Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Là Đại Pháp Sư - Võng Lạc Kỵ Sĩ

Ta Là Đại Pháp Sư Võng Lạc Kỵ Sĩ Đầu đau quá a,ta cảm thấy đỉnh đầu như một cái bao lớn,cảm giác đau khổ không thể nói nên lời   Ai còn thảm hại hơn ta?, đang đi trên đường lại bị sét đánh trúng,mà rõ ràng trời đất còn đang sáng choang, thảm thật   Ta nhìn lại y phục bên duới, cũng may bộ y phục hàng hiệu mất công làm lụng hơn tháng trời mới mua được không chút tổn hại,bằng không tổn hại thật lớn đây.   Sau khi tự xem lại mình, ta nhìn xung quanh, lão thiên của ta,đây là đâu?, ta rõ ràng trước cửa nhà bị sét đánh trúng, sao hiện tại trước mắt lại là chốn hoang vu không người?   Ta đang mơ, chắc chắn vậy rồi,bị sét đánh trúng mà không có chút thương tổn sao?, đây chỉ là giấc mộng.   Ta đang tự nói với mình thì một âm thanh kinh thiên động địa dọa ta sợ đến nhẩy dựng lên “Đáng ghét,dám phá hỏng giấc mộng đẹp của lão tử ta,không biết ta là đệ nhất ác nam của trường trung học sao?”   Đột nhiên, hai nhân ảnh tự nhiên xuất hiện trước mặt ta, lại dọa ra giật mình lần nữa.   Ta liền chửi mắng một hồi, sau khi thư thái, nhìn lại hóa ra người phá hỏng giấc mơ đẹp của ta lại là hai lão gia hỏa   Ôi chao? nhìn hai lão gia hỏa này xem, y phục thì quái đản,râu thì quá rậm rạp, khuôn mặt lại hiện vẻ cổ quái, hiển nhiên đã lĩnh giáo bảnh lĩnh chửi nguời của bổn nhân.Hahaha, đáng đời, ai bảo nguơi khi không tự nhiên đến, trêu tức vào đệ nhất ác nam trường trung học ta.   Lão già râu dài mở mồm “hỗn tiểu tử,sao ngươi có thể xuyên qua kết giới của ta?, nói mau.”   Kết giới?, cái quái gì đây?, ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hai lão già này.hiển nhiên đầu óc hai lão có chút vấn đề, khả năng là chứng si ngốc của tuổi già, bổn nhân chính là yêu già thương trẻ, thôi vậy, bỏ qua cho lão.   Lão già râu đỏ đột nhiên nói “Xú tiểu tử,ngươi suy nghĩ lung tung gì vậy, cái gì/ai mắc chứng si ngốc tuổi già”   Gì?, sao lão biết?   Đột nhiên đầu ta đau đớn, trước mắt ta chỉ thấy một mầu đen tối, ẩn ước ta nghe lão gia hỏa nói “tiểu tử này quá kì quái, mang hắn về nghiên cứu sau”   Hôm nay còn tồi tệ hơn, ngay cả trong giấc mộng còn bị bắt nạt, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu thất,ta oán giận nghĩ   Lúc này ta không biết định mệnh của mình đã thay đổi từ đây.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân
Đời trước Phó Dung là tiểu thiếp của Túc vương , chuyên phòng độc sủng, đáng tiếc Túc vương đoản mệnh, nàng cũng vào lúc đang tìm chỗ dựa khác thì trùng sinh . Phó Dung mừng gần chết, trùng sinh được a, lần này nhất định muốn chọn gả cho nam nhân tốt nhất. Ai ngờ Túc vương đột nhiên quấn lấy, động tay động chân coi như thôi, còn muốn cưới nàng làm vương phi? Phó Dung thật lòng không nghĩ gả, Nàng không sợ hắn lạnh lùng ít nói... , nhưng nàng không nghĩ làm quả phụ a. Nhắc nhở: 1. Song trùng sinh, 1V1, HE. 2. Vương gia tự đại cùng mĩ nữ ích kỷ hàng phục lẫn nhau, không ngược nữ chủ. 3. Chủ đạo là sinh hoạt hạnh phúc thời vương phi, sủng hậu là điểm cuối. Cường cưới cường sủng, người xấu cũng sẽ có tình yêu. P/s: Chất lượng nội dung thì khỏi bàn thêm rồi. Đã có cả tá review - bao gồm của Hoa Ban; bạn nào rảnh mà muốn tìm hiểu thêm thì tự tìm đọc nhé ;) . Nam chính tuyệt đối sạch, vì trước nữ chính thì anh chẳng chạm được vào người khác giới nào cả, mà yêu nữ chính rồi lại dĩ nhiên càng không (kể cả sau khi chữa khỏi để ôm con gái của hai người ;) ) *** Đoan ngọ vừa qua, trời nóng lên. Từ Tấn để Phó Dung chuyển đến Du Nhiên cư mới sửa lại ở Lâm Hồ. Du Nhiên cư có 5 gian, trong viện cổ thụ sum xuê, gió hồ từ từ thổi vào qua cành lá, thổi cho băng trong bồn khí lạnh ở trong phòng tản ra, ở bên trong quả thật so Sùng Chính điện, Phượng Nghi cung mát mẻ hơn nhiều. Mai Hương đưa người đi thu thập, bảo đảm khắp nơi thích đáng, Phó Dung tự mình đi dạo một vòng, rất là vừa lòng. Nhớ thương mẹ chồng, trở về liền cùng Từ Tấn thương lượng: "Bên kia viện lớn, chúng ta cũng thỉnh mẫu thân cùng ở đi?" Giống những gia đình nhà cao cửa rộng bình dân, mấy đời cùng đường. Lúc đó nàng ghé vào trên người hắn, Từ Tấn thuận tay xoa da thịt nàng, "Khoe khoang nàng hiếu thuận hơn ta có phải không?" Hắn chỉ nhớ thương mấy mẹ con bọn họ, nhất thời quên mẫu thân, nàng lại nhớ được. Phó Dung nhìn hắn cười, da mặt vốn không mỏng, cùng Từ Tấn triệt để thổ lộ tình cảm rồi, càng thêm dầy, "Hoàng Thượng trong lòng đều là ta, chính sự quấn thân khó có lúc nhàn rỗi hiếu thuận mẹ chồng, ta đương nhiên phải thay Hoàng Thượng, như vậy Hoàng Thượng mới thật an tâm tiếp tục thương ta a." Không ai không thích a dua nịnh hót, triều đình trên trăm quan nịnh hót Từ Tấn nghe một chút cũng thôi, sẽ không để ở trong lòng, mấu chốt vẫn là nhìn người làm việc, nhưng Phó Dung chỗ này, hắn nghe không đủ, thích nhất nhìn mắt nàng câu nhân, nghe nàng lời ngon tiếng ngọt. "Nếu Nùng Nùng đã thay ta nghĩ được, ngày mai nàng đi chỗ nương tranh công đi, ta chỉ quản an tâm thương nàng." Ôm người hảo hảo trìu mến một phen, mồ hôi như mưa rơi. Ngày hôm sau Phó Dung ngủ no, dẫn A Tuyền A Bội đi thỉnh an Thái Hậu. "Hoàng tổ mẫu, ở cùng chúng ta." A Tuyền đi đường nói chuyện so đứa nhỏ bình thường nhanh nhẹn hơn, A Bội hiện chỉ biết gọi người, nhiều lắm một lần nói ba chữ, A Tuyền đã biết nói câu đơn giản. Ở Phượng Nghi cung được mẫu thân phân phó, trước mắt vừa thấy Thái Hậu, A Tuyền liền ôm cổ hoàng tổ mẫu, thúy thúy làm nũng. Thái Hậu không hiểu ý, hôn tiểu nha đầu một ngụm, "A Tuyền muốn ngủ cùng tổ mẫu?" A Tuyền chớp chớp mắt, cảm thấy ý tứ không kém bao nhiêu, liền gật gật đầu, "Cùng nhau ở!" Phó Dung buồn cười không nhịn được, lắclắc tay nhỏ A Bội, "A Bội nói cho hoàng tổ mẫu, chúng ta muốn chuyển đến đâu đi?" A Bội chỉ ra phía ngoài, mắt to ngập nước sáng ngời trong suốt , "Cá!" Thái Hậu lập tức hiểu, tiên đế mùa hè cũng từng mang nàng đi Du Nhiên cư nghỉ hè. ... Mời các bạn đón đọc Sủng Hậu Chi Lộ của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ - Tần Giản
Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ cũng không buông tha cho một con đường sống. Bởi vì, lòng tin của nàng đặt sai chỗ, kế mẫu, muội muội, nữ tử "tài đức" dối trá.. Bởi vì, nàng có thân phận cao quý mà bọn họ phải loại bỏ... Lúc táng thân dưới dòng nước sông, Âu Dương Noãn rít từ trong miệng ra từng chữ: “Nhật nguyệt ở trên, quỷ thần ở dưới, Âu Dương Noãn ta bị chết oan uổng, kiếp sau hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!" Bỗng chợ mở mắt, Âu Dương Noãn trở về năm mười hai tuổi, là năm nàng bị thương ở trán , cũng là năm mà đệ đệ thân sinh bị rơi xuống nước, chính là 3 năm trước khi nàng xuất giá… Cả đời này, hãy xem nàng thay đổi như chong chóng làm mưa làm gió, bảo vệ từng người thân yêu của nàng, diệt hết những kẻ bụng dạ khó lường, bước ra 1 mảnh kim quang huy hoàng của 1 đời người. *** Không biết vì sao, trong nháy mắt Âu Dương Noãn liền có chút không được tự nhiên. Nàng cùng Tiếu Thiên Diệp gặp mặt, cũng không làm ra hành động gì quá đáng, cũng không hề có hành vi phản bội. Nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà hơi hơi cúi thấp đầu, trên mặt thậm chí có chút nóng lên: “Chàng đã tỉnh, để ta đi gọi đại phu đến!” Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu, nói "Không cần! Ta không sao!” Âu Dương Noãn nhìn nhìn hắn, gật đầu thấp giọng nói: “Được!” Nói xong nàng lại mỉm cười an ủi nói: “Đại phu nói chỉ bị thương ngoài da, chàng không cần lo lắng!” Tiếu Trọng Hoa đột nhiên cầm lấy tay Âu Dương Noãn, môi giật giật tựa hồ như muốn nói gì đó. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Yến vương cùng Đổng trắc phi đến. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ của tác giả Tần Giản.
Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất
Lâm Tam Tư sau một giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện ra ba chuyện quan trọng sau: Cha mẹ nàng đúng ra phải được sống yên ổn khi về già thì lại bị nhốt vào đại lao. Trưởng tỷ là sủng phi ở hậu cung, vì bị hạ độc mà mất mạng. Lâm Tam Tư đang mang tâm trạng chờ gả thì lại phải làm nha hoàn hầu hạ thái tử! Kiếp này, nàng thề sẽ làm tốt ba chuyện đó là: Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, cứu người nhà ra ~ Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, hạnh phúc bình an một đời ~ Ôm đặt đùi của thái tử điện hạ, sinh em bé sinh em bé sinh em bé ~ Nam chính tuấn tú phúc hắc, nữ chính ngọt ngào đáng yêu ~ *** Sau hai tháng, kinh thành cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ thì lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành một hàng để nghênh đón. Lâm Tam Tư không biết rằng, mười ngày trước Hoắc Dực có nhận được tin báo nhắc hắn mau chóng trở về kinh, nhưng vì Lâm Tam Tư đang mang thai, không thể để xe ngựa quá xóc nảy, khi đi cũng phải chọn con đường đẹp nhất.Hoắc Dực không yên lòng bỏ nàng lại mà về kinh trước, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.Sau khi trở về, hắn liền lo cho Lâm Tam Tư xong rồi vào cung ngay, lúc này mới biết trong cung quả thật đã xảy chuyện lớn. Bệnh tình của hoàng đế rất nguy kịch, cần sắc phong người mới. Tin tức này ngoài thái hậu và những người tuyệt đối được tín nhiệm ra thì không có ai biết cả, ngay cả Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tốn nhiều công sức cũng không điều tra ra được. Bên trong tẩm cung Triều Dương điện, yên lặng đến mức không nghe thấy bất cứ tạp âm nào, mùi hương trầm quanh quẩn, phía sau tấm rèm, vị hoàng đế uy phong một thời của Nam Dạ lúc này đã vô cùng suy yếu. ... Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Đường của tác giả Đinh Đông Nhất.
Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc - Mộng Ngưng Tiểu Trúc
Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, non xanh chao đảo như say, đao quang kiếm ảnh cũng vì nàng tim đập! Người phương nào áo trắng bồng bềnh, dưới ánh trăng tiếng đàn mai quấn quýt, dùng chí khí hào hùng vạch nên đường Tam quốc Ai có đủ cầm tâm kiếm đảm, cười bạch mã tây phong? Mặc mưa gió đổi thay, ta tiêu dao tự tại; ai có thể dùng cây mơ nấu rượu, thiên hạ luận anh hùng? Quản chi bao đấng anh tài bị cuốn trôi hết thảy; lo gì chuyện ly biệt hợp tan, tiễn trăng đi trước gió trong về! Quay đầu đều vội vã *** Tào Tháo đã sớm về Lạc Dương, các loại phong thưởng cũng đã xong, Hoàng đế Lưu Hưởng không đợi mọi người mở miệng, cũng tự giác “vui vẻ” khen ngợi Tào Tháo hộ giá có công. Đáng thương cho Lưu Hiệp, không chỉ chết tha hương, người kế vị chính tay mình lập nên lại có tướng làm nô dịch, chắc hắn dưới cửu tuyền cũng bực mình hổ thẹn. Kỳ thật, Lưu Hưởng làm vậy là có nguyên nhân, phế hậu Tào phi trong Hoàng cung Hứa Đô cùng nhi tử của nàng đầu năm bệnh chết, tiểu hoàng tử bệnh chết trước, Tào phi nghe tin Lưu Hiệp chết, cũng theo sau tuẫn táng, trên đời này Lưu Hưởng chỉ còn lại người thân duy nhất là ta, bởi vì ta, hắn vội vàng lấy lòng Tào Tháo cũng chẳng có gì lạ, sau khi ta trở về nghe Tào Xung nói, Lưu Hưởng chủ động đề nghị trọng thưởng Tào Tháo, sao đó muốn Tào Tháo hạ lệnh cho ta sớm trở về Lạc Dương. Trong việc phong thưởng cho các đại thần, hắn dứt khoát không từ chối bất cứ đề nghị nào của Tào Tháo, thậm chí chủ động tăng cấp khen thưởng cho người của Tào gia, bởi vậy Tào Tháo rất hài lòng bỏ qua việc giám thị với hắn. Ha ha, Lưu Hưởng của ta tuyệt đối không ngốc! Ta cũng không ngờ, đã xa cách nhiều năm, lại trở thành Hoàng đế, Lưu Hưởng vẫn không muốn rời xa ta, đối với đề nghị của Tào Tháo phong cho ta một phong hào của hoàng thất, hắn không giấu nổi sự phấn khởi, lập tức đồng ý, còn nhân lúc Tào Tháo đề nghị xây phủ Hộ quốc phu nhân, chỉ định một nơi ở ngay cạnh Hoàng cung, chỉ thiếu để ta ở trong cung nữa thôi. Hơn nữa tiền xây nhà toàn bộ dùng quốc khố, cũng không biết Lưu Hưởng yêu cầu hay Tào Xung lấy việc công làm việc tư, cũng không ai phản đối, đến nhóm giám sử luôn luôn công chính cũng im lặng không nói gì. Ha ha, ta lời rồi! Đương nhiên, Tào Xung bọn họ biết tính ta, lại biết ta không ở Lạc Dương lâu, bởi vậy phủ viện xây cũng không quá hào nhoáng, thoạt nhìn có vẻ rất thư thái. Ta lúc này ngồi giữa sảnh đường cũng vô cùng thoải mái, biếng nhác vươn hai chân, đôi tay còn chưa hoàn toàn linh hoạt ôm lấy một vật nhỏ bé trong lòng, cười hì hì nhìn đám người tới thăm ta. ... Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc của tác giả Mộng Ngưng Tiểu Trúc.