Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ (Cây Quên Cười). Tôi là một gốc hợp hoan sinh trưởng ở đài ngắm sao núi Kỳ Bàn, đã được 400 cái xuân xanh. Vốn dĩ tôi là vô tính, nhưng từ năm hai trăm ba mươi hai tuổi, khi đó thấy một đôi nam nữ đứng trước mặt thề non hẹn biển, tôi đã quyết tâm thân này từ đây về sau là thân con gái. Đầu hạ năm ấy, chính là thời điểm tốt nhất trong năm, cành lá xanh màu phỉ thúy, hoa hồng nhạt ánh lên tựa lông vũ, như ráng mây trời, cả người tràn hương hoa. Tôi hít ngập tràn hương núi rừng mát lạnh trong bầu không khí tĩnh mịch, ngắm nhìn rạng mây trên bầu trời đang đổi màu huyền ảo, bên tai lại nghe tiếng chim tước hót ríu rít. Trong lòng ngập tràn cảm giác biết ơn và thỏa mãn, bản thân đã được thiên nhiên ưu đãi biết bao, để tôi có thể sinh ra ở nơi phong cảnh đẹp mà tao nhã đến vậy. Đang mơ mộng, bỗng thấy từ trong làn gió ấm áp xuất hiện hai bóng người đang chậm rãi đi lên núi, quần áo tung bay, ánh mắt có ẩn tình. Từ xa đã nghe thấy một giọng nói rất đáng yêu vang lên: “Anh họ, anh xem cây hợp hoan kia đẹp chưa kìa”. Chàng trai mặc bộ đồ màu trắng ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu cười trả lời: “Em họ, em mới là đẹp nhất.” Con ngươi đen như mực chỉ chăm chú ngắm nhìn mỗi đôi mắt của cô gái áo xanh kia mà thôi. Người kia nói vậy, cô em họ quay mặt cúi đầu mỉm cười thẹn thùng. Gò má bạch ngọc ửng màu hồng nhạt, giống như khi nắng mai chiếu xuống tàng hoa hợp hoan. Sống suốt hai trăm ba mươi hai năm nay, lần đầu tiên tôi phát hiện rằng gương mặt của người thiếu nữ khi vui vẻ ngượng ngùng lại xinh đẹp đến vậy, không khỏi ước ao mình sẽ được như thế, thì ra một người con gái chỉ cần chàng trai mình yêu khen nàng đẹp, thì nàng sẽ trở nên xinh đẹp đến vậy. Cặp trai gái này ở trước mặt tôi trao lời yêu thương lâu thật lâu, khiến tôi vừa cảm động nhưng lại vừa cảm thấy hoang mang. Theo lão thổ địa thì những lời thề non hẹn biển, ông ta luôn bảo những lời ấy rất không tin được, chính là những lời thề son sắt lại khiến tâm tình xôn xao. Còn đối với thân cây như tôi thì đây chính là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tình cảm của con người, từ đó về sau liền tự nhủ với lòng, sau này nhất định tôi sẽ trở thành con gái. Bởi lẽ tôi cũng muốn sẽ có người đối xử tình cảm với mình như ở đây. Tôi khi đó cũng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, không gì sánh bằng. Cây tùng đối diện và thổ địa núi Kì Bàn luôn nói tôi thật kiêu ngạo. Nhưng mà chao ôi, có nhan sắc chẳng lại không tốt hay sao, nếu có thể tự mình chọn lựa, có người nào lại không muốn mình xinh đẹp từ mới sinh ra? Tôi dù trẻ tuổi nhưng chỉ thích nói lời ngay thật mà thôi. Đài ngắm sao nơi này thật ra cũng chỉ có một cái bàn đá và hai gốc cây mà thôi. Nghe theo lời lão thổ địa kể lại, ngàn năm trước có thần tiên ghé qua ngắm sao, vì thế nơi đây được đặt tên. Tiếc là tôi thân sinh ra ở đây, đừng nói là thần tiên đắc đạo, ngay đến cả yêu quái cũng chẳng có một bóng. Tuy nhiên, thổ địa thì cũng được coi như một tiểu tiên. Tiếc là lão chỉ có thể ngày ngày chôn chân ở núi Kì Bàn này, không thể như các vị tiên khác, tiêu diêu tự tại. Chính vì thế tính tình cũng có chút kì dị, lúc nào cũng luôn mồm bảo tôi ăn nói lanh chanh, khiến tôi ban đầu vốn là cây nhỏ ngây thơ lại suy xét hết bao tâm tư. Lão còn bảo, việc này có ích cho sự trưởng thành của tôi. Trong lòng thì lại buồn bực: nói lời khiến người khác vui vẻ bản thân mình cũng cao hứng, thế không phải không tốt hơn sao? Phía đối diện là một cây tùng lớn hơn tôi 200 tuổi. Tính cách cũng lập dị chẳng kém. Một lòng một dạ muốn tu hành! Tôi nghĩ lí tưởng của anh ta vĩ đại quá mức, chẳng lẽ một thân cây mà cũng có thể tu thành tiên thật sao? Tôi lại không dám hỏi thẳng, sợ sẽ đả kích lòng tự tôn của y. Thật ra mỗi lần nhìn thấy anh ta chăm chỉ tu luyện, tôi đều nghẹn đến nỗi nội thương, một phần luôn thích nói lời thật thà trong tôi chỉ muốn mở miệng bảo y đừng làm trò ngốc nữa, phần lương thiện khác thì khuyên tôi nhịn xuống, không nói. Cứ bị giày vò như thế quả thật đã rèn luyện tính bình tĩnh và khả năng nhẫn nại của tôi ra trò. Từ đó về sau khi gặp chuyện, khả năng giả vờ nhìn không thấy, nói không biết của tôi rất cao siêu. Buổi tối là lúc chúng tôi gồm một vị tiên hai gốc cây bên đài ngắm sao ngồi tán dóc nhau nghe. Lão thổ địa bình thường đều lấy cầm theo một bầu rượu nhỏ ngồi bên đài uống giải sầu, thỉnh thoảng qua về phía Kiến Mộc và tôi bày tỏ cảm xúc, khi hùng hồn, lúc cô đơn, căn bản là cứ nhìn vào số rượu lão uống nhiều hay ít mà định. Kì thật lão thì có tâm sự gì chứ, không phải là do không thể vân du tứ hải đấy sao, tôi đây thậm chí còn không thể di chuyện được đây này! Có thể thấy so với lão tôi kiên cường, lạc quan hơn biết là bao nhiêu. Trong lòng tôi còn cho rằng là do lão ngâm bài thơ mới nên mới vờ nói chuyện buồn thế thôi. Nếu là một anh chàng trẻ tuôi phong lưu phóng khoáng đang cau mày hình chữ xuyên (川) thì người ta còn có thể động tình, đằng này lão đã là một ông già, tính cách lại còn khác người thì sao có thể khiến tôi đây thẹn với chả thùng thế nào cho được. Nhưng mà dù sao tôi cũng bốn trăm tuổi rồi mà, cuối cùng cũng hiểu được rằng thích ăn ngay nói thật đúng là một tính tốt, nhưng tùy lúc mà đem lời thật lòng nhịn xuống không nói ra lại càng là một phẩm chất đáng quý hơn nữa. Cây tùng đối diện tôi tên là Kiến Mộc. Đối với chuyện hơn tôi hai trăm năm, tôi rất tò mò. Vì thế nhân lúc khi thổ địa đi ngủ, anh ta lén nói cho tôi nghe, khiến tôi cũng xấu hổ thay cho lão một hồi. Năm đó khi tôi còn chưa có mặt trên đời, phóng mắt ra khắp ngọn Kì Bàn này, chỉ có một gốc cây hai trăm tuổi có thể nghe hiểu lời nói của lão, lão già cô đơn cuối cùng cũng có người để dốc bầu tâm sự, hết vừa khóc vừa cười với gốc tùng, ôm cây thật chặt rồi chây trét nước mũi lên vỏ cây, gọi cho cây cái tên Tiểu Tùng. Một tiếng Tiểu Tùng gọi Kiến Mộc hai trăm tuổi này cũng khiến tôi nổi hết da gà, đã thế lão tới đây hằng đêm, một đêm gọi tên không dưới ba trăm năm mươi lần. Trong lòng tôi thầm nghĩ hèn chi vỏ cây của Kiến Mộc sần sùi, ra là đã bị gọi là Tiểu Tùng suốt hai trăm trời. Kiến Mộc tu hành suốt hai trăm rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói chuyện, câu đầu tiên nói với lão chính là: Gọi tôi là Kiến Mộc. Lão già cưới hắc hắc: “Nếu không phải do lão đây ngày ngày tới nôn mửa, thì sao chú mày chỉ mới 400 tuổi mà có thể nói chuyện được sao, hừ.” Phương cách khích lệ của lão cũng đặc biệt quá đi! Sau tôi lại hỏi nhỏ anh: “Vậy sau này anh không muốn trở thành nữ sao?” Kiến Mộc thở dài: “Anh bị lão thổ địa ôm ấp như thế, còn có thể chọn làm nữ được sao?” Tôi không nói gì, đem ý tưởng từng muốn cùng anh ta trở thành chị em gái chốn khuê phòng, an ủi nhau nơi núi rừng hiu quạnh mà hung hăng đè nén. Sau này còn có cây hợp hoan tôi đây, sống vô tư lự đến hai trăm tuổi, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí đất trời, cuối cùng cũng có thể giác ngộ, tâm tình cũng được khai sáng, có thể nghe hiểu tiếng người. Lão đang vui vẻ một hồi, bừng bừng chí văn chương rồi lấy cho tôi một cái tên là Hợp Hoan. Khi ấy tôi không thể nói được, nhưng có thể trao đổi với Kiến Mộc. Tôi mừng khấp khởi hỏi Kiến Mộc tên này có hay không? Kiến Mộc cười lạnh lùng: “Lão thấy cho gọi Tiểu Cẩu, gặp kêu Tiểu Miêu, nhìn cây tùng bảo Tiểu Tùng. Em nói tên Hợp Hoan này vậy có được hay không?” Nhưng mà lúc đó tôi vừa có một cái tên nên thấy rất mừng, không nhìn thấy Kiến Mộc là đang xoi mói. Cứ như thế vui vẻ mà dùng cái tên ấy đến tận ngày hôm nay. Tôi biết được khi Kiến Mộc bốn trăm tuổi là có thể mở miệng trò chuyện, trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì nay tôi cũng đến số tuổi ấy rồi. Lòng kiên nhẫn chờ đợi, một ngày lại một ngày có thể mở miệng nói chuyện, nhưng mãi chỉ có tiếng gió thổi nghe tiếng lá cây xào xạc mà thôi. Tôi còn chưa hề nản lòng mất lòng tin thì lão thổ địa đã hầm hầm bước về phía này, hay tay chống nạnh sấn sỉa vào người tôi hệt mũ đàn bà đanh đá: “Hợp Hoan, thấy lão đây hằng ngày đều uống rượu tới sáng dễ lắm sao? Có chút thời gian ban ngày đi ngủ một lúc, sao cô lại giày vò lão thế hả.” Tôi sững sờ một lúc, sợ hãi hỏi Kiến Mộc: “Em nói lớn tiếng đến vậy cơ à?” Kiến Mộc nhìn tôi, suy nghĩ một hồi, khách sáo nói: “Nói to chút thì cũng không sao đâu, miễn là êm tai chút là…” Kiến Mộc nói lời đâm chọt hơn so với lão thổ địa nhiều, chỉ trích thẳng vào lòng người ta, anh ta không biết điều đó sao? Tôi im lặng, trong đầu có phần nhụt chí. Lão thương hại nhìn tôi: “Cô cùng Kiến Mộc học hành, nó mỗi ngày tu hành thì cô lại cho là đang ngủ gật sao. Chao ôi, tuy là môi trường sinh dưỡng là như nhưng không ra được cùng loại cây nha.” Tôi nhìn sang Kiến Mộc, lần đầu tiên tin tưởng vào chuyện tu hành của anh ta, nhưng chỉ là có thể mở miệng nói dóc mấy câu thôi. Nếu là có thể tu hành đắc đạo, đánh ngất tôi cũng chả tin. Mời các bạn đón đọc Tiếu Vong Thụ của tác giả Thị Kim.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Chồng Yêu - Vụ Thỉ Dực
Biết tin bà ngoại ốm nặng, Úc Linh rời đô thị phồn hoa trở lại thôn nhỏ yên tĩnh nơi non xanh nước biếc đó. Kết quả vì muốn bà ngoại yên tâm, Úc Linh kích động, chẳng những đồng ý đi xem mắt thậm chí còn đi đăng ký kết hôn với đối tượng xem mắt ở cục Dân Chính. Đêm tân hôn đó, vẻ mặt Úc Linh như mộng nhìn khuôn mặt thật của người đàn ông dưới ánh đèn đẹp tới mức chẳng thật tý nào, rồi sau đó bị áp đảo hoàn toàn. Càng khiến cho cô thấy tấm tắc là, người này thoạt nhìn rất nhã nhặn, lịch thiệp ai ngờ lại có năng lực cực đại, thực sự là cẩu mà. Sau đó Úc Linh mới biết được chồng nhà mình thuộc loại gì. Anh vốn không phải là người, mà là một loại không phải tộc người nữa. Úc Linh: Không phải ta đã nói là sau khi kiến quốc xong thì không được thành tinh đó sao? Nhãn: Một không gian ảo tưởng mất quyền lực Nhân vật chính: Giang Úc Linh, Hề Từ  Vụ Thỉ Dực thì quá đảm bảo cho mảng Siêu Sạch, Siêu Sủng, Siêu Thâm Tình rồi. Công nhận dạo này VTD viết đa dạng ghê, lúc trước cứ cổ đại, xuyên không, gia đấu, tranh đoạt hoàng quyền thì từ 2-3 năm nay chuyển qua Mạt thế, hiện đại, dị giới, ABO, xyên nhanh, tu tiên, huyền huyễn, nội dung không thể nói là quá xuất sắc nhưng đọc vẫn rất ổn, ít ra khi cần đọc bộ nào dài hơi có chút bối cảnh mà vẫn sủng ngọt thì Vụ Thỉ Dực là lựa chọn hàng đầu ...  Bà ngoại bị ốm nặng, Úc Linh về quê để chăm sóc bà thì gặp gỡ anh chàng nhân viên chuyển phát thư tín trong thôn là Hề Từ, một chàng trai hiền lành, chăm chỉ, có vẻ đẹp của một "tiểu thịt tươi" non nớt, mê hoặc già trẻ lớn bé mà nhất là mấy bà cụ già nông thôn thích thanh niên hiếu thuận, bà ngoại của Úc Linh cũng rất mến anh chàng này vì Hề Từ là người phát hiện bà bị ngất rồi đưa bà vào viện.  Ngay từ đầu, Hề Từ tỏ ra rằng mình rất để ý đến Úc Linh, thường xuyên trộm nhìn cô và khi bị nhìn lại thì gương mặt đỏ ửng, từ xa mà thấy bóng dáng 2 bà cháu nhà Úc Linh thì Hề Từ đặc biệt lễ phép đi đến chào hỏi, khiến người vốn biết thân phận thật sự của Hề Từ là Mễ Thiên Sư phải trợn mắt há mồm.  Sau một loạt sự kiện, Úc Linh cầu hôn Hề Từ và rước chàng về dinh ngay trong buổi sáng với vẻ mặt ngẩn ngơ của Hề Từ (hắn nghĩ: sao mà thuận lợi quá vậy, chuyện này thật không theo kế hoạch gì cả)=)))) và họ cũng làm vợ chồng thật sự chứ không phải cưới cho có rồi để đó ... ahihi nếu các bạn hiểu ý mình *lăn lăn lăn*. Cưới về thì đúng kiểu người chồng nhị thập tứ hiếu, từ nấu cơm siêu ngon đến lau dọn nhà cửa, đưa đón vợ tận nơi tận chốn, thay vợ chăm sóc bà lại còn có thể ..... khiến Úc Linh nghĩ cái tính bốc đồng tùy hứng của mình đã giúp mình nhặt được bảo bối rồi.  Đây đây, đến phần bí mật được giấu kín của hai người đây, tầm chương 09-10 là biết rồi nên mình huỵch toẹt luôn:  1. Úc Linh từ nhỏ có khả năng nhìn thấy ma quỷ và có khả năng cảm nhận được những thứ mà người thường không bao giờ nhìn thấy, nhưng vì không có ai hướng dẫn nên Úc Linh từ sợ hãi ban đầu dẫn đến cái suy nghĩ: mình cứ vờ như không nhìn thấy chúng thì chúng cũng không hại mình, thế là từ đó Úc Linh gần như phong bế mọi cảm xúc trên gương mặt mình => mỹ nhân cao lãnh mặt than nhưng trong lòng thì điên cuồng gào thét sợ hãi, về sau có chồng rồi thì mới chịu bộc lộ nỗi sợ mà ôm chồng khóc thút thít và có lẽ thân thế thật sự của Úc Linh có vấn đề nên Hề Từ đã phải theo dõi và che chở cho Úc Linh từ năm cô ấy 3 tuổi cơ :))  2. Hề Từ - đại yêu vương thống trị cả một vùng núi rộng lớn (thôn nơi bà ngoại nữ chính ở cũng thuộc phạm vi bảo hộ của ảnh), một cái quá khứ xa xôi nào đó mà mình chưa đọc tới đã khiến anh ấy tạm thời ngủ say và thức tỉnh vào năm nữ chính được 3 tuổi, nếu không nhờ vào "một cái chất gì đó" nơi nữ chính khiến anh ổn định linh thức, không biến thành yêu quái phá làng phá xóm rồi ngồi chờ thiên sư đắc đạo đến thu phục, mà cái "chất" này của nữ chính lại thu hút bọn yêu quỷ nên Hề Từ luôn phải bảo vệ Úc Linh rồi yêu luôn lúc nào không hay, lớn lên thấy Úc Linh càng hấp dẫn nên muốn rước về :))  => Ý kiến cá nhân tui nghi ngờ kiếp trước hoặc cả nghìn năm trước họ có liên quan đến nhau nên kiếp này Hề Từ mới có thể nhanh chóng và dễ dàng yêu Úc Linh nhiều đến vậy (bản chất loài Yêu là lãnh tình, nhất là với nhân loại, có chết trước mặt họ thì họ cũng không quan tâm) mà tui chưa đọc hết truyện nên chưa biết, hạ hồi phân giải.  Hiện tại thì họ cưới nhau nhưng Úc Linh không biết chồng mình là Yêu, chỉ tưởng chồng mình là thiên sư hay đi diệt ma với giải bùa giải chú linh tinh. Nhưng Úc Linh cũng có chút thắc mắc khi nói chồng mình là thiên sư nhưng tại sao thái độ của những người khác đối với chồng mình lại khá lạ: nể, kính trọng, đề phòng và cả sợ hãi nữa nhưng vốn tính cách Úc Linh theo kiểu: không tò mò, biết càng ít càng tốt nên người ta nói hươu nói vượn thế nào thì biết như thế thôi, không tin cũng chẳng nghi ngờ.  Rồi dần dần truyện phát triển thì họ phải rời khỏi vùng nông thôn yên bình này thôi, mình rất trông chờ vào cuộc phiêu lưu của họ. À tuyến nhân vật phụ mà về phe với mình cũng đáng yêu không kém, Hề Từ có nuôi một con vẹt mà cái con Vẹt này cũng đảm đang lắm: pha trà, dọn dẹp, đón khách, tưới hoa, chăm cỏ... nói chung là trừ nấu cơm ra thì là một quản gia cho nhà Hề Từ rồi , đi ngủ phải nằm trên giường đắp chăn cơ . Ngày đầu tiên Hề Từ dẫn Úc Linh về thì con vẹt liến thoắng: "Hề Triển Vương dẫn mỹ nữ về nhà, có gian tình! có gian tình!"  "Lão xử nam nghìn năm cuối cùng cũng phát tình rồi" . Nghe chưa, xử nam nghìn năm đấy .  Hề Từ có 3 trạng thái, ở hình dạng phàm nhân thì hiền lành ngoan ngoãn, khi thành yêu thì tóc dài ra, một bên mắt có hoa văn, yêu khí ngùn ngụt, tà mị các kiểu và hình dạng cuối cùng nghe nói khủng bố lắm mà chắc phải về sau khi lâm vào tình huống nguy hiểm cơ, đầu truyện đối phó với mấy tên cấp thấp thì dùng hình dạng con người vẫn đánh được. Đêm tân hôn thì Úc Linh được thấy hình dạng yêu khí ngút trời của Hề Từ nhưng linh hồn kham không nổi nên bị mất đi ký ức về vụ thân phận của Hề Từ trong đêm ấy :))))) Mời các bạn đón đọc Người Chồng Yêu của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Văn án: Cuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế, ở trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lâm Ngữ Kinh cùng Thẩm Quyện oan gia ngõ hẹp. Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt đau thương, mắt rưng rưng: "Bạn học Thẩm, nói thật với cậu nhé, tôi là từ nông thôn đến đấy, trong nhà rất nghèo, lúc đầu tên là Lâm Thúy Hoa, thôn Hoa sen chúng tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi, lần này nếu như tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí, không có tiền nộp học phí cũng chỉ có thể quay về thôn cho heo ăn..." Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhát, không đếm xỉa tới: "Thật là trùng hợp, tôi ở thôn Lá sen sát vách đấy, vốn tên là Thẩm Thiết Trụ, tôi không chỉ phải cho heo ăn, mà còn phải làm ruộng." Lâm Ngữ Kinh: "..." Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, sau đó động tác đều nhịp, mỗi người xoay mình rời đi. Thẩm Quyện chui vào máy bay trực thăng riêng, Lâm Ngữ Kinh lên Rolls-Royce Phantom phiên bản dài. — Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương, chính xác là đối với nhau, nỗ lực mà giả dạng nghèo, câu chuyện cũ. "Ngữ là ngữ không kinh chết người không ngừng ngữ, kinh là kinh động trời đất quỷ thần khóc than sự kinh đó." *** Đây là một câu chuyện tình yêu của một bá chủ trường học với cô bạn cùng bàn. Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Ngữ Kinh để lại với Thẩm Quyện chính là cảm giác bi thương giấu đằng sau vẻ ngoan ngoãn vui tươi.  “Một thiếu nữ tinh thần sa sút, tâm tình mờ mịt, tang thương khó hiểu, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm". Lúc nhỏ Lâm Ngữ Kinh kết bè kết phái đánh nhau, bị thua thiệt không ít. Cô đi học một khóa Judo, kể từ đó về sau, chỉ có cô đuổi theo đánh người khác là chính. Sau đó, Lâm Ngữ Kinh rất hiếm khi xuất hiện, đã là học sinh trung học chín chắn, cũng không làm mấy chuyện đánh nhau kia nữa.  Bạo lực thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Học tập mới là con đường chân chính, chỉ có học tập mới làm cho cô thấy vui vẻ. Từ khi biết mình cha ruột không thương, mẹ ruột không thích, Lâm Ngữ Kinh đã giấu đi rất nhiều gai nhọn của mình, để biến mình thành một “tiểu tiên nữ” thanh tân, học hành chăm chỉ, không tranh không đoạt, không chọc ghẹo gây phiền phức với ai, luôn treo lên mặt nụ cười ngoan hiền.  Nhưng thật ra sau chưa đầy một tháng, tất cả khí chất tang thương u buồn không chút bụi trần của cô bị thay thế bằng “một thiếu nữ giang hồ có tình có nghĩa có ơn tất báo, vô cùng chú trọng nghĩa khí”. Ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Quyện để lại cho Lâm Ngữ Kinh là “một anh trai giang hồ ăn nói thiếu đánh”, cả người lúc nào cũng trong hai trạng thái “buồn ngủ và đang ngủ”. Là ông chủ studio xăm hình, ở một mình, tự lo cuộc sống. Thẩm Quyện cảm thấy chính mình là một học sinh cấp ba hiền lành, tính khí cực tốt, chỉ vì vẻn vẹn một lần suýt đánh chết bạn cùng bàn ngu si của mình, thế mà bị truyền đi rằng cậu máu tanh và bạo lực, thật hết cách. Là một anh trai giang hồ đi đánh nhau còn không quên làm bài tập: “Tôi có hơi mệt” giọng thiếu niên nhàn nhạt mang theo chút âm mũi, lộ ngay vẻ suy nhược miễn cưỡng “Thế nên hành động nhanh lên, cùng xông lên hết đi, giải quyết xong trở về ngủ, ngày kia đi học rồi, mai tôi còn phải bổ sung bài tập”. Vì một lần anh trai giang hồ chưa tỉnh ngủ rồi nói nhầm định luật Ôm thành số Pi và chép phạt 1000 lần công thức định luật Ôm, Lâm Ngữ Kinh đã trả nợ ân tình cho anh trai giang hồ bằng cách tự nguyện gửi tóm tắt môn học cặn kẽ chi tiết đầy tâm huyết cho người ta. Kết quả, ừm, khi kết quả phát ra cảm giác khá khó xử. “Cô chỉnh sửa tài liệu ôn tập vật lý đến tận hai giờ rưỡi sáng, sợ cậu xem không hiểu còn đặc biệt chia ra hai loại file: Word và PP, văn hay hình đẹp, bổ sung thêm bài tập ôn luyện. Vì khiến cho học tra hứng thú, mẹ nó cô còn đặc biệt biên tập cho cậu ta một đoạn quảng cáo. Kết quả điểm vật lý của người ta tối đa. Tổng điểm còn cao hơn cô. Tôi cứ nghĩ cậu chẳng qua là một bá chủ trường học. Kết quả cậu vậy mà còn là một học bá. Lâm Ngữ Kinh cảm thấy người đầu tiên mà cô kết giao sau khi đến thành phố này, cũng có thể là người duy nhất, người có thể được xưng là bạn bè, có khả năng sắp nói bai bai với cô." Ban đầu, Thẩm Quyện đã răn đe đám bạn mình không được có ý đồ gì với Lâm Ngữ Kinh vì “cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, không phải bạn cùng bàn của cậu”. Một anh trai giang hồ tự nhận đã dùng hết kiên nhẫn bao dung của đời này lên người cô bạn cô cùng bàn, dịu dàng đến cực điểm với “con mèo sữa” dễ cáu này rồi.  Tình cảm của hai người có phần chậm nhiệt, vì lúc đầu cả hai đều nghĩ mình có tiềm chất tâm thần khi lại để ý những chuyện không đâu của người kia, nhưng có ai bình thường khi lỡ yêu đâu. Đến khi Thẩm Quyện nhìn thấy hai cậu bạn thân chí cốt bảnh bao của Lâm Ngữ Kinh thì mới thấy nguy cơ đe dọa, lúc đó mới hiểu rõ lòng mình và bắt đầu theo đuổi Lâm Ngữ Kinh. Vì với cậu thì bạn cùng bàn là của mình và không ai được bắt nạt bạn cùng bàn của mình ngoài mình cả. Thẩm Quyện này, thời điểm mà cậu phát động tấn công theo đuổi người cậu thích thì thật lòng không ai có thể chống cự nổi. “Tớ rất thích cậu, không biết phải làm sao thì mới khiến cậu có cảm giác an toàn hơn một chút." “Không nghĩ tới sẽ thích cậu bao lâu, không nghĩ tới sẽ bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, chỉ muốn có tương lai của cậu." “Nếu như lúc này cậu còn chưa thích tớ, như vậy, thế thì cậu phải nỗ lực, vì cậu không còn cơ hội hối hận nữa rồi, cũng không còn cơ hội trốn, là chính cậu tự va vào. Nếu như ngày nào đó cậu nhận ra mình không thích tớ nữa, tớ có thể cho phép cậu bỏ đi môt lúc, sau đó tớ lại kéo cậu về, trói cậu vào với tớ.” “Lâm Ngữ Kinh, tớ sẽ không buông tay” “Cô rõ ràng vẫn đang ngây ngốc trong thế giới nhỏ của mình rất tốt mà. Chuyện không chế tâm trạng thế này trước đây cô đều rất am hiểu, chút “ỷ lại” bất tri bất giác đối với cậu này… được rồi, là “thích” cô cũng có thể khống chế rất tốt. Thế nhưng Thẩm Quyện nhất định phải đến trêu chọc cô. Cậu đã nghèo như vậy rồi, lo mà học tập cho tốt đi không được sao! Học người ta tìm đối tượng làm gì.” Thẩm Quyện cũng không hiểu mình đã làm gì để cô ấy khăng khăng rằng cậu nghèo túng như vậy. Đến mình cũng không hiểu một “anh trai giang hồ” mặc đồng phục cưỡi mô tô đi học, kết hợp nhuần nhuyễn khí chất “nông thôn pha lẫn thành thị” như vậy thì nghèo ở chỗ nào? Sau vài cú thả thính cực nhanh chuẩn độc và “cực kì lẳng lơ” của Thẩm Quyện, sức chống cự và sự tỉnh táo của Lâm Ngữ Kinh tụt về số âm. Lâm Ngữ Kinh đã tự nhủ:  “Không thích yêu đương nhưng lại thích cậu. Không muốn tin vào chuyện tình yêu chó má gì đó, nhưng lại muốn tin cậu một lần. Bởi vì đối tượng là cậu, cho nên dù trong lòng không mấy chắc chắn, tớ cũng muốn thử một chút xem.” "Tôi mộng giữa ban ngày" bên cạnh câu chuyện tình yêu của Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện, truyện còn hé lộ cho người đọc về câu chuyện xưa của bá chủ trường học Thẩm Quyện. Câu chuyện liên quan đến việc tại sao cậu đánh người bạn cùng bàn cũ kia đến sống dở chết dở, tại sao cậu không tiếp tục luyện tập trong đội tuyển và những lựa chọn tiếp theo để theo đuổi con đường mà cậu vẫn mong muốn.  Theo cá nhân mình đánh giá, truyện này đạt gần như tối đa điểm khi nhân vật được xây dựng cực kỳ “thích”, có nhiều nhân vật phụ rất đáng yêu hài hước. Nội dung truyện mạch lạc và lối diễn đạt biên tập tốt, kết truyện cũng viên mãn, chỉ có chút xíu nhược điểm là chưa edit xong thôi. Nhưng nhìn chung mình vẫn nhiệt liệt đề cử nha.   Mời các bạn đón đọc Tôi Mộng Giữa Ban Ngày của tác giả Tê Kiến.
Sao Cô Ấy Chưa Quyến Rũ Tôi? - Phúc Lộc Hoàn Tử
Điều anh bất mãn nhất, là người phụ nữ đó không chỉ trộm đi con anh, còn trộm đi cả trái tim anh. Khi cùng về lại dưới một mái nhà, anh ra quy ước với cô, điều đầu tiên: Không được quyến rũ tôi. Ai mà ngờ... Vế 1 câu đối: Chú hai thật giỏi biết bao. Vế 2 câu đối: Nghiệp quật không trượt phát nào. Hoành phi: Thuốc viên~ Người nào đó, toi. Tác giả nói: 1. Những chi tiết chuyên ngành trong truyện tham khảo từ baidu baike, wikipedia, video và phỏng vấn,... tác giả sẽ cố gắng chú thích rõ. 2. Thích máu chó, chỉ hoan nghênh sự đồng thuận, nếu không thuyết phục được nhau thì xin tôn trọng nhau. Tag: Đô thị tình duyên, sủng Mời các bạn đón đọc Sao Cô Ấy Chưa Quyến Rũ Tôi? của tác giả Phúc Lộc Hoàn Tử.
Tôi Yêu Lucifer - Hồ Điệp Seba
Cô nghĩ rằng, cô thật sự rất yêu anh! Hồ Diễm Nhiên vẫn luôn cho rằng, mình sẽ thích những người đàn ông là quân nhân giống như cha mình, hoặc là những học giả điềm đạm nho nhã du du trong biển sách. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã không thể kiềm chế mà bị gương mặt mỹ lệ của anh hấp dẫn sâu sắc ― một tổng thể của thiên sứ và ác ma, đẹp đến đoạt hồn người. Trong cơn mê từ đôi con ngươi tinh thuần kia, cô không hề để ý đến những dối gạt và những thương tổn mà anh gây ra cho mình. Hết lần này đến lần khác giao cả trái tim cho anh. Nhưng lần này, cô hoàn toàn biết rõ rằng, nhu tình của anh vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc về một mình cô. Vì thế cô chỉ còn cách lựa chọn rời đi…  Đổi gió đi, đổi gió nào. Truyện ngược, tra nam quay đầu, quá trình ngược tơi tả, kết HE.  Mời chị em giải khuây bằng một truyện 9 chương của Hồ Điệp, tên là Tôi yêu Lucifer. Nói là giải khuây mà tốn của mình ít nước mắt. Mẹ ơi, Hồ Điệp tỷ viết truyện ngược nha, nam nữ chính ngược đan xen, tất nhiên không cẩu huyết và HE. Nam chính là học trò nữ chính, tức là nữ hơn nam kha khá tuổi, nam truy ráo riết nhưng nam này có bản tính trăng hoa.  Đằng sau tình yêu khắc cốt ghi tâm và nguyên nhân mang tính huyền huyễn thì mình thấy đây là câu chuyện rất thực tế. Diễn biến một câu chuyện tình và tâm lý yêu đương giữa một tra nam và một nữ cường không có cách nào thoát ra khỏi nam 9 rất đúng và rất đáng suy ngẫm. Tác giả lý giải về tính đào hoa và tình yêu của một playboy rất đúng, tác giả lại lý giải vì sao một nữ cường đã từng vấp ngã với playboy một lần mà vẫn dính vào playboy lại càng đúng. Đọc thấy ngấm. Quả thực là mình rất thích cách hành văn của tác giả này. Mượt mà, hiệu quả, ngôn từ gây ấn tượng mạnh. Nữ bị ngược nhưng nam cũng bị ngược chả kém. Đọc chả biết đáng thương hay đáng giận nữa.  Về sau mọi thứ đều viên mãn. Một chút huyền huyễn được đưa vào để dệt nên một chút mộng đẹp, cũng có thể coi yếu tố huyền huyễn này là một cách giải thích cho bản chất trỗi dậy hay cái gọi là lãng tử quay đầu hay là cái gọi là tình yêu đích thực.  Cuối sách tác giả có nói đây là câu chuyện từ kinh nghiệm bản thân. Bản thân yêu một lucifer, rồi tổn thương trầm trọng, tổn thương đến mức từ bỏ thì người ấy tỉnh ngộ, chọn lựa từ bỏ đào hoa phù phiếm mà chung tình và giờ là hai người hạnh phúc. Hỏi sao mà chị ý viết ngấm thế, câu chuyện đơn giản, nội dung nút thắt cực kì quen thuộc nhưng cách tiếp cận, cách lý giải vấn đề và nhất là suy nghĩ của các nhân vật rất đời. (Mình đang nói về đoạn yêu nhau ban đầu ngược ngược ấy, đoạn nhận lại tình yêu rồi nhất kiến chung tình này nọ thì tuỳ quan điểm, cũng có người nói công tử đào hoa mãi là đào hoa, sao có thể biến thành chung thuỷ được)   Nhưng ko phải cũng vẫn có nhiều ngoại lệ sao?  Truyện đúng chất Hồ Điệp nhé, cũng tưng tửng, buồn cười chứ k ủ ể èo uột đâu. Đoạn nào đau thì cũng đau lắm. Nhân vật luôn là những người có khiếm khuyết tâm hồn, dù mạnh mẽ nhưng vẫn luôn che giấu một phần vô cùng yếu đuối của bản thân, phần quá khứ khiếm khuyết cũng luôn là kim chỉ nam định hình tính cách nhân vật. Mình thích ở Hồ Điệp cách xây dựng hoàn cảnh và lý giải tính cách nhân vật rất logic. Vì sao nữ chính, một nhà khoa học mạnh mẽ, có tư sắc, có học vị lại luôn yêu phải lucifer. Vì cô luôn cô đơn, mẹ mất, cha là quân nhân, từ nhỏ đã gánh vác gia đình, sống xa cha nhưng kiên cường vì biết cha sẽ về. Nhưng khi cha cô mất rồi thì sao? Và cô tìm niềm an ủi ở tình yêu, cô mạnh mẽ nên cần những lời yêu thương ngọt ngào, cần sự chăm sóc, cô dễ động lòng với sự dịu dàng và kiên trì của mấy tay playboy. Tất cả chỉ vì hơi ấm, một playboy với bản tính săn mồi sẽ có bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu quyến rũ? Cái này chị em nào đã yêu phải playboy chắc rõ nhất.  Túm lại là truyện được, không phải truyện mình rất thích nhưng mà so với đám truyện ngược thì mình nghĩ quyển này cưc ổn. Bạn editor làm rất tốt, chú thích tỉ mỉ. Ko hiểu sao thi thoảng vẫn dính vài câu cú convert nhưng nhìn chung giọng edit tốt, mượt, từ ngữ phong phú Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Lucifer của tác giả Hồ Điệp Seba.