Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Thể loại: Bách hợp [GL], cổ trang, cổ sắc cổ hương, HE. Edit: Bách Linh  Giới thiệu:  Một người cô độc gặp gỡ một người tịch mịch. Một tìm kiếm trong sạch trên thế gian ô trọc, một chờ đợi cứu chuộc bên ngoài chiếc lồng giam. Cùng là nữ tử, cho nên hiểu nhau. Cùng là nữ tử, cho nên hiểu rõ hơn thế nào là quý trọng. Ngay cả khi gió mưa cũng nói sẽ không buông tay. Cho dù thế gian không chấp nhận, trong mưa gió Giang Nam, chúng ta chấp tay giai lão, cùng bên người cả đời này. ***   Đêm đen lạnh lẽo, xiêm y đơn bạc không ngăn cản được từng cơn gió lạnh xâm nhập, lạnh đến thấu xương. "Phu nhân, nên trở về thôi." Tiểu Điệp nhẹ giọng nói. Thân ảnh kia cúi đầu, nhìn lên nền đất. Thân mình gầy yếu, mái tóc dài nhẹ bay, ngay cả bóng dáng cũng cô đơn khiến người ta bi thương. Đã lâu rồi không nhìn bầu trời như vậy, ánh mắt Vũ Lâm nhìn vầng trăng tròn kia, ánh trăng rực rỡ đến chói loà, chiếu khắp bi hoan trên thế gian, soi tỏ nỗi thống khổ trong lòng dáng hình ấy. "Thiếu gia đang ở đâu?" Lúc quay đầu đã lại không nhìn thấy tia tịch mịch cùng bi thương kia nữa. Khoảnh khắc lúc nàng xoay người đã đeo lên lớp mặt nạ hoàn mỹ, thích hợp với nhân vật nàng cần sắm vai, đoan trang nghiêm túc, biết tiến thối khôn khéo. "Ở......ở......Hồng Tụ Các tìm hoa khôi!" Tiểu Điệp cắn môi dưới đáp. "À." Thở dài nhàn nhạt, nhẹ nhàng qua đi, giống như thể thời thiếu nữ bị đánh tan đi mọi ảo tưởng cùng kỳ vọng. "Thay y phục!" "Phu nhân, đã khuya thế rồi còn đi nơi nào?" *** Hồng Tụ Các. Cười nói đón chào, hồng nhan nơi ấy, hương khí vờn quanh, tiếng yến oanh vang dòn. Nữ nhân nơi đó không phải đẹp nhất thì cũng ôn nhu nhất, không phải người am hiểu tri thư đáp lễ nhất thì cũng là người thực am hiểu lòng người. Rượu nơi đó không phải cay nồng nhất thì cũng khiến người ta say sưa nhất. Dưới đèn lồng đỏ thắm, đời người trôi đi, anh hùng lại nguyện ý vứt bỏ công danh chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân. Mà trong một căn phòng nho nhỏ, một bạch y công tử im lặng ngồi, lắng nghe sự hỗn loạn của thế giới hồng trần bên ngoài, chính là nhìn sương khói lượn lờ dâng lên từ chén, trên khuôn mặt trắng nõn tinh khiết như vầng trăng tròn là sự tĩnh lặng đến vô cùng. "Thật có lỗi, Tiêu công tử, Thanh Y tới chậm." Chưa thấy nàng đâu, lại vẫn như trước bị thanh âm kia mê hoặc, mềm nhẹ không chút trọng lượng, bước ra từ phía sau tấm màn trướng. Không chút nịnh nọt, ngay cả chút ý tứ hàm xúc lấy lòng cũng đều không có, chính bởi vậy nên mới khiến người ta không tin được đó là thanh âm của một kỹ nữ nên có. Bởi vì, nó thật thánh khiết, thực đẹp đẽ xiết bao. "Không sao cả." Bạch y công tử nhẹ nhàng nói, cúi đầu, từ rất xa chỉ đủ thấy cần cổ trắng nõn kia. "Công tử muốn nghe khúc gì?" Thanh Y ngồi trước bàn, hầu nữ đã sớm mang chiếc đàn tranh nàng thường dùng nhất lên. "Không cần. Cô nương đã mệt nhọc cả ngày, không cần vất vả vì ta. Ta chỉ thầm nghĩ muốn nhìn cô nương một chút thôi." Lời Tiêu công tử khiến cho nhóm hầu nữ phía sau kinh ngạc. Công tử này nếu không phải ngốc tử thì chính là loại tình thánh tự phong, nào có ai bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để liếc nhìn Thanh Y một cái đâu. Có nam nhân nào tới đây mà không phải vì thân thể của Thanh Y, muốn nếm trải ôn nhu? "Đa tạ công tử." Thanh Y đoan trang thấp lưng cúi người, cao quý mà quyến rũ. "Thanh Y cô nương quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, khó trách khiến nam nhân lưu luyến quên cả đường về." Tiêu công tử nhẹ tay nâng chiếc cằm của nàng lên, nheo mắt nói. "Công tử cũng vậy." Thanh Y tuỳ ý để người kia thưởng thức, tự nhiên hào phóng quay lại nhìn vị công tử thanh tú tựa như đồng tử bước ra từ trong thi hoạ kia. "Thanh Y cô nương nói gì vậy?" Công tử biến sắc, thu hồi tay. Thanh Y nhấc chung trà lên, rót vào chiếc chén đặt trước mặt công tử. Chất lỏng màu nâu đậm chậm rãi chảy vào, hương trà lãng đãng. "Thanh Y chỉ là một nữ nhân bình thường, lưu lạc hồng trần, đương nhiên không thể so với công tử. Thanh Y cũng biết, có đôi khi một khi là mây thì cả đời là mây, nếu là bùn thì vĩnh viễn cũng không biến thành mây được." Tiêu công tử trầm mặc nhìn trà lại lần nữa được rót đầy chén, sương khói bốc lên chậm rãi tiêu tán. "Lui xuống đi." Thanh Y phất tay, hầu nữ phía sau không tiếng động lui ra. Tiêu công tử cảm giác có thứ gì đó ấm áp chạm đến, quay đầu lại, thấy Thanh Y nắm tay hắn, ấp ủ trong lòng bàn tay nàng, ấm áp. "Ngươi......" "Đêm lạnh như nước, như thế nào không mặc đủ y phục?" Thanh Y cúi đầu, hà hơi thổi. "Ta......ta......nam nữ thụ thụ bất thân......" "Vũ Lâm cô nương thực cho rằng Thanh Y là một nữ tử phong trần ngu ngốc sao?" Thanh Y cười có chút tinh nghịch, nháy nháy mắt, như thể một hài tử. "Sao ngươi biết được?" Vũ Lâm nghiêng đầu hỏi. "Hàng mi ấy....ánh mắt kia...trong sáng như vậy, không giống của những nam tử không sạch sẽ thường có." Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đôi mi được chăm sóc cẩn thận của Vũ Lâm, bởi vì vô số lần đánh đàn mà lòng bàn tay mang theo hơi ấm chưa từng có truyền theo mi tâm thẳng đến khoé mắt, mềm nhẹ lướt qua. Cho tới giờ cũng chưa từng ai làm vậy, cho nên Vũ Lâm ngây người, cũng lẳng lặng giãn mày, mặc cho hành vi lỗ mãng của nàng. "Vũ Lâm cô nương quả nhiên xinh đẹp đúng như ta từng nghe nói, a a!" Thanh Y cầm lên một miếng hoa quế cao, đưa tới trước mặt Vũ Lâm, cười nói: "Tự tay ta làm, thử xem." "Ah." Nhìn hoa quế cao trước mặt, Vũ Lâm vẫn há miệng, cắn xuống. "Ăn ngon không?" Trong mắt Thanh Y vụt loé tia sáng mà Vũ Lâm đã nghĩ sẽ không bao giờ thấy nữa, đó là thứ ánh sáng chờ mong của người thiếu nữ. "Hương hoa quế theo miếng bánh được nhẹ nhàng nhấm nuốt mà tản ra, lan tràn khắp toàn bộ khoang miệng. Nhưng mà...ngọt quá." Vũ Lâm nhẹ nhàng nói. Kỳ thật đây đã không phải ngọt bình thường, mà ngọt đến phát ngấy. Nhìn lại Thanh Y thì phát hiện thứ ánh sáng trong mắt nàng trong nháy mắt đã tiêu thất. "Ta vẫn không làm được." Nụ cười của Thanh Y có chút đau thương, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta đau lòng. "Không sao, làm thêm vài lần sẽ khá thôi." Vũ Lâm không tự giác được muốn an ủi nàng. "Nói cũng phải." Thanh Y nhẹ giọng thở dài. Tuy nói vậy, nhưng mà Vũ Lâm rõ ràng thấy bóng ma trong đôi mắt sáng ngời kia. "Đã không còn sớm nữa, ta phải trở về." Vũ Lâm xoay người định rời đi, lại nghe thấy người phía sau nói. "Nếu đã đến đây thì vì sao không lưu lại một đêm rồi hẵn đi? Đã nửa đêm rồi, tuy Vũ Lâm cô nương cải trang nam tử, nhưng dù sao vẫn không an toàn. Không bằng......" Vũ Lâm nghĩ dù mình trở về lúc này cũng không phải chủ ý hay, lại cảm thấy việc cũng không giống như lời Thanh Y nói như vậy. Một loại giãy dụa nhẹ nhàng sinh ra dưới đáy lòng. Đi hay không đi đây? "Vũ Lâm cô nương, ở lại đi, sáng mai trở về cũng không muộn, huống chi......" Thanh Y cắn môi dưới, nhưng mà Vũ Lâm biết nàng muốn nói gì, huống chi nam nhân kia cũng sẽ không quan tâm mình. Mình có ở bên ngoài một đêm thì phải làm thế nào đây, cứ lấy danh nghĩa trở về nhà mẫu thân là được, giờ trở về ngược lại càng không tiện. "Được, vậy phiền Thanh Y cô nương." Vũ Lâm nói. Cửa sổ mở ra, ánh trăng bên ngoài chiếu lên sàn, vẽ nên một vòng ánh sáng màu bạc. Nương theo ánh trăng, Thanh Y thấy người bên cạnh vẫn mở tròn đôi mắt, liền nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Ngủ không được? Là bởi lo lắng sao?" Dù sao đây cũng là một nữ tử bị lễ giáo trói buộc, hôm nay cơ hồ Vũ Lâm đã làm những chuyện mà cả đời cũng sẽ không lặp lại. "Vì sao ngươi lại gọi ta là cô nương?" Ánh mắt Vũ Lâm ở trong bóng tối khẽ chớp, dưới ánh trăng mơ hồ, lộ ra quang mang mĩ lệ. "Bởi vì Vũ Lâm chính là một cô nương, cảm giác sạch sẽ như vậy đó." Thanh Y kéo chăn dịch lại gần nàng, hô hấp gần ngay bên người, còn có thân thể ấm áp kia. "Tướng công nhà ta......" Thời điểm Vũ Lâm rốt cuộc cố lấy dũng khí muốn nói ra mục đích của mình, Thanh Y vươn tay nắm tay nàng đặt lên trước ngực mình, bàn tay lạnh lẽo bị cảm giác ấm áp bao lấy, trong lúc mơ hồ nghe thấy người kia thì thầm bên tai: "Ngủ đi!" "Ừ." Vũ Lâm vẫn giấu câu nói kia nơi đáy lòng, nhắm mắt lại, đã không còn cái lạnh như băng mọi ngày, tay chân cũng không chết lặng, ngủ vô vùng an ổn ngọt ngào.   Mời các bạn đón đọc Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời của tác giả Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi - Tân Nương Thiếu Niên
Lâm Tịch hiện lên trong con mắt của các nhân viên dưới quyền là thế này: "Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao 1m75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ." Trong mắt anh chàng thuộc cấp Ân Nhiên cũng vậy, Lâm Tịch không khác gì một ma nữ hô ra mưa gọi ra gió. Một chuyện tình cờ xảy ra, An Nhiên và Lâm ma nữ cùng chung phòng khách sạn. Nam nữ chung phòng, à, chuyện gì có thể tất cũng xảy đến thôi. Sự rắc rối của cuộc đời An Nhiên bắt đầu từ đây, nhất là tính cách thích hành hiệp trượng nghĩa của cậu có thể bùng phát khắp mọi nơi trong công ty nữa. Vướng vào mối tình với Bình Nhi, nhưng cùng lúc cũng phát hiện Lâm ma nữ mang thai đứa con của mình, có vẻ như anh chàng Ân Nhiên không thể điều khiển nổi cuộc sống của mình nữa. Một câu chuyện hài hước đầy thú vị đang chờ đợi đến tay độc giả. *** Vừa ra ngoài lắp điện thoại cho khách hàng, về đến văn phòng, mồm miệng khô khốc, tôi uống được một ngụm nước lọc, mở điện thoại thấy có mẩu truyện cười người lớn: Mẹ dặn con gái, khi đi đâu trời tối mà gặp thằng nào định giờ trò thì con c bình tĩnh vén váy lên và bảo nó tụt quần xuống rồi lúc đó con hãy chạy, như thế thì đến... bố nó cũng không đuổi được.   Tôi chuyền tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!   Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.   Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ. ... Mời các bạn đón đọc Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi của tác giả Tân Nương Thiếu Niên.
Bất Dạ Thành - Bất Dạ
  AudioBook Bất Dạ Thành   Một câu chuyện buồn tẻ với 80% sự thật, không cao trào không điểm nhấn. Bảy năm trước tôi chứng kiến mà cũng tham gia vào câu chuyện của cậu ấy, năm 2005 vì thương cậu ấy mà ôm cậu ấy khóc. Năm nay hạnh phúc cậu ấy tìm được lại khiến tôi ôm cậu ấy và khóc lần nữa. Bởi vậy tôi chỉ muốn giãi bày lại những bước chuyển của A Thành trong cả cuộc đời lẫn tình yêu. Những lời dẫn của A Thành hầu hết đều từ nhật ký của cậu ấy và ghi chép lại qua những cuộc trò chuyện giữa bọn tôi. Cậu tự cứu được cậu, giờ hy vọng cậu sẽ luôn luôn hạnh phúc. *** Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phòng vẫn tối thui, Lý Dĩ Thành mở to mắt nhìn trần nhà, với tay mò điện thoại cạnh gối, 19:35, ánh đèn hắt từ màn hình khiến căn phòng sáng sủa hơn một chút, cậu nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nằm một hồi lâu nữa mới chật vật bò được xuống giường, lê bước ra khỏi phòng, thấy Khưu Thiên đang ngồi trên sofa, vẫy đuôi hân hoan: “Tình yêu~ dậy rồi a~” “Ề.” Lý Dĩ Thành lết vào buồng tắm rửa mặt, gương mặt soi trong gương nhìn ra cả sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Những đường nét dần già được gọt khắc qua nhiều ngày lữ hành, nước da ngăm ngăm đen,cậu có cặp mắt phượng một mí vô cùng ưa nhìn, mà Khưu Thiên vẫn trêu trông như chiến binh đất sét (*). Bất quá bữa nay vì thiếu ngủ nên mắt phượng một mí đã sưng húp thành hai mí, cậu thò ngón tay thử chọc chọc, rốt cuộc chán đời kệ luôn. Quá mười một giờ trưa về đến Đài Loan, hơn hai giờ chiều mới bước chân vào nhà ở Đài Bắc, nằm ngủ tổng cộng chưa đầy năm tiếng, người ngợm rõ ràng chưa được nghỉ đủ, vẫn thấy mệt rã rời, tiếng mưa rơi nghe ướt sũng sự cô độc, rồi cứ thế chậm rãi len lỏi vào gian phòng tối om. Đầu hàng không chiến đấu với hai mắt phượng nữa, Lý Dĩ Thành túm lại mớ tóc đã lâu không cắt, cột thành đuôi ngựa, táp nước rửa mặt rồi trở ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Khưu Thiên. “Tình yêu à~ Ai nha? Bồ mới cắt mắt hai mí nha?” “Đẹp chưa?” “Quà đâu?” Khưu Thiên chìa tay trước mặt Lý Dĩ Thành. ... Mời các bạn đón đọc Bất Dạ Thành của tác giả Bất Dạ.