Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cố Phán Rực Rỡ

Lời của editor: Nhan đề ban đầu mình thấy rất lạ, sau tìm hiểu thì (hình như) là tác giả chơi chữ. Cố Phán vừa là tên nữ chính, vừa có nghĩa là đôi mắt minh sáng (kiểu hắc bạch phân minh). "Cố phán sinh huy" 《顾盼生辉》 là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Đại từ chỉ người trong truyện sẽ thay đổi tùy cảnh cho phù hợp, tùy theo đó là suy nghĩ của ai thì mình sẽ thay bằng anh/chị/hắn/cô. Giới thiệu Một người câm luôn im lặng trầm mặc, một chàng trai lịch sự tao nhã. Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, hoa tuyết bay đầy trời, rét lạnh thấu xương, anh đã nói, "Em ra dấu, lẽ ra anh nên hiểu được." Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quyết định chính mình sẽ bảo vệ cô đến lúc trưởng thành. *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trương Quế Anh - fb/hoinhieuchu   Đây là câu chuyện về Cố Phán, con gái của Cố Niệm và Tống Hoài Thừa trong truyện “Chấp Niệm”. Khi một người không thể nói chuyện được thì cảm giác sẽ như thế nào? Tự ti, đau buồn, bị vây quanh trong cảm xúc tiêu cực chăng? Nhưng không, Cố Phán trong câu chuyện này là một cô gái dịu dàng, lương thiện và tài hoa. Có lẽ cuộc đời cướp đi của bạn thứ này, sẽ bù đắp lại cho bạn bằng thứ khác. Cố Phán có một gia đình hạnh phúc, sống trong sự yêu thương của cha mẹ và sau này là của Trần Thiệu Thần.   Như bao nam chính ngôn tình khác, Trần Thiệu Thần là một chàng trai giỏi giang, luôn là tiêu điểm chú ý, là nam thần trong mắt các chị em. Anh yêu Cố Phán bằng thứ tình cảm ấm áp như nắng ban mai, êm ả như dòng suối. Họ học cùng trường cấp 3, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Thiệu Thần đã biết “chính là cô ấy”. Việc học tập lớp 12 bận rộn nhưng anh vẫn dành thời gian học thủ ngữ để có thể đến gần cô hơn, hiểu cô nói gì, còn cô thì không ngừng phấn đấu để thi vào ngôi trường đại học có anh ở đó. Việc cô không nói được chưa từng là trở ngại giữa họ. Có những tình yêu lặng lẽ như thế nhưng bền bỉ biết bao.   Trong câu chuyện này, ta bắt gặp những nhân vật rất đời thường mà ắt hẳn trong cuộc sống ta cũng từng gặp phải. Một Diệp Tử Nhuy tuy gặp nhiều khó khăn, bề ngoài yếu đuối nhưng luôn mạnh mẽ, kiên cường. Một Kim Nhiễm với tính xấu ganh tị đã dần đẩy bạn bè rời xa mình. Một Chu Chú yêu Trần Thiệu Thần say đắm nhưng không được anh đáp lại. Một Hàn Diệp Hành khiến cho người ta nuối tiếc về mối tình đơn phương. Các nhân vật phụ huynh cũng rất đáng yêu. Tống Hoài Thừa giữ con gái như bảo vật, luôn lo lắng bị Trần Thiệu Thần “lừa” mất. Mẹ chồng dễ thương Từ Thần Hi không biết nấu ăn, rủ con dâu vào bếp rồi phải lên Baidu tra để biết cách nấu, lại còn dẫn con dâu đi mua nội y,… Đối với mình, đây không phải câu chuyện quá xuất sắc, tình tiết khá thường gặp trong tiểu thuyết, cũng không gay cấn bất ngờ nhưng nó phù hợp với những ai đang cần một câu chuyện ấm áp để giải trí sau những ngày căng thẳng, lời văn nhẹ nhàng, như viên kẹo chậm rãi tan ra, dù không đặc biệt cũng khiến người ta thích thú. [Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, hoa tuyết bay đầy trời, rét lạnh thấu xương, anh nhìn động tác thủ ngữ của cô và bảo: "Anh hiểu em đang nói gì." Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quyết định chính mình sẽ bảo vệ cô đến lúc trưởng thành.] [Trong cuộc sống, bất luận bạn là ai, không cần biết bạn sống cuộc đời ra sao. Thì sâu thẳm trong nội tâm bạn vẫn khát vọng một tình yêu đơn thuần mãi bền lâu. Yêu một ai đó, thì câu nói ‘Em yêu anh’ là cách biểu đạt đơn giản mà phổ biến nhất. Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là một hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể nào đạt được. Hoa Tử cong môi cười, nhìn những bức ảnh vừa chụp trong máy ảnh. Không sao cả, có lẽ chuyện gì cũng cần phải xen lẫn một chút ít tiếc nuối mới là hoàn mĩ nhất.]   Bonus: Tên nữ chính lấy từ câu "Cố phán sinh huy" 顾盼生辉 nghĩa là là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau này con của hai người cũng tên là Tiểu Huy đó! *** Bạn có tin không, trên thế gian này có những người mà chỉ bằng một ánh mắt, họ đã có thể xác định được người mà mình muốn ở bên cạnh trọn đời trọn kiếp. Giống như khi Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô gái nhỏ Cố Phán trên sân trường cấp ba năm ấy, anh đã biết rằng cô chính là người con gái mình muốn bảo bọc chăm sóc cả đời. Hay giống như trong đêm gió tuyết đầy trời năm đó, khi anh nói với cô “Động tác thủ ngữ của em, anh có thể hiểu được”, Cố Phán biết rằng chàng trai ấy đã để lại một dấu ấn sâu đậm chẳng thể xoá nhoà trong trái tim cô. Cố Phán là một người con gái mà thoạt nhìn, mọi người đều sẽ cho rằng cô là một cô gái hoàn hảo. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng, lại có tài năng hội hoạ xuất chúng. Nhưng vốn dĩ trên đời này chẳng có ai là hoàn mỹ cả, Cố Phán tưởng chừng như có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khiếm khuyết lớn nhất của cô chính là cô không bao giờ có thể cất tiếng nói lên được. Đúng vậy, Cố Phán là một cô gái câm. Những ánh mắt hiếu kỳ ngạc nhiên, những lời cười cợt xem thường, đó là những thứ mà Cố Phán đã phải đối mặt trong suốt quá trình trưởng thành. Nhưng cô không vì những thứ ấy mà trở nên tự ti bi quan. Cố Phán vẫn ngày ngày cố gắng phấn đấu tiến về phía trước, cô như một ánh mặt trời nhỏ toả sáng rực rỡ. Và rồi sự lạc quan vui vẻ ấy đã khiến cô gặp được Trần Thiệu Thần. “Cuộc sống là một quãng đường có kỳ hạn, trên từng đoạn đường bạn sẽ luôn gặp được rất nhiều người khác nhau. Nhưng không ai biết trước được, trong lúc không ngờ nhất, bạn sẽ gặp được một người nắm tay bạn đi hết quãng đường đó.” Tình yêu giữa Cố Phán và Trần Thiệu Thần không phải là thứ tình cảm mãnh liệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nó như một dòng chảy dịu dàng ấm áp chậm rãi bao quanh trái tim của hai người họ. Có một Trần Thiệu Thần vì muốn đến gần Cố Phán hơn mà cố gắng học thủ ngữ, rồi lại cho cô một cái hẹn gặp lại ở trường đại học. Có một Cố Phán đã cố gắng phấn đấu để có thể gặp lại anh như lời đã hẹn. Bọn họ cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đại học. Vì đã xác định được rõ tình cảm của mình từ lâu nên Trần Thiệu Thần tốc chiến tốc thắng, chẳng bao lâu sau khi vào trường tất cả mọi người đều đã biết học trưởng đẹp trai Trần Thiệu Thần và mỹ nữ khoa mỹ thuật Cố Phán đang hẹn hò. Mức độ cưng chiều vào bảo bọc Trần Thiệu Thần dành cho Cố Phán là tuyệt đối, còn có vài giây phút rất lưu manh khiến Cố Phán đỏ mặt tía tai tim đập rộn ràng như thế này:  “Cố Phán...” “Không nên nhìn anh như vậy.” “Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn... hôn em.” ... Yêu một người quá ưu tú như Trần Thiệu Thần, đôi lúc Cố Phán cũng sẽ cảm thấy mình như một gánh nặng phiền phức của anh, không xứng đáng để đứng cạnh anh. Nhưng may mắn thay, cô đã yêu một người luôn luôn sẵn sàng bao dung chăm sóc cho cô, khiến cho cô tin tưởng và yêu thương bản thân mình hơn, cũng là động lực để có thể mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn của cuộc sống.  Có lẽ đôi khi lãng mạn không phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt hay những lời hứa hẹn lớn lao. Giữa cuộc đời bề bộn này, gặp được một người nguyện ý bao dung cho những khuyết điểm của bạn, nguyện ý chở che cho bạn đến hết quãng đời này, đây chẳng phải đã là chuyện lãng mạn nhất rồi sao? *** Ai đã từng đọc bộ truyện “Chấp Niệm” của tác giả Dạ Mạn chắc hẳn cũng đã biết đến cô con gái Cố Phán của hai nhân vật chính trong truyện. Đối với mình thì “Cố Phán Rực Rỡ” giống như một ngoại truyện dài ngọt ngào mà tác giả dùng để bù đắp cho trái tim bị tổn thương của những bạn độc giả vừa đọc xong “Chấp Niệm”.  Mạch truyện của “Cố Phán Rực Rỡ” có liên quan một chút đến “Chấp Niệm”, nhưng cũng không quá nhiều. Ngoại truyện của “Chấp Niệm” là phần gặp gỡ của Cố Phán và Trần Thiệu Thần nên mình nghĩ các bạn nên đọc phần đó trước khi bắt tay vào đọc “Cố Phán Rực Rỡ” nhé. Truyện có một dàn nhân vật phụ khá là thú vị, từ những người bạn trong trường đại học cho đến gia đình của Cố Phán và Trần Thiệu Thần đều để lại ấn tượng cho mình. Xét về nội dung, cốt truyện của “Cố Phán Rực Rỡ” thật sự không quá mới lạ, cả bộ truyện không có quá nhiều sóng gió và nam nữ chính cũng được xây dựng theo hình tượng nam thanh nữ tú vạn người mê. Nhưng đối với mình thì đây là một bộ truyện đủ ngọt ngào, đủ ấm áp và cũng đủ để khiến mình thoải mái vui vẻ yêu đời hơn sau khi đọc truyện, nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện nhẹ nhàng dễ thương thì đây là một lựa chọn vô cùng thích hợp nhé! ___________________ “ ”: trích dẫn từ truyện Review by #Niệm Dung Hoa - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Cố Phán Rực Rỡ của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Archimedes Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Sách Nói Archimedes Thân Yêu   Trong số những tiểu thuyết ngôn tình trinh thám đáng đọc hiện nay, không thể không nhắc đến tác phẩm Archimedes thân yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi. Về nội dung, truyện xoay quanh 2 nhân vật chính là nhà logic học có chỉ số thông minh cực cao Ngôn Tố và nữ sinh vật học Chân Ái. Hai người cùng bị cuốn vào những vụ án kỳ bí, hóc búa và dần bị thu hút bởi nhau. Tuy nhiên, mọi vấn đề không chỉ đơn giản như vậy khi Chân Ái còn dính líu đền một tổ chức tội ác đầy thần bí mà những người liên quan có khả năng là người thân của cô. Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Tiết trời vào độ cuối đông đầu xuân, dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng bầu trời xanh thẳm tựa như đã được gột rửa sạch sẽ. Mấy hôm trước trời đổ trận tuyết lớn, núi rừng dưới bầu trời xanh nay được khoác lên một màu trắng bạc. Trước khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp ấy, lòng người trở nên thư thái biết bao. Chân Ái không rảnh chú ý đến. Vừa xuống xe, hơi lạnh lập tức ùa vào mặt, bắp chân lạnh đến tê cứng. Cô kéo kín áo khoác ni theo phản xạ, rảo bước đi về phía lâu đài cổ trước mặt. Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng cuồng phong gào thét. Nổi bật trước màn tuyết trắng, tòa lâu đài kiểu Âu sạch sẽ lại trang nhã chẳng khác gì nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng cửa sổ trên lâu đài quá nhiều, tối om, thoạt nhìn như mắt người đang chằm chằm nhìn vào Chân Ái giữa màn tuyết trắng. Ai lại ở nơi kỳ dị này chứ? Chân Ái bỏ qua sự khác thường ấy trong đầu, lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp. Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ trang trí hay màu sắc gì, chữ kiểu Spencer(*) viết tay cổ điển ... Mời các bạn đón đọc ​Archimedes Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Cô gặp anh trong lúc đang túng quẫn, cùng đường. Từ đó, vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi. Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hiện thực muôn vàn khó khăn đã khiến cô quyết định dùng những đồng xèng này để đổi lấy cơ hội tiếp tục học hành. Đây vốn chỉ là một cuộc giao dịch vật chất nhưng một cách vô thức, trong trái tim cô đã dần chan chứa bóng hình anh. Cô không biết tại sao mình lại thích anh, mà thích một người, đâu cần lý do. Cảm giác rung động tinh tế này đơn giản chỉ là tình cảm không thể kìm nén. Trong lúc anh suy sụp, cuộc đời giống một trời đầy tuyết, cô đã nguyện làm lò sưởi ấm áp, làm tan chảy giá lạnh trong anh… Trong cuộc sống, có lẽ thực sự cần đến chữ “duyên”. Mặc dù ban đầu, anh chỉ là sự lựa chọn trong lúc túng quẫn cùng đường của cô, nhưng thực ra, số phận đã lặng lẽ an bài tất cả. “Số phận đã định” - Lam Tố Hinh vô cùng tin tưởng vào bốn chữ này. Ngoài điều này ra thì không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông. *** Mẹ vừa qua đời, Lam Tố Hinh biết mình không thể ở lại Thân gia được nữa. Chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đến nhanh như vậy. Đêm hè, trời tối đen như mực. Ngoài xa văng vẳng có tiếng sấm nhưng mưa vẫn chần chừ chưa rơi xuống, trong phòng càng oi bức, giống hệt chiếc lồng hấp. Lam Tố Hinh đóng chặt cửa sổ rồi lên giường đi ngủ. Nóng, rất nóng. Cảm giác nóng bức ép chặt cơ thể khiến mồ hôi túa ra nhớp nháp. Chiếc quạt điện cánh nhỏ lạch phạch, nhẹ nhàng thổi những làn gió mát dịu, sau khi trằn trọc hồi lâu trên chiếc chiếu cói, Lâm Tố Hinh dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy cánh cửa phòng phát ra tiếng cót két khe khẽ. Ngay sau đó, một luồng khí kỳ dị xộc thẳng vào mũi cô. Giây phút đó, Lam Tố Hinh bàng hoàng tỉnh giấc. Cô mở bừng mắt, ngay lập tức nhìn thấy một cơ thể béo lùn, bốc mùi nồng nặc đang chậm rãi tiến về phía đầu giường. Hắn ta có đôi mắt vàng vẩn đục, lóe sáng giống như dã thú trong bóng đêm. Lam Tố Hinh nhanh chóng thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao sắc, chuyên dùng để bổ dưa hấu. Lưỡi dao sáng loáng, quét một đường dài giống như sao băng, ánh chớp rạch ngang bầu trời đêm. “Á!” Sau một tiếng kêu thảm thiết, ông bố dượng Thân Đông Lương của cô ôm lấy bả vai phải, ngã xuống đất. Máu bắn tung tóe lên tường và sàn nhà. “Mày... Con nha đầu chết tiệt... Con chó cái thối tha...” Mò được vào phòng Lam Tố Hinh nhưng Thân Đông Lương không thể nghĩ được cô lại giấu dao ở dưới gối. Hơn thế, cô thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, yếu ớt này lại có thể chém với lực lớn đến vậy. E là xương bả vai của hắn cũng bị thương, hắn đau đến mức ngã nhào xuống sàn, lăn lộn. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nở Rộ - Sói Xám Mọc Cánh
Đối với Lương Phi Phàm, không có điều gì anh không làm được, không có thứ gì anh không thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu nói mỗi người đều có gót chân Asin thì Cố Yên cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm anh thấp thỏm lo âu. Người con gái đang ở bên anh nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toàn có được cô, chỉ có thể cố chấp không buông. Cố Yên thừa nhận không có một ai yêu chiều cô hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ cô muốn anh đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình yêu, an toàn… chỉ trừ sự tin tưởng. Cô hiểu nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ thì dường như mỗi bước đi của họ đều phải thận trọng và dè chừng. Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất hiện, phá vỡ sự bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình yêu của họ đã đến lúc lụi tàn… hay đã đợi được đến ngày nở rộ? *** “Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào. Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về sớm vậy?” Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu thư đâu?” “Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?” Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.” Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi. Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!” Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?” Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.” Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc. Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ. Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó. Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối. Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.” ... Mời các bạn đón đọc Nở Rộ của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.