Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Lục Tiêu Nhiên xuyên qua đến Huyền Huyễn thế giới, làm sao Cẩu Hệ Thống chậm chạp không có kích hoạt. Không có biện pháp Lục Tiêu Nhiên, chỉ có thể chính mình điệu thấp tu luyện, vững vàng phát dục. Nhưng mà , chờ đến Lục Tiêu Nhiên đã trở thành toàn bộ tông môn mạnh nhất tồn tại về sau, Cẩu Hệ Thống đột nhiên kích hoạt. Lục Tiêu Nhiên: Cẩu Hệ Thống, ta đã dựa vào chính mình tu luyện thành một cái đỉnh cấp cao thủ, ngươi có khả năng xéo đi. Hệ thống: Đỉnh cấp cao thủ? Ngươi thành Đại Đế rồi? Ngươi thành chí cao rồi? Ngươi thành tiên? Vẫn là thành thánh rồi? Vẫn là biến thành sáng thế Chí Tôn rồi? Lục Tiêu Nhiên: . . . . Cảnh giới: Đoán Thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Tông Sư, Linh cảnh, Sơn Hải, Luyện Thần, Phản Hư, Tạo Hóa, Phá Vọng, Kham Ly, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, Tôn Cảnh, Thánh Cảnh, Đế Cảnh *** ‘Bụp~!’ Khi những tia nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua đám mây, một tiếng vang hùng hậu truyền đến từ đan điền của Lục Tiêu Nhiên. Hắn mở hai mắt ra, hai tia sáng màu tím như tia sét lóe lên trong mắt rồi biến mất. Khóe miệng hắn cong lên. “Phù ~! Rốt cuộc ta đã đột phá Vô Vọng cảnh. Nghe nói tông chủ cũng mới chỉ ở Tạo Hóa cảnh, mà ta đã đột phá đến Vô Vọng cảnh rồi, có lẽ cũng coi như người mạnh nhất Thiên Ma Tông rồi chứ?” Lục Tiêu Nhiên vốn không phải người của thế giới này. Mười năm trước, hắn xuyên tới thế giới huyền huyễn đầy kỳ lạ và ly kỳ, người mạnh làm vua này, trở thành một trưởng lão nội môn của Thiên Ma Tông, đồng thời thu được một hệ thống. Hắn vốn cho rằng mình sẽ đi lên đỉnh cao của nhân sinh, Đại Đế là người hầu, Nữ Đế bóp chân. Kết quả, tốc độ tải xuống của cái hệ thống này quá chậm. Đã mười năm rồi, mà đến giờ nó vẫn chưa tải xong. Hết cách rồi, Lục Tiêu Nhiên chỉ có thể dựa vào bản thân. Mười năm qua, hắn chỉ đóng cửa ru rú trong phòng, không ra ngoài được vài lần, lặng lẽ tu luyện, phát triển vững vàng, đồng thời kiêm tu trận pháp, luyện đan, luyện khí… các nghề phụ có liên quan tới tu hành. Rốt cuộc, vào hôm nay, tu vi của hắn đột phá Vô Vọng cảnh, trở thành người có tu vi cao nhất trong Thiên Ma Tông. Tuy bên ngoài Thiên Ma Tông có nhiều người càng mạnh mẽ hơn, nhưng mấy đại lão kia còn nấp sâu hơn cả hắn nữa, tùy tiện bế quan một lần là hơn trăm ngàn năm đi qua, cơ bản là không có việc trọng đại thì sẽ không xuất hiện. Cho nên, ở trên vùng đất nhỏ Thiên Ma Tông này, hắn có thể yên ổn sống qua ngày. “Đinh, tiến độ tải xuống hệ thống là trăm phần trăm, có đồng ý kích hoạt không?” “Hệ thống?” Lục Tiêu Nhiên khẽ giật mình, chợt mở miệng nói: “Ngươi đã tới chậm rồi, ta đã tu luyện tới Phá Vọng cảnh, trở thành một cao thủ đỉnh cấp rồi.” “Phá Vọng cảnh chính là cao thủ đỉnh cấp? Vậy Đại Đế tính là gì?” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Còn chí cao nữa.” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Đã trải nghiệm độ kiếp thành Tiên chưa?” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Nghe nói tới Thánh Nhân bao giờ chưa?” Lục Tiêu Nhiên: “Hệ thống ngươi đừng nói nữa, kích hoạt đi.” “Kích hoạt thành công, chúc mừng kí chủ buộc định Hệ thống Sư Tôn Vô Địch Mạnh Nhất.” Lục Tiêu Nhiên nâng cằm. “Vô địch mạnh nhất, nghe có vẻ rất lợi hại, vậy, hệ thống, đánh dấu cho ta.” “Bản hệ thống không biết đánh dấu.” “Là kiểu rút thẻ sao? Vậy ta muốn rút, cho ta phần thưởng cấp SSS gì đó, tư chất Đại Đế hay Hoang Cổ Thánh Thể đại thành đều được. Ta cũng có thể chấp nhận Thần khí.” “Bản hệ thống không biết rút thẻ.” Lục Tiêu Nhiên im lặng. “Vậy ngươi có ích lợi gì?” “Bản hệ thống là Hệ thống Sư Tôn Vô Địch Mạnh Nhất, nhiệm vụ chính là thu đồ đệ.” “Giờ ta thoát thì còn kịp không?” “Một khi đã buộc định bản hệ thống, thì buộc định cả đời, không thể cởi được.” “Mẹ ngươi chứ!” Lục Tiêu Nhiên tức giận đến có chút sụp đổ, cái hệ thống này quá chó rồi. Đùa gì thế? Hắn từng bước từng bước đi đến hôm nay không phải để trở thành công cụ hình người, đi dạy dỗ đồ đệ. Dường như cảm thấy sự phẫn nộ của Lục Tiêu Nhiên, hệ thống đáp lại lần nữa. “Nhiệm vụ của bản hệ thống là thu đồ đệ, tu vi của đồ đệ tăng lên, tương ứng tu vi của kí chủ cũng sẽ tăng theo. Công pháp đồ đệ lĩnh ngộ được, kí chủ cũng sẽ tự lĩnh ngộ được công pháp đó.” “Trời ạ ~!” Lục Tiêu Nhiên lập tức thấy tê dại da đầu. Nghe lời giải thích như vậy, cuối cùng hắn cũng hiểu hàm nghĩa của từ mạnh nhất vô địch. Chuyện này quả thực quá yêu nghiệt rồi. Nếu mình thu một đồ đệ, bất kể hắn tu luyện thế nào, mình cũng có thể đạt được thành quả giống như thế. Cứ như vậy, mình còn cần tu luyện làm gì? Chỉ cần không ngừng thu đồ đệ, để những đồ đệ công cụ hình người này tu luyện, chính mình nằm thu hoạch tu vi và độ thuần thục công pháp là được rồi. Nếu mình thu một tỉ đồ đệ, dù cho bọn chúng đều là người thường, chỉ cần tu vi tăng chút xíu thôi, góp gió thành bão, mình cũng có thể đạt được tu vi to lớn trong nháy mắt. Phải biết rằng, một người tu luyện thành Đại Đế khó như lên trời, ngoại trừ tư chất vạn năm có một ra thì còn cần vận may rất lớn nữa. Thế nhưng, một người tu luyện tăng tu vi lên một chút, lại là một việc vô cùng đơn giản. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tiêu Nhiên một lần nữa, hệ thống lại nhắc nhở. “Bản hệ thống không nhận rác rưởi, chỉ thu nhận đồ đệ cấp S trở lên.” “Cấp bậc thế nào thì mới được đánh giá là S?” “Từ tư chất Đại Đế trở lên.” “Phiền ngươi cởi trói giúp ta đi.” Tư chất Đại Đế? Đùa gì thế? Trong thiên hạ, có thể có bao nhiêu người có tư chất Đại Đế? Đừng nói là mười ngàn người, dù trong trăm ngàn người hay một triệu người thì cũng chưa chắc có được một người nữa. Ta muốn hệ thống này để làm gì? Hệ thống vội vàng mở miệng nói: “Hệ thống sẽ tự động tìm kiếm thiên tài cấp S, kí chủ chỉ cần thu đồ đệ. Bây giờ ở chân núi của Thiên Ma Tông có một vị thiên tài cấp S.” “Như vậy thì còn được.” Lục Tiêu Nhiên miễn cưỡng coi như chấp nhận hệ thống này. Dù sao với tư chất của hắn và tài nguyên của Thiên Ma Tông, muốn đắp nên một Đại Đế thì đúng là mơ mộng hão huyền. Lợi dụng hệ thống này, bồi dưỡng một vài đồ đệ là công cụ hình người, để bọn họ tu luyện, tu vi của mình cũng có thể tăng lên như nhau. Lúc này ở chân núi có một vị thiên tài cấp S, đi thu hắn trước rồi nói tiếp. Nghĩ đến đây, Lục Tiêu Nhiên vừa suy nghĩ, đã lập tức biến mất tại chỗ. Không lâu sau, người đã đi tới chân núi Thiên Ma Tông. Hôm nay là ngày Thiên Ma Tông tuyển chọn đệ tử. Dưới chân núi tụ tập một số lượng lớn người mới võ đạo, muốn trở thành đệ tử của Thiên Ma Tông. Dù sao, Thiên Ma Tông là tông môn số một số hai trong Đại Chu, tài nguyên trong đó khiến nhiều người phải đỏ mắt. “Ngươi không hợp cách.” Lục Tiêu Nhiên vừa xuất hiện ở cửa sơn môn liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình trưởng lão khảo hạch. Hắn nhìn sang theo ánh mắt của đối phương, nhìn thấy một nam tử mặc đồ đen, sắc mặt trắng bệch, kinh mạch đứt đoạn. “Đây là…?” Hai mắt Lục Tiêu Nhiên khẽ động. Làm cường giả Vô Vọng cảnh, hắn đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra kinh mạch của đối phương rõ ràng là bị người đánh gãy. Suốt đời hắn đều không còn cách nào bước vào võ đạo được nữa. Nhưng! Trên trán của hắn, lại có một chữ S thật to. Điều này làm Lục Tiêu Nhiên lập tức cảm thấy đau trứng. Lẽ nào hệ thống sai rồi? Mời các bạn đón đọc Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ của tác giả Thánh Hoàng Tại Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương
Vừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai…… Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành…… một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là Có một cậu chàng (cô nàng?) tối nào cũng chạy đến chỗ cái rốn của hắn – hốc cây để nói chuyện…… Thì thầm to nhỏ tất cả những bí mật, những rung động thầm kín, một chút lo lắng bất an, đôi phần mờ ám đều cho hắn nghe.  *** Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An. Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác. Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi. Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ. Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì. ... Mời các bạn đón đọc Khinh Ngữ của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.
Trầm Hương Tuyết - Thị Kim
Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim. Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ. [1. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.] [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.] *** Vào trường săn, Mộ Dung Tuyết cưỡi ngựa đi trước, tiến về phía khu rừng. Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan một trái một phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết. Trường săn mùa đông mênh mông cô tịch, Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục đi săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay. Rừng cây tiêu điều, tuyết trên cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như một màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim.