Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dược Hương Trùng Sinh

Truyện kể về nàng Cố Mười Tám Nương. Khi xưa nàng yêu tha thiết một người, vì người đó mà bảy năm làm áo cưới, chỉ mong được một lần hắn gọi tên. Ấy thế nhưng đáp lại tình cảm ấy, hắn lại đi thú thê mới, chà đạp lên tình cảm của nàng. Uất ức nhìn đôi tân lang tân nương trước mặt, ngay trong đám cưới của họ, nàng rút đao tự vẫn. Trời thương cho nàng trùng sinh lại mười năm trước. Thân nhân vẫn còn sống, chưa đi ăn nhờ ở đậu. Vận mệnh chuyển sao một bước ngoặt mới, thù hận giúp nàng sống lại, có thể cải biến được vận mệnh hay không? Trước mặt người kiếp trước nàng yêu tha thiết, giờ trong lòng chỉ thấy hận thù. Liệu nàng có thể tìm được cho mình một hạnh phúc đích thực hay không? “Dược Hương trùng sinh” là một câu chuyện không mới nhưng lại gây cho người đọc nhiều cảm xúc khác nhau. Điều tôi thích ở tác phẩm này là nữ chính nhận ra thù hận có thể buông bỏ, để nàng thanh thản sống một kiếp sống mới. Tuy nhiên, điều làm tôi thất vọng là kết truyện có hơi hụt hẫng. Văn phong của tác giả cũng khá tốt, miêu tả được nội tâm nhân vật, cảnh vật,… Cách đưa những biến cố vào truyện cũng rất khéo léo, tinh tế, hầu như không bị dư thừa, thắt mở nút cũng rất hợp lí. Nữ chính Cố Nương Mười Tám là một nữ cường mà tôi bị ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của cô ấy. Chẳng phải giỏi giang về võ công, cũng chẳng nằm trong giới hắc đạo, cô ấy hiện lên với tính cách quật cường và có đầy đủ những đức tính cần thiết của một công dân chuẩn mực. Và đặc biệt hơn, ở cô hiện lên một tấm lòng khoan dung, biết buông bỏ thù hận, sống lại một cuộc sống thanh thản hơn. Tín Triều Dương cũng không phải một nam chính quá nổi bật, có lẽ do sự cường đại của nữ chính nên anh bị lu mờ đi. Uy phong chấn vũ, tài giỏi,… đều có. Điều tôi thích ở nhân vật nam này là anh không xa cách, cái tôi nói ở đây không phải sự chân thực, không xa với đời sống mà là sự gần gũi, yêu thương nữ chính. Có thể anh không đồng hành với nữ chính trong suốt cả kiếp trước, không biết được những đau khổ cô phải trải qua nhưng anh luôn giúp đỡ và yêu thương. Có lẽ chính vì vậy mà tình cảm giữa hai người rất bền vững, dù mãi đến ngoại truyện chúng ta mới được chứng kiến đám cưới của họ nhưng qua những tình tiết truyện cũng đã đủ để mỗi nguời cảm nhận được tình yêu giwuax hai con người ấy. Nhìn chung, đây là một tác phẩm được, nhưng chưa thực sự có màu sắc mới, vẫn kém xa những tác phẩm khác của Hi Hành như “Kiều Nương Y Kinh” hay “Quân Cửu Linh”. *** Thiên Khải năm thứ ba, sau hai năm chinh chiến cuối cùng kết thúc kèm đặc phái viên song phương hạ xuống con dấu hòa thư, Đại Chu cùng Đại Kim lấy hoài thủy phân giới, không phân quân thần, mãi xưng huynh đệ. Tin tức truyền đi, nhân dân hai nước hoan hô chúc mừng, chỉ có người trải qua chiến tranh mới biết hòa bình trân quý biết bao nhiêu. Đại Chu, kinh sư Túc An, Vĩnh Ninh phố, dinh thự phủ Viễn công do hoàng gia ban cho, lúc này cờ màu tung bay, chiêng trống vang dội ngập trời. Phủ Viễn công, Thẩm Phác Văn là một trong những truyền kỳ của Đại Chu quốc. Hắn xuất thân thế gia, nhưng không dựa vào gia thế, mà lấy vị trí trạng nguyên tiến vào triều, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quan trọng, là tam triều nguyên lão, lúc Đại Kim xuôi nam, Long Khánh đế thân chinh xuất trận, bất ngờ gặp mai phục, là hắn bất chấp quên mình hộ giá, lấy chính thân mình đỡ bốn mũi tên của địch nên Long Khánh đế mới bình an vô sự. Khi Long Khánh đế băng hà, các hoàng tử hỗn chiến, là hắn hết lực ủng hộ lục hoàng tử lên ngôi, nên mới đạt được thành tựu như bây giờ. Lại nói, năm nay Đại Chu quốc có hai sự kiện long trọng, đầu tiên, tất nhiên là Đại Kim nghị hòa ngưng chiến, quốc gia không phải cúi đầu xưng thần đổi lấy việc ngưng chiến. Hai là, Phủ Viễn công rốt cuộc lựa chọn được con nối dõi. Nhân sinh không có vạn sự như ý, câu nói này ứng với Phủ Viễn công đức cao vọng trọng. Như vậy, nhân vật truyền kỳ, lại không có con ruột nối dõi, phu nhân phủ Viễn Công là người hiền lành, vì tướng công nạp vô số thê thiếp, cuối cùng không có nổi một mụn con.Phủ Viễn công bản tính rộng rãi, từ nay về sau cự tuyệt nạp thiếp.Trải qua nhiều năm lựa chọn, tại đại thọ bảy mươi tuổi rốt cuộc chọn một người trong tộc cho làm con thừa tự. Tất nhiên đối với người sắp làm con thừa tự kế thừa tước vị này, hắn thập phần hài lòng, lần đối chiến với Đại Kim cũng lập được chiến công hiển hách.Là một thanh niên trẻ tuổi, trong gia tộc họ Thẩm tuy vị trí trung thấp nhưng tính tính trầm ổn, từng bị tàn tật, khi mọi người thấy thanh niên bên cạnh Phủ Viễn công tất cả đều ngoài ý muốn mà chấn kinh.Không thể tranh luận, người trẻ tuổi này cũng sắp trở thành một truyền kỳ của Đại Chu. Ngày mười tám tháng bảy đẹp ngày cho việc xem cát, nghi, nạp thân. Bên ngoài phủ Viễn Công vô cùng náo nhiệt, từng nhóm người mặc cẩm bào không ngừng mang tới lễ vật, người tuyên xướng không kịp hít thở, cơ bản báo tên quan viên trong triều mấy lần, cho đến khi quà mừng của hoàng thượng đến không khí mới đạt tới cao trào. "Này...Thiên ân cuồn cuộn a.." Tên sai vặt ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt không thể che lắp đầy ánh hào quang. Quân trong kinh thành giới nghiêm tất cả các ngã tư đường, nhưng không ngăn được dân chúng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, pháo nổ, chiêng trống vang trời, con ngựa dẫn đầu đội ngũ đón dâu trở về. "Nhìn kìa...đó là Thẩm gia công tử.." Truyền kỳ xuất hiện kèm theo từng đợt huyên náo, cuộn trào mãnh liệt, dân chúng bị cấm quân chèn áp đến lảo đảo xiêu vẹo. Công tử ngồi trên ngựa một thân trang sức đỏ, dưới ánh mắt trời phát ra thần thái chói mắt khiến người xem không thể nhìn thẳng. Tại phía sau là bốn gã nâng hỉ kiệu, phía trước mặt đại hồng kiệu thêu chữ " Hỉ " bằng chỉ kim tuyến, bốn góc kiệu là banh vải nhiều màu sắc, lúc đung đưa sáng rỡ bắn ra bốn phía, các cô nương có mặt tại đây vừa hâm mộ vừa tức đến đỏ mắt. "Ta... nếu có thể ngồi trên một cái kiệu như vậy, chết cũng cam nguyện a..." Có cô nương hô to đưa tới một mảng tiếng cười. Tại trong tiếng cười có người phát ra thanh xuy, thanh âm mang mấy phần thê lương cùng không khí vui mừng thoáng chốc bất hòa. "...Chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc.." Một lão già vừa quơ quơ đầu đầy tóc bạc vừa u u thở dài.Người chung quanh nghe thấy, người biết nội tình thì nổi tâm trạng buồn rầu, người không biết thì vội vàng hỏi thăm. "Nói vậy, vị Thẩm công tử này đã thú qua vợ rồi?" Lời chưa nói xong, liền nghe bên kia một trận ồn ào, càng náo nhiệt, dân chúng tâm lại sôi trào lên. Tầm mắt mọi người đều hướng về phía trước cửa phủ Viễn Công, tất cả chấn kinh, đội đưa dâu đã rảo bước lên đại môn lúc này cùng dừng chân lại. Một nữ tử thân áo váy tố đứng trước đại môn, lưng quay về hướng mọi người, dân chúng không ai nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt đang không ngừng đong đưa, tựa như nếu có trận gió thổi qua liền muốn ngã. Tân lang chinh chiến sa trường khuôn mặt thô ráp nay càng thô ráp hơn, chân mày cau lại, môi mỏng mím thành đường thẳng, hắn nhìn người nữ tử trước mắt, chậm rãi nâng cằm lên. "Cố thị, ngươi định như nào?" Giọng nói tân lang vang lên, tựa như đao kiếm trên chiến trường va chạm vào nhau, lạnh như băng không có một chút tình cảm. Mời các bạn đón đọc Dược Hương Trùng Sinh của tác giả Hi Hành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Là Đại Pháp Sư - Võng Lạc Kỵ Sĩ
Ta Là Đại Pháp Sư Võng Lạc Kỵ Sĩ Đầu đau quá a,ta cảm thấy đỉnh đầu như một cái bao lớn,cảm giác đau khổ không thể nói nên lời   Ai còn thảm hại hơn ta?, đang đi trên đường lại bị sét đánh trúng,mà rõ ràng trời đất còn đang sáng choang, thảm thật   Ta nhìn lại y phục bên duới, cũng may bộ y phục hàng hiệu mất công làm lụng hơn tháng trời mới mua được không chút tổn hại,bằng không tổn hại thật lớn đây.   Sau khi tự xem lại mình, ta nhìn xung quanh, lão thiên của ta,đây là đâu?, ta rõ ràng trước cửa nhà bị sét đánh trúng, sao hiện tại trước mắt lại là chốn hoang vu không người?   Ta đang mơ, chắc chắn vậy rồi,bị sét đánh trúng mà không có chút thương tổn sao?, đây chỉ là giấc mộng.   Ta đang tự nói với mình thì một âm thanh kinh thiên động địa dọa ta sợ đến nhẩy dựng lên “Đáng ghét,dám phá hỏng giấc mộng đẹp của lão tử ta,không biết ta là đệ nhất ác nam của trường trung học sao?”   Đột nhiên, hai nhân ảnh tự nhiên xuất hiện trước mặt ta, lại dọa ra giật mình lần nữa.   Ta liền chửi mắng một hồi, sau khi thư thái, nhìn lại hóa ra người phá hỏng giấc mơ đẹp của ta lại là hai lão gia hỏa   Ôi chao? nhìn hai lão gia hỏa này xem, y phục thì quái đản,râu thì quá rậm rạp, khuôn mặt lại hiện vẻ cổ quái, hiển nhiên đã lĩnh giáo bảnh lĩnh chửi nguời của bổn nhân.Hahaha, đáng đời, ai bảo nguơi khi không tự nhiên đến, trêu tức vào đệ nhất ác nam trường trung học ta.   Lão già râu dài mở mồm “hỗn tiểu tử,sao ngươi có thể xuyên qua kết giới của ta?, nói mau.”   Kết giới?, cái quái gì đây?, ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hai lão già này.hiển nhiên đầu óc hai lão có chút vấn đề, khả năng là chứng si ngốc của tuổi già, bổn nhân chính là yêu già thương trẻ, thôi vậy, bỏ qua cho lão.   Lão già râu đỏ đột nhiên nói “Xú tiểu tử,ngươi suy nghĩ lung tung gì vậy, cái gì/ai mắc chứng si ngốc tuổi già”   Gì?, sao lão biết?   Đột nhiên đầu ta đau đớn, trước mắt ta chỉ thấy một mầu đen tối, ẩn ước ta nghe lão gia hỏa nói “tiểu tử này quá kì quái, mang hắn về nghiên cứu sau”   Hôm nay còn tồi tệ hơn, ngay cả trong giấc mộng còn bị bắt nạt, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu thất,ta oán giận nghĩ   Lúc này ta không biết định mệnh của mình đã thay đổi từ đây.