Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gái Già Gả Bảy Lần

Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên đã phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó đã có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện sẽ vẫn có nhiều sai sót. Cảm nhận: Truyện hay, nhẹ nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc. Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có 2 người, một là hoàng đế, người thứ hai là cô gái già nhà họ Chân. Cũng nghe nói ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, một là hái hoa đạo tặc – Sơn lão yêu, một là gái già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết. Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là gái già họ Chân. Kỳ thật tôi cũng chưa già, xem ra thì tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống  thực khổ, tôi đã gả sáu lần rồi vẫn không thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ. *** Review Sâu Ăn Hại: Gồm có 3 quyển Quyển 1: Vân Phi Bạch – Chân Ly – Vân Châu Quyển 2: Hé lộ kiếp trước của cả ba người và mối tình duyên oan trái không dứt được… Quyển 3: Đại kết cục Tuy rằng viết ở bối cảnh cổ đại, nhưng lời văn và các chi tiết tác giả sử dụng đều không khác gì hiện đại cả, nên mình chỉ dám xếp nó vào thể loại huyền huyễn thôi. Nữ chính – Chân Ly Xuân/ A Ly. Con gái độc nhất của nhà họ Chân, ông của nàng được mệnh danh “Thần y”. Xinh đẹp nhưng mệnh số không tốt, liên tục khắc chết sáu vị hôn phu trước của mình. Cả đời nàng đều gắn với bốn chữ “Mệnh không trọn vẹn”. Thế nhưng người con gái ấy không khuất phục số phận, ly rồi lại hợp, đến cuối cũng có thể hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp trước A Ly là một giọt lệ của Phật, rơi xuống lòng sông Vong Xuyên ở địa ngục mà hóa thành Thủy quỷ. Kiếp mệnh không trọn vẹn, không cha không mẹ, nhưng không bao giờ nàng gục ngã trước số phận. Thủy quỷ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, đã vô tình làm say đắm cả hai “nam nhân”, chỉ đáng tiếc là tình duyên lỡ dở, chỉ đành hẹn tới kiếp sau gặp lại… Lần này chắc chắn, nàng sẽ không buông tay nữa… Nam chính – Vân Châu/ Vong Xuyên. Nhị công tử của Vân gia. Kiếp trước là Minh Thái tử của Minh giới (Âm phủ). A Ly gọi anh là “tiểu ca ca”. Là người đầu tiên yêu A Ly, cũng được A Ly yêu thực lòng, nhưng hai người không vượt qua được số phận. A Ly suýt nữa đã khắc chết anh, sau đó vì muốn cứu anh mà cả hai cùng uống Vong Tình thủy. Nhưng tình duyên lại không đứt được. Cuối cùng, khi A Ly muốn đầu thai, Vong Xuyên vì ngăn cô mà lao xuống theo… Đến khi trở thành Vân Châu, từ nhỏ đã nguyện ý chăm sóc, yêu thương A Ly. Vượt qua bao gian nan trắc trở của số phận, hai người đã kết thành vợ chồng. A Ly bị mù, anh chăm sóc; A Ly qua đời, anh nuôi con. Lại nguyện ý chờ hết năm này sang năm khác để nguyên thần A Ly hồi phục, biết đâu, nàng có thể trở lại..? Nam thứ – Vân Phi Bạch/ Ngọc Hành. Đại công tử của Vân gia. Là người đầu tiên A Ly thích trong cả hai kiếp, cũng là người hai lần khiến trái tim nàng tan nát. Kiếp trước là Ngọc Hành công tử, là tiên nhân trên trời. Anh và A Ly vốn dĩ không thể ở bên nhau. A Ly thích anh, nhưng anh cũng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Vong Xuyên, anh buông tay. Sau khi uống Vong Tình thủy, A Ly lại thích anh, chỉ có điều lần này anh đã vì cô mà kháng chỉ Thiên Đình, phải đầu thai làm người bình thường.  Kiếp này, Chân Ly thích Phi Bạch, muốn cùng anh sống trọn đời. Sét giáng xuống, trời đổ mưa, Phi Bạch mất trí nhớ. Phi Bạch thích Chân Ly, muốn hai người mãi mãi bên nhau, quay một vòng, anh đã lại quên hết. Anh và Chân Ly chỉ có thể nói là “hữu duyên vô phận”, giống như Chân Ly đã nói “Tôi nợ Ngọc Hành. Hai lần gặp, hai lần quên, coi như trả hết nợ cho huynh ấy.” Đây không phải là một câu chuyện gì đặc biệt lắm. Nội dung thường thường, cốt truyện cũng không đặc sắc. Cách viết của Hoa Minh chẳng thuộc cổ đại cũng không phải hiện đại, nhưng không hiểu sao mình lại bị hấp dẫn. Đây là cuốn truyện đầu tiên khiến mình cùng khóc, cùng cười với nhân vật. Lời văn chậm rãi như đang kể truyện, nhưng chính cái tự nhiên mà tưởng như thờ ơ đó lại khiến bạn cảm thấy đau đớn, xót xa cho từng nhân vật. Đặc biệt là A Ly. Ông mất, cha mất, rồi với một câu nói nhẹ nhàng “Được, cũng được lắm.”, chính nàng cũng ra đi, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Có thể nói rằng, chính giọng văn chứ không phải cốt truyện hay nhân vật như bình thường, đã lôi cuốn người đọc đi hết câu chuyện. Ban đầu thì mình không thích cách bạn ấy dùng ngôi “tôi” cho lắm, vì đây bối cảnh của chuyện vốn đặt ở cổ đại mà. Nhưng sau đó, mình mới nhận ra đây là huyền huyễn, hơn nữa cách viết của tác giả cũng không phân định rạch ròi cho lắm, nên cũng không dám có ý kiến gì nữa. Còn lại thì đều ổn cả. Không phải là một câu chuyện bi lụy, ướt át, hay có những đoạn cao trào đầy kịch tính, nhưng nếu bạn đang tìm một truyện có chất nhẹ nhàng, tự nhiên, vui buồn xen kẽ mà vẫn đáng nhớ thì có lẽ đây là lựa chọn dành cho bạn. *** Reviewed Dạ Vũ: Mới đầu nhảy hố mình còn tưởng đây là truyện hài, thứ nhất là bởi cái tên truyện, thứ hai là bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Nhưng thực ra đây là truyện ngược, kể về mối tình trải dài 2 kiếp từ Minh giới đến Nhân giới, chìm đắm trong sự mờ mịt, nhớ nhớ quên quên của ba nhân vật : Vong Xuyên, A Ly và Ngọc Hành. Theo mạch truyện mà tác giả kể thì : Quyển 1 kể mối tình của các nhân vật khi ở Nhân giới (tức kiếp thứ hai – hiện tại). Quyển 2 quay trở về kể lại mối tình của các nhân vật ở Minh giới (tức kiếp trước – quá khứ), từ đó thân phận, mọi khúc mắc hay những mối quan hệ chưa rõ ràng ở kiếp thứ 2 sẽ được giải đáp. Quyển thứ 3 là kết cục (hiện tại), nữ chính sau khi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước thì quay trở về bên nam chính. Tuy nhiên để xâu chuỗi tình tiết theo đúng thứ tự thời gian, mình sẽ tóm tắt quyển 2 trước, tức là mối tình ở kiếp đầu tiên. Có 3 quyển vậy thôi, nghĩ là dài nhưng thực ra truyện ngắn lắm, đọc liền trong một đêm là hết à. Kiếp trước nàng là một giọt lệ của Phật, vô tình rơi xuống sông Vong Xuyên, trở thành một Thủy quỷ (ma nước) không rõ lai lịch, không cha không mẹ nên luôn bị mọi người cười nhạo. Nàng sống giữa lòng sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên Nại Hà, phía đối diện có Mạnh bà bà mở quán bán canh. Lần đầu tiên nàng gặp Vong Xuyên – một tiểu nam quỷ cũng không có cha mẹ, là khi hắn đang ngồi khóc thút thít trên bờ sông. Nàng lập tức coi hắn là tri kỷ. Năm ấy nàng ba trăm tuổi, Vong Xuyên năm trăm tuổi. Ngày nào nàng cũng đứng trên cầu chứng kiến cảnh người đến người đi, nên hắn đặt cho nàng cái tên A Ly. A Ly A Ly, biệt ly, ly biệt, kẻ ở bịn rịn, người đi lưu luyến… Cứ thế, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nắm tay nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Lúc năm trăm tuổi, nàng cướp bánh bao cho hắn ăn rồi bị mười tên quỷ cầm chày đuổi theo, nàng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời. Năm bảy trăm tuổi, nàng ra chợ mua nơ bướm về buộc lên tóc, kết vòng hoa đội lên đầu, leo lên cây chờ hắn đến. Lúc chín trăm tuổi, nàng tò mò hỏi hắn : “Thích nghĩa là gì?”, hắn chỉ biết đỏ mặt mà đáp : “Đây là vấn đề rất thâm ảo.” Lên một ngàn tuổi, được Nhị Đản nhà bên tỏ tình, nàng lại đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Vong Xuyên : “Thích là gì vậy?”. Hắn trầm tư một lát, rồi bảo nàng : “Chạm miệng vào mặt ta một chút.” Nàng làm theo lời hắn, nhưng vẫn lắc đầu, mù mịt không biết thích rốt cuộc là gì. Một ngàn ba trăm tuổi, hắn phải rời xa nàng, đi xa để bái sư học nghệ, hắn đeo khối ngọc vào cổ nàng hẹn ước : “Chờ ta trở về nhé”. Hắn nói sẽ đi biệt khoảng ba trăm năm, ngày nào nàng cũng ôm thân cây, mắt trông về hướng Đông xa tít thành thành thật thật chờ đợi hắn. Hết một ngày nàng lại dùng dao vạch một đường trên thân cây. Thân cây giờ đây đã chi chit vết khắc, là cái cây tương tư của nàng. Vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, Vong Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng nàng lại gặp được một nam tử khác, lam công tử Ngọc Hành. Ánh mắt hắn lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho lòng nàng như có một đóa hoa đuôi chó nở rộ. Bắt đầu từ đây, nàng từ chờ đợi một người trở thành hai người. Hắn trở về đúng lúc nàng đang tỏ tình với Ngọc Hành công tử. Nhìn cái mặt đen sì sì của Vong Xuyên, nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Một lần khác, nàng không kìm lòng được bèn hôn vào má Ngọc Hành một cái, quay đầu lại lại thấy sắc mặt âm u giận giữ của Vong Xuyên. Nàng thấy khó hiểu, có chút lo lắng, sững sờ gọi một tiếng “ca ca”, hắn lại lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Lại một lần khác, nàng đến trước mặt hắn đọc lên hai bài thơ tình khiến hắn vui sướng khôn tả. Hắn hai mắt sáng như sao hỏi nàng : “Thơ này là viết cho ta à?”. Nàng vân vê góc áo : “Là viết cho Ngọc Hành công tử”… Nàng chỉ biết nàng thích Ngọc Hành, thích nụ cười của huynh ấy, mỗi lần gặp huynh ấy trong lòng sẽ như có đóa hoa đuôi chó nở rộ.  “Rốt cuộc yêu là gì vậy?” “Yêu chính là một người biến thành nốt ruồi sa trong tim muội, in dấu rồi sẽ không gạt bỏ đi được, không phải, là sẽ chảy máu, sẽ đau đớn.” Rõ ràng nàng biết mình thích Ngọc Hành, nhưng hình bóng xuất hiện trong giấc mơ của nàng lại luôn là Vong Xuyên. Nàng trong giấc mơ rất táo bạo, đến gần hắn, cầm lấy tay hắn, hôn lên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại thẹn thùng, mặt vô cớ đỏ đỏ hồng hồng như quả trứng mừng hỉ. Nàng lại mang thắc mắc ấy nói cho hắn nghe, hắn mừng rỡ nói rằng nàng đã hoài xuân, cuối cùng đã thông suốt rồi. Hoài xuân là cái gì? Là gió xuân phơi phới, xuân tâm nảy mầm? Nàng hiểu ra rồi, nàng hoài xuân là bình thường, mơ thấy Vong Xuyên cũng là bình thường, không phải bệnh gì hết. Vậy là nàng yên tâm tiếp tục hoài xuân. A Ly thực sự rất ngốc, lớn bằng này rồi mà vẫn không hiểu yêu là gì. Nàng đã yêu Vong Xuyên từ rất lâu mà không nhận ra, lại chỉ biết rằng mình vừa gặp đã thích Ngọc Hành công tử. Duyên phận đôi lúc trêu ngươi như vậy đó. Nàng là giọt lệ Phật tu thành hình người cho nên bản mệnh không trọn vẹn, sẽ khắc người khác. Trớ trêu thay, người nàng khắc lại chính là Vong Xuyên. Một lần hắn suýt mất mạng, hôn mê mãi không chịu tỉnh. Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ rời bỏ nàng mà đi, cho nên nàng cho hắn uống nước Vong Tình, sau đó nàng cũng uống. Cuối cùng hắn tỉnh lại, còn nàng đã quên mất hắn. Ký ức trong một ngàn năm trăm năm đã không còn, hình bóng chàng thiếu niên cùng nàng lớn lên ấy đã sạch sẽ trắng trơn. Một lần nữa nàng gặp lại Ngọc Hành, lại đem lòng yêu hắn, đồng ý ở bên hắn. Nàng rất thích ngồi dưới gốc cây kia, trên đó loang lổ vết dao khắc, mỗi vết lại chứa đầy tâm tình, vui mừng, sầu tủi lẫn nhớ mong, hoài niệm. Nàng ngồi đó chờ Ngọc Hành, không hề biết rằng năm xưa nàng cũng đã từng ngồi ở nơi đây, đã từng mòn mỏi chờ đợi một bóng hình hàng ngàn năm. Nhưng bất ngờ Ngọc Hành được Thiên Quân ban chỉ tứ hôn gả cho công chúa Ngọc Trợ, hắn kháng chỉ, liền bị giáng xuống trần gian vĩnh viễn không quay về được. Nhìn hắn từ từ biến mất khỏi tầm mất, nàng đau lòng nghĩ, nếu Ngọc Hành không ở đây thì nàng ở lại còn ý nghĩa gì? Vậy là nàng nhắm mắt lại, đứng trên cầu luân hồi, gieo mình nhảy xuống đi theo hắn. Vào giây phút cuối cùng kia, nàng nghĩ đến Ngọc Hành, nghĩ đến đôi mắt, hàng lông mày của Ngọc Hành. Nhưng từ lúc nào, trước mắt nàng lại “hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận dữ…” Là ai kia? Phải chăng là người nàng đã bỏ lỡ trong kiếp này, là người nàng đã lãng quên trong kiếp này, là người nàng yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết mà không hề hay biết? Vong Xuyên… Hắn nhảy xuống cùng nàng, bắt đầu một duyên kiếp mới. ……………… Trong kiếp thứ hai này, nàng là Chân Xuân Ly, được người đời gọi là “gái già họ Chân”, nguyên nhân bởi nàng có bản mệnh khắc phu, sáu vị tân lang còn chưa kịp treo lồng đèn đỏ thì đã chết. Vong Xuyên đã luân hồi thành Vân Châu Vân nhị thiếu gia, gặp nàng lúc nàng 9 tuổi, hắn 12 tuổi. Hai đứa trẻ lại một lần nữa ở bên nhau, chơi đùa cùng nhau, hắn là mối tình đầu của nàng. Nhưng hắn lại bỏ nàng đi biền biệt mấy năm, lúc gặp lại nhau thì nàng đã đem lòng yêu Vân Phi Bạch (Ngọc Hành chuyển thế). Mối tình tay ba lại tiếp diễn giống như kiếp trước. Vậy làm cách nào để nàng nhớ ra tất cả, bằng cách nào Vong Xuyên – A Ly, Vân Châu – Chân Ly trở lại bên nhau, mời các bạn đọc tác phẩm. Mới tóm tắt có một kiếp thôi mà mình đã kể lể dông dài quá, nói nhiều mất hay a. Mời các bạn đón đọc Gái Già Gả Bảy Lần của tác giả Hoa Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Đây là câu chuyện ngôn tình cẩu huyết kể về một tiểu nữ nhân đơn giản muốn có một cuộc sống tiêu dao tự tại, bất đắc dĩ bị “Kẻ xấu” ức hiếp, bắt nạt dẫn đến không được như mong muốn. *** Giới thiệu của Editor: Đây là một câu chuyện, kể về một con sói nhỏ bị con sói to ‘dưỡng’ thành con thỏ. Đây là một câu chuyện, về một con sói to, phải lòng con sói nhỏ biến thành, ặc, con thỏ đực đi. Xin lỗi, đây chỉ là lời giới thiệu bốc phét... Xin quý vị click tiếp để theo dõi câu chuyện của hai con sói nhà nọ. *** #Review CHỌC KHÔNG NỔI, TRỐN KHÔNG XONG Tác giả : Mèo Mặt To Thích Ăn Cá Thể loại : Cổ đại, hài, nữ sói nhỏ, nam sói lớn, có H, HE Độ dài : 60 chương Tình trạng : Hoàn --------------- Bạn đã bao giờ tưởng tượng ra được tình yêu giữa một tên trộm và người giàu có nhất kinh thành chưa? “Chọc không nổi, trốn không xong” chính là câu chuyện viết về mối tình oan gia đó, xoay quanh hai nhân vật chính Hách Quang Quang và Diệp Thao. Hách Quang Quang là tân nương ngày trước vừa gả, ngày sau đã bị hưu của nhà họ Bạch. Nhưng nàng là ai chứ? Người yêu tiền hơn mạng như nàng - bị hưu cũng được, nàng không cần nam nhân, nhưng “tiền bồi thường khi bị hưu” thì nàng chắc chắn cần!! “Đổi thành nữ tử bình thường chắc sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, Hách Quang Quang thì chỉ cảm thấy nàng càng được sống tự do tự tại, là việc rất đáng mừng, về phần những người khác thích đối đãi với việc nữ nhân tùy tiện như nàng bị hưu thế nào đi nữa, nếu có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng thì coi như đối phương đang đánh rắm, dù sao nàng không đau không ngứa, chuyện bị hưu đối với nàng chẳng khác gì việc ăn linh tinh rồi chạy vào nhà xí mấy lần, lăn qua lăn lại ngửi chút mùi thúi vài lần là chẳng có việc gì cả.” Sau khi dùng tiền được bồi thường để viết một trăm hưu thư dán khắp kinh thành sỉ nhục chồng cũ, cuộc sống phiêu du giang hồ của Hách Quang Quang mới bắt đầu. Nhưng khi chạm mặt Diệp Tử Thông và đụng phải Diệp Thao, Hách Quang Quang mới biết, không chỉ cuộc sống lưu lạc giang hồ mà một cuộc sống đau khổ cũng đang chờ đón nàng ở phía trước… ---- DIệp Thao, không những tướng mạo tốt mà còn có gia thế tốt, chỉ có tính tình lại không hề tốt tí nào. Chỉ cần nghe tên hắn, phái nam đã tìm mọi cách tránh xa, phái nữ thì tìm mọi cách tiếp cận, thế nhưng chưa có ai to gan đến mức dám trộm đồ của hắn. Lần đầu tiên bắt được Hách Quang Quang, Diệp Thao hiểu lầm nàng là nam nhân. Lúc đó, hắn nghĩ để Hách Quang Quang đi cưới vợ trả nợ cho mình cũng không tồi. Cho đến khi phát hiện nàng là nữ nhân, Diệp Thao lại nghĩ, cưới Hách Quang Quang về làm vợ để nàng trả nợ mới là một biện pháp không thể tốt hơn... “E hèm, cả đời này nàng chỉ có thể thành hôn một lần, cũng chỉ có thể gả cho một người đàn ông là ta!” ---- Buổi tối, Diệp Thao ôm eo Hách Quang Quang nhíu mày nói: “Nàng gầy đi phải không? Vừa nghe Diệp Thao ‘khen’ nàng gầy, Hách Quang Quang mừng rỡ, đắc ý hả hê nói: “Ta trời sinh lệ chất, lúc trước mập mạp là do sinh con, ở cữ xong tất nhiên sẽ từ từ gầy như cũ.” “Nha hoàn nói gần đây nàng ăn rất ít cơm, chẳng lẽ là vì cố ý muốn gầy đi?” “Cố ý hay không quan trọng sao? Bây giờ ta không phải dễ nhìn hơn so với trước sao?” Hách Quang Quang vẫn nhớ đêm đó Diệp Thao ghét bỏ nàng mập mạp, thật không dễ dàng mới làm Diệp Thao phát hiện nàng gầy đi, đương nhiên là muốn thừa cơ hội này lấy lại mặt mũi cả trong lần ngoài về. “Hồ đồ! Thịt nhiều có gì không tốt chứ? Ít nhất so với nàng bây giờ tốt hơn rất nhiều!” Hách Quang Quang giận dữ, đầu óc nóng lên không chút suy nghĩ giơ chân đạp lên bụng Diệp Thao một nhát cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Lão nương mập ngươi cũng ghét bỏ, gầy cũng vẫn ghét bỏ là sao!” Diệp Thao che chỗ bụng bị đạp, trong mắt từ từ ngưng tụ gió bão, lật người chặn Hách Quang Quang hồ đồ lại, giận quá mà cười nói: “Rất tốt, dám đạp ta, nếu có tinh lực như vậy, tối nay đừng nghĩ ngủ!” Ầm một tiếng, Hách Quang Quang ý thức được tình huống không ổn, lập tức thu hồi lửa giận, sợ hãi nói: “Đại, đại gia, nhất thời hồ đồ, ngài đừng chấp nhặt quá đi?” “Đã muộn!” Dứt lời, Diệp Thao bắt đầu một đêm ‘phấn đấu’ thực hiện nhiệm vụ vinh quang vĩ đại. Một đêm này, trong phòng Diệp Thao cùng Hách Quang Quang thường truyền đến âm thanh ai oán của Hách Quang Quang cầu xin tha thứ. “Về sau ta không dám….Bỏ qua cho ta đi……….” “Mơ tưởng!” “Eo của ta, ay ui, eo đứt mất thôi!” Tiếng khóc vọng lên. “Nói nữa tối mai tiếp tục!” “Ai nha! Ta không nói bậy, không nói bậy, eo của ta một chút cũng không đau, vẫn rất tốt!” “Đã như vậy, chúng ta không cần nghỉ ngơi nữa, tiếp tục.” ---- Truyện này siêu hài, motip nam chính phúc hắc lạnh lùng nhưng một khi đã yêu thì rất đáng yêu và “ngây thơ” trong chuyện tình cảm. Nữ chính siêu bựa, thích giả nam trang lại còn hay chửi bậy nên bị nam chính dọa cứ chửi tục là sẽ xxoo Nếu bạn đang tìm kiếm một quyển truyện về tình yêu oan gia hài hước và “bựa lòi”, thì còn chần chờ gì nữa, hãy nhảy hố ngay đi! --------------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trời sáng rõ, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên chữ hỉ đỏ thẫm trên tường, trên giường hỉ chăn hồng thêu uyên ương dúm dó bị vứt vào một xó, trên giường chỉ có một nữ tử mặc lý y mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ. (lý y: áo lót, áo trong) Người vừa tỉnh dậy ở trên giường hỉ trong phòng hỉ đương nhiên là tân nương, thế nhưng nét mặt tân nương này có phần đờ đẫn, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Tân lang không có ở trong phòng, nha hoàn nghe được động tĩnh đẩy cửa vào, khóe miệng chứa ý cười hả hê, khinh thường lẫn không kiên nhẫn đưa một tờ giấy có mấy chữ cho người còn đang ngáp liên tục khóe mắt vẫn còn vương gỉ mắt. "Thứ gì đây?" Hách Quang Quang ngây ngốc nhận lấy tờ giấy rồi nhìn, nhìn qua đại khái mười mấy chữ, trừ chỗ ghi tên có kí tên còn có cả đại ấn chói lọi của quan phủ, số chữ nàng biết tính ra không quá một bàn tay, thật sự xem không hiểu. Chẳng hề cảm thấy xấu hổ vì không biết chữ, Hách Quang Quang vừa giơ tay cào cào tóc rối, thuận tiện lau gỉ mắt, vừa phớt lờ giở tờ giấy mặc hương hỏi nha hoàn đang hếch mặt, "Viết gì vậy? Ngươi hãy đọc xem." Không biết chữ lại còn không thèm che giấu, đúng là da mặt dày lợi hại, không hổ từ trong núi chui ra! Khinh bỉ trên mặt nha hoàn càng đậm, không kiên nhẫn trong mắt không thèm che giấu mà lộ hẳn ra ngoài, lui về phía sau một bước hừ một tiếng: "Đây là hưu thư. Ngay cả chữ cũng không biết, còn muốn làm Tam thiếu nãi nãi Bạch phủ? Tam thiếu gia của chúng ta nói chưa cùng cô chung phòng, cô vẫn còn trong sạch, cầm hưu thư đi đi, Tam thiếu nhà chúng ta thiện tâm, sợ cô ra khỏi Bạch phủ chết đói, đây là hai trăm lượng bạc, cầm rồi đi nhanh lên." (nãi nãi: mợ chủ, cách xưng hô của người phong kiến với con dâu của ông bà chủ) Hưu thư? Hách Quang Quang nghe vậy suýt nữa thì sặc nước miếng, trừng to mắt nhìn cái tờ giấy gọi là “Hưu thư” trong tay, nàng đang bị hưu? Đêm qua tân lang không trở về phòng, sau cùng nàng không đợi được phải tự tay tháo khăn trùm cởi y phục đi ngủ, đêm tân hôn ngay cả hỉ phòng tân lang cũng không về, đây rõ ràng không nể mặt nàng, vố này thật khó nuốt trôi, mấy phen muốn lao ra tìm cái tên Bạch Tiểu Tam mà đánh cho một trận, cho hắn nếm thử kết cục dám coi thường nàng, chỉ là mỗi khi đến phút chót đều nhớ đến giao đãi của lão già kia, bất đắc dĩ mới nén cơn giận, bỏ qua việc tìm Bạch Tiểu Tam tính sổ mà nghiến răng nghiến lợi đi vào giấc ngủ. Ai ngờ nàng nhịn một đêm không đi tìm Bạch Tiểu Tam tính sổ, kết quả hỗn trướng khốn khiếp kia còn dám viết hưu thư cho nàng? ! Ông nội nhà nó, sớm biết người trong Bạch gia không cho lão già nhà nàng mặt mũi như vậy, nàng nhất định trước ngày thành thân việc đầu tiên là đánh cho Bạch Tiểu Tam thành đầu heo mà chạy! Nha hoàn thấy bộ dạng “Bị đả kích lớn” của Hách Quang Quang, khóe miệng hơi vểnh, nhìn người khác khổ sở thật là một hưởng thụ lớn trong đời. Dư quang khóe mắt Hách Quang Quang quét qua vẻ mặt của nha hoàn, hơi hơi nhíu mày không chấp nhặt với ả, chỉ không ngừng buồn bực mình rốt cuộc đã gây hấn ở đâu, thế nào mà vừa gả vào cửa đã bị hưu? Vẫn còn nhớ cha Hách Đại lang khi còn sống dặn đi dặn lại nói nàng được gả phải hiểu biết thu lại tính tình, phải dịu dàng hiền thục, ở trước mặt trượng phu và cha mẹ chồng không được hỗn láo, ít nhất phải ra vẻ cho đến khi mang thai nối dõi cho nhà chồng, nếu không sẽ bị bỏ rơi. Lão già còn nói nữ nhân bị hưu cho dù đúng nhưng vẫn vô cùng nhục nhã, đời này nàng cũng đừng nghĩ muốn ở trên đường lăn lộn, bẽ mặt! Mời các bạn đón đọc Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.
Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan
Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết  Đóa Mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan Truyện có đan xen yếu tố kinh dị, Phật giáo,hoàn hồn mượn xác,tình yêu qua vài kiếp,…  Giới thiệu về bối cảnh và các địa điểm trong câu chuyện Bối cảnh của câu chuyện xảy ra ở vùng Đôn Hoàng và Tân Cương. Vì vậy, trước khi vào truyện, Phạm sẽ giới thiệu sơ qua về hai vùng đất này.  1. Đôn Hoàng Là một thị xã thuộc đại cấp thị Cửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, nằm trong một ốc đảo sa mạc. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá (trong truyện gọi là bích hoạ). Còn trong thực tế, Đôn Hoàng còn mang trong mình nhiều di sản văn hóa cổ đại rất quý giá. Nói đến Đôn Hoàng, không thể không nhắc tới núi Minh Sa nằm ở phía Nam ngoại ô cách thành phố Đôn Hoàng khoảng 5km, rặng núi này được hình thành bởi những hạt cát vàng to bằng hạt tấm chạy dài 40 km dọc “Con đường tơ lụa”. Giữa những cồn cát núi Minh Sa là một nguồn nước trong vắt có tên là Nguyệt Nha Tuyền dài 218 mét. Một điều rất lạ, Nguyệt Nha Tuyền bốn bề là những dải cát mênh mông mà chẳng bao giờ bị phủ lấp. Cạnh bên, một thành lầu có tên là Ngọc Môn Quan đứng sừng sững trên mỏm đồi sỏi đá (cách thành phố Đôn Hoàng chừng 90 km về phía Tây Bắc). Từ nơi đây có thể phóng tầm mắt về phía những cồn cát, lăng tẩm cổ còn sót lại cùng những thiên nhiên kì thú tiềm ẩn vẻ hoang sơ ở Đôn Hoàng. Đây cũng là một địa điểm được nói đến trong câu chuyện. Lịch sử lâu đời đã ươm ủ nên nền văn hóa cổ rực rỡ cho Đôn Hoàng, nơi đây hiện vẫn còn lưu giữ một khối lượng lớn các văn hiến ghi chép cùng hành lang tranh họa Mạc Cao dài tới 25 km. Hang Mạc Cao là trung tâm văn hóa và nghệ thuật của xứ Đôn Hoàng, đây là cụm hang đá lớn nhất Trung Quốc. Khi khai quật hang động, vô số thợ thuộc các triều đại của các thế hệ đã điêu khắc trên vách rất nhiều tượng Phật, vẽ rất nhiều bích họa. Mặt khác, do hang Mạc Cao Đôn Hoàng nằm trên nút “con đường tơ lụa”, nên nó cũng là nơi gặp gỡ của tôn giáo, văn hóa, kiến thức giữa phương đông và phương tây. Những bức bích hoạ này và vị trí đặc biệt của hang Mạc Cao và vùng đất Đôn Hoàng trở thành cảm hứng cho tác giả viết “Đoá mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan”. 2. Vùng Tân Cương Tân Cương nghĩa là ‘biên cương mới’, tên gọi này được đặt từ thời nhà Thanh. Tân Cương chiếm khoảng một phần sáu diện tích toàn Trung Quốc và một phần tư chiều dài đường biên giới quốc gia. Tân Cương được chia thành Bồn địa Dzungarian ở phía bắc và Bồn địa Tarim ở phía nam (nơi xảy ra câu chuyện giữa hai nhân vật chính). Vùng trung lưu vực sông Tarim thuộc nam Tân Cương, nằm trên tuyến giữa của con đường tơ lụa. Tân Cương vào thế kỉ thứ năm bị chia ra làm hai Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết. Nhưng Tây Đột Quyết lại dùng quân cát cứ, đôi khi làm loạn, thậm chí còn đem quân đánh lại Trung Nguyên. Là một bộ lạc du mục, nên sự thống trị của Tây Đột Quyết ở Tây Vực cực kì dã man. Họ cướp bóc lương thực, súc vật của các nước nhỏ, đốt phá làng mạc, thành quách, bắt bớ tù binh, nô lệ. Thương khách lai vãng trên con đường to lụa đôi khi cũng bị uy hiếp, cướp đoạt. Tây Đột Quyết còn mưu đồ lũng đoạn việc buôn bán tơ lụa của Trung Quốc với phương Tây. Sau khi nhà Đường thống nhất Trung Nguyên, các tiểu quốc ở Tây Vực và các quốc gia Tây Á tấp nập cử sứ thần về triều yêu cầu nghiêm trị bọn Tây Đột Quyết để khôi phục con đường tơ lụa. Trong đó có Lâu Lan, Vu Quốc, Quy Tư… Thế là trước hết nhà Đường đem quân tiểu trừ lực lượng Tây Đột Quyết ở nam Thiên Sơn, vào năm 658 CN, nhà Đường đặt An tây Đô hộ phủ tại Quy Tư, xác lập vị trí vững chắc của chính quyền trung ương tại đây. Và câu chuyện của chúng ta nói về chuyện một thái tử của Vu Quốc sang nhà Đường làm con tin trong thời điểm này. 3. Quốc gia Lâu Lan Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỉ thứ II Trước Công nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương. 4. Lịch sử Của “CON ĐƯỜNG TƠ LỤA” Trung Quốc - Về địa lí: Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng còn đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng 7 nghìn cây số. - Về lịch sử: Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới vào thế kỉ 3 TCN. Tơ lụa thời đó được dành riêng cho vua chúa và hàng quí tộc, sau này lụa tơ tằm được đưa đi các vùng. Con đường tơ lụa dần dần được hình thành từ đó. Thế kỉ 2 TCN, Trương Khiên nhận lệnh từ Hán Vũ Đế đi về phía Tây tìm người Nguyệt Chi nhằm kết đồng minh chống lại quân Hung Nô. Trải qua nhiều gian khổ, Trương Khiên đã tìm được người Nguyệt Chi ở nơi là miền Bắc Ấn Độ ngày nay. Trên đường về ông cùng tùy tùng đã mang theo nhiều sản vật mà triều đình rất quan tâm. Nhờ đó những tuyến đường nhỏ trước đây đã được kết nối lại với nhau, nhiều tuyến mới được khai phá và an toàn hơn do được sự bảo vệ của triều đình. Tuyến đường mà Trương Khiên đã khai phá được người đời sau gọi là Con đường tơ lụa. -Về giao lưu văn hóa: Con đường tơ lụa là một con đường huyền thoại nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kì bí, nó gắn liền với hàng ngàn câu chuyện truyền thuyết xa xưa. Không đơn thuần chỉ là huyết mạch thông thương buôn bán của những “thương nhân lạc đà”, Con đường tơ lụa còn là một hành trình văn hóa, tôn giáo đa dạng được hòa trộn. ( Đó là một vài thông tin cơ bản trước khi chúng ta bước vào câu chuyện. *** Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li. Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật. (Ứng lời thái tử Thụy theo lời kinh Phật). Phần một: Dấu chu sa Phật ấn Dù ở trong lịch sử của thời kì mông muội - mù mờ - dã man, tàn khốc và đầy rẫy vu thuật, bói toán, tô-tem[1] cũng không thể chống đỡ nổi với quyền thế. Có những nhà sử học so sánh nó với ác ma, ngón tay thô cứng, đốt ngón tay chỉ hơi dùng sức gấp lại sẽ nứt ra một khe hở và có âm thanh truyền ra. Rất nhiều sinh mệnh vô vọng bị nó thao túng đã phải tuẫn táng cùng với nó. Sau mấy ngàn năm tăm tối, văn minh bị xé rách thành từng mảnh, nhưng văn minh đã học được cách bao dung, dệt thành một tấm lưới, lại vô tri giác thay đổi, đồng hóa dã man… [1] Tô-tem: đồ đằng - vật tổ - vật thể tự nhiên, hay gặp nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình. Nguyệt Ấn Thần nhớ ra đoạn văn trên này khi đang ngồi trên xe lửa đến cột mốc biên giới tỉnh Cam Túc, nhìn qua cửa sổ xe, có thể thấy những hàng bạch dương hồng nhạt héo rũ phất phơ bay theo từng cơn lốc cát vàng. Chúng khiến không khí hoang vu kéo dài đến tận nền văn minh nhân loại ở ngay bên cạnh, nếu người cũng vì hoàn cảnh mà từng bước dã man như tằm ăn rỗi, vậy văn minh sẽ lấy tư thế gì để đồng hóa nó? Cô hơi chau mày rồi mở mắt, giữa ấn đường[2] có một vết thương nho nhỏ màu đỏ sậm, phảng phất như dấu chu sa của mĩ nhân. [2] Ấn đường: điểm giữa hai hàng lông mày. Khi ghi danh thi vào nghiên cứu sinh, các giảng viên đều nói đùa với cô: Không nên học hội họa, lẽ ra nên vào khoa khảo cổ - diện mạo cô cực kì giống một cô gái thời cổ đại: cằm nhỏ lại nhọn, hai gò má trắng nõn và nốt chu sa giữa hai hàng lông mày. Dù ai nhìn vào cũng cho rằng cô sinh ở thời cổ đại! Cô luôn mỉm cười thản nhiên, như một cô gái trong bức hoạ thời Tống bước ra, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ. Tranh đời Tống chú trọng ở nét bút trau chuốt và thuân mặc[3], thoạt nhìn vết tích trên mặt giấy Tuyên Thành, trong lòng cô cũng choáng váng khi nhìn từng thước tấc gương mặt, hoặc sâu hoặc nông, vì sắc thái trên đó với gương mặt cô như một. Cho nên, bản thân Nguyệt Ấn Thần cũng nghĩ cô giống bức tranh Tống Triều, theo thời gian chậm rãi mai một, nhàn nhạt vui giận, nhàn nhạt sầu thương, phảng phất như Đức Phật phổ độ chúng sinh, khóe miệng hơi nhếch vẻ thận trọng, khiến người khác nhìn vào không thể đoán ra là hờn hay giận, là buồn hay vui. [3] Thuân mặc: một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung. Những cô gái ít khi, hoặc không bộc lộ tâm tư ra ngoài như thế rất khó đàm luận chuyện tình yêu, cô nghĩ. Trên tay cô là một chiếc vòng tay anh trai tặng, màu xanh lục đậm, được khắc thành hình bảy đoá hoa sen, chính giữa là năm bông sen, hai hoa còn lại ở hai sườn, không biết dùng loại vật liệu gì màu xanh đen kết lại, mộc mạc, cổ xưa lại xinh đẹp. Chiếc vòng này nằm ở bưu điện hơn một tháng, khi Giang Hòa lấy về giúp cô, anh nói đùa, “Anh trai em thật là kì quái, thứ đồ thế này mà cũng chuyển cho em.” Chưa ai thấy Nguyệt Ấn Thần tức giận như ngày hôm đó, cô lập tức chia tay với anh, cũng là người yêu duy nhất ở đại học. Sau này, cô cũng không thể lí giải tại sao lúc ấy cô lại nổi giận, có lẽ là mơ hồ cảm thấy Giang Hòa không nên châm chọc tấm lòng của người anh trai đang ở xa cô. Có lẽ ở trong lòng Ấn Thần, Trục Lỗi là một vị thần linh luôn luôn khiến cho người khác phải tôn kính và ngưỡng mộ, thậm chí khi Trục Lỗi lỡ tay làm cô bị thương, cuối cùng lưu lại một vết sẹo nhỏ giữa trán, cô cũng cảm thấy anh như là một vị thần vì vất vả giải thoát cho cô mà lưu lại một dấu vết, hoà với máu, biến thành ấn kí đỏ sậm kì ảo trên cơ thể cô. Cũng vì vậy, Giang Hòa nói cô không bình thường. Người học nghệ thuật rất không bình thường, có lẽ. Nhớ tới Giang Hòa, cô luôn sẽ nhếch khóe miệng, cười nụ. Anh là một người cởi mở, thích mang sự cởi mở của anh bao phủ những người xung quanh. Nếu không phải anh kiên quyết nói chiếc vòng tay Trục Lỗi tặng thành một bộ xương khô, Ấn Thần có lẽ sẽ không chia tay với anh. Xương khô? Giang Hòa thật biết nghĩ ra cách làm khó! Ấn Thần tinh nghịch gẩy móng tay vào giữa vòng tay, nheo mắt nhìn. Chiếc vòng khá nặng, chủ yếu là bởi vì bảy bông sen kia. Cô không biết loại gỗ nào có thể sinh ra sức nặng lớn như vậy với một vật nhỏ như thế này. Còn vương một loại hương khí nhàn nhạt của cây hoắc diệp[4]. Nghe anh trai nói loại hương hoắc diệp quý báu này chỉ có ở Tây Vực thời cổ đại, dùng làm cống phẩm cho hoàng đế. [4] Hoắc diệp: một loại cây có lá rất thơm, dùng làm thuốc. Vậy cô có thể gọi là nửa quý tộc? Một cô bé con 7, 8 tuổi ngồi đối diện cô nhìn chằm chằm tay cô, “Oa” một tiếng khóc ré lên, bổ nhào vào lòng một thiếu phụ, rấm rứt: “Mẹ, con sợ...” Mẹ cô bé âm thầm nén giận, liếc mắt nhìn Ấn Thần một cái, rồi mới quay sang an ủi con gái. Ấn Thần ngơ ngác ngồi tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ. Sao chứ, cô có làm gì dọa con bé ấy sao? Xe lửa chậm rãi chạy vào trạm dừng Đôn Hoàng. Ấn Thần cười cười tỏ vẻ có lỗi với hai mẹ con, xách hành lí chuẩn bị xuống.p> Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn nàng, hỏi mẹ: “Mẹ, đó là quỷ sao?” Mẹ cô lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: “Không phải, không phải, làm sao có thể?” Ấn Thần sửng sốt, nhìn về phía vòng tay, vẫn là màu xanh đen, hoa sen như cũ, bảy đóa. Đôn Hoàng là một thành phố cổ xưa và thần bí. Vào thế kỷ thứ 4 sau công nguyên, giới tăng lữ dùng bùn đất ở đây, nặn ra cánh tay Quan Âm tròn và nhẵn mịn đầu tiên, bắt đầu từ khi đó, cái tên Đôn Hoàng đã không còn gắn liền với những bánh xe lịch sử của trần gian.p> Khi Ấn Thần đi ra sân ga, toà thành cổ bị phủ trong ánh tịch dương của bầu trời chiều hôm, hiện lên dưới ánh sáng vàng rực, bóng loáng, cát vàng ở phía sau làm tăng thêm lịch sử phong trần, khiến Đôn Hoàng thoạt nhìn như một vị mĩ nhân tuổi xế chiều, sa mỏng hư vô mịt mờ che khuất mặt nàng, những đường nét như có như không làm cho thâm tâm người khác sinh ra ý niệm muốn trộm ngó toàn cảnh. Sự huyền bí làm con người khắc khoải. Mời các bạn đón đọc Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan của tác giả Đồng Hoa.
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Convert: Ngocquynh520 Edit: Diễm mỗ Gặp qua người lười, nhưng chưa thấy qua kẻ nào lười đến vậy, ngay cả lời cũng không nỡ nhiều lời một cái. Nàng không biết vì nguyên do gì lại bị một cơn xoáy cuốn đi, cứ ở trong đó rồi đột nhiên rơi xuống một nơi xa lạ, đè lên một soái ca xa lạ, sau đó bị một đám người xa lạ vây quanh hô to vô lễ, to gan, muốn chém đầu Chuyện gì xảy ra, những người mặc đồ cổ trang này là sao đây? A, đồ cổ trang, chẳng lẽ...Trong lúc nàng chưa hoàn hồn, soái ca mở miệng nói 2 chữ, vậy mà định thành kết cục nàng trở thành phi tử của hắn Trời hỡi, sao hoàng đế này lại mang bộ dạng như mệt sắp chết vậy. Đã thế còn vừa nói xong đã ngủ ngay được Làm sao bây giờ? ... Ai Ai Ai, hoàng đế lười gặp phải dã nha đầu quỷ quái Kẻ gian trá như hắn cũng chịu không nổi Hậu cung yên bình từ nay gà bay chó sủa Kẻ độc tôn như hắn thật bi ai *** Đánh giá: 8.5/10 Với cốt truyện không quá mới mẻ hay khác biệt nhưng “Ái phi, trẫm thật sự không mệt mỏi” lại là một trong những truyện hot có lượt view khủng. Truyện được đánh giá cao bởi giọng văn nhẹ nhàng, những tình tiết hài hước chọc cười độc giả. Cổ Lạc Nhi là một cô gái hiện đại, vô tình xuyên qua và đè trúng vị hoàng đế cao cao tại thượng. Cô được phong làm Tiên phi, cũng bởi khi nhỏ Đông Phong Túy từng nằm mơ thấy một vị tiên báo rằng sau này sẽ có một vị tiên tử từ trên trời xuống. Nhưng ấn tượng của hắn với vị Tiên phi này thật sự không tốt. Cổ Lạc Nhi náo loạn hậu cung, kéo bè kết phái, làm cho hoàng cung gà bay chó sủa. Thì ra vừa rồi nàng véo không phải là mình, mà là soái ca a, khó trách không cảm thấy đau. Cổ Lạc Nhi là một hài tử hiểu lễ phép, vội vàng hướng soái ca giải thích. “Thực xin lỗi a, ta không phải cố ý, vừa rồi là nhầm lẫn, còn tưởng rằng đang véo chính mình .” Soái ca trợn trắng mắt, ngửa đầu về phía sau, tựa lưng vào chỗ dựa trên giường , nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng. Trong mắt Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy căn bản là một tên hoàng đế lười, lại còn cực kì keo kiệt. Nàng vẫn gọi Đông Phong Túy là “Thần ngủ”. Cặp oan gia này từ ghét nhau, phá nhau lại dần dần phải lòng nhau từ khi nào không hay. Cùng nhau trải qua biến cố, nắm tay nhau đến cuối cùng. Truyện nhẹ nhàng, sủng, hài hước. Dù bối cảnh của truyện là hậu cung nhưng lại không có quá nhiều cảnh cung đấu thâm trầm. Cổ Lạc Nhi cũng phải là một cô gái quá mạnh mẽ hay quyết đoán sát phạt, cô cũng không hại ai cả. Cũng bởi hệ thống nhân vật không quá ác, nên truyện chủ yếu chỉ là yếu tố hài hước, nhẹ nhàng thôi. “Mình thấy truyện hay lém a. Phù hợp để giải trí”- Độc giả Conan Kết truyện khá ổn, không quá nhanh cũng không quá dài. Hơi tiếc vì truyện không có ngoại truyện thôi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! *** Nắng sớm chiếu lên tấm rèm màu trắng. Ngoài cửa sổ, truyền đến âm thanh người lao công quét dọn, bên trong phòng lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Cổ Lạc Nhi nằm trên giường đơn của mình, say sưa mộng đẹp. Đột nhiên, tiếng chuông đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường mãnh liệt vang lên. “Reng reng reng......” “Reng reng reng......” Ngay cả rèm cửa dường như cũng không chịu nổi tạp âm bất thình lình, thoáng chút run rẩy. Cổ Lạc Nhi trở mình, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục tiến vào mộng Chu Công, không thèm để ý đến đồng hồ báo thức không chịu dừng lại kia. Đồng hồ báo thức còn đang lớn tiếng hoan xướng, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, cực kỳ chói tai. Cổ Lạc Nhi thở dài, mắt ngái ngủ mông lung bò dậy, một tay với lấy điện thoại, tay kia thuận tiện tắt đồng hồ báo thức. Đồng hồ báo thức yên tĩnh trở lại. Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói sâu xa của mama. “Lạc Nhi, con vẫn chưa rời giường phải không? Nhanh thức dậy học thuộc, cuối tuần phải thi Toefl. Năm nay vô luận thế nào con cũng phải xuất ngoại đó.” “Biết ạ, con đang học đây, không trò chuyện nhiều với mẹ được.” Cổ Lạc Nhi khóa điện thoại lại, tiếng nói mẹ thao thao bất tuyệt nói che chắn trong không trung. Aiz, lão cha lão mẹ trông mong nàng ra nước ngoài học, bởi bọn họ muốn tranh thể diện với đồng sự và các bằng hữu. Nhưng Cổ Lạc Nhi tuyệt không muốn xuất ngoại. Xuất ngoại có gì tốt đâu, đối với xuất ngoại nàng một chút hứng thú cũng không có. Nàng yêu mến lịch sử, yêu mến nghiên cứu tất cả về cổ đại Trung Quốc. Cổ Lạc Nhi dụi dụi mắt, mở sổ ghi chép ra, nhìn xem hôm nay mình sẽ phải làm những gì. Mới nhìn thoáng qua, đầu Cổ Lạc Nhi liền bắt đầu âm ỉ đau. Hôm nay có một hạng mục thí nghiệm lớn phải làm, cái này phải làm gần cả ngày. Tệ hơn là, nàng phi thường chán ghét hạng mục thí nghiệm này. Nàng học là Sinh vật, nhưng căn bản nàng không hề thích chuyên ngành này. Đều do lão cha lão mẹ a, nói là học chuyên ngành sinh vật dễ dàng xuất ngoại, bất kể như thế nào cũng không chịu để nàng học chuyên ngành lịch sử mà nàng thích. Tương lai làm chuyên gia lịch sử học của nàng cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước. Năm nay là năm cuối của Đại học, hôm nay phải làm hạng mục thí nghiệm, liên quan đến luận văn tốt nghiệp, liên quan đến vấn đề nàng có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không, tuyệt đối không thể qua loa được. Cổ Lạc Nhi lại thở dài, lật tiếp một trang nữa. Càng xem, mặt Cổ Lạc Nhi càng kịch liệt suy sụp. Sau khi hoàn thành thực nghiệm, nàng phải cùng với một người bạn đi tới chỗ hẹn. Bởi vì có một nam hài tử theo đuổi bạn tốt đến lợi hại, bạn tốt cũng không khước từ tình cảm của hắn được, đành phải hẹn gặp một lần. Nói hết lời nhất định phải lôi nàng đi cùng, tuyên bố rõ muốn để nàng làm lá chắn. Sau đó a, nàng còn phải đi dạy kèm. Phần dạy kèm này vốn của một đồng học làm, trong khoảng thời gian này đồng học lại đi thực tập, sợ làm chậm trễ con nhà người ta, năn nỉ nàng dạy thay vài tuần. Lại sau đó nữa, nàng còn phải chuẩn bị thi biện luận vào ngày mai. Nói thật, nàng quả thực chán ghét cái trò biện luận nhàm chán này, tranh luận đều là những thứ viển vông, có ý nghĩa gì a? Nhưng nàng lại âm kém dương sai bị bầu làm đại diện cho lớp, không thể không kiên trì tham gia. Cổ Lạc Nhi “Bộp” một tiếng khép lại cuốn sổ, ném lên trên giường. Chán nản nghĩ, vì sao từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải làm những việc nàng không muốn? Vì sao lại luôn phải sống vì người khác? “Không, ” Cổ Lạc Nhi lớn tiếng gào to, “Ta muốn lười biếng, ta không muốn làm những chuyện chán ghét này nữa, ta muốn sống cuộc sống của chính mình.” Đây là tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm. Hơn mười năm rồi, nàng rốt cuộc cũng kêu lên tiếng lòng của mình. Tiếng gầm nhanh chóng khiến không khí mở ra một vòng xoáy vĩ đại. Kỳ quái, nàng sao lại không thể nhìn thấy mọi thứ thế này? Giường của nàng, đồng hồ báo thức quấy nhiễu giấc ngủ người khác, còn có cuốn sổ chán ghét kia, cái gì cũng không thấy. Trước mắt nàng, từng tia sáng rọi màu trắng kì dị hiện lên, sáng ngời nhưng lại không chói mắt. Nàng đây là làm sao vậy? Rõ ràng vừa rồi nàng đang ngồi trên giường nha. Hào quang nhanh chóng lưu chuyển, nàng giống như bị vây quanh chính giữa trong vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn. Nàng đây là làm sao vậy? Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Cổ Lạc Nhi nóng nảy, lên tiếng kêu to: “Thả ta ra ngoài.” Giống hiểu lời nàng nói, vòng xoáy bỗng nhiên dừng xoay. Yên lặng một lát, hào quang trước mắt tỏa khắp nơi, bạch quang hóa thành ngàn vạn giọt quang ảnh nhỏ vụn, tan ra, mở ra bốn phía. Giống như pháo hoa rơi đầy trời, lại giống như mưa sao băng, tráng lệ rực rỡ. Cổ Lạc Nhi nhìn mà ngây người. Mời các bạn đón đọc Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi của tác giả Hàn Tiểu Đình.
Làm Dâu Nhà Phú Ông
Thể loại: Gia đình Độ tuổi thích hợp: Trên 16 tuổi. Con trai của phú ông đã đến tuổi cập kê, ông bèn kén vợ cho con. Mọi người cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố. Truyện có yếu tố hư cấu hơi cao, không thích hợp với những người nghiêm túc, thích phong cách chân thật. P/S: Lan Ruass story ~ Porcupine & Duck Family ***   Review bởi: Thùy Cheng - fb/hoinhieuchu ----- Câu chuyện xuất phát ở làng quê Kim Giang, xã Đại Cường có một lão phú ông tên Phạm Kim vô phúc sinh được thằng con trai cả vừa mập mạp lại vừa béo tròn và ăn hại, mười ba tuổi vẫn tè dầm, thằng hai là con bà hai dáng người xấu hoắc vừa cao lại vừa có bộ da ngăm màu đồng, chẳng đẹp như thẳng cả mà lại có mấy cái múi ở bụng thật sợ sợ. Bà cả là Đinh Phi Yến tiểu thư, đỏng đảnh thôi vì được ông Phạm Kim thương quá trời nhưng xét so với bà hai thì bà này vẫn còn là một người con gái hiền lành chán. Cũng nghiễm nhiên mới cái độ chưa quá xuân xanh ba chục mấy tuổi đầu nên bà Đinh Phi Yến với ông Kim vẫn còn rôm rả hò hẹn lắm. Xét qua cả câu chuyện thì chốt cho bà main phụ này qua ải :’( Cậu hai – mợ Trâm là nhân vật chính rõ ràng sống động. Cậu hai đúng chuẩn chất con người kiệm lời ít nói nhưng bắn câu nào lọt tai câu ấy, lời của cậu kể cả khi bình thường lẫn khi hay ghen đều khiến người đọc mê mệt vì quắn quéo. Độ tuổi cậu này tầm mười ba, mười bốn, từ nhỏ nhỏ đã biết tán gái rồi cầm phong lan, kim chi cua đồ con nhà bán bún là mợ Trâm. Mợ Trâm mười lăm tuổi, đẹp nhất cái thôn ấy, má lúm đồng tiền, má hồng hào xinh đẹp, lại còn có dáng người ngon lành, tuy nhiên sau chương 50 mợ ấy đã thú nhận là mình độn. Dường như chị Lan Rùa biết cách để bỏ bùa mê thuốc thử vào những câu chuyện của chị, nên chi tiết nào cũng sống động và chân thực đến lạ. Bước vào những chương đầu tiên, cuộc sống nông thôn khó khăn chật vật, cách Trâm gả cho cậu hai, và vô vàn diễn biến khác đều làm người khác quắn quéo về sự dễ thương. Tuy nhiên ai cũng đều có những ác cảm kì lạ với bà hai (Phúc). Nhưng sau này, những chi tiết cho thấy bà hai là mẹ ruột cậu cả, cách bà hai đối xử với cậu cả và ngược lại đều khiến người đọc vừa thấy hả hê, vừa thấy đau tê tái. Những chương kế tiếp là cuộc sống giàu sang, phú quý của cậu hai khi đỗ đạt và mợ Trâm. Hầu như chương nào cũng được chị Lan thể hiện tình yêu đôi lứa mới và đẹp, chân thực lạ trong văn phong tuy giản dị mà thấm lòng. Những diễn biến này tiếp tục lên cao trào qua những màn đối thoại của mợ Trâm, qua màn ghen tuông của cậu hai luôn kiệm lời. Nhưng mợ Trâm dù cưới trước cũng chỉ là vợ hai, còn mợ của là Minh Thùy và mợ ba là Thục Quyên, hai nhân vật đang trong quá trình khai thác nhưng từ những chương sát sút thì mợ Thục Quyên đã lộ rõ bản chất thâm độc nham hiểm. Câu chuyện này không quá dài, nhưng nó phản ảnh bộ mặt ghê ghớm của những người phụ nữ thâm độc, thể hiện cả suy nghĩ về xã hội thời bấy giờ. Truyện được đáh giá cao bởi những lời nói của cậu hai – lời nói ít nhưng khiến người ta gục như điếu đổ và tình yêu ngây ngô, trẻ con của cậu hai với mợ Trâm, cậu cả với mợ Chi đanh đá. Tuy nhiên, đều khiến mình khá là không thích chị Lan bởi nhân vật của chị thường quá trẻ tuổi, dường như cách suy nghĩ của nhân vật đều làm mị phải tự lừa bản thân rằng đây là một chàng trai mười bảy, mười tám hai hai chục chứ không phải là mười ba mười bốn. *** Nhà Phan Kim có hai vị phu nhân. Bà cả là Đinh Phi Yến, tiểu thư cành vàng lá ngọc, được phú ông hết sức cưng yêu chiều chuộng. Bà có một người con trai là Phan Hưng, tám tuổi, trắng trẻo, đẹp xinh, tròn ủm, mê cô Trâm con gái nhà bán bún riêu. Bà hai là Phúc, vốn là kẻ hầu của Phi Yến năm xưa, sau lấy phú ông sinh được cậu Phan Lâm. Cha bà vốn là tội phạm nên bà không được ăn sung mặc sướng, phải sống dưới túp lều tranh rách nát, con trai cũng phải hàng ngày làm việc kiếm tiền nuôi mẹ. Phan Lâm lầm lì, ít nói, ít cười, chỉ cặm cụi mua bán mà thôi, nhưng lại là người mà cô Trâm bé nhỏ để ý. Câu chuyện này xoay quanh cuộc sống và những vướng mắc giữa hai cậu và cả hai bà vợ của phú ông, cùng mối duyên rắc rối của Trâm với hai người con trai nhà giàu kia. Trâm thích cậu Lâm nhưng cậu Lâm luôn lầm lì, có ý tứ không nói, có lòng tốt cũng không thể hiện rõ ra, hại Trâm suốt ngày buồn rồi giận nhưng vẫn yêu cậu tha thiết. Còn cậu Hưng suốt ngày căm ghét Lâm, hại cậu bao bận mà cậu vẫn không oán than nửa lời. Cả mẹ Lâm và mẹ Hưng nữa, bao cuộc phong ba, vẫn không ngừng ghen ghét đấu đá. Đây là truyện của một tác giả người Việt, thực làm tôi vừa thấy cảm động vừa thấy mới mẻ khi đọc. Cũng là một motif tình cảm đó, nhưng cách tác giả thể hiện khá thú vị, hài hước và cũng dễ nắm bắt tâm lý người đọc. Nhân vật được tác giả tạo ra cũng cực kì thú vị. Có thể kể đến Trâm, nhân vật nữ chính của truyện, là một người xinh đẹp, nở nang và có phần thô lỗ, mạnh bạo nhưng cô là kiểu nhân vật mà tôi cực kì yêu thích. Cô gái ngây thơ, hơi ngu ngốc, dễ bị lừa nhưng cực kì tốt bụng, thật thà và đặc biệt là tấm lòng ngay thẳng, theo trai là theo tới cùng, mặt dày mà theo luôn không ngại ngần gì cả. Có lẽ vì thế nên Trâm mới cưa đổ được cả hai con trai của nhà Phan Kim. Cậu cả mê cô như điếu đổ vì cô đẹp và đáng yêu. Còn cậu hai, cậu Lâm, nhân vật nam chính của chúng ta dù cực kì khó gần nhưng cũng không thể nào thoát khỏi sự “đeo bám” chính hiệu của Trâm. Nhân vật nam này khiến tôi khá ưng bởi tính cách ngoài lạnh trong nóng của cậu, không có gì lạ hết nhưng cậu lại khá tsundere, quan tâm nhưng không bao giờ thể hiện ra ngoài mặt cả, rất thú vị, hơi có tí đàn ông lại buồn cười. Nhìn chung đây là một câu chuyện dễ thương và đáng yêu, đáng để đọc để cảm thấy tâm hồn được xoa dịu bởi tình yêu cực kì cute của hai bạn trẻ Lâm-Trâm. Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Nhà Phú Ông của tác giả Lan Rùa.