Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gỗ Mục Không Thể Đẽo

An Hảo không sinh ra trong một gia đình quyền quý, nhưng cô là một mỹ nhân đích thực. Trên đường có mười người đàn ông thì phải có đến chín người ngoái đầu lại nhìn cô, người còn lại có lẽ không có hứng thú với con gái. Từ nhỏ, An Hảo đã có không ít vệ tinh bay quanh, chính vì vậy cô nàng mới mắc chứng bệnh công chúa mức độ nhẹ. Thế nhưng lại có một người con trai đặc biệt khiến An công chúa phải bỏ hết tự tôn và quý tính để theo đuổi bằng được. Người đàn ông kỳ tích ấy chính là Lí Mộc, “mày rậm mắt tinh môi mỏng mũi cao, cộng thêm nước da màu lúa mì – hết sức phong cách! Áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ, cà vạt thắt ngay ngắn tỉ mỉ, dáng ngồi nghiêm trang cao lớn lại càng phong cách” anh đã hút hồn An Hảo từ cái nhìn đầu tiên. Giống như cái tên của anh, Lí Mộc thực sự là một tên đầu gỗ. Không phải liên trưởng Lí không thông minh, nhưng khi đứng trước tình cảm, IQ của anh bằng không, tệ hơn nữa là EQ còn giảm về âm. Đối mặt với An đại mỹ nữ, Lí Mộc coi cô như một cơn ác mộng, chỉ nghĩ tới đã thấy đau đầu không thôi.   Đáng thương thay cho An Hảo cọc đi tìm trâu, cô phải vận dụng mọi biện pháp; nào là hi sinh sức khỏe của bạn tốt để đóng vở kịch gặp cướp, tạo cơ hội cho Lí Mộc anh hùng cứu mỹ nhân, cô cũng có lí do chính đáng để lấy thân báo đáp. Nào là mỗi tuần đều lạm dụng quyền “người nhà quân nhân” tới thăm anh để mang hết chậu cây này, bó hoa nọ, món ăn kia tới, những món quà cô tặng chật kín phòng Lí Mộc, nhằm mục đích muốn anh có thể “nhìn vật nhớ người” là An Hảo cô đây. … An Hảo liếc mắt đưa tình với Lí Mộc: “Có nhiều người đã ước nguyện với Phật tổ, nên người hẳn phải biết rất nhiều chuyện? Vậy anh đoán xem, người hẳn là biết em thích anh chứ?” Người đối diện giống như đã được huấn luyện cho những tình huống thế này, đôi mắt đen tĩnh lặng như nước, bình tĩnh mà mở miệng: “Chúng tôi theo chủ nghĩa duy vật của Karl Mark, Phật tổ - căn bản chính là không tồn tại.”    ... Đứng trước cuộc kháng chiến trường kỳ của An Hảo, người ngoài cuộc còn phải lòng cô, huống chi là nhân vật chính Lí liên trưởng. Vậy nên binh lính trong doanh trại đều lén cá cược bao giờ Lí Mộc sẽ thuộc về An công chúa, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian. Quả thực anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Lí đầu gỗ không hề chán ghét cô như những cô gái khác, anh lo lắng mỗi khi cô về trễ, anh đã thích cô từ lâu chỉ là thẹn tới mức không dám thú nhận lòng mình. Cho tới một ngày nọ, An Hảo nói cô sẽ không để ý tới anh nữa, Lí Mộc mới biết trong tim anh sợ hãi mất cô như thế nào, buộc lòng không tỏ tình không được. Cuối cùng thì An công chúa cũng đã được sánh đôi cùng hoàng tử đầu gỗ của cô. :v Nhưng vấn đề nằm ở gia đình hai người, bố mẹ An Hảo chỉ sợ cô gả cho quân nhân phải chịu khổ, nhưng vì hạnh phúc của con gái, hai ông bà cũng dần bị thuyết phục. Còn gia đình Lí Mộc là dòng dõi quân nhân lâu năm, cha mẹ anh đã nhắm Tô Tô - người bạn từ nhỏ của anh, là cô con dâu tương lai nên phản đối mối quan hệ của hai người kịch liệt, thậm chí còn lừa anh đính hôn với Tô Tô. Nhiều năm qua, Lí Mộc có mối quan hệ không tốt với cha, huống chi hôn nhân là hạnh phúc nửa đời sau của anh, anh không muốn phải cưới một người con gái mình không yêu nên một mực không đồng ý. Không thể là người yêu nhưng vẫn là bạn bè, Lí đầu gỗ đồng ý đưa Tô Tô đi khám cái thai bất ngờ trúng thưởng sau mối tình một đêm của cô ta. An Hảo hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người, Lí Mộc không giải thích, Tô Tô càng không muốn nói ra chân tướng, cô đau đớn nói lời chia tay. Thật lâu về sau khi gặp lại, An Hảo biết sự thật, cô mới nhận ra mình ngu ngốc tới mức nào, cô khẽ thì thầm bên giường bệnh của anh: “Anh mau mau khỏe đi, nếu không em chạy theo người khác đấy!” --------- Phải nói từ đầu đến giữa truyện, mình cảm thấy giọng văn của tác giả rất hay, vừa hóm hỉnh lại vừa lãng mạn ngọt ngào. Thế nhưng càng về sau, cách xử lí càng qua quýt. An Hảo yêu Lí Mộc nhiều đến vậy, chẳng lẽ lại không tin tưởng anh? Còn Lí Mộc chỉ cần một lời giải thích, sẽ khó đến nhường nào? Tuy kết thúc HE nhưng lại khá cụt ngủn, không có ngoại truyện thêm về cuộc sống sau đó của hai người nên càng hụt hẫng hơn :( Nhưng mình vẫn muốn đề cử “Gỗ mục không thể đẽo” tới các bạn, trách làm sao được, đối với một người ưa sủng như mình thì sự dịu dàng của Lí Mộc đúng là chí mạng mà. --------- Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố A Cuối hè, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng cũng rực rỡ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những tán cây rồi trườn dài trên mặt đất, gió khẽ lay nắng lá hoà vào nhau, loang lỗ thứ màu sắc phức tạp của trời chiều. Trên đường phố, một đoàn quân nhân mắt nhìn thẳng đang bước đều, hàng ngũ chỉnh tề. Đoàn trưởng là người có dáng người cao to, rắn chắc tráng kiện, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nước da màu lúa mì phản xạ dưới ánh mặt trời đầy khoẻ mạnh nhưng cũng khêu gợi sáng bóng. Cảnh tượng này thu hút rất nhiều sự chú ý. Thời điểm đến trước Quảng Trường Nhân Dân, Lí Mộc hô to: - “Nghiêm!” Rồi xoay người, phân phó với toàn đội: - “Các đồng chí tự đi mua đồ cần thiết, sau một giờ tất cả tập trung tại đây. Giải tán!” Sau tiếng hô, đoàn quân nhân giải tán, người đi thì trật tự di chuyển người không đi thì yên ổn xếp hàng, vừa nhìn là biết ngay được huấn luyện nghiêm ngặt, quả là quân nhân có khác. Trong quân đội, mỗi tuần binh lính sẽ được thay phiên xuất khu, có thể ra phố mua sắm vài nhu yếu phẩm. Lí Mộc sống vốn tiết kiệm, lại thêm chế độ đãi ngộ quân nhân của quân đội rất tốt, mà đồ dùng cũng không thiếu gì nên hắn rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng hôm nay, không hiểu sao hắn lại đổi ý, xuất khu một phen. Tuy rằng đã đóng quân ở thành phố này hơn một năm, nhưng vì bản thân vốn ít ra ngoài nên đối với nơi này, Lí Mộc vẫn không quen thuộc cho mấy. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấy vẫn nên đi dạo khu mua sắm một vòng trước thì hơn. Ai ngờ, chân trước còn chưa đặt đến cửa khu mua sắm, hắn đã nghe phía sau mình có tiếng thét chói tai: - “Bắt cướp a! Có kẻ cướp túi xách!” Hắn xoay người, nhìn theo hướng chỉ tay của người đang la hét cầu cứu đầy đau khổ kia, thật nhìn thấy một bóng dáng đang ra sức chạy thục mạng. Một giây sau, Lí Mộc như một con báo nhanh nhẹn lao ra ngoài. Trong chớp mắt, tên cướp vồn đã chạy xa hơn mười mét thế nhưng lại bị cánh tay của hắn níu lại, ghì chặt người xuống đất. Hắn nhanh tay đoạt lại cái túi xách nữ từ trong tay tên cướp, xoay đầu nhìn chằm chằm về phía người kia, hỏi: - “Xin hỏi, đây là của cô sao?” Lúc này, cô gái mới có phản ứng, lon ton chạy đến, vừa nói vừa cười: - “Là của em, là của em, cảm ơn anh đồng chí!” Lí Mộc kéo tay tên cướp vẫn còn nằm trên đất, lạnh lùng nói: - “Đứng lên! Đi đến đồn công an!” Tên cướp nằm trên mặt đất vặn vẹo thân mình kêu đau, xoay người nhìn về phía cô gái, nghiến răng nghiến lợi nói: - “Cô… Cô được lắm!” Lí Mộc ngẩn ra, nhìn đến vẻ ngoài của tên cướp mà ngạc nhiên, quần áo của tên này thoạt nhìn cũng rất cao cấp, nhưng sao lại ban nghày ban mặt mà đi cướp túi xách của người khác như thế? Nhưng lại nghe nghe từ chính miệng tên đó nói ra câu uy hiếp ‘người bị hại’ kia, sắc mặt Lí Mộc trầm xuống vài phần. Lúc này, cô gái bị cướp túi xách cười híp mắt với Lí Mộc: - “Anh quân nhân này, hôm nay thật cảm ơn anh! Xin hỏi anh đóng quân ở thành phố A sao? Anh ở đơn vị nào? Tên gọi là gì? Emnhất định phải tặng một huy hiệu để cảm ơn anh mới được!” Mời các bạn đón đọc Gỗ Mục Không Thể Đẽo của tác giả Dạ Lễ Phục Mông Diện.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thân Biên (Nhân Quỷ) - Miêu Oa
Vào một ngày giữa tháng 10,  Thân Đồ Thành phát hiện ra huyết ngọc điệp. Trong một trò chơi hắn thấy tay của Điệp tiên, cũng từ ngày đó, Điệp tiên luôn xuất hiện bên cạnh hắn một cách quỷ dị.  Đầu tháng 12, nữ sinh Bạch Lộ của đại học Z ly kỳ tử vong, thi thể không thấy bóng dáng, có người chứng kiến trên xác chết có một cái huyết ngọc điệp. Ngay sau đó, phòng 308 trong ký túc xá xảy ra hiện tượng dây chuyền, mỗi khi có một người nhìn thấy người đã chết thì người đó cuối cùng cũng chết đi. Thân Đồ Thành cũng bị liên lụy, nhưng người xuất hiện trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai? Là Điệp tiên? Hay là người hắn đã từng yêu? Bạn biết không? Internet kì thật rất nguy hiểm. Những nam sinh từng tham gia trò chơi chiêu quỷ lúc ấy, từng người một lần lượt chết đi, nguyên nhân đưa bọn họ tới họa sát thân rốt cuộc là Internet hay vẫn là Điệp tiên? Thân Đồ Thành nhìn bạn thân lần lượt tử vong, hắn quyết tâm tìm ra đáp án. Nhưng cuối cùng Điệp tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến tột cùng là người lương thiện mà hắn yêu, hay là ác quỷ mà hắn hận? *** Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng. Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công. “Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”. Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”. Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn______từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể. Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào. ... Mời các bạn đón đọc Thân Biên (Nhân Quỷ) của tác giả Miêu Oa.
Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.
Dưới Vòm Ký Ức - Bát Nguyệt Trường An
Tựa xuất bản của tác phẩm này là Đã nhiều năm như vậy. Chuyện xưa của trường Trung học Chấn Hoa Nhân vật chính: Lý Nhiên (xuất hiện ở "Điều tuyệt nhất của chúng ta"), Trần Kiến Hạ (Xin chào, ngày xưa ấy), và Sở Thiên Khoát Các nhân vật chính bắt đầu bước vào cuộc sống học sinh cấp ba. Sở Thiên Khoát, Dư Châu Châu, Lâm Dương đều xuất hiện. Trần Kiến Hạ và Dư Châu Châu ngay từ đầu đã là bạn cùng bàn. *** Khi Trần Kiến Hạ ngồi xổm ở góc tường khóc không ra nước mắt, vừa đúng lúc Vu Ti Ti cầm bình nước từ cửa sau bước ra, đằng sau là người bạn mới cùng bàn của cô nàng, hai người cười cười nói nói lại còn nắm tay. Vu Ti Ti và bạn cùng bàn nhìn thấy Lý Nhiên và Kiến Hạ ở góc tường thì kêu lên một tiếng "a" không lớn không nhỏ. Vu Ti Ti ngừng lại, ánh mắt nhìn quanh Kiến Hạ, Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên cầm máy CD chuyển tới chuyển lui nhét vào trong lòng Kiến Hạ, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ. Trong đầu Kiến Hạ nổ "ầm" một tiếng. Vừa mới vào trường đã dây dưa lằng nhằng với thiếu niên bất lương với cái đầu quấn đầy băng gạc, lại bị bí thư chi Đoàn bắt gặp ngay tại trận, Kiến Hạ không biết nên giải thích thế nào. Lý Nhiên nhìn Vu Ti Ti trong thoáng chốc, khóe miệng khinh miệt nhếch lên. "Lâu rồi không gặp." Vào thời khắc hoang mang rối bời như thế này, giọng điệu của Lý Nhiên vẫn khiến cho Kiến Hạ thất thần, kiểu giọng điệu muốn ăn đòn khiến cô bất giác nhớ lại trận cãi vã của hai người trong phòng y tế. Vu Ti Ti khôn khéo không để ý đến Lý Nhiên, ánh mắt lạnh băng nhìn trực tiếp lên người Kiến Hạ. "Trần Kiến Hạ, cậu làm gì vậy?" Kiến Hạ sợ hãi đứng lên, "Tớ..." ... Mời các bạn đón đọc Dưới Vòm Ký Ức của tác giả Bát Nguyệt Trường An.
Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng - Dưa Hấu
Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng là tựa truyện mang đậm phong cách xuyên không được kết hợp với nét nhẹ nhàng, dịu dàng của thể loại truyện teen, mở ra một câu chuyện sâu sắc và mới mẻ. Chàng mang trong mình dòng máu vương tử cao quý, vì một giấc mộng rồng mà được sinh ra, được người người khom lưng cúi đầu. Từ đó vận mệnh của chàng gắn với vận mệnh của gia tộc, gắn với tranh bá quyền hành. Nàng là một cô gái hiện đại, chỉ vì một tai nạn bất ngờ, linh hồn nàng quay ngược thời gian nhập vào thể xác của một cô gái đang hấp hối, sống cách nàng đến hơn 200 năm, nước Đại Việt thế kỷ 18. Từ đây, nàng gặp được chàng và bị cuốn vào thời thế hỗn loạn. Vận mệnh liệu có xoay vần? Nàng với những kiến thức hiện đại, liệu có thể thay đổi được số phận của chàng? Có thể thay đổi được lịch sử? *** Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại. Tôi quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Khải thì không khỏi sợ hãi trong lòng: - Họ là...? - Đừng sợ. Tuy Trịnh Khải đang trấn an tôi nhưng giọng anh vẫn không giấu được sự lo lắng, tay anh nắm chặt tay tôi, cả hai nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Ánh trăng mờ nhạt trên đầu soi sáng con đường nhỏ có hai bóng người đang vội chạy trốn. Cuối con ngõ là một ngôi nhà gỗ nhỏ bị khóa cửa từ bên ngoài, Trịnh Khải rút kiếm chặt đứt dây khóa rồi vội vàng mở cửa kéo tay tôi bước vào trong nhà. Bên ngoài cũng vừa lúc có tiếng bước chân và cả ánh sáng từ ngọn đuốc của bọn lính. Giọng một người đàn ông ra lệnh cho lính dưới quyền: - Bao vây tất cả các con đường xung quanh đây, bất cứ ai lạ mặt đều bắt hết cho ta. - Dạ! Tôi cố nín thở nghe trống ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Trịnh Khải nắm chặt tay của tôi, anh ghé mặt sát khe cửa để nhìn ra ngoài. Mùi bụi bặm và không khí ngột ngạt trong nhà cho thấy ngôi nhà này đã lâu không có người ở. Chít chít... ... Mời các bạn đón đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng của tác giả Dưa Hấu.