Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Của Thịnh Hạ

Tên khác: Thịnh Hạ Chi Luyến Tác giả Mộng Tiêu Nhị hẳn là khá quen thuộc với các bạn đọc truyện hiện nay. Có bộ được đánh giá cao, có bộ không, tuy nhiên cá nhân mình cảm thấy tác phẩm “Tình yêu của Thịnh Hạ” và quyển trước của nó là “Mãi yêu em như vậy” của tác giả viết thực sự chắc tay. Nam chính là cậu ba nhà họ Nhậm - Nhậm Ngạn Đông chính là nam phụ trong bộ “Mãi yêu em như vậy”, người đã từng yêu đơn phương sâu sắc một cô gái khác, đến khi cô ấy kết hôn, anh buông tay.  Nữ chính Thịnh Hạ biết anh từ nhỏ, là hàng xóm của anh. Nhưng đến khi cô 5 tuổi, bố mẹ ly hôn, cô chuyển đi nơi khác. Lớn lên gặp lại anh, cô yêu thầm, rồi theo đuổi và tỏ tình. Bất ngờ thay, anh lại đồng ý! Hai người ở bên nhau hòa hợp và trầm lặng. Không cuồng nhiệt nhưng cũng không mâu thuẫn, không yêu đến chết đi sống lại nhưng cũng chẳng muốn rời nhau… Cô nghĩ vậy là đủ. Anh nghĩ vậy hơn cả đủ, anh sẽ cầu hôn cô. Nhưng rồi Thịnh Hạ phát hiện ra mối tình đơn phương nhiều năm sâu sắc của Nhậm Ngạn Đông. Là anh Ba lạnh lùng của cô đã từng nhất kiến chung tình, dâng cả tâm can cho một cô gái khác. Là khi hai người họ đã ở bên nhau nửa năm nhưng trong lòng anh vẫn còn vương vấn người ấy. Là cô, chỉ là thế thân, vì tên cô và cô gái đó trùng nhau một chữ “Hạ”. “Cô không phải.” Anh đã nói vậy, nhưng cô không tin, vì anh đã giấu cô rất nhiều chuyện, nên cô không tin anh nữa rồi.  Cô dứt khoát buông bỏ. Anh có đuổi theo không? Đuổi theo được đến đâu? Anh lạnh lùng như một núi băng như vậy, cô kiêu ngạo như một công chúa như vậy, đến cuối cùng, tình yêu của Thịnh Hạ có phải Nhậm Ngạn Đông? *** Nói cho đúng thì vấn đề giữa Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông không phải là mối tình đơn phương của anh hay hiểu lầm thế thân, mà là những chuyện vụn vặt và sâu xa hơn rất nhiều. Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng ít nói, có chuyện gì cũng chỉ lẳng lặng đi làm cho cô, anh không giải thích vì nghĩ rằng không cần làm cô bận tâm thêm nữa. Còn cô lại là tiểu công chúa Thịnh Hạ của Thịnh thị, nữ thần violin đầy fans hâm mộ. Cô kiêu ngạo là thế, nhưng thật ra trong lòng luôn rất tự ti và thiếu cảm giác an toàn do không ở bên cha mẹ từ nhỏ.  Anh không thể hiện, cô không thể biết anh có thực sự yêu cô hay không. Anh không nói gì, cô thấy đúng là giữa bọn họ không có chủ đề chung, không thể nói chuyện ríu rít không rời như những cặp tình nhân khác.  Cô có thể làm được gì? Cô có xuất thân cao, học thức giỏi, vẻ ngoài cực xinh đẹp, tài năng hơn người, tính tình lại khá tốt. Vùng vẫy thay đổi cái gì bây giờ? Anh cũng là hào môn thế gia, đẹp trai siêu cấp, tài giỏi trong kinh doanh, tiền đè chết người, sống quy củ chuẩn mực không có thói hư tật xấu. 34 tuổi, anh phải thay đổi bản thân ra sao đây? Những khoảng im lặng giữa hai người như những hạt cát nhỏ, chậm chạp, len lỏi mà cào xước trái tim và tình yêu của Thịnh Hạ. Cho đến ngày tình yêu ấy vỡ tan.  Thì ra, Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng là thế, Thịnh Hạ cô không nắm bắt được là thế, nhưng với một cô gái khác đã từng nồng nhiệt vô cùng, lao tâm khổ tứ, không tiếc công tiếc lòng.  Và chuyện này ai cũng biết, trừ Thịnh Hạ. Trừ tiểu công chúa ngây thơ sống ấm êm trong tòa lâu đài, cười mê man hạnh phúc cạnh chàng vương tử. Mà không ngờ rằng những người bên cạnh đang thầm thương xót cô. Thịnh Hạ không phải chỉ là một “bình hoa” như mọi người đều gọi, tình cảm này cô đặt vào cả mười phần trái tim và suy nghĩ. Vậy nên cô càng đau đớn.  “Em không thể tưởng tượng nếu tiếp tục ở bên anh ấy, mỗi ngày em sẽ như thế nào. Em sẽ nghĩ, được anh yêu là cảm giác gì? Được anh đặt ở trong lòng là sẽ có bao nhiêu hạnh phúc? Nếu ở bên người phụ nữ anh ấy yêu chắc chắn sẽ có những chuyện mà họ có thể nói không ngừng nhỉ? Anh ấy ở bên em, có phải vì em thích hợp làm vợ không, mang theo ra ngoài có chút thể diện? Em còn sẽ trở thành một người phụ nữ đa nghi, mỗi lúc anh ấy ra ngoài sẽ nghĩ xem anh đi đâu, gặp ai? Không chừng em còn có ý bới móc, cùng anh ấy thường xuyên cãi vã, xảy ra những mâu thuẫn không thể cứu vãn. Em không muốn mình biến thành một người phụ nữ thần kinh như vậy.” Thịnh Hạ là nàng công chúa kiêu ngạo. Thế nên, cô dứt khoát chia tay, để lại một Nhậm Ngạn Đông ngỡ ngàng sửng sốt. Bởi vì, ba ngày nữa, anh sẽ cầu hôn cô. Đoạn tình cảm cũ ấy anh đã buông tay lâu rồi, từ ngày gặp lại Thịnh Hạ anh đã chỉ còn nhìn thấy ánh sao trong mắt cô.  Nhưng hình như những người khác không cho là vậy. Vì anh lạnh lùng quá, động tâm một lần đã khó tin nổi, lại còn có lần thứ hai? Lại còn với một cô công chúa kiêu ngạo tùy hứng như vậy?  Thế nhưng, không ai hiểu, Thịnh Hạ là hơi ấm trong cuộc sống vốn cô độc lạnh lẽo của anh, là ánh sao trong đêm khuya ở New York, là cô gái của từng dòng suy nghĩ, từng nhịp đập nơi trái tim anh.  Anh có một cuộc sống quy củ, tính cách lạnh nhạt, chỉ có cô mới có thể chen vào làm rối lên quy luật ấy, chỉ có cô mỗi lần tùy hứng nói một câu mới có thể làm anh nghẹn lời đến nửa ngày. Không nói nhiều thì sao, không cuồng nhiệt thì sao, tình yêu của Nhậm Ngạn Đông, dù lạnh lùng đến đâu, cũng là dành cho Thịnh Hạ. Anh không buông tay, anh sửa lại từng vết vỡ trong tình yêu của Thịnh Hạ. Cô yêu anh đến vậy, cô dần dần sẽ mềm lòng… Nhưng không đơn giản như thế được đâu anh trai à. Anh giấu Thịnh Hạ nhiều chuyện như vậy, lâu như vậy, đến lúc anh phải trả giá rồi. *** Có lẽ số phận của những truyện mà nam phụ ở truyện khác lên làm nam chính là đều bị hắt hủi vài phần. Độc giả thích anh là nam phụ, thích anh yêu (đơn phương) nữ chính truyện kia, nhưng khi bước vào bộ truyện mới có anh làm nam chính thì lại tỏ vẻ không thích vì anh đã từng yêu người khác, không thích nhìn anh bên nhân vật nữ chính mới.  Vì thế “Tình đầu của Thịnh Hạ” khi được tác giả bắt đầu viết và cho ra mắt độc giả đã gặp phải rất nhiều ý kiến trái chiều và phản ứng dữ dội. Thế nhưng, qua từng con chữ, từng chương truyện, Mộng Tiêu Nhị đã dần chinh phục khán giả với một Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ chân thật cùng đáng yêu như vậy. Cá nhân mình thì rất thích truyện này. Bởi từ khi đọc “Mãi yêu em như vậy” mình đã thấy anh Nhậm là một người quá tốt, vượt chuẩn nam phụ 1000 lần, anh cần có một bộ riêng của chính anh, có một cô gái thuộc duy nhất của anh. Và cô gái ấy cần đủ tốt nữa. Và Thịnh Hạ cực tốt – đúng mẫu nữ chính yêu thích của mình luôn đó ạ.  Thêm nữa là tác giả viết khá chắc tay, nhiều chi tiết nhỏ mà tinh tế, giọng văn tự sự đều đều rất thấm thía. Hơn cả là không cẩu huyết linh tinh, không khóc lóc bỏ đi, điên cuồng hiểu nhầm này nọ, mà hai người họ đều cư xử trưởng thành, nói chia tay cũng rõ ràng, theo đuổi lại cũng minh bạch. Một bộ truyện được dụng tâm như thế, hy vọng mọi người đừng vì thành kiến mà ghét bỏ. Nội dung mình review có vẻ mang chút ngược nhưng mà mọi người yên tâm là vẫn sủng ngọt đến tận trời nhé. Hơn 10 chương đầu mình chỉ mong chị phát hiện ra nhanh nhanh điều anh che dấu mà ngược anh, ngược chết anh đi ý. Thế rồi, cũng đến lúc anh bị chị đá, rất hả hê. Khi anh theo đuổi lại chị thì một bầu trời hường phấn luôn á.  Mà từng suy nghĩ, hành động của anh khi muốn quay lại với chị rất thực tế và liên quan đến mâu thuẫn của hai người, chứ không phải theo đuổi kiểu ‘tặng hoa tặng quà lúc nào cũng ở bên em’ đâu. Mọi người gọi đó là sủng ngọt, nuông chiều, anh thì chẳng có khái niệm đó. Với anh, đó chỉ là những việc anh làm cho chị, chị cần gì, chị thích gì, anh làm cái đó. Nên kiểu như anh Ba càng làm mình thổn thức. Vì vậy, mong mọi người hãy ủng hộ truyện này thật nhiều để nhà nào đó có động lực edit hoàn nhé. Nhất là mấy phiên ngoại dễ thương lắm lắm ý.  _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Thương Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm lập tức tranh thủ dậm lại phấn cho Thịnh Hạ. Từ lớp kính hóa trang, Thịnh Hạ thấy người đại diện Mẫn Du đang hấp tấp đi đến. Vừa vội vàng một đêm, Mẫn Du cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi chút, cô dựa vào một bên kính hóa trang chụp cho Thịnh Hạ vài tấm hình, chuẩn bị cấp phúc lợi cho fan. "Cái người gì đâu mà môi mọng anh đào, đẹp tựa như tranh, thật muốn đoạt hồn nam nhân, không có người đàn ông nào có thể trụ vững." Mẫn Du chỉ thuận miệng khen một câu. Thịnh Hạ: "Tam ca có thể." Thợ trang điểm còn đang đứng đây nên Mẫn Du không tiện tranh cãi. Cô tiếp tục xem các bức ảnh vừa chụp. Tam ca, Nhậm lão tam, Nhậm Ngạn Đông. Mẫn Du từ nhỏ đã không hòa thuận với anh. Hiện tại cô cũng không ưa gù người đàn ông này, cô thường có câu cửa miệng để nói về tam ca: mình đây lúc nhỏ sao không đánh chết cậu ta? Tuy cô nể tình Thịnh Hạ đang quen anh ta, cô cũng không muốn nói xấu nhiều, chẳng qua cô vẫn giữ thành kiến như lúc nhỏ. Thịnh Hạ hỏi tiếp: "Anh ấy không tới à?" Mẫn Du bỗng chớp mắt một cái: "tới" Câu nói dối thiện ý không muốn để Thịnh Hạ bị phân tâm, ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đàn, nhưng cái nháy mắt chần chờ này đã bị Thịnh Hạ thu hết vào mắt. Cô tham gia đợt lưu diễn đàn độc tấu trong thời gian một năm rưỡi, trải dài tổng cộng mười quốc gia, 29 thành phố, 30 sân khấu lớn nhỏ. Từ trạm thứ nhất là Bắc Kinh, đến lúc kết thúc cũng là Bắc Kinh. 30 lần biểu diễn, Nhậm Ngạn Đông đến cổ vũ cô chỉ có 2 lần. Lần thứ ba là ở New York. Hôm nay là buổi diễn cuối trong đợt lưu diễn này, anh cũng không muốn đến. Còn năm phút nữa bắt đầu buổi biễn diễn, Thịnh Hạ nhìn lại mình trong gương, xem kỹ trang phục chỉnh tề, cô đem điện thoại giao cho Mẫn Du giữ và xoay người đi về hướng sân khấu. "Tam ca nhắn tin cho em." Mẫn Du cầm nhìn xuống di độngtrong tay. Thịnh Hạ dừng bước, xoay người: "Anh ấy nhắn gì?" Mẫn Du đọc tin nhắn: "Anh đến rồi." Thịnh Hạ: "Không cần trả lời." Mẫn Du làm dấu tay 'ok', "Bảo bối cố lên" Tư thế xoay người của cô vẫn mang nét kiêu ngạo, tự tin hướng về phía cầu thang sân khấu. Thịnh Hạ biểu diễn trước nay đều không cần người MC dẫn. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là dần dần an tĩnh. Một mình Thịnh Hạ đứng trên sân khấu, như chìm vào thế giới của riêng cô với tiếng đàn độc tấu. Trước mắt cô tựa như là một mảnh trời trống trải, một đại dương mênh mông cùng thảo nguyên bát ngát, nhưng đôi lúc là sa mạc hoang tàn. Thịnh Hạ vừa chiêu đãi cho cả khán phòng một bữa tiệc âm nhạc. Khi tiếng đàn vừa kết thúc cô bước về phía khán thính giả chào cảm tạ sau màn biểu diễncuối cùng kéo dài trong hai tiếng . Lúc này Mẫn Du ngồi ở dãy ghế cuối, bước nhanh về phía hậu trường ôm Thịnh Hạ, "30 buổi biểu diễn, hôm nay em đã đàn ở trạng thái tốt nhất." Cô trả lại điện thoại cho Thịnh Hạ. Điện thoại vừa lúc rung báo tin nhắn đến, là Nhậm Ngạn Đông: "anh còn tiệc xã giao, chắc đến khuya mới về, em về thì ngủ trước." Mẫn Du đang muốn hỏi cô có phải là NNĐ vừa nhắn tin, thì phía cửa bên hậu trường có người đi đến. Là mẹ của Thịnh Hạ, nhà báo Hạ (Hạ nữ sỹ), trong tay cầm một bó hoa hồng thật to. "Mẹ" Thịnh Hạ liền nhấn tắt màn hình điện thoại. Hạ nữ sĩ: "Là Ngạn Đông tặng con, cậu ta đang bận tiếp đãi một đoàn khách thương vụ. Lúc giữa tiệc cậu ta chạy ra cổ vũ cho con đến khi vừa kết thúc thì đã vội vã quay lại." Thịnh Hạ tiếp lấy bó hoa, đặt trên bàn trang điểm. Hạ nữ sĩ nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm, con và Mẫn Du về nhà trước đi. Mẹ cũng phải trở về để chuẩn bị cho buổi tọa đàm tài chính kinh tế ngày mai." Thịnh Hạ thuận miệng hỏi tiếp: "Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn mẹ à?" Hạ nữ sĩ: "không phải, là buổi talk show của kênh tạp chí kinh tế." Sau đo, bà hàn huyên với cô vài câu rồi vội vã rời đi. Mẹ cô là tốt nghiệp đại học tài chính, tiếp đó là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn tự trị. Cả cha mẹ cô đều rất bận, cô cũng hình thành thói quen độc lập từ sớm, không cảm thấy quá mất mát. Mẫn Du đưa áo khoát đến cho Thịnh Hạ: " Chị đưa em về." Thịnh Hạ phản đối: "Em tự về với tài xế được, chị cũng về sớm đi." Mẫn Du cùng cô cũng không quá khách khí, liền gọi điện thoại cho tài xế. Thịnh Hạ vừa về đến nhà đã là rạng sáng, tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng điện thoại vang lên, Mẫn Du gọi đến, cô chưa tỉnh hẳn, loáng thoáng không nghe rõ Mẫn Du nói gì. "Thịnh Hạ?" Mẫn Du không nghe lời đáp từ đt, cô đành phải cúp máy. Thịnh Hạ đang trong giấc mơ, mơ thấy nữ diễn viên nổi tiếng Thương Tử Tình đoạt lấy người đàn ông của cô. Với tính cách của cô, cô liền mang theo 50 người thủy quân*, 25 người đi thu thập Thương Tử Tình, 25 người thì theo cô trực tiếp băm Nhậm Ngạn Đông. Nhưng trong giấc mơ cô rất đau khổ, thương tâm mà nhìn NNĐ. Tin tức trong tài khoản WeChat nhấp nháy liên tục, làm cô bừng tỉnh khỏi ác mộng. Cô trợn mắt, đá một chân về phía bên cạnh trống không. Cô thức dậy trong hoảng hốt, chớp chớp mắt vẫn chưa thấy NNĐ về. Vừa rồi trong lúc nằm mơ, cô đã khóc rất nhiều, đưa tay lên sờ mặt vậy mà không phải khóc thật. Tuy nhiên giấc mộng như chân thật, cô tỉnh rồi mà cái đau thương vẫn còn vương vấn tâm trạng. Hôm nay quá mệt mỏi, cô vừa tắm xong đã leo lên giường ngủ, một nữa thân người không kịp phủ chăn. Cô sờ sờ góc chăn một bên vẫn cảm thấy lạnh lẽo như di chứng từ ác mộng. Cô ngẫm nghĩ về giấc mộng này, hiện thực là Thương Tử Tình vừa tranh cướp quyền phát ngôn kem dưỡng da, đại diện quảng cáo dù cô vừa mới ký hợp đồng xong, đến phút cuối lại thay đổi người. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Của Thịnh Hạ của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hai Phần Thân Quen
Khi còn trên đại học, Nguyễn Vân Kiều luôn cảm thấy cô và Lý Nghiên chỉ quen thân có hai phần. Trong trường học, fan nữ của anh hàng trăm hàng nghìn, là sinh viên ưu tú nắm trong tay vô số giải thưởng, mà cô chỉ là một đứa học cho có, danh tiếng cũng tệ, cả ngày chỉ chạy lăng xăng trong tổ kịch. Khác nhau một trời một vực, không hề có giao điểm. Hai phần thân quen còn sót lại kia là bởi vì… Cửa vừa đóng, rèm cửa bị kéo chặt, khoảnh khắc học sinh ngoan không khác gì chó dữ muốn cắn nuốt người. – – Sau khi tốt nghiệp, như người dưng nước lã. Nguyễn Vân Kiều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên CCTV [1].[1] CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (China Central Television). Trước sau như một, lạnh lùng kiêu ngạo, tiếc chữ như vàng. Mãi cho đến sau này, trong một buổi phỏng vấn sau trận đấu, có phóng viên nhiều chuyện hỏi: “Không biết người ưu tú như anh đã thích ai chưa?” Đồng đội đứng bên cạnh đều biết Lý Nghiên không thích trả lời vấn đề này, vừa định thay anh ngăn cản lại thấy anh cầm lấy micro, nhìn vào ống kính với ánh mắt thản nhiên: “Có, cô ấy tên là Nguyễn Vân Kiều.” Hotsearch ngay lập tức sôi trào. Trong sự kinh ngạc của người đại diện, Nguyễn Vân Kiều đỏ mặt gửi tin nhắn đầu tiên sau khi chia tay cho ai đó nằm chết dí trong danh sách bạn bè: “Không phải đã bảo chia tay vui vẻ à?” Nhà vô địch thế giới môn Đấu kiếm VS Nữ minh tinh một rổ scandal.[Từ quá khứ đến hiện tại, chúng ta chưa từng chia tay.] Tag: Đô thị tình duyên, Điềm văn Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, ai liên lạc trước là chó. Dàn ý: Quan tâm đến môn thể thao Đấu kiếm, cao (cấp) hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. *** Editor: Tắc Beta: Linh Lăng Cảm cúm đến ngày thứ ba, rốt cuộc Nguyễn Vân Kiều cũng uống một ít thuốc. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô nằm trên giường ngủ được một lát thì bị tiếng đập cửa đánh thức. Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua mảnh vá trên rèm chui vào phòng, tạo thành một chùm sáng dưới đất. Nguyễn Vân Kiều rời giường, khoác áo khoác rồi ra mở cửa. “Thế nào rồi, cậu có đỡ hơn chút nào không?” Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói đầy lo âu của người đứng bên ngoài. Đó là một cô gái mặc quần yếm, tóc ngắn, khuôn mặt tròn đầy, mũm mĩm, trông giống học sinh cấp ba. Nguyễn Vân Kiều ỉu xìu, ừ một tiếng. “Nhưng sắc mặt cậu trông không ổn lắm đâu, thuốc không có tác dụng à?” “Vừa uống không lâu, đợi lát nữa chắc sẽ có thôi.” “À... Thế cậu đừng đến căn-tin nữa, tôi mang một phần về cho cậu.” Nguyễn Vân Kiều kéo áo khoác lên, nói: “Hay tôi cứ đi cùng cậu đi, nằm trong phòng bí bách lắm.” “Thật à?” “Ừ.” Trước đây, Nguyễn Vân Kiều phần lớn đều mang đồ về ăn. Cô một thân một mình đã quen rồi. Nhưng hai tháng gần đây rất ít khi cô ăn cơm một mình, nguyên nhân là vì học kì này phải tích thêm tín chỉ nên cô đã gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm của trường, ở trong này quen biết Đồ Khuynh của khoa Ngoại ngữ. Cô gái này dường như không hề quan tâm đến những chuyện đàm tiếu xung quanh Nguyễn Vân Kiều, chăm chăm dính chặt lấy cô, mặc dù không ở cùng khoa nhưng bình thường vẫn chạy tới phòng tìm cô, quấn quýt rủ đi ăn. Đồ Khuynh tinh lực vô hạn, nhiệt huyết ngập tràn, Nguyễn Vân Kiều chẳng thể đỡ nổi, sau này cũng mặc kệ cô ấy. Sau khi ra khỏi kí túc xá, hai người đi tới căn tin. Trong trường có mấy cái căn-tin, gần kí túc xá của hai người nhất là căn tin số 3, có một quán ăn thuê trên tầng hai, là kiểu tự phục vụ. Salad rau quả ở đây ngon cực kì, Nguyễn Vân Kiều thường xuyên tới đây ăn. Vừa hay đang là giờ cơm, trong căn-tin hầu hết là sinh viên. Đồ Khuynh quẹt thẻ xong lập tức cầm kẹp cặp chạy về khu nhiều dầu muối, Nguyễn Vân Kiều đi theo phía sau, trơ mắt nhìn cô ấy dứt khoát, không chút do dự bỏ gà rán và tinh bột vào bát của mình. Cô im lặng nhìn một lát, quay đầu lấy cho mình một phần salad. “Cậu đã ốm mà còn ăn mấy thứ này à, không ăn một miếng gà rán cho tinh thần phấn chấn lên sao?” Đồ Khuynh nhìn khay đồ ăn của cô, hết sức đồng cảm. Nguyễn Vân Kiều nhìn sự khác biệt giữa hai người, trong khoảnh khắc có hơi do dự, nhưng nhớ tới cuối tuần còn một buổi casting quảng cáo, bàn tay duỗi ra cầm miếng gà rán lại thu về, nói với giọng khô khốc: “Thôi, thế giới của tôi không có gà rán.” “... Ờ.” Sau khi chọn xong đồ ăn, hai người đi tìm chỗ ngồi. Nhưng giờ này rất đông, ngó một vòng cũng không thấy bàn trống. Vào lúc hai người mặt ủ mày chau, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. “Vân Kiều! Nguyễn Vân Kiều! Tiểu Đồ! Bên này bên này!” Đồ Khuynh nghe tiếng nhìn sang, kinh ngạc vì nhìn thấy mấy người quen: “Đù, là mấy người chủ nhiệm câu lạc bộ kìa–” Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người của câu lạc bộ Đấu kiếm đang ngồi cạnh bàn ăn cách đó không xa. Người đang nhiệt tình vẫy tay với các cô tên là Lương Trác Dụ, thích khoe khoang, không ngại người lạ. Người có mái tóc hơi xoăn là chủ nhiệm của câu lạc bộ, Cao Sướng. Còn người còn lại... Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều hơi dừng lại trên người anh --- không ngờ đã về rồi. “Sao lại ngẩn ra thế, không tìm được chỗ đúng không, qua đây đê.” Lương Trác Dụ cực kì nhiệt tình, thấy người không nhúc nhích, không nói hai lời lập tức đứng lên kéo hai người tới bàn ăn: “Chúng tôi vẫn còn chỗ nè, vừa đẹp.” Cao Sướng - chủ nhiệm câu lạc bộ cũng mỉm cười, vẫy tay: “Tiểu Đồ, Vân Kiều, ăn chung đi.” Đồ Khuynh đã gia nhập câu lạc bộ từ năm nhất, rất quen thân với bọn họ, cho nên căn bản chẳng có gì xoắn xuýt, dứt khoát kéo cô đi tới: “Cũng may gặp mọi người, nếu không còn phải đi vài vòng quanh đây đó.” Cao Sướng: “Giờ này các cậu mới tới ăn thì nhiều người là phải rồi.” Đồ Khuynh: “Thì đó.” Sắp sửa vào thu mà quạt trong căn-tin vẫn đang xoay mòng mòng. Nguyễn Vân Kiều bị Đồ Khuynh kéo tới đây, sau khi ngồi xuống thì chỉnh lại áo khoác mỏng trên người. “Trời má, Vân Kiều cậu chỉ ăn một chút như vậy thôi à, cầm tinh con thỏ hở!” Lương Trác Dụ nhìn đống cỏ trong đĩa của cô, khiếp sợ không nguôi. Nguyễn Vân Kiều khách khí mỉm cười: “Hết cách rồi, thầy giáo nhìn chằm chằm, nặng thêm nửa cân cũng bị phạt.” Quả đúng là mắt ngọc mày ngài. Đôi mắt hồ ly trời sinh của Nguyễn Vân Kiều lộ ra vẻ quyến rũ như có như không, tùy tiện cười một cái mà như câu kéo người ta. Lương Trác Dụ thoáng rung rinh, lỡ mất vài nhịp mới vội vàng nói: “À đúng rồi, khoa Múa của các cậu khá đặc biệt. Nói đến cân nặng... anh Nghiên cũng thế đó, huấn luyện viên kiểm soát cân nặng của anh ấy rất chặt.” Dứt lời, cánh tay đụng vào người bên trên: “Đúng không anh Nghiên.” Lúc này Nguyễn Vân Kiều mới liếc sang, giống như chỉ khi có người nhắc tới thì cô mới nhìn sang một cái. Ánh mắt vừa đưa lại như chạm phải tầm mắt với người ngồi đối diện. Người nọ mặc áo khoác thể thao cổ đứng màu trắng, gò má tuấn tú, đường nét nghiêm nghị, lẳng lặng ngồi đó. Anh vẫn không mở miệng nói chuyện, khi bị Lương Trác Dụ cua đến mới nhàn nhạt đáp một tiếng. Nhưng hiển nhiên anh không hề có hứng thú với chủ đề này, ánh mắt hai người chỉ khẽ chạm vài giây rồi lại thu về. “Vậy là đúng rồi, vận động viên của đội tuyển quốc gia đều như vậy.” Đồ Khuynh tiếp tục chủ đề này, nhìn về phía nam sinh kiệm lời kia, nói: “Đúng rồi, chúc mừng nha, lần này giành được huy chương vàng cá nhân Giải vô địch thế giới.” Nam sinh gật đầu với Đồ Khuynh, nói: “Cảm ơn.” “Không cần không cần, tôi đã xem trực tiếp trận đấu rồi, đỉnh lắm! Cực đỉnh!” Nói xong, Đồ Khuynh như nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nói với Nguyễn Vân Kiều: “À phải rồi, học kỳ này cậu mới gia nhập vào câu lạc bộ, chắc chưa nhìn thấy vị đại thần của câu lạc bộ chúng ta bao giờ ha?!” Đôi đũa Nguyễn Vân Kiều đang cầm chợt khựng lại: “...” “Đúng ha, để tôi giới thiệu nhé!” Lương Trác Dụ tích cực trở thành chuyên gia quan hệ công chúng, chỉ vào người bên cạnh, nói: “Vân Kiều, đây là Lý Nghiên, vị phó chủ nhiệm thâm tàng bất lộ của câu lạc bộ chúng ta.” Hết câu lại đụng vào vai Lý Nghiên, cười hì hì: “Anh Nghiên, đây là thành viên mới của chúng ta, học kỳ này mới vào. Khoa Múa năm hai, Nguyễn Vân Kiều.” Lý Nghiên dừng vài giây, nhìn lại lần nữa. Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều khẽ xệ xuống: “À... tôi biết, nghe danh đã lâu ~” Lương Trác Dụ nghiêng đầu về phía Lý Nghiên, hỏi: “Anh Nghiên, có phải cậu cũng biết cô ấy không? Đại mỹ nữ khoa Múa đấy.” Mặt Lý Nghiên không có biểu tình gì, đôi mắt tuyệt đẹp ngày thường lộ vẻ nhàn nhạt, ôn hòa, nhưng lại sinh ra cảm giác uy nghiêm kì quái. Lương Trác Dụ nhận được tín hiệu trong đôi mắt anh, lập tức ngậm miệng, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lên, xoa dịu bầu không khí: “Gì nhỉ, mọi người đều cùng một câu lạc bộ, chẳng mấy chốc sẽ thân nhau, Vân Kiều, đừng câu nệ nha, nhất định đừng câu nệ đó.” Chủ nhiệm câu lạc bộ Cao Sướng ngắt lời anh ta: “Cậu nói ít vài câu thì người ta sẽ không câu nệ nữa đâu.” “Tôi muốn phá vỡ ngại ngùng mà-” Nguyễn Vân Kiều cười cười, không tiếp lời mà cúi đầu ăn cơm. Sau đó trên bàn ăn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, hầu hết là ba người kia nói. Thỉnh thoảng Nguyễn Vân Kiều bị Lương Trác Dụ hỏi mới trả lời đôi ba câu. Mà ngoài câu nói lúc mới gặp, Lý Nghiên im lặng từ đầu đến cuối. Sau bữa ăn, Nguyễn Vân Kiều, Đồ Khuynh tạm biệt ba người kia, đi về phòng mình. “Con bà nó con bà nó! Hôm nay tới căn-tin là chuẩn chỉ rồi, không ngờ lại gặp được Lý Nghiên! Học kỳ này khai giảng được hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trong trường đấy.” Miệng Đồ Khuynh líu lo, khó nén sự kích động trong lòng. Như vậy cũng bình thường, nhắc tới Lý Nghiên ngành Quản trị kinh doanh, nữ sinh trong trường chỉ có vài người không kích động. Người này không chỉ bề ngoài đẹp, ngay cả thành tích cũng tốt, gia cảnh tốt, còn là một tuyển thủ vì quốc gia, vì trường học giành được vô số giải quán quân. Vì vậy mặc dù tính tình anh có hơi nhạt nhẽo... nhưng vẫn có một nhóm “fan trung thành” mắt hình trái tim đi theo phía sau. “... Vâng vâng.” Bởi vì bị cảm, Nguyễn Vân Kiều cũng chẳng có tinh thần. Nhưng cảm xúc của Đồ Khuynh lại vô cùng tràn đầy: “Cậu không biết trận cuối cùng của Giải vô địch thế giới k1ch thich thế nào đâu, quả thực là đòn phản công một kiếm đứt cổ! Phó chủ nhiệm câu lạc bộ chúng ta quá đỉnh, chu choa mạ ơi, cậu có thể đi xem bản chiếu lại, đỉnh lắm luôn ấy.” Cả đường đi, Đồ Khuynh mỗi giây mỗi phút đều nhắc đến thời khắc tỏa sáng của Lý Nghiên, gần đến cửa kí túc xá vẫn còn tích cực đề cử cho cô. Nguyễn Vân Kiều nghe đến nhức cả đầu, phải lập lời thề khi về phòng nhất định sẽ lập tức đi tìm bản chiếu lại thì mới được thả đi. Nhưng cửa vừa đóng, cô đã leo lên giường ngủ đến quên trời quên đất. Lý Nghiên gì đó, thi đấu gì đó, tất cả đều không quan trọng bằng việc ngủ. Lúc sau tỉnh lại là vì tiếng chuông điện thoại. Mắt Nguyễn Vân Kiều còn chưa mở ra đã ấn nhận cuộc gọi: “Alo...” “Không đi học à?” Thật ra người ở đầu dây bên kia đã khẳng định chứ không phải đặt câu hỏi. Nghe thấy giọng nói bên trong, tính gắt ngủ của Nguyễn Vân Kiều tăng thêm: “Bùng rồi.” Đối phương im lặng vài giây: “Tới cổng trường đi.” Cơ thể Nguyễn Vân Kiều không thoải mái, tính tình cũng theo đó không mấy kiên nhẫn: “Không đến.” “Có việc.” “Có việc thì nói đi.” “Tới đây.” Người bên kia còn thiếu kiên nhẫn hơn cô, sau khi nói xong câu này lập tức cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút” trong điện thoại, Nguyễn Vân Kiều mở mắt ra. Má... điện thoại của ai thế. Tháng Mười vừa qua, thời tiết chuyển lạnh, hơn nữa trước đó không lâu vừa đổ một trận mưa lớn, do đó không khí vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo. Bên cạnh con đường lớn đi tới cổng trường trồng hai hàng ngô đồng, lá cây bắt đầu úa vàng rơi xuống đường, bởi vì dính nước mưa, khi dẫm lên đều mang theo tiếng “xột xoạt”. Nguyễn Vân Kiều kéo chặt áo khoác, lúc tới cổng trường học, cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đang đỗ trong bãi đậu xe cách đó không xa. Cô khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh ghế tài xế, kéo cửa ra rồi ngồi vào: “Tôi đang ngủ đấy, cậu có chuyện gì nhất định phải nói trước mặt à.” Bởi vì ngủ quá lâu, cộng thêm đang bị cảm, giọng nói hơi khàn khàn. “Cậu khó chịu?” Người ngồi ghế tài xế hỏi. “Vốn dĩ rất thoải mái, nhưng cậu cúp điện thoại của tôi, tôi không thoải mái nữa rồi.” Bàn tay Nguyễn Vân Kiều nắm lại, chống lên mặt, thoải mái nói sự khó chịu trong lòng ra: “Giỏi lắm, quán quân rất giỏi, về cũng không nói một tiếng, tốc độ cúp điện thoại cũng không ai sánh bằng.” Người ngồi trên ghế lái vẫn mặc áo khoác thể thao màu trắng như lúc ngồi ăn trưa, nghe thấy giọng điệu quái gở của cô cũng không có phản ứng, chỉ có điều khi ánh mắt quét qua, trong con ngươi dường như phủ lên một tầng thủy tinh lạnh lẽo. “Nguyễn Vân Kiều.” Anh gọi tên cô, mang theo ý cảnh cáo. Nguyễn Vân Kiều không thích bộ dạng này, khẽ “hừ” một tiếng, liếc xéo anh: “Làm sao... Cậu nói nhanh lên, có chuyện gì.” Khi nhìn người khác, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, vừa ngạo mạn lại mang theo vài phần xinh đẹp. Đôi mắt Lý Nghiên nheo lại, không lên tiếng, dứt khoát khởi động xe. Nguyễn Vân Kiều lập tức ngồi thẳng lên: “Ơ? Đi đâu thế, không phải cậu có chuyện muốn nói à.” “Về rồi nói, không lẽ ở đây?” Anh không cho cô cơ hội từ chối, giọng nói lạnh lùng vừa dứt, xe cũng đã rẽ vào đường cái. Trường học trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa, Nguyễn Vân Kiều ngoái đầu nhìn ra cửa ra xe, vẫn hơi buồn ngủ. Cũng phải, cổng trường người đến người đi, nhìn thấy bọn họ cũng không ổn. Dù sao thì hai người cũng là “tình yêu trong tối”. Mời các bạn mượn đọc sách Hai Phần Thân Quen của tác giả Lục Manh Tinh.
Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi
Khương Minh Chi là nữ diễn viên trẻ đỉnh lưu trong giới giải trí, vừa có nhan sắc vừa có thực lực, scandal và tư liệu đen cùng bay tới tấp, mười ngày thì lên hot search hết chín ngày. Hot search gần đây nhất là #Khương Minh Chi đã kết hôn#. Hội fan sốc nặng, anti-fan chấn động, ai nấy đều xắn tay áo lên muốn đào bới xem người đàn ông đó là ai, người tiết lộ tin tức lại tiếp tục phao tin: Chồng là Lộ Khiêm. “...” Tinh thần hóng hớt của quần chúng ăn dưa suy sụp như chim muông tan tác, nhà tư bản cổ hủ Lộ Khiêm lạnh lùng, vô tình, khắt khe, kiêu căng, trong mắt anh giới giải trí vĩnh viễn là một nơi tầm thường thấp kém, anh chỉ có một lần lộ diện duy nhất, ấy là lúc đá cô em gái theo đuổi thần tượng về cổng lớn nhà họ Lộ. Sau đó toàn bộ giới giải trí đều cảm thán Khương Minh Chi chọn sai đối tượng sao tác, sẽ dính phải combo ngầm tuyết tàng, phong sát, chửi bới. Cho đến khi, trong một chương trình về tình cảm nào đó, Khương Minh Chi vẫn chưa bị phong sát nhắc tới chuyện vợ chồng không hợp nhau nên ly hôn, giữa chừng bị một người thần bí kéo vào hậu trường. Qua microphone thu âm, giọng nói khiến người ta vô cùng rung động của một người đàn ông cất lên: “Chúng ta ngoại trừ xx (tắt tiếng) thì có chỗ nào không hợp?” Bình luận chạy ngang màn hình:??? Chúng tôi cũng muốn biết cụ thể không hợp như thế nào. Người bạn bên kia, bạn đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế là vì có chuyện gì xảy ra? Hay lắm, thế mà scandal lại là thật. *** Nhân vật chính: Khương Minh Chi. Một câu giới thiệu tóm tắt: Cả thế giới đều chờ đôi vợ chồng ẩn hôn HE. Dàn ý: Yêu quý cuộc sống. *** Đối với các bạn có theo dõi showbiz thì những sự kiện như sao nào lén lút yêu đương, sao nào lén lút kết hôn, một khi bị paparazzi đào ra đều là những trận hít drama nổ phổi của cư dân mạng. Cảm giác khi đọc “Đỉnh lưu ẩn hôn lật xe rồi” chính là chương nào cũng được hít drama muốn no bụng, mỗi ngày đối với Khương Minh Chi đều là một ngày thật “Nhục”-  Tại sao người lật xe luôn là cô! Khương Minh Chi từng cãi lời gia đình lén đăng ký thi vào trường điện ảnh, debut làm diễn viên. Thuở ấy Khương Minh Chi ngây ngô đồng ý hợp tác xào cp với nam chính của phim, sau đó do cô từ chối lời mời ‘Phim giả thành thật’ của tên diễn viên đóng nam chính kia, tên thối tha đó tức tối cắn ngược lại cô, vu cho cô phụ bạc, fan cp chuyển thành anti Khương Minh Chi để bảo vệ anh ta. Sự nghiệp vốn sẽ suôn sẻ nếu như không có tra nam kia, Khương Minh Chi phải gánh chịu điều tiếng từ cộng đồng mạng một cách oan uổng, lên sân khấu phải chịu cả một ‘biển đen’ và tiếng hô ‘Khương Minh Chi cút đi’. Nản lòng thoái chí, Khương Minh Chi ra nước ngoài du lịch, tình cờ sao đấy là cơ duyên cho cô và Lộ Khiêm gặp nhau. Có lẽ là nóng đầu, có lẽ là nông nổi, hai người vội vàng kết hôn với nhau chỉ sau ba ngày gặp gỡ, chưa biết hoàn cảnh của nhau cũng chẳng biết đối phương thuộc quốc tịch gì. Sau khi về nước và tìm hiểu kỹ càng lai lịch của đối phương, Khương Minh Chi đã nghĩ hai người sẽ ly hôn sớm thôi. Vì Lộ Khiêm nổi danh ghét bỏ giới giải trí, biết cô vợ kết hôn vội vàng của mình lại là diễn viên chịu nhiều tiếng xấu thì sao anh chịu cho được. Lộ Khiêm là cậu hai nhà họ Lộ ở Cảng Thành, gia tộc lâu đời chuyên kinh doanh về bất động sản, s òng b ạc và khách sạn, là tư bản thứ thiệt. Anh nổi danh trên mạng không phải vì nhan sắc - truyền thông không chụp được mà cũng không dám chụp anh, anh nổi danh vì chuyện bắt em gái cùng cha khác mẹ liên hôn, vô tình máu lạnh với cô em được người mẹ kế là diễn viên sinh ra. Thật ra trong chuyện này Lộ Khiêm có lý lẽ của mình, người chồng anh chọn cho em gái không có gì để chê, có tài có sắc có gia tộc chống lưng, tình yêu có quan trọng không? Cô em gái là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không lẽ cứ để con bé tự do yêu đương rồi sa đà vào tình yêu với bảo vệ hay vệ sĩ như những câu chuyện thường thấy hay sao? Nhưng mà trong chuyện này anh rất độc đoán, anh mà không có vầng sáng nhân vật chính thì không ai cứu anh được ván này. Cũng may là lần này Lộ Khiêm đánh cược đúng, cuối cùng em gái anh cũng có được một cuộc hôn nhân viên mãn, nếu không thì anh đã có một vết nhơ trong bộ truyện này rồi. Nhưng Khương Minh Chi không ngờ cuộc hôn nhân bí mật của cô và Lộ Khiêm kéo dài tận ba năm, mỗi người ở một phương lâu lắm mới gặp một lần, nhưng lại không ly hôn, đến nỗi Khương Minh Chi sắp quên mất mình còn có một ông chồng, cho đến khi Khương Minh Chi nói đến thì Lộ Khiêm cũng không muốn ly hôn. “Ví dụ như một trong hai vợ chồng p hạm t ội nghiêm trọng chịu hình phạt, hoặc là ví dụ gặp phải thiên tai không thể lường trước, chỉ còn một người sống sót.” Nếu không thì không ly hôn nhé. *** Sau ba năm kể từ ngày bị bạo lực mạng trầm trọng, Khương Minh Chi lấy lại được hào quang, trở thành diễn viên hàng đầu. Fan vẫn lo lắng chị gái nhà mình độc thân mãn kiếp, quay chương trình ở nhà còn phải tự sửa ống nước nom cô đơn đáng thương mà lại buồn cười vô cùng. Cho đến năm nay Lộ Khiêm chuyển hướng công tác mở rộng sang thị trường Đại Lục, cuối cùng hai người cũng chính thức sống chung sau mấy năm kết hôn. Năm nay Khương Minh Chi có quay chương trình ở nhà cũng cố hết sức giấu dấu vết tồn tại của Lộ Khiêm đi, nhưng mà không giấu được con mắt của ekip, may là không phải phát sóng trực tiếp đấy. Nếu đã không muốn ly hôn, cũng đã có tình cảm với nhau thì công khai là chuyện tất yếu, hơn hết là Lộ Khiêm cứ hay đòi danh phận nữa. Tình cảm của hai người dành cho nhau có lẽ đã ươm mầm từ câu hỏi ‘Kết hôn không?’ ở Los Angeles, từ những lúc Lộ Khiêm chọn ‘về nhà’, từ ý định không hề muốn ly hôn, muốn công khai dẫn người về nhà. Dần dà theo năm tháng, khi hai người có tình cảm với nhau thì Khương Minh Chi cũng không dám dẫn anh về nhà công khai, vì hai gia đình có xung đột về quan niệm. Gia đình Khương Minh Chi có truyền thống cách mạng, đặt yêu nước lễ nghĩa liêm sỉ lên hàng đầu, cực kỳ không thích những kẻ tư bản, xui rủi là dạo đó Lộ Khiêm còn phụ trách một mảnh đất ở ngay Bình Thành - neo giá chờ bán giá cao, nên Khương Minh Chi càng rén hơn, cô sợ dẫn anh về phải quỳ từ cửa quỳ vào. Vì thế cả hai cũng có những lúc xung đột, mâu thuẫn, nhưng cuối cùng là Lộ Khiêm chấp nhận lùi một bước để có thể đi vào của nhà họ Khương - chứ không phải quỳ. Khương Minh Chi không muốn chỗ dựa và không cần chỗ dựa nhưng Lộ Khiêm luôn là chỗ dựa âm thầm của cô, nuông chiều nhưng không vồn vã, đặc biệt “tư bản là phải lấy lãi”. Khương Minh Chi muốn công khai tuần tự, công khai có bạn trai trước rồi lại tính công khai kết hôn sau, cô đăng ảnh hai bàn tay nắm chặt vào nhau tuyên bố có người yêu, có fan chúc mừng, có người thì tưởng Khương Minh Chi cô đơn lâu quá nên tuyên bố thế cho đỡ tủi. Khương Minh Chi: ? Có kẻ phao tin người yêu của Khương Minh Chi là Lộ Khiêm, là tư bản, là bao nuôi, là quan hệ mờ ám. Dân mạng: Điêu, Lộ Khiêm ghét giới giải trí như gì, không thấy nữ diễn viên ABC xào tin với anh ta vừa nhận văn bản của luật sư sao. Chưa được bao lâu thì Khương Minh Chi lật xe, hot search #Khương Minh Chi kết hôn #Khương Minh Chi x Lộ Khiêm treo cả mấy ngày. Vả đôm đốp vào mặt cư dân mạng. Khi tình cảm với Lộ Khiêm được công bố, fan của cô vừa mừng vừa lo, fan sự nghiệp sợ cô gả vào nhà họ Lộ sẽ phải giải nghệ, chấm dứt cuộc đời diễn viên lộ mặt lộ mày về nhà làm bà chủ giàu sang. Nhưng cuộc đời Khương Minh Chi là một chuỗi sự kiện tấu hề, cô muốn trấn an fan của mình, cô thông báo mình đang chuẩn bị thử vai - blogger kiểu: “Khương Minh Chi đang chuẩn bị thử vai cho bộ phim mới, nghi vấn giấc mộng nhà giàu tan vỡ, không rõ tiến triển tình cảm với Lộ Khiêm thế nào.” Khương Minh Chi: ? “Cô bày tỏ mình vẫn đang cố gắng làm việc, trong mắt bọn họ lại thành bị Lộ Khiêm vứt bỏ, tình cảm tan vỡ mới không thể không quay lại đi làm công. Cứ như bây giờ trước mặt cô chỉ có hai con đường, nếu muốn gả vào nhà họ Lộ thì phải giải nghệ, nếu muốn tiếp tục làm nghệ sĩ thì đừng hòng gả vào nhà họ Lộ.” Ma An viết về giới giải trí thì mình đã đọc đến bộ thứ ba rồi, tuy cùng chủ đề nhưng không hề trùng lặp, nét riêng rất rõ ràng so với những bộ showbiz một màu thường thấy. Cốt truyện hài hước và dễ thương này xứng đáng được bạn đọc thử. *Thêm chút ngoại truyện cảnh hai người gặp nhau ở nước ngoài, dở khóc dở cười: Lộ Khiêm nhìn người phụ nữ gầy yếu thấp hơn anh một cái đầu từ trên cao xuống, giọng điệu không cao không thấp, bình tĩnh mà khẩn thiết: “Đúng vậy. Ba phút trước, quý cô này thực hiện công kích cực kỳ hung hãn và tàn bạo với tôi.” “Vì thế tôi bất đắc dĩ mới tạm thời hạn chế hành động của cô ấy để đảm bảo tính mạng của mình được an toàn, không bị uy hiếp.” Khương Minh Chi: ??? Công kích cực kỳ hung hãn và tàn bạo? Uy hiếp an toàn tính mạng? Wqnmd! (Tôi đ*t m* anh!) Cô tức muốn nôn, cánh tay còn bị bắt chéo sau lưng, vì thế cô nhảy dựng lên đá tiếp. Lộ Khiêm lùi về sau lần nữa: “Giống thế này đây.” ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lê *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Gần đây, một căn phòng ở tầng cao nhất, đắt nhất từ trước đến nay ở bệnh viện tư tại thành phố S được bao luôn nguyên tầng, tầng cao nhất ấy được bảo vệ an toàn nghiêm ngặt một cách lạ thường, vụ kết hôn thương mại thế kỷ chấn động Cảng Thành và thành phố S vào ba năm trước cuối cùng cũng kết thúc bằng việc thiên kim nhà họ Lộ - Lộ Lê bình an có thai sinh con. Sinh mạng mới ấy vừa ra đời, liên tục có bạn bè họ hàng gần xa đến thăm, bạn bè thân thích của nhà họ Trì ở bản địa thành phố S tới hết đợt này đến đợt khác, còn phía nhà họ Lộ ở Cảng Thành, trừ vợ chồng nhà họ Lộ đến thăm con gái vào một tuần trước ngày dự sinh thì chỉ có ngày hôm nay, một người đàn ông kín tiếng đến căn phòng ở tầng cao nhất thăm hỏi. Vệ sĩ dùng bộ đàm nhỏ giọng thông báo với cấp trên, chốc lát sau, bố của bé con mới chào đời đi ra khỏi đó. Cả người Trì Thầm Yến đều được bao bọc bởi niềm vui mới lên chức bố, vì làm ông bố bỉm sữa mấy ngày mà trên người hơi ám mùi sữa bột, anh ấy nhìn thấy Lộ Khiêm lần đầu tới thăm, nghĩ lại vừa nãy Lộ Lê nghe tin Lộ Khiêm đến thăm thì nhào vào lòng anh ấy thì lông mày anh ấy bỗng nhíu lại. Lộ Khiêm là anh trai cùng bố khác mẹ của Lộ Lê, cũng là sự tồn tại mà từ nhỏ Lộ Lê đã sợ hãi, từ trước đến nay tình cảm giữa anh em khác mẹ trong nhà giàu quyền thế ở Cảng Thành cực kỳ lạnh nhạt, giống như ba năm trước, vì chuyện làm ăn và thị trường mà cậu hai nhà họ Lộ - Lộ Khiêm một mình bày tính và sắp xếp, gả đứa em gái cùng bố khác mẹ của mình cho thái tử nhà họ Trì khi họ chưa từng gặp mặt. Tin tức nhà họ Trì ở thành phố S và nhà họ Lộ ở Cảng Thành làm thông gia được tung ra thì vô cùng chấn động, có phóng viên Cảng Thành từng chụp được cảnh cô chủ nhà họ Lộ sắp kết hôn, ngồi phía sau chiếc xe sang trọng đỏ mắt lau nước mắt, nhưng trong mắt cậu chủ kiêu ngạo nhà họ Lộ, cô em gái do mẹ kế là một diễn viên có tên tuổi trong giới giải trí sinh ra lau đi bao nhiêu nước mắt thì với anh đó đều là chuyện vô bổ. Lễ cưới liên hôn được tiến hành như thường lệ, cho dù chú rể, cô dâu trong hôn lễ đều tỏ ra xa lạ với đối phương ở từng chi tiết nhỏ. Nhưng hôm nay, Lộ Lê từng ngồi trên xe lặng lẽ lau nước mắt đã sinh một đứa nhóc với người chồng liên hôn kia, cuối cùng người anh khác mẹ nhà họ Lộ cũng đến thăm một lần nữa. Hai người đàn ông khách sáo bắt tay nhau. Lộ Khiêm nói với Trì Thầm Yến: “Chúc mừng.” ... Trong gian phòng mẹ và bé màu hồng, TV đang phát tin tức thời sự, bé con mới ra đời vừa uống sữa xong, đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi nhỏ. Lộ Lê ngồi ngay ngắn trên giường mình, mắt nhìn chằm chằm TV nhưng khóe mắt lại bay về phía chiếc nôi. Lộ Khiêm nhìn nhóc con ngủ say trong nôi: “Đặt tên chưa?” Trì Thầm Yến dịu dàng nhìn cậu con trai của mình, dùng ngón tay vu0t ve khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Tên chính thức thì chưa có, còn nhũ danh... Là Trì Đáo Đáo.” Vừa nghe thấy nhũ danh “Trì Đáo Đáo”, Lộ Khiêm quay người nhìn cái người mới làm mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường. Không cần nghĩ cũng biết nhũ danh này do ai đặt. Lộ Lê chạm phải ánh mắt Lộ Khiêm thì lập tức run lên một cái, mặc dù đã kết hôn có chồng làm chỗ dựa nhưng khi đối diện với người anh cùng bố khác mẹ thì cô ấy vẫn thấy sợ theo thói quen: “Bởi vì, bởi vì bé yêu ra đời muộn một tuần so với ngày dự sinh, đến muộn nên gọi là Trì Đáo Đáo.” Cũng may Lộ Khiêm nghe xong hình như cũng không chê ý nghĩa của cái tên này, anh gật đầu. Trì Thầm Yến: “Muốn bế thử không?” Lô Khiêm: “Thôi.” Lần này Lộ Khiêm tới thăm cháu trai không đến tay không mà có mang theo quà, là hai con ngựa con thuần chủng vừa ra đời không bao lâu, bây giờ vẫn đang nuôi dưỡng ở trại ngựa. Tuổi thọ của ngựa có thể lên đến năm mươi, hai con ngựa con sẽ lớn lên cùng Trì Đáo Đáo, đến khi Trì Đáo Đáo lớn hơn một chút sẽ có thể học cưỡi ngựa. Lộ Lê nghe thấy quà của Lộ Khiêm thì ngẩn người, sau đó tươi cười: “Em cảm ơn anh.” Bạn nhỏ Trì Đáo Đáo sinh ra được mấy ngày đã nhận không biết bao nhiêu quà bên hai nhà Trì, Lộ, châu báu, tranh chữ, đồ cổ, thậm chí máy bay tư nhân, còn có cả bất động sản và nhà đất của ông bà ngoại, nhưng hôm nay lại là hai con ngựa con, Lộ Lê thầm thích thay con mình. Dù cho châu báu, tranh chữ, đồ cổ, máy bay tốt hay đắt đến đâu đi nữa, chúng đều chẳng có ích gì với đứa trẻ còn đang quấn tã. Hơn nữa, Lộ Lê biết rõ rằng nếu muốn dùng tiền tài đánh giá thì giá con con ngựa con này không thua kém đống châu báu, xe sang kia. Ngựa thuần chủng là loại ngựa quý giá nhất trên thế giới, cô ấy nhớ là mấy năm trước, tại phòng đấu giá Cơ Lan, một con ngựa được chốt giá sáu mươi bảy triệu USD, bản ghi chép người chủ trì đấu giá ghi ngựa thuần chủng siêu cấp, người mua chính là Lộ Khiêm. Lộ Khiêm qua bên này thăm em gái và cháu trai, tặng quà xong thì đứng dậy tạm biệt. Trì Thầm Yến cũng không giữ anh lại, tiễn Lộ Khiêm ra ngoài. Trong hành lang, Trì Thầm Yến đột nhiên nhớ ra trợ lý nói từ hôm nay Lộ Khiêm sẽ thường trú ở đại lục, anh ấy hỏi: “Sau này ở thành phố S à?” Lộ Khiêm nghe Trì Thầm Yến hỏi thì chậm rãi đáp: “Bình Thành.” ... Mời các bạn mượn đọc sách Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi của tác giả Ma An.
Đại Tấn Đẹp Đến Nhường Ấy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Bạn đang đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng) của tác giả Mộ Lan Chu. Ngày họ vừa ra đời, mẫu thân họ đã hoán đổi thân phận cả hai cho nhau Văn án 1: Này thật sự là trộm long hoán phụng. Một người vốn phải làm Thái Tử, vậy mà giờ trở thành công tử thế gia. Một người vốn phải làm quý nữ danh môn, nay lại thành công chúa hoàng tộc. Mà cuộc đời họ tất nhiên cũng vì thế mà nghịch chuyển. Đại Tấn gió thổi mây vần, cần thiết đoàn kết để cùng chống lại gian khó. Bát vương nhiễu loạn, người người cát cứ các phương thế lực, tình cảnh rối ren, dân chúng oán than, mà từ trong tuyệt địa, tình yêu lại trở nên sáng chói mạnh mẽ, ngay từ lục đục chính trị, lại nảy lên những cảm xúc khác lạ, ấm áp dị thường. Sau khi Tây Tấn diệt quốc, nhân sĩ xuôi nam, hai người thất lạc. Một năm sau công chúa mất trí nhớ trở thành nữ nô, thế tử trở thành con trai thừa tướng Đông Tấn khống chế đế quốc. Trải qua bao vất vả hắn mới tìm được nàng, đánh thức ký ức trong nàng, hai người lại lần nữa nắm tay... Văn án 2:  Họ sinh ra là đã bị mẫu thân của mình tráo đổi, trộm long tráo phụng, Thái tử trở thành con cháu thế gia, nữ nhi thế gia trở thành công chúa, từ đây đảo ngược cuộc đời. Vương Duyệt là nhi tử của Vương thị ở Lang Gia, thuở nhỏ chính là “con nhà người ta”, văn tài võ lược, hoàn mỹ không tì vết, mỗi lần ra đường là có nữ lang kết bạn vây xem, hô to “Cưới ta đi”, “Ta muốn sinh nhi tử cho chàng”, quả thật là danh tiếng vang dội ở Đại Tấn, các nữ lang vây từ đầu đường đến cuối phố, điên dại như fan cuồng sau này. Thanh Hà là công chúa, kiêu sa phong lưu, chơi đùa quyền mưu, “gái hư nhà người ta”, tai tiếng về phò mã truyền hết cái này đến cái khác, truyền rằng anh chàng nào không may, quả thật là “có độc”, mẫu thân là “Hoàng hậu giấy” nổi tiếng, đã bị phế năm lần, cho nên hôn sự của nữ nhi là công chúa Thanh Hà cũng rất quanh co, không ai dám cưới, quý tộc trong Kinh Thành giáo dục nữ nhi nhà mình đều nói “Tuyệt đối đừng học theo công chúa Thanh Hà”, là tư liệu giảng dạy ngay trước mắt về mặt đối lập. Thật không ngờ Thanh Hà đã nhiều lần âm thầm cảnh cáo Vương Duyệt: “Đừng có tuyển chọn phò mã cho ta nữa, còn chọn nữa là ta sẽ thật sự trở thành công chúa không gả đi được, đến lúc đó ta sẽ tung tin huynh là bề tôi dưới váy ta, để huynh làm phò mã.” Vương Duyệt ở trong rừng trúc pha trà như một vị tiên giáng trần, hắn nhướng mày lên: “Phiền muội tung tin nhanh lên — muội cho rằng đến nay ta chưa thành thân là bởi vì điều gì??” Thanh Hà kinh hãi: “Huynh cũng yêu mẹ của ta rồi?” Vương Duyệt tức giận hất bàn. Công chúa ơi là công chúa, thật không ngờ mẹ của nàng chính là mẹ của ta. *** #REVIEW: ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ĐÓ Tác giả: Mộ Lan Chu - 暮兰舟. Thể loại: Cổ đại, lịch sử, nữ cường, HE. Tình trạng: 214 chương, 731.061 chữ, hoàn convert, chưa edit/dịch. Review bởi: Mang Quả | Chuyển ngữ: Hạnh. Chỉnh ảnh: Tâm Tít Tắp.
Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông
Ông chủ cửa hàng tiện lợi 38 tuổi sau năm năm cấm dục đóng cửa trái tim đã lại lần nữa rung (động) động (dục). Ps: Sinh viên đại học 20 cái xuân xanh. Chữ “già” trong anh già chỉ là nói tương đối thôi, 38 tuổi không hề già chút nào! Anh già thương vợ nhất đó! *** Lần đầu Ngụy Viễn Đông trông thấy Lan Tử Nhan, anh đã rất linh hoạt nhạy bén ý thức được rằng tương lai của mình sẽ không đi theo hướng anh từng hình dung nữa. Anh quay về khu dân cư cũ của huyện lỵ này ngót nghét năm năm rồi, cuộc sống yên bình thong dong trong năm năm qua đã khiến thể xác lẫn tâm hồn anh thả lỏng, những tổn thương của quá khứ dần được thời gian chữa lành. Vào một buổi trưa vô cùng nhàn nhã ấm áp, Lan Tử Nhan đã xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông. Tiệm của Ngụy Viễn Đông tên là "Cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón", nhưng xưởng phân bón đã đóng cửa mười mấy năm trước, chỉ còn sót lại khu nhà trọ công nhân viên cũ mèm cùng cư dân lác đác. Cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông chẳng hề tiên tiến hay cao cấp, nó chỉ như tiệm bán tạp hóa chật hẹp xập xệ có thể bắt gặp ở khắp thị trấn nhỏ mà thôi. Điều anh theo đuổi chính là mùi vị tuổi thơ nguyên thủy này, dẫu có tiền đi chăng nữa cũng chẳng định tân trang, chỉ sửa chữa chắp vá, nom không đến mức quá xấu xí. Lúc ấy anh vừa ăn cơm trưa xong, đang rảnh rỗi ngồi trong cửa tiệm nhà mình lướt video ngắn. Video lồng tiếng về một chú chó làm anh cười sặc sụa mất luôn cả hình tượng. Thường ngày khách tới đều là hàng xóm quen thuộc, Ngụy Viễn Đông cũng không bận tâm về cái nhìn của bọn họ. "Ông chủ, cho hỏi lấy đồ giao hàng ở đâu ạ?" Một câu nói bất thình lình của cậu thanh niên trong veo như nước giếng sau vườn nhà, khiến Ngụy Viễn Đông cảm thấy khoan khoái quá đỗi. Không ngoài dự đoán, khi ngẩng đầu lên, anh lập tức bị chấn động bởi vẻ đẹp của thanh niên này. Đường nét gương mặt của thanh niên cực kỳ sạch sẽ thanh tú, trên sống mũi cao trắng bóc có đeo cặp kính gọng kim loại, bờ môi mỏng hơi cong lên như vầng trăng khuyết vương ý cười ôn hòa. Cậu mặc áo phông trắng thuần, khí chất toàn thân cứ như thư sinh chuyển kiếp đến từ thời cổ đại, nhẹ nhàng lịch sự, nho nhã bất phàm, nhưng hơi thiếu một chút cảm giác không thể đến gần, khiến Ngụy Viễn Đông rất muốn bắt người lại gặm một cái. Quả là hồ ly tinh không nhận thức được sự quyến rũ của mình. Ngụy Viễn Đông làm chủ ở đây đã năm năm, xưa nay chưa từng gặp ai đáng yêu thế này, ấy không đúng, anh cảm thấy trong cuộc đời bốn mươi năm dài đằng đẵng của mình cũng chưa từng gặp nhân vật nào thần tiên như vậy. Có vẻ là sinh viên đại học. Anh sững sờ mười mấy giây mới phản ứng kịp: "À giao hàng nhanh, em giao cái gì?" "Người đó gửi tin nhắn, kêu tôi tới cửa hàng tiện lợi này lấy." Cậu sinh viên cho Ngụy Viễn Đông xem tin nhắn trên màn hình di động, nói một cách có trật tự. Cuối cùng Ngụy Viễn Đông cũng hoàn hồn triệt để: "Ồ ồ, nhắn tin cho em đúng không? Em xem thử ở cửa đi." Cậu sinh viên nói cảm ơn xong cất điện thoại tiến về phía cửa. Vóc dáng cao cao gầy gầy nhưng thân hình thì thẳng tắp như cây tùng, chiếc quần âu rộng màu xám tro cũng chẳng thể che giấu cặp mông đầy đặn của cậu. Làm trong đầu Ngụy Viễn Đông xuất hiện hình ảnh đè cậu lên đùi mình, lột cái quần xám của cậu xuống, vỗ mạnh bờ m0ng trắng đó đến khi sưng đỏ. Má! Đúng là đồ già dê không biết xấu hổ! Ngụy Viễn Đông nhẫn tâm khinh bỉ chính mình. "Ông chủ, cần ký tên không? Hay lấy đi luôn?" Thoắt cái cậu sinh viên đã tìm được gói hàng của mình, ló đầu ra hỏi Ngụy Viễn Đông. Ngụy Viễn Đông không nghe rõ, cậu bèn hỏi lại lần nữa. "Lấy đi luôn đi." Cậu sinh viên nói lời cảm ơn, rồi sau đó Ngụy Viễn Đông không nhìn thấy cậu nữa. Hồn bay phách lạc sau khi vừa thấy đã yêu là điều mà Ngụy Viễn Đông sống gần bốn mươi năm chưa bao giờ trải nghiệm. Lỡ va phải lưới tình với một cậu nhóc có lẽ còn chưa tới hai mươi tuổi. Không biết xấu hổ thật đó! Ngụy Viễn Đông! Anh thầm mắng bản thân nhưng nhanh chóng không nhịn cười nổi. Vốn dĩ có biết xấu hổ đâu! Ngụy Viễn Đông phân tích thử, nhóc sinh viên là gương mặt mới, thậm chí không biết cách lấy hàng thế nào, nhất định là vừa dọn tới. Hiện tại đang nghỉ hè, khả năng cao là vừa ra ngoài thuê phòng vừa đi làm. Đứa nhỏ ngoan quá đi. Ngụy Viễn Đông tự động tưởng tượng ra câu chuyện động lòng người rằng, sinh viên nghèo khó phải tự lực cánh sinh, dựa vào việc làm thêm để kiếm đủ học phí, giảm bớt gánh nặng giúp người nhà. Nhưng tình tiết tiếp theo bỗng đi theo hướng bất chính. Cậu sinh viên bề ngoài mạnh mẽ, nội tâm yếu ớt bất đắc dĩ bị một người đàn ông trưởng thành cường tráng nhiều tiền bao nuôi, cuối cùng đổ cái rụp dưới sức hấp dẫn của người đàn ông, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ. "Cộc cộc cộc". Một bé gái mười tuổi gõ bàn của Ngụy Viễn Đông. "Bác ơi, con muốn mua kẹo que." Ngụy Viễn Đông đang mơ mộng hão huyền bị đánh thức, mất kiên nhẫn xua tay với cô bé: "Đi đi! Đừng gọi chú là bác, chú già lắm hả?" "Bác lớn hơn ba con thì là bác đúng mà ạ, với lại bác cũng 40 tuổi rồi." Cô bé vươn tay tự gỡ hai cây kẹo que trên cái giá. "Con bỏ tiền lên bàn bác rồi nha." Lúc đi tới cửa bé đột nhiên xoay người, hô về phía Ngụy Viễn Đông, "40 tuổi còn chưa có vợ, quê quá đi!" Ngụy Viễn Đông mặc kệ lời châm biếm của cô bé, dù sao anh giữ chức đồ chơi hình người cho đám trẻ ở đây cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Chẳng qua vẫn lặng lẽ đứng trước tấm gương trên giá nhà mình, nhìn cái bóng ngược bên trong, lẩm bẩm: "Không già đâu nhỉ?" "Đẹp trai lắm mà nhỉ?" "Đủ tư cách tán em ấy mà nhỉ?" Bỏ bê bản thân đã năm năm nay, Ngụy Viễn Đông không còn chú ý tới hình tượng của mình nữa. Vừa lầm bầm vừa mở điện thoại, đặt một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt chết người. Còn định buổi tối đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, rồi đăng ký khóa tập thể dục cá nhân. Anh đặt điện thoại xuống thở phào một hơi, vui mừng, dễ chịu. Nhóc sinh viên, phải thuộc về anh. Mời các bạn mượn đọc sách Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông của tác giả Độ Hải Bất Thị Y Sinh.