Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Phẩm Vu Sư

Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Tối Giam Cầm - C. J. Roberts
Caleb là một người đàn ông sống với mục tiêu duy nhất là báo thù. Bị một tên cướp khát quyền lực bắt cóc từ khi còn là một cậu bé và bị bán làm nô lệ, hắn không hề nghĩ đến gì khác ngoài trả thù. Trong suốt mười hai năm ròng, hắn đã thâm nhập vào thế giới của những nô lệ mua vui, tìm kiếm kẻ phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Cuối cùng, kẻ gây ra cho hắn những đau khổ cũng lộ diện với một danh tính mới, nhưng bản chất thì vẫn như cũ. Nếu Caleb muốn tiếp cận đủ gần để ra tay, hắn sẽ phải trở thành điều mà hắn căm ghét nhất, phải bắt cóc một cô gái xinh đẹp và huấn luyện cô trở thành thứ mà hắn đã từng làm, một nô lệ. Olivia Ruiz, 18 tuổi, vừa tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Bị bịt mắt và bị trói chặt, chỉ có giọng đàn ông điềm tĩnh chào đón cô. Tên hắn là Caleb, song cô lại bị buộc phải gọi hắn là Chủ Nhân. Olivia trẻ trung, xinh đẹp, ngây thơ và vô cùng ngang bướng. Niềm khao khát đen tối đối với khoái lạc của cô không thể bị che giấu hay chối từ, song, cô vẫn cố làm thế. Dù e sợ người đàn ông mạnh mẽ, tàn nhẫn và kiêu ngạo, kẻ đã bắt giữ cô làm tù nhân, điều giữ cho Olivia tỉnh táo trong bóng tối lại chính là sức hấp dẫn không mong muốn lôi kéo cô về phía hắn. Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên trong series The Dark Duet, Bóng Tối Giam Cầm của tác giả C. J. Roberts
Warcraft Toàn Tập 4 - Chris Metzen
Bộ sách Warcraft Toàn tập được phát hành bởi Pocket Star vào ngày 24 tháng 10 năm 2006. Đây là tập hợp những câu chuyện diễn ra tại vũ trụ Warcraft được viết bởi các tác giả Richard Knaak, Christie Golden, Jeff Grubb và Chris Metzen.   Trong làn sương mờ ảo từ thời quá khứ xa xưa, thế giới Azeroth chứa đầy những sinh vật lạ lùng với rất nhiều chủng loài phong phú. Những tiên thần bí và người lùn cứng cáp sánh bước cùng với những nhóm con người trong một mối quan hệ yên bình hòa hợp – cho tới khi một đạo quân ma quỷ mang tên Quân Đoàn Hủy Diệt xuất hiện tàn phá sự bình yên vốn có của toàn thế giới. Orc, rồng, yêu tinh và troll đua nhau dành dật các vương quốc hỗn loạn và bị chia cắt – khởi đầu cho một âm mưu hiểm ác cực kỳ to lớn sẽ quyết định số phận của toàn thế giới WARCRAFT  Gồm có:  - Day of the Dragon - Lord of the Clans - The Last Guardian - Of Blood and Honor Of Blood and Honor Hiệp sĩ Tirion Fordring vẫn luôn tin rằng Orc chỉ toàn là lũ hèn hạ và thối nát, nhưng rồi sau một chuỗi những sự kiện diễn ra, một hành động đầy tôn kính và lòng trắc ẩn đã thách thức quan điểm của ông về Orc và khiến ông phải suy xét tới cùng rằng ai là con người… còn ai mới thực sự là quái vật. Mời các bạn đón đọc Warcraft Toàn Tập 4: Of Blood and Hornor của tác giả Chris Metzen.
Tham Thiên - Phong Ngự Cửu Thu
Sau thành công của tác phẩm Tàn Bào, đầy mới lạ và ấn tượng trong thể loại tu chân, Tham Thiên là tác phẩm thứ hai của tác giả Phong Ngự Cửu Thu. Thiên Thư tàn quyển xuất hiện khiến người thiên hạ điên cuồng tranh đoạt. Vậy rút cuộc nó đơn thuần là cơ duyên tạo hóa hay còn ẩn tàng huyền cơ gì? Việc tu hành chẳng lẽ chỉ vì ham muốn trường sinh bất lão? *** Cuối thu năm 540 sau công nguyên, tại Trường An, kinh đô nước Ngụy. Trời bắt đầu đổ mưa từ giờ Ngọ, ban đầu chỉ là mưa nhỏ, khi mặt trời xuống núi thì chuyển mưa lớn khiến trên đường có rất ít người qua lại. Thêm nữa, dù chưa tới lúc lên đèn nhưng vì sắc trời chuyển tối sớm nên trong thành lục tục thấy xuất hiện những ánh đèn. Ánh sáng chủ yếu tập trung ở khu vực có phạm vi chừng mười dặm phía đông thành, đó chính là nơi xây dựng hoàng thành đồng thời là khu vực mà các những người phú quý sinh sống. Tây thành kém phồn hoa hơn, số hộ gia đình thắp đèn không nhiều lắm, nhưng phía Tây Bắc của Tây thành có một nơi phát ánh sáng mà độ sáng ở đó mạnh hơn ánh đèn rất nhiều, ánh sáng lại bập bùng liên tục. Nơi tỏa ra ánh sáng đó là một tòa miếu thờ không lớn lắm lại khá rách nát, tường miếu lẫn phòng hai mé đông tây đều đã sụp xuống, hiện tại chỉ còn mỗi một gian mà khi trước vốn là chính điện đặt tượng thần được thờ cúng. Nơi thần đàn của chính điện đặt một pho tượng thần, có điều vì không có người chăm lo bảo vệ nên tượng thần này đã bị hư hại nghiêm trọng, nước sơn bong tróc để lộ phần thân gỗ ra ngoài khiến người ta khó mà nhận ra đó là thần thánh phương nào nữa rồi. Ngay giữa đại điện có một đống lửa, quanh đó có mấy đứa trẻ ăn xin vận quần áo tơi tả, những đứa này tuổi còn khá nhỏ, đứa lớn nhất cùng lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi, còn đứa nhỏ nhất đoán chừng chỉ khoảng tám chín tuổi. Đứa lớn nhất bọn, nhìn qua thấy ngực hơi phồng lên, chắc hắn là con gái, hiện tại đang nâng một bát nước thuốc đồng thời nói chuyện với một đứa nhỏ nằm phía trước tượng thần. Đứa nhỏ nằm trên đống rơm kia khoảng mười hai, mười ba tuổi, là con trai, rất gày, hơn nữa chẳng hiều vì sao nó chẳng buồn đón nhận chén thuốc mà cô bé đưa đến, chỉ đưa mắt nhìn trừng trừng cô bé kia, còn mặc cho cô bé nói gì nó cũng tuyệt không chịu nhận chén nước thuốc. Ngoài hai đứa bé này ra, trong miếu còn hai đứa nữa, một cậu bé đang nấu cơm, có điều nói nấu cơm với ăn xin ăn mày thì chẳng qua cũng chỉ là tiến hành phân loại thức ăn, tiếp đó lần lượt bỏ vào hai bình sứ treo trên bếp lửa, điểm đáng chú ý ở đây là không như ăn xin thông thường gày gò, ốm yếu, nhóc này rất mập mạp trắng trẻo. Đứa cuối cùng là một bé gái đang nhóm củi, cô bé này có đôi mắt rất to, chưa thấy mở miệng nói câu nào mà chỉ dùng tay ra tín hiệu với người khác nên hẳn là bị câm. Cô bé đưa thuốc khi nãy thấy bạn mình cố chấp không chịu uống thuốc nên có phần nóng giận, tuy vậy cô cũng không tá hỏa nổi cáu mà chỉ nhẹ nhàng hỏi lý do. Đứa bé trai đang nằm không nhìn cô mà nghiêng đầu sang một bên, miệng cũng chẳng đáp lời. Cô bé khuyên thêm mấy câu đoạn lại đưa chén thuốc tới nhưng đứa bé trai kia đột nhiên ngồi bật dậy, rất nhanh vung tay hất đổ chén thuốc, hơn nữa còn giận dữ nhìn cô bé trừng trừng. Cô bé vội vàng đi nhặt lại chén thuốc, chén thì không bể nhưng nước thuốc đã đổ hết ra nền đất. Đứa bé trai nghiêng đầu nhìn cô bé, sự giận dữ trong mắt từ từ tan biến, thay vào đó là đau thương cùng cực, sau một thoáng nó đưa tay áo lau nước mắt rồi thả người nằm vật xuống, miệng vẫn chẳng nói câu nào. Cô bé bất đắc dĩ nhìn đứa bé trai đang nằm một cái đoạn cầm chén thuốc đưa cho tên mập đang nấu cơm, mặt cô không khỏi âu lo khi thấy trời mưa càng lúc càng mau, càng nặng hạt: “Có biết Lữ Bình Xuyên với Mạc Ly đi đâu không thế?” “Không biết, mà sao Trường Nhạc không chịu uống thuốc?” Tên mập hỏi lại. Cô bé chỉ lắc đầu rồi tiếp: “Nam Phong đâu, mi có thấy nó đâu không?” Tên mập vừa lắc đầu vừa đáp: “Sở lão đại, để ta tìm bọn chúng.” “Thôi để ta đi.” Cô bé họ Sở khoát tay. Trong khi hai đứa đang nói chuyện, một tràng những tiếng bước chân dồn dập truyền từ ngoài cửa vào, nghe rõ là bước từ xa đến gần, sau một thoáng liền thấy hai tên ăn mày, một lớn một nhỏ bước vọt tới, đứa lớn khoảng mười ba mười bốn tuổi, mình để trần bước tới. Đứa nhỏ tầm tám chín tuổi, trên đầu phủ một cái áo ngắn rách. Cô bé họ Sở và tên mập vừa tới cửa thì đứa nhỏ gày đen mang chiếc áo ngắn từ ngoài cửa chạy vào: “Cha nó, mưa chết lão tử rồi.” “Nam Phong, ngươi giấu gì trong ngực đó?” Tên mập nấu cơm hỏi. “Ngươi đoán xem?” Đứa bé trai cười xấu xa. “Tốt rồi, đã đủ người thì ăn cơm thôi.” Lữ Bình Xuyên quay sang phía tên mập bên đống lửa nói, tiếp đó đưa tay vẫy vẫy cô bé họ Sở: “Hoài Nhu, lại đây, ta có chuyện cần bàn.” Sở Hoài Nhu gật đầu đoạn cùng Lữ Bình Xuyên bước qua một bên, hạ giọng nói chuyện, trong khi ấy, tên mập đem thức ăn trong hũ chia cho mọi người. Vào lúc tên mập đang chia cơm, Nam Phong bước tới trước tượng thần, tiếp đó đưa tay móc từ ngực áo ra một bầu rượu rồi len lén đưa cho Trường Nhạc: “Cầm lấy, đồ tốt đấy.” Tên mập chia thức ăn ra làm sáu phần xong thì trong hai hũ chỉ còn lại chút canh, nó liền đổ luôn chúng vào chung một hũ rồi cứ thế ôm hũ mà uống luôn. Sở Hoài Nhu và Lữ Bình Xuyên có vẻ đang bàn chuyện rất quan trọng, sắc mặt hai đứa cực kỳ nghiêm túc, khi nói chuyện thỉnh thoảng còn quay đầy nhìn về phía mấy đứa đang ăn cơm, chẳng rõ hai đứa đang bàn chuyện quan trọng sợ có ai nghe được hay là việc có liên quan tới cả đám. Nam Phong với Trường Nhạc thì thay phiên nhau uống rượu trong cái bầu mẻ. Nam Phong dường như hỏi điều gì đó nhưng Trường Nhạc chỉ lắc đầu chứ không trả lời. Trong ngôi miếu thờ đổ nát này ngoài người ra, còn có chuột, chúng ngửi thấy mùi thức ăn liền từ chỗ tối bò ra, chạy về phía cô bé câm, cô bé lại không đánh chúng mà còn lấy cơm canh cho chúng nữa. “Sở tỷ tỷ, Nam Phong đi trộm rượu về cho Trường Nhạc uống.” Mạc Ly mách. Sở Hoài Nhu nghe xong chỉ quay đầu, khoát tay nói: “Trường Nhạc bị chứng phong hàn nên uống rượu để trừ lạnh thôi.” Sau một hồi bàn luận, Lữ Bình Xuyên và Sở Hoài Nhu rời chỗ góc tường, bước về phía đống lửa. Lữ Bình Xuyên đi đến cạnh đống lửa đoạn bưng chén cơm lên, lấy một khúc xương cho Mạc Ly, phần thức ăn còn lại trong chén nó cũng không đụng mà bỏ vào cái hũ tên mập đang ôm. Chuyện này trước đây cũng hay xảy ra thường xuyên nên hai đứa kia cũng không có phản đối gì, sau khi cảm ơn xong liền chú mục ăn tiếp. “Ngươi nói đi.” Lữ Bình Xuyên nhìn Sở Hoài Nhu, đề nghị. “Ngươi nói thì tốt hơn.” Sở Hoài Nhu lắc đầu đáp. Cả đám còn lại thấy giọng điệu hai người khác thường bèn lục tục nghiêng đầu ngó, chỉ duy có cô bé câm kia vẫn im lặng ngồi ăn cơm, thì ra cô bé không chỉ có câm mà còn bị điếc nữa. “Được rồi, để ta nói.” Lữ Bình Xuyên thoáng suy nghĩ chút rồi lên tiếng. “Trường An hôm qua có một sự kiện lớn diễn ra, các ngươi chắc cũng đã nghe đến rồi.” “Đại ca, việc người nói chính là Pháp hội ở Đông thành sao?” Tên mập tiếp lời, đoạn lại bổ sung: "Ta nghe nói, pháp hội kia là để tranh giành kinh thư gì đó đấy..." Lữ Bình Xuyên gật đầu: “Pháp hội lần nay do Hộ Quốc chân nhân đích thân chủ trì nhằm chiêu hiền đãi sĩ, kẻ tham gia tỷ võ mà thắng trận không những có thể được gia phong quan tước mà còn có cơ hội cùng tham tường tìm hiểu Thiên Thư tàn quyển, có rất nhiều cao thủ các môn phái đã tới đây, ta thấy chúng ta nên đi đông thành thử vận may một phen, dù không được nhận làm đệ tử nhưng làm tạp dịch thôi cũng đủ tốt hơn nhiều so với việc cứ ở cái ổ này.” Lữ Bình Xuyên nói xong, mọi người đều im lặng chưa đáp, nó lại nói tiếp: “Chúng ta cứ ở mãi đây cũng chẳng phải cách hay, dù thế nào cũng phải nghĩ cách thoát ra, cơ hội như thế chẳng phải lúc nào cũng có, chúng ta không thể bỏ qua được.” Thấy đám kia không thể hiện thái độ gì, Sở Hoài Nhu ở bên cạnh liền cất lời: “Cứ quyết như thế, ngày mai đi đông thành.” Lữ Bình Xuyên nhìn mấy đứa một lượt đoạn nói: “Sắp tới có thể phải ly biệt, ta muốn cùng mọi người kết bái kim lan, không biết các người có đồng ý không?” Cả đám nghe vậy thì ngỡ ngàng gật đầu. “Mạc Ly, đi rửa chén của ngươi đi.” Lữ Bình Xuyên nói xong liền rút một cây dao ngắn từ bên hông ra đoạn nói tiếp: “Nam Phong, đưa cái cốc đến đây.” “Đại ca, ta nghe nói cường đạo kết bái mới uống rượu máu, người tốt kết bái lại có một quy trình khác.” Tên mập đưa ý kiến. “Quý ở tấm lòng, quan tâm gì mấy thứ quy củ vớ vẩn chứ.” Lữ Bình Xuyên khoát tay gạt đi. Trong lúc đó, Mạc Ly đã cầm chén của mình định đi tới cửa để rửa, khi vừa tới cửa thì cô bé liền hốt hoảng quay đầu lại kêu: “Đại ca, có người tới.” Cả đám nghe vậy bèn bước tới bên cửa, chỉ thấy trong màn mưa xuất hiện một bóng người đang chậm chạp bước về phía ngôi miếu.. Qua một chốc, khi bóng người kia đến gần hơn, cả đám mới thấy rõ trang phục của kẻ đi tới, người này tuổi chừng hơn năm mươi, thân vận trường bào màu xanh cũ nát, tay trái y cầm một lá cờ vải một mặt màu vàng nhạt, tay phải nắm một cây gậy gỗ, khi y bước đi thì cây gậy liên tục gõ xuống mặt đất. Mọi người đều lưu lạc phố phường cả, nên cũng không xa lạ gì với loại quần áo kiểu này, đó là một thầy tướng số mù lòa...   Mời các bạn đón đọc Tham Thiên của tác giả Phong Ngự Cửu Thu.
Lãnh Địa Rồng Tâp 1: Thung Lũng Salicande - Pauline Alphen
AudioBook Lãnh Địa Rồng   Chúng ta đang ở thế kỷ thứ 24 sau công nguyên. Sự tham lam vô độ của loài người trên Trái đất đã làm thay đổi trật tự thế giới. Một trạng thái cân bằng mới được thiết lập bởi Jors, bao gồm những ngôi làng, những cộng đồng người ít ỏi, sống bình yên, hoà thuận, cách xa hoàn toàn với nền văn minh công nghiệp. Trong thế giới này, ‘Thời Xa Xưa’ trở thành đề tài cấm kỵ, và không ai còn nhớ gì về quá khứ. Ở trung tâm của thế giới mới là thị trấn Salicande, nơi ở của cặp sinh đôi Jad và Claris, cháu ngoại của Jors. Sau sự biến mất bí ẩn của người mẹ vào ngày Jad và Claris tròn 3 tuổi, hai đứa trẻ trải qua những tháng ngày lặng lẽ trong toà lâu đài của cha. Claris chọn cách quên, nhưng Jad thì tin rằng mẹ vẫn còn sống ở một nơi nào đó và cậu thường đi tìm bà trong một giấc mơ hoặc một cơn ác mộng. Đó là năng lực kỳ lạ của cậu, thứ mà Blaise – vị gia sư già, bạn đồng hành của Jors – luôn cố gắng để kiểm soát. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Nhưng khi Blaise bắt đầu khơi lên Thời Xa Xưa, trao cho Jad và Claris những thứ cấm kỵ, khi những thế lực mới xuất hiện, khi quá khứ được dày công chôn vùi dần dần hé lộ và khi những cuộc gặp gỡ mới mẻ khiến họ băn khoăn nhiều hơn, hai anh em song sinh và cha mình đã quyết định rằng họ sẽ phải thay đổi, phải đối mặt với định mệnh, với tương lai, và với quá khứ. Khi mới cầm cuốn Lãnh Địa Rồng lên, có lẽ nhiều người không thể không nghĩ đến những bộ truyện đã quá quen thuộc của thể loại truyện kỳ ảo dành cho thiếu nhi như Harry Potter hay Eragon - Cậu bé rồng. Tuy nhiên, hãy lật thêm vài trang nữa và ý nghĩ đó sẽ hoàn toàn biến mất. Lãnh Địa Rồng không đưa người đọc đến với một thế giới kỳ ảo, một nơi nào đó khác hẳn, cách xa hẳn với thế giới con người. Ngược lại, chúng ta sẽ đứng trên chính Trái đất, nhưng đó là thế giới điêu tàn vẫn đang dần dần hồi phục sau Đại Thảm Họa. Những kẻ giàu có đã bỏ đến những hành tinh khác, để lại nhân loại, phần lớn đã bị tiêu diệt, trên một hành tinh đã mất hết sức sống bởi sự tàn phá của công nghệ, khoa học và sự vô trách nhiệm của con người. Pauline Alphen đã dần phác họa nên một thế giới bị rút sạch nhựa sống, bị kìm kẹp dưới những luật lệ hà khắc, và đã hầu như lãng quên quá khứ của chính mình. Ý tưởng này của tác giả rất thú vị, bởi độc giả sẽ cùng với hai anh em song sinh từng bước khám phá quá khứ của Salicande và quá khứ của nhân loại. Thủ pháp tạo sự bất ngờ đã có tác dụng. Theo bước Jad và Claris, hai đứa bé đã trải qua thời thơ ấu chỉ quanh quẩn trong thế giới bé xíu của mình, người đọc cũng háo hức được khám phá nhiều hơn về Thời Xa Xưa qua các trang viết của Những văn sĩ phiêu bạt và bút tích đầy huyền bí của Sierra, chúng ta cũng bắt gặp dấu vết của những tiểu thuyết đã trở thành kinh điển như Những thế giới của Ewilan, Chiếc la bàn vàng, vốn là nguồn cảm hứng của Pauline Alphen khi viết tác phẩm này. Tuy nhiên, Lãnh Địa Rồng không đơn thuần để giải trí. Pauline Alphen đã đưa vào câu chuyện này một vấn đề nhức nhối, đó là môi trường. Trong một cuộc phỏng vấn, nhà văn đã nói rằng môi trường là một trong những mối quan tâm hàng đầu của bà, và người đọc có thể thấy rõ sinh thái chính là nền tảng của Slicande. Chính sự tàn phá của con người chứ không phải bất cứ thứ gì khác đã gây ra trận Đại Thảm Họa đưa thế giới đến chỗ diệt vong, khủng khiếp đến mức những người kiến tạo nên Salicande quyết định chôn vùi quãng thời gian từ đó trở về trước, như muốn vĩnh viễn xóa đi quá khứ đen tối để bắt đầu một cuộc sống mới. Không có máy móc, không có công nghệ hiện đại, thiên nhiên dần dần lấy lại được quyền uy của mình. Lãnh Địa Rồng là thành quả hoàn hảo của hơn bảy năm thai nghén. Pauline Alphen đã kiến tạo nên một thiên truyện độc đáo, pha trộn giữa viễn tưởng và kỳ ảo. Với sự trau chuốt trong từng câu chữ, ngay từ những trang đầu tiên, người đọc đã lạc vào một thế giới huyền bí và phi thường. Tất cả các nhân vật, dù chính hay phụ, đều độc đáo và cuốn hút. Câu chuyện được kể qua lời của nhiều nhân vật, khiến người đọc cảm thấy gần gũi hơn với từng nhân vật. Đã bước vào thế giới Salicande, mỗi người đọc sẽ là một người lữ hành theo sát bước chân Jad và Claris, trải mình trên từng trang sách hấp dẫn, thích thú và hồi hộp với từng khám phá. Kết thúc tập truyện này, vẫn còn nhiều điều huyền bí và người đọc chỉ còn cách chờ đợi tập truyện tiếp theo. Mời các bạn đón đọc Lãnh Địa Rồng Tâp 1: Thung Lũng Salicande của tác giả Pauline Alphen.