Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo

Lúc gặp lại tình đầu là vào tám, chín năm sau, tôi đứng ở trạm xăng, thấy anh bước ra từ siêu thị. Tôi nhìn anh không dám tin, thử hỏi, anh có còn nhớ em là ai không. Tay anh cầm chai nước suối, nhìn tôi rồi bình tĩnh trả lời, nhớ, dù có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhớ em. Có một câu hát như vầy: “Hẹn ước kiếp này, thiếu nhau một lần gặp lại, từ nay về sau, vết thương không thể lành lặn như lúc đầu”. *** Ngày đó cũng không phải vô tình gặp gỡ, hôm ấy là buổi họp bạn học thời cấp hai. Quy Hiểu nghe bạn cũ Bạch Đào nhắc tới tên anh, nói anh đang ở tạm trạm xăng đó cách không xa, sau khi nghe thấy cái tên này, lòng cô lại bắt đầu dậy sóng, không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô nói mình cũng muốn gặp “bạn cũ”… Bạn học kia cũng không nghĩ nhiều, lái xe chở cô đi. Đoạn đường chỉ năm phút đồng hồ lại lâu như thế kỉ. Xe của Bạch Đào còn chưa phanh lại, cô đã vội vã nhảy khỏi ghế sau xe, lo lắng nhìn quanh. Ánh mắt hoang mang… Mãi đến khi nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng và quần soóc thể thao bằng kaki màu sóng vai cùng mấy người bạn cũng trong trang phục tương tự đi tới, cô như thể mộng du, nghênh đón… Rồi đến khi anh nói câu kia. Quy Hiểu cứng người, xoa xoa cánh tay phải, không nói gì. Bạch Đào vờ ngốc, có chuyện gì à? Nợ tình hả? Nhìn mặt anh Thần vẫn khá bình thản, không giống như có khoản nợ tình gì quá khắc cốt ghi tâm, có lẽ chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng hai người trong cuộc lại không hề cười với nhau? Rốt cuộc thật giả thế nào, người ngoài như Bạch Đào cũng không thể nào hiểu được, dù sao cũng lăn lộn ở xã hội lâu rồi, khả năng hòa giải đương nhiên là có: “Anh Thần, sao anh cứ ở chỗ trạm xăng mãi thế, có việc à?” Lộ Viêm Thần đưa tay vỗ gáy Bạch Đào: “Trạm xăng này thì có việc gì chứ. Tối nói anh cậu sang tìm anh”. Bạch Đào thở một hơi: “Anh của em đang ở Lão Câu, hai ngày nữa rồi gọi anh ấy tới”. “Thế thì xong, hai ngày nữa anh về Nội Mông rồi”. Nói xong, anh mở nắp bình, uống hết hai phần chai. Quy Hiểu thoáng thoáng nghe được hai từ này thì tỉnh hẳn, lần này đi có lẽ hơn nửa đời người cũng không gặp lại. Vì thế cô mặt dày mày dạn nhìn anh, nhìn cẩn thận yết hầu dao động lên xuống khi uống nước. Dường như không hề thay đổi. Đôi đồng tử lớn hơn so với người bình thường, cộng thêm khóe mắt nhếch lên, khuôn mặt gầy gầy, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục lộ ra cần cổ cong cong, một vẻ ngoài đường hoàng ngang ngược. Đường cong khóe miệng cũng rất dịu dàng, giống như thể đang cười… Bây giờ cũng thế. Từ lần đầu tiên biết anh năm mười ba tuổi, có người hỏi Quy Hiểu, cậu thích một nam sinh thế nào? Cô có thể trả lời được ngay: “Ánh mắt phài thế này thế này…”, giống như đã khắc sâu trong tiềm thức, cô vẫn nghĩ, một người con trai tuấn tú thì ánh mắt phải đẹp, qua mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm nữa, nhận định này vẫn thế. Bạch Đào vốn định đưa Quy Hiểu đến gặp “bạn cũ”, không ngờ họ lại gặp người này, cho nên cũng kéo Lộ Viêm Thần đi theo, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu. Lộ Viêm Thần cũng ngẫu nhiên đáp lời. Cách nói của anh rất rõ ràng, có thể giảm thì giảm bớt. Rất nhanh, có hai chiếc xe việt dã quân dụng lái tới, dừng lại cách mấy người rất gần. Giữa trời nắng chang chang, khói xe nhả ra khét lẹt mà khó ngửi, hun đến mức người ta muốn tránh hết đi. Người trên ghế lái gọi anh lên xe, Lộ Viêm Thần vỗ vào lưng Bạch Đào: “Đi đi”. Anh nhảy lên ghế phụ xe jeep, mấy người kia cũng lần lượt lên theo, từ đầu tới cuối, anh không quay lại nhìn cô. Hai chiếc xe jeep rời khỏi trạm xăng, lưng Bạch Đào cũng ướt đẫm hết cả, cậu thấp giọng hỏi: “Cậu với anh Thần có chuyện gì à?” Quy Hiểu lắc đầu. Buổi tối, cô ở nhà dì Hai, người như mất tim mất phổi, đứng ngồi không yên. Hơn mười giờ, cô cầm lấy điện thoại, gọi sang nhà họ Hoàng. “Cậu gặp anh họ mình rồi à?” Hoàng Đình nghe mấy câu cô kể lúc chiều thì thất thanh hét lên: “Mẹ mình cũng không biết anh ấy về, sao cậu gặp được?” Hoàng Đình quá phấn khích, đứa con bị đánh thức thì giật mình khóc oang oang. “Cậu đợi chút nhé, mình đi dỗ thằng nhóc này đã”. Cô ấy đặt ống nghe xuống, cả buổi mới quay trở lại, “Mình không biết phải nói với cậu thế nào, Quy Hiểu, cậu còn tìm anh ấy làm gì? Lúc trước anh ấy xin cậu làm hòa bao nhiều lần, cậu quên rồi à? Cậu có biết cậu ác lắm không? Vất vả lắm anh ấy mới về được một chuyến, muốn gặp mặt cậu một lần cậu cũng không chịu. Quy Hiểu… Aiz, Quy Hiểu, cậu tìm anh ấy làm gì đây?” Đêm đó, Hoàng Đình vẫn đưa cho cô một dãy số điện thoại. Dãy số này được lưu vào danh bạ, tránh khi bình thường chạm tới, cô lưu lại bằng tên ZZZ, như thế nó sẽ chuyển xuống cuối cùng, nhưng thực ra cô chỉ nhìn qua đã nhớ. Bịt tai trộm chuông cũng là như vậy. Hai năm sau. Quy Hiểu ngồi trong phòng nghỉ đơn sơ của trạm xăng, kính thủy tinh phủ đầy hơi nước, bên ngoài, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng. “Người ta giữa đêm ôm vợ, mấy người chúng ta lại phải ôm tay lái giữa đêm”. Hai lái xe tải chở hàng đứng phàn nàn, “Đêm nay tuyết rơi nhiều đấy, mai đường trơn lắm cho xem”. Cô ngồi đây hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không chịu thêm được nữa, đứng dậy đẩy cửa gỗ phòng nghỉ ra, đi tới bậc thang phủ đầy những tuyết. Anh có đến không? Cổ áo bộ đồ chống rét màu đen kéo đến dưới chóp mũi. “Bạn cô sẽ tới sao?” Sau lưng, Tiểu Thái cũng chạy theo run rẩy hỏi. “Có lẽ thế”. Quy Hiểu không xác định. Cuộc điện thoại vừa rồi cô nói năng rất lộn xộn, bên kia hỏi địa chỉ xong thì tắt. Cô đợi tới mức chân thành gỗ rồi mà vẫn nuôi hi vọng cuối cùng, nhìn ra ngoài cửa lớn. Lại thêm nửa tiếng nữa, đầu ngón tay không còn tri giác, muốn vào trong nhưng lại không cam lòng. Lúc Tiểu Thái chạy đến lần thứ tư, ánh đèn xe trắng nhạt chiếu vào từ màn tuyết, chiếc xe việt dã phủ đầy tuyết chạy tới, không vòng lại mà dựng thẳng trước bậc thang. Nửa cửa sổ ghế lái hạ xuống, người trên ghế lái nặng nề trong bộ trang phục chiến đấu cảnh giới đặc biệt bằng vải bông màu đen, đội mũ cùng màu, trong bóng đêm, gương mặt không nhìn rõ, cô chỉ biết đó là anh. “Lên xe”. Đây là câu nói đầu tiên sau hai năm không gặp. Quy Hiểu chạy sang cửa xe bên cạnh: “Ông chủ trạm xăng nói bọn em tới thảo nguyên phía trước nhìn xem…” “Lên xe”. Lộ Viêm Thần lạnh lùng lặp lại. Quy Hiểu ngập ngừng quay lại gọi Tiểu Thái và ba người đàn ông đứng bên cạnh tránh gió đi ra. Mọi người lên xe, bốn người ngồi phía sau, đương nhiên Quy Hiểu phải ngồi vào ghế phụ. Cô do dự lên xe, kéo dây an toàn lại, còn chưa cài được Lộ Viêm Thần đã nhấn ga lái đi. Anh vẫn giữ thói quen đó, dù xuân hạ thu đông đều hạ cửa sổ xe. Gió đông lùa vào, thổi mấy người phía sau run rẩy nhưng nào dám lắm lời. “Có thể đóng cửa sổ lại không ạ?” Quy Hiểu đông lạnh đến mức đầu lưỡi cũng khó mà uốn thẳng. Lộ Viêm Thần nghiêng đầu nhìn cô, rồi đóng cửa sổ lại. Lúc cửa sổ thủy tinh từ từ nâng lên, chạm vào đỉnh cao nhất, ngăn gió tuyết ở bên ngoài, mấy người ngồi sau mới thở ra một hơi. Nhưng không kìm được lẩm bẩm, “bạn” của Quy Hiểu đúng là quá tàn bạo rồi… Mấy người Tiểu Thái làm ăn buôn bán bên ngoài, có đầu tư cổ phần ở công ty của Quy Hiểu. Lần này có một đơn hàng lớn, hàng hóa đưa đến nơi tập kết hàng ở biên cương, sau đó chuyển ra ngoài Mông Cổ. Mấy người Tiểu Thái thuê xe đi, nhân tiện bàn về việc buôn bán chế phẩm lông dê. Quy Hiểu không liên quan gì tới mấy chuyện này, nhưng cô nghe được hai chữ “Nội Mông” thì đứng ngồi không yên. Vì thế cũng đi theo. Tối hôm qua bão tuyết ập tới, họ phải lánh tạm ở trạm xăng, chiếc xe việt dã của Tiểu Thái cũng mất tích. Ông chủ trạm xăng không còn cách nào khác, nhưng vẫn nhiệt tình nghĩ giải pháp giúp họ, ở nơi này cũng có mấy quy củ bất thành văn. Bọn trộm xe thường trộm rồi giấu xe chỗ thảo nguyên cách đó không xa, biển số từ A tới H, vất đầy không người trông giữ, chờ bán đi. Ông chủ trạm xăng để họ tự đi tìm xe mình, sau đó sẽ gọi cảnh sát cùng tới nhận. Đây là phương pháp nhanh nhất. Tiểu Thái thấy cách này cũng được, Quy Hiểu nói mình có thể nhờ một người bạn, anh ấy cũng ở cạnh đây. Quy Hiểu không biết rõ, rốt cục anh đã xuất ngũ chưa, vẫn là đặc công hay là cảnh sát vũ trang? Tóm lại là một nghề có thể giúp được họ. Xe chạy giữa màn tuyết, đi được hơn nửa giờ đồng hồ thì dừng lại trên thảo nguyên tuyết trắng, không chỉ có rất nhiều xe chìm trong màn tuyết, ở đó còn có từng đống cỏ khô lớn nhỏ, nhìn qua, tất cả đều là tang vật… “Chờ một lát, để bạn tôi hỏi phương hướng đã”. Anh dừng xe, nói câu nói thứ hai. Sau đó thì đẩy cửa đi xuống. Tiểu Thái đang ngồi phía sau ngẩng đầu lên, nhích tới sau bả vai Quy Hiểu rồi hỏi: “Bạn của cô lạnh lùng quá, làm tôi sợ tới mức không dám nói cảm ơn”. Qua lớp cửa kính, Quy Hiểu nhìn anh đứng ở đầu mui xe, giữa đợt gió tuyết, anh cúi đầu đưa tay quanh lại bật lửa châm thuốc, cô đáp: “Anh ấy cứ thế đấy”. Trong đêm, ánh sáng yếu ớt giữa lòng bàn tay anh lướt qua tức thì. Ánh sáng kia chạm vào đầu thuốc, lóe lên trong đêm tối, cũng cháy cả mắt cô. “Tôi xuống… nói với anh ấy mấy câu”. Quy Hiểu đẩy cửa xe, nhảy xuống. Bởi vì không ngờ lớp tuyết trên đồng cỏ lại dày như vậy, cô bị lún sâu xuống, suýt nữa trượt chân, tay vội chống vào cửa xe. Lộ Viêm Thần nhìn theo hướng tiếng động phát ra, bóng đêm đen phủ kín lấy cô, chiếc áo khoác lông không đỡ nổi gió bão, đôi giày có vết ướt rõ ràng: “Không lạnh à?” Cô hoảng hốt. Lúc mới ở cùng nhau, hai người vẫn thường đứng cạnh trên kênh đào giữa mùa đông như vậy, có lúc cô ngồi trên mu trước xe anh, tựa vào ngực anh tránh gió, líu ríu cả buổi lại không thấy anh nói gì: “Anh nghĩ gì thế?” Anh sờ vào ống tay áo cô: “Nghĩ gì chứ? Nghĩ sao quần áo em ẩm ướt thế này?” “Hả”. Cô xấu hổ, “Cô em giặt đấy, chắc cô không nghe em, nên giặt rồi…” “Chưa khô mà em mặc làm gì? Không lạnh à?” Sao không lạnh được, cười cũng sắp cứng môi rồi này. Nhăn nhó cả buổi, cô thở ra một làn hơi trắng, nhỏ giọng nói: “Cái này mới mua đó, muốn mặc cho anh xem”. Mặc một bộ đồ chỉ mới khô một nửa tới gặp anh giữa mùa đông, ngẫm lại cô cũng thấy cảm động muốn chết. Cô cúi đầu cười. Khi đó bên cạnh kênh đào có một cánh rừng già mấy chục năm, gió lớn, không có ai ngang qua, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng còi xe lách cách, cũng không ai rảnh rỗi nhìn hai người họ trò chuyện yêu đương giữa ngày đông giá lạnh. Quy Hiểu yên tâm nấp vào trước người anh tránh gió: “Anh thấy nhìn được không?” “Cũng được”. Cũng được? Sắp chết cóng mà đổi được một câu cũng được? Cô nắm cổ áo len của anh: “Từ trước tới nay anh chưa từng khen em đâu đấy, khen em xinh đi, nhanh, khen em xinh”. Anh cười, đôi mắt dưới ánh trăng càng sáng bừng rực rỡ. Lộ Viêm Thần dời mắt, tiếp tục hút thuốc. ... Mời các bạn đón đọc Đường Về của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cớ Sao Mãi Yêu Em - Tâm Văn
Tên eBook: Cớ sao mãi yêu em (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Tâm Văn  Thể loại: Ngôn tình, Văn học phương Đông Người dịch: Yingliิ   Nhà xuất bản: Văn Học   Công ty phát hành: Văn Việt   Chụp sách: Đánhboss Xongmới Ngủngon  Typeo    Thanh Sương, Lazycat Nguyen, Pic Lê   Fleur Thương, Tiểu Yêu Nữ, Phi Phi Yên Vũ    Bích Thuỷ Trần, Nga Ngoan Ngoãn, Maruko Tran   Hatbodao Dethuong, Huyền Nguyễn Thị    Beta: Đánhboss Xongmới Ngủngon & HT   Ebook: Devil Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm Ebook Free Giới thiệu tác giả    Tâm Văn, thuộc chòm sao Xử Nữ, nhóm máu AB. Sinh vào đầu những năm 70.   Sinh ra ở một thành phố nhỏ nằm ở phía nam Trường Giang, có vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng, tâm hồn tinh tế của con gái Giang Nam. Từ nhỏ yêu văn chương, thích mộng mơ. Thần kinh mẫn cảm như sợi dây đàn, cảm nhận được những lời mềm mại, dịu dàng, than vãn, buồn tủi của nhân tình thế thái. *** Giới thiệu nội dung truyện   Mười lăm mười sáu tuổi, chúng mình gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa.   Đây không phải là tiểu thuyết hư cấu mà là quyển hồi ký về tuổi thanh xuân.   Khi tuổi thanh xuân dần héo úa lụi tàn theo năm tháng, tôi đã dùng ngòi bút của mình từng chút gợi lại cuộc sống thời trung học, mái trường đại học, những năm tháng tươi đẹp trong sáng sôi nổi nhất cùng mối tình ngây dại thuần khiết trước kia của mình.   Tuy rằng khi đó, chúng tôi chưa học được cách yêu nhưng có thể khẳng định một điều rằng chúng tôi đã thực sự yêu nhau sâu đậm.   Dù sau ngần ấy năm, anh rời xa tôi nhưng tôi vẫn nhớ về hình ảnh của anh, về những năm tháng tươi trẻ chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Mời các bạn đón đọc Cớ Sao Mãi Yêu Em của tác giả Tâm Văn.
Trai Thừa Gái Ế - Tưởng Cẩn
Tên eBook: Trai thừa gái ế (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Tưởng Cẩn  Thể loại: Ngôn tình, Hài hước, Hiện đại, Văn học phương Đông   Dịch giả: Chu Min   Nhà xuất bản: Phụ Nữ   Đơn vị phát hành: Phương Đông   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 640   Trọng lượng: 750g   Hình thức bìa: Bìa mềm   Ngày xuất bản: 12/2012   Giá bìa: 125000VND   Chụp pic: Tiểu Miêu   Tách pic: Devile Cruela   Beta: Anna Trinh, Minh Tâm   Làm ebook: Anna Trinh   Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free  Giới thiệu     Lương Tranh - một người luôn tự nhận mình là người tài mạo song toàn, đã hai tám tuổi rồi nhưng vẫn độc thân, tên tục là “trai thừa”, tên nho nhã là “Quý tộc độc thân”. Hiện giờ anh đang là đại diện quản lí nghiệp vụ của một công ty bán phần mềm camera hội nghị.   “Maketing không phải là việc người làm”, vì vậy Lương Tranh sau khi làm maketing hoàn toàn không coi mình là người, quyết định đem chính bản thân mình ra làm món hàng để kinh doanh. Yêu cầu về khách hàng của anh phải là một người đẹp chưa chồng, không những phải xinh đẹp mà còn phải có lí trí, đáng yêu, dịu dàng và biết quan tâm chăm sóc.   Ngải Lựu Lựu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, mạnh mẽ và nóng nảy, thầm thích phó tổng của công ty, nhưng lại ngại ngần không dám biểu lộ.  "Oan gia ngõ hẹp", hai người tình cờ gặp nhau, từ đó nảy sinh vô số những câu chuyện cười ra nước mắt….   Được đánh giá là “kiệt xuất trong cuộc thu sáng tạo văn học Tân lãng lần thứ 7”, “Trai thừa gái ế” đã nhằm thẳng vào "điểm yếu" của thanh niên "thời đại ế", khoét sâu vào cái "u nhọt" trong thế giới tình cảm của họ, miêu tả nguyên nhân "ế", quá trình "vật lộn" của họ trong cái thế giới tình cảm đầy rắc rối đó, để cuối cùng gặp gỡ và vướng mắc với nhau, giải quyết được mọi “xung đột ế” trong cuộc sống của mỗi người.   Hài hước, tò mò và hấp dẫn, “Trai thừa gái ế” đã đáp ứng được nhu cầu giải trí đọc của nhiều độc giả trẻ tuổi. Mời các bạn đón đọc Trai Thừa Gái Ế của tác giả Tưởng Cẩn.
Cá Voi và Hồ Nước - Thái Trí Hằng
Tên eBook: Cá voi và hồ nước (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thái Trí Hằng Thể loại: Ngôn tình, Lãng mạn, Văn học phương Đông  Dịch giả: Lục Hương  Đơn vị xuất bản: Nhã Nam Ngày phát hành: 20.01.2012 Chụp hình: Devil Đánh máy: Thu Ha Pham, Smiley Su, Ngô Minh Trâm  Kiều Añh, Shino87, Yu Yu Chan Kiểm tra & sửa lỗi: Ha Huyen  Làm ebook: Devil  Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free Giới thiệu tác giả  Đây là cuốn sách thứ 10 của tôi, con số 10 này quả rất nhạy cảm, khó tránh khiến người ta liên tưởng tới “thập toàn thập mỹ”. Lúc viết tuy tôi cũng có ý thức đến điều này, nhưng tâm trạng viết vẫn giống như mọi khi, hoàn toàn không mang ý đồ gì, chỉ muốn kể câu chuyện cho thật hay. Song nếu như cuốn sách thứ 10 của một tác giả bắt buộc phải đóng một vai trò đặc biệt nào đó, ví như sâu sắc hơn hay tốt đẹp hơn, vậy thì cuốn sách này đã làm tròn vai trò của nó. - Thái Trí Hằng - Giới thiệu tác phẩm Chuyện kể rằng Cá voi và Hồ nước dù yêu nhau nhưng chẳng thể ở bên nhau, bởi vì sống trong Hồ nước, Cá voi rồi sẽ chết vì không đủ nước, còn Hồ nước cũng cạn đi vì nước tràn ra quá nhiều… Quen nhau qua cuộc bình chọn “Thập đại mỹ nữ” của trường đại học, ngay trong cuộc hẹn đầu tiên, Tú Cầu đã có cảm tình với Người đẹp số 6 thông minh, cởi mở lại hay có dự cảm bất ngờ. Một thời đại học qua đi, cho tới khi bước vào đời, giữa hai người luôn là sự thấu hiểu kỳ lạ cùng cảm giác mơ hồ ngọt ngào ấm áp… Song câu chuyện về Cá voi và Hồ nước kia lại là lý do khiến Tú Cầu mãi không đủ can đảm bày tỏ lòng mình… “Nếu em là cá voi, anh nhất định phải là biển lớn,” tôi nói. “Nếu em là cá voi, em sẽ ở lại hồ nước, chứ chẳng bơi ra biển lớn làm gì,” em cười. “Bơi ra biển lớn sẽ có tự do, nhưng rời khỏi hồ nước thì rất cô đơn. Với em, tự do tuy cũng tốt đấy, nhưng cô đơn lại càng tệ hơn.” Tình yêu chẳng nói thành lời đó, từ lãng mạn ban đầu tới đợi chờ nhớ mong trong hiện tại, được kể lại qua giọng văn hóm hỉnh nhẹ nhàng đặc trưng của Thái Trí Hằng, khiến ta thật sự mong rằng hạnh phúc sẽ là câu trả lời sau tất cả. Mời các bạn đón đọc Cá Voi và Hồ Nước của tác giả Thái Trí Hằng.
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu
Tên eBook: Ai gửi cánh thư vào trong mây (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Ảnh Chiếu Thể loại: Ngôn tình, Lãng mạn, Văn học phương Đông   Người dịch: Trần Quỳnh Hương   Nhà xuất bản: Văn Học   Đơn vị phát hành: Amun   Chụp pic: Minh Tâm Dương   Tách pic: Boom Boom Boom   Beta:   Lazycat Nguyen  Bích Ngọc Nguyễn Thị   Không Chỉ Mình Tôi  Nguyệt Hằng Phạm   Rimusm Phạm  Cao Thu Trang   Vân Hồng Phạm  Hatbodaodethuong   Hiệu chỉnh: Trần Ngọc Tuyền  Nguyễn Thu Huyền   Ebook: Heoboo Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free Giới thiệu:   Thời thơ ấu của Trác Ưu luôn phảng phất bóng dáng của Lục Tây Dương, là cậu bé thường xuyên bắt nạt cô ở trường mẫu giáo, cũng là cậu bé đem lại cho cô nhiều niềm vui nhất. Những trò nghịch ngợm ấy khiến cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn. Từ lúc Tây Dương rời trường mẫu giáo trước để đi học, Trác Ưu không gặp lại anh nữa và cũng quên bẵng đi cậu bạn nhỏ này. Lớn lên, họ tình cờ gặp lại nhau, nhưng lúc này Lục Tây Dương đã là bạn trai của Sử Vân, cô bạn thân nhất của Trác Ưu. Vì vậy, dù trong lòng Lục Tây Dương vẫn đeo bám thứ tình cảm thuần khiết từ thuở nhỏ với Trác Ưu, và dù Trác Ưu cũng rất thích anh nhưng họ đành phải chôn chặt thứ tình cảm ấy ở tận đáy tim, bằng lòng với tình bạn của mình và cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp của quãng đời học sinh ấy. Đến khi Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay, anh cũng không dám tiến đến với Trác Ưu vì sợ mang đến cho cô những điều tiếng không đáng có, mối quan hệ của họ vẫn cứ lửng lơ như vậy. Sự xuất hiện của Thương Thang, chàng trai yêu thích Trác Ưu càng đào sâu thêm cái hố ngăn cách giữa họ. Rồi Tây Dương quyết định sang Anh du học, ôm chặt mối tình câm của mình mà không dám thổ lộ. Anh chỉ biết gửi gắm những tâm sự của mình vào trong những lá thư viết cho Trác Ưu, nhưng những lá thư ấy lại không bao giờ được gửi đi. Cho đến năm Trác Ưu mười tám tuổi, Lục Tây Dương quyết định trở về để thổ lộ tình cảm với cô… Mời các bạn đón đọc Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây của tác giả Ảnh Chiếu.