Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Long Phượng Trình Tường - Lam Ngả Thảo

Nàng là công chúa Phượng Tộc, miễn cưỡng xem như vậy đi. Hắn là hoàng tử của Long Tộc, ừ, cũng miễn cưỡng xem như vậy đi. Lúc ban đầu nàng nảy sinh tình cảm với hắn, lại phát hiện hắn chẳng những phong lưu, còn rất hay quên, vì bảo vệ mạng nhỏ, nàng đành phải dùng cách tôn trọng nhưng tránh gần gũi để đối xử với hắn. Thật vất vả lắm hắn mới trở thành người bình thường, nói hết tâm sự với nàng, kết quả —— Thân phận thật sự của hắn là con trai của Thiên Đế! Mà nàng, là kẻ thù sống còn của Thiên Đình, công chúa của Tu La Tộc! Hơn nữa thái tử Thiên Giới như hổ rình mồi, hoàng tử Giao Tộc yêu thầm đưa tình, công chúa Phượng Tộc oán hận khó yên. . . . . . Ôi, phải phổ một khúc hoan ca long phượng trình tường, sao mà khó như vậy? *** Lúc Thiên Đế hạ khẩu dụ, ta đang chơi đùa với Cửu Ly ở đỉnh Phượng Dực Nhai trên núi Đan Huyệt. Trong chúng thần tiên ở tiên giới, ta chỉ là một Tán Tiên bé nhỏ không đáng kể đến. Một thân áo choàng xanh trải qua vạn năm, chỉ vì chân thân là chim Loan, cũng không biết cha mẹ đã hồn phi phách tán của ta hay là người dì đang nuôi nấng ta hiện nay, ai là người đặt cho ta một cái tên cực kỳ bình thường: Thanh Loan. Có thể thấy được lúc đặt tên chẳng hề quan tâm bao nhiêu. Trong một vạn năm này, ta vượt qua từng ấy năm nhưng chẳng hề chú ý đến, sau khi tu thành hình người thì thường xuyên rời khỏi núi Đan Huyệt mà du lịch khắp nơi, Cửu Ly chính là do ta đi du lịch mang về. Cửu Ly là một con Cửu Vĩ Hồ, năm đó đi ngang qua Thanh Khâu, ta cùng với Long Tử Nhạc Kha, Giao Nhân (*) Ly Quang ngủ qua đêm ở Ngân Hà Cốc, Thái Âm(**) Tinh Quân treo giữa trời, trời đất giống như được rải một lớp đường trắng nhàn nhạt, vạn vật rì rào trong tiếng gió. Khi Cửu Ly lú đầu từ trong rừng ra ngoài kiếm ăn, màu lông trắng nhạt trong sáng như phát ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng sáng tỏ, ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, có hồ ly nhỏ kia quay đầu lại, khuôn mặt nhòn nhọn, chỉ có màu sắc của đôi đồng tử giống như đá hồng ngọc thượng hạng ửng lên sóng nước long lanh, ta tựa như bị nó mê hoặc. (*)Giao Nhân: người cá (**)Thái Âm: vầng trăng Trên núi Đan Huyệt, người đẹp rất nhiều, nhóm tiên tử tiên thị Điểu Tộc vốn có bộ lông nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi biến thành hình người đều có bộ áo lông vũ lộng lấy và gương mặt xinh đẹp, nhưng với ánh mắt của ta, nếu sau này con Cửu Vĩ Hồ nhỏ này tu luyện thành hình người, sợ là trong vạn người ở núi Đan Huyệt cũng không có một người nào có thể bì kịp, ngay cả công chúa Phượng Hoàng của Điểu Tộc cũng khó mà đuổi kịp để thấy bóng lưng. Năm đó nó khoảng hai trăm tuổi, trẻ người non dạ lại tham ăn, bị ta dùng một con chim trĩ nướng chín dụ dỗ, rời khỏi nơi sinh ra, từ đó luôn đi theo ta. Trên núi Đan Huyệt, tất cả tiên tử tạp dịch lúc nhàn hạ đều thích trêu đùa Cửu Ly mà ta vừa mới nhặt về. Nhưng Cửu Ly là con Cửu Vĩ Hồ cao ngạo, dung mạo xuất chúng, năm nay tuy rằng chỉ tám trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người, nhưng đã có thể tưởng tượng xa về tương lai hóa thành người có sắc đẹp khuynh thành. Vì thế, mặc dù nó nhìn đám tiên tử Điểu Tộc kia lèo xèo thì thầm là dung chi tục phấn, khinh thường ngoảnh mặt, ta cũng cho nó tùy ý thôi. ... Mời các bạn đón đọc Long Phượng Trình Tường của tác giả Lam Ngả Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.