Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Tên convert: Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau Chú thích: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. Câu chuyện vả mặt hàng ngày của Nhiếp chính vương Bối cảnh truyện diễn ra tại Đại Sở quốc, khi mà vương đình đang bất ổn rối ren do tiên đế mất sớm, chúng vương không phục vị Thái tử nhỏ tuổi, dấy quân làm phản, gây binh biến khắp nơi. Trong khi đó gia tộc của hoàng hậu thế đơn lực mỏng không thể bảo vệ được Thái tử cũng như dẹp yên được triều đình, bởi vậy Túc vương Sở Mộ đang trấn ải biên cương phải dẫn quân về đồ sát kinh thành, trấn áp triều cương, đưa thái tử thuận lợi ngồi vững trên ngai vàng. Sở Mộ lúc này đã trở thành nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, cầm giữ vương đình, ngang ngược bá đạo, một tay che trời, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả ấu đế và tiểu thái hậu, nhưng vị tiên đế xảo quyệt cũng để lại một lá bài tẩy để kiềm chế con giao long này: Sở Mộ phải cưới trưởng nữ của Tề quốc công phủ, đối thủ một mất một còn trên triều đình của hắn, làm vương phi. Tề quốc công cùng nhiếp chính vương là hai thế lực như nước với lửa, tuyệt đối không thể dung hoà, hai kẻ trung thành nhưng chính kiến bất đồng, lập trường bất đồng, khi mà thứ được Tề Chấn Nam bảo vệ là hoàng thất, là hoàng quyền tối thượng, còn với Sở Mộ thứ hắn coi trọng nhất lại là ích lợi quốc gia, xã tắc, hắn không muốn làm vua, nhưng nếu ấu đế gây hại cho Đại Sở, hắn sẵn sàng huyết tẩy triều đình một lần nữa để tìm chủ nhân mới cho ngai vàng. Mối hôn sự này với Sở Mộ chỉ là sự ràng buộc quyền lực của tiên đế, nên nếu đối phương là một cô gái khác có lẽ dù không có tình cảm hắn vẫn có thể đối xử có chút tôn trọng, nhưng bởi vì nàng là Tề Dư, con gái của Tề Chấn Nam nên đương nhiên hắn sẽ thấy ngứa mắt, chẳng thể hòa nhã mà thậm chí còn căm ghét nàng. Chạm vào con gái của kẻ thù sao? Đúng là chuyện nực cười: “Hắn thà cùng yên hoa nữ tử làm bạn, cũng không thèm bước vào phòng ngủ nàng ta một bước”. Huống chi lúc này trong lòng gã nhiếp chính vương cao ngạo còn đang có một vị sư muội “bạch nguyệt quang” ngự trị, chỉ chờ hắn xuất chinh trở về là rước nàng ta về dinh. Cho nên với Sở Mộ, Tề Dư chỉ là cái bình hoa hắn đặt lên chiếc ghế vương phi để trang trí mà thôi. Vậy còn Tề Dư thì sao? Nàng có động lòng với tên trượng phu trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của mình hay không? Câu trả lời tất nhiên là “không” rồi! Cô nàng Tề Dư có thể nói là một bông hoa xuất sắc trong group nữ cường của thế giới ngôn tình: một quý nữ xinh đẹp danh giá, xuất thân cao quý, lại hết sức thông minh, có chính kiến, biết tiến biết lùi, đặc biệt là cực kì lý trí, dứt khoát trong chuyện tình cảm. Một kẻ ngạo mạn, ngang ngược như Sở Mộ, sao có thể khiến nàng rối rắm thống khổ, lãng phí tình cảm trên người hắn chứ? Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này có lẽ đã tiếp diễn mãi mãi nếu như Sở Mộ không vô ý trúng phải một loại tình cổ chi độc trong trận chiến với Nam Cương, một thứ hung độc quái dị, khiến cho cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn: yêu thành ghét, mà ghét lại thành yêu. Và đương nhiên kẻ đáng ghét hàng đầu Tề Dư bây giờ đã trở thành đại bảo bối trong lòng Sở Mộ rồi. Đã từng trong mắt Sở Mộ, Tề Dư chỉ là một đích nữ thế gia quy quy củ củ, mảnh mai cũ kỹ, yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu như không vì trúng tình cổ, khả năng cả đời Sở Mộ cũng không bao giờ thèm để mắt đến một nữ tử như vậy. Và ngày mà nhiếp chính vương khải hoàn hồi kinh sau trận chiến với Nam Cương cũng là lúc chuỗi ngày tự vả mặt cầu yêu của hắn bắt đầu. Tự vả lần 1: Nhẫn nhịn Sở Mộ cố gắng bình tĩnh, hồi tưởng lại cảm giác chán ghét Tề Dư, muốn mượn hồi ức để chôn vùi cảm giác rung động, nhưng bất kể hắn cố thế nào, cũng không nhớ nổi bộ dáng đáng giận của Tề Dư, thậm chí càng nhớ, hắn càng cảm thấy Tề Dư trong hồi ức hoàn mỹ đến mức khiến hắn thèm nhỏ dãi…. Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Sở Mộ muốn đi đào mộ hắn ta! Tự vả lần 2: Xin vào phòng Tề Dư "Vương gia muốn theo ta vào phòng ư?" Sở Mộ vội ho một tiếng, khó nén kích động: "Có thể, có thể chứ?" "Đương nhiên không thể." Giọng nói dịu dàng của Tề Dư khẽ trêu chọc trái tim đang kích động của Sở Mộ, khiến hắn mãi mới phản ứng lại, Tề Dư nói là —— không thể? "Vì sao?" Sở Mộ nhíu mày chất vấn. Tề Dư nở nụ cười còn đẹp hơn cả những bông hoa xuân tháng ba: "Bởi vì vương gia đã từng cảnh cáo thiếp thân, đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng ... ngài bước vào phòng ta" Tự vả lần 3: Cười Sở Mộ nhìn nụ cười của Tề Dư mà bay mất nửa hồn phách, gian nan phun ra một câu: "Không được cười với bổn vương." Không được quyến rũ ta aaaaaaa!! Sở Mộ rít gào trong lòng. Tề Dư cười hắn vui vẻ, Tề Dư lạnh lùng hắn đau lòng ... Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Tự vả lần thứ 4: Gặp crush Khi bị bạch nguyệt quang quyến rũ, Sở Mộ: "Trong phòng tù túng, ra sân cho thoáng. Không thì chúng ta luyện kiếm đi. Đúng đúng đúng, lâu rồi chúng ta không luận bàn, luyện kiếm tốt! Luyện kiếm nhiều cho khỏe mạnh! Ha ha ha." Tự vả lần thứ 5: Thay quần áo “Không là nàng, thì có thể là ai??? Nàng là vương phi của bổn vương, ngọc thể của bổn vương chỉ cho nàng xem thôi, nữ nhân khác đừng mơ tưởng nhúng chàm nửa phần.” …. Tự vả lần thứ n: “Hừ, Tề Dư là ai chứ? Là con gái của Tề Chấn Nam, dù nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, hắn cũng không thèm để mắt đến nàng ta!!!” A few moments later… "Tề Dư, nàng có biết rằng nàng như vậy khiến lòng ta khó chịu thế nào không? Không gặp nàng hai ngày ta không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là nghĩ đến nàng, thậm chí hiện tại ta cũng tự phỉ nhổ chính mình, vì sao muốn nói những lời này với nàng chứ?" Sở Mộ gào lên, giọng cực lớn, khiến mọi người trong viện đều nghe thấy: “Tề Dư, ta yêu nàng! Ta yêu nàng … hết thuốc chữa, nàng nói ta phải làm sao bây giờ???” Tự vả lần thứ n+1 "Tề Dư, hai chúng ta… không phải là phu thê sao?" Sở Mộ nói. "Giả." Tề Dư đáp. "Ta muốn biến thành thật thì sao?" Sở Mộ mong đợi. "Ta không muốn." Tề Dư bình tĩnh cự tuyệt. "Ta hứa sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt." Sở Mộ thề với trời. "Không cần." Tề Dư không bị thuyết phục. "Tất cả mọi thứ trong phủ Nhiếp chính vương phủ đều cho nàng hết." Không nói lý được, thì dụ dỗ. "Vốn đã là của ta rồi." Rất rõ ràng, dụ dỗ thất bại. "Được, vậy nàng cầm hết thảy của ta, lại không chịu làm phu thê thật sự với ta, nàng cảm thấy hợp lý sao?" Dụ dỗ bất thành, lại tiếp tục nói lí lẽ. "Vậy ngươi hưu ta đi." Tề Dư gặp chiêu hủy chiêu, dầu muối không ăn. ". . ." "Tề Dư, bây giờ ta còn nói chuyện nhẹ nhàng, nếu nàng vẫn không nghe, thì đừng trách ta, ... đừng trách ta ..." ". . ." "Ta sẽ mách cha nàng!" ". . ." Tự vả lần thứ n+n+n+….. Từ nam chính Sở Mộ chúng ta có thể thấy bóng dáng của Chu Vũ Đế Cổ Thiệu Trạch trong Cung đấu không bằng nuôi cún năm nào, đều là những kẻ nắm quyền lực rất cao, một nhiếp chính vương – một hoàng đế, ngạo mạn, cao quý, nhưng đều mang trong mình những nghi kị lo âu, những nỗi đau từ quá khứ, để rồi gửi gắm nó vào những “bạch nguyệt quang” giả dối dưới cái lốt thanh cao, thiện lương. Và cũng tương tự như sự cố hoá chó của Chu Vũ Đế, nếu không có lần trúng tình cổ bất đắc dĩ này, có lẽ Sở Mộ đã bị “ánh trắng sáng” của hắn lừa dối suốt đời, đồng thời cũng không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Sau quãng thời gian đầu rung động trong mơ màng bởi tình cổ, càng ở bên cạnh Tề Dư thêm bao lâu, Sở Mộ lại càng bị thu hút không chỉ bởi vẻ đẹp, mà còn vì sự thông minh, kiên cường của nàng. Ngày mà cả trái tim lẫn linh hồn của Sở Mộ “rơi vào tay giặc” cũng sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng liệu rằng thứ tình yêu xây dựng trên sự giả dối, lừa lọc này có bền vững? Giây phút mà Tề Dư phát hiện ra bí mật của Sở Mộ, với tính cách của mình, liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không??? Và Sở Mộ sẽ phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình khi mà ngoài kia đang có một con ác khuyển vẫn luôn ngấp nghé "đại bảo bối" Tề Dư??? Câu trả lời sẽ nằm trong "Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau" hay có thể gọi là tự truyện vả mặt hàng ngày của thanh niên Tiểu Mộ. Thật ra truyện còn kha khá sạn, nhưng khuyết điểm không lấp được ưu điểm nên đây vẫn là một truyện rất hay, cẩu huyết nhưng không thể ngừng đọc vì độ hài+lầy+bựa của bạn nam chính Sở Mộ, anh chàng này tính cách hơi tuỳ tiện, thô lỗ nhưng lắm lúc cũng ngây thơ ghê gớm luôn, khẩu nghiệp cho lắm rồi suốt ngày bị nghiệp quật. thánh tấu hài của cả truyện ý. Tóm lại ai chê gì thì chê chứ tớ cực lực đề cử nha!!! *** Tám năm sau. Trung Châu Túc vương trong phủ nghênh đón vài vị trong kinh đến khách nhân. Tiết Ngọc Chương theo trên ngựa xuống dưới, chạy nhanh chạy đến xe ngựa trước, trước đem nữ nhi ôm xuống dưới, sau đó lại nâng đỡ lại lần nữa người mang lục giáp thê tử xuống xe. Túc vương phi Tề Dư theo nội môn nghênh ra, Tề Ninh trông thấy nàng, lập tức nhảy vẫy tay, này vừa động làm nhưng làm Tề Dư cùng Tiết Ngọc Chương đều cho sợ hãi, Tiết Ngọc Chương ôm nữ nhi vội la lên: "Ta tổ tông ôi, ngươi có thể cẩn thận chút." Tề Ninh cũng không để ý nàng, mà là thoát khỏi hắn nâng đỡ, liền hướng Tề Dư chạy chậm mà đi, Tề Dư thấy thế, vội vàng nhanh hơn bước chân, miệng không quên nhắc tới: "Chậm một chút chậm một chút, không nóng nảy không nóng nảy." Tề Ninh ưỡn bụng liền muốn nhào vào Tề Dư ôm ấp, bị Tề Dư vội vàng ngăn lại: "Cô nãi nãi, ngươi bình tĩnh một chút." "Tỷ, thật lâu không thấy , ôm một chút ma." Tề Ninh hoàn toàn không có cũng nhanh là hai cái hài tử mẫu thân thân phận, tiếp tục ở Tề Dư trước mặt làm nũng, Tề Dư có chút bất đắc dĩ: "Nào có thật lâu, các ngươi mùa xuân không là vừa qua khỏi đến? Bây giờ bất quá tháng mười mà thôi." "Tháng mười như thế nào, theo ta mùa xuân rời khỏi, đến bây giờ đều nhanh nửa năm . Tỷ tỷ, ngươi liền không nghĩ ngươi thân ái muội muội sao?" Tề Ninh cảm thấy rất bị thương. Tề Dư cảm thấy rất không lời. Tiết Ngọc Chương nắm nữ nhi đi lại, Tề Dư trông thấy tiểu ngoại sinh nữ này mới cười mở mắt: "Nha, chúng ta Nhã Nhã cũng tới rồi, mau nhường dì nhìn xem, trưởng thành, thật đáng yêu. Đến đến đến, dì ôm ôm." Bị Tề Dư nhiệt tình tương đối là Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh đại nữ nhi Tiết phức nhã, sinh phấn điêu ngọc mài, trắng trắng non mềm, đặc biệt đáng yêu, Tề Dư nhìn này tiếu sinh sinh tiểu nha đầu liền kìm lòng không đậu tâm sinh hâm mộ. Nghĩ đến trong nhà kia hai da tiểu tử, Tề Dư liền đau đầu. "Dì tốt." Tiết phức nhã cũng rất vui mừng này xinh đẹp dì, miệng nhỏ có thể ngọt có thể ngọt . Tề Dư theo Tiết Ngọc Chương trong tay tiếp nhận tiểu ngoại sinh nữ tay, Tiết Ngọc Chương có chút ngượng ngùng nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lại đây làm phiền." Bọn họ đi lại Tề Dư tự nhiên là cao hứng , chính là nhìn Tề Ninh bụng, lòng còn sợ hãi: "Này cũng quá mạo hiểm , vạn dọc theo đường đi xóc nảy có thể thế nào được." Tiết Ngọc Chương cũng rất bất đắc dĩ: "Ai, nếu không có có hài tử, nàng ngày hè đã nghĩ đi lại , thật là kéo cho tới bây giờ ngồi thực thai mới dám nhích người ." Tề Dư theo Sở Mộ đến Trung Châu, muốn nói kinh thành tối vướng bận của nàng, cần phải chính là Tề Ninh , Tề Ninh từ nhỏ đi theo Tề Dư, tỷ muội hai liền không thế nào rời khỏi qua, như vậy ngăn hai , khó trách Tề Ninh nghĩ thường xuyên đi lại. Tề Ninh đi lại ôm Tề Dư một cái khác cánh tay, hai mẹ con liền như vậy lại ở Tề Dư trên người vào vương phủ. "Đi đem hằng nhi cùng lỗ nhi hô qua đến, đã nói Nhã Nhã muội muội đến ." Tề Dư bảy năm trước sinh một đôi song sinh tử, Sở Hằng cùng sở lỗ, hai cái hài tử giống nhau đại, có thể tính tình lại khác nhau một trời một vực. Tề Dư nhường Tề Ninh ngồi ở La Hán trên giường, thân thủ sờ soạng một chút của nàng toàn tâm toàn ý bụng, hỏi: "Mấy tháng ?" Tề Ninh so ra một bàn tay: "Năm." "Thật sự là hồ nháo!" Tề Dư nhịn không được lại trách cứ một câu. "Ta nghĩ ngươi nghĩ gấp, ban đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi." Nếu có thể, Tề Ninh nghĩ cả đời đều theo tỷ tỷ ở cùng một chỗ. Mời các bạn đón đọc Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nếu Được Yêu Như Thế - Nguyên Ngộ Không
Nếu bạn muốn tìm kiếm những chi tiết nhẹ nhàng, dễ thương, câu chuyện này không dành cho bạn! Nếu bạn muốn tìm kiếm những tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, câu chuyện này cũng chẳng thể thỏa mãn bạn! Nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm nhữngcon người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hạnh phúc, vậy hãy ngồi lại nghe tôi kểmột câu chuyện, một câu chuyện có cay đắng mặn chát những dư vị cuộc đời, nhưngcó lẽ đáng giá khi đọng lại cuối cùng là vị ngọt thanh tao. Cô bé quen cậu bé khi họ mười ba tuổi, trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khenngây thơ của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Nhưng cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Cô bé tên là Thuấn Nhân, còn cậu bé tên là Tử Chấn. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. *** Đã có bao giờ bạn tự để đôi chân mình dừng lại, thật lâu và ngoảnh nhìn về phía sau rồi bất chợt nhận thấy một nỗi nuối tiếc dâng trào đến nghẹn đắng? Đã có bao giờ bạn tự hỏi: con đường mình đi có phải là đúng đắn, những gì mình trải qua, mình đánh đổi liệu có xứng đáng để tiếp tục? Sống là cả một hành trình đầy chông gai, thử thách mà không riêng gì các nhân vật trong cuốn truyện Nếu được yêu như thế của tác giả Nguyên Ngộ Không phải trải qua. Tất cả chúng ta đều phải lớn lên, trưởng thành cùng cả hạnh phúc và khổ đau... Cũng vì thế mà có một sự đồng điệu lớn giữa độc giả và cuốn sách. Những khám phá thật sâu của tác giả vào tâm lý của từng nhân vật đã làm sáng lên những nét hấp dẫn, cuốn hút của tiểu thuyết, khiến độc giả cứ say mê trải nghiệm và rồi lắng lòng để tận hưởng... *** Câu chuyện trong Nếu được yêu như thế xoay quanh hai nhân vật Nhan Thuấn Nhân và Tử Chấn trên cái nền khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn tại một huyện nhỏ ở Trung Quốc. Cả hai ban đầu đều là những cô bé, cậu bé học sinh hồn nhiên, trong sáng, quen biết nhau từ tuổi mười ba. Trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khen ngây ngô, đùa vui của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Và rồi cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành và đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. Điều đáng buồn là những tình cảm đáng mến xưa kia giữa Thuấn Nhân và Tử Chấn dường như lại ngày càng nhạt nhòa đi... Liệu cả hai có thể quay trở lại thuở ban đầu, sống và yêu một cách giản dị, chân thành? “Mặt trời lặn trong những ngày đầu hạ ướt át lạ thường. Hoa trái trong vườn bắt đầu chín đỏ, mùi hương chua chua, ngọt ngọt lan tỏa khắp ngôi làng nhỏ bé. Những cậu bé, cô bé của trường trung học huyện Uyển vai đeo ba lô, đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên về nhà. Cạnh hàng rào sắt của trường là ngôi miếu từ đời nhà Thanh đang bị tháo dỡ, cô bé học lớp tám Diệp Trăn Trăn đang đứng đó đợi cô bạn hàng xóm Nhan Thuấn Nhân. Học sinh của ngôi trường trọng điểm này hầu như ngày nào cũng phải đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên. Tỉ lệ lên lớp của trường cấp hai huyện Uyển thuộc vào loại nhất nhì tỉnh, Diệp Trăn Trăn cũng là một trong những học sinh giỏi nhất của trường. Nhan Thuấn Nhân lại là cô bé không mấy nổi bật về mặt thành tích học tập, nhưng về vẻ dễ thương thì không chỉ nổi tiếng ở trong trường mà còn nổi tiếng khắp tỉnh...” Nếu bạn đang tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm hình ảnh những con người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hơn với hạnh phúc đích thực thì hãy dành chút ít thời gian để đọc cuốn tiểu thuyết của Nguyên Ngộ Không. Nếu được yêu như thế là một câu chuyện mang dư vị cay đắng, mặn chát của cuộc đời, song có lẽ cái vị ngọt thanh tao đọng lại cuối truyện và nơi tâm hồn độc giả sẽ khiến tất thảy hài lòng, mãn nguyện. Cuộc sống và tình yêu chẳng thể tách rời và luôn kết nối con người với nhau, dù họ có cách xa nhau đến mấy, chỉ cần mỗi người luôn giữ trong nhau chút luyến tiếc, nhung nhớ... Thuấn Nhân và Tử Chấn quen nhau từ khi họ mới mười ba tuổi. Trong câu chuyện thời trẻ thơ, một vài lời khen vô tư của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Rồi thời gian làm họ trưởng thành, cuộc đời đổi thay, mỗi người đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc mất nhau... Câu chuyện này không dành cho những ai đang tìm kiếm tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, nó dành cho những người đã từng nếm trải vị cay đắng và vị ngọt thanh tao của cuộc đời *** Ngày thứ ba, bầu trời ảm đạm, không có một tia nắng. Tử Chấn không đến phòng đọc, anh ngủ cả ngày. Đến ngày thứ tư, Thời Hân bắt đầu trằn trọc, cả đêm không ngủ được, giấc trưa cũng không ngon, đành đến phòng đọc giải khuây, ông ta phát hiện Thuấn Nhân cũng ở đó. “Có thể không quá ngày thứ bảy, con trai ông sẽ chết”, cô nói. “Anh ấy sắp điên rồi, tôi cũng chẳng ích kỷ tới nỗi cố gắng giữ lại mạng sống của anh ấy cho mình. Nếu cái chết làm anh ấy thoải mái hơn, thì cứ để như vậy đi, xem ra tình thế trước mắt cho thấy ông thua chắc rồi.” “Thế cô thì sao? Sau này tính thế nào?” “Kế hoạch chẳng có nghĩa lý gì, đến lúc đó phải làm gì, giờ tôi không thể biết được. Tôi không quen một Thuấn Nhân khi đó.” “Cô không hiểu dụng ý của tôi sao? Tôi muốn nói phải thay đổi quan điểm sống, đó là cách cuối cùng, chỉ khi nó đứng ở vị trí của tôi, nó mới tỉnh ngộ. Không có thành công nào mà không phải trả giá đắt, nhưng một khi vượt qua rồi, trời lại quang, mây lại tạnh. Nếu thất bại giữa chừng, điều đó cho thấy nó không phải là một công cụ tốt, cũng chẳng nên tiếc làm gì. Cô phải hiểu được điều này, bất kể ai trong chúng ta thắng ván bài này, đều giúp nó trưởng thành. Con người muốn làm việc lớn thì đừng để tình cảm xen vào, thân đến đâu cũng không nên biến nó thành vật cản. Chỉ có người vô tình mới có thể sống nổi trong cái thế giới vô tình này. Ngoài ra, nó còn phải khiến cho mọi người xung quanh đều cho rằng nó là người trọng tình nghĩa, nhưng thực ra chỉ có nó mới hiểu được là nó chẳng yêu ai. Tôi sẽ kiên trì tới cùng, đó là tình yêu lớn nhất của người bố dành cho con. Tử Chấn có tố chất để thành công, nhưng cũng có khuyết điểm là bị tình cảm sai khiến. Khuyết điểm này sẽ chôn vùi tiền đồ của nó. Tôi phải giúp nó sửa lại.” Thuấn Nhân không nói chuyện với Thời Hân nữa, cô đi xuống lầu, thấy An An đang nằm sấp xuống nền phòng khách chơi xếp hình, An An thấy chị đi xuống, liền đứng lên, nở nụ cười. Thuấn Nhân nói: “Chị em mình ra ngoài sưởi nắng đi.” Trước của là một sân chơi rộng rãi, Thuấn Nhân đặt Chấn Chấn vào xe tập đi, cậu bé hứng thú đi khắp sân. Hoa thơm đua nhau nở rộ trong vườn, An An cúi người đi giật lùi, trêu cậu cháu đáng yêu. Chấn Chấn kéo xe tập đi, cố gắng đuổi theo cô. Thuấn Nhân đứng dựa vào khung cửa nhìn hai cô cháu chơi đùa. Những tia nắng vàng của buổi trưa thi nhau chiếu xuống mái tóc An An. An An lùi đến gần bậc thềm, liền quay đầu lại nhìn, định chuyển sang đi hướng khác, nhưng xe tập đi của Chấn Chấn lại đâm vào chân An An. Thuấn Nhân thấy An An ngả người ra sau, lập tức chạy lại đẩy chiếc xe tập đi vào trong sân, bế Chấn Chấn lên rồi xông xuống bậc thềm. An Anngả xuống góc bậc thang, mặt ngửa lên trời như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Gáy An An đập vào góc nhọn của đá Granite, máu bắt đầu chảy ra. Thấy vậy, Thuấn Nhân gọi Tử Chấn, anh từ phòng chạy ra, thấy vậy ngẩn ra vài giây, rồi chạy lại ôm lấy An An. An An mở hé mắt, dáng vẻ như đang buồn ngủ. Tử Chấn rút điện thoại trong túi ra gọi cấp cứu. Giọng An An yếu ớt, nhưng cũng đủ để nghe: “Đừng gọi xe cấp cứu.” Tử Chấn đã nói cho đầu máy bên kia địa điểm và sự việc. Nói xong, anh cúi đầu nhìn An An. An An thất vọng thở dài, nói: “Bác sĩ đến rồi, anh sẽ không ôm em nữa…”, rồi nhìn Tử Chấn không chớp mắt. Tử Chấn không nhìn An An nữa, anh quay mặt đi. Thuấn Nhân cúi người xuống nhìn An An, mỉm cười nói: “Anh trai sẽ ôm em mãi như thế này, cho tới khi nào em bình phục mới thôi.” Xe cấp cứu tới, Lệ Huyên khóc lóc thảm thiết, đến nỗi không còn sức leo lên xe. Tử Chấn dìu bà ta lên, mình cũng ngồi lên xe, anh nói với Thuấn Nhân: “Đừng lo, có anh ở đây, em ở nhà lo cho mấy đứa trẻ, có gì gọi điện nhé!” Thuấn Nhân gật đầu. Mời các bạn đón đọc Nếu Được Yêu Như Thế của tác giả Nguyên Ngộ Không.
Này, Người Đàn Ông Của Em! - Khiêu Dược Hỏa Diễm
Tôi không gọi em là chị, vì không muốn làm đứa em trai nhỏ của em. Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là tuổi tác, em luôn xem tôi là thằng nhóc mà em đã quen biết từ thuở nào, cho dù tôi đã là một người con trai trưởng thành và trái tim tôi đã biết đập loạn nhịp vì em. Tôi biết, sự ràng buộc giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ mỏng manh. Tôi thật sự rất sợ, lỡ như sợi dây liên hệ ấy đứt đoạn, giữa tôi và em sẽ không có gì liên quan nữa. Tôi luôn nghĩ, đến khi lớn hơn một chút, lớn thêm chút nữa, tôi sẽ cầm tay em, sẽ không bao giờ buông em ra, sẽ dìu em đi suốt cuộc đời. Nhưng tôi không biết cách thể hiện ... Tôi sợ cứ mãi phải gọi em là “chị”. Nhưng cũng được: “Chị, em thích chị, em đã thích chị từ lâu. Trong những ngày tháng em không ở bên chị, chị có nhớ em chút nào không?” Chỉ cần em quay đầu lại, là có thể nhìn thấy tôi. Người đàn ông của em, có thể nhỏ tuổi hơn em, nhưng đã có suy nghĩ chín chắn. Người đàn ông của em, có thể vẫn hồn nhiên, nhưng có bờ vai mạnh mẽ và ấm áp. Người đàn ông của em, có thể chưa có sự nghiệp, nhưng chắc chắn đã biết thế nào là tình yêu đích thực. *** Lại một lễ Tình nhân nữa. Ngày hôm nay, thời tiết thật đẹp, bầu trời không một chút mây, cao lồng lộng. Trời chưa sáng, Trữ Mặc đã thức dậy đến nhà Lâm Nghiêm. Hôm nay anh kết hôn, cô phải đến giúp. "Hành đâu, hành đâu?" Bà Lâm đảo một vòng trong bếp, "Hành tươi tôi mua tối qua đâu?" Ông Lâm lên tiếng: "Tối qua tôi nấu mì ăn rồi!" "Cái ông lão này, cái đó để ông ăn sao? Tôi mua để đi rước dâu đấy!" Bà Lâm nổi giận, nhưng nghĩ hôm nay là ngày vui của con, nên đành thôi. Trữ Mặc vội cầm ly nước cho bà uống: "Mẹ nuôi, đừng giận, để con gọi điện cho Tô Chính đi mua. Cậu ấy đang trên đường, mua xong đến đây chắc chắn vẫn kịp?" Ông Lâm đợi bà quay đi, nhỏ giọng: "Mấy cái quy tắc phiền quá, rước dâu còn phải hành với thịt dê, làm gì chứ, nấu lẩu hả?" "Ba!" Lâm Nghiêm cố nhịn cười, "Coi chừng mẹ nghe thấy, rồi lại bị mắng nữa!" "Mẹ con lớn tuổi rồi, tính khí ngày càng tệ, ba không chấp!" Ông Lâm phẩy tay, nói khí khái, nhưng lại sợ bà Lâm nghe thấy. Trữ Mặc lấy điện thoại đưa ra cho Lâm Nghiêm thấy, tỏ ý muốn ra ngoài gọi điện. Lâm Nghiêm gật đầu. "Tô Chính, tới đâu rồi? Còn không đến thì không rước dâu được đâu!" Tô Chính bị kẹt xe trên đường, nên đành bất lực: "Chị yêu của em, không phải em không muốn tới, đang bị kẹt xe, sắp khóc rồi đây." "Vậy tiện đường mua ít hành nhé!" "Hành?" Tô Chính không hiểu, "Mua hành làm gì? Làm hoa cưới cho cô dâu à? Hơi sáng tạo quá đấy!" "Cậu thật là..." Trữ Mặc không nhịn được cười, "Bảo mua thì cứ mua đi, sao nhiều chuyện vậy? Là phong tục ở quê họ, khi rước dâu phải có một bó hành và một cân thịt dê. Tối qua mẹ nuôi mua hành, nửa đêm cha nuôi dậy nấu mì ăn hết rồi." "Vậy thì hôm nay cha nuôi không cần nấu mì, chỉ cần ăn thịt dê." "Đừng đùa nữa, nhanh đi, sắp đến giờ rồi." Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm bước ra, vội tắt điện thoại. Hôm nay Tô Chính là phù rể. "Thế nào? Cà vạt của anh được rồi chứ?" Lâm Nghiêm đi đến trước mặt Trữ Mặc. Trữ Mặc gật đầu: "Yên tâm đi, rất đẹp trai!" "Phù rể có đến không vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Này, Người Đàn Ông Của Em! của tác giả Khiêu Dược Hỏa Diễm.
Nam Sơn Có Củ Ấu - Lâm Địch Nhi
Củ ấu trong truyện này từ chưa có củ ấu đến khi có củ ấu, ầy, suy nghĩ trong lòng cũng đã khác, ít nhất cô cũng không có đau buồn như vậy. Vẫn là HE tốt đẹp, khiến cho người khác hạnh phúc, dường như rất viên mãn! *** Lâm Địch Nhi là nhà văn trẻ mới nổi ở Trung Quốc, tác phẩm của cô được độc giả đánh giá cao bởi sự đằm thắm, nhẹ nhàng, xúc động, trong đó nhiều tác phẩm viết về chủ đề hôn nhân thu hút sự chú ý đông đảo của độc giả nữ châu Á. Lâm Địch nhi là tác giả văn học mạng nổi tiếng, tại tứ nguyệt thiên (hiện nay sát nhập cùng hệ thống 17 K tiểu thuyết). Một số tác phẩm tiêu biểu: Thế nào là một loại tình yêu không đau Xuân Sắc Như Thế Hoa Hồng Ký Ức Hoa Hồng Giấy Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh Gió Thổi Mùa Hè Nam Sơn Có Củ Ấu .... *** Cố Dĩnh đưa một tấm thiệp mời cho Chương Linh, Kiều Viễn sắp kết hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào năm mới. “Đi đi, Thượng Hải ấm hơn Bắc Kinh nhiều, chỗ đó lại là Giang Nam, coi như đi nghỉ ngơi một chuyến, tiện thể mua thêm chút quần áo mới luôn.” Cố Dĩnh cố gắng thuyết phục. Chương Linh đặt thiệp mời xuống, rất lạ là tâm trạng của cô khá bình tĩnh. Có một loại yêu, nếu không vượt mức quy định thì sẽ rớt lại phía sau, không bao giờ nắm bắt được, nói trắng ra thì chính là, vô duyên. “Tớ phải đi siêu thị rồi.” Cô đuổi Cố Dĩnh ra cửa. “Này, cậu cũng phải cho câu trả lời đi chứ!” “Không đi!” Siêu thị vào buổi chiều không quá đông đúc, cô mua trái cây, bánh mì, rau và một số đồ dùng hàng ngày. Có một gian hàng đầy người ở phía trước, cô đẩy xe, nhìn qua, thì ra là đang bán ngũ cốc. Đầu nóng lên, cô cũng mua một túi lớn. Về đến nhà, đang xem sách hướng dẫn thì chuông điện thoại di động vang lên. Hàn Hoàn Vũ vừa tan làm, hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm. Cô hơi sửng sốt, rồi bảo anh tới chỗ cô ăn cháo! Khoảng mười giây sau, anh mới không chắc chắn hỏi lại: “Có muốn anh mang chút thức ăn qua không?” “Tháng trước anh đi kiểm tra sức khoẻ, không phải có mấy chỉ tiêu vượt mức bình thường sao, ăn chay sẽ tốt hơn.” Không đợi anh trả lời, cô đã cúp điện thoại. Sau khi cháo sôi, chỉ cần đợi thêm bốn mươi phút là có thể ăn được. Cô cắt hai miếng bánh mì nướng, phết chút mứt hoa quả, trộn salad rau, dở dở ương ương, nhưng thôi, tốt cho cơ thể là được rồi. Vừa trộn salad xong thì chuông cửa vang lên, cô treo áo lên cho anh rồi giục anh đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Nam Sơn Có Củ Ấu của tác giả Lâm Địch Nhi.
Nghìn Kế Tương Tư - Trang Trang
[Trích] Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. ------------ Thẩm Tiếu Phi là thiên kiêm tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Thẩm tướng, diện mạo như hoa như ngọc cốt cách đoan trang. Ở bến sông Cừ Phù nàng nhìn thấy bóng áo xanh của Đỗ Hân Ngôn – vị công tử phong lưu tuấn tú nổi tiếng khắp kinh thành, liền nhất kiến chung tình. Tiếu Phi yêu chàng, dễ dàng yêu, để rồi sau đó ngày ngày tương tư tính kế Đỗ công tử, làm mọi cách khiến chàng tò mò với mình, tìm hiểu mình. Tiếu Phi đã vì chàng nhiều như thế, thậm chí đến cả thứ mà bản thân nàng yêu quý nhất chính là mạng sống của mình mà nàng cũng đem ra đánh đổi. Chàng, từng ba lần bị nàng tính kế, từng hận đến muốn tự tay giết nàng nhưng cũng từng oán bản thân không thể quên nàng, từ tò mò đến hứng thú chuyển sang căm tức rồi biến thành yêu. Dường như định mệnh đã xếp đặt tất cả… Đây là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng. [Một phân cảnh nhỏ] Tiếu Phi ngồi trên bãi cỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa trên hàng lông mày của Ðỗ Hân Ngôn. Từng ngón tay thanh mảnh của nàng đùa với hàng lông mi như đang gảy đàn, nàng lẩm bẩm: “Hàng mi dài quá, chàng có biết mắt chàng rất có thần không?”. Ngón tay tiếp tục đưa xuống sống mũi, dừng lại bên bờ môi, “Chàng thổi tiêu hay lắm, lẽ nào trong lòng chàng cũng cảm thấy cô đơn?”. Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, êm ả như tiếng suối. “Chàng ngủ say thế này, em có làm gì chàng cũng không biết được đâu”. Tiếu Phi như tự cổ vũ mình, nàng quay đầu nhìn về hướng con thuyền nhỏ rời đi lúc nãy, từng lớp lau sậy um tùm đã che kín tầm nhìn, Tiếu Phi bỏ mạng che mặt, cúi xuống khẽ chạm vào môi Ðỗ Hân Ngôn, cảm giác ấm mềm, nàng ngẩng đầu lên ngay, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. “Chàng là của em! Không ai tranh được của em!”. Nàng cười mãn nguyện, rồi lại quay lại nhìn Ðỗ Hân Ngôn thêm một lúc nữa, nàng nói thật khẽ: “Em thật muốn thế này mãi, tiếc là chàng sắp tỉnh rồi”. -------------- Trang Trang đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu lãng mạn cùng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn Hoàng gia. Từng nhân vật trong “Nghìn kế tương tư” đều có nỗi khổ tâm giữ cho riêng mình, họ tính kế lẫn nhau để rồi vì thù, vì hận, sinh hiếu kì, tò mò, tìm hiểu dây dưa, rồi từ đó mà đánh mất luôn trái tim mình. Từ đối thủ, từ kẻ thù trở thành người yêu, người thương, từ bạn hữu trở thành địch thủ, tất cả chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ. *** Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư?Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... Mời các bạn đón đọc Nghìn Kế Tương Tư của tác giả Trang Trang.