Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Đường Tinh Khanh bước qua hàng người đang ngoái theo nhìn mình, cô biết rõ họ đang nghĩ gì trong đầu. Không phải ai cũng may mắn được trở thành bạn đời của Đông Phùng Lưu, có kẻ chỉ muốn làm nhân tình cũng không có cửa. Vậy mà Tinh Khanh cô vừa chớm hai mươi đã đường đường chính chính bước qua cửa Phùng gia. Nhưng những kẻ kia đâu biết được, làm phu nhân của tổng giám đốc vốn dĩ chẳng dễ dàng gì... *** Đường Tinh Khanh mới vừa tròn 20 tuổi lại đột nhiên phải gả cho Đông Phùng Lưu, đối với cô mà nói, hắn chỉ là một người hoàn toàn xa lạ. Từ một người nghèo túng trở thành phu nhân tổng giám đốc được người người hâm mộ! Nhưng phu nhân của tổng giám đốc đâu có dễ làm vậy chứ… Một bước lên mây là câu nói ám chỉ một ai đó từ nghèo khó trở nên giàu có chỉ trong nháy mắt. Và truyện Vợ Của Tổng Tài Không Dễ cũng là một trong số đó, Đường Tinh Khanh, một cô gái chỉ mới tròn 20 tuổi, còn đi học nhưng lại bị ép gả cho một người đàn ông giàu có. Tự nhiên được làm “phu nhân của tổng giám đốc”, một vị trí mà hàng ngàn cô gái đều mơ ước dù chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng với cô gái Tinh Khanh còn quá trẻ này liệu có phải là chuột sa hũ nếp hay không? Chúng ta hãy cùng xem qua review Vợ Của Tổng Tài Không Dễ để biết được vị trí phu nhân này có dễ làm hay không? Mở đầu câu truyện là tình huống một cô gái con nhà nghèo, còn độ tuổi đi học bị mẹ kế là Tiết Bình Hương ép gả cho một người hoàn toàn xa lạ với lý do chính là có tiền chữa bệnh cho ba. Thật sự có phải đây là nguyên nhân lấy chồng chỉ sau khi biết tin trước có ba ngày hay không? Hay là một màn kịch của “mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng” của bà Tiết hay không? Câu trả lời sẽ dần hé mở khi chúng ta dần thời gian đi hết Truyện full. Oái oăm thay, trong lúc tâm trạng không tốt, Tinh Khanh đã đến quán bar uống rượu và đã bị cưỡng hiếp. Ngay cả ngọc bội gia truyền cũng bị đánh rơi. Đúng quả thật là làm Vợ Của Tổng Tài Không Dễ. Ngoài cái danh xưng là phu nhân, Đường Tinh Khanh không hề có gì cả, ngoài chịu đựng những cơn thịnh nộ và chà đạp từ người chồng có tên là Đông Phùng Lưu. Nữ nhân vật chính Đường Tinh Khanh trong truyện đúng là một cô gái đáng thương. Ngoài cái đẹp tâm hồn, vẻ ngoài xinh xắn, ưa nhìn thì không có cái gì để so sánh với các tiểu thư đài các khác. Nhưng tác giả đã tặng món quà hậu hĩnh, giúp cô “từ một người nghèo túng trở thành phu nhân tổng giám đốc được người người hâm mộ”. Nhưng phu nhân của tổng giám đốc có dễ hay không, hay là mở đầu cho chuỗi bi kịch của cô gái đáng thương này. Ngay “ngày đầu tiên bước vào nhà họ Đông đã bị nhốt lại”. Nhưng cô cũng không vì thế mà khuất phục. Cô vẫn luôn đấu tranh, giữ gìn phẩm chất “là học sinh giỏi, rất thuần khiết”. Xuyên suốt Truyện Ngôn Tình này thì nam nhân vật Đông Phùng Lưu luôn lạnh lùng, vô cảm với phụ nữ, nhất là cô vợ của mình. Khi bao người nhận định về Tinh Khanh là một “bé gái này không chỉ thuần khiết mà còn rất xinh đẹp, tao nhã, điềm tĩnh, ung dung, cũng rất xứng đôi với tiểu Lưu đấy chứ” thì anh lại cho rằng “trong mắt tôi, cô chính là con đàn bà dâm đãng không còn trinh trắng!”. Chính vì thế mà anh luôn thẳng tay chà đạp cô mọi lúc có thể ngay cả khi trên giường. Tác giả đã miêu tả vẻ đẹp hoàn hảo của Đông Phùng Lưu này có “gương mặt giống như tạc tượng trong thần thoại Hy Lạp vậy, ngũ quan như được điêu khắc rất tuấn tú, đôi mắt âm u sâu thẳm. Nhưng “cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười, lộ ra vẻ không ngông cuồng không câu nệ, sức quyến rũ ma mị”. Cả người anh ta có khí chất của một vị vua uy phong chấn động thiên hạ, gian ác nhưng lại tuấn tú, khiến người ta không nhịn được mà cả người phải run lên. Và chính vì vậy mà nó là nỗi ám ảnh của Đường Tinh Khanh. Tại sao nam nữ chính trong Vợ Của Tổng Tài Không Dễ lại toàn là ngược từ đầu cho đến cuối? Phải chăng giữa họ đã có quá nhiều hiểu lầm và rào cản? “Nếu tiểu Lưu có thể buông bỏ được thù hận trong lòng” đã dấy lên phần nào câu trả lời cho thái độ của anh với phụ nữ, nhất là Tinh Khanh". Và hoàn toàn đúng khi anh cho rằng “Tiện nhân, ra vẻ trong trắng trinh tiết gì cơ chứ, cô cũng giống mẹ cô thôi, đều là loại đàn bà hèn hạ vô liêm sỉ!” mỗi khi trò chuyện với cô. Một tình tiết khác cũng gây nên sự tò mò của độc giả. Đó chính là miếng ngọc bội cổ mà Phùng Lưu luôn quý và giữ bên mình. Anh thường hay “cầm lấy miếng ngọc bội, khóe môi cong lên một nụ cười, không hề làm mất đồ vật của con mèo hoang nhỏ đó”. Nhằm lôi cuốn và giữ chân người đọc, tác giả Mộc Thất Thất đã tạo nên tình tiết chạm mặt rồi nhưng lại không phát hiện ra nhau. Cô hoàn toàn không biết đêm mà mình bị cưỡng hiếp là ai. Và anh phát hiện “miếng ngọc bội cổ dưới gối, màu xanh biếc, không chút tì vết, vừa nhìn là biết là hàng của Thượng Quai. Chỉ sợ đây là của cô gái đó để lại thôi!” của “con mèo hoang nhỏ”. Ngay ban đầu hai người đã nhận ra nhau, Phùng Lưu cũng không biết chủ nhân thật sự của miếng ngọc bội đó và sự hiểu lầm với mẹ của Tinh Khanh luôn sâu sắc giống như là một chiếc hộp bí ẩn mà câu trả lời nằm ở sự kiên nhẫn của độc giả. Sự xuất hiện của nhân vật nhí Đường Ngũ Tuấn sẽ làm giảm đi cuộc đời đầy nước mắt của Đường Tinh Khanh. Một cậu bé có “vóc dáng bé nhỏ, ăn mặc chỉnh tề, cặp kính râm che đi nửa khuôn mặt tạo ra cảm giác bí ẩn, cái miệng xinh xắn cùng vùng mặt hở ra đủ để thấy sự khôi ngô dưới cặp kính”. Điểm đặc biệt ở cậu bé này chính có tạo nên sự “kinh ngạc khi đôi mắt của cậu bé giống Đông Phùng Lưu đến như thế, rõ ràng là cùng một khuôn khắc ra”. Ngay khi còn nhỏ tuổi, “học cái gì mà chẳng được, ai lại đi học Đông Phùng Lưu, lạnh lùng và chẳng có chút tình người nào”. Đúng là một khuôn đổ ra nhưng cái khuôn này đã giúp cho nửa phần sau của Vợ Của Tổng Tài Không Dễ là sự thay da đổi thịt của nữ nhân vật chính. Sau 6 năm sang Mỹ, ngoài số tuổi tăng thì cô còn “có một cậu con bảo bối năm tuổi”. Rốt cuộc thì mơ ước học chuyên ngành thiết kế thời trang tại ngôi trường danh tiếng của Ý cũng đã thành hiện thực. Nếu nửa phần đầu của truyện là chuỗi dài sống trong ám ảnh và nước mắt thì ngay lúc cô quay trở về là một con người mới, không bị ai chi phối cuộc sống của mình. Tại Vợ Của Tổng Tài Không dễ chương 488 là khởi đầu mới cho cuộc sống tươi đẹp của nhân vật nữ chính Đường Tinh Khanh. Qua review Vợ Của Tổng Tài Không Dễ đã giúp các bhấy rõ các chi tiết sáng giá nhất của truyện. Đến khi nào Phùng Lưu mới biết được chủ nhân thật sự của miếng ngọc bội? Vì sao Đông Phùng Lưu lại hận mẹ của Tinh Khanh trong khi “trong ấn tượng của cô, mẹ cô là một người phụ nữ tao nhã lại dịu dàng khiêm tốn, mọi người bên cạnh đều rất kính trọng bà”? Hãy đến với Vietwriter.com để tìm câu trả lời cho mọi khúc mắc. *** “Kết hôn?!” Đường Tinh Khanh kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trung tuổi mặc chiếc sườn xám lộng lẫy đang đứng trước mặt cô, mẹ kế của cô-Tiết Bình Hương! “Đúng vậy!” Tiết Bình Hương chán ngán đáp: “Bố con thấy con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kiếm nhà nào thích hợp cho con rồi!” “Tìm đối tượng cho con? Năm nay con mới 20 tuổi thôi mà?” Đường Tinh Khanh gào thét lên, không ngờ cô vừa về nhà, Tiết Bình Hương đã tặng cho cô một phần “lễ trọng” như thế. Bà ta rốt cuộc đang có rắp tâm gì chứ? Đường Tinh Khanh chế giễu: “Vậy dì Tiết dì nói thử xem bố con tìm cho con người thế nào rồi nào? Hay nên nói là dì Tiết giúp con chọn được đối tượng thế nào rồi?” Tiết Bình Hương cười lạnh nhạt đáp: “Dì cũng chẳng ngại mà nói với con, chồng sắp cưới của con là tổng tài của tập đoàn quốc tế Đông Phùng, Đông Phùng Lưu! Với thân phận của chúng ta, có thể gả vào dòng họ nhà Đông Phùng đã là trèo cao lắm rồi, bố con tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được hôn sự này đấy, con phải biết trân trọng cơ hội này đấy!” Hừm, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy thì Tiết Bình Hương đời nào chịu để cô được hời thế chứ? Chỉ sợ trong chuyện này còn có trò gì khác thôi! “Mặc kệ anh ta là ai, con không lấy!” “Con không lấy? Chỉ sợ bố con sẽ là người đầu tiên không đồng ý thôi! Dòng họ nhà Đông Phùng đâu phải dạng để con nói lấy là lấy, nói không lấy là không lấy đâu, hậu quả của việc hủy hôn không phải đứa nhóc như con có thể gánh được đâu!” “Nếu con đã không gánh nổi, vậy con sẽ tự đi nói với bố con!” Đường Tinh Khanh nói xong liền cất bước định rời đi. “Giờ bố con đang phải tiếp nhận điều trị, không nên quấy rầy ông ấy, huống hồ giờ sức khỏe bố con không còn như trước nữa, nếu con thực sự là đứa con có hiếu thì đừng có đi chọc giận ông ấy nữa, vậy ông ấy mới có thể sớm ngày khỏi bệnh được. Nhưng nếu con không gả đi, thì chẳng ai mà biết được ông ấy có bị tức đến phát bệnh nữa không, đến lúc đó hai bố con con âm dương cách biệt thì cũng đừng trách dì không nhắc nhở con nhé!” “Dì đang uy hiếp con sao?” Đường Tinh Khanh phẫn nộ. “Hư, dì uy hiếp con đấy thì đã sao? Nếu con không chịu gả đi, dì sẽ khiến con không bao giờ có thể gặp lại bố con nữa! Được rồi, dì cũng chẳng muốn nói chuyện với con nữa đâu, giờ còn cách ngày con được gả vào nhà Đông Phùng đó ba ngày nữa, con tự mình suy nghĩ cho kĩ đi!” Nói rồi, Tiết Bình Hương cứ thế rời đi. Đường Tinh Khanh vẫn đứng ngây người ra đó, chỉ còn ba ngày nữa là phải gả vào nhà Đông Phùng rồi? Gấp gáp như vậy, trong này chắc chắn còn có âm mưu khác! ...... Quán bar Phi Văn Nghĩ đến chuyện mình sắp bị gả cho một người lạ, tâm trạng Đường Tinh Khanh liền trở nên không tốt, một mình ngồi rầu rĩ uống rượu ở quán rượu, trong lúc đang đợi hai người bạn thân là Sở Lương Ngư và Phương Minh đến, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người bắt đầu mất hết sức lực... Không, cảm giác này không đúng! Đường Tinh Khanh ý thức được điều gì đó liền ra sức lắc đầu, lập tức nhớ lại li rượu để cạnh li rượu của cô lúc nãy, không phải li rượu của cô... là ai? Ai đã bỏ thuốc cô? Không kịp nghĩ nhiều nữa, Đường Tinh Khanh vội vàng trốn chạy khỏi chỗ đó, đi đến khách sạn bên trên quán bar, đặt một phòng. Vừa vào đến phòng, còn chưa kịp bật đèn, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy toàn thân không ngừng nóng ran lên, đang nghĩ thì chỉ nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài, tiếp theo đó là một bóng đen lách mình chui vào. “Ai?!” Đường Tinh Khanh nghe thấy âm thanh đó liền giật bắn mình. Là ai xông vào phòng cô? “Cô gái...” Kèm theo giọng nói trầm mà gợi cảm ấy, người đó đột nhiên áp sát lại, kéo Đường Tinh Khanh vào lòng hắn ta. Mời các bạn đón đọc Vợ Của Tổng Tài Không Dễ của tác giả Mộc Thất Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!" 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc. ”Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” (buôn bán vũ khí)  lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. *** “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả Mặc Bảo Phi Phi. Trước khi đọc tôi những tưởng đây sẽ là một câu chuyện “ngược tâm” điển hình. Có thể nội dung có nét “ngược tâm” thật, nhưng tôi chỉ có thể nói bao trùm toàn thể bằng hai chữ “mơ hồ”. Rằng mối quan hệ trước đây của hai người ở Bỉ. Thân phận thật sự bị che dấu và quá trình phát sinh tình cảm, mọi thứ như bị lấp lại trong một tầng sương mờ, còn lại chỉ là những chi tiết hành động kích thích nhưng lại quá khó hiểu ( có thể nguyên nhân nằm ở tôi ). Cũng có thể đó là một dụng ý của tác giả để khiến tác phẩm hấp dẫn, phải chăng. Khi hai nhân vật chính bị lôi kéo vào biết bao nguy hiểm và thoát chết trong gang tấc, thật sự vẫn không thể làm tôi hài lòng. 3 sao có thể là hơi khắt khe nhưng đối với thang điểm của bản thân 4 sao vẫn chưa đến. Nội dung sơ lược kể về Nam Bắc và Trình Mục Dương. Hai con người nằm trong 4 gia tộc đứng đầu, thân phận đặc biệt nên cách sống cũng được rèn giũa qua năm tháng, khác nhau có điều một người là do hứng thú còn một người là cam tâm tình nguyện, bước vào vũng lầy máu tanh. Hai người từng quen biết nhau với một thân phận khác, khi gặp lại một thân phận khác, liệu họ sẽ ra sao? Một mạng được cứu về và trọn đời trọn kiếp. Nhưng nói chung sau khi đọc, bản thân tôi không có quá nhiều ấn tượng với nhân vật, nếu có cũng là những màn đấu trí và âm mưu bẫy rập thường gặp được lý tưởng hoá trong thế giới ngầm. Cùng với bản năng sinh tồn và may mắn tột độ của họ. Trên hết, đây là ý kiến cá nhân mang tính chủ quan. Mọi người có thể đọc và đưa ra một nhận xét khác. *** Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo. Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ. “Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay. Bên cạnh hắn có một ấm trà. Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu. “Rất đặc biệt sao?” “Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.” Trình Mục Dương cau mày nhìn cô. Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào. “Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.” “Sau đó?” “Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng. Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào. Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Trần Thế - Mộc Phạn
Lăng Lạc Trần, một cô bé phải sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống khắc nghiệt nơi đây đã tôi luyện cho cô tính cách sớm chín chắn điềm tĩnh hơn các bạn cùng trang lứa. Năm 5 tuổi cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận làm con nuôi, nhưng số phận bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho cô, 18 tuổi - khi vừa hay tin mình đỗ vào trường đại học C danh tiếng với tương lai rộng mở trước mắt, ba mẹ nuôi cô đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông đầy khuất tất. Vì trả nợ cho ba mẹ, nuôi em và chuẩn bị tương lai cho chính mình, Lăng Lạc Trần đồng ý cùng Lâm Tự ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, và cái giá của bản hợp đồng đó là 50 vạn Nhân Dân Tệ. Lâm Tự - Cháu đích tôn của gia tộc họ Lâm ba đời độc đinh, người nối nghiệp trong tương lai của Lâm thị, đang bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn sinh con nối dõi tông đường. Trước sự thúc giục của ba mẹ và ông nội, cùng lúc đó lại gặp Lạc Trần, với suy nghĩ “Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, để người lớn trong nhà yên tâm, thế là đủ rồi.” anh đã đề nghị trả nợ cho Lạc Trần và bắt đầu một cuộc hôn nhân có thỏa thuận với cô. Sau một thời gian chung sống, Lạc Trần dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Tự, nhưng khi cô bày tỏ tình yêu đó của mình với Lâm Tự, anh đã từ chối. Lạc Trần đau khổ thu mình vào vỏ ốc, tiếp tục cuộc sống hôn nhân với mong muốn nhanh chóng kiếm tiền để trả hết nợ cho Lâm Tự, thanh lý hợp đồng này. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lạc Trần vô tình gặp lại anh bạn Sở Kinh Dương, một người bạn khi xưa cùng sống trong cô nhi viện với cô, nỗi ám ảnh của tuổi thơ cô. Sở Kinh Dương đã làm mọi cách để xóa bỏ hình ảnh đáng sợ của mình trong ký ức của Lạc Trần, anh âm thầm theo sau giúp đỡ Lạc Trần, âm thầm chờ đợi cô, và anh cũng chính là người tìm ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn thương tâm của ba mẹ nuôi cô. Trong thời gian này, Lâm Tự vì sự phát triển của Lâm thị mà quyết định trả tự do cho Lạc Trần trước thời hạn của hợp đồng để kết hôn với con gái nhà họ Hứa. Vì sức ép của gia đình và cũng vì những hiểu lầm đáng tiếc, anh đã buông tay để cô ra đi. Nhưng cho đến khi cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh và để lại một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy, anh mới biết điều mình thực sự đã đánh mất chính là tình yêu. Liệu cuối cùng Lạc Trần có thể tìm thấy hạn phúc của mình không? Với Sở Kinh Dương - người luôn yêu cô tha thiết- hay với người chồng “hợp đồng” Lâm Tự- người đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương nhưng cô lại không thể ngừng yêu anh? *** Con người sống trong trời đất này, cũng giống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử) Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đã ghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn, đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có những suy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sống theo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hy vọng. Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Về việc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vào hôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô không từ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trước một bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mau vái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô. Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi người xuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình, trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết những người yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng có lúc sống với mình, như thế là đủ rồi. Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa em tới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnh thoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những người bạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứ gì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra. Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời: “Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướng cho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mới có thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho em sinh mạng này”. Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của Sở Kinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. Lạc Trần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông như thế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi. Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế. Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vào đại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm của sinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còn trên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống, dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm. Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quân đội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn được giữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khi nào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳng thấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại với nhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căn cứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Mông Mông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lạc Trần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gì không? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạn cùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói về những nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bài học này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đã nói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởi Lạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình, cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thích và ghét. Mời các bạn đón đọc Trần Thế của tác giả Mộc Phạn.
Thủy Sắc Yên Chi - Nhạc Tiểu Mễ
[ Thủy Sắc Yên Chi- Nhạc Tiểu Mễ] Đoản văn , SE, dành cho những trái tim luôn biết rung động vì những tấm chân tình, đau thương mà đuổi theo chàng từ kiếp này sang kiếp khác. tóm tắt "Vô số lần, ta rất muốn nói cho hắn biết, ta có một cái tên rất đẹp chính là Thủy Sắc. Mà vô số lần, tiếng kêu gào nhỏ như tiếng muỗi này lại chỉ có thể giống như một dãy lụa đỏ nắm chặt lấy cổ họng của ta, làm ta không thể nói nên lời. …. Ngón tay dài mảnh của hắn mơn trớn lên vành tai xinh xắn của nàng. Bởi vì ta có thể gọi nàng, Thủy Sắc." *** Tôi là một người hầu gái mang tên Thủy Sắc. Khi lần đầu gặp anh ta trời đất xung quanh tôi dường như sụp đổ. Có lẽ tôi nên biết rằng người thiếu nữ khi ngẩn ngơ vì ai đó là đã rơi vào lưới tình. Khi thấy nữ nhân khác quyến rũ anh ta, tôi chỉ thấy rằng tim mình thật đau. *** Một năm sau. Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy hiếp chủ nhân thả một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết. Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc. Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không? Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt ve vành tai xinh xắn. Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc. Mời các bạn đón đọc Thủy Sắc Yên Chi của tác giả Nhạc Tiểu Mễ.
Thời Gian Hoa Nở - Tô Lạc
Khi còn nhỏ, họ là thanh mai trúc mã… Thời gian trôi qua, khoảng cách về địa lý…khiến họ dần xa nhau và rồi mất liên lạc. Nhiều năm sau gặp lại, chàng hữu ý khi vẫn ôm ấp trong tim mình hình bóng của cô nàng Chu Tiểu Viên nhưng nàng lại vô tình vì đã không còn nhận ra Thang Hi Hàn của thời ấu thơ. Liệu tình yêu có quay trở lại? Liệu những kí ức đơn phương có khiến chàng giữ mãi trong lòng những cảm xúc nguyên vẹn về nàng? Cô nàng Chu Tiểu Viên chưa-bao-giờ-có-bạn-trai, trong một lần đi xem mặt, tình cờ gặp lại người bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ - Thang Hi Hàn. Điều kì lạ là cô không hề nhận ra người bạn ấy. Nhưng trong cô, dường như có một điều đó đã nảy nở. Cô nhận ra mình đã yêu Thang Hi Hàn. Thang Hi Hàn – một người con trai từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm người thân, người luôn luôn “bị” Chu Tiểu Viên bắt nạt hồi bé, nhưng anh không hề lấy đó làm điều khó chịu, ngược lại, anh cảm nhận được, mình đang tồn tại, mình vẫn được mọi người biết đến và quan tâm. Sau một thời gian sống gần nhà Tiểu Viên, gia đình anh chuyển đi, gia đình Tiểu Viên cũng không còn ở nơi cũ. Trong một lần anh bị ông bắt đi xem mặt, khi nghe thấy cái tên “Chu Tiểu Viên”, anh rất tò mò và muốn đi xem thử, người tên Chu Tiểu Viên ấy có phải là cô bạn Chu Tiểu Viên ngày nhỏ không. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra chính là cô. Anh dần cảm mến sự ngây thơ và thuần khiết của cô. Tình cảm của hai người như một chồi non, đâm sâu bám rễ vào lòng đất. Do một sự cố xảy ra, bọn họ đã chuyển đến sống gần nhà nhau. Và rồi… Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnh phúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽ nào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao? Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâu có ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em… Anh làm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cười hồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúng ta trước kia, nếu như em chẳng hề quan tâm đến chúng ta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảo anh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em? *** Lời tựa Vẫn còn nhớ như in về một thời thơ ấu, anh hay nói chuyện, em thích cười. Thời gian như nước chảy, mang tuổi thanh xuân về một nơi xa mãi. Câu nói “Anh yêu em” đã bao lần muốn thốt lên mà chẳng dám mở lời, đến hôm nay mới được nói cùng em… Nếu anh biết rằng có một ngày mình sẽ yêu em đến vậy, anh nhất định không để cho thanh mai là em rời xa trúc mã là anh. Bạn đã bao giờ thưởng thức trà chưa? Nhấc tách trà lên, từ từ cảm nhận mùi thơm dịu dàng của trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để cho nước trà tan trong miệng, và cuối cùng, một vị ngọt thanh tao nhưng sâu đậm sẽ đọng lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi dịch xong cuốn tiểu thuyết này. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều tình tiết hồi hộp, gay cấn, nhưng khi đọc xong, dường như một vị ngọt da diết cứ phảng phất đâu đây. Hy vọng, sau khi gấp cuốn sách nhỏ này lại, đặt nó xuống, bạn sẽ khẽ nhắm mắt, để cho vị ngọt ấy dần dần lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể mình, và cảm nhận… Khi tôi đặt dấu chấm câu cuối cùng cho bản dịch cuốn tiểu thuyết bạn đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn status mà mình đã viết trên facebook: “Không hiểu sao, tôi luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng số phận rồi cũng sẽ đưa những người yêu nhau trở về bên nhau theo những cách khó hiểu và phi lý nhất.” Đúng vậy, vì Trái Đất tròn nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau. Chỉ cần bạn có niềm tin, và trái tim hai người vẫn luôn hướng về nhau, thì sẽ có một ngày, bạn được hạnh phúc! Tình yêu giản dị như thế đấy, mà sao cứ khiến con người ta bồi hồi mãi không thôi… Phạm Minh Tuấn *** Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi. Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay. Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến người khác phải điên đầu chứ nhỉ? Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?” Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý nghĩa hay thế còn gì?” [1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và “sinh tài” có âm đọc gần giống nhau. Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai tây hay hành gì đó?” Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc, đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt, phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!” Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!” Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-! Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hoa Nở của tác giả Tô Lạc.