Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Hồ Ly Và Quốc Vương

Mình vẫn luôn thắc mắc một điều: “Phải yêu một người đến thế nào mới đủ để con người ta có thể buông bỏ mọi thứ ?" và sau khi đọc xong "Tiểu hồ ly và quốc vương", có lẽ mình đã tìm ra câu trả lời: chẳng bao giờ là đủ. Không có được tình yêu có lẽ sẽ đau đớn xót xa đến cùng cực nhưng dù vậy, chẳng mấy ai có thể sẵn lòng vì một người mà buông bỏ tất cả phía sau, nhất là đối với một vị vua một lòng vì thiên hạ như A Long. A Long là vua của Long Quốc. Thời thơ ấu, chàng là một Thái tử vô cùng yếu ớt, bệnh tật liên miên. Ngày ấy, khi chàng tưởng mình đã sắp lìa xa cõi đời thì bỗng nhiên, một con cáo trắng xuất hiện, truyền cho chàng viên linh đan, giúp chàng giữ được mạng sống. Con cáo ấy chính là A Ngân.   A Ngân là nàng hồ ly có trái tim mềm như nước, thấy ai gặp khó khăn cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ. Hồ ly có chín mạng, nàng sống mấy nghìn năm mà chưa mất đi mạng nào, ấy vậy mà nàng tiểu hồ ly thanh thuần ấy lại chẳng hề do dự khi chấp nhận vì chàng mà hy sinh mạng đầu tiên. Nhiều năm sau, khi nàng cùng cô sóc A Linh xuống núi dạo chơi, họ gặp lại nhau. Đứa trẻ yếu ớt ngày nào đã trở thành một chàng trai tuấn tú và uy dũng. Ngay cả khi một mình đối mặt với bầy sói, ánh mắt chàng vẫn bình thản lạ thường. Mặc dù vậy, sức người có hạn, một mình chàng làm sao có thể chống chọi với cả một bầy thú dữ? Và rồi khi chàng đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, A Ngân lại một lần nữa gánh thay chàng một kiếp nạn. Thế nhưng chàng chẳng biết điều đó, cứ đinh ninh rằng người đã cứu mạng mình là Liên Hoa - công chúa Nguyệt Quốc. Từ đó, chàng lập lời thề cả đời sẽ không phụ nàng ta. Một năm sau, A Long và A Ngân gặp lại nhau trong một lần chàng đi du ngoạn. Chàng nhầm tưởng nàng là một thiếu nữ yếu đuối bị hai tên lưu manh chòng ghẹo, liền không ngần ngại vung kiếm bảo vệ nàng. Và kể từ giây phút đó, dung mạo tuấn tú, giọng nói trầm ấm cùng khí chất phi phàm của chàng đã khiến trái tim nàng loạn nhịp. Nàng đã thích chàng sao? Duyên phận kỳ diệu, nàng tình cờ có cơ hội tiến cung phục vụ Quốc Vương. A Ngân chẳng biết vì sao A Long lại căm ghét nàng như thế, nhưng tình yêu vốn dĩ là khờ dại. Dù cho A Long có sỉ nhục nàng, dù cho bao nhiêu sủng hạnh yêu thương của chàng đều chỉ dành cho một mình Liên Hoa công chúa, nàng lại càng thêm ngưỡng mộ người ấy. Đường đường là một bậc đế vương mà sao chàng có thể chung tình đến thế, khiến trái tim nàng càng thêm thổn thức… Đến một ngày, A Long kiên quyết trả lại A Ngân những thứ thuộc về nàng. Chàng đuổi nàng ra khỏi hoàng cung, nói rằng những thứ thuộc về nàng đều khiến chàng khinh ghét, bảo nàng cách chàng càng xa càng tốt. Giây phút đó, trái tim nàng như vỡ tan thành từng mảnh. Chiều hôm ấy, A Ngân rời xa nơi hoàng cung đầy toan tính, rời xa người đàn ông nàng yêu hơn tất cả. Chiều hôm ấy, cổng thành vĩnh viễn khép lại với nàng, chấm dứt một đoạn tình duyên ngắn ngủi mà đầy đau đớn. Những ngày sau đó, người dân Long Quốc truyền tai nhau rằng, Quốc Vương ngày nào cũng đứng trên cổng thành, nhìn về một nơi xa xăm... Vì vẫn lưu luyến trần gian, A Ngân xin bà mình cho mình được sống ở nơi này đến hết kiếp mạng thứ ba để âm thầm nghe ngóng tin tức của chàng. Liên Hoa công chúa lúc này đã trở thành Hoàng hậu, sinh hạ Hoàng tử. Khắp nơi trên Long Quốc, người người nhà nhà đều rộn ràng ăn mừng. Chỉ có A Ngân mỉm cười mà nước mắt lại trào dâng. Có lẽ chàng đang đắm chìm trong hạnh phúc mĩ mãn, chẳng còn nhớ đến người con gái tên A Ngân nữa rồi. Nàng đâu biết rằng ở nơi hoàng cung hoa lệ, có một người ngày ngày bị dày vò bởi nỗi nhớ nhung da diết, để rồi không thể kìm lòng mà bỏ mặc giang sơn bách tính, lên đường đi tìm nàng. Có lẽ những tháng ngày yên bình sống bên nhau như bao đôi vợ chồng bình thường là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, kiếp nạn lại đổ xuống A Ngân ngay khi A Long phải xuất chinh dẹp loạn. Và lần này nàng đã chẳng thể vượt qua. Hai người họ âu cũng là có duyên mà không phận, chỉ đành thề nguyện kiếp sau… “Ở một góc trong căn nhà gỗ, có hai hàng chữ, được viết đậm bằng máu, bất kể là người hay yêu, chỉ cần bước tới đây là nước mắt lưng tròng: Thiếp là hồ ly nhỏ, nguyện vì chàng mà tới nhân gian Trẫm là vương một nước, nguyện cùng nàng sống trọn kiếp sau.” Khi mới đọc truyện, mình không có cảm tình với nam chính nhưng sau đó ngẫm lại, mình lại thấy chàng đáng thương nhiều hơn đáng trách. Là vua một nước, tưởng như A Long có trong tay tất cả, thế nhưng ngai vàng kia hoá ra lại là một sợi xích ngàn cân trói chặt chân chàng, ngăn chàng đến với người chàng yêu. Chàng ngỡ rằng mình yêu A Hoa, hoá ra đó chỉ là sự biết ơn đơn thuần. Chàng ngỡ ràng mình ghét bỏ, khinh thường A Ngân, nào ngờ đó lại là thứ tình yêu sâu sắc hơn tất cả. Còn về nữ chính, mình không trách nàng đã dại khờ bởi khi yêu, ai mà chẳng có chút mù quáng? Đối với mình, tất cả các truyện của tác giả Lan Rùa đều rất đáng đọc, trong từng lời văn của chị có luôn có sự cuốn hút rất riêng, mặc dù câu từ không quá cầu kì, hoa mỹ. Cách viết giản dị khiến từng chi tiết nhẹ nhàng len lỏi vào tâm trí, khẽ chạm vào trái tim người đọc. Truyện không dài nhưng từng câu chữ làm mình ám ảnh. May mắn là truyện còn có những phân đoạn rất dễ thương, có những đoạn nam chính giở thói nũng nịu rất trẻ con, có những khi lại lưu manh lợi dụng nữ chính, đọc những đoạn này cũng thấy trái tim yếu ớt mong manh của mình được an ủi phần nào :) . Điều duy nhất mình thấy chưa hài lòng là những đoạn ngược nam trong truyện còn hơi ít, tuy nhiên qua đó mình cũng đã thấy được phần nào tâm tư của nam chính. Chúc các bạn nhảy hố vui vẻ <3
_____________ " ": trích từ truyện Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng suối trong vắt, róc rách vui nhộn chảy qua từng khe đá. Trăng cũng lên cao lắm, sáng lắm. Ở khe núi nọ, có con cáo nhỏ xinh, đôi mắt màu tím, long lanh to tròn hơn cả đá Musgravite, đầy mê hoặc, bộ lông trắng muốt, mềm mịn tuyệt đẹp. Nếu gặp con trực tiếp con cáo đó, có lẽ người ta sẽ nghĩ, chắc là họ đang mơ, hoặc đang nhìn ngắm một bức tranh do con người tưởng tượng ra, bởi vì nó, quá hoàn mĩ. Con cáo đó thuộc giống cáo Tiên Tộc, là giống cáo cao quý nhất. Cáo nhỏ ngồi ngay ngắn trên phiến đá cẩm thạch lớn, nó đang tu luyện. Hôm nay đã là ngày thứ hai trăm bảy tư, của năm thứ chín ngàn chín trăm lẻ chín. Chỉ còn gần một trăm ngày nữa, là tròn một ngàn năm, nó sẽ thành công. Con cáo nhỏ hí hửng lắm, nó hăng say rèn luyện. -"A Ngân, A Ngân..." Tiếng gọi từ đằng xa, A Ngân mở mắt, là A Linh tỷ tỷ, tỷ ấy là loài sóc quý, A Linh tu được hai ngàn năm, nhưng tỷ ấy không giống nó, để được thành tinh, A Linh phải ăn thịt người. -"A Ngân, đi chơi đi..." -"A Linh ơi muội phải tu luyện...muội còn ít ngày nữa thôi, rồi chúng ta tha hồ đi chơi..." A Linh bất mãn nói. -"Chẳng phải chín trăm chín chín năm là hóa phép thành người được rồi hay sao?" -"Nhưng bà nói phải đủ một ngàn năm thì thân thể mới khỏe mạnh, nếu đi bây giờ sẽ rất nguy hiểm..." A Ngân phân vân. -"A Ngân ơi là A Ngân, bà A Ngân cẩn thận quá đó, không nguy hiểm gì cả đâu, A Linh sẽ bảo vệ A Ngân, hôm nay Nguyệt quốc mở lễ hội pháo hoa, mười năm mới có một lần, A Ngân không đi thì phí lắm..." A Linh tiếp tục khơi gợi. -"Có đồ ăn ngon lắm, A Ngân ăn bao giờ chưa? Có thịt cừu, thịt lợn nhé, có cả bánh trung thu nhân lạp xưởng..." -"Muội ăn chay mà A Linh!" -"Ừ, còn có múa rối đó, còn có rất nhiều công tử đẹp trai, đi cùng A Linh đi, không có A Ngân mất vui...năn nỉ đấy...đi về luyện tiếp, chỉ một đêm thôi mà..." -"Bà A Ngân đi công chuyện rồi mà...đi đi...bà không biết đâu..." A Linh lèo nhèo mãi, A Ngân đành tặc lưỡi rời phiến đá cẩm thạch, để ngón trỏ lên trán, dịu dàng xoay người. Trong chốc lát, cả khu rừng bừng sáng. Chẳng thấy con cáo trắng nào nữa, chỉ thấy một tiên nữ thướt tha xuất hiện. -"A Ngân, A Ngân đẹp quá!" A Linh thốt lên, đây là lần đầu tiên A Ngân dùng phép thuật, trước đây nó cứ định để tới một ngàn năm cơ, nó tiến tới dòng suối gần đó, tự ngắm mình, rồi lại đỏ bừng thẹn thùng. -"Bà cũng nói A Ngân sẽ đẹp..." A Linh cũng biến thành một thiếu nữ, hai người vui vẻ dắt nhau đi chơi. Quang cảnh dưới núi thật là thích, A Ngân trợn tròn mắt hết lần này tới lần khác. Một lát, A Linh mới sực nhớ ra hai người không có quần áo mặc, nó đành nhanh nhẹn biến thành sóc nhỏ, chui vào tiểu kĩ viện gần đó, trộm hai bộ đồ. Hai tỷ muội háo hức lắm, lần đầu tiên A Ngân nhìn thấy đường phố, thấy con người, thấy xe ngựa, cái gì cũng mới mẻ cả. -"A Ngân thích không?" -"Thích lắm A Linh ạ! Cảm ơn tỷ..." -"Nhanh lên, sẽ bắn pháo hoa đó!" -"Dạ..." Những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo bước chân của hai cô gái, họ đẹp quá, chưa bao giờ thấy ai đẹp như họ. Mời các bạn đón đọc Tiểu Hồ Ly Và Quốc Vương của tác giả Lan Rùa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Hỏi - Sói Xám Mọc Cánh
Nếu bạn đọc nào yêu thích thể loại truyện cổ đại nhất là những chuyện với tình tiết tranh đấu trong cung đình hẳn bạn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Truyện không đặt nặng vào những tình tiết quá nặng nề mà kể lại một truyện có dư âm tình yêu, có hương vị cuộc sống, có cả những mưu toan nhưng tựu chung vẫn là có chút. Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong - phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là “Vĩnh Thành”, lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu. *** Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.” “Ừ.” “Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy không phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.” “Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy một tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu một cọng lông cũng không bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng không phục?” Rõ ràng hắn đang cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia đã từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết không nhắm mắt.” ... Mời các bạn đón đọc Đừng Hỏi của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Một hôm, huấn luyện viên Kỷ nói với một bé củ cải mới đến. "Hoàn Tử, tới trước làm mẫu động tác!" "... ..." "Hoàn Tử… gọi em đấy!" Hoàn Tử mặt nhăn nhó, tiến lên từng bước, đá một cước vào bắp chân huấn luyện viên Kỷ, "Hàaa...!" Huấn luyện viên Kỷ chẳng biết làm sao, thằng bé không nghe lời? Không phải chứ… Chỉ là dần dần tại sao , đứa bé củ cải này càng nhìn càng giống mình...... Tóm lại, đây chính là một huấn luyện viên phúc hắc, nhìn trúng Hoàn Tử người ta, sau đó nhìn trúng mẹ Hoàn Tử, vì vậy liền đem cả hai người về nhà làm của riêng… *** “Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể đồng ý chứ?” Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.” “Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn. Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Trưởng Ở Trên Cao của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát - Lam Bạch Sắc
Tác phẩm đầu tiên là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể loại đấu đá thương trường rất hay. Thể loại này thường rất nản vì cứ xào đi xào lại mấy màn lừa người, thu mua cổ phần, cổ phiếu rớt rồi lại tăng giá, ... Nhưng đọc truyện của Lam Bạch Sắc lại vô cùng hứng thú! Yêu không phải là chiếm đoạt, không phải bằng mọi cách để có được người đó. Nam chính trong truyện chính là một chàng trai như thế, anh cứu cô ra khỏi xe nhưng lại để cô hiểu lafm người cứu cô là anh Lộ. Chị cũng yêu anh chân thành và sâu sắc như thế. Ngồi trước phòng bệnh anh nhiều ngày liền, làm những việc tưởng chùng như cố ý xúc phạm đến lòng tự trọng của anh nhưng trong thâm tâm chỉ muốn chứng minh sự quan trọng của bản thâm mình đối với anh mà thôi. Hai người cứ cố chấp nhưng đến cuối cùng đều nhận ra rằng họ không thể thiếu nhau. Mặc dù còn nhiều uẩn khúc, anh vẫn không biết sự thật về phòng 1619 rồi dằn vặt nhưng mà anh vẫn yêu chị như thế. Chị tận mắt chứng kiến kế hoạch lật đổ nhà họ Từ của anh nhưng vẫn không thể xoá đi tình yêu của chị dành cho anh. *** Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu Âu.Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Gọt cho anh quả táo." Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng. Vợ không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ? Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm chú. Tưởng tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt này. Tưởng phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô: "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?" ... Mời các bạn đón đọc Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của tác giả Lam Bạch Sắc.
Phù Dung Trì - Hoa Ban
Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến Hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước như một thước phim quay lại. Còn chuyện kiếp này chỉ mới bắt đầu. “Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa… Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương… Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn… Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian… Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ… Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng… Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại… Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta… Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm… đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô… bướm chưa đến một lần…” Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử: -Nương nương… đã muộn rồi… chúng ta nên về thôi. Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống -Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài… đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt… Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ “Oán ngâm hồ điệp” vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được… Nữ tì nghe xong nức nỡ -Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ… -Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không… có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết… phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn… hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa? Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người. Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn. *** Nếu nói tầng trời thứ chín là nơi cao nhất lục giới thì vực Ưu Luân không cần nghi ngờ chính là chỗ sâu nhất, tương truyền nó sâu tới mức xuyên đến một thế giới khác mà thần phật cũng không biết rõ. Truyền thuyết kể rằng, Ưu Luân muôn thuở chìm trong bóng tối, khí độc đậm đặc, có nhiều loài sinh vật khủng khiếp không tên. Vực càng đi càng sâu, đến một lúc nào đó chất độc ngấm vào thân xác, phân hủy thành một vũng máu thịt là hết! Cái vực tĩnh mịch này có một ngày đột nhiên náo nhiệt. Từ xa xa nhìn lại, ba bóng người chao liệng, từng đợt gió lốc đem theo năng lượng truyền đến, lan rộng, quét sạch thảm thực vật vốn rất thưa thớt mọc ở lân cận. Thiên binh Thiên tướng có mặt đông đủ nhưng chỉ bất lực đứng xa quan sát. Họ bận rộn giữ mũ giáp kẻo bay, mắt cay xè cố nhìn trong gió, phập phồng lo lắng. Theo lý mà nói, trên miệng vực tồn tại từ trường mạnh, có thể hút mọi vật trong bán kính trăm trượng, mà ba người kia thì đang giằng co ngay sát bên trên. Lúc Ma Lệ xuất hiện mọi người đã rất lo lắng, may là hắn hợp sức đối phó Sát Hóa chứ không đương đầu với Bích Hải, xem như tên này cũng có chút đạo đức! Lại nói đến Sát Hóa, mặc dù Thiên giới căm ghét Ma tộc nhưng họ không thể không công nhận Sát Hóa chính là Ma Vương mạnh nhất từ trước đến nay. Trong cuộc đời huy hoàng của mình, hắn từng đánh ngang tay với Bắc Đẩu tinh quân và Ngọc đế – hai Thượng thần quyền lực nhất Thiên giới, có không dưới trăm lần bị quần công mà vẫn sống dai như gián. Thời ấy nhiều vu sư tiên đoán, Sát Hóa chính là dấu hiệu tận thế, kết thúc sự sống được hình thành từ thuở khai thiên lập địa. Chính vì vậy, Thập Trụ Sơn tồn tại mang ý nghĩa thời đại, như một cột mốc lịch sử đánh dấu sang trang cho Lục giới. Từ đó tên tuổi của Tiêu Linh và Bích Hải được ca tụng không ngừng. Một phần nhờ thực lực, một phần nhờ vận may, năm đó họ không giết được Sát Hóa nhưng đã thành công giam giữ hắn trong kết giới kiên cố nhất. Tiếc rằng chưa yên ổn bao lâu thì tên đại ma đầu lại sổng chuồng trốn thoát. Cuộc chiến trên miệng Ưu Luân có vẻ đang trong hồi gây cấn. Sự thật, nó chẳng ác liệt như người xem phỏng đoán... - Mồ tổ nhà ngươi!!! Chóng mặt chết ta rồi! Ngươi có đứng lại không thì bảo!? ... Mời các bạn đón đọc Phù Dung Trì của tác giả Hoa Ban.