Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thái Cô Nhi (Man Cô nhi)

Thể loại: ngôn tình cổ trang, xuyên không, HE, có tí H… Converter: Nothing_nhh Độ dài: 10 chương Đây là truyện kể về đời cha mẹ của em Vương Lâm trong truyện Phù Cừ. Nữ chính vốn là người bệnh liệt giường, vô tình xuyên không ké, gả cho anh Vương Tiên Tâm cũng là người bị bệnh hoạn từ nhỏ, lại bị cưa chân vì tai nạn. Hai người nhanh chóng tâm đầu ý hợp vì đồng bệnh tương lân. Nàng làm chỗ dựa tinh thần và thể xác cho chàng, giúp chàng đỗ đạt công danh như ý nguyện. Truyện chẳng có tình tiết gì nhiều. Không có tranh giành đấu đá, mưu mô võ công chi hết. Chỉ nói về tình cảm giữa 2 nhân vật chính thôi. Giọng văn nhẹ nhàng, hài hước, dùng ngôi xưng Ta như dạng tự thuật của nhân vật chính nữ về cuộc đời mình. Nhưng ngọt ngào, dễ thương, cảm động…Đọc giải trí là chính. *** Chàng thì thầm bên tai tôi, “Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều nụ hoa chưa nở.” Chàng không khỏi tự hào nói, “Kẻ làm cây tình của nàng nở đoá đầu tiên, là ta.” … Rùng cả mình. Nhưng đời người đâu được mấy lần sến sẩm như thế, dù chàng là cậu nhóc kiêu ngạo, hay là đại tướng quân đen tối, tôi đều đã định sẽ yêu chàng đến mức chết đi sống lại thê thảm vô cùng. Tôi gả chồng. Không gả trong thế kỉ 21 đầy nhiệt huyết phóng khoáng, mà là ở triều Đại Minh cực kì bảo thủ. Tôi nghĩ rồi, chuyện đến nước này, tất cả chỉ tại cái cô bác sĩ tự tử vì tình kia thôi. Sau khi nên cơ sự, tôi chỉ biết ngây ra như phỗng. Đến tận đêm trước ngày xuất giá, tôi mới chợt bừng tỉnh phát hiện mình đã vượt thời gian! Tôi đúng là xui tận mạng, tại sao lại vượt thời gian đi gả cho một ngụy Shota lòng xuân phơi phới, mình còn bị ăn sạch sành sanh cơ chứ? Khi chàng cười, tôi liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, sáng sủa rạng rỡ, chiếu rọi cuộc đời tôi. Sao tôi lại đụng phải một kẻ dễ thù dai đến thiên trường địa cửu vậy nhỉ?! Bao bì và nội dung không phù hợp với nhau, tôi có thể yêu cầu trả hàng được không…? _____________________________________________________ Man Cô nhi hay là Thái Cô nhi. Bộ này lâu lắm rồi, mình thấy nhiều lần, nhưng chưa có dịp đọc. Nếu bạn đang tìm một truyện cổ đại, nam khuyết, nhẹ nhàng, hài hước nhưng không kém phần sâu sắc đầy ý nghĩa thì wow… Bạn tìm đúng chỗ rồi. Mời bạn nhanh chóng đào hố liền.  Mở đầu mình thấy tác giả viết khá hợp với gu mình, cái kiểu dùng giọng văn hài hước để kể lại câu chuyện bi thương là chọt ngay gu điểm của mình luôn. Đọc trong đêm mà mình cười như dại, thề luôn là tác giả chọt trúng manh điểm và tiếu điểm của tui rồi mẹ ơi, cái cách nữ chính chọc cười chàng tướng công shota của mình khiến lòng tui ngứa ngáy chết đi được. Chị nữ là Ngô An Bình, xuyên không về cổ đại thành Lâm Man Cô, chị này ở hiện đại bị bệnh tê liệt, từ đầu ngón chân lan tới cả người, sống 25 nhưng hơn nửa đời đều dính liền với giường bệnh, như mình đã nói, tác giả dùng giọng văn dí dỏm để kể lại câu chuyện buồn, nên dù biết là chuyện buồn nhưng mình cười như dại.  Mình là đứa lạc quan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tự vực mình dậy, nên mình hoàn toàn cuồng chị nữ chính. Chị tàn nhưng phế, cho dù nằm trên giường bệnh đau đớn chị vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn vui vẻ, vẫn có thể là một cô gái lạc quan, chị còn lan tỏa tinh thần này đến người yêu của chị.  Anh chồng Vương Tiên Tâm từ trên trời rơi xuống của nữ chính. Mình không phải fan shota như chị Man Cô mà sau truyện này chắc mình thành fan shota mất. Từ những dòng đầu tác giả miêu tả anh là tui đã chết đứ đừ rồi, sau khi hai vợ chồng thẳng thắng với nhau tui lại xỉu up xỉu down nữa.  Truyện xuyên không thường là sẽ giấu việc mình là linh hồn dị giới đi, nhưng với mình việc chia sẻ chuyện này với người yêu tin tưởng nhất là một loại tín nhiệm đặc thù dành cho một số người, thể hiện tình cảm đôi bên, và Tiên Tâm với Man Cô làm đều này rất tốt. Tình cảm họ dành cho nhau khiến mình cảm thấy sâu sắc cùng cực, cho dù ban đầu chỉ là đồng cảm nhưng chính sự đồng cảm đó mới là thứ quý hiếm khó có được.  Cảnh cuối truyện, Tiên Tâm vì chuyện sinh nở của Man Cô mà có hành động đó khiến mình rất cảm động, tuy không viết tường tận nhưng đối với mình vẫn luôn là khung cảnh cảm động lòng người  Một Vương gia rất bình tĩnh. Đây là nhận xét của nữ chính, cô hy vọng vào Vương gia làm sâu gạo, nhưng rốt cuộc lại rớt vào ổ kiến lửa.  Vương gia ba anh em hài hòa thắm thiết, gia đình cha mẹ đều mất, chị dâu làm đương gia, chị dâu thứ là nhược nữ, chỉ có Man Cô hoạt bát như thả một cục đường vào tổ kiến, mọi người đều bâu vào cô.  Khi cô kể chuyện lạ cho phu quân nghe mà cả cái nhà họ Vương chụm đầu đi nghe lén làm mình cười ngang ngược =))) Thêm cái tính chị Man Cô rất là ác tâm, mỗi trước khi vào bàn ăn cơm, chị sẽ dùng cái lưỡi bảy thước của mình kể 7749 kiểu món ăn ngon được xào nấu kiểu gì, khiến dân chúng xung quanh cộng thêm ông chồng rơi rớt phải rung người, giật mắt, bao tử đau đau rồi mới bắt đầu ăn.  Một nét đặc biệt là hai vợ chồng nghệ thuật này khi yêu đúng chất trẻ con ấy, cứ thích hát hò ngắm hoa ngắm cảnh với nhau. Một áng văn nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa, thoải mái và cực kỳ nồng đậm tình người, không có đấu đá gia đình, không có tranh giành tình cảm, không có xa hoa mỹ lệ, chỉ tình yêu của hai mảnh khuyết được ghép lại với nhau, cho dù chênh lệch thời không họ vẫn đến bên nhau, người có tình sẽ nên quyến thuộc.  Mình nghe nói đây là những quyển đầu tay của tác giả nhưng mình thấy tác giả đã viết rất tốt, đôi khi những thứ càng đơn giản càng khó quên.  Nhà edit mình đọc cũng rất có tâm, edit mượt mà, mình cũng thích cách xưng hô mà nhà làm nữa, do bà Ngô An Bình nói rất nhiều thứ ở hiện đại nên phải chú thích rất nhiều, mình cũng là editor nên mình hiểu, việc edit đã khiến mình lười lắm rồi còn phải search nhiều thông như thế quả là một cái tâm to bự.  À sau này khi Man Cô có thai sinh được một đôi long phượng, tác giả có viết bộ về con gái Man Cô tên là Phù Cừ, nếu có thể mình hy vọng mọi người đọc Phù Cừ trước Man Cô nhé, cho đỡ thất vọng. (=))) Cá nhân mình đã đọc bộ Phù Cừ rồi và theo đánh giá thì bộ đó cũng không tệ, chỉ là đã đọc bộ hay hơn nên mình không thích bằng, thế nên truyền kinh nghiệm lại cho mng là nên đọc Phù Cừ trước :))).  Hi vọng mọi người có thể có những khoảng thời gian vui vẻ với câu chuyện này.  *** Review bởi: Thương Hoài Hoài từ Hội Nhiều Chữ --- Bộ này mình đọc cũng khá lâu rồi, dù đã đọc lướt lại trước khi review nhưng nếu có gì sai sót thì xin bỏ qua cho. Mong rằng không ai vì gộp chung truyện này vào nhóm mì ăn liền 10 chương mà bỏ qua nó, hay hơn nhiều lắm ấy. Nữ chính kiếp trước bị liệt, mấy năm dài phải sống trong bệnh viện. Đột nhiên một ngày xui rủi xuyên về quá khứ, trở thành Lâm Thái Nhi, tỉnh lại thì bất ngờ 2 lượt: phát hiện thân thể hiện tại khoẻ mạnh và sắp phải lấy chồng. Đối tượng là tam thiếu gia họ Vương, trùng hợp làm sao hoàn cảnh lại khá giống Thái Nhi lúc trước, thân thể ốm yếu và bị cưa mất một chân. Do thương cho hoàn cảnh của Vương Tiên Tâm và quý mến sự hiền lành, ngây thơ ở chàng mà Thái Nhi một lòng chăm sóc, quan tâm đến chồng. Trước sự ân cần đó, Tiên Tâm đáng yêu không có khả năng chống cự, thế là nâng lên một level dễ thương mới - Tiên Tâm chung tình, dịu dàng lại còn thèm ăn thịt. Truyện rất nhẹ nhàng, không tiểu tam hay cẩu huyết. Thái cô nhi được nữ chính kể, xưng "ta", 10 chương ngắn gần nửa là lời lảm nhảm của nữ chính, những câu chuyện vui chẳng mấy buồn cười (có thể vì bản edit không lột tả được chăng?), những câu bông đùa không thú vị, nhưng đem đến hương vị rất riêng, một sự ngọt ngào giản dị, cũng đem đến hạnh phúc cho cuộc đời buồn tẻ của Tiên Tâm. "Luận về ân nghĩa phu thê, tình thâm nghĩa trọng, lại nói tình yêu nam nữ, đâu chỉ có sớm nở tối tàn? Vi thần tự nghĩ, cả đời cũng không thể hồi báo hết thâm tình trọng nghĩa của chuyết kinh" Mình bắt đầu thích Hồ Điệp Seba từ truyện này, hợp khẩu vị mình lắm, nhẹ nhàng, có điểm nhấn, vừa đọc vừa cười tủm tỉm vì cứ thấy vui vui. Nhân đây đề cử luôn một đoản có nam chính tàn tật nữa, nhưng nặng hơn, người này bị mất cả hai chân, rất thê thảm, nữ chính là người hầu, là NHỊ GIA NHÀ TA. Đọc xong buồn tênh, vì truyện hay thế mà ngẳn ngủn, chẳng thoả mãn tí nào. *** Review: Man Cô Nhi của Hồ Điệp Seba là một tác phẩm cảm động, thấm đượm tình người và sự thấu hiểu. Câu chuyện bắt đầu khi cô gái Ngô An Bình bị liệt nửa người xuyên không về triều Đại Minh do một biến cố. Cô trở thành Lâm Man Cô hay Man Cô Nhi, được hứa gả cho Tam công tử Vương Tiên Tâm của nhà họ Vương ở Giang Tô để xung hỉ. Lý do xung hỉ là vì chàng bị bệnh nặng, phải cưa một bên chân, mạng sống đang chấp chới khó giữ. Họ kết hôn với nhau, cô làm quen và thương cảm với chàng vì cô cũng là một người mắc bệnh rất lâu. Từ ấy về sau, họ sống bên nhau, cô chăm sóc chàng, chàng che chở cô. Hai người sống vì nhau, thương yêu nhau, không thể tách rời. Nữ chính Ngô An Bình là một cô gái mạnh mẽ, yêu đời, có sự kiên cường và nhẫn nại rất đáng khâm phục. Ở kiếp trước, ngay cả trong hoàn cảnh hiểm nghèo, bị bạo bệnh giày vò, cô vẫn giữ được sự lạc quan của mình. Khi được sống lại với cơ thể khỏe mạnh, cô càng quý trọng sức khỏe mình. Cô thương cảm với Tam công tử, ở bên chàng, an ủi chàng khi chàng đau, dỗ dành để chàng ăn, chọc cho chàng cười. Kể từ lúc yêu chàng, cô luôn nỗ lực hết mình vì chàng, yêu chàng sâu đậm, mong chàng được hạnh phúc. Cô cũng là một cô gái hiểu biết, biết mình biết ta, hiểu chồng, luôn ủng hộ chồng. Nam chính Vương Tiên Tâm là một người có số phận đáng thương. Chàng tài hoa, ưu nhã, nhưng từ nhỏ đã mang bệnh. Ngay khi gặp công danh thì chàng gặp tai nạn, phải cắt một bên chân mới cứu được mạng mình. Nằm trong phòng bệnh cả đời, nhưng chàng vẫn dịu dàng, lễ độ, thuần khiết, sáng trong. Chàng nhận ra ngay từ giây phút đầu người vợ của mình không phải là Man Cô Nhi trước đây. Trước sự dịu dàng, săn sóc của cô, chàng yêu cô, hứa hẹn cả đời vì cô. Chàng đi thi lấy công danh để cô được nở mày nở mặt, chàng lo lắng không để cô theo cùng, chàng giấu diếm nỗi đau để cô không phải sầu. Chàng chỉ hát cho cô nghe, dù trái lệnh vua chàng cũng không sờn. Đây là một câu chuyện ngắn, bình dị, không cua gắt, không có người thứ hai ba bốn. Xuyên suốt toàn truyện chỉ là cuộc sống của hai vợ chồng, từ khi họ mới gặp nhau đến lúc họ có con, sống đời giản dị. Tác giả Hồ Điệp Seba rất hay viết những câu chuyện mà nam nữ chính dốc lòng vì nhau, yêu nhau sâu sắc, nên truyện của chị bao giờ cũng rất tình cảm, xúc động. Man Cô Nhi có cách xử lý các tình huống xuyên không khá thực tế khi nữ chính phải học ngôn ngữ, chỉ hiểu chữ viết (vì người Đài Loan dùng chữ phồn thể), cô cũng không mưu đồ cao xa mà sống hợp theo quy củ của thời đại, chỉ chăm lo vun vén cho chồng. Nam chính cũng không phải là soái ca tuyệt sắc, chàng chỉ là một người có khuôn mặt bình thường, còn thiếu một bên chân. Tác phẩm cài cắm khá nhiều các loại hình nghệ thuật thời cổ của Trung Quốc, với nhiều điển tích, điển cố, thơ ca, nhạc họa. Nhưng lối viết của chị không đượm buồn mà vẫn mang màu sắc tươi sáng, hài hước nhờ góc nhìn của nữ chính Ngô An Bình tinh quái, thông minh. Man Cô Nhi được Hồ Điệp Seba nói là tác phẩm ngọt ngào nhất mà chị từng viết. Và quả đúng là như vậy, câu chuyện này thấm đẫm tình yêu đôi lứa, tình người thấu hiểu. Giá như trên đời chúng ta cũng gặp người dốc lòng vì ta như thế, và ta cũng dốc lòng vì họ như vậy. Man Cô Nhi là một bức tranh thủy mặc đẹp, yên bình, tươi mát. Dưới màn mưa bụi Giang Nam, chàng ôm vai nàng, họ chậm rãi bước đi, hoa nhài rơi rụng, hương theo mãi chẳng rời. 6:27 PM, 22/06/2020. AlanFoxBT4C Mời các bạn đón đọc Thái Cô Nhi (Man Cô nhi) của tác giả Hồ Điệp Seba.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khi Quân Vi Hoàng
Văn án:    Nước mất nhà tan, bị đưa đi làm con tin. Hắn nhốt nàng trong cung mười năm, nằm trên long sàng bị hắn dùng đủ mọi loại dâm hình, khiến cho chân nàng mềm nhũn suốt cả ngày, không cách nào trốn thoát được. Nàng khóc lóc cố lấy lòng, tự tử tìm chết. Hắn không hề để tâm đến ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung, nhưng dù có chặt đứt chân nàng cũng muốn giữ chặt nàng bên cạnh.    Hắn tự mình ra sa trường giết giặc, vội vàng đưa nàng vào trong quân để hầu hạ. Sau đó nàng bị loạn tiễn trên chiến trường cướp lấy mạng sống. Mở mắt ra lần nữa, lại là cảnh bị hắn đè dưới thân trong cung đêm đó. Tại sao sống lại lần nữa mà vẫn bị hắn ăn sạch vậy?   "Đời này nàng đừng hòng thoát khỏi trẫm."   Âm thanh va chạm vang lên từ long sàng, vẫn là lời thoại đó, giọng nói toát ra hơi lạnh, giống như hận không thể nghiền nát nàng.    Nàng nhìn vị hoàng đế đã thống nhất bốn quốc gia, tự hiểu rằng kiếp này sẽ lại bị giam cầm mười năm. Đúng thế, muốn trốn cũng không thể trốn, chi bằng cứ thuận theo ý hắn, ngủ bên cạnh hắn và ngồi trên ngai vàng của hắn!   Những kẻ từng xúi giục nàng khi quân phục quốc, chỉ mong sao nàng sớm bị ban chết, ha ha, nàng nhất định sẽ không để bọn họ được như ý nguyện!   Nhiều năm sau, hắn nhìn chằm chằm cái bụng nhô lên của nàng, ánh mắt khao khát. Nàng kinh ngạc hồi lâu, mới cảm thán: "Hậu cung có đến mười mấy hoàng tử đều không phải long chủng của chàng? Ha ha ha, cho chàng ức hiếp ta, bị cắm sừng đáng đời!"   Hắn yên lặng. Tại sao đường đường là hoàng hậu của một vị thánh quân như hắn lại ngu ngốc đến thế chứ? Nếu như thái tử cũng giống như nàng... Rốt cuộc là do hắn yêu thương hay là cưng chiều mà ra? (*)   Cảnh báo cực mạnh trước khi đọc review, đây là truyện CAO H, SM và CỰC KỲ CAO H, đừng có con bướm yếu đuối nào đọc review rồi thấy tam quan vỡ tan nát, lên ăn vạ reviewer đấy nhé, mình không chịu trách nhiệm đâu ạ.   Nội dung sơ qua của "Khi quân vi hoàng" cũng giống như văn án đã nói, đây là một câu chuyện về hai người cùng trùng sinh làm lại cuộc đời - hoàng đế và ái phi của hắn.    Đời trước, Giang Đào Hoa là công chúa vong quốc của Đại Diễn, ôm mối hận gả vào hoàng cung Ngạo Quốc. Hôn phu của nàng là đế vương trẻ tuổi nhất Ngạo Quốc, thông minh gan dạ, bá chủ thiên hạ, không gì không thể làm được. Chỉ có duy nhất mình nàng là hắn không thể chế ngự. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Vì vậy, hắn giam nàng vào lãnh cung, dùng đủ mọi cách hành hạ thân thể nàng, thậm chí là đòn roi, chém đứt chân để nàng không thể chạy trốn. Nhưng Đào Hoa là ai chứ, nàng thà bị làm nhục, bị tra tấn tàn nhẫn cũng quyết không cúi đầu khuất phục. Nàng quật cường như vậy chỉ vì mong có một ngày, phụ thân và huynh trưởng sẽ đến cứu nàng.    Nhưng mong mỏi của Đào Hoa rốt cuộc chỉ là hão huyền. Đối với con dân Đại Diễn, nàng đã trở thành tội đồ. Phụ thân và huynh trưởng còn ước gì nàng táng thân ở Ngạo Quốc để đền bù cho đất nước. Tất cả những điều ấy, Đào Hoa không dám tin là thật, chỉ đến khi nàng bị trăm ngàn mũi tên kết liễu mạng sống trên chiến trường, Đào Hoa mới thảng thốt nhận ra, hóa ra người quan tâm đến nàng nhất lại là hắn.    Một lần nữa sống lại, khung cảnh cũ, con người cũ, hắn vẫn là vị đế vương ngạo nghễ nhưng bạo ngược, thích dùng những thứ dâm dục để tra tấn nàng. Nhưng Đào Hoa giờ đã khác, nàng không còn là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp.    Nếu số phận đã đẩy nàng đến bên hắn, vậy thì sao không chiều theo ý hắn, leo lên ngôi vị cao nhất kia? Quá khứ đau đớn và tủi nhục tựa như một giấc mộng mà nàng vĩnh viễn không muốn nhớ lại nữa. Nàng dùng chút kí ức vụn vặt của kiếp trước, từng bước từng bước, dùng thân thể mình lấy lòng hắn.    Nhưng nàng không biết, cùng mơ giấc mơ khủng khiếp ấy với nàng, còn có cả hắn, Nghiêu Huyền.   Kiếp trước, sau khi mất nàng, hắn mới nhận ra điều quan trọng nhất đối với mình không phải là vinh hoa quyền lực mà là một người con gái. Nàng chết đi, hắn cũng rời bỏ nhân gian, những tưởng sẽ chỉ gặp lại nhau dưới hoàng tuyền nào ngờ vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.    Giấc mộng đã qua, hắn sẽ không bao giờ lặp lại tổn thương với nàng lần nữa. Nhưng trời sinh hắn đã bị cơ thể của nàng thu hút, không thể ngừng lại mà muốn nàng càng nhiều hơn. Hai người cứ tiếp tục dây dưa, ngược nhau như thế, chỉ khác là lần này không còn ngược bằng đòn roi, mà "ngược" đủ tư thế, thể loại, đủ các loại thuốc kích thích máu mũi phun trào trên long sàng...   Càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, Đào Hoa càng khám phá ra nhiều bí mật của đế vương. Hóa ra, nàng không phải công chúa chân chính của Đại Diễn mà mang trong mình dòng máu của Ngạo Quốc. Nàng và hắn đã từng ở bên nhau rất lâu về trước, từ trước cả khi nàng có những kí ức đầu tiên.    Mẫu thân của nàng là một nữ nhân đầy thủ đoạn, bà đã dùng chính nữ nhi của mình để bày ra một âm mưu, muốn khống chế đế vương tương lai là hắn. Nhưng trước khi bà ta đạt được mục đích thì đã bất hạnh bỏ mình, còn Đào Hoa thì bị đưa sang Đại Diễn làm con tin.    Sau khi đưa nàng trở về Ngạo Quốc một lần nữa, Nghiêu Huyền vẫn có ý yêu chiều nàng như cũ, chẳng qua kiếp trước nàng bị hận thù che mờ mắt nên mới không nhận ra. Kiếp này, nàng nhu mì thuận theo hắn nên càng được hưởng nhiều ngon ngọt. Không chỉ là ngon ngọt ngoài mặt đâu, còn cả ở trên giường nữa.    Tuy nhiên giữa hai người vẫn còn bị ngăn cách bởi một bí mật to lớn khác. Nàng trúng một loại cổ độc kì lạ, mà thuốc giải lại độc nhất vô nhị - tinh dịch sau mỗi cuộc giao hoan với đế vương. Sau khi biết được sự thật này, Đào Hoa và Nghiêu Huyền lại một lần nữa phải tách xa nhau. Hắn ở lại đối đầu với ngoại bang xâm lấn. Nàng tìm đến Thiên Vân Quốc xa xôi để chữa bệnh.    Liệu hai người có thành công giải hết những ân oán kiếp trước, sống hạnh phúc với nhau đến mãi mãi hay không? Câu hỏi này mình xin phép chỉ trả lời vế sau, đó là có, họ sẽ có một cái kết hạnh phúc ấm áp, không còn ngược nhau trên giường nữa. Còn vế đầu tiên, mình cũng phải nói thật, đây là một cuốn truyện lấy H làm chủ đạo, nội dung là gió thoảng mây bay, tuy hấp dẫn nhưng cũng hơi nhiều chỗ phi logic, bạn đọc đừng nên quá quan trọng hóa vấn đề nội dung làm gì cả, nên tận hưởng các cảnh H nóng bỏng chảy máu mũi thôi ạ.    Truyện tưởng là ngược nữ nhưng cuối cùng lại ngược cả hai, kiếp trước hai anh chị ngược nhau mạnh bạo như trâu thì kiếp này hai người lại lăn lên giường ngược nhau bằng 360 tư thế, đủ loại tình thú khiến các sắc nữ phải đỏ mặt tim đập nhanh.    Nếu các bạn yêu thích những bộ truyện thịt tràn bờ đê, thịt ngập khoang miệng, đủ các món thịt thơm ngon hấp dẫn thì hãy đến với "Khi quân vi hoàng" ạ, đảm bảo chất lượng xôi thịt sẽ không làm bạn thất vọng đâu ạ.  _____   (*) Trích từ bản edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chiến qua kim minh, tiếng ngựa gào rống vang lên. Vài mũi tên đâm vào song sắt của xe chở tù nhân, hướng về phía yết hầu của Đào Hoa bắn tới, nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm nam nhân thực thụ đang chỉ huy vạn quân trên chiến trường một cách tự nhiên, không hề có chút nao núng kia. Nhìn hắn chạy về phía nàng với một thân chiến bào nhiễm đầy máu, mũi tên bay loạn đâm thủng thân hình hắn, nàng chợt nhếch môi cười. Nàng hận nơi ngục tù đã ngược đãi nàng suốt mười năm qua, trước khi chết, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy thần sắc kinh hoàng cùng thống khổ của hắn, nhìn thấy hắn bị thương mà đổ máu như vậy đáng lẽ ra nàng nên khoái chí mà cười to, lúc ấy nàng đã nghĩ dù có thành tro mình cùng thấy thoải mái. Thế nhưng giờ đây, trước tiếng gào tê tâm liệt phế của hắn, nàng lại chậm rãi nhắm mắt. Trái tim nguyên vẹn đã bị hắn dẫm đạp, dù cho có còn di nguyện nào đi nữa, thì vẫn là để đến kiếp sau đi. Một chuyến nhân thế này, nước mất nhà tan, mười năm xích sắt, làm nô lệ dưới thân người. Âm mưu cung đình, tính kế tranh sủng đã khiến nàng căm hận thấu xương, khóc khô nước mắt. Thân thể dần trở nên lạnh băng, dường như có cái gì ấm áp châm rãi rơi xuống phủ lên mặt nàng. Đó là cái gì đây? "Đào Hoa, Giang Đào Hoa... Hoa Nhi!" Lại là ai kêu tên nàng, dù cho chính nàng cũng không thể nhớ nổi tên của mình A, dẫu biết được cũng còn nghĩa lý gì đâu, vì nàng đã là người chết rồi. Vô luận là công chúa của Đại Diễn, con tin liên hôn hay là phi tử bị đày vào lãnh cung, thừa ân tiện nô, đều không còn quan hệ gì đến nàng. Dù cho sau này hắn thống nhất tứ quốc tám phương thì cuối cùng cũng không còn liên quan đến nàng nữa. ... Đau, cơn đau xé rách làm Đào Hoa đột nhiên mở mắt. "A!" Nàng tưởng chừng muốn thét chói tai nhưng lại sợ hãi không thốt được một thanh âm nào. Đôi mắt sắc, đen nhánh đang phiếm lửa giận nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn đem nàng hủy xác, lột da. Sao có thể! Không phải nàng đã chết sao? Vì cớ nào lại phải trì trệ ở thế gian như địa ngục tăm tối này? Chẳng lẽ nàng bị hắn làm bẩn đến mức ngay cả địa ngục cũng không chịu thu nhận nàng sao? "Bỏ qua cho ta..." Đào Hoa giãy giụa, muốn trốn đi, nhưng vẫn như mười năm trước, hắn dùng côn thịt của mình hung hăng mà tiến vào thân thể nàng, đem nàng xỏ xuyên lại nghiền nát, không ngừng phá hủy đi tôn nghiêm cùng tự do mà nàng từng sở hữu. "Mơ tưởng." Hắn như dã thú gầm nhẹ, dục vọng bị lửa giận vùi lấp, khiến động tác dưới thân ngày càng nhanh. Tứ chi Đào Hoa bị trói, tơ lụa siết làm nàng đau điếng. Nàng bị xâm chiếm, hắn đỉnh lên không ngừng, khiến cho thân thể không ngừng tiến về phía trước , đầu đụng đến đầu giường khắc kim long, lúc này mặt nàng đã một mảnh trắng bệch, nhưng tiếng đụng vẫn cứ chạm ầm ầm vang lên. Nhìn ấm trướng màu vàng sáng, Đào Hoa nhớ rõ đây là long sàng của hắn, nhớ rõ tứ chi bị trói, nhớ rõ hai chân bị bắt phải mở rộng ra để hắn dễ dàng cắm vào. "Ngươi không có máu xử nữ." Hắn bỗng nhiên cúi người, liếm đi nước mắt của nàng rồi sau đó cắn phần cổ trắng ngần ấy, tựa như mỗi khi đặt kiếm trên yết hầu nàng để uy hiếp như kiếp trước. Mời các bạn đón đọc Khi Quân Vi Hoàng của tác giả Mễ Mâu Linh Vũ.
Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
Giới thiệu:  “Tề Tín, anh dám đảm bảo, anh không ra ngoài làm loạn không?” “Vợ, em không tin tưởng anh đến vậy, đến đây đi, lột anh ra mà xem, anh sẽ cho em xem chân tướng em vẫn hằng mong đợi!” Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” “Tề Tín, anh lại ngứa da rồi phải không?” “Đúng vậy đó! Vợ, roi da, sáp nến, anh cũng đều đồng ý, chỉ cần để cho vợ thỏa mãn thú tính, cho dù là đem anh bạo cúc anh cũng không sao cả!” Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” “Vợ ơi, anh yêu em, như thuốc tránh thai khẩn cấp yêu bao cao su.” Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” :v :v  Mình quyết định nhảy hố vì cái đoạn giới thiệu đậm chất SM biến thái này đấy ạ. Không ngờ nam chính và nữ chính lại ham mê tình thú 18+ đầy kích thích đến vậy :) Nữ chính tên là Hoa Nguyệt Nguyệt, là một cô gái cực kỳ "chất". Cô là kiểu người độc miệng tà ác có thể khiến bạn mắc nghẹn và phun nước ở mọi nơi. Trong mắt mn, cô không phải là mẫu người để yêu thương, vì tính cách quá mức mạnh mẽ kiên cường. Nhưng không ai hay biết, đằng sau bề ngoài tưởng như vô tâm vô phế đó là một trái tim đầy tổn thương. Cô theo đuổi Trình Hòa từ thời niên thiếu đến khi ra trường. Tình yêu của cô luôn chấp nhất và bướng bỉnh đến kỳ lạ. Vì hắn, cô không ngại mặt dày sử dụng mọi chiêu trò chỉ mong hắn vui và để ý đến mình. Vì hắn, cô bị tất cả mọi người chán ghét và khinh bỉ. Nhưng cô không hối hận, yêu là yêu, dẫu kết quả đau đớn vẫn muốn đi đến cùng. Trình Hòa khi ấy luôn lấp lửng tình cảm giữa cô và bạn gái cũ. Hắn ta có thể vừa nói muốn bên cô lại có thể chạy đi khi cô ta gọi. Lần sinh nhật ấy, Nguyệt Nguyệt cực kỳ bi thương mà nhìn người mình yêu nhất nói lời tàn nhẫn và rời xa. Nhưng cô lại tự thuyết phục bản thân chấp nhận những thiệt thòi. Cho đến một ngày, mọi chuyện thật sự đổ vỡ, không cách nào hàn gắn lại được. Và nam chính Tề Tín của chúng ta xuất hiện. Thật ra ngay từ lúc đầu, anh đã ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhưng chỉ với tư cách là bạn thân của Trình Hòa và là người giúp cô theo đuổi tình yêu này. Rồi không biết từ bao giờ anh bắt đầu để ý và yêu cô tha thiết. Nhưng cô lại chỉ nhìn thấy Trình Hòa mà không thấy anh. Người vẫn luôn ở đó, vỗ về chở che và bảo vệ cho cô.  Quá tuyệt vọng trước tình yêu đơn phương của mình mà anh chạy trốn ra nước ngoài. Tưởng khoảng cách không gian và thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Vậy mà anh vẫn không thể quên cô được. Nên anh quay về, tìm lại tình yêu đã từng bỏ lỡ của mình. Cả hai gặp lại nhau sau những tháng ngày xa cách. Cô vẫn là cô của ngày nào, anh cũng thế. Nhưng tận sâu trong mối quan hệ này có điều gì đó lặng lẽ thay đổi. Họ bước vào một cuộc hôn nhân bằng những điều chôn dấu trong lòng nhưng đều nghĩ cho đối phương và mong muốn đem đến hạnh phúc cho nhau chứ không phải là khổ đau. Vậy mà ngày hôn lễ, Trình Hòa lại chạy đến. Lúc đó chỉ muốn chửi một câu vào mặt hắn. May mắn là Tề Tín đến kịp đá bay tên đáng ghét này và đem cô dâu của mình đi. Không ai hay biết anh đã phải kiềm lòng và nhẫn nại chịu đựng như thế nào để có được ngày hôm nay. Thế nên, đừng mong tên Trình Hòa này có thể phá ngang hạnh phúc anh ấp ủ lâu nay. Muộn rồi. Có không giữ thì mất cũng đừng mong tìm lại được. Và cuộc sống hôn nhân của Tề Tín cùng Nguyệt Nguyệt chính thức bắt đầu trong ngọt ngào ấm áp. Bởi nam chính là một người đàn ông tuyệt đối dành cho gia đình. Anh vô được phòng bếp, lăn được trên giường mềm. Hết lòng yêu thương chở che cho cô vợ nhỏ. Đặc biệt, anh còn thích chơi mấy trò diễn kịch biến thái kinh dị SM với cô nữa chứ. Đọc mà sax luôn. Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Chuyện quái quỷ xấu hổ thế nào cũng có thể làm được. Còn vui vẻ mới ghê ^^ Nguyệt Nguyệt cứ tưởng mình là kẻ siêu S còn anh là kẻ cuồng M. Nhưng cô không biết, anh chính là con sói đội lốt cừu đấy ạ. Anh từng bước dụ cô vào chiếc bẫy tình yêu này rồi ăn cô đến xương cũng luyến tiếc nhả ra nữa là... Đành lẩm bẩm "amen" cho Nguyệt Nguyệt vậy :v :v  Càng về sau thì những bí mật về cuộc hôn nhân này dần lộ ra ánh sáng. Đằng sau câu chuyện về gia đình cô là cả một bi kịch dài. Còn Trình Hòa và sự phản bội khi xưa của anh liệu có thật hay không? Khi mà mọi chuyện từ trước đến nay đều là màn kịch được người khác giật dây? Tình yêu và hôn nhân cô đang nắm giữ có chăng là sự trả thù cho sai lầm đời trước? Tất cả sẽ được giải đáp ạ. Phải nói là đoạn này vô cùng cẩu huyết nhưng cũng vô cùng kích thích. Bạn nào ngại thì không nên nhảy lỡ đâu mắc nghẹn mình không đền được. Về nội dung thì cốt truyện không quá mới mẻ nhưng ăn điểm nhờ tính cách của nam chính. Trong bất cứ trường hợp nào cũng hết lòng bảo vệ vợ mình. Và anh còn đáng yêu nữa chứ. Đọc đến đoạn nghe vợ bảo ăn xong vào phòng ngủ, thì anh chạy nhanh như cơn gió, đi tắm rửa sạch sẽ nhảy lên giường nằm đợi mà mình phụt nước :v. Có muốn H thì cũng nên tế nhị chứ, ai như anh, nói và làm nhanh đến phát sợ luôn. Truyện mỗi chương khá ngắn, edit theo mình thì chưa được mượt lắm nhưng với người dễ tính như mình thì ok rồi. Nên bạn nào nhắm có thể nhảy hố được thì hãy nhảy. Hố cũng sắp hoàn rồi ạ. Còn có mấy chương thôi à. Chúng ta phải động viên nhiệt tình thì bạn chủ nhà mới edit tiếp được chứ ^^ #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Tay hắn từ từ lướt qua trước ngực nàng, khiến thân thể nàng bắt đầu run rẩy, gò má trắng nõn thoáng nổi lên màu đỏ ửng, hắn cười nhẹ, hướng đến bên tai nàng thở nhẹ một hơi. Cơ thể nàng chấn động, ngập ngừng nhìn hắn, hé mở đôi môi hồng, nói: “Anh yêu, hôm nay có chuẩn bị cái này cho anh.” Nói đoạn, lấy ra roi gai từ dưới giường, lập tức vùng dậy, áp đảo!” Hoa Nguyệt Nguyệt đọc một hơi xong cả đoạn, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh, quay sang phía Hoan Tử ngồi đối diện, nhướng nhướng mày. “Thế nào Hoan Tử, chị gái của em viết tiểu thuyết thế nào? Có phải rất kích thích rất khiêu khích không hả? Nhanh đi báo cáo chị em đi nào.” Hoa Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại, cái mặt vốn có thể coi là thanh tú tức khắc trở nên hết sức bỉ ổi. Hoan Tử đang uống trà sữa, vừa nghe, trong nháy mắt, phun hết trà sữa trong miệng thẳng về phía trước. Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy dựng lên, vừa cầm vội giấy chùi chùi bộ váy ngắn mới mua vừa oán trách: “Hoan Tử, trước mặt bao nhiêu người mà em dám phun sữa hả! Dù gì cái loại chuyện không tiết tháo như thế là chị không có làm được đâu nhé.” “Phụt –“ Khách ở mấy bàn gần đó, không hẹn mà cùng cười. Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa lông mày, liếc Hoan Tử một cái, nói: “Hoan Tử, em xem, chị gái em đi đến đâu cũng thành nhân vật tiêu điểm mà.” Hoan Tử đỡ trán, quay sang Hoa Nguyệt Nguyệt: “Hoa tỷ, từ lâu lắm rồi em thật muốn hỏi chị một việc này.” Hoa Nguyệt Nguyệt lắc lắc tóc dài, đôi mắt dài hẹp mở ra, rất tự tin ngắt lời Hoan Tử: “Hoan Tử, chị biết em muốn hỏi gì mà, tuy rằng chị cũng rất thích em, chị cũng biết em thích chị nhiều lắm, nhưng dù hiện giờ chị cũng chưa có ai thì chị cũng thể nào cùng em làm bách hợp.” Hoan Tử nghe đầu mình “Ầm” một tiếng, mạnh mẽ và thân thương khoảng cách với mặt bàn trở về không. Cô run rẩy đứng lên, nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Không… Không phải như vậy… Thật ra thì em cũng luôn muốn hỏi chị một chút… Rốt cuộc là ai ban cho chị cái sự tự tin mãnh liệt đến không thèm quan tâm cái gì thế này nhỉ?” Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa cằm, nheo lại mắt hồ ly, trả lời: “Vấn đề em đặt ra đúng là rất hay. Thật ra cái ngày đó, khi chị ra đời, trong khoảnh khắc đi ra từ trong bụng mẹ, chị nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông, ông ta nói rằng, Hoa Nguyệt Nguyệt, con là sự sống mạnh mẽ nhất trên thế giới này…” Hoan Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Người đàn ông đó là ai vậy?” Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Đúng! Đó chính là Thượng Đế!” Hoan Tử: “…” Chắc là não em teo rồi mới có thể nói được nhiều lời với chị như vậy phải không? Thu lại khuôn mặt nhỏ, Hoan Tử nghiêm nghị nhìn về phía Hoa Nguyệt Nguyệt, lầy từ trong túi xách ra một cái dây chuyền được tết từ những sợi dây đen, thoạt nhìn rất tinh xảo trang nhã, cô nói: “Đây là dây chuyền trước đây chị tặng cho anh trai em, em giúp chị cầm về.” Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, đưa tay ra, nhận lấy sợi dây trong lòng bàn tay. Hoan Tử nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, cô hỏi tiếp: “Hoa tỷ, chị thực sự muốn từ bỏ sao? Anh trai em, chị cũng biết rồi, chính là không thèm quan tâm bất cứ thứ gì cả, trước đây không phải chị cũng đã thấy rồi sao? Hoa tỷ, chị vẫn luôn là người tự tin cơ mà, theo đuổi một người suốt mười năm, chẳng lẽ giờ nói bỏ qua là bỏ qua sao? Chị cũng biết, anh em với chị cũng có cảm giác”. Mời các bạn đón đọc Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi của tác giả Đại Ôn.
Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh
Sau khi mẹ ruột bị cha mình đánh chết, bản thân người cha đó cũng phải ngồi tù thì Thẩm Thiên Vi đã được vợ chồng Thẩm Tư Kiều và An Vịnh Tâm nhận nuôi. Một thời gian sau thì tiểu bá vương Thẩm gia – Thẩm Thiên Dục ra rời, cũng chính là điềm báo cho sự thay của cuộc đời cô.  Có thể nói ngay từ nhỏ tình cảm của hai chị em Thẩm Thiên Vi và Thẩm Thiên Dục rất tốt. Cô vô cùng thương yêu người em trai nhỏ này của mình, Thẩm Thiên Dục cũng rất nghe lời cô, có thể nói trong nhà, tiếng nói của cô là có trọng lực với Thẩm Thiên Dục nhất. Người em trai hoàn mỹ này thật sự khiến cô rất thỏa mãn, chỉ trừ một điều đó là: Thẩm Thiên Dục từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi cô là chị. Nhưng càng lớn lên, tình cảm của cả hai càng có sự thay đổi. Thẩm Thiên Vi dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng giữa cô và cậu em trai. Cậu em trai bé nhỏ ngày nào của cô giờ đã trưởng thành, không chỉ giờ đây đã cao hơn cô, còn là thiên tài, cái gì cũng biết… làm cho Thẩm Thiên Vi không khỏi tự hỏi: "Người chị như cô còn có thể làm gì để bảo vệ, lý do gì để ở lại bên người em trai mình đây. Cảm xúc khó hiểu đang phát triển ngày một mạnh mẽ trong lòng cô lúc này là gì đây?"   Trong khi Thẩm Thiên Vi còn rối rắm với mớ suy nghĩ cũng như những mâu thuẫn trong lòng, thì bên kia Thẩm Thiên Dục lại rất rõ ràng tình cảm của mình. Ngay từ nhỏ trước mặt cô hắn luôn là cậu em trai ngoan ngoan nhu thuận, nhưng chỉ có vợ chồng Thẩm gia  à những người khác mới biết một mặt nham hiểm của hắn. Tin mình đi, khả năng đóng kịch và lật mặt của Thẩm Thiên Dục chẳng kém việc bạn lật úp mu bàn tay là bao đâu đâu. Vốn dĩ hắn muốn từ từ ở bên cô, dùng hành động để giúp cô hiểu ra tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện lại không như hắn dự liệu.  Đêm giáng sinh cô lại nói cô không thể ở bên hắn. Cô như vậy lại có thể ra ngoài hẹn hò với một người con trai khác. Thẩm Thiên Dục vốn định nhẫn nhịn, nhưng sự ghen tuông đã hoàn toàn đánh đổ lý trí của hắn. Đêm giáng sinh đó, cái mác chị em của cả hai người bọn họ đã hoàn toàn bị anh xé toạc ra bằng….một nụ hôn.  Hắn không cho cô trốn tránh nữa, hắn dùng “hành động” làm rõ mối quan hệ rõ ràng với cô, cho cô hiểu rõ: T"hẩm Thiên Dục hắn không phải là em trai của cô!" Uhm, mà các bạn đừng lo, giai đoạn này bạn nam chính vẫn biết chừng mực, chưa đi đến bước cuối đâu haha.  Thẩm Thiên Vi theo thói quen yêu thương hắn từ nhỏ đến lớn, không biết phải cự tuyệt các hành động càn rỡ của hắn như thế nào chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cô không thể ngờ rằng, cũng chính vì vậy mà lời đồn trong trường về mối quan hệ chị em không bình thường của bọn họ ngày càng ác liệt. Một cô gái yếu đuối như Thẩm Thiên Vi lại lần nữa rơi vào khủng hoảng dẫn đến một sự thay đổi lớn. Trong một lần tranh cãi, vì bảo vệ cô mà Thẩm Thiên Dục bị tai nạn.  Và khi cô gần như định thừa nhận tình cảm của mình thì hắn lại hỏi:  “Cô là ai?” Câu hỏi đó chính thức đẩy bọn họ xa nhau, xa một lần tới tận bảy năm. Liệu bảy năm đó Thẩm Thiên Dục có nhớ lại được tình yêu mà hắn khắc cốt ghi tâm hay không? Thẩm Thiên Vi có bước ra được sự mặc cảm của bản thân mà tiến đến giữ lấy tình yêu này? Mọi chuyện bạn hãy khám phá ở những chương cuối nhé.  Thú thật thì mình hoàn toàn không thích nữ chính của truyện này tí nào. Yếu đuối và tự ti một cách thái quá, tính cách lại không có gì nổi bật. Điều giữ chân mình ở lại là vì anh nam chính và một vài yếu tố cũng như tình tiết trong truyện. Nó nhạy cảm và có chút kích thích mà =]]. Chỉ là mình thấy chi tiết nam 9 nhận thức nữ 9 từ khi còn bé xíu, lúc 2-3 tuổi gì ấy thì hơi xạo tí thôi :v :v  Mình là một người có gu đọc không quá khắt khe mà, nên những hạt sạn nhỏ còn lại trong truyện với mình đều có thể chấp nhận được. Truyện nội dung không mấy lạ, có mấy đoạn chị nữ chính cứ mãi lăn tăn quá lên về cái danh nghĩa “chị em” mà sinh ra ngược một chút, còn lại thì vẫn sủng – sắc vô tư. Nếu bạn giống mình, cần một bộ truyện giải trí thì có thể thử nhảy hố bộ này nhé. Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sự ra đời của hắn là một kỳ tích. Hắn ra đời không chỉ mang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp thêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong tình yêu mới đến được với nhau. Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, hai người thậm chí còn cho rằng họ vĩnh viễn sẽ không thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên không quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối cùng cũng ban cho họ một đứa con trai khỏe mạnh. Từ lúc hắn ra đời, mọi người liền đem hắn khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng không nói quá. Thế lực đứng đầu hắc đạo ở toàn bộ Châu Á hiện nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi tiếng khắp thế giới. Bất kỳ một người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu thư An gia sinh được đứa con trai này quả thật không dễ dàng gì. Cho nên tất cả mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở hắn, đem hắn so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn. Hắn quả thật là một thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn sự yêu thương nuông chiều. Vậy mà vô luận bọn họ yêu thương hắn như thế nào cũng so ra kém với “chị gái” hắn. Người này là con gái nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. Cô gái nhỏ đó xinh đẹp như búp bê... Ánh nắng buổi trưa ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi nhà. Lúc này Thẩm Thiên Vi gần sáu tuổi, cô bé đang tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp một cách tỉ mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu làm cho cô bé giống như một tiểu tinh linh đáng yêu động lòng người. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như một con búp bê tinh xảo cho dù có dính một chút bùn đất cũng không làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của cô bé. Chóp mũi nho nhỏ mượt mà toát ra mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ cô bé đang rất nghiêm túc. “Vi, Vi...” Một giọng nói thật nhỏ đột nhiên vang lên ở phía sau. Cô bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như mình bị điện giật. Cô nhìn về phía cách đó không xa có một viên thịt nho nhỏ tròn tròn đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng. Hắn đang nhìn cô chằm chằm với cặp mắt đen đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười hết sức sủng nịnh. Cô bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp dề rồi đi về phía xích đu, cúi người từ trên cao nhìn xuống. “Thiên Dục, em gọi chị phải không?” Mời các bạn đón đọc Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh của tác giả Đường Nhã.