Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dài Lâu

Tên gốc: Kinh cửu Chuyển ngữ: diuisca Thể loại: Thanh mai trúc mã, thể thao, chữa lành trái tim, dịu dàng phú nhị đại võ sĩ quyền Anh công & hiền lành lạc quan vũ công múa ba-lê thụNhiệt huyết và dịu dàng, khát vọng và trưởng thành, cuộc sống và mến thương. Một câu chuyện tình nơi thôn dã bình yên tuyến mười tám. *tuyến mười tám: ít ai biết *** Nếu hủ nào có sở thích đối với các truyện có tính chất thanh xuân, thanh mai trúc mã và ngọt ê răng thì đây chính là bộ truyện mình cực lực đề cử các bạn nên đọc. Bộ truyện này không chỉ là câu chuyện về một tình yêu hạnh phúc, đáng yêu đầy màu hồng mà còn là câu chuyện phấn đấu đi lên của những thanh xuân và nghị lực phi thường! Cùng xem Dài lâu là thế nào nhé!  Nhân vật Nhân vật chính Bạch Cẩn Nhất ( Công) thiếu gia, võ sĩ quyền anh, cực sủng thụ Giang Thâm: hiền lành, ngoan ngoãn, vũ công múa bale, sủng công :)) Nhân vật phụ  Ba mẹ Giang Thâm Cẩu Mao, Thanh Linh Tử, Thụ Bảo, Lại Tùng, Tống Hân, Lưu Tinh Chi, Kinh Lạc Vân, …: bạn bè của Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm Cha mẹ của Cẩu Mao, cha mẹ Thụ Bảo Bác chủ hiệu sách  Thẩm Quân Nghi, Ngải Lai: Sư phụ Giang Thâm Và nhiều nhân vật nữa. Đây là một câu chuyện có nhiều tình tiết và trải dài trong một khoảng thời gian khá rộng nên hệ thống nhân vật có khá nhiều. Vì vậy nên mình chỉ liệt kê một số tên nhân vật có tần số xuất hiện nhiều và có ảnh hưởng đến tình tiết phát triển của truyện. Nhưng các bạn cứ yên tâm là mạch truyện rất ổn, nhân vật được phân chia rất rõ ràng không hề bị rối.  Tóm tắt truyện: Tổng thể câu chuyện là quá trình phát triển tình yêu và theo đuổi ước mơ của đôi trẻ. Câu truyện mở đầu khi Giang Thâm còn nhỏ và bối cảnh là nơi miền quê của cậu với cánh đồng, áo cá,… Rất yên bình. Trong một lần cùng mẹ đưa thức ăn đến thành phố Giang Thâm vô tình trông thấy một lớp học dạy múa bale, cậu lập tức cảm thấy hứng thú. Dù gia đình có hoàn cảnh chẳng mấy dư dả nhưng vì thương con mà cha mẹ cậu đã cố gắng để cậu được đi học múa. Cạnh bên lớp học múa của Giang Thâm là một lớp dạy quyền anh, tại đây cậu đã gặp được người cùng mình gắn bó cả cuộc đời- Bạch Cẩn Nhất. Cuộc sống yên bình cứ tiếp diễn với sự ngọt ngào và dễ thương của hai đứa bé. Tình yêu của thuở dại khờ được xây đắp nên bằng những quả trứng, những trái dâu tây. Ngày tháng trôi dần đến khi tất cả cùng lớn lên. Những khó khăn trong cuộc sống, những trăn trở băn khoăn, những đớn đau đánh đổi cho ước mơ cứ thế nhiều dần lên và trôi qua lặng lẽ, dựng xây nên những thành công rực rỡ và tình yêu nồng nàn của một vũ công tài hoa cùng một võ sĩ mạnh mẽ! Cảm nhận cá nhân  Về Giang Thâm Mình thật sự rất thích nhân vật này, không phải chỉ vì tài hoa mà mình thích tính cách của Giang Thâm. Một  con người hiền lành và ngoan ngoãn đến lạ. Nếu đọc truyện, chỉ trong những đoạn đối thoại của các nhân vật các bạn sẽ cảm nhận được hình ảnh của một cậu bé vô cùng hiểu chuyện, luôn nghe lời và rất biết quan tâm đến mọi người. Đặc biệt có những khi ngây thơ đáng yêu đến buồn cười. Đó là một cậu bé giản dị, đáng yêu. Chẳng nghĩ một điều gì xấu cho bất kỳ ai. Chẳng muốn lợi dụng ai điều gì trong cuộc sống. Nếu có lỡ nhận được lòng tốt của người khác dành cho mình thì nhất định bằng mọi giá sẽ phải trả cho bằng được, dù là những việc nhỏ nhất.  Tuy ngoan ngoãn, hiền lành nhưng cậu không hề yếu đuối, nhu nhược mà ngược lại cậu có một nghị lực và đam mê phi thường lớn. Những cú ép chân, xoay eo, tập luyện vũ đạo nghe có vẻ dễ nhưng thật sự là rất rất đau và nếu chỉ thiếu đi một ít kiên trì thì sẽ không thể nào vươn lên được. Và đặc biệt với hoàn cảnh của mình, ngoài tình yêu thương của mọi người, cậu thiếu thốn rất nhiều những điều kiện thuận lợi để luyện tập.  Dù thế cậu vẫn thành công. Không chỉ  đam mê, khát vọng với bale, với tình yêu cậu cũng thẳng thắng, khát khao và đam mê như vậy. Mình thích một Giang Thâm ngây ngô trong tình cảm dần cảm nhận được tình yêu đang lớn dần trong tim mình; mình thích một Giang Thâm thẳng thắng đối diện với tình yêu dù biết nó khó khăn và không giống với đại đa số những tình yêu của người khác; mình thích một Giang Thâm dũng cảm bày tỏ nhưng lại ngại ngùng rồi hạnh phúc đón nhận tình yêu;…mình thích một Giang Thâm yêu ngay thẳng và nồng nàn như thế. Và chắc các bạn cũng sẽ thích một cậu bé như vậy!  Về Bạch Cẩn Nhất Anh công được nhắc đến với hình anh của một cậu bé kiêu ngạo, khá lạnh lùng và tiêu tiền như nước. Từ lần đầu gặp cậu thì anh đã gắn cho cậu cái danh xưng “thiên nga nhỏ” gắn với cả cuộc đời sự nghiệp của em. Có lẽ vì lúc nhỏ khá cô đơn và kiêu ngạo nên khi gặp cậu với sự hiền lành đáng yêu và ngoan ngoãn nên anh dễ bị thu hút. Ngoài Lại Tùng ra có lẽ trong những năm tháng tuổi thơ đó cậu chính là một người bạn hiếm hoi của anh. Có thể khi đọc thử có nhiều bạn sẽ nhận xét anh công là người khá bốc đồng và hơi lưu manh. Mình cũng cảm nhận như vậy nhưng thật sự là không nhiều, vì phần nhiều hơn mình cảm nhận ở nhân vật này đó là đam mê, sự kiên định, mạnh mẽ và dịu dàng đến phi thường. Trong sự nghiệp thì không cần bàn nhiều, vì quyền anh là đam mê từ nhỏ nên anh dù đổ máu, tập luyện đến mệt nhừ vẫn kiên định với lựa chọn của bản thân. Còn trong tình yêu, anh dịu dàng và ấm áp, đáng yêu lắm lắm lắm! Nếu đọc truyện bạn sẽ thấy một cậu bé nhẹ nhàng tẩy trang cho người bạn nhỏ đáng yêu; bạn sẽ thấy một cậu bé trân trọng từng món quà được tặng. Trong đó mình thích nhất là khi anh được cậu tặng một con gà con, mình cười mệt nghỉ khi đọc đoạn này khi anh lấy thướt đo mực nước của gà uống, đo chiều cao và cân nặng, chăm sóc từng li từng tí cẩn thận như chăm con. Ngoài ra bạn còn có thể thấy một võ sĩ quyền anh trân trọng nâng niu một vũ công mong manh như thế nào; bạn sẽ thấy anh quyến luyến ở bên cậu đến mức cải tạo cả một sàn tập cho cậu bên cạnh phòng tập của mình chỉ vì lo cho đôi chân cậu; bạn còn sẽ thấy một người ngốc nghếch tặng hoa trong buổi biển diễn quy mô đầu tiên của người mình yêu buồn cười và ấm áp đến nhường nào; trông thấy một người hùng che chở và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu mạnh mẽ đến bao nhiêu . Vậy đó! Đáng yêu đến vậy luôn đó!  Về các nhân vật phụ  Như đã nói trong tác phẩm này có rất nhiều nhân vật. Điều mình rất thích ở truyện là tất cả các nhân vật đều có tính cách riêng biệt, rất thật và rất đời.  Cha mẹ của Giang Thâm là đôi cha mẹ vô cùng đáng ngưỡng mộ. Trong một hoàn cảnh mà kinh tế gia đình còn rất nhiều khó khăn và tận sâu trong trái tim không thích cho con trai mình học múa nhưng vì con mình thích, họ sẵn sàng ủng hộ hết lòng. Chẳng than van, không cần đền đáp. Chỉ có tự hào…  Về những người bạn và những người hàng xóm tốt bụng. Thật sự đó là một tình nghĩa láng giếng đẹp và đáng quý. Cẩu Mao, Thụ Bảo là những người anh, người bạn vô cùng đáng quý. Giúp đỡ Giang Thâm mọi điều, không cần một lần trả ơn, vui thay niềm vui của cậu, lo thay cái lo của cậu. Đối xử cùng cậu như người em út trong gia đình. Những người hành xóm  xung quanh cũng thật thà và tốt bụng như thế!  Nếu không có họ thì có lẽ Giang Thâm đã phải dừng lại giữa chừng trên con đường vươn đến ước mơ chứ đừng nói đến cả thành công.  Ở trường học Lai Nghi, Giang Thâm có thêm những người bạn mới. Có hai người thầy tâm huyết và đầy kỳ vọng vào cậu, có một sư tỷ dịu dàng nhân hậu, một sư huynh độc miệng nhưng tốt bụng đáng yêu. Những người đó cũng là một phần động lực nâng bước  cậu đi đến thành công.  Với cảm nhận của mình, các nhân vật trong tác phẩm giống như đang sống vậy. Thật thà, đáng quý và vô cùng gần gũi.  Những điều tâm đắc Đây là câu truyện mình rất thích vì nó tổng hợp rất nhiều những cái mình rất rất thích. Chúng ta sẽ cùng liệt kê nha: Được phổ cập thêm kiến thức: với mình việc đọc tác phẩm này mang đến cho mình kha khá kiến thức mới về bộ môn bale và quyền anh. Dù không quá chuyên sâu nhưng mình rất thích tìm hiểu thêm một vài điều mới một cách vô tình như vậy. Ngoài ra, việc đưa những kiến thức chuyên môn vào câu truyện đòi hỏi tác giả phải đầu tư nghiên cứu khá nhiều mới có thể làm được. Vì thế ta có thể cảm nhận tác phẩm được đầu tư khá kỹ và chất lượng rất ổn. Khiến mình đọc truyện rất thõa mãn.  Có cảm giác bình yên hạnh phúc: khi đọc tác phẩm này mình cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên vô cùng. Không hẳn là vì truyện không có những tính huống kịch tích mà vì bối cảnh câu truyện và cách tác giả xây dựng tình tiết. Mình là một đứa con ở quê, và sở thích khi đọc của mình là điền văn nên các truyện có hơi hướng điền viên nhẹ nhàng này chính là điều mình thích nhất! Và mình có một lời khuyên, nếu hủ nào trót lỡ quá đắm say các truyện cung đấu, trạch đấu, trinh thám,… Rối não và cần reset lại hệ điều hành thì đừng chần chờ. Hãy dùng Dài lâu để thanh lọc tâm hồn thôi!  Nhân vật có tính cách rõ ràng: tác giả đã xây dựng tính cách của các nhân vâtj rất tốt và thể hiện tính cách ấy rất rõ ràng. Các nhân vật bé sung, hỗ trợ, làm nổi bật lẫn nhau để làm nên giá trị nhân văn đáng quý của câu truyện về tình bạn, tình yêu và gia đình.  Nhận xét Dài lâu là một tác phẩm khá chất lượng nhưng thật sự thì không tránh khỏi một vài hạt sạn. Có lẽ tác giả còn khá bỡ ngỡ nên một vài tình huống được xử lý chưa ổn thỏa. Như sự phát triển của nhân vật theo thời gian còn khá mơ hồ, theo mình đã đọc và cố gắng hiểu thì có một vài lúc sự thay đổi về tuổi tác của nhân vật có phần mơ hồ và thiếu chính xác. Ở một vài phân cảnh nhân vật vừa mới xuất hiện hoặc được báo trước sẽ xuất hiện nhưng biến mất không nêu rõ lý do.  Đó chỉ là một vài hạt sạn nhỏ trong một tác phẩm hay. Nhìn về tổng thể thì đây là một câu truyện rất đáng để đọc đó nha! Tận hưởng nào!!!  *** Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại quyền anh công x nỗ lực ngay thẳng thiện lương múa ba lê thụ, hỗ sủng, trúc mã, ấm áp văn, HE. Giữa mùa thi làm mấy cái review nhẹ cho bớt căng thẳng :)) Đam mỹ của Tĩnh Thủy Biên, chắc chắn là ngọt ngào rồi. Ấm áp văn, trúc mã, thụ là vũ công ballet nhẹ nhàng, công là võ sĩ mạnh mẽ, không cần nghĩ cũng biết là ngọt như mía lùi. Truyện lấy bối cảnh ban đầu là nông thôn yên ả, giọng văn của Tĩnh Thủy Biên luôn luôn nhẹ nhàng nhưng đi sâu vào lòng người. Thụ sống trong một gia đình tuy không mấy khá giả ở nông thôn, nhưng rất đầm ấp hạnh phúc, có những người bạn luôn bao bọc chở che mình, rồi một ngày tiếp xúc được với bộ môn múa ba lê, từ đó gặp được tình yêu của mình, mở ra cánh cửa tương lai tươi sáng. Truyện không ngược, nhưng lại nhẹ nhàng tới mức phải rơi nước mắt vì sự đượm buồn trong đó. Mình đọc trên wattpad, có một bạn đã bình luận rằng: “Mọi sự tốt đẹp của con người đều nằm trong đây”, quả thực rất đúng. Truyện không có ai gọi là nhân vật phản diện, tính xấu nho nhỏ thì vẫn có, nhưng ai cũng sống với nhau thật lòng. Đọc mà cảm giác như lấy bối cảnh ở thập niên 70, 80 ý, không ý thức được đây là văn hiện đại tí nào :)) Tình yêu giữa công thụ ngọt ngào, con đường tương lai của họ rạng rỡ vô ngần, cái này review chỉ có thể gói gọn mấy chữ thôi, các bạn phải tự đọc để cảm nhận hết sự tuyệt vời của nó. Mình review là đẩy mạnh tiêu thụ :)) , với nêu một chút ý kiến với tuyến nhân vật phụ thôi. Các nhân vật trong này ai cũng thành công, tương lai xán lạn, trừ một người cũng coi là trúc mã của bạn thụ, là anh Cẩu Mao – Trần Mao Tú. Khi đứa em gái ruột và đứa em trai hàng xóm anh từng hết lòng chở che ngày nào giờ đều thành công vang dội ra sao, thì chỉ có mình anh ở lại, mãi làm hậu phương vững chắc cho cả hai. Không phải là anh chịu quá nhiều cái khổ, nhưng so với những đứa trẻ ở vùng nông thôn từng nghèo nàn nhưng vui vẻ ngày đó, cảm giác như chỉ có mình anh là dậm chân tại chỗ, còn mọi người đều đã tiến đi quá xa rồi. Kiểu như anh đã từng là người tuy luôn bảo vệ cho hai đứa em nhưng lại ngây thơ hơn cả hai đứa, giờ anh cũng trưởng thành rồi, cảm giác khá là thương anh. Ở phiên ngoại có xuất hiện một nhân vật nữ có hint với anh, mong rằng anh có thể cùng cô ấy tạo dựng hạnh phúc cho riêng mình, vì anh cũng cần nghĩ cho cả mình nữa, đừng mãi nghĩ cho hai đứa nhóc ấy. Khi mà những đứa trẻ kia đang sải cánh bay xa ở vùng trời nào đó, thì anh ở lại vô cùng “bận bịu”: treo hết tranh của cô em gái họa sĩ lên khắp nơi, xây nguyên một phòng tập ba lê cho em trai hàng xóm, theo dõi giải đấu quyền anh của chồng của em trai hàng xóm nữa, nghe thì vui mà chẳng hiểu sao lúc đọc cứ thấy buồn buồn. Chắc vì anh là anh trai nên phải hi sinh nhiều hơn chăng? Review lần này dài với spoil nhiều hơn mấy lần trước, nhưng chả đi vào mạch truyện chính với nhân vật chính tí nào, tại mình ngu văn lắm :)) Vẫn là câu cũ, các bạn mà không đọc phí lắm, mình đánh giá bộ này vô cùng cao, nên các bạn hãy đọc nha :3 *** Dạo này mình cứ đọc mấy bộ nói đến ước mơ ấy, xong một đứa thích hưởng thụ và lười làm việc như mình kiểu… à mà thooiiiiiiiiiii. Mình đã hơn một lần nói mình rất thích văn phong của Tĩnh Thủy Biên, nói thế nào nhỉ? Các câu chuyện của Tĩnh Thủy Biên luôn mang lại cho mình cảm giác dễ chịu, thoải mái, dịu dàng, giống như hoa trên nước ấy. Cá nhân mình, nhấn mạnh là cá nhân mình thôi nha, lúc nào đọc truyện của Tĩnh Thủy Biên mình cũng thấy buồn buồn, chẳng hiểu sao. Dài lâu là một câu chuyện về ước mơ, tình bạn, tình yêu, tình thầy trò, tình anh em, nhiệt huyết tuổi trẻ. Mạch truyện xuyên suốt từ khi các nhân vật còn bé đến khi trưởng thành. Nếu bạn đã thích Tĩnh Thủy Biên hay Tháng năm qua của tác giả thì không nên bỏ qua truyện này. Truyện yên bình lắm luôn. Nhân vật chính, Giang Thâm, cậu lớn lên ở vùng nông thôn – nơi có những người bạn tuyệt vời. Cẩu Mao, Thụ Bảo, Thanh Linh Tử, Giang Thâm, họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trộm trứng vịt trời, cùng nhau hái dâu tây. Mình thật sự ngưỡng mộ tình bạn của họ, 3 người bạn sẵn sàng nhường phần ăn của mình cho Giang Thâm, vì muốn mua đôi giày mới cho cậu mà nói dối là mua nhầm đồ. Một Cẩu Mao lớn xác lại sợ gà rừng Tony, cũng Cẩu Mao ấy lại đi làm thêm tối ngày, cốt để mua họa cụ cho em gái, lúc nào cũng ủng hộ ước mơ hội họa của Thanh Linh Tử. Tình bạn của họ rất đẹp, tháng năm phai mờ, dòng thời gian chảy trôi, mỗi người một ngả, tình bạn của họ vẫn sáng như bầu trời đầy sao ở nông thôn, họ vẫn khóc, vẫn kích động mỗi khi Giang Thâm đạt được giải thưởng. Vùng quê ấy còn có bố mẹ của Giang Thâm – hai người luôn ủng hộ giấc mơ học múa của cậu, dù cho gia đình không quá khá giả, lưng cha của Giang Thâm đau cũng nhất quyết không cho cậu làm việc nặng ngoài đồng áng. Vùng quê ấy có dì Hoa Miêu Nhi độc mồm nhưng tốt bụng, cha của Cẩm Mao địa vị trong nhà còn kém cả con trai, bố mẹ của Thụ bảo là phần tử trí thức hiền lành tốt bụng, gà Tony oai vệ đuôi sắc sỡ sắc màu… Và cả ông lão cho thuê truyện – fan siêu bự của “Căn cứ bảo vệ sinh thái thiên nga nhỏ”. Giang Thâm thích múa, cậu có thiên phú múa ba lê, cậu lúc nào cũng nỗ lực, dù đau cũng chẳng hề kêu ca. Thiên nga nhỏ trưởng thành, cứ thế cứ thế bay cao. Công của chúng ta, Bạch Cẩn Nhất chính là phú nhị đại chính hiệu, vừa có tiền lại vừa đẹp trai. Bạch Cẩn Nhất thích quyền anh, hắn nuôi gà ngày nào cũng đo chiều cao cân nặng, ngay cả lượng nước cũng tính toán cẩn thận. Trên sàn đấu, Bạch Cẩn Nhất không thích bị đánh vào mặt, vì bị thương ở mặt thiên nga nhỏ nhìn thấy sẽ đau lòng. Hắn hết mình trên sàn đầu, tôn trọng đối thủ, tôn trọng tinh thần thể thao. Hắn siêu ngầu, siêu đẹp trai nhưng lại dùng kem đánh răng vị dâu, không nỡ cho Lại Tùng socola thiên nga nhỏ tặng, lúc nào cũng ở bên thiên nga nhỏ, bảo vệ cậu ấy, cưng chiều cậu ấy, ủng hộ cậu ấy. Trong truyện còn có rất nhiều nhân vật phụ khác như Lại Tùng, Tống Hân, Lưu Tinh Chi, Thẩm Quân Nghi… Mỗi người đều sống rất đẹp, mình sẽ không spoil thêm đâu, nói ra hết thì mất cái hay của truyện. Tóm lại, đây là một áng văn thoải mái yên bình êm ả nhẹ nhàng. Nhưng mình cảm giác có vài chỗ tác giả xử lý không logic lắm, nhưng thôi, mình còn đang tích D logic và đang học cải thiện sml nên sẽ không bình luận thêm. Phần sau truyện hơi đuối so với phần đầu, kiểu mình đọc nửa đầu truyện thâu đêm không để ý thời gian luôn nhưng phần sau mình lại đọc rất chậm, kiểu vậy đó. >< Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ❤ Mời các bạn đón đọc Dài Lâu của tác giả Tĩnh Thủy Biên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Ân Hạo Đãng
CP chính: cơ mưu kiên cường ôn nhu công x bất tác bất tử* mỹ mạo ngu xuẩn ngạo kiều thái tử thụ – Bất tác bất tử: không tìm đường chết thì sẽ không chết Một người tính tình kiêu căng ngạo mạn ỷ vào mình có thân phận là hoàng thái tử mà làm trời làm đất  nhưng bỗng một ngày trở thành tù nhân, không chỉ vậy mà còn mang thai hài tử  của tình địch… Vậy cũng chỉ có thể dựa vào nghiệt chủng trong bụng bảo vệ cái mạng nhỏ trước. *** Giờ mão* vừa qua khỏi, cửa sắt dày nặng ngục Đại Lý Tự ở thành Bắc vang lên một tiếng “cọt kẹt” đẩy ra, hai ba tên canh ngục cấp thấp ngáp ngắn ngáp dài rồi duỗi cái eo lười đi tới, bắt đầu quét sạch đống tuyết đọng trước cửa. — Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng Tuyết rơi cả một đêm, giờ đã vào thời gian se lạnh rét đậm của mùa đông, những tên canh ngục này chỉ qua loa vung cây chổi mấy cái, thỉnh thoảng dừng lại xoa tay giậm chân, oán giận bực tức vừa nói vừa mắng. Xa xa, có tiếng xe dần tiến tới gần, đó là một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy được hai con tuấn mã cao to phiêu phì thể tráng* da lông bóng lưỡng kéo, dừng lại trước cửa ngục Đại Lý Tự. Có hai người nam nhân trẻ tuổi mạnh khỏe cường tráng nhảy xuống từ càng xe, đều mặc một thân trang phục đại nội thị vệ, mắt nhìn thẳng, khí thế lẫm liệt. — Phiêu phì thể tráng: béo tốt cường tráng. Mấy người canh ngục kia… người đẩy ta xô, ngó dáo dác, tiếp đó cửa xe đẩy ra một khe hở, có người dáng dấp như thái giám đi xuống từ trong xe, gã thoáng nhướn nhướn mày, rồi dùng thanh âm lanh lảnh mà lên tiếng: “Hoàng thái tử điện hạ giá lâm, còn không mau mau tiếp giá!” Mấy tên canh ngục run lẩy bẩy quỳ xuống, còn quan lại khi nghe tin cũng đến quỳ chung một chỗ. Người được thái giám đỡ xuống xe là một vị thiếu niên tuấn tú thân trường ngọc lập*, mặt tựa quan ngọc*, trên người mặc một bộ đỏ rực thường dùng cho hoàng thái tử, nơi vạt áo cùng ống tay áo dùng chỉ vàng phác họa ra hoa văn như ý tường vân*, khoác lên chiếc áo khoác lông cáo màu bạc, bên trong vẻ ngạo mạn hào hoa phú quý còn tăng thêm mấy phần quyến rũ phong lưu. — Thân trường ngọc lập: dáng người thon thả, cao gầy. — Diện tựa quan ngọc: nam nhân có nhan sắc đẹp. — Như ý tường vân: xem hình Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại mi mục như họa dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt thêm nốt lệ chí con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, mi mục như họa, dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt* thêm nốt lệ chí, con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển, dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ. — Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật, sinh động. — Mị nhãn như tơ: ví khi nhìn tới sẽ như quăng tơ võng tình, nắm giữ được lòng người => ánh mắt mê người Chỉ là thần thái lần này cũng không ai dám nhìn, càng không người dám nghị luận. Thái giám Vương Cửu hắng giọng một cái, hỏi đám người đang quỳ trên mặt đất: “Hứa hàn lâm có ở đây không?” Người đứng đầu ngục nơm nớp lo sợ trả lời: “Có… có ở, Hứa Hàn Lâm vẫn luôn được giam giữ trong ngục của Đại Lý Tự.” Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Mang cô đi.” Trong ngục giam giữ của Đại Lý Tự đều là trọng phạm triều đình, Hứa hàn lâm biên tu Hứa Sĩ Hiền bị liên lụy tới án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu, vì thế liền áp giải tới chỗ này chờ xử trí, tính ra cũng đã chừng hơn tháng nay rồi. Trong đại lao âm u u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời, xông vào mũi là mùi hôi thối, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu khóc chửi rủa từ tù nhân truyền đến. Chúc Vân Cảnh chợt chau mày, ngục thừa dẫn đường quan sát thần sắc của hắn, chỉ cười giả lả mà nói: “Chỗ này ô uế, thật sự là làm dơ tai mắt của điện hạ ngài…” Chúc Vân Cảnh không nhịn được ngắt lời hắn: “Ít nói nhảm, người đâu?” Hứa Sĩ Hiển bị giam giữ ở phòng giam tối tăm nhất nằm ở cuối hành lang, Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi vào, nhìn thấy người thanh niên tóc tai bù xù, quần áo đơn bạc, không hề có chút sức sống nào ngồi dựa ở trong góc, lúc này mới giận tái mặt. Vương Cửu đi tới chỗ quan lại thay hắn chất vấn quát: “Chuyện này là sao? Trời lạnh như thế này sao ngay cả chậu than cũng không có? Không lẽ là muốn rét chết người hay sao?!” Ngục thừa vội vã thỉnh tội: “Điện hạ rộng lượng khoan dung, là chúng thần sơ sót, kính xin điện hạ thứ tội!” Không lâu sau, hai chậu than ánh lửa nóng hổi được đưa đi vào, canh ngục còn đem đến thảm da lông dày đặt lên làm đệm trên ghế dự. Đôi mắt Chúc Vân Cảnh quét về phía Vương Cửu, Vương Cửu bèn vội vàng xua một đám người muốn nịnh hót ra ngoài, lúc này trong phòng giam chỉ còn dư lại Chúc Vân Cảnh cùng Hứa Sĩ Hiển âm u đầy mùi chết chóc không phản ứng gì. Sau khi ra khỏi phòng giam, tên ngục thừa vẫn mặt dày lấy lòng lấy lòng Vương Cửu: “Vương công công, thái tử điện hạ đây là…?” Ngay cả mí mắt Vương Cửu cũng chẳng thèm nhấc: “Sau này nhớ hầu hạ vị bên trong kia, đừng để đối phương bị đói lạnh, còn chuyện khác hỏi ít chút sẽ tốt hơn.” Trong phòng giam, Chúc Vân Cảnh lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dựa, mắt phượng nhẹ híp lại quan sát nam nhân trước mặt. Năm ngoái Hứa Sĩ Hiển là vị tân thám hoa, mới hai mươi tuổi đã ghi tên bảng vàng đứng ở ba vị trí đầu. Hắn tài học xuất chúng, mà dung mạo lại như Phan An, lúc trước có lần cưỡi ngựa dạo trên phố Trường An, làm cho vô số khuê tú quý nữ trong kinh thành quăng hoa tặng hương, danh tiếng nổi trội. Nhưng mà tạo hóa trêu người, cũng mới chỉ có một năm mà thôi, thám hoa lang tuấn tú lỗi lạc, phong quang vô hạn ngày xưa, giờ đã sa vào tù tội, đúng là đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. “Hứa Sĩ Hiển, lúc trước cô đối đãi dung túng ngươi đủ kiểu, ngươi cũng chớ hề cảm kích, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, có từng có hối hận qua chưa? Nếu như có cô che chở, ngươi cũng sẽ không cho ở mấy cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu này chờ chết.” Chúc Vân Cảnh cất cao thanh âm chứa đựng chút ý cười giễu cợt cùng cái vẻ cao cao tại thượng. Hứa Sĩ Hiển chậm rãi ngước mắt, trong đôi mắt đầy vẻ hờ hững, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, lạnh nhạt trả lời: “Đa tạ điện hạ ưu ái, thần không kham nổi.” Chúc Vân Cảnh “Hừ” một tiếng, trong lòng không khỏi nén giận, hắn dù gì cũng là thái tử trên vạn người, còn cái tên Hứa Sĩ Hiển này chẳng qua chỉ là cái tên thất phẩm Hàn Lâm biên tu, bây giờ đang trong cảnh nguy tính mạng đáng lo, thế mà vẫn như lúc trước không coi hắn ra gì. Bên trong tưởng tượng của hắn, con người kia có khóc ròng quỳ xuống đất xin tha, vẫn chưa đủ làm hắn toại nguyện. “Ngươi thật sự không sợ chết sao?” “Quân muốn thần chết, thần không thể không tuân.” Giờ khắc này, Hứa Sĩ Hiển tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, nhưng khí khái không hề giảm, hệt như chàng thám hoa lang vô số người nhớ thương năm ấy. Cũng bởi vì cái này, Chúc Vân Cảnh mới càng muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được được hắn.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân Hạo Đãng của tác giả Bạch Giới Tử.
Tượng Tâm
Văn án: Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi: “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói: “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi: “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương: “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. #Xoài - fb/reviewdammyngontinh *** Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu.
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Thể loại: Hồng hoang, huyền huyễn, hiện đại, thần tiên yêu quái, làm giàu, sảng văn, chậm nhiệt, HE Chuyển ngữ:Muối. Cuộc đời của Đoàn Giai Trạch có thể được xem không có gì trong tay nghèo rớt mùng tơi, mọi chuyện thay đổi từ sau khi tốt nghiệp anh  được thừa kế một vườn bách thú tư nhân, không chỉ vậy mà còn bị ép ký một hợp đồng, chào đón các loại ‘động vật’ quái dị như Lục Áp, Đát Kỷ, Bạch Tố Trinh, Hắc Hùng Tinh.. về nuôi. Từ đó, có nằm mơ anh cũng bị ám ảnh bởi lưu lượng khách tham quan.. Từ đó, nội quy đầu tiên của vườn bách thú xuất hiện, dưới 21 tuổi không được tham quan Lục Áp Từ đó, thời đại mạt pháp mà yêu ma quỷ quái, hòa thượng đạo sĩ tưng bừng sục sôi~ … Nhiều năm sau, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp bắt chước một đoạn nói chuyện trong buổi chầu ‘gặp nhau cuối năm’. Đoàn Giai Trạch: Lục Áp chưa từng học tiểu học, lại thêm đã mấy vạn năm rồi chưa làm việc, sau này tìm được công việc, ấy là ở lại vườn bách thú Linh Hữu làm động vật. Lục Áp: ………… - *- Tác giả: Logic phục vụ nội dung, có tô có sảng có bàn tay vàng, còn có cảnh tình cảm mà tác giả vùng vẫy đấu tranh trong cốt truyện dài dằng dặc. Đi ở tùy người, gạch hoa tùy ý. *** Sáng tinh mơ, đỉnh núi Hải Giác mờ hơi sương, giống như đang chìm trong mây mù. Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi. Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn. Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả. Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy. Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số. Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”. Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương. Đoàn Giai Trạch: “……………” … Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này. Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước —— Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm. Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi. Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước. Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác. —— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống. Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống. Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv… “Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này. Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.” Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp. “Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng. Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?” Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này. “Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy. .. Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ. Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy. [Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?] Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất. Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi. Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột. Đùa à, gì mà khủng bố thế?! Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng. Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.   Mời các bạn đón đọc Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú của tác giả Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử.
Mộ Sắc Thần Quang
Chú ý: – Bản edit này chưa có sự cho phép của tác giả, đồng thời cũng hoàn toàn mang tính phi thương mại, vì vậy mong mọi người tôn trọng người edit không mang bản dịch đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của Vân. – Vân không biết tiếng Trung, nên bản dịch chỉ có thể đảm bảo độ chính từ 70 – 80 %. –  Xin hãy quên đi tính cách của các nhân vật trong chính văn trước khi đọc, còn nếu không, thỉnh rút lui. – Trong truyện này, giáo sư là thụ (T.T) nên ai chỉ chấp nhận được thể loại giáo-sư-công thì xin đi ra, nếu không hối hận thì đừng trách.   ♥•.ღ°•Văn án•.ღ°•♥ Giáo sư  Severus – Snape sau khi thốt ra câu “look at me” trứ danh khắp chốn,  lại bất ngờ xuyên qua thế giới “twilight” , sống lại thành cậu bé người Anh, Alan – Prince, sau đó gặp phải gia đình ma cà rồng Cullen. Câu chuyện dây dưa với ma cà rồng. Câu chuyện về cuộc chiến với kẻ thù của phù thủy. Viết về bản nhạc của phù thủy. Hát vang huyền thoại của hoàng hôn. Nội dung  vắn tắt Khi  giáo sư không được tự nhiên ăn nói ác độc  gặp phải anh ma cà rồng tuấn mỹ mẫn cảm thì sẽ ra sao? Khi đôi mắt xanh biếc ấm áp nhất trong cuộc đời  dần bị cặp mắt màu vàng  thay thế thì sao? Sau Hoàng hôn  là bóng tối vô tận , nhưng  ũng là khúc dạo đầu của ánh ban mai rực rỡ. Qúy tộc của màn đêm Chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể  tiếp cận chủng tộc cao quý kia như thế Quần áo màn đêm[?] cùng ánh mắt như sao trời lấp lánh Lóe ra sự mù quáng lạnh lùng không để người nào tiếp cận Có lẽ thật sự chỉ có màu đỏ tươi đẹp kia mới xứng đáng sánh đôi cùng hắn Cho nên hắn mới lựa chọn cuộc đời như vậy Khi tiếng gió nức nở  nói hết sợ hãi và vui sướng trong lòng Ta hiểu rõ  bản thân đã có sinh mệnh hoàn toàn mới Kiêu ngạo như vậy,  kiên cường như vậy  cũng  cô đơn như vậy Chỉ có đêm dài vĩnh hằng làm bạn bên người Đồng hành của ta Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua  đêm dài mênh mang Yêu nhau trong tiếng ca của loài cú *** Twilight đồng nhân, xuyên không, 1×1, ôn nhu vợ nhỏ công x độc mồm độc miệng không tự nhiên thụ, ấm áp, HE Spoil: Giáo sư sau khi bị Nagini cắn, chấm dứt sinh mạng mình thì lại mở mắt ra với 1 sinh mạng mới, Allan Prince, thiếu gia của 1 gia tộc lâu đời ở Anh quốc, và cũng giống như bộ Vu sư nhà bọn ta thì giáo sư cũng vì thức tỉnh phép thuật muộn mà bị phép thuật bạo phát và không ổn định, đành phải chọn dọn tới Forks để tìm nơi che giấu mình và tìm hướng giải quyết. Trước đó vì hứng thú du lịch nên giáo sư bất hạnh đụng phải Volturi dẫn đến mở đầu cho việc khơi lại 1 "bí ẩn" đã bị giấu đi trong quá khứ. Sau khi dọn tới Forks, giáo sư đã gặp được gia đình Cullen và đặc biệt là mỹ nam Edward của chúng ta, bắt đầu cuộc sống trung học đầy kịch tính, cuối cùng còn khơi ra được bí mật kia, hồi sinh cho ông nội mình, và chúng ta có HE với cả bánh bao. Nói chung thì nội dung có chỉnh sửa khác nhiều so với nguyên tác Twillight nhưng cũng khá không đến nổi nào, đọc giải trí vẫn ổn. Mời các bạn đón đọc Mộ Sắc Thần Quang của tác giả Lãng Thấm.