đại, ấm áp, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, HE. Độ dài: 21 chương và 2 phiên ngoại. Diễn viên chính: Thẩm Lạc x Hạ Nhất Dương Giới thiệu tóm tắt: Thật biến thái ẩn nhẫn chấp niệm công x túng túng ngoan ngoãn trung khuyển thụ. Hỗ sủng, tình yêu cuồng theo dõi. _______ "Niên hoa tố cẩm, tương phùng vị vãn, hoa khai tịnh hảo, tuế nguyệt an nhiên." (Dịch nghĩa: Cuộc đời tươi đẹp, gặp nhau chưa muộn. Hoa nở bình yên, ngày tháng an nhiên.) Truyện kể về chuyện tình giữa hai lão trung niên Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương. Thuở thiếu thời, trong mắt mọi người xung quanh, họ là kì phùng địch thủ thường xuyên cạnh tranh với nhau. Hơn hết, giữa họ còn là một bóng hồng để họ càng ra sức giành lấy. Nhưng ai biết, ngay cả họ cũng không biết, đối phương lại ôm ấp tình cảm sâu kín với mình. Rồi biến cố xảy ra, hai người xa nhau cho đến mãi khi họ đã U40 mới gặp lại. Trong thời gian đó, thực ra Hạ Nhất Dương luôn âm thầm theo dõi insta của Thẩm Lạc, âm thầm đếm từng người bạn gái khác nhau của anh. Khi họ gặp lại, một cuộc thả thính, người đòi ăn người tình nguyện bao ăn diễn ra cả tháng trời. Bạn đọc sẽ hồi hộp chờ đợi đến khi nào ván bài mới được lật ngửa, và cũng sẽ cảm thấy hứng thú với màn tung hứng của hai anh già. Xuyên suốt truyện, có lẽ bạn sẽ luôn nghĩ Hạ Nhất Dương là người thiệt thòi hơn,nhưng mãi sau bí mật mới hé lộ. Trong cuộc tình này, Thẩm Lạc đã vì anh mà nặng tình mà trả giá quá nhiều. Tưởng chừng đây chỉ là một cuộc tình nhẹ nhàng nhưng thật ra trong đó chứa rất nhiều hỉ nộ ái ố, thầm lặng chịu đựng và hi sinh làm người ta cảm động. Cuộc tình thú sau đó của hai người cũng rất hưng phấn. Mọi người nên đọc nha~~ *** Trước đây mình đọc khá ít truyện của Tĩnh Thủy Biên và sau khi đọc xong "Niên Hoa" thì điều khiến mình bực bội và hối tiếc đó chính là tại sao mình không đọc cuốn này sớm hơn, tại sao Tĩnh Thủy Biên lại viết cuốn này ngắn như vậy? :
Nhạt Màu
Edit: Mèo Xù Thể loại: Công cấm dục, là tinh anh xã hội, hormone tràn đầy x Thị dịu dàng, thiện lương, hình tượng nhân thê, vừa gặp đã yêu, ấm áp chữa trị, hiện đại. HE, có bánh bao. Độ dài: 42 chương + 9 phiên ngoại Đọc & sửa lỗi: Thechronicles0134 Bìa: Des by Cordelia/Weather Team Một con người nhạt nhoà trong thế giới xô bồ, chen chúc. Một hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ cho sách thiếu nhi cực kì bình thường, chỉ là cậu không dùng những sắc màu rực rỡ, mà chỉ là những mảng màu nhạt như tính cách trầm lắng của cậu, cũng như cuộc sống bình đạm cậu có. Tụng Nhiên không nghĩ tới rằng, chỉ gặp một bé con bốn tuổi, mà cuộc đời của cậu thay đổi. Một ngày nọ, bé con Bối Bối dẫn theo người cha đơn thân đẹp trai nhiều tiền sự nghiệp thành công của mình tùy tiện bước vào vào thế giới của Tụng Nhiên. Khi truyện cổ tích gặp gỡ đứa trẻ cô đơn, khi căn nhà 8012A ấm áp gặp căn nhà 8012B lạnh lẽo, đây là một câu chuyện liên quan đến gia đình và tình yêu. Note của editor: Lý do mình đào hố này là: 1.Có sugar daddy 2. Có nhân thê thụ 3. Có bánh bao dễ thương ngoan ngoãn 4. Có mèo. Rất mong sẽ được mọi người ủng hộ. Vẫn là truyền thống của nhà mình, lấp hố có thể chậm, nhưng sẽ không bỏ hố, trừ những trường hợp bất khả kháng. Truyện này thì ngọt ngào ấm áp cực luôn, knhưng vì mỗi chương đều rất dài nên tốc độ ra chương sẽ chậm, hoặc là mình sẽ edit để làm hàng tồn rồi post nên sẽ post sau khoảng một thời gian nữa nhé. *** Review Nhạt màu – Thập Cửu Dao   Hôm nay đi lang thang tìm hiểu thì gặp được review khá hay về Nhạt màu của chị Gekkabijin trên blog Lâm Phong nên mình xin phép cop về nhà cho mọi người cùng đọc. Còn chương cuối Nhạt màu xin hẹn mọi người tối mai để mình beta, cập nhật mục lục cho xong đã >< Cảnh báo trước, review CÓ SPOIL NHIỀU. “Truyện này có cái tag công thụ lừa đảo nhất mà mình từng đọc luôn. Công k hề “cấm dục”, bề ngoài nhìn cảm giác vậy nhưng tính cách thì k hề như thế, thụ cũng k phải kiểu “ôn nhu thiện lương” như chuẩn bình thường mà ẻm có đôi khi rất tăng động và nắng mưa thất thường. Mình lướt qua khúc đầu, bắt đầu đọc từ 2/3 trở đi nên spoil khúc đầu có thể k chắc lắm, và spoil này tiết lộ khá nhiều tình tiết truyện nên ai muốn hồi hộp hay k muốn bị mất hứng thì cân nhắc kỹ trước khi đọc nha: Thụ là một họa sĩ tự do, chuyên vẽ tranh minh họa/ truyện cho con nít. Lần đầu tiên nhìn thấy công từ xa, thụ đã bị sét oánh cái đùng, quyết định thuê căn nhà đắt đỏ (chỗ này mình lướt nên k chắc lắm về chuyện giá thuê này nọ) chỉ vì muốn có thể được nhìn thấy “nam thần” một lần nữa, mà k hề biết rằng, nhà của “nam thần” ngay ở đối diện chứ chẳng đâu xa. Công đi công tác, giao con trai 4 tuổi cho bảo mẫu trông, mà vị bảo mẫu này hết sức “có trách nhiệm”, vì chuyện nhà mà xin nghỉ bằng cách dán tờ giấy lên cửa rồi quẳng luôn thằng bé k thèm quan tâm. Thụ tình cờ thấy có đứa nhỏ trước cửa nhà thì tình thương trỗi dậy, dẫn vô nhà tắm rửa cho ăn, chăm sóc như con ruột mà một lần nữa k hề biết rằng đây là con trai của nam thần. Công gọi điện về hỏi thăm con trai thì mới hay bảo mẫu vô trách nhiệm quá nên thụ đã giúp công chăm sóc con mình. Trò chuyện qua điện thoại được vài lần, công cảm thấy thụ là một thanh niên sáng sủa, tốt bụng lại đáng tin cậy, quan trọng nhất là cực kỳ yêu trẻ con nên mời thụ làm bảo mẫu cho con của mình, trong sự sung sướng hạnh phúc ngất ngây của thụ (vì trước khi công đưa ra lời mời thụ đã muốn xin công cho mình chăm đứa bé rồi). Bởi vì sinh trưởng trong 2 hoàn cảnh rất khác nhau mà công và thụ nảy sinh tranh cãi về vấn đề giáo dục con cái, thụ nổi nóng ăn nói khó nghe làm công tức giận, giao con trai cho người khác chăm sóc. Bảo mẫu mới là một cô gái trẻ, có đào tạo chuyên nghiệp nhưng lại k nhạy cảm và tinh tế như thụ, khiến công lần nữa nhận ra chỉ có thụ là phù hợp chăm lo cho con mình nhất. Hai người lại hòa thuận với nhau, thông qua những cuộc điện thoại mỗi ngày để báo cáo tình hình của đứa bé, tình cảm giữa công thụ cũng dần nảy sinh. Rốt cuộc đến ngày thứ… 9 nói chuyện với nhau, công quyết định thổ lộ với thụ, hy vọng thụ cùng mình xây dựng một gia đình 3 người hạnh phúc. Trong số hơn năm, sáu trăm bộ đam mỹ mình đã đọc, đây là lần đầu tiên mình thấy một kiểu yêu hoàn toàn mới lạ. Người ta yêu qua mạng, qua game online, qua chat QQ, qua mai mối tùm lum loại, chỉ duy nhất chưa thấy: yêu qua điện thoại. Công thì thông qua thiết bị giám sát ở nhà đã thấy mặt thụ chứ thụ thì 100% chả biết công mặt mũi tròn méo, tướng tá mập ốm ra làm sao mà vẫn yêu, và 2 người phải lòng nhau chỉ trong vỏn vẹn chưa tới… 10 ngày. Σ(‘◉⌓◉’) Về cái phần mình nói ở trên: tag tầm bậy thì đúng là công tinh anh, “nội tiết tố” toát ra đầy trời nhưng thực tế ảnh k hề cấm dục, mà chính xác là kiểu bình tĩnh, lịch thiệp. Từ lúc thổ lộ với thụ thì cứ trêu thụ miết, 2 người gặp nhau thì ăn sạch thụ k còn 1 miếng xương, sau đó thì một tuần bảy ngày làm đều như vắt chanh, “cấm dục” cái chỗ nào??? Còn thụ thì k hề là kiểu ôn nhu hiền thê lương mẫu gì như phần giới thiệu nói. Thụ đúng là có phần “nhân thê” nhưng nhân thê ở đây chỉ biểu hiện qua chuyện ẻm chăm con của công cực kỳ chu đáo và nấu ăn ngon. Chuyện này cũng xuất phát từ quá khứ của thụ: bị cha bỏ rơi khi mới 6 tuổi, thụ bị tổn thương tâm lý nên có đôi khi hơi thần kinh, cứ thấy số là đếm, mà đã đếm thì k ngừng được, cho nên đi học k học được môn toán, cũng k thể vào đại học, chỉ có thể vẽ tranh minh họa cho trẻ con để kiếm tiền. Cũng chính vì từ bé đã phải 1 mình đối mặt với thế giới nên thụ rất thương con nít, cực kỳ cưng chiều con của công và cũng rất tự ti, dễ nổi nóng, nóng lên là nói năng k để ý gì, sau đó lại hối hận. Đại khái thì vì ảnh hưởng của bệnh mà tính cách thụ khá thất thường – nhất là với công (đây là điểm trừ hơi bị lớn của thụ). Về công thì: mình chỉ nói 2 chữ “Hoàn hảo” – trừ trong vấn đề nuôi dạy con. Mặc dù có con nhưng thực tế công k hề “thẳng” (như lời công nói) mà là cong – thẳng theo kiểu rất uyển chuyển, bản thân công cũng k quan tâm đến vấn đề yêu nam hay nữ. Bởi vì đứa bé ra đời nằm ngoài ý muốn của công (còn tại sao lại vậy thì mọi người nên đọc để biết, cũng khá là bất ngờ. =]]]) nên công k hề biết làm thế nào để nuôi dưỡng một sinh vật bé nhỏ như vậy. Công cho con trai tất cả vật chất, công cũng thương con nhưng vì k đủ nhạy cảm mà k quan tâm được tới tâm tư tình cảm của đứa nhỏ, thậm chí trong lòng công, nếu phải lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, công sẽ từ bỏ cái thứ nhất. Cũng chính vì điều này mà công – thụ từng xảy ra tranh cãi kịch liệt, mãi đến sau này, thấy con trai khóc lóc, làm những chuyện mà nó chưa từng làm với mình; biết được quá khứ của thụ, công mới nhận ra, gia đình có ý nghĩa quan trọng thế nào. Nói chung, về nội dung, trừ chuyện công thụ yêu nhau quá nhanh, cũng quá “thần kỳ” thì truyện có tình tiết, cách miêu tả tốt. Công được xây dựng y như những anh “tổng tài khốc suất cuồng bá duệ” khác, có bá đạo, có dịu dàng, có thâm tình, ngoại hình đẹp như người mẫu, là tinh anh trong ngành sản xuất robot, thiết bị điện tử, tóm lại là hình mẫu của 3 chữ “cao phú soái”, nhưng hễ gặp thụ thì tự động bật mood “lưu manh giả danh trí thức”, thường làm thụ đến muốn bò lết xuống giường. Thụ thì tốt bụng, biết săn sóc, thông thường sẽ ngoan ngoãn nhân thê, nhưng đụng tới công thì ẻm bật đủ thứ mood: ngạo kiều, tạc mao, biệt nữu, dâm đãng, ngốc manh… đủ hết, với trẻ con thì tinh tế, với công thì ngơ ngơ, lắp bắp, nhiều khi ngố tàu ghẹo công tới “cứng như đá” mà k hề hay biết. Truyện có thịt, mà hài nhất là 2 người gọi chuyện giường chiếu của mình = ăn hoành thánh: thụ là chủ tiệm, công là khách, ăn sạch hoành thánh thì sẽ trả đủ “tiền”. =))))))))))) Tóm lại là nếu k phải công khống, sủng công quá mức thì truyện này cũng đọc được. Bé con trong truyện khá đáng yêu chứ k xéo sắc hay cản trở nhiều như những truyện khác, đề cử cho bạn nào thích đọc truyện ấm áp, những đoạn mô tả về cuộc sống hằng ngày của thụ với đứa bé rất dễ thương. ^^ (ps: Trong truyện còn có cp mèo “thái giám” yêu kiểu plato rất hài hước. =]]]) *** Nhạt màu – Thập Cửu Dao – EDIT HOÀN Hiện đại, nhẹ nhàng, ngoài đàng hoàng trong lưu manh công x ngoài nhân thê trong dụ thụ Một câu chuyện tình yêu từ xa và tiến theo tốc độ tên lửa. Tụng Nhiên là một họa sĩ, vô tình trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ cho cậu nhóc Bố Bố. Trong quá trình chăm sóc con trai, họa sĩ “cưa” luôn người cha Hạ Trí Viễn đang đi công tác xa của bé. Kết thúc chuyến công tác, hai vị lăn giường luôn. Truyện hỗ sủng, thiên thụ chút nhưng không đáng kể. Công chủ động chuyện yêu đương nhưng thụ cũng hùa theo nhanh chóng, rất biết phối hợp. Ưng nhất việc bạn hiểu chuyện và ngoan. Có điều, tình yêu theo tốc độ tàu con thoi và quá hoàn hảo khiến mình cứ thấy hường phấn overload. Chắc không phải gu nên cảm giác bình thường, đọc xong dễ quên. *** [Review] Nhạt màu – Thập Cửu Dao Thể loại: Cấm dục tinh anh hormon bùng nổ công x dịu dàng nhân thê cứng cỏi thiện lương thụ, vừa gặp đã yêu, ấm áp chữa trị, hiện đại, HE, có bánh bao. Độ dài 42 chương + 9 phiên ngoại. Lâu lâu mới kiếm được một bộ như thế này, có công là ông bố đơn thân đẹp trai quyến rũ, có thụ đổ ầm ầm vì khí chất của công. Ai da, mình nên nói những điểm mình thích hay không thích trước nhỉ? Mà thôi, dưới đây sẽ là một đống chữ lộn xộn, không văn vẻ và cực kì thật lòng. Lí do tại sao mình lại quyết định nhảy hố? Thật ra là đầu truyện, editor đã nói bạn ấy đào hố này vì có sugar daddy, có nhân thê thụ, có bánh bao dễ thương và có mèo. Thì mình cũng vậy thôi. Sugar daddy là Hạ Trí Viễn, 31 tuổi, làm một tinh anh xã hội, nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo. Mà Hạ Trí Viễn còn có một đứa con trai bốn tuổi gọi là Bố Bố. Trái với Hạ tiên sinh, Tụng Nhiên chỉ là một cậu họa sĩ nghèo mới 23 tuổi, làm cái nghề vẽ tranh minh họa cho trẻ em, cũng chẳng có gì nổi bật. Tiểu thụ này tình cờ gặp một anh chàng vô cùng đẹp trai, rồi bị cảm nắng ngay lập tức. Thụ vì nam thần đi xe Infiniti của mình mà quyết định nhận lời đến trông nom căn hộ cùng với con mèo bự Bố Đâu Đâu. Bạn nhỏ Tụng Nhiên cứ thế hi vọng có thể gặp lại được nam thần. Ấy vậy mà nam thần chả thấy đâu, tiểu thụ bỗng bắt gặp một đứa bé khóc lóc trước cửa nhà mình. Tụng Nhiên bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu tạm thời của Bố Bố, tuy nhiên không phải chán ghét mà thậm chí còn hơi bị yêu thích nhóc này. Tụng Nhiên trông Bố Bố trong nửa tháng vì Hạ tiên sinh đang đi công tác ở xa, và cũng trong khoảng thời gian này, cậu hàng ngày gọi điện trò chuyện cùng Hạ Trí Viễn. Hai người tuy chưa gặp mặt, nhưng đã khẩu chiến này nọ với nhau. Tụng Nhiên cho rằng, một người đàn ông như Hạ Trí Viễn, tuyệt đối là cực phẩm, nhưng trên phương diện trông con thì cho 0 điểm còn nể tình chán. Còn Hạ Trí Viễn trước giờ vẫn luôn giữ quan niệm riêng về gia đình, coi việc Bố Bố ngoan ngoãn hiểu chuyện sớm là điều tốt. Tóm lại là trong vòng nửa tháng đã có tỉ chuyện xảy ra. Hạ Trí Viễn quan sát mọi việc xảy ra ở nhà, thay đổi ý nghĩ về gia đình, và có cảm xúc đối với cậu thanh niên chưa từng gặp kia. Còn Tụng Nhiên thì ngoài việc thu được sự yêu thích của nhóc Bố Bố thì còn thu phục thêm cả vật tặng kèm là ông bố Hạ kia, cũng cảm thấy thích Hạ tiên sinh dù chưa từng gặp mặt. Tiểu thụ lớn lên trong trại mồ côi, còn có bệnh tâm lí. Mặc dù thời gian trưởng thành, Tụng Nhiên đã học được cách đối đã với mọi người xung quanh, nhưng với những mối quan hệ thân mật hơn thì không. Bởi vậy khi có người chủ động thân cận, cậu sẽ dễ dàng để lộ cảm xúc trước mặt họ, dù tiêu cực, dù có thể dập tắt hết hảo cảm của đối phương. Cậu cãi nhau với Hạ Trí Viễn qua điện thoại, dùng quan hệ mới quen biết vài ngày mà dạy dỗ anh về cách dạy con. Mà Hạ tiên sinh cho dù ban đầu có không đồng ý với cậu, nhưng sau này thông qua quan sát qua thiết bị của anh, anh cũng nhận ra bản thân đã sai lầm. Hạ tiên sinh từ xa nhưng vẫn chăm sóc cho cậu, cũng lắng nghe tâm sự của cậu. Trước mặt trẻ con, Tụng Nhiên dịu dàng trầm tĩnh. Trước mặt Hạ Trí Viễn, cậu lại căng thẳng, lắp bắp. Hạ tiên sinh đã thích cậu thanh niên này rồi. Thế là cuối cùng, giống như câu chuyện Sóc Chuột mà Tụng Nhiên kể cho Bố Bố nghe, cậu cũng tìm thấy “quả thông lớn nhất thế giới”, đó là một gia đình, là hạnh phúc mà cậu chưa từng mơ đến.   Yo, thật ra truyện này có rất rất nhiều lỗ hổng. Việc Tụng Nhiên tình cờ gặp nam thần Infiniti, rồi nam thần cũng trùng hợp là Hạ tiên sinh, thôi thì nhiều truyện có rồi. Nhưng mà chỉ vọn vẹn chưa đầy nửa tháng, chắc tầm chục ngày mà Tụng Nhiên đã đồng ý yêu đương với Hạ tiên sinh? Ờ, cứ cho là Hạ Trí Viễn có thể tra ra hết thông tin của Tụng Nhiên, cũng hàng ngày quan sát con trai và Tụng Nhiên ở nhà, cơ mà bạn Tụng Nhiên đâu có biết mặt Hạ Trí Viễn đâu. Nếu không phải anh công bảo xem livestream ra mắt sản phẩm thì chắc đến lúc ba ba của Bố Bố về thì bạn tiểu thụ mới biết mặt ảnh mất. Dù muốn dùng tư duy của một người mắc bệnh tâm lí từ nhỏ để suy nghĩ, nhưng mình vẫn không lí giải nổi. Bỏ qua cái này, nói đến cảnh H đi. Lâu nay mình bị sợ đọc mấy cảnh này, mà truyện này vừa hay ngấp nghé cái giới hạn của mình. Nhiều lúc nóng bỏng quá, nhiều lúc tự nhiên khiến mình bật cười. Nhưng mà mình vẫn mong tiết chế lại đi, anh Hạ cấm dục quá nên tinh lực dồi dào hơi hơi nhiều đấy, mới về nước, gặp chính thức lần đầu đã vồ vập được, mệt thực sự. Rồi tiếp theo là tình tiết về sự ra đời của Bố Bố, mình không spoil ở đây đâu, cơ mà lúc đọc đến đoạn đấy, mình bị hết hồn luôn. Và cuối cùng thì là tình tiết nam có thể mang thai, chỉ là một cái phiên ngoại nhỏ nhỏ thôi nhưng mà mình không mong truyện tự nhiên gán tag ABO đâu. Không phải vì kì thị thể loại này, mình vẫn đọc mà, nhưng ban đầu trong truyện có tình tiết kiểu như Tụng Nhiên sợ bà cụ choáng vì mối quan hệ nam nam nên cố tránh đi ấy. Ủa, tự nhiên thấy tạo một cái phiên ngoại và cross over với một bộ truyện khác cứ sao sao ấy.   Ôi dào, sao cái đống không thích dài vậy nhỉ. Thật ra mình không chán ghét truyện này đâu. Đọc ti tỉ truyện đam, ngàn ngàn thể loại thì còn lạ gì. Mình đảm bảo là truyện này vẫn đậm chất giải trí, mình biết thêm vài thứ hay ho về công nghệ, đọc thêm vài câu chuyện trẻ con đáng yêu, và quan trọng là mình có thể cười theo những tình tiết truyện đó. Mà quên mất, còn có một con mèo Bố Đâu Đâu béo béo chảnh chảnh nữa. Xin phép kết thúc review. Và tự thấy còn nhiều đoạn tình tiết hay ho lắm, cơ mà không kể đâu. =)))) Mời các bạn đón đọc Nhạt Màu của tác giả Thập Cửu Dao.
Môi Súng (Thần Thương)
Thể loại: Hiện đại, bao dưỡng Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về những việc xảy ra quanh giới nghệ thuật, những con người làm trong đài truyền hình cũng hãm hại lẫn nhau để đạt được mục đích của mình. Cũng tạo nên một mối tình khắc cốt ghi tâm. Lão Trần, Trần Lập Nam, chủ nhiệm đài trung tâm tin tức Minh Châu, trong tay đang nắm quyền sinh quyền sát của hai chương trình ‘hot’ nhất đài Minh Châu, việc trong ngoài gì cũng đều phải thông qua lão, là kẻ biết nịnh nọt, khúm núm, cũng như có thù tất báo. Sự việc này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng lan truyền khắp công ty, cuộc họp hằng năm này được miêu tả sinh động như hiện trường án mạng, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần này Hình Minh coi như xong đời rồi, ở đài Minh Châu này ngoại trừ đài trưởng Ngu Trọng Dạ, thì không một ai dám đắc tội với lão Trần, càng khỏi nói đến đập hẳn chai rượu vào đầu lão như thế. Mà thật sự nếu kể ra thì, lão Trần cũng coi như là Bá Nhạc của Hình Minh, không có lão Trần, Hình Minh như con thiên lý mã không thể ở đài Minh Châu hô mưa gọi gió như bây giờ được. *** Hiện đại, xôi thịt no nê, gay cấn, hiện thực hướng, cáo già biến thái công x trà xanh biểu aka greentea b**** thụ Biên tập viên Hình Minh của đài Minh Châu nổi danh làm việc không từ thủ đoạn để đạt được thành công. Mục tiêu của cậu là ngoi lên địa vị cao để minh oan cho cha mình – một nhà báo bị hãm hại và chết trong tù. Khi có nguy cơ bị đá khỏi đài, biên tập Hình dù là trai thẳng vẫn quyết định bò lên giường của đài trưởng để được ở lại. Thế nhưng, giường của Ngu đài trưởng – Ngu mỹ nhân – Ngu Trọng Dạ đâu phải là thứ muốn lên thì lên muốn xuống thì xuống được! Đối với đứa hay đọc rumour Cbiz như mình thì những chuyện hậu trường Môi súng chẳng hề hư cấu (dù có làm quá hơi nhiều =))). Lỗi logic cũng có nhưng tác giả viết rất chắc tay, âm mưu chính trường- hậu trường đọc cứ gọi là dồn dập. Viết theo lối hiện thực hướng, lắm lúc làm cho nhân vật bế tắc đến mức mình phải ngừng để xem truyện khác cho đỡ mệt tim. QT truyện này chắc siêu khó, cảm ơn editor rất nhiều vì bản edit tuyệt vời này. Công thụ đều thuộc dạng thần kinh, yêu mà không nói. Thụ “đổ” trước nhưng tâm lý giãy giụa ghê lắm. Công ban đầu chỉ thưởng thức và hứng thú với một tình nhân ngoan độc và thông minh. Phần sau truyện, công đặt mỹ nhân lên trên giang sơn nên hy sinh nhiều (dù anh khôn bỏ xừ, cũng có cả hai thôi.). Cơ mà đọc tới cuối sẽ thấy thụ trả giá không hề kém. Đừng bỏ qua. *** Người ta thường nói giới giải trí chính là một hố sâu không đáy, vậy còn bên đài truyền, nơi mà làm việc với cả giới giải trí lại vừa đem thông tin tin tức tới cho người dân thì sao? Hóa ra trong đài truyền hình cũng có những đấu đá, cá lớn nuốt cá bé, hóa ra nơi này cũng chính là một vũng nước đục khác. Câu chuyện lần này xoay quanh những câu chuyện trong đài truyền hình, hoặc nói cụ thể hơn là đài Minh Châu, một đài truyền hình vừa đại diện cho chính phủ thông tri đến người dân, vừa thay mặt người dân nói lên những sự việc sự vật một cách chân thực nhất. Đài Minh Châu từ lúc thành lập cho đến nay luôn lấy tiêu chí 'Cầu chân' mà phát triển, biết bao nhiêu năm vẫn lấy tiêu chí mà đưa tin. Một trong những chương hot nhất hiện nay của đài Minh Châu là chương trình chuyên bình luận các loại tin tức tên là "Minh Châu kết nối". Vậy mà trong chương trình gần đây nhất lại nổ ra vụ mướn diễn viên đóng thế trong chương trình, và người dẫn chương trình cũng là người nghĩ ra chuyện này không ai khác chính là Hình Minh. Hình Minh ban đầu được một trong những 'người đi săn hôn nhân' trong một chương trình khác cũng hot không kém của đài Minh Châu để mắt đến. Là một người miền nam nhưng dáng vẻ lại giống người phương bắc, da dẻ trắng trẻo, cao hơn mét tám lăm, ngoại hình phải nói đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà. Nhưng thay vì tiếp tục đi lên trở thành người trong giới giải trí, cậu lại chuyển hướng, từ một sinh viên ngành y chuyển sang ngành văn, từ bỏ theo con đường giải trí thênh thang để trở thành một phóng viên tin tức. Cậu, cũng mang theo án oan của cha mà 'bỏ y theo văn'. Tính cách Hình Minh phải nói là một người kiêu ngạo, mang theo lòng hư vinh rất lớn. Từ nhỏ đã xem mình chính là phượng hoàng còn người xung quanh thì chính là gà rừng. Ngoài trừ tính cách kiêu ngạo, cậu còn là một người miệng lưỡi sắc bén, tuy được dẫn chương trình "Minh Châu kết nối" đã được một năm, mặc dù cũng đem lại rất nhiều lợi nhuận cho đài nhưng do tính cách kiệm lời cùng kiêu ngạo nên chẳng ai yêu thích con người của Hình Minh. Trong một lần vì muốn giải quyết vấn đề, Hình Minh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đã vậy trong buổi họp hằng năm của trung tâm cậu còn đánh cấp trên của mình đến chảy máu. Vì thế để giữ được một chân đứng trong đài truyền hình Minh Châu, cậu bắt buộc phải làm mọi giá, kể cả sử dụng quy tắc ngầm. Hình Mình nghe danh vị đài trưởng đài Minh Châu - Ngu Trọng Dạ, cũng xem như là có quen biết, nhưng nếu tính toán cẩn thận, Hình Minh chỉ mới đối mặt trò chuyện với vị đài trưởng này có ba lần. Lần đầu tiên là sau khi thu hình "Duyên tới là em", do có sai sót trong phần ghi chú tên, những người trong tổ chương trình đều thấy cậu chuyện bé xé to, hai bên giằng co không giải quyết được thì Ngu Trọng Dạ lại lên tiếng rằng: "Tôi thay mặt đài Minh Châu xin lỗi, nếu cậu muốn giải thích ở cuối chương trình tôi cũng sẽ đứng ra xin lỗi". Hình Minh khi gặp Ngu Trọng Dạ chỉ có một ý nghĩ "Ngu mỹ nhân". Lần thứ hai là ở khoa chuyên ngành tin tức, Ngu Trường Dạ làm giảng viên lớp đó, lúc trao đổi bàn luận, Hình Minh đã cố gắng tạo ấn tượng đối với Ngu Trường Dạ, tuy có chút ngông nghênh khi cậu nói "thay số ít người trong xã hội này lên tiếng", nhưng quả thật cậu đã làm được, mấy ngày sau trợ lý của Ngu Trường Dạ gửi cho tập thơ của vị tác giả người Pháp gốc Hoa, trên đó có một dòng chữ "Trân trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn". Lần thứ ba chính là lúc Hình Minh nằm trên giường của Ngu Trọng Dạ. Tưởng một lần lên giường với vị đài trưởng thì mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng không ngờ Ngu Trọng Dạ là một tên cáo già, chương trình của cậu vẫn mất, đã vậy còn phải lập "quân lệnh trạng" đối với một chương trình mới, "Tầm nhìn Đông Phương". Nói về Ngu Trọng Dạ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, thân không bối cảnh, nhưng cái mà y có lại chính là bối cảnh đồ sộ của người vợ đã mất của y, Hồng Nghê, con gái của Bí thư tỉnh ủy, Hồng Vạn Lương, có một đứa con trai. Đài trưởng Ngu bề ngoài thâm tình, hơn mười năm không tái hôn, ngón áp út lúc nào cũng đeo nhẫn kết hôn, nhưng thực ra trong đài mọi mọi người đều biết, phàm là đàn ông có năng lực làm sao chịu được cảnh cô đơn chiếc bóng. Bên ngoài đồn thổi rằng sau khi vợ mất, y và cha vợ đã thỏa thuận có bao nhiêu tình nhân ông cũng nhắm mắt cho qua, nhưng tuyệt đối không được kết hôn. Cũng có người nói thì ra Ngu đài trưởng chỉ thích đàn ông. Xoay quanh câu chuyện chính là sự cố gắng đem chương trình "Tầm nhìn Đông Phương" của Hình Minh trở thành chương trình tốt nhất của đài Minh Châu. Qua đó cũng đồng thời vạch trần biết bao nhiêu sự thật, những sự dơ bẩn của kẻ nắm quyền lấy từ thiện trở thành một cách để rửa tiền. Nếu như lúc trước nói, Hình Minh là kẻ tự cao tự đại, "chưa học đi đã đòi học bay" thì trong quá trình xây dựng "Tầm nhìn Đông Phương" bên cạnh còn có một kim chủ là Ngu Trọng Dạ, Hình Minh lại được mài giũa hơn rất nhiều. Quả thật, ngọc không mài không thành ngọc sáng, người không mài thì cũng chẳng bao giờ thành công. Ngu Trọng Dạ đối với Hình Minh vừa là một người cha lại vừa như tình nhân, lúc cậu sai thì y phạt, lúc cậu thành công thì y khen thưởng, hoàn toàn không mù quáng yêu thương cưng chiều. Phải đọc truyện thì ta mới cảm nhận được Ngu Trọng Dạ vì Hình Minh mà lo tính đủ đường. Trong quá trình đọc truyện, chắc hẳn mọi người sẽ cảm thấy có chút gì đó ngột ngạt bởi tình tiết, âm mưu, kể cả bối cảnh gia đình của Hình Mình. Mỗi một nội dung của chương trình "Tầm nhìn Đông Phương" đều dễ làm mọi người thấy khó chịu trong lúc thu thập tin tức, nhưng đến khi phát sóng, chính là giải quyết mọi chuyện lại không làm thỏa mãn được người đọc. Có cảm giác như bắt bạn uống ba thang thuốc bắc xong lại chỉ cho một cục đường nhỏ để an ủi, xong rồi lại bắt bạn uống thuốc đắng tiếp. Sự khó chịu, hay cũng có thể nói là sự u ám khi tác giả viết truyện dưới góc nhìn của Hình Minh, bởi vì Hình Minh còn đang mang theo án oán của cha mình, mang theo tính cách kiêu ngạo của bản thân để nhìn nhận mọi việc. Chắc hẳn nhiều bạn lúc đầu cảm thấy không quá thích tính cách của Hình Minh, nhưng không hiểu sao từ ban đầu khi đọc mình đã thích một người có tính cách như vậy. Không xu nịnh, không lấy nước mắt để giãi bày mọi việc rồi sau đó lại khinh bỉ, không cần nói nhiều lời mà trực tiếp hành động để đòi lại công bằng cho người khác. Chưa kể đến đoạn tình cảnh gia đình của Hình Minh, nói thật mình chỉ thấy Hình Minh kiêu ngạo nhưng để che giấu sự tự ti của bản thân, khi cha cậu bị bắt, mọi người xung quanh phỉ nhổ cậu, khi nghe thấy cái chết nhục nhã của cha mình thì cậu đã phẫn nộ đến mức tự làm bản thân bị thương, khi cậu bị Ngu Trọng Dạ đánh thì lại luôn nghĩ rằng đánh đi dù gì cậu từ nhỏ đã không có cha dạy dỗ rồi.. Mọi sự thiệt thòi của cậu, mọi việc cậu giúp người khác đều làm mình thấy được sự đồng cảm. Trong truyện còn có một chi tiết làm người khác vừa cảm thấy không thỏa nhưng cũng khó lòng mà nói được gì. Đó là vụ xuyên suốt, hay cũng chính là vụ làm nền tảng trong công việc của Hình Minh. Bởi vì khi một việc đã liên lụy đến quá nhiều người có quyền lực thì một người dân bình thường cũng như là con kiến bé nhỏ để người người dẫm đạp, cái Hình Minh cần chính là lý do để buông tay và cuối cùng cậu cũng tìm được lý do đó. Có người nói đoạn này có lẽ nên được giải quyết hết thảy, đúng sai trắng đen đều phải đưa ra ánh sáng, thì "Môi súng" lại viết nên theo kiểu hiện thực chính là trong cuộc sống này có lẽ trắng đen thì cũng không đủ, vì kẻ có quyền sẽ vẽ thêm màu xám cho xã hội này. Lời cuối cùng mình muốn nói là mọi người khi đọc truyện thì chắc chắn phải dò mìn trước, cũng như lời cảnh báo của bạn editor, những bạn sủng thụ cần thận trọng cân nhắc trước khi đọc bởi vì thụ bị ngược rất nhiều, không bị ngược vì tình yêu mà bị bị ngược về hoàn cảnh. Lúc đọc truyện chắc chắn sẽ có nhiều bạn không nhịn được rồi drop giữa chừng, nhưng tin mình đi nếu như các bạn chịu đựng được những đau thương thì kết quả gặt hái được sẽ làm bạn hài lòng. Đây sẽ là một bộ truyện rất đáng để lưu giữ.   Một đoạn spoil nho nhỏ: Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng coi như mệt mỏi, nhắm mắt lại, hô hấp dần ổn định lại: "Ngày mai không phải đến vườn Minh Châu." "Lão Trần cáo mượn oai hùm, toàn bộ vườn Minh Châu đều do lão ta điều khiển." Ngu Trọng Dạ gật đầu: "Vậy thì sa thải lão." "Còn có Lạc Ưu, anh ta gọi thầy là thầy." Ngu Trọng Dạ cúi đầu nhìn Hình Minh, cười nhẹ: "Sau này không cho cậu ta gọi nữa." "Còn có Phỉ Bỉ.." Đời này chưa bao giờ kể lể oan ức với người khác, vừa bắt đầu nên khó kiềm chế lại được, vốn là, thể diện vinh quang để cho người khác nhìn, khổ cực nước mắt đều phải nuốt vào trong lòng. Hình Minh phát hiện giọng điệu của mình chẳng khác mấy tên tiểu nhân đắc chí là bao, tự thấy xấu hổ, vì vậy đem mặt chôn trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, "Thôi, quên đi." "Không có chuyện gì." Ngu Trọng Dạ nhấc cằm Hình Minh lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt cậu, "Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi."     Mời các bạn đón đọc Môi Súng (Thần Thương) của tác giả Kim Lăng Thập Tứ Sai.
Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh
Tên khác: Những Con Mèo Ở Khu Đông Thể loại : đam mỹ, ảo tưởng không gian, dị năng, nhân cách hóa, 1×1, HE Bản gốc: 63 chương Hoàn Edit: Linh Phong Couple chính: Trịnh Cảnh Đồng (công) x Phó A Bảo (thụ) Từ Hữu vốn là một con mèo đực nhưng lại cùng thổ thần trao đổi khế ước, là vừa có thể vừa làm mèo hoang mà cũng có thể biến thành hình người. Y có sở thích phơi nắng và ngủ, thích ăn cá nướng,làm mèo thì thực phế, làm người thì vẫn như cũ bảo lưu lại tính cách loài vật.  Nơi này có hữu tình ấp ám, có tình yêu đích thực. Hiện tại bạch miêu đi bên cạnh hắc miêu tựa hồ vẫn thù địch Tử Hữu. Con mèo đuôi ngắn luôn bị luôn bị mèo Nauy khi dễ. Mèo Xiêm tự cao tự đại luôn cười nhạo thêm phỉ báng bộ mặt chú mèo Garfield. Hơn nữa toàn bộ tòa nhà cư nhiên chỉ có một con mèo cái. Ngủ thì tứ chi chổng vó, lộ ra bộ móng vuốt phấn nộn, thật sự là làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay a! Tiểu kịch trường →_→: Phó nhị hóa: Tôi nhắc nhở anh, anh đừng tưởng rằng cùng tôi có cái gì mà có thể ỷ lại vào tôi! Tổng giám đốc Trịnh:... Anh chỉ cảm thấy cần phải có trách nhiệm. Phó nhị hóa: Anh đừng tưởng rằng tôi mang thai con trai anh là anh có thể cướp đoạt với tôi! Tổng giám đốc Trịnh:... Đây là xem tiểu thuyết quá nhiều? Phó nhị hóa: Còn dám bức hôn tôi sẽ giết anh rồi tự sát, quá lắm thì cùng chết ai sợ ai! Tổng giám đốc Trịnh:... Tại sao không uống thuốc? *** Tử Hữu bị đuổi khỏi nhà đến nay đã được nửa tháng. Hôm nay, trời mưa không ngớt, bầu trời thăm thẳm đầy sấm chớp. Tử Hữu di dịch thân người mệt mỏi bất kham đến trú dưới một cái thùng rác to bụi bặm bám đầy, lùi sâu một nửa người vào mấy mảnh các-tông có sẵn bên trong để để che lấp thân mình. “A a… Hai ngày nay đều mưa cả”. Tử Hữu gác đầu lên hai chân trước, tiếng bao tử càu nhàu kêu loạn trong bụng, không khỏi thở dài, “Khi nào mới dừng lại đây a. Đến ông trời cũng bỏ mặc mình…” Giọt mưa không có trả lời lại nó, tí tách rơi từng giọt long lanh xuống. Vũng nước trước mặt phản chiếu hình ảnh chính mình trong đó: bộ lông trắng điểm màu trà dính bếch trên người, chân trước chân sau đều có vết thương, vùng lông mao phía mông còn bị nhổ trụi, để lộ ra một mảng da. Tai nhỏ bên phải bị cắn, máu đã khô cứng. Tử Hữu gương đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào vũng nước, nhìn thấy hình phản chiếu hiện ra bộ dáng một con mèo đáng thương. “Này cái bọn mèo chết tiệt!” Tử Hữu có chút nộ khí, liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hất cái đuôi bao lấy thân. Bất quá chỉ là không cẩn thận đi ngang qua địa bàn đám mèo đó thôi, có cần phải đuổi cùng bắt tận như vậy không? Hơn nữa, cư nhiên một đám đả thương một đứa, hoàn toàn không khoan không dung mà ra tay! Đến cuối cùng chịu không nổi, không ngừng xin tha mới thoát nạn, mặc dù đó là chuyện bản thân không thể nào chấp nhận được, nhưng nếu không cầu không xin, chắc chắn đã bị bọn chúng giết chết. Thở dài một hơi, lại hồi tưởng đến quãng thời gian trước đây còn ở trong nhà cùng chủ nhân, sữa tươi còn có thức ăn ngon, mặc dù không phải là rất tốt, nhưng cũng còn giường nhỏ ấm áp a. Ô ô ô ô… Nó thật hoài niệm sinh hoạt trước đây. Tình cảm của con người đích thị không thể tin tưởng! Thật sự không thể tin được. Rõ ràng trước đây mỗi ngày đều cọ cọ xoa xoa, sau đó lại không thèm để ý đến mình. Cuối cùng còn nói là có vật nuôi trong nhà quá nhiều rắc rối, tiêu tốn quá nhiều chi tiêu, rốt cuộc đem nó vứt lại trên cầu. Nếu không có kiên nhẫn thì từ đầu đừng nuôi dưỡng a. Trong lòng gào thét thế kia, nhưng xuất khẩu ra cũng chỉ meo meo meo mấy tiếng. Trước khi rời khỏi chủ nhân còn xoa xoa đầu nó mà khóc: “ Mèo ngoan a, rồi sẽ có người khác đón ngươi, ngươi phải hạnh phúc a!”. Kết quả ngay sau khi quay lưng, đã nhanh chóng lấy điện thoại ra nói chuyện: “ Ah! Tôi hiện đang ở khu Đông. Làm gì a? Ném mèo chứ làm gì. Tiếc? Tiếc gì chứ, anh có tiền thì anh mới nuôi được! Ha ha ha, không đùa anh nữa, sao anh có vẻ như không muốn giữ lại chó lớn nhà anh a? Tôi nói với anh này, chó không giống mèo, anh nghĩ anh lạc mất chó nó sẽ một mạch chạy trở về, anh chỉ việc đứng một chỗ mà đợi thôi!…” Tử Hữu cúi đầu phẩy phẩy lỗ tai nhỏ, nghĩ nghĩ, ta cũng có thể tìm đường về a, chỉ là… Ngước mắt lên trời, thở dài, ta không cần làm chuyện đó. Bây giờ nghĩ nghĩ, Tử Hữu bỗng thấy hối tiếc, có chết cũng phải giữ chân chủ nhân a. Mặc kệ mặt mũi với không mặt mũi. Mặc kệ có phẩm giá với không có phẩm giá. Mặc kệ chủ nhân bày ra vẻ mặt ghét bỏ hay là bỏ đói ở nhà. Ít nhất thì nó sẽ không bị đồng loại đuổi chạy khắp nơi, cũng không bị đồng loại truy giết. Lại không cần bốn bề tránh né chó dữ trêu đùa. Còn có trên đường cũng sẽ không bị đám nhóc nghịch ngợm bao vây. Đám trẻ chết tiệt. Lại đi dán keo vào mông nó, sau đó còn gắn rất nhiều hoa giấy đủ màu trên đầu nó, cuối cùng lông mao chỗ mông bị giật đứt. Rất rất đau. “Ô….”. Tử Hữu lại thở dài, nhìn lên bầu trời mênh mông, cứ luôn cảm thấy khí lực đều tiêu thất hết… A… Có lẽ là vì quá đói rồi. Vùi mặt vào chân trước, Tử Hữu nghĩ muốn ngủ một giấc ngắn, thời tiết ẩm ướt thế này, không biết đi đâu để tìm thức ăn, không cẩn thận lại chạy trúng vào địa bàn của đám mèo khác thì không tốt… “…Uy…” “…Ưm?…”. Hình như có ai đang gọi thì phải. “Này”. Âm thanh vừa gần vừa xa, có chút phiêu phiêu bất định. “…Uy! Cậu không sao chứ? Uy?” Ai đó lắc lắc vai nó… Ây… ta đang ngủ say a, có thể hay không đừng làm phiền ta a… a… Sẽ không phải là một tiểu quỷ nhàm chán đi? Di… Cơ thể dường như mất kiểm soát rồi… Không muốn… Thật không muốn mở mắt ra. “Này! Tiểu quỷ!!!” Tiểu quỷ? Gọi ai? Gọi nó? Ngươi mới là tiểu quỷ, cả nhà ngươi đều là tiểu quỷ!…. Không được… Mệt mỏi quá, cả người một chút sức lực cũng không còn… “…cậu….” Hả? Nói cái gì? Người kia nói cái gì.?Không thể nghe thấy được. Tiếng mưa thật lớn, lớn đến mức cái gì cũng không thể nghe thấy… Tử Hữu mở mắt ra, một vùng ánh nắng chói sáng lòe ập vào mắt, không khỏi lấy móng vuốt che mắt lại. “Tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ, còn có một mùi hương vừa giống như mùi nắng mới, vừa giống như… sữa với cá khô? THỊCH! Tử Hữu bật vội người dậy, mới phát hiện ra mình đang ở trên một cái bếp lò. “Hả?…” Tử Hữu triệt để tỉnh táo, nhìn ngó xung quanh, đầu tiên đập vào mắt là một con hắc miêu với đôi mắt xám nhạt có phần không nhân nhượng mà lại quyết đoán, lông trên cơ thể trông rất sáng, rất trơn, khiến Tử Hửu nhịn không được bèn nghĩ đến loài hắc báo. “Tôi tên là K. Cậu tên gì?”. Hắc miêu nhàn nhã nhấc chân liếm liếm, hỏi. “Tử.. Tử Hữu…”.Tử Hữu thận trọng đáp lại, cẩn cẩn dực dực, vừa cầu cho mình không gặp trúng đám mèo khác, thế nào vừa cầu xong lại gặp phải? K nhìn thấy bộ dạng Tử Hữu lộ ra vẻ cảnh giác, đứng lên đi về phía cửa: “Thức ăn để ở trên cửa sổ. Muốn ăn tự đến lấy ăn. Ăn xong liền tìm tôi.” Sau đó, nhàn nhã phẩy đuôi biến mất sau cửa. Tử Hữu xác định đằng sau cửa không có cái gì phục kích, mới kín đáo ra khỏi lò sưởi. Lông mao đã khô, cơ thể gần như phục hồi, nhìn gần hơn lại thấy chân trước chân sau đều đã được bó thuốc, ngay cả vùng mông cũng đã cẩn thận băng gạc lên. Tử Hữu hiếu kì nhìn chằm chằm móng vuốt, lại đưa lên ngửi ngửi… Ưm.. Không phải là hương thơm gì… Liếm liếm khóe miệng, ánh mắt liền rơi xuống thực hạp bên trên cửa sổ, một bên đặt sữa trắng, một bên để vài con cá khô cùng một số thảo mộc. Này là để ăn cùng với cá khô sao? Tử Hữu đến gần ngửi ngửi đám thảo mộc một chút, sau đó trở lại nhìn nhìn xung quanh căn phòng một vòng. Đó là một phòng ngủ thông thường, ở giữa đặt một lò sưởi, bên trên bày một ít trái cây và điều khiển từ xa, ti vi đặt ở cuối phòng, cửa tủ tivi đóng lại, nhưng vẫn có thể ngửi thấy từ trong một mùi hương đồng dạng với dược cao bó trên người. Phiến cửa sổ bên trên thực hạp đã mở, ngoài trời mưa đã ngừng, chậu cây xanh đặt trên bậu cửa nẩy chồi, chồi xanh thoạt nhìn khiến có cảm giác thoải mái. Tử Hữu lại nhìn quanh, cẩn thận ngửi sữa và cá khô, xác định không có vấn đề gì, giây sau liền bị hấp dẫn mà há lớn miệng nuốt chửng. “Sách! Cậu có thể ăn một cách lịch sự hơn được không? Thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau, Tử Hữu một bộ dáng râu ướt đầy sữa quay lại, liền thấy một con mèo thuần chủng Ba Tư cao nhã đứng ở cửa, sau lưng xù lên một cái đuôi, hai mắt màu xanh lá nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào mình. Tử Hữu tím mặt xấu hổ. “Tôi…ách…” “Quên đi… tôi cũng không mong cậu biết cách cư xử”. Mèo Ba Tư liếc nhìn nó một cái, bỏ qua đám sữa vung vẩy khắp nhà, bỏ qua luôn một mảng lông trước ngực Tử Hữu ướt rượt. “Tôi tên là Alice”. Mèo Ba Tư giới thiệu tên của mình, “Tên cậu là gì?” “Tôi tên là Tử Hữu” Tử Hữu nhanh chóng liếm sữa quanh miệng, còn dùng móng vuốt lau lau. “Xin lỗi… cái đó… tôi đói quá!” “Không cần giải thích”. Alice vẫy vẫy đuôi. “Nếu K đã đưa cậu về nhà thì chúng tôi không có quyền ý kiến. Sau khi ăn xong thì đi xuống lầu”. “Được” Tử Hữu gật đầu nhìn theo bộ dáng lạnh lùng của Alice rời khỏi, thở dài, sau đó quay trở lại tiếp tục tấn công cá khô. Cá khô nướng giòn, mềm, hảo mĩ vị, lại không có muối, rất tươi và ngon, khiến cho Tử Hữu nghĩ, chủ nhân ngôi nhà thực sự rất là thấu hiểu mèo a. Đang mĩ mãn hưỡng thụ mỹ thực, bên ngoài cửa truyền đến lên thanh âm đầy tiếu ý: “Đó là người mới sao? Nguyên lai cũng chỉ là một loài mèo rừng bình thường” “Nauy… không nên nói chuyện như vậy… sẽ tổn thương đó…”. Đáp lại là một giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dực. Tử Hữu quay đầu, nhìn thấy trước cửa đứng hai kẻ, một mèo to, một mèo nhỏ. Tiểu miêu có cái đuôi nhỏ xíu, lông mao xám ngắn, thoạt nhìn rất ôn thuận, đôi mắt to ngập nước, cẩn thận đứng nép bên cạnh đại miêu. Mà đại miêu đích xác là một loài mèo rừng Nauy, dáng vẻ uy phong, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn trừng trừng Tử Hữu. “Uy! Cậu tên là gì” “Tử Hữu…”. Tử Hữu đã sớm thấy phiền với màn làm quen liên tục của đám mèo nhànày. “Tên không tệ!”. Mèo Nauy chớp mắt, “Tôi tên là Nauy, đứa nhỏ này tên là Mễ Tử. Sau này sẽ chỉ giáo nhiều” Nói rồi, không đợi Tử Hữu mở miệng, liền nhấc móng vuốt vỗ vỗ Mễ Tử “Đi, tiểu tử.” “Dạ..” Mễ Tử nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi cũng đối Tử Hữu nhìn, cẩn cẩn dực dực gật gật đầu, rốt cuộc cũng chào hỏi xong, còn lễ phép bổ sung: “Cái kia… Ăn xong thì anh xuống lầu dưới nha!”, Tử Hữu miệng cắn nửa con cá khô, trằm mặc không đáp. Hai kẻ một lớn một nhỏ vừa rời cửa không được bao lâu, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói khác. Lần này Tử Hữu trực tiếp ngồi trước cửa ăn cá khô a, đợi đối phương đi tới. Kia cái nhà này, cũng dưỡng quá nhiều mèo rồi đi. “Xin chào, tiên sinh” Đến từ phía cửa là một con mèo Xiêm màu xám, nhìn qua động tác ưu nhã, thập phần phong độ, giọng nói có chút từ tính, bất quá có phầm chậm rãi. “Xin chào”. Tử Hữu liếm môi, cuối cùng cũng ăn xong con cá, “Tôi tên là Tử Hữu” “Nguyên lai là Tử Hữu tiên sinh”. Mèo Xiêm hơi cúi đầu, tựa như một người đàn ông lịch thiệp, chỉ thiếu đưa móng vuốt ra bắt lấy lắc lắc. “Tôi tên là La Minh” “Tôi là Lam Sinh”. Âm thanh bất ngờ vang lên một bên, La Minh tựa hồ như bất mãn, quay đầu lại, nhìn thấy một con Garfield đang ngồi xổm. Garfield lông mao trắng sữa, lông đuôi xù ra thoạt nhìn rất thoải mái, Tử Hữu nghĩ đây nhất định là loài tuyệt phối, Garfield giống thuần chủng, mặc dù khuôn mặt nhìn tròn phẳng có vẻ ngu ngốc, nhưng đôi mắt sáng lớn trông rất hấp dẫn. Lam Sinh nhàn nhã ngồi bên cạnh La Minh, bỏ qua thái độ khinh khỉnh, đối Tử Hữu chào hỏi, “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều”. Tử Hữu gật gật đầu. Khóe miệng Lam Sinh cong lên, nhìn qua có vẻ như lúa nào cũng thường trực nét cười trên mặt, gây ra một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. “Dùng bữa xong rồi, thỉnh tiên sinh xuống dưới!” La Minh đứng lên bước ra cửa, quay đầu lại, “Vậy đi trước!”. Tử Hữu nhìn La Minh rời đi, giọng nói còn vang vọng trong hành lang. Tính ra thì Lam Sinh một điểm lễ phép cũng không có, người khác đang nói chuyện lại xen vào. Tử Hữu có chút hiếu kì, tính cách mỗi một kẻ một khác nhau, nhưng cùng chung sống như thế thì có hay không thường ngày tìm cách chống đối nhau? Sau cuối, có một chuyện Tử Hữu không thể không nghĩ đến, cuối cùng thì ai là chủ nhân ngôi nhà này a? Mời các bạn đón đọc Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh của tác giả Mạc Thanh Vũ.