Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hình Bóng

Văn án: “Khi một người được nhớ đến Dù biết hay không biết Đều ở trong tim người tưởng niệm.” - Mộc Tâm - Tất cả may mắn và bất hạnh, đều là cam tâm tình nguyện. “Lựa chọn mãi mãi là việc khiến người ta khổ sở nhất, bởi việc đó có nghĩa là giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựa chọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.” – Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn. Cuộc đời của Lý Dật Sơ là những ngã rẽ lựa chọn. Một lần đưa ra quyết định là một lần đau, là một lần uất ức, nhẫn nại, chịu đựng. Năm 7 tuổi, sau biến cố gia đình tan hoang, thật may mắn khi ông trời đã đem đến cho Lý Dật Sơ một Lương Huyên, và cũng thật may mắn khi cậu đã chọn trở thành một người tồn tại ngoài ánh sáng. Mười năm, từ tình cảm anh em ngây ngô chăm sóc lẫn nhau, đến hạt giống tình không biết chớm nở từ khi nào, thuần khiết, chân thành, nồng nhiệt, ngọt ngào như đường mật, nhẹ nhàng thấm vào tâm can của người trong cuộc, cũng làm mình tan chảy trước trái ngọt tình yêu. Họ như hình với bóng, không thể tách rời. Mười năm ấy, không phải có được sự yêu thương của Lương Huyên và chứa chấp của nhà họ Lương thì đồng nghĩa với việc cuộc sống của Lý Dật Sơ đã êm ấm, mà thực chất cậu phải sống lo trước lo sau, làm vừa lòng người khác, đặc biệt là mẹ anh – Lưu Phàm. Đứng trên lập trường của một người xa lạ, không có lí do gì bà phải tốn công săn sóc cho một đứa nhỏ không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng bà đã không làm thế. Nhưng đóng một vai trò quan trọng trong mười năm nhẫn nhịn và hi sinh của Lý Dật Sơ, không thể không nói đến bà ấy. Với sự ích kỉ của một người mẹ, bà ấy thực sự xem cậu là phông nền cho anh, là một “kẻ mang ơn” với gia đình họ Lương. Cũng chính vì thế mà dẫn đến ngã rẽ cuộc đời Lý Dật Sơ năm 17 tuổi. Năm 17 tuổi, khi một viễn cảnh về tương lai tươi sáng, có cậu và anh, có tình yêu của hai người, có ước mơ mà cậu ấp ủ mười năm, chỉ một chút nữa thôi sẽ thành hiện thực, thì Lương Trường Bình và Lưu Phàm đã kiên quyết dập tắt nó. “Sau này ba mẹ anh nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta, em hứa với anh đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, từ từ tiến tới, tất cả đều sẽ có cách.” Cậu không thể giữ được lời hứa ấy, cậu đã đồng ý với yêu cầu của chú Lương, một dao cắt đứt quan hệ của hai người, cũng là một dao cậu tự đâm vào trái tim mình. Sau này biết được sự thật, Lý Dật sơ từng có ý nghĩ, tại sao khi ấy không kiên quyết giữ lời hứa với Lương Huyên, có lẽ cậu và anh không phải bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế. Nhưng mình biết, nếu cậu không nghe theo Lương Trường Bình, thì ba mươi, bốn mươi năm nữa, khi cậu già đi, có thể nằm ngay vị trí của chú Lương khi ấy trên giường bệnh, cậu sẽ hối hận, áy náy, day dứt, mà tình yêu có thể không còn như thuở ban đầu. Song, Lý Dật Sơ là chàng trai kiên cường. Số phận có thể đẩy cậu ngã từ chín tầng mây hạnh phúc xuống vực sâu địa ngục nhưng không thể đánh gục được cậu và tình yêu của cậu dành cho anh. Và với một Lương Huyên thâm tình, khi cả thế giới của anh chỉ mang ba chữ Lý Dật Sơ, đột ngột nhận ra tất cả chỉ là tự anh đa tình, tình yêu mà anh trân trọng chỉ là dối trá, người anh yêu lại là kẻ vì tiền bạc danh vọng, có thể từ bỏ tình yêu của hai người mà ra đi, thì cho dù có đau, có hận bao nhiêu, vẫn không bằng một chữ yêu, chữ nhớ, chữ mong, và rồi sau đó là những đau đớn tự trách khi chân tướng dần hé mở. “Reviens lusqu ‘à moi, je t’aime encore.” – “Hãy trở về với anh, anh vẫn yêu em.” ---------------- Hình Bóng là câu chuyện về tình yêu, ngọt ngào đấy nhưng cũng không kém đau thương, thực một cách thấm thía mà tàn nhẫn. Dõi theo câu chuyện của họ là những cung bậc cảm xúc khác nhau, lúc thăng lúc trầm, đi từ sự ngọt ngào thấm vào từng mạch máu đến mím môi lặng người, để nước mắt lăn dài đau xót, than trách sao đời quá nhiều đắng cay, để rồi lại không kìm được mà nở nụ cười vì những lần ghen, yêu sao mà ngây ngô như tuổi mười tám đôi mươi của hai người. Thứ cuối cùng mà chúng ta nhận ra, chính là tấm lòng son sắt thủy chung của họ, cũng là tình yêu đẹp rạng ngời không gục ngã trước số phận, Lý Dật Sơ và Lương Huyên sẽ vẫn như hình với bóng không thể tách rời. #Vanessa_Nguyễn - fb/reviewdammyngontinh *** Review bởi: Sapoche - fb/hoinhieuchu ---- Nhân vật chính: Lý Dật Sơ, Lương Huyên Nhân vật phụ: Hứa Phán, Lộ Tân, Lương Trường Bình, Lưu Phàm Thật ra mình không thích thể loại gương vỡ lại lành, nhưng vì được giới thiệu là bộ này không giống motip gương vỡ bình thường đâu, nên mình đã nhảy hố, và đó là một quyết định chính xác.  Lý Dật Sơ vốn là một đứa con cưng trong một gia đình khá giàu có, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra nên cậu mất cả ba lẫn mẹ, được gia đình của Lương Huyên nhận về nuôi. Từ một cậu bé bướng bỉnh cứng đầu, vì phải tiếp nhận sự thật tàn khốc khi còn quá bé, mà Dật Sơ trở nên ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến mình xót xa (vì mình là team sủng thụ). Vốn dĩ là một học sinh thông minh, nhưng cậu lại giấu tất cả tài năng của mình, vì mẹ Lương Huyên không vui khi thành tích của cậu vượt qua con của bà, không dám uống cả nước vì nghĩ nước rất tốn kém, sẽ làm phiền đến nhà người ta.  Anh công Lương Huyên là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà người ta của bé. Anh thương bé từ lần đầu gặp gỡ, cưng bé, chiều bé, muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho bé, đặt bé lên đầu quả tim. Khi nhận ra tình cảm của mình với bé, anh kiên quyết giữ chặt bé bên cạnh. Quãng thời gian đi học của hai người rất hường phấn, ngọt nhưng không ngấy chút nào, nỗ lực vươn lên của bé và cả tình cách anh bảo vệ bé rất dễ thương. Nhưng bi kịch bắt đầu khi kì thi đại học mở ra. Anh khi bé phản bội anh, bỏ lại gia đình anh theo người cậu ra nước ngoài, nhưng trong quãng thời gian tám năm xa nhau, anh luôn tìm kiếm cậu trên mọi nẻo đường anh đến. Còn cậu bé năm nào thì ngập trong mọi khốn khổ, bị hiểu nhầm, bị mất cơ hội đến trường đại học vẫn cố gắng sống vì anh. Để rồi tám năm sau gặp lại, hiểu lầm sẽ được giải thích như thế nào khi hiểu lầm càng chồng hiểu lầm?  Truyện được tác giả viết rất chắc tay, hiểu lầm chồng hiểu lầm nhưng được gỡ rối rất hợp lý không gượng ép. Anh công đúng chuẩn mình thích, chung tình, yêu thụ đến sống đi chết lại  dù cho có hiểu lầm em đến thế nào vẫn cắn răng dụ em quay lại với mình  Còn bé thụ thì khỏi phải bàn, mọi chuyện bé làm chỉ vì anh công.  Còn tuyến tình cảm gia đình công, tùy cảm nhận và suy nghĩ của mọi người, có người sẽ nói hành động của mẹ anh công là ích kỷ, có người sẽ nói là vì yêu con. Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, người đáng trách vẫn có chỗ đáng thương. Đối với mình thì hầu hết người mẹ nào thì chắc cũng sẽ hành động giống mẹ của công, nhưng đứng trên lập trường của người đọc, thì mình thật sự thấy bà rất ích kỷ, vì bà là nguyên nhân đẩy hai người họ cách xa 8 năm và làm cho tương lai đáng lẽ rất xán lạn của thụ là 8 năm tăm tối.  Một điểm cộng nữa là bạn editor chuyển ngữ rất mượt, đọc rất thích. Nhảy hố này đi, đảm bảo bạn sẽ không hối hận. *** Khi bắt tay vào viết review cho bộ truyện này, điều duy nhất mà mình muốn viết đó là “Truyện hay lắm, cực hay, hay vô cùng, đừng ngần ngại gì cả mà hãy đọc nó ngay đi”. Bởi mỗi chi tiết spoil nào cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc trọn vẹn khi bạn đọc truyện, sẽ mang đi một sợi tơ rung động nào đó xuất phát từ đáy lòng. Và nếu là một bạn đọc lâu năm những bộ truyện mình đã từng review thì liệu bạn có tin để nhảy hố một cách không ngại ngần không? Nếu có, hãy cho mình biết cảm xúc của bạn sau khi đọc xong bộ truyện này nhé, liệu đề cử của mình có làm bạn thất vọng không? Cảm ơn rất nhiều vì đã tin và dám thử nhé! Yêu bạn nhiều lắm! ... ... ... ... Còn sau đây là những dòng cảm nhận của mình cho những ai vẫn còn ngại ngần… Hiếm có bộ truyện nào khiến ta đọc một cách vấn vít say mê, làm rung lên những dòng cảm xúc từ tận sâu đáy lòng, để rồi khi trang truyện khép lại, vẫn còn đó là những tâm trạng ngổn ngang. 11 giờ tối, mình lại mở truyện ra đọc theo như thói quen hàng ngày. Đa số là đọc được vài chương rồi ngủ quên mất, nhưng nếu không đọc thì không chịu được. Đêm hôm đó, mình đã đọc “Hình bóng” mãi đến tận 5h sáng, cho đến khi cạn kiệt vài phần trăm pin cuối cùng của điện thoại. Nghỉ ngơi một chút, sạc pin đầy thì chính thức hoàn vào 8h sáng. Suốt 9 tiếng đọc ròng rã 51 chương truyện, không ít lần đã phải khựng lại, lắng nghe sự đau nhói buốt lên từng thớ thần kinh, tê dại đến từng đầu ngón tay, rồi vội vàng bình ổn tâm trạng, quẹt lung tung hàng nước mắt mở truyện đọc tiếp. Nhớ lại khung cảnh ấy, cảm thấy bạn thân mình chỉ đọc một bộ truyện thôi mà y như dũng sĩ bước ra trận tiền (thiệt mỏng manh, yếu đuối dễ sợ) <3 Lý Dật Sơ - Lương Huyên - “Yêu là còn một chút hơi ấm nhỏ nhoi cũng trao cho người” Năm 7 tuổi, vì gặp một tai nạn mà Lý Dật Sơ từ một đứa bé được bố mẹ nuông chiều, yêu thương trở thành cô nhin côi cút sống nương nhờ tại nhà Lương Trường Bình - bạn thân của ba cậu. Từ đó, đứa bé ngây thơ vô tư lự phải học cách “nhìn người mà sống”. Mất đi gia đình, Lý Dật Sơ may mắn có được sự bảo bọc nâng niu của Lương Huyên - con trai Lương Trường Bình, người anh chỉ lớn hơn cậu 5 tháng tuổi. Hai đứa trẻ bên nhau như hình với bóng, cùng nhau vượt qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ghi vào trong kí ức niên thiếu của đối phương hình dáng của chính bản thân mình. Rồi điều gì đến cũng sẽ đến, những ẩm ương của tuổi mới lớn, trái tim tự hiểu mình hơn theo năm tháng. Cả hai chợt nhận ra tình cảm cho đối phương thật đặc biệt. Tình thân mà trước giờ bọn họ cứ tưởng hóa ra chưa từng tồn tại. Ngay từ ánh mắt đầu tiên Lương Huyên bắt gặp cậu bé sáng rỡ, xinh đẹp Lý Dật Sơ, trái tim của anh đã đập những nhịp đập khác thường. Chỉ là lúc đó còn thơ bé chưa kịp nhận ra. Theo lẽ tự nhiên, hai người cứ thế đến với nhau. Họ càng quan tâm nhau hơn, gần gũi nhau hơn. Nhịp sống đời thường vốn có chợt thay đổi, mang theo sự nồng nhiệt của tình yêu. Đọc đến đây, tình tiết truyện chẳng khác nào sợi lông vũ vuốt ve nơi đầu tim bạn, khiến bạn xao xuyến nôn nao, lại như mật ong thơm ngọt khiến cả việc hít thở cũng trở nên ngọt ngào. Nó làm bạn ao ước một tình yêu như họ “yêu là còn một chút hơi ấm nhỏ nhoi cũng trao cho người”. <3 Lý Dật Sơ - Cây xương rồng vươn mình trong gió cát sa mạc Dường như cuộc sống có đôi phần không công bằng với Lý Dật Sơ ... Năm 7 tuổi cướp đi gia đình cậu, mang đến cho cậu một vị thần bảo hộ Năm 17 tuổi lấy mất đi vị thần bảo hộ ấy, đem theo cả tình yêu đầu đời khắc cốt ghi tâm, thối đi luôn cả ước mơ cháy bỏng, đẩy cậu lạc trôi bơ vơ giữa cuộc đời trắng đen lẫn lộn. Trước gió bão đó, chàng thanh niên mới chỉ 17 dù có thể “bẻ gãy sừng trâu” cũng không thể nào không gục ngã. Trở về quá khứ, khi còn sống ở nhà Lương Huyên, dù được anh chăm sóc, nhưng cậu vẫn phải dòm trước ngó sau, sống trong một vỏ bọc “làng nhàng” để làm gia đình anh, nhất là mẹ anh vui lòng. 10 năm, từ khi 7 đến 17 tuổi, cậu chưa - từng - một - lần được thoải mái là chính mình. Độ tuổi đó, người ta thường khao khát thể hiện bản thân mình, hãnh diện với bản sắc cá nhân thì cậu lại mất đi cái quyền tự nhiên vốn có đó! Thế nhưng, cậu không oán trách, chỉ luôn tiến về phía trước, tin tưởng vào một tương lai tươi sáng! Yêu Lương Huyên, cuộc sống như bước sang một trang mới hạnh phúc không khác nào thiên đường. Rất nhiều lời hứa, rất nhiều viễn cảnh tương lai cả hai cùng nhau vẽ ra. Ai ngờ được, Lương Trường Bình biết chuyện, cũng là lúc ông phát hiện mình bệnh nặng. Người cha ích kỉ ấy, vì lời hứa với bạn thân, vì hạnh phúc của con trai, giao tất cả gánh nặng quyết định lên đôi vai gầy nhỏ của một đứa trẻ 17 tuổi, đứa trẻ mà cả cuộc đời nó chưa từng một lần biết đến hai từ “trọn vẹn”. Xương rồng bên ngoài gai góc. Lớp gai nhọn xấu xí đó đâu phải nó tự muốn có mà vì để tồn tại được mới khoác lên đó thôi. Chàng trai rực rỡ như nắng, trắng trẻo như ngọc, bàn tay chưa một tì vết mà Lương Huyên vô cùng nâng niu từ đấy trở nên trưởng thành hơn, cũng xù xì và gai góc hơn. Duy chỉ có một điều không thay đổi. Lương Huyên - anh vẫn mãi là “gót chân asin” của em, là làn nước trong vắt mềm mại trong tâm hồn em! Xương rồng sống có thể không cần nhiều nước, nhưng cũng tuyệt không thể thiếu nước - một dòng nước là anh! <3 Lương Huyên “Cất em trong lồng tim của anh Cất em sâu vào tận trí nhớ Để anh được yêu như thiêu như đốt tim anh đến tận cùng Trót yêu như vực sâu biển xa Trót yêu cả những điều dối trá Ngày mai dù ra sao anh vẫn xé tim mình để yêu” Chàng thanh niên Lương Huyên năm 17 tuổi trong mắt không chứa được dù chỉ một hạt cát bởi vì tầm nhìn của anh, thế giới của anh từ - trước - tới - nay chỉ duy nhất một cái tên “Lý Dật Sơ”. Tình yêu mà anh dành cho cậu chính là: đặt cậu nơi đầu quả tim; hận không thể nào giúp cậu tránh khỏi mọi sự tổn thương, vất vả, mệt mỏi; nếu không thể giúp, anh nguyện cùng cậu gánh vác nó. Anh có biết bao niềm hi vọng vào tương lai Anh có biết bao giấc mơ đẹp trong đó nhất định phải có cậu Anh có biết bao dũng cảm để cùng cậu vượt qua mọi khó khăn Anh có biết bao tình yêu cậu Nhưng một ngày nọ, khi cánh cửa tương lai sắp mở ra, sóng gió trong gia đình ập tới, cậu ở đâu? Cậu nói với anh cậu cần phải đi thật xa và sẽ không bao giờ trở về. Cậu nói rằng trước giờ cậu chỉ bị ép buộc. Sự thật là: cậu chưa bao giờ yêu anh! Cùng một lúc, cuộc sống trọn vẹn của anh mất đi hai mảnh ghép quan trọng! Nếu cuộc sống bao phen vùi dập Lý Dật Sơ, thì với Lương Huyên - anh như người bị lạc trong ốc đảo sa mạc. Từ đầu đến cuối, mọi chân tướng của sự việc ai cũng biết không ít thì nhiều, chỉ duy nhất anh là người chẳng biết gì cả. Thế nhưng ... Anh vẫn tìm cậu, luôn luôn tìm cậu Anh vẫn yêu cậu, luôn luôn yêu cậu Biết yêu là sẽ mất hết Yêu là mang máu nuôi con tim Yêu là mang nỗi đau một đời khốn khó nhưng không lìa xa Nói một cách phũ phàng hơn, nếu sự xấu xa của Lý Dật Sơ là thật thì Lương Huyên chính là “tiện công” trong truyền thuyết khi dù bị cậu tổn thương sâu sắc biết bao lần nhưng anh vẫn chọn “tình yêu”. <3 Hình bóng - định trước chính là mãi mãi gắn bó, không bao giờ rời xa Cuốn tiểu thuyết với 51 chương đã và sẽ mang lại cho bạn đọc nhiều cung bậc cảm xúc nhau về tình yêu, tình thân, về những bản ngã con người khác nhau. Sự mạnh mẽ, dũng cảm và chung thủy một lòng trong tình yêu của nhân vật chính làm ta thật sự xúc động, để nhìn lại cách mình đã, đang và sẽ yêu. Lương Huyên và Lý Dật Sơ đã định trước là sẽ yêu và sẽ bên nhau - cũng giống như hình và bóng luôn luôn kề cận như một lẽ tự nhiên không thể nào tách rời. Có đôi lúc tắt nắng làm hình mất bóng, thế nhưng yên tâm, bóng không đi đâu xa mà vẫn ở mãi đây thôi! Biết yêu là nhớ đến chết Yêu là tan biến đi trong nhau Yêu là thương đến khi mình hòa lấy nhau trong từng linh hồn (Bài review có sử dụng ca từ hai bài hát “Mình yêu nhau đến kiếp nào”, “Yêu như ngày yêu cuối”. Thật sự hai bài hát này hợp truyện vô cùng. Hai tiếng đồng hồ để hoàn thành bài review này, đồng thời bật mở playlist chỉ vỏn vẹn hai bài ấy thế cũng đủ để khơi gợi lên sự thổn thức đến rơi nước mắt của lần đầu đọc truyện.) **** Mời các bạn đón đọc Hình Bóng của tác giả Mang Quả Hãm Tống Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thính Phong - Cảnh Hành
Dành tặng ai đó đang cảm thấy do dự trước cánh cửa của tình yêu… Chúng ta nói rằng mình không sợ bóng đêm, mà chỉ sợ những gì ẩn sâu trong đó. Cũng không sợ độ cao, mà chỉ sợ bị ngã đau. Và cũng không hề sợ yêu, mà chỉ sợ những gì sẽ mất đi khi tình yêu không còn nữa. Thế nhưng, nếu chỉ quan tâm đến sự sợ hãi thì có lẽ chúng ta đã mất đi một nửa ý nghĩa của cuộc sống vốn ngắn ngủi rồi. Bởi vì, nếu không dám bước vào bóng đêm thì sao có thể cảm nhận được sự ấm áp dưới ánh mặt trời, không dám trèo cao sao được thấy tầm mắt mình rộng mở, và nếu bạn không dám yêu thương sao biết được hạnh phúc là như thế nào? Vậy nếu đã can đảm dám yêu dám hận thì chúng ta rồi sẽ đi về đâu? Trong “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành đã viết về một cặp đôi như thế đấy. Tình yêu của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong không bắt đầu bằng những điều ngọt ngào và ấm áp. Cô và anh cũng đã từng bỏ lỡ nhau vì hai tiếng “sợ hãi”. Lãnh Hoan đã từng do dự hàng ngàn lần trước tình cảm với Diệp Thính Phong – một chàng trai quá kiêu ngạo và lạnh lùng. Tình yêu ư? Tuy vô cùng hấp dẫn con người ta nhưng cũng là một liều thuốc độc. Trái tim bệnh tật của cô còn không thể tự gánh vác thì làm sao có thể mơ tưởng đến việc chiếm được trái tim của người ấy. Nhưng tình yêu vốn có những lý lẽ của riêng nó, dù biết anh lừa dối, thậm chí vì trả thù mà tiếp cận mình, cô vẫn đưa tay ra nhận lấy những tình cảm ấy. Cô vờ như không hề hay biết bởi sâu thẳm trong thâm tâm đó là cách cô chọn để tha thứ và yêu anh. Nhưng giống như pháo hoa vụt nở rộ rồi nhanh chóng tàn lụi, giấc mộng đẹp cũng vỡ tan khi anh lạnh lùng tuyên bố kết hôn với người tình cũ. Anh muốn trả thù cô và đã thành công rồi. Cho cô biết thiên đường hạnh phúc trong ngắn ngủi rồi vội vã nhấn chìm cô xuống vực sâu đau đớn. Nhưng sao đạt được mục đích rồi mà Diệp Thính Phong anh không thấy thỏa mãn như đã từng nghĩ? Shakespeare đã từng nói: “Tình yêu cũng giống như than, một khi đã cháy lên thì phải tìm cách dập nó đi, nếu cứ để nguyên như vậy, nó sẽ thiêu cháy luôn trái tim anh”. Đáng lẽ anh nên đóng băng trái tim mình trước khi trả thù cô mới phải. Để giờ này, anh không còn phải đau đớn như thế nữa. Nếu anh dỡ bỏ hết mọi thù oán năm xưa, có phải cô sẽ quay lại với anh không? Nếu một lần nữa, anh dùng toàn bộ những gì mình có để trả giá thì liệu cô sẽ tha thứ chứ? Bởi một mình anh vật lộn với quá khứ , đấu tranh giữa lý trí và tình cảm đã quá mệt mỏi rồi. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ chọn một cuộc đời vui vẻ cho người con gái của mình, không phiền muộn như ý nghĩa của tên cô ấy vậy. Rồi cuối cùng số phận của hai con người họ sẽ ra sao? Xin mời các bạn đi tìm câu trả lời trong tác phẩm “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành. Mong rằng với câu chuyện của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong, những ai đó đang sợ yêu sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình. *** Cảnh Hành sinh năm 1984. Làm trong ngành truyền thông tài chính. Từng có thời gian du học ở Luân Đôn, Anh. Hiện sống tại Bắc Kinh, theo sự nghiệp sáng tác. Thích sự ấm cúng khi bạn bè tụ tập, nhưng cũng muốn hưởng thụ niềm vui với những chuyến đi xa một mình. Các tác phẩm đã xuất bản tại Trung Quốc: Trầm Túy, Hỷ Hoan. Tác phẩm của cô mang một vẻ đẹp đượm buồn, nên dù luôn là một kết cục hạnh phúc, cũng không khỏi để lại trong lòng độc giả nhiều cảm xúc khó tả. *** Sau ngày hôm đó, anh biến mất suốt hai tuần hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lãnh Hoan đoán chắc một điều rằng, nguyên do của việc đó là vì cô đã vượt quá giới hạn. Con người vẫn luôn tham lam như vậy, được một chút rồi thì lại muốn có nhiều hơn nữa. Lúc Lãnh Hoan đi ra khỏi phòng học, chiếc đồng hồ trên tháp chuông của ngôi trường cổ kính điểm mấy tiếng, âm thanh trầm trầm nhưng vọng xa. Lãnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đàn bồ câu dáo dác bay lên cùng tiếng chuông đồng hồ. Đang là mùa đông, mới chập choạng chiều mà trời đã tối. Cô cứ bước đi một cách vô thức giữa đám đông vừa tan học. Tự nhấn chìm mình trong đám người đông đúc và huyên náo ấy sẽ có một cảm giác yên bình khác lạ, có thể dễ dàng giấu kín bản thân, sau đó thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đến mục các cuộc gọi đã nhận, thời điểm số máy quen thuộc đó gọi cách đây rất nhiều ngày về trước. Ba con số cuối cùng, “512”. ... Mời các bạn đón đọc Thính Phong của tác giả Cảnh Hành.
Này! Buông Cô Ấy Ra - Ức Cẩm
Không sai, đây là một câu chuyện thanh mai trúc mã ngọt ngào trong sáng. Cậu bé xấu xa giữ chặt cô bé ngoan ngoãn. Cô gái của tôi, chỉ một mình tôi được phép bắt nạt, những người khác mau tránh sang một bên Diệp Sơ là một cô bé ngoan không chê vào đâu được, chỉ mỗi tội hơi thừa cân. Vệ Bắc là một cậu bé hư chẳng khen vào đâu được, chỉ được mỗi cái đẹp trai. Khi cô bé ngoan gặp cậu bé hư… Một cậu con trai xấu xa lúc nào cũng bắt nạt bạn, đặt biệt danh cho bạn, bắt cào cào thả vào cặp sách của bạn. Chỉ bởi vì… Cậu ấy muốn được ở bên bạn mà thôi! *** Mặc dù kì thi tốt nghiệp phổ thông đã kết thúc nhưng chuyện Vệ Bắc bỏ thi môn tiếng Anh đã nhanh chóng truyền đến tai tất cả các bạn học thông qua internet và điện thoại. Buổi tối Diệp Sơ lên QQ, thấy Lâm Mậu Mậu gửi một icon “kinh ngạc”. [Miêu Miêu]: Tớ nghe nói Vệ Bắc không thi môn Tiếng Anh (⊙o⊙)? [Mẹ A Bảo]: Hình như thế… [Miêu Miêu]: Đã xảy ra chuyện gì vậy? [Mẹ A Bảo]: Tớ không biết. [Miêu Miêu]: Không phải chứ? Cậu là bà xã của người ta mà không biết sao? [Mẹ A Bảo]: =;= [Miêu Miêu]: Cậu ta xong rồi, bỏ thi một môn quan trọng như thế! Tiếc quá, cậu ấy đã tiến bộ nhiều như thế, làm sao bây giờ đây? [Miêu Miêu]: Cậu ấy có học lại không nhỉ? [Miêu Miêu]: Học lại rất cực khổ đó…. ... Mời các bạn đón đọc Này! Buông Cô Ấy Ra của tác giả Ức Cẩm.
Yêu Không Bến Bờ - Bất Kinh Ngữ
Nếu như không thể yêu, ở gần hay xa đều là một sự giày vò. Đau khổ của chúng ta, bi thương của chúng ta, tội lỗi của chúng ta. Một mối tình thầm kín dâng trào dù biết hiểm nguy nhưng không thể thoát ra, một khoảng thời gian ảm đạm khiến người khác thơ thẩn bận tâm, một đám thiếu niên, một khuôn viên trường, vài mối tình mờ ám. Anh không bận tâm việc gặp gỡ em bằng cách nào, anh chỉ quan tâm có thể gặp được em trong biển người rộng lớn hay không. Trời đổ mưa, nhìn thấy cậu và một đám nam sinh bước ra từ sân vận động, áo thun trắng, quần bò ống rộng, đôi giày giản dị. Cũng không bật ô, mái tóc ngắn đen nhánh sáng lấp lánh, vài sợi tóc ướt rũ trên trán, nước mưa óng ánh chảy, rơi xuống giữa đôi chân mày, đôi mắt sau màn mưa dày đặc lạnh lẽo như hồ nước trong làn sương mờ, mưa rơi tứ tung. Bên cạnh thi thoảng có nữ sinh đi ngang qua, nhỏ tiếng nói: "Mau nhìn xem, Hứa Khả của học viện chính trị đó", "Ánh mắt thật sầu thương"... Rõ ràng cậu đang nói cười với người bên cạnh được chưa, Khương Doãn Nặc không nhịn được chớp chớp mắt, hi vọng có thể tìm được bóng dáng sầu muộn từ gương mặt đó. Nếu các người biết, cậu ta sống giống như một con ngựa giống, liệu còn có cảm giác như vậy nữa không? Cô từng có ý nghĩ độc ác như vậy. *** Hôm ấy, Khương Doãn Nặc bị Hứa Thụy Hoài gọi vào phòng bệnh. Người cô nhìn thấy là một ông già hai bên mái tóc hoa râm, đang ốm yếu nằm trên giường. Phòng bệnh đó vô cùng trống trải, tựa như dấu vết mọi sự sống đang càng ngày càng xa. Đó là bố của cô, người chí thân đã từng không hề hỏi han đến cô. Ông cho cô sinh mạng, cho cô sự đảm bảo sinh tồn, nhưng nhất định phải lấy đi tình cha con. Đó chính là ông ta. Mà hôm nay, trong tận sâu đáy lòng cô, trước sau vẫn tràn đầy sự thương hại và áy náy đối với ông. “Nặc Nặc,” ông khẽ gọi, “Con ngồi xuống đây, ngồi gần một chút.” Ông thân thiết và hòa nhã, cô cũng theo lời ngồi xuống bên giường của ông, thậm chí có hơi lo sợ. Ông hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô. Và cô cũng thật lòng an ủi ông. Cuộc trò chuyện êm ấm mà không lo nghĩ gì như vậy, hình như là lần đầu tiên cách đây từ lâu lắm, cô vừa kinh ngạc lại vừa khó thích ứng. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Bến Bờ của tác giả Bất Kinh Ngữ.
Tìm Kiếm Nam Chính
Luôn luôn có rất nhiều nam chính đẹp trai con nhà giàu mà không chịu hưởng thụ, bày đặt cùng nữ chính chơi trò bỏ trốn. Tổng giám đốc, công ty của ngươi cần ngươi. Hoàng tử, quốc gia của ngươi cần ngươi. Ma vương, ác ma của ngươi cần ngươi. Nhìn xem, tất cả đều bị nữ chính tẩy não rồi vứt lại cục diện rối rắm để cùng nhau chạy trốn!  Hạ Lưu đọc xong kịch bản thì không nhịn được mà cảm thấy đau đầu ———— Nam chính, ngươi phải trở về đi thôi. Truyện này còn có tên: ”Làm thế nào để đem nam chính bỏ trốn quay trở về.” 100 loại nam nhân, 100 cách thu phục khác nhau. Mỗi ngày đều phải tẩy não các nam chính. Nữ phụ như nàng thật là vất vả...!!!  Hôm nay lại phải tìm kiếm nam chính! … *** "Schreyer vì để Emily tiếp nhận chính mình, vứt lại thân phận vong linh pháp sư, chấp nhận bị cướp đoạt ma lực, trở thành một người bình thường." "Trở thành người thường Schreyer mất đi sức chiến đấu, bị người của quang minh thánh điện dùng hỏa hình thiêu đốt tại chỗ." "Thâm Uyên chi môn mất đi Schreyer áp chế nên tự mở ra, vô số vong linh tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, niên đại hắc ám bắt đầu diễn ra. Vì ngăn cản vong linh xâm nhập, ma pháp sư đã trở thành truyền thuyết sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." "Bad end " "Tôi có thể trách cứ lão không? Hửm?" Hạ Lưu "Cộp" một tiếng khép lại quyển sách thật dày, ngữ khí thực bình tĩnh, bất quá từ ngữ sau khi phát ra lại cố ý kéo dài. "Chúng ta là một tổ đội, ta nếu như bị lệnh cưỡng chế ngưng chức ngươi cũng không công tác tiếp được." Hệ thống quân rất có để khí uy hiếp Hạ Lưu, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy tựa hồ không tốt lắm, vì thế an ủi: "Chỉ cần giải quyết cái nhiện vụ cấp S này, tổ nghiệp vụ của chúng ta liền có thể đuổi theo Lý Cẩu Đản cách vách!" ... Mời các bạn đón đọc Tìm Kiếm Nam Chính của tác giả Bạch Y Tổng Công.