Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

VĂN ÁN Tại kinh thành có một vị nữ quan có tiếng là làm mai rất mát tay, dây tơ hồng đều được nối rất chuẩn xác. Chỉ là không ngờ sự nghiệp làm Nguyệt lão của nàng sau nhiều năm lại gặp một trắc trở... Bản tahan nàng gặp phải một mối nhân duyên cực kì khó tưởng tượng. - ---- Bà mối mặt than nổi tiếng mát tay VS Thái tử lưu manh nổi tiếng bát tự cứng rắn Nữ chính mặt than, độc miệng, ăn hàng như mạng. Nam chủ phúc hắc, trung khuyển, lưu manh. Tặng thêm dàn nhân vật phụ: Hoàng đế già mà không nên nết, Thái sư chỉ số thông minh có hạn, Vương gia đam mê nói nhảm, cùng với một đoàn Hoàng thân quốc thích không thể tín nhiệm được. Câu chuyện muốn nói lên - - Cái gọi là tình yêu, có quá nhiều biến hóa *** Aaaaaaaaa lâu lắm rồi mới đọc 1 bộ thỏa mãn như vầy Với cái đứa gần như hiếm khi hợp gu các tác giả nổi tiếng như tớ thì việc tìm đc chân ái giữa rừng ngôn tình là hết sức khó khăn Nhưng ơn giời cuối cùng tớ cũng tìm đc chân mệnh thiên tử =)) Đề cử, nhiệt liệt đề cử nhé Thật ra nhìn lượt view & đánh giá ngay từ đầu thì có thể tớ đã bỏ qua truyện này, vì trên Tấn Giang chỉ vỏn vẹn tầm 6 triệu view (mấy truyện nổi tiếng toàn phải tầm 50tr trở lên, bèo lắm cũng phải cỡ 20tr), tác giả cũng ko có tiếng mấy, cũng chưa có truyện nào nổi bật hay đc xuất bản. Nhưng có lẽ vì trong thời buổi đói khát truyện thuần cổ đại như vầy tớ quyết định làm liều. Với cả truyện này cũng ngắn, chưa đến 150.000 chữ. Nhưng với tớ truyện sủng thì ngắn vầy là đc rồi. Tớ rất ghét đọc truyện dài, trừ phi ngược tê tái hoặc chơi kiểu vén màn bí mật từ từ =)) Nói về nội dung & hệ thống nhân vật truyện này, chỉ có 1 chuyện: Điên =)) Tất cả đều điên, từ chính đến phụ =)) Đọc truyện này cảm giác cứ như đang xem “Hoàn Châu Công Chúa”, các nhân vật đều rất rảnh, tuy mang tiếng là hoàng thân quốc thích nhưng suốt ngày toàn bu lại làm trò mèo, kể cả ông hoàng thượng Thẩm Ngọc Chiếu là nữ quan chuyên đảm nhiệm việc mai mối trong hoàng thất, quý tộc. Cha nàng là công thần của triều đình, nhưng mất sớm, thế là từ bé nàng đc mang vào trong cung nuôi nấng, có thể xem như là thanh mai trúc mã của Thái tử Sở Mộ Từ & Ngũ vương gia Sở Văn Khanh. Ngọc Chiếu thầm cảm mến Ngũ gia dịu dàng nho nhã, nào có hay Thái tử cũng thầm thương trộm nhớ nàng Bề ngoài Thái tử là 1 kẻ độc miệng, suốt ngày kiếm chuyện với Ngọc Chiếu. Còn nàng thì cứ quy cho việc bát tự của mình & Thái tử ko hợp, nên cứ gặp nhau là như chó với mèo Câu chuyện bắt đầu khi nơi nàng ở trong cung phải tu sửa, & nàng đc đề nghị dọn đến ở chung với Thái tử. Tại đây đã xảy ra bao câu chuyện dở khóc dở cười của đôi oan gia này. Đến lúc Thái tử tuyển Thái tử phi, với cương vị là người mai mốt, Ngọc Chiếu đã chọn ra 1 đống tiểu thư xấu ma chê quỷ hờn đến cho Thái tử =)) Kể cũng thương, Thái tử có tiếng sát khí quá nặng, gái nhà ai né còn ko kịp chứ đừng nói đến chuyện chim chuột với anh này =)) Đây là nguyên nhân khiến vua cha hết sức đau đầu =)) NHÂN VẬT: – Nữ chính – Thẩm Ngọc Chiếu: mặt than, cứng rắn, tỉnh như ruồi =)) Lâu lắm rồi mới gặp đc 1 nữ chính khiến mình thích thú như vậy Nàng sống rất quy củ, ngay cả lúc động tình với Ngũ vương gia cũng đáng yêu hết sức. Trong cảm nhận của nàng, Ngũ gia là nam thần, còn Thái tử là ôn thần =))))) Nàng ngưỡng mộ Ngũ gia bao nhiêu thì oán hận Thái tử bấy nhiêu Nàng làm mai thành công cho bao nhiêu mối tơ duyên, còn với nhân duyên của mình, nàng lại bất lực. Mình thích đoạn chuyển biến tình cảm của Ngọc Chiếu, khi nàng nhận ra sự ngưỡng mộ mình dành cho Ngũ gia giống như lòng kính trọng, vì cha nàng mất sớm, mà Ngũ gia lại tạo cảm giác bảo bọc che chắn cho nàng, nên nàng thích, chứ ko hẳn là tình yêu. Nàng còn là 1 người biết xu nịnh vua =)) Mấy đoạn Ngọc Chiếu với hoàng thượng nói chuyện với nhau hoặc liếc mắt ra hiệu đáng yêu thôi rồi =)) 1 người đau đầu vì nhân duyên của con trai, một người muốn kiếm tiền 1 cách an nhàn, thế là giao dịch thành công =)) – Nam chính – Sở Mộ Từ: 1 từ thôi: Nhoi =)) Cứ lượn lờ trước mặt nữ chính, đúng là ôn thần Chuyên đi phá đám thế giới 2 người của Ngọc Chiếu & Ngũ gia, tạo nên câu chuyện 3 người hết sức oái oăm Kể cũng thương, Ngũ gia người ta ngọc thụ lâm phong bao nhiêu, Thái tử nhà ta dở hơi bấy nhiêu =)) Ko lo đi văn ôn võ luyện mà suốt ngày đi rình rập nữ chính có hẹn hò Ngũ gia ko để ta đi phá =)) Bình thường mình ko thích kiểu nam chính này đâu, nhưng có lẽ vì tác giả miêu tả Ngũ gia như chuồn chuồn lướt nước ấy, thế là mọi spotlight dồn lên người Thái tử Có lẽ ko có ai dạy cho anh biết yêu thương con gái là gì (mẹ anh này mất lúc sinh ảnh ra), nên cách thể hiện tình cảm của anh hơi vụn, nhưng rất đáng yêu. Mình thích mấy màn flirty của anh này, kiểu cứ xáp xáp vô ghẹo ghẹo mà nữ chính vẫn rất tỉnh =)))) Đôi này đúng là nồi nào úp vung nấy – Nam phụ – Sở Văn Khanh: Nam thần trong truyền thuyết là đây Thật ra xuyên suốt truyện tác giả ko tập trung vào nhân vật này, nhưng chính anh là người mở nút thắt ở cuối truyện. Bản thân tớ cũng ko ấn tượng mấy về Ngũ gia trong suốt 2/3 câu chuyện, vì ngoài 4 từ “dịu dàng nho nhã” ra tớ ko biết nói về anh này như thế nào. Anh ko có tham vọng, ko tiến cũng chẳng lùi. Tớ cứ thắc mắc là anh này biết rõ Ngọc Chiếu thầm thích mình nhưng ko có phản ứng gì. Xét về thân thế & địa vị, 2 người hoàn toàn xứng với nhau, vậy mà anh chẳng hề động tình, chỉ như một người bạn tri âm tri kỷ của Ngọc Chiếu, lắng nghe tâm sự của nàng, còn chủ động đẩy nàng về phía Thái tử. Đến cuối mới vỡ lẽ ra, & đây là điều khiến ấn tượng của mình về Ngũ gia vọt đến mức maximum luôn Ko còn là nam thần trong truyền thuyết nữa, mà lại là 1 nhân vật khác cũng trong truyền thuyết luôn =))) Ví như đằng sau 1 anh nam chính luôn có 1 cô biểu muội, thì đằng sau nữ chính luôn có 1… Ehehe, tự đoán nha (ko phải biểu huynh đâu ) – Ngoài ra truyện còn khá nhiều nhân vật khác, mà theo như lời văn án trong bản convert là: “Khác đưa tặng già mà không đứng đắn hoàng đế, chỉ số thông minh chuyết kế thái sư, đam mê nói lảm nhảm vương gia, cùng với một đoàn không tín nhiệm hoàng thân quốc thích.” Nói chung nhà đã dột từ nóc, Hoàng đế điên, Thái sư điên, Cửu Vương gia điên, Công chúa điên, 1 đám nô tài đều điên theo =))) Vì sao Hoàng đế điên? Đây là ông vua rảnh nhất quả đất, ngoại trừ chuyên đi hóng hớt chuyện yêu đương của con cái ra thì ko làm gì hết =)) Tỉ như có 1 đoạn anh Thái tử ngồi ghẹo Ngọc Chiếu: “Ta thích con gái của Tướng quân” (cha nữ chính là Tướng quân) Thế là lão cha ngồi phía sau chồm người ra: “Ta cũng thích con gái của Tướng quân” Thái sư điên, vì cũng toàn đi hóng hớt chuyện tình cảm của con mình =)) Con trai ông này với Công chúa là 1 đôi, cặp này sến chảy nước, nàng thì cứ Tô Tô, chàng thì cứ Huỳnh Huỳnh, khiến Ngọc Chiếu nổi hết cả da gà =)))) Cô Công chúa này cũng bựa thôi rồi, cứ như thù mấy kiếp với Thái tử, cùng team với Ngọc Chiếu Còn cặp của Cửu vương gia chuyên gia nói nhảm & nữ thái y Liễu Như Anh, 1 đôi nam truy nữ trong truyền thuyết khác =)) Nàng lạnh lùng già dặn, chàng mặt dày trẻ con. Nữ chính chơi thân với Liễu thái y nên suốt ngày lấy chuyện làm mai ra dọa anh Cửu gia =)) Mà đừng nhìn Liễu thái y vẻ ngoài lạnh lùng vậy, bản chất bên trong cũng đục ngầu ko kém cái đám hoàng thất kia, chỉ là chưa dò đúng tần số thôi ĐIỂM TRỪ: Đoạn cuối hơi ngược tẹo, cũng ko có gì bất ngờ nhưng tác giả xử lý chưa tới. Mà thôi cũng chấp nhận đc vì truyện này chủ yếu là sủng, làm căng quá thì lại mất hết hình tượng nhân vật Với cả lăng xê anh Ngũ gia như thế trong phút 90 của hiệp đấu là mình mãn nguyện rồi =)) Đoạn đầu hơi lan man, do phải kể cho đủ câu chuyện của 2 cặp phụ mới có cái hội bỉ bựa lúc sau, nhất là cái cặp của cô Công chúa, trời ơi nó sến đừng hỏi. Đoạn này hơi nản nhưng nhìn chung cũng ngắn nên nhanh thôi Nói chung truyện sủng hài thì mình ko yêu cầu cao lắm, miễn đừng dông dài & hài nhảm là được. Nếu đã điên thì tất cả phải điên theo =)) Chứ đừng để 1 mình nữ chính điên rồi ai cũng bị bả quay như chong chóng Truyện này thì ai cũng điên, trừ bạn Ngũ gia & nữ chính =)) Đọc xong tớ tính đào hố rồi, mà tra Google thì thấy đã có bạn edit, để tên gốc Hán Việt là “Tiếu vấn họa tòng hà xứ lai”, đến chương 4 mà dừng cũng tầm gần 4 tháng rồi, hi vọng là ko drop   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến của tác giả Nãi Hương Lưu Ly Tửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.