Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịnh Thế Trà Hương

Tác giả: Shisanchun (Thập Tam Xuân), tác giả của truyện Thế gia danh môn, A Hạnh Số chương: 271 Chương + Ngoại truyện  Nguồn convert: bản convert của bạn Nothing_nhh bên Tàng thư viện Xuyên không trở thành một tiểu nha hoàn, trên đường thăng tiến đến nha hoàn bậc ba rồi lại thành nha hoàn bên người Nhưng trời sẽ chẳng cho không ai cái gì... “Nàng thiên tính lạc quan, gặp phải chuyện gian nan, cũng có thể tìm được lý do an ủi chính mình, làm cho chính mình vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu, nàng vẫn có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt”. “Không phải chưa từng ăn khổ chịu mệt, nhưng nàng luôn khiến tâm tư thoải mái, để chính mình sống thật vui vẻ”. *** Giữa lúc ta đang chết chìm trong thể loại cổ đại xuyên không và ngán ngẩm với những vương phi thái tử người người tài hoa, nhà nhà siêu việt, ta vô tình tìm thấy một câu chuyện rất hay, rất đáng yêu về Tần Thiên trong Thịnh Thế Trà Hương . Nó như dòng nước mát lành tưới lên tâm hồn đang khô cằn héo rũ vì bội thực mấy bộ truyện mà truyện nào cũng na ná theo mô típ kinh điển giống nhau của một mọt truyện chính hiệu như ta, giúp ta lấy lại cân bằng trong thể loại cổ văn vốn muôn màu muôn vẻ ấy. Thịnh Thế Trà Hương là một câu chuyện điền văn trọng sinh của Thập Tam Xuân, với lối viết văn rất nhẹ nhàng, ấm áp nhưng hấp dẫn và kết cấu rõ ràng, số chương nhiều mà không ngán, lời kể của tác giả rất dễ khiến người ta đắm mình trong câu chuyện nhẹ nhàng ấy. Tình tiết nó rất bình dị, rất thuần cuộc sống, không có tranh đấu cung đình máu tanh đáng sợ, không có những âm mưu dương mưu quỷ kế phức tạp, không chết đi sống lại vì tình yêu hư hư ảo ảo, cũng không có cái gì mà bí mật thân phận bí ẩn mãi mới được giải đáp hoặc kiểu nhân vật chính kiểu gì cũng nhảy vực mất tích mà ta đã đọc chán ngán qua bao nhiêu bộ xuyên không trọng sinh (ờ, trừ mấy bộ thuộc top trong lòng ta như độc y vương phi, thiên tài nhi tử mẫu thân phúc hắc hay vương phi 13 tuổi… mà ta đọc từ những ngày đầu của xuyên không ). Ta rất thích cách nhân vật chính lạc quan trong suy nghĩ, chăm chỉ cầu tiến trong cách làm việc, thông minh tự tin trong cách hành sự, dám làm dám chịu, biết lấy đại cục làm trọng và cẩn thận trong cách làm người . Nàng rất hay cười, khi nàng cười má lúm đồng tiền trên má càng thêm khả ái đáng yêu. Đôi mắt đen láy trong veo giúp nàng bao bận thu phục lòng người cũng ghi điểm mạnh với ta, vì ta thích những người có ánh mắt trong sáng như vậy Nàng ấy suy nghĩ cũng rất đơn giản, mọi chuyện đều có một chiều hướng tích cực của riêng mình, chỉ cần nắm bắt được nó, con người ta sẽ sống vô cùng vui vẻ, vô cùng khoái hoạt. Bản tính của nàng trời sinh lạc quan, gặp phải chuyện tình gian nan, nàng tổng có cách tự an ủi, khiến cho bản thân vui vẻ. Người khác cảm thấy đó là chuyện khó chịu, còn nàng luôn nghĩ tới mặt tích cực. Không phải nàng không ăn khổ không thấy mệt, nhưng là nàng luôn có cách khiến cho bản thân sống vui vẻ. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng ấy e sợ trước cường quyền, nàng dám giận dám nói, sẵn sàng phản kháng nếu bản thân rơi vào bất công. Tần Thiên có cách xử lý mọi chuyện rất thông minh. Như lúc nàng an ủi Phương Nghiên Hạnh theo cách rất riêng: đeo giày giúp Nghiên Hạnh. “Cô nương nhất định là biết, những đôi giày bề ngoài hoa lệ thường đau chân không bằng đôi giày mộc mạc mà mềm mại, thoải mái này. Mặt mũi là cho người khác nhìn nhưng thoải mái hay không lại chỉ mình mới biết được, đương nhiên không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ cần mình thoải mái là tốt rồi. Có đôi khi… Lùi một bước biển rộng trời cao.”. Lúc đó Nghiên Hạnh bị ép hủy hôn với Tín Xuyên mà phải lấy Tín Trung nên rất đau khổ vì bị coi thường, Tần Thiên đã khuyên bảo cô bằng những lời lẽ thông minh mà ta nghĩ là hiệu quả hơn hẳn những lời lẽ sáo rỗng vô tình khác. Hay khi lúc Nhị di nương từng bước ép sát buộc Đại phu nhân giao ra Thịnh Thế Trà Hành cho Trang Tín Xuyên, với thái độ tự tin không kiêu ngạo không siểm nịnh, không e sợ cường quyền mà nói giúp Đại phu nhân, phân tích tình hình đâu ra đấy làm ta đọc mà đã hết cả con mắt, mát hết cả ruột gan lòng dạ. Phải thế chứ. Hay như khi mới đến phòng đại thiếu gia, bị nha hoàn cũ “chơi đểu”, nàng cũng ra oai một cách rất vừa phải nhưng đủ uy nghiêm: Mẹ nó, tốt xấu gì ta cũng là “khâm sai” sao có thể bị đám “quan địa phương” các ngươi chèn ép? Hay như lúc làm việc quyết đoán, xử sự tự tin, kiên quyết xử lý mọi sự vụ trong Trà Hành, bình tĩnh thông minh đối mặt với những âm mưu của nhị phòng, của Tạ Đình Quân, của những thương gia cáo già đã lõi đời mưu mô xảo quyệt… Hoặc là lúc nàng kiên nhẫn chỉ Tín Ngạn học nói.. Tất cả thu hút ta, khiến ta không thể dứt ra khỏi câu chuyện của nàng. Ta hết sức chán ghét cảm giác bị lợi dụng tính kế, nhất là người lợi dụng ta lại là người mà ta tin yêu bằng tất cả tấm lòng của mình. Cảm giác đó rất chán ghét, chán ghét đến mức khiến ta có thể hận người đó cả một đời. Dù sao ta cũng không phải người bao dung vị tha gì sất. Thế nên ta đã rất bất ngờ khi Tần Thiên chấp nhận ở lại vị trí đương gia giúp đại phu nhân, vì bà là người có ơn với mình dù nghĩ rằng trước nay phu nhân và Tín Ngạn đối xử với nàng tốt chỉ vì nàng là người có thể giúp được họ. Nếu là ta ta sẽ quay ngoắt bỏ đi, không bao giờ gặp lại những người đó nữa, hoặc tệ hơn là xả hết cơn tức trong người rồi mới đi. Ô hô. Tần Thiên thật đáng yêu. Nàng có lòng nhân hậu mà ta không có. Đó là những thứ ta rất thích ở nhân vật này. Rất mạnh mẽ, cũng rất dịu dàng. ^_^ Nam chính trong truyện thuộc mô típ khá lạ: người câm điếc bẩm sinh. Chàng sinh ra đã không thể nghe được, với chàng, cuộc sống này chỉ là những thước phim không âm thanh trôi chầm chậm trước mắt. Suốt bao nhiêu năm chàng đối với nhân sinh ngũ thường đã vô tâm vô phế, chẳng quan tâm đến người khác ngoài mẹ ruột mình. Biết bao kẻ cười nhạo sau lưng, kế mẫu thân đệ cũng coi thường chàng như vậy. Chàng đã quen với những cảnh nịnh nọt xảo trá dối gạt lòng người đến mức đề phòng tất cả mọi sự vật sự việc xung quanh. Chàng biết thái độ của bọn họ, vì chàng có thể đọc môi ngữ, nhưng như thế thì sao? Thế sự vốn như thế, chàng muốn so đo, so đo được chăng? Dù có bưng được miệng lưỡi nhân gian cũng không thể ngăn cản sự khinh thị trong lòng họ. Ta rất thích Tín Ngạn ở điểm này, thời đó người tàn tật thường bị khinh bỉ, họ thường mặc cảm vì bệnh tật của mình nên lòng tự ái rất mạnh và oán giận đời cũng rất nặng, nhưng chàng không thế. Chàng như một vị cao nhân đã nhìn thấu lẽ đời nhưng phong tư như họa, không màng đến ánh mắt thế nhân. Rất bất đắc dĩ, cũng rất cô đơn. Nhưng chàng còn rất thông minh, rất có chủ kiến riêng, gặp chuyện bình tĩnh tự tin, làm việc chu đáo khéo léo, bao lần giúp đỡ thê tử chống chọi với biến động ở Trà Hành cũng như ở nhà. Và rồi ông trời thương, để cho Tần Thiên đến bên cạnh chàng, cùng chung tiến thối, không rời không bỏ, giúp chàng vượt qua những rào cản tâm lý từ lâu đã vướng mắc trong lòng chàng, kéo chàng ra ánh sáng của cuộc sống của một người nam nhân bình thường. Lúc đó ta đã rất buồn cười vì sự ngây thơ trong tình yêu của Tín Ngạn. Cứ như một đứa trẻ vậy, ngây ngô lấy lòng người mình thích, ngu ngơ cười khi Tần Thiên nhìn mình… Hai người bọn họ đến với nhau từ từ chầm chậm, từng chút một từng chút một thấm vào lòng mỗi người. Không có sinh tử tướng hứa, không có ly biệt đau thương. Họ cùng nắm tay nhau vượt qua mọi bão táp trong cuộc sống, cùng chia ngọt sẻ bùi, cùng chia cho nhau những êm ái dịu dàng sau mỗi lần tiếp xúc. Nhưng yêu là phải như thế, phải mưa dầm thấm lâu mới là chân thực. Bởi có mấy ai có thể nhất kiến chung tình với đúng người mà tạo hóa dành cho họ chứ. Khi mà tình yêu từ từ khắc sâu vào tâm khảm mỗi người, lúc đó, chân tình của họ là vĩnh cửu. Tác giả xây dựng tuyến nhân vật phụ cũng rất chi tiết. Người Người đều có nét tính cách riêng của bản thân mà không thể lẫn với ai. Nhưng ta thích nhất là hai người – một hiền một ác – Giang Hoa Anh và Trang Minh Hỉ. Ta rất thích nhân vật Giang Hoa Anh – Đại phu nhân của Trang gia. Ở bên bà, Tần Thiên luôn tìm được cảm giác gần gũi của một mẫu thân ôn nhu ấm áp. Trang lão gia mất sớm, để lại cơ nghiệp tâm huyết cùng vợ trẻ con thơ cho một mình Đai phu nhân gánh vác. Xã hội thời đó quy củ lễ giáo rất nghiêm khắc, vậy mà bà dám vượt lên mọi định kiến để ra mặt quản lý công việc kinh doanh. Tiếp xúc với biết bao nhân vật quyền quý tai to mặt lớn mà bà có thể trấn tĩnh tự tin tiếp quản mọi sự vụ. Nhưng ở bà, Tần Thiên luôn tìm được cảm giác gần gũi mà chỉ mẩu thân mới có. Ở hiện đại mà nói, phụ nữ mạnh mẽ đã chẳng còn là từ mới mẻ, nhưng ở đây không như vậy, thời đại nam tôn nữ ti, phụ nữ bị lễ giáo phong kiến đè ép không thể thấp kém hơn. Đại phu nhân tuy nhìn thì hoàn toàn thích ứng với vị trí này nhưng lúc trước bà gánh vác trọng trách thì chịu không ít áp lực của xã hội, áp lực tâm lý. Nhưng bà vẫn có thể phá tan mọi thứ, đi đến ngày hôm nay thì không thể không nói đúng là một phụ nữ kiên cường kiên nghị. Nhưng nhìn bà mạnh mẽ như vậy, có mấy ai biết sự mệt mỏi trong bà ngày càng nhiều, khi mà Lý di nương suốt ngày gây sức ép, người có thể kế nghiệp gia sự Trang Tín Xuyên thì lại ngày càng đổ đốn hành xử thái quá dù bà ra sức muốn uốn nắn rèn luyện, cùng với mẹ mình – Lý di nương – bọn họ luôn cố chèn ép lên mặt rồi tính kế sau lưng bà. Sẽ rất thiếu sót nếu không nhắc tới một nhân vật đặc biệt: Trang Minh Hỉ. Nàng là người có kết cục rất đau khổ, vì bị phản bội cùng khinh rẻ mà quay sang đóng vai phản diện trong câu chuyện mà Thập Tam Xuân đang kể. Bị mẹ ruột và ca ca ruột của mình vì lợi mà vứt bỏ dù ngày thường nàng là người luôn bày mưu nghĩ kế giúp ca ca giành được vi trí đương gia, chuyện hôn nhân bị coi là một cuộc trao đổi lợi ích giữa nam nhân, tình yêu với nàng mong manh như ngọn cỏ lay động trong gió, số phận đưa đẩy nàng đến vũng lầy tuyệt vọng khi có mối quan hệ dây dưa với một kẻ đao sắt mặt sẹo yêu nàng bằng tất cả chân tình của hắn cho tới khi hắn chết, lúc đó nàng mới hiểu rõ tình cảm trong lòng mình đã hướng về hắn, đứa con nàng yêu như bảo bối lại bị vị hôn phu cũ lấy ra đe dọa ép buộc nàng trở thành công cụ nghe hắn sai khiến, rồi bị thù hận làm mờ mắt… Nhưng ta lại thấy rất phục nàng. Giống như Giang Hoa Anh Giang đại phu nhân, nàng là một nữ tử thông minh đầy sắc xảo bị quy củ trói buộc giữa thời đại lễ giáo hà khắc. Như lời của Tần Thiên, nếu nàng sinh ra là nam tử, với sự thông minh sắc xảo và biết lùi tiến đúng lúc của nàng, có lẽ nàng sẽ đứng ở vị trí đương gia, trong tay nắm quyền thế, chứ không đến lượt kẻ vô dụng Trang Tín Xuyên… Với nhân vật này, thú thực là ta chẳng thấy ghét nàng chút nào. Dù nàng có độc ác, có thủ đoạn đến mấy, cũng chỉ là cách mà nàng tự vệ trong cái xã hội bất công khiến người ta phẫn nộ ấy mà thôi. Sự thông tuệ của nàng, sự kiên nhẫn của nàng, cách xử sự biết nhẫn nhịn của nàng, tất cả đều khiến ta thương tiếc. Tại sao nàng lại sinh ra trong hình dạng của một nữ nhân, tại sao nàng lại sinh ra trong thời đại nữ nhân luôn chịu thiệt, tại sao…Có lẽ, ông trời đã sai lầm rồi…….. Khép lại những hồi tưởng về Thịnh Thế Trà Hương, trong lòng ta là những cảm xúc rất khác lạ. Có lẽ ngày thường ta phải bon chen mệt nhọc giữa cuộc sống quá vội vã này, đến mức dần quên đi một phần thiên chân trong bản thân mình, nên khi bắt gặp hình ảnh một Tần Thiên luôn kiên cường, luôn giữ thái độ vui vẻ lạc quan nhìn nhận mọi thứ, ta thật ấm lòng. Giống như tìm lại một thứ gì đó, rất quý giá, rất quan trọng trong cuộc đời, mà mình đã vô ý đánh rơi….. Có những câu chuyện gắn liền với những kỷ niệm đã qua, có những câu chuyện cũng dần nhòe đi trong ký ức của mình, có những nhân vật lưu lại trong lòng ta cảm xúc không thể nào quên, có những cốt truyện khiến ta mãi lưu luyến khi khép lại trang cuối. Đôi lúc pha một ly café, ngồi bên cửa sổ ngắm dòng người vội vã ngang qua, bất chợt ta nhớ ra có một câu chuyện đã in rất sâu trong tim về một nữ tử nhỏ bé nhưng lạc quan kiên cường mà sống, giúp ta lấy lại tinh thần đối mặt với những gì sắp đến, vậy là đủ. Cảm xúc còn nhiều nhưng văn thơ có hạn, ta chỉ viết mấy dòng này thôi. Dù sao, chân thực nhất vẫn là khi bản thân mỗi người tự đọc những câu chuyện đó, tự mình nắm bắt những bài học ý nghĩa, những cảm xúc chân thật mà chỉ tự đọc mới có thể cảm nhận hết được. Thân! *** #REVIEW: THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG Tác giả: Thập Tam Xuân Thể loại: Xuyên không, Điền văn, HE Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Le Giang ----- Các truyện của Thập Tam Xuân mà mình biết đều là điền văn. Và 4 truyện hashtag trên đều được edit hoàn trên link wordpress https://congchuakhangiay.wordpress.com/ + có ebook (Chỉ có bộ "thiên kim trở về" set pass) Nhà chị Heocon bao thầu các truyện của Thập Tam Xuân, edit mượt mà, cực kỳ có tâm. Trước khi review từng truyện xin được liệt kê một số điểm khá đặc trưng của tác giả: Một truyện thường khá dài, hệ thống nhân vật và tình tiết phong phú (tính trung bình các bộ điền văn, còn so với những quyển đồ sộ như "thứ nữ công lược" hay "thế hôn" thì cũng không xi nhê gì ). Mạch truyện liền mạch, hấp dẫn, không xuất hiện những chi tiết thừa thãi. Đây là điểm cộng rất lớn của tác giả. Các truyện đều là điền văn đấu, không nhẹ nhàng như điền văn đơn thuần mà khá "dữ dội", cao trào được đẩy lên đỉnh điểm và bùng nổ cảm xúc. Tất cả đều HE, kết thúc viên mãn. Nữ chính đều xuyên không, trùng sinh hoặc xuyên hồn (cùng thời đại nhưng linh hồn bay từ cơ thể này qua cơ thể khác) Nữ chính đều có cá tính mạnh mẽ, rạch ròi, cầm lên được bỏ xuống được. Họ cũng rất lạc quan, tự lập và luôn phấn đấu vươn lên không ngừng dù là trong khốn cảnh. Mình thích nét tính cách này, nó giúp cả nữ chính và độc giả không cảm thấy quá khổ đau, quằn quại trong giai đoạn bị ngược. Trước ngược nữ, sau ngược nam ^^ Nam chính dù trước có tính cách thế nào, sau khi yêu nữ chính đều chung thủy, chuẩn người chồng "ba tốt". Có một điểm cực kì đặc trưng khiến Thập Tam Xuân không bị lẫn với bất kì tác giả nào là lối tư duy, hành văn. Không phải hay hoặc dở, cái này tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Mà là sự logic theo kiểu: A bị mẹ chồng ghét => A sống tốt, cố lấy lòng mẹ chồng => Mẹ chồng dần thích A => Những người khác cũng dần thích A. Chính là một sự lí tưởng đến mức gần như tuyệt đối, bạn bỏ ra thứ gì sẽ được đáp trả tương đương. Cái thiện luôn chiến thắng cái ác và mọi sự cố gắng luôn được đền đáp. Nói thẳng ra là nó khá phi hiện thực nhưng lại hợp lý trong mạch logic của truyện. Tác giả lý giải tâm lý con người cũng đơn giản. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác chán ghét kiểu: ảo quá, điêu quá. Nó giúp người đọc thỏa mãn, có động lực sống tốt, sống lương thiện, cố gắng không ngừng. "Tính cách quyết định số phận", "gieo nhân nào gặt quả nấy", điều này luôn được thể hiện rõ nét trong các truyện của tác giả. Có một hoặc vài nhân vật nam phụ/nữ phụ si tình mê đắm nữ chính/nam chính, đóng vai trò quan trọng trong mối quan hệ của đôi chính và tạo nên bước ngoặt của truyện. Thịnh thế trà hương: 270 chương + 2 phiên ngoại. Nếu bạn là fan điền văn thì không nên bỏ qua truyện này. Có nhiều người cùng đồng ý "Thịnh thế trà hương" là chuẩn mực của điền văn gia đấu. Trong 4 truyện trên thì theo mình đánh giá đây là bộ có kết cấu chặt chẽ nhất, hợp lý nhất. Tần Thiên - một cô gái hiện đại xuyên không về làm nha hoàn trong gia tộc Trang thị - trà hành lâu đời, nổi tiếng gần xa. Trang lão gia qua đời giao lại sản nghiệp cho người vợ cả là Giang Hoa Anh. Chuẩn một nữ cường nhân, trong xã hội phong kiến mà phụ nữ không được coi trọng bà vẫn vững vàng lèo lái cả gia tộc, được mọi người tôn kính. Bà có một người con ruột là Trang Tín Ngạn - chàng trai tài hoa nhưng không may bị điếc bẩm sinh. Khiếm khuyết cơ thể và sự tổn thương trong quá khứ khiến Tín Ngạn sống khép mình, trầm lặng và đề phòng. Trong khi người vợ cả bươn trải, lăn lộn bảo vệ sản nghiệp thì mọi chuyện nội viện được giao cho Lý di nương - Lý Tu Mai. Với bản chất chua ngoa và tham lam, bà ta luôn muốn dồn ép đại phòng, đưa con trai của mình là Trang Tín Xuyên lên làm đương gia trà hành. Ứng cử viên sáng giá cho vị trí Trang chủ đời kế tiếp thực chất là một công tử "óc ngắn", tham lam và ích kỷ. Nhị phòng còn có 1 cô con gái là Trang Minh Hỉ - người có thể coi là thông minh bậc nhất nhà họ Trang. Chính Tần Thiên sau này cũng phải thừa nhận nếu không có tri thức hiện đại và 2 đời từng trải chưa chắc đã đấu lại cô gái cổ đại này. Đáng tiếc sự thông minh ấy lại dành cho những âm mưu, quỷ kế, những thủ đoạn nhằm hãm hại người khác vì tư lợi bản thân. Nhân vật này vừa đáng ghét lại vừa đáng thương. Nếu đại phòng tiêu biểu cho chính nghĩa, nhị phòng đại diện cho lòng tham thì tam phòng là điển hình của sự nhu nhược. Tam di nương Xảo Vân không có vị thế xã hội như bà Giang, chẳng có quyền hành trong gia đình như Lý di nương, lúc nào cũng sống nhẫn nhục, gió chiều nào che chiều đấy. Nhân vật này là minh chứng cho câu "người đáng thương tất có chỗ đáng giận". Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cách 2 đứa con – con trai Trang Tín Trung và con gái Trang Minh Hỉ. Tín Trung thành thật nhưng thiếu bản lĩnh, quyết đoán. Minh Lan thì luôn khép nép, e dè. Nhiều lúc đọc đến đoạn của tam phòng mình thực sự sôi máu, ức chế dã mannn. Sống trong gia tộc Trang thị với sóng ngầm mãnh liệt luôn âm ỉ chờ đến lúc bùng phát, ban đầu Tần Thiên chỉ là một nha hoàn quét tước, giặt quần áo. Dần dần, bằng sự thông minh bản lĩnh, bằng sự lạc quan chính trực, Tần Thiên lọt vào mắt xanh của bà Giang Hoa Anh và trở thành nha hoàn thân cận. Đây cũng là giai đoạn bà buộc phải chọn người kế nhiệm. Tín Ngạn thông minh, tài hoa hơn người nhưng không có khả năng giao tiếp. Tín Xuyên thì bụng dạ đen tối, mưu mô trục lợi. Tín Trung thành thật có thừa nhưng khả năng không đủ. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và bị dồn ép đến đường cùng, bà chợt nghĩ đến cô bé nha hoàn Tần Thiên. Bằng toàn bộ kinh nghiệm và trực giác, bà quyết định: Tần Thiên sẽ là đương gia đời tiếp theo của Trang thị. Vì đương gia phải là người thuộc gia tộc, nên Tần Thiên bị buộc thành thân với đại thiếu gia Trang Tín Ngạn. Từ đây, song song với quá trình đấu tranh cùng nhị phòng nhằm đạt đến vị trí đương gia cũng là giai đoạn tiến triển tình cảm của đôi trẻ. Từ sự nghị kị, đề phòng ban đầu, Tín Ngạn dần gỡ bỏ những hiểu lầm, dần hiểu hơn về vợ mình: một người con gái mạnh mẽ, thông minh, người con gái với tâm hồn thuần hậu, chính trực, người con gái luôn đối xử với anh như bao người bình thường khác, không giả lả trước mặt anh, càng không thầm dè bỉu, chê bai sau lưng. Anh cảm mến, thương yêu, rồi chìm ngập trong bể tình lúc nào không hay. Người con trai hơn 20 tuổi mà vẫn "trong sạch", bề ngoài lạnh lùng khó gần nhưng lại có trái tim ấm áp vô ngần. Sinh ra đã khiếm khuyết nhưng Tín Ngạn chưa bao giờ đầu hàng số phận. Tài hoa của anh, bản lĩnh của anh, sự dịu dàng ấm áp của anh dần chinh phục khiến Tần Thiên rung động. Tình cảm của họ tiến triển hợp lý, nhẹ nhàng cảm động nhưng cũng đầy nồng nàn, đắm say. Cùng nắm tay vượt qua bao trở ngại, sóng gió và luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào nhau. Nếu ví Tần Thiên là viên ngọc tỏa ánh hào quang lấp lánh thì Tín Ngạn là chiếc hộp bảo vệ, che mưa chắn gió để ánh sáng ấy mãi vẹn nguyên. Một nhân vật khá quan trọng khác là nam phụ Tạ Đình Quân - người si mê Tần Thiên đến mức cố chấp. Anh ta nhận định một kẻ điếc không thể xứng với người con gái tuyệt vời này và tìm mọi cách để chiếm đoạt cô. Đình Quân có yêu Tần Thiên không? Chắc chắn là có, nhưng tình yêu ấy ích kỷ, toan tính. Nó không hợp với người con gái có trái tim trong sáng như Tần Thiên. Đình Quân có gia thế, là người bản lĩnh nhưng mưu mô, thường xuyên dùng thủ đoạn không mấy tốt đẹp để đạt được mục đích. Chỉ riêng điểm này anh ta đã thua Tín Ngạn rồi, thua tuyệt đối. Phần sau của truyện là những màn đấu trí gay cấn, rượt đuổi hấp dẫn, phá bỏ những âm mưu dương mưu của cả giặc trong và giặc ngoài. Truyện viết chuyên về lĩnh vực kinh doanh trà, có nhiều kiến thức về kinh tế, trà đạo rất hay. Mở - thân - kết cân đối, không xuất hiện tình trạng "đầu voi đuôi chuột". Hồi hộp đến phút giây cuối cùng nhé. Và tất nhiên, kết cục các nhân vật mang đúng đặc trưng của tác giả. Kết luận: Đọc xong truyện ý nghĩ đầu tiên là: nếu là mình chắc chết ngắc ngoải ngay từ phần mở đầu =)))))))   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Trà Hương của tác giả Thập Tam Xuân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi - Vương Vũ Nhiên
Chỉ vì cô sắp phải đi du học mà bạn bè cô đã mở một buổi tiệc chia tay cô. Lại không ngờ cô lại uống say để rồi xảy ra quan hệ với anh vốn là một Hoắc thiếu gia lạnh lùng. Buổi sáng khi anh tỉnh dậy lại chỉ thấy một lá thư cô để lại. Nữ nhân chết chết, dám nói hắn là trai bao? Đợi hắn bắt được cô xem, hắn sẽ đem cô đặt dưới thân mà nhận tội. *** "Tôi là Lâm Tiểu Nguyệt, tôi sống ở cô nhi viện từ nhỏ, năm 10 tuổi được Hoắc gia nhận về nuôi. Ở đây tôi bắt đầu sống với danh hiệu tiểu thư Hoắc gia. Lúc đầu tôi cảm thấy rất tốt, tôi có ông có bà còn có một người anh trai rất yêu thương tôi, nhưng dần về sau tôi tự hỏi liệu mình có muốn cuộc sống như vậy không? Tôi bị ràng buộc với những quy tắc, học tất cả những thứ được cho là giúp ích cho gia tộc sau này, anh trai lại luôn bảo bọc tôi quá mức. Đi học thì xe đưa đi đón về đúng bữa, vì gia thế nên xung quanh tôi chẳng có lấy một người bạn, họ chỉ đứng nhìn tôi từ xa ngưỡng mộ, những lúc gặp tình huống như thế tôi chỉ cười trừ và cố bước đi thật nhanh để không ai nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của tôi. Tôi sống trong chiếc vỏ bọc mình tự tạo dựng nên, một cô công chúa ngây thơ và gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi cảm thấy mình như một con búp bê sống, họ nói tôi nên làm tôi sẽ làm, họ nói không được làm tôi sẽ không. Tôi không thể phản kháng và không có quyền phản kháng, bởi vì, tôi chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Ngay cả việc lựa chọn người yêu và kết hôn đều nằm trong tay họ. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi của tác giả Vương Vũ Nhiên.
Quân Nhân Trong Khói Lửa - Phi Sách
Lời tác giả : 1. HE, sủng sủng sủng, sảng sảng sảng. 2. Không ngược không thảm, quá trình ngọt vô cùng.  Vốn đề tài quân nhân đã không còn quá mới lạ đối với các "mọt ngôn tình" rồi. Nhưng tất nhiên đây cũng là một đề tài có sức hút nhất định khiến người người nhà nhà thích thú khi đọc. "Quân Nhân Trong Khói Lửa" cũng vậy, điều đặc biệt là bối cảnh truyện ở Myanmar lại càng khiến một đứa thích bối cảnh ở nước ngoài như mình tò mò và quyết định nhảy hố khi nhìn thấy văn án !!! Nữ chính Du Tại Tư vốn là phóng viên chiến trường, trong lần đi theo đoàn bác sĩ tình nguyện đến Myanmar làm việc thì tình cờ chứng kiến được cảnh nổ thôn trại nên đã bị bắt cóc. May mắn nhờ chiếc áo blouse mang quốc kỳ Trung Quốc của bạn chung đoàn nên cô không gặp phải nguy hiểm. Cô được Chu Giác Sơn cứu, mang về nhà mình trong quân trại.  Nam chính Chu Giác Sơn là một quân nhân người Myanmar. Lúc đầu mình còn tưởng anh là người Trung Quốc cơ vì ngũ quan của anh trông không giống người Myanmar, với lại anh nói được tiếng Trung chuẩn phổ thông. Anh tinh thông 6 loại ngôn ngữ, thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự quyết đoán. Nói chung là anh rất xịn :3 Xịn vậy thôi chứ anh có máu thê nô ngầm, sau này quen nữ chính rồi thì dỗ chị rất ngọt luôn =)))) "Tại Tư, đừng tức giận." Chu Giác Sơn đuổi theo. "Em không giận." "Vậy em đi giày vào trước đi." "Em không đi giày của anh." "Vậy em đi cái này vào." Chu Giác Sơn chỉ đôi ủng dưới chân mình. Tại Tư dừng lại, bàn tay siết chặt thành quả đấm nhỏ, không cho là đúng, "Đó cũng là giày của anh." Lúc đầu thì Du Tại Tư tìm quá trời cách để bỏ trốn, nhưng mà đều bị Chu Giác Sơn chính xác xách trở về lại bên mình. Ai kêu ông trời đã sắp đặt sẵn chị phải là người của anh làm chi =)))). Đọc về sau thì mình mới biết thì ra Chu Giác Sơn và Du Tại Tư quen biết nhau từ nhỏ rồi. Vì ba Tại Tư - Triệu Tuấn là cảnh sát chống ma túy khu vực biên giới Trung Quốc - Myanmar, trong một lần đi công tác thì cứu Chu Giác Sơn về. Nam chính lúc này 12 tuổi, còn nữ chính 6 tuổi. Chu Giác Sơn bị thương nên đã dưỡng thương khoảng nửa năm ở nhà nữ chính. Nữ chính là người dạy tiếng Trung cho anh, nhưng cũng chỉ dạy nửa vời thôi vì cô lúc đó cũng chưa rành chữ, dạy thì loạn xì ngầu cả lên. “Một.” Tại Tư kiên nhẫn dịch chuyển qua chỗ anh. Chu Giác Sơn không còn cách nào khác, giọng điệu không kiên nhẫn nói, “Một.” “Hai.” Cô cười cười chỉ vào hai gạch ngang ở trong sách. “Đói [].”* [] Ở trong tiếng Trung số hai (二) phát âm là [èr], đói (饿) phát âm là [è]. Khi phát âm khá giống nhau nên dễ nhầm lẫn.* “Không đúng, là… hai.” Tại Tư lại mở miệng to hơn một chút. “Hai?” “Đúng đúng đúng, ba.” Cô giáo nhỏ dạy rất nhanh. Chu Giác Sơn qua loa trả lời, “Ba.” “Bốn.” “Bốn.” … Sau này khi Tại Tư biết Chu Giác Sơn là người anh mà cô luôn thương nhớ thì cô không chạy trốn nữa, ở lại bên anh. Khi anh đi làm một nhiệm vụ không cho cô theo, cô còn gắn máy nghe lén trên người anh để theo dõi tình hình của anh nữa cơ :v  Một nhân vật khác cũng quan trọng không kém trong truyện đó là ba của Du Tại Tư - Triệu Tuấn. Ông là cảnh sát chống ma túy, vốn đã chết trong một lần làm nhiệm vụ ở Myanmar. Nhưng Chu Giác Sơn đã phát hiện ra ông, hóa ra ông vẫn còn sống, và ông chuyển thành làm cảnh sát ngầm ở Myanmar. Đọc tới đây thì mình khá thắc mắc thân phận nam chính liệu có phải là cảnh sát nằm vùng không? Đáp án là CÓ nhaaa. Thực ra cũng không quá khó đoán về thân phận của nam chính mấy. Nhưng ở gần cuối truyện có một cú plot twist làm mình hoảng hồn luôn, không thể nghĩ tới nổi, đọc xong tới tận bây giờ rồi mà mình vẫn còn cảm thấy hoang mang [nổi da gà - ing] Nhân vật chính ngọt ngào là vậy. Nhưng số phận của các nhân vật phụ lại không được tốt đẹp như thế, như Khang tẩu - người giúp việc của nam chính, sau này chăm sóc nữ chính như con gái mình, hay Bạch Tĩnh, Triệu Tuấn. Họ đã định sẵn là có một cái kết buồn... Tuy nhiên thì cái kết cũng khá ổn rồi vì nam nữ chính hạnh phúc với nhau, trở về Trung Quốc để có một cuộc sống yên bình, không lo chiến tranh, hiểm nguy nữa. "… Nếu như trên đời này thật sự có thiên đường vĩnh cửu, vậy thì những người từng trải qua gian khổ trong cuộc sống, có phải sẽ không cảm giác tuyệt vọng sâu sắc như vậy không? … Lại nếu như trên đời này thật sự có âm tào địa phủ, vậy những người vì muốn sống sót mà giẫm đạp lên sinh mệnh của người khác, tội ác của bọn họ, vào mấy chục năm sau, đến cuối cùng liệu có thể có được xét xử công chính vô tư hay không?"  Truyện nói nhiều về vấn đề nội chiến của Myanmar, tranh chấp lãnh thổ giữa quân đội chính phủ và quân đội dân tộc thiểu sổ. Khi đọc, mình khá bất ngờ vì Myanmar còn lạc hậu, phụ nữ còn chưa được đối xử công bằng, người dân không quá coi trọng luật pháp. Mình thấy may mắn vì Việt Nam là một đất nước hòa bình, có luật pháp. Thực ra mình cảm thấy nữ chính có đôi lúc còn hơi bộp chộp, không suy tính kỹ càng, nhiều khi hơi tin người quá (vụ tin người này là chung với plot twist cuối truyện nè). Vì mình thấy phóng viên chiến trường thì họ thường sẽ trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn. Nhưng chung quy những lần đó là do nữ chính Tại Tư quá lo lắng cho anh nam chính thôi. Điểm này cũng không quá vấn đề gì cả, nó dường như tạo thành một điểm đặc biệt trong truyện vậy. Tính cách nam nữ chính dung hòa cho nhau. Anh trầm tĩnh, bản lĩnh, suy nghĩ thấu đáo nhưng không quá giỏi ở khoản giao tiếp; khi đó chị sẽ là người giúp đỡ cho anh.  Với mình thì đây không phải là câu chuyện về quân nhân xuất sắc nhất, nhưng rất đáng để đọc, vì có rất nhiều điều ý nghĩa mình có thể nghiệm ra sau khi đọc truyện. *** Mưa rơi càng lúc càng lớn, sấm chớp ầm ầm, từng cơn gió đến nối tiếp, giữa màn trời mưa như trút nước đổ xuống. Toàn bộ người của thôn trại đều đang gióng trống khua chiêng [1] bận rộn, xử lý bốn xe bồn cỡ lớn, Hồ Nhất Đức trước đó dặn dò bọn họ, súng ống phải tháo rời linh kiện giấu ở gầm xe và trong khe hở của bánh xe, ma túy đá nhất định phải chú ý chống ẩm, 100 kg ma túy đá chia ra làm một nghìn phần, mỗi một phần lại thêm một bước bỏ vào trong túi nylon nhỏ trong suốt rồi đóng gói vào thùng hàng độc lập. [1] Gióng trống khua chiêng (紧锣密鼓): miêu tả công việc tiến hành gấp gáp. Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, một mảnh huyên náo. Tại Tư ở giữa một mảnh mơ hồ tỉnh lại, lúc cô mở mắt, đầu óc nặng nề, thần trí cũng chưa thanh tỉnh rõ ràng, trong lúc cô mơ hồ, hình như có thể nghe được tiếng Chu Giác Sơn nói chuyện. Chu Giác Sơn đứng ở trong sân, đã ngụy trang thành hình dáng tài xế xe tải. Anh mặc một bộ quần áo lao động cũ bẩn màu xanh da trời, trên tai có đeo khẩu trang, đang cúi đầu đi một đôi găng tay vải thô màu trắng, "Buổi chiều tôi sẽ đi, năm rưỡi qua biên giới, lúc nào thì ông thả người." "Không vội, cậu yên tâm, chúng ta là đồng bạn hợp tác. Đợi đến khi hàng hóa an toàn đến được Quảng Châu, lại phân chia đến tay người buôn bán ma túy ở nơi đó, nhận được khoản thanh toán đầu tiên, tôi nhất định lập tức thả người." Chu Giác Sơn không đồng ý, lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau, "Là hàng của ông quan trọng hay là người của tôi quan trọng?" "Đương nhiên là người của cậu quan trọng." Hồ Nhất Đức nhướng mày mỉm cười, hàng mất có thể làm tiếp, nhưng nếu như không có người, đó cũng là một mạng người. Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, kéo vành mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống thật thấp, che khuất sống mũi anh tuấn và đôi mắt thâm sâu. Anh biết rõ Hồ Nhất Đức đây là tự cho rằng tìm ra được điểm yếu của anh, không sao, dù cho nhóm hàng này bị mất đi cũng còn có nhóm hàng sau, điều kiện tiên quyết để cảnh sát phá án là phải bảo đảm an toàn cá nhân của con tin trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần có thể bảo đảm Tại Tư an toàn, anh có thể chấp nhận ở Nam Shan tiếp tục ẩn náu thêm một đoạn thời gian. ... Mời các bạn đón đọc Quân Nhân Trong Khói Lửa của tác giả Phi Sách.
Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng - Tây Phương Bất Bại
“Tơ hồng liên minh” là một tổ chức công ích được chính phủ thành lập vì mục tiêu làm giảm bớt tình trạng lười hẹn hò, ngại yêu đương và sợ kết hôn của giới trẻ hiện nay. Có thể nói, hiện nay chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) đã trở thành một hiện tượng phổ biến, những người mang chủ nghĩa này cùng giơ cao ngọn cờ “Tôi vui sướng, tôi làm chủ” tuyên truyền khắp nơi.  Căn cứ vào thống kê trên cả nước, cứ trong 100 đôi năm nữ, chỉ có 30 đôi lựa chọn kết hôn, 10 đôi lựa chọn sinh con, dẫn đến dân số già và thiếu hụt lao động nghiêm trọng. Vì vậy, chính phủ thành lập tổ chức “Tơ hồng liên minh”, triệu tập các nhà tâm lý học và xã hội học đến làm tư vấn viên, giúp đỡ mọi người đi tìm một nửa thích hợp của mình. Và Mễ Nhiễm chính là một trong các tư vấn viên của tổ chức tơ hồng này.  Nói ra thì Mễ Nhiên là một ngoại lệ, cô không phải là nhà tâm lý học, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương hay hẹn hò, chẳng qua chỉ có chút biệt tài trong việc viết tiểu thuyết ngôn tình hay blog tự sự, vốn dĩ không liên quan gì đến việc trở thành “ông tơ bà nguyệt”, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ. Thế giới mà Mễ Nhiên đang sống không phải là thế giới trước đây của cô, Mễ Nhiên xuyên vào một bộ tiểu thuyết tên là “Khủng hôn chứng”, mà thân thể của cô bây giờ chính là của nữ phụ cùng tên “Mễ Nhiên”, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, khinh nghèo nịnh giàu, lúc nào cũng đeo bám nam chính Lục Phỉ Nguyên, cuối cùng lấy cái chết mà chấm dứt.  Thật ra nguyên chủ “Mễ Nhiên” là người có học thức cao, cô là thạc sĩ tâm lý học nên mới được tuyển chọn vào tổ chức “Tơ hồng liên minh”, chỉ là tâm tư không thuần nên kết cục thảm bại như vậy. Giờ đây, khi Mễ Nhiên trở thành “Mễ Nhiên”, vì trả nợ tiền thuê phòng mấy tháng nguyên chủ còn thiếu, vì trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở nơi thành thị, Mễ Nhiên đành nhắm mắt đưa chân, vận dùng hết tất cả các kinh nghiệm sách báo, các triết lý từng nghe kết hợp với tế bào cảm nhận tình yêu đi se duyên cho những ai đang cô đơn, cho những ai muốn tìm thấy hạnh phúc gia đình. Giúp vị thiên kim tiểu thư sợ hôn nhân tìm được bạn đời, giúp “Hoàng hậu Taekwondo” nhận ra tình yêu đơn phương chân thành của cậu bạn thân...Người có duyên rồi cũng thành quyến thuộc, từng cặp cô dâu chú rể sẽ bước vào lễ đường, là những cái nắm tay thề nguyện, là những nụ hôn hẹn ước, để họ cùng nhau bước vào đời sống hôn nhân, cho dù có cãi vã hay ngọt ngào, chỉ mong sao có thể cùng nhau đi được đến cuối con đường.  Thế rồi từng câu chuyện nhỏ sẽ tạo thành một câu chuyện lớn, khi Lục Phỉ Nguyên bắt đầu rung động trước một Mễ Nhiên lạc quan hào phóng, một Mễ Nhiên luôn chân thành giúp đỡ người khác tìm kiếm hạnh phúc. Mễ Nhiên như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của Lục Phỉ Nguyên, đó là sức hút từ sự tự tin trong đôi mắt, là cảm giác dễ chịu thoải mái mỗi khi trò chuyện cùng cô, được cô thấu hiểu, sẻ chia và thông cảm...Cứ vậy, Lục Phỉ Nguyên yêu Mễ Nhiên. Lục Phỉ Nguyên tuy bình thường có chút lạnh lùng cứng ngắc nhưng một khi đã yêu ai thì sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất. Anh coi trọng tình yêu và gia đình, trân trọng người con gái anh yêu. Mễ Nhiên, anh không dám hứa sẽ mãi mãi bên em, bởi trên đời này không có gì là mãi mãi, nhưng ngày nào anh còn tồn tại, hãy để anh yêu em, bảo vệ và chăm sóc em. Mễ Nhiên, người con gái mà anh yêu thương.  *** “Không phải, là gác mái phía dưới kia một bộ. Tiểu Lục tới rồi cuối năm liền dọn đi ra ngoài, ngươi liền dọn thượng gác mái. Như thế nào, ngươi trí nhớ kém như vậy, đều không nhớ rõ?” “……” Nàng thật đúng là không nhớ rõ. Nguyên lai Lục Phỉ Nguyên cùng Mễ Nhiên ở chung quá. Như vậy vấn đề tới —— một bọn họ rốt cuộc phát triển đến nào một bước?! Có hay không phát sinh qua quan hệ?! Nghĩ đến đây, Mễ Nhiễm quả thực là vô ngữ hỏi trời xanh —— Vì cái gì nàng lúc trước đọc sách thời điểm, liền không thể nhiều phiên vài tờ a! Cốt truyện quả thực là ôm đồm hắc! Tác giả có lời muốn nói: 5000 đồng tiền sẽ còn. (;  ̄ェ ̄ ) Chương 6 kình ca Tô Nguyệt Phinh kỳ thật không thèm để ý người khác nói gì đó, dù sao nàng vốn dĩ chính là cái không hợp đàn người. Điểm này không phải lớn lên về sau mới phát hiện, mà là lúc còn rất nhỏ, nàng liền phát hiện chính mình cùng hài tử khác không quá giống nhau. Tập thể hoạt động cùng khóa ngoại phụ đạo đều không yêu tham gia, duy độc vẽ tranh mới có thể mang cho nàng yên lặng. Nàng yêu nhất họa đề tài là cá voi, nói đúng ra, là một đầu gọi là “Alice” cá voi. Từ tám tuổi năm ấy thấy được Alice phim phóng sự về sau, nàng liền đối nó nhớ mãi không quên. ... Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng của tác giả Tây Phương Bất Bại.