Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dài Lâu

Tên gốc: Kinh cửu Chuyển ngữ: diuisca Thể loại: Thanh mai trúc mã, thể thao, chữa lành trái tim, dịu dàng phú nhị đại võ sĩ quyền Anh công & hiền lành lạc quan vũ công múa ba-lê thụNhiệt huyết và dịu dàng, khát vọng và trưởng thành, cuộc sống và mến thương. Một câu chuyện tình nơi thôn dã bình yên tuyến mười tám. *tuyến mười tám: ít ai biết *** Nếu hủ nào có sở thích đối với các truyện có tính chất thanh xuân, thanh mai trúc mã và ngọt ê răng thì đây chính là bộ truyện mình cực lực đề cử các bạn nên đọc. Bộ truyện này không chỉ là câu chuyện về một tình yêu hạnh phúc, đáng yêu đầy màu hồng mà còn là câu chuyện phấn đấu đi lên của những thanh xuân và nghị lực phi thường! Cùng xem Dài lâu là thế nào nhé!  Nhân vật Nhân vật chính Bạch Cẩn Nhất ( Công) thiếu gia, võ sĩ quyền anh, cực sủng thụ Giang Thâm: hiền lành, ngoan ngoãn, vũ công múa bale, sủng công :)) Nhân vật phụ  Ba mẹ Giang Thâm Cẩu Mao, Thanh Linh Tử, Thụ Bảo, Lại Tùng, Tống Hân, Lưu Tinh Chi, Kinh Lạc Vân, …: bạn bè của Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm Cha mẹ của Cẩu Mao, cha mẹ Thụ Bảo Bác chủ hiệu sách  Thẩm Quân Nghi, Ngải Lai: Sư phụ Giang Thâm Và nhiều nhân vật nữa. Đây là một câu chuyện có nhiều tình tiết và trải dài trong một khoảng thời gian khá rộng nên hệ thống nhân vật có khá nhiều. Vì vậy nên mình chỉ liệt kê một số tên nhân vật có tần số xuất hiện nhiều và có ảnh hưởng đến tình tiết phát triển của truyện. Nhưng các bạn cứ yên tâm là mạch truyện rất ổn, nhân vật được phân chia rất rõ ràng không hề bị rối.  Tóm tắt truyện: Tổng thể câu chuyện là quá trình phát triển tình yêu và theo đuổi ước mơ của đôi trẻ. Câu truyện mở đầu khi Giang Thâm còn nhỏ và bối cảnh là nơi miền quê của cậu với cánh đồng, áo cá,… Rất yên bình. Trong một lần cùng mẹ đưa thức ăn đến thành phố Giang Thâm vô tình trông thấy một lớp học dạy múa bale, cậu lập tức cảm thấy hứng thú. Dù gia đình có hoàn cảnh chẳng mấy dư dả nhưng vì thương con mà cha mẹ cậu đã cố gắng để cậu được đi học múa. Cạnh bên lớp học múa của Giang Thâm là một lớp dạy quyền anh, tại đây cậu đã gặp được người cùng mình gắn bó cả cuộc đời- Bạch Cẩn Nhất. Cuộc sống yên bình cứ tiếp diễn với sự ngọt ngào và dễ thương của hai đứa bé. Tình yêu của thuở dại khờ được xây đắp nên bằng những quả trứng, những trái dâu tây. Ngày tháng trôi dần đến khi tất cả cùng lớn lên. Những khó khăn trong cuộc sống, những trăn trở băn khoăn, những đớn đau đánh đổi cho ước mơ cứ thế nhiều dần lên và trôi qua lặng lẽ, dựng xây nên những thành công rực rỡ và tình yêu nồng nàn của một vũ công tài hoa cùng một võ sĩ mạnh mẽ! Cảm nhận cá nhân  Về Giang Thâm Mình thật sự rất thích nhân vật này, không phải chỉ vì tài hoa mà mình thích tính cách của Giang Thâm. Một  con người hiền lành và ngoan ngoãn đến lạ. Nếu đọc truyện, chỉ trong những đoạn đối thoại của các nhân vật các bạn sẽ cảm nhận được hình ảnh của một cậu bé vô cùng hiểu chuyện, luôn nghe lời và rất biết quan tâm đến mọi người. Đặc biệt có những khi ngây thơ đáng yêu đến buồn cười. Đó là một cậu bé giản dị, đáng yêu. Chẳng nghĩ một điều gì xấu cho bất kỳ ai. Chẳng muốn lợi dụng ai điều gì trong cuộc sống. Nếu có lỡ nhận được lòng tốt của người khác dành cho mình thì nhất định bằng mọi giá sẽ phải trả cho bằng được, dù là những việc nhỏ nhất.  Tuy ngoan ngoãn, hiền lành nhưng cậu không hề yếu đuối, nhu nhược mà ngược lại cậu có một nghị lực và đam mê phi thường lớn. Những cú ép chân, xoay eo, tập luyện vũ đạo nghe có vẻ dễ nhưng thật sự là rất rất đau và nếu chỉ thiếu đi một ít kiên trì thì sẽ không thể nào vươn lên được. Và đặc biệt với hoàn cảnh của mình, ngoài tình yêu thương của mọi người, cậu thiếu thốn rất nhiều những điều kiện thuận lợi để luyện tập.  Dù thế cậu vẫn thành công. Không chỉ  đam mê, khát vọng với bale, với tình yêu cậu cũng thẳng thắng, khát khao và đam mê như vậy. Mình thích một Giang Thâm ngây ngô trong tình cảm dần cảm nhận được tình yêu đang lớn dần trong tim mình; mình thích một Giang Thâm thẳng thắng đối diện với tình yêu dù biết nó khó khăn và không giống với đại đa số những tình yêu của người khác; mình thích một Giang Thâm dũng cảm bày tỏ nhưng lại ngại ngùng rồi hạnh phúc đón nhận tình yêu;…mình thích một Giang Thâm yêu ngay thẳng và nồng nàn như thế. Và chắc các bạn cũng sẽ thích một cậu bé như vậy!  Về Bạch Cẩn Nhất Anh công được nhắc đến với hình anh của một cậu bé kiêu ngạo, khá lạnh lùng và tiêu tiền như nước. Từ lần đầu gặp cậu thì anh đã gắn cho cậu cái danh xưng “thiên nga nhỏ” gắn với cả cuộc đời sự nghiệp của em. Có lẽ vì lúc nhỏ khá cô đơn và kiêu ngạo nên khi gặp cậu với sự hiền lành đáng yêu và ngoan ngoãn nên anh dễ bị thu hút. Ngoài Lại Tùng ra có lẽ trong những năm tháng tuổi thơ đó cậu chính là một người bạn hiếm hoi của anh. Có thể khi đọc thử có nhiều bạn sẽ nhận xét anh công là người khá bốc đồng và hơi lưu manh. Mình cũng cảm nhận như vậy nhưng thật sự là không nhiều, vì phần nhiều hơn mình cảm nhận ở nhân vật này đó là đam mê, sự kiên định, mạnh mẽ và dịu dàng đến phi thường. Trong sự nghiệp thì không cần bàn nhiều, vì quyền anh là đam mê từ nhỏ nên anh dù đổ máu, tập luyện đến mệt nhừ vẫn kiên định với lựa chọn của bản thân. Còn trong tình yêu, anh dịu dàng và ấm áp, đáng yêu lắm lắm lắm! Nếu đọc truyện bạn sẽ thấy một cậu bé nhẹ nhàng tẩy trang cho người bạn nhỏ đáng yêu; bạn sẽ thấy một cậu bé trân trọng từng món quà được tặng. Trong đó mình thích nhất là khi anh được cậu tặng một con gà con, mình cười mệt nghỉ khi đọc đoạn này khi anh lấy thướt đo mực nước của gà uống, đo chiều cao và cân nặng, chăm sóc từng li từng tí cẩn thận như chăm con. Ngoài ra bạn còn có thể thấy một võ sĩ quyền anh trân trọng nâng niu một vũ công mong manh như thế nào; bạn sẽ thấy anh quyến luyến ở bên cậu đến mức cải tạo cả một sàn tập cho cậu bên cạnh phòng tập của mình chỉ vì lo cho đôi chân cậu; bạn còn sẽ thấy một người ngốc nghếch tặng hoa trong buổi biển diễn quy mô đầu tiên của người mình yêu buồn cười và ấm áp đến nhường nào; trông thấy một người hùng che chở và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu mạnh mẽ đến bao nhiêu . Vậy đó! Đáng yêu đến vậy luôn đó!  Về các nhân vật phụ  Như đã nói trong tác phẩm này có rất nhiều nhân vật. Điều mình rất thích ở truyện là tất cả các nhân vật đều có tính cách riêng biệt, rất thật và rất đời.  Cha mẹ của Giang Thâm là đôi cha mẹ vô cùng đáng ngưỡng mộ. Trong một hoàn cảnh mà kinh tế gia đình còn rất nhiều khó khăn và tận sâu trong trái tim không thích cho con trai mình học múa nhưng vì con mình thích, họ sẵn sàng ủng hộ hết lòng. Chẳng than van, không cần đền đáp. Chỉ có tự hào…  Về những người bạn và những người hàng xóm tốt bụng. Thật sự đó là một tình nghĩa láng giếng đẹp và đáng quý. Cẩu Mao, Thụ Bảo là những người anh, người bạn vô cùng đáng quý. Giúp đỡ Giang Thâm mọi điều, không cần một lần trả ơn, vui thay niềm vui của cậu, lo thay cái lo của cậu. Đối xử cùng cậu như người em út trong gia đình. Những người hành xóm  xung quanh cũng thật thà và tốt bụng như thế!  Nếu không có họ thì có lẽ Giang Thâm đã phải dừng lại giữa chừng trên con đường vươn đến ước mơ chứ đừng nói đến cả thành công.  Ở trường học Lai Nghi, Giang Thâm có thêm những người bạn mới. Có hai người thầy tâm huyết và đầy kỳ vọng vào cậu, có một sư tỷ dịu dàng nhân hậu, một sư huynh độc miệng nhưng tốt bụng đáng yêu. Những người đó cũng là một phần động lực nâng bước  cậu đi đến thành công.  Với cảm nhận của mình, các nhân vật trong tác phẩm giống như đang sống vậy. Thật thà, đáng quý và vô cùng gần gũi.  Những điều tâm đắc Đây là câu truyện mình rất thích vì nó tổng hợp rất nhiều những cái mình rất rất thích. Chúng ta sẽ cùng liệt kê nha: Được phổ cập thêm kiến thức: với mình việc đọc tác phẩm này mang đến cho mình kha khá kiến thức mới về bộ môn bale và quyền anh. Dù không quá chuyên sâu nhưng mình rất thích tìm hiểu thêm một vài điều mới một cách vô tình như vậy. Ngoài ra, việc đưa những kiến thức chuyên môn vào câu truyện đòi hỏi tác giả phải đầu tư nghiên cứu khá nhiều mới có thể làm được. Vì thế ta có thể cảm nhận tác phẩm được đầu tư khá kỹ và chất lượng rất ổn. Khiến mình đọc truyện rất thõa mãn.  Có cảm giác bình yên hạnh phúc: khi đọc tác phẩm này mình cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên vô cùng. Không hẳn là vì truyện không có những tính huống kịch tích mà vì bối cảnh câu truyện và cách tác giả xây dựng tình tiết. Mình là một đứa con ở quê, và sở thích khi đọc của mình là điền văn nên các truyện có hơi hướng điền viên nhẹ nhàng này chính là điều mình thích nhất! Và mình có một lời khuyên, nếu hủ nào trót lỡ quá đắm say các truyện cung đấu, trạch đấu, trinh thám,… Rối não và cần reset lại hệ điều hành thì đừng chần chờ. Hãy dùng Dài lâu để thanh lọc tâm hồn thôi!  Nhân vật có tính cách rõ ràng: tác giả đã xây dựng tính cách của các nhân vâtj rất tốt và thể hiện tính cách ấy rất rõ ràng. Các nhân vật bé sung, hỗ trợ, làm nổi bật lẫn nhau để làm nên giá trị nhân văn đáng quý của câu truyện về tình bạn, tình yêu và gia đình.  Nhận xét Dài lâu là một tác phẩm khá chất lượng nhưng thật sự thì không tránh khỏi một vài hạt sạn. Có lẽ tác giả còn khá bỡ ngỡ nên một vài tình huống được xử lý chưa ổn thỏa. Như sự phát triển của nhân vật theo thời gian còn khá mơ hồ, theo mình đã đọc và cố gắng hiểu thì có một vài lúc sự thay đổi về tuổi tác của nhân vật có phần mơ hồ và thiếu chính xác. Ở một vài phân cảnh nhân vật vừa mới xuất hiện hoặc được báo trước sẽ xuất hiện nhưng biến mất không nêu rõ lý do.  Đó chỉ là một vài hạt sạn nhỏ trong một tác phẩm hay. Nhìn về tổng thể thì đây là một câu truyện rất đáng để đọc đó nha! Tận hưởng nào!!!  *** Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại quyền anh công x nỗ lực ngay thẳng thiện lương múa ba lê thụ, hỗ sủng, trúc mã, ấm áp văn, HE. Giữa mùa thi làm mấy cái review nhẹ cho bớt căng thẳng :)) Đam mỹ của Tĩnh Thủy Biên, chắc chắn là ngọt ngào rồi. Ấm áp văn, trúc mã, thụ là vũ công ballet nhẹ nhàng, công là võ sĩ mạnh mẽ, không cần nghĩ cũng biết là ngọt như mía lùi. Truyện lấy bối cảnh ban đầu là nông thôn yên ả, giọng văn của Tĩnh Thủy Biên luôn luôn nhẹ nhàng nhưng đi sâu vào lòng người. Thụ sống trong một gia đình tuy không mấy khá giả ở nông thôn, nhưng rất đầm ấp hạnh phúc, có những người bạn luôn bao bọc chở che mình, rồi một ngày tiếp xúc được với bộ môn múa ba lê, từ đó gặp được tình yêu của mình, mở ra cánh cửa tương lai tươi sáng. Truyện không ngược, nhưng lại nhẹ nhàng tới mức phải rơi nước mắt vì sự đượm buồn trong đó. Mình đọc trên wattpad, có một bạn đã bình luận rằng: “Mọi sự tốt đẹp của con người đều nằm trong đây”, quả thực rất đúng. Truyện không có ai gọi là nhân vật phản diện, tính xấu nho nhỏ thì vẫn có, nhưng ai cũng sống với nhau thật lòng. Đọc mà cảm giác như lấy bối cảnh ở thập niên 70, 80 ý, không ý thức được đây là văn hiện đại tí nào :)) Tình yêu giữa công thụ ngọt ngào, con đường tương lai của họ rạng rỡ vô ngần, cái này review chỉ có thể gói gọn mấy chữ thôi, các bạn phải tự đọc để cảm nhận hết sự tuyệt vời của nó. Mình review là đẩy mạnh tiêu thụ :)) , với nêu một chút ý kiến với tuyến nhân vật phụ thôi. Các nhân vật trong này ai cũng thành công, tương lai xán lạn, trừ một người cũng coi là trúc mã của bạn thụ, là anh Cẩu Mao – Trần Mao Tú. Khi đứa em gái ruột và đứa em trai hàng xóm anh từng hết lòng chở che ngày nào giờ đều thành công vang dội ra sao, thì chỉ có mình anh ở lại, mãi làm hậu phương vững chắc cho cả hai. Không phải là anh chịu quá nhiều cái khổ, nhưng so với những đứa trẻ ở vùng nông thôn từng nghèo nàn nhưng vui vẻ ngày đó, cảm giác như chỉ có mình anh là dậm chân tại chỗ, còn mọi người đều đã tiến đi quá xa rồi. Kiểu như anh đã từng là người tuy luôn bảo vệ cho hai đứa em nhưng lại ngây thơ hơn cả hai đứa, giờ anh cũng trưởng thành rồi, cảm giác khá là thương anh. Ở phiên ngoại có xuất hiện một nhân vật nữ có hint với anh, mong rằng anh có thể cùng cô ấy tạo dựng hạnh phúc cho riêng mình, vì anh cũng cần nghĩ cho cả mình nữa, đừng mãi nghĩ cho hai đứa nhóc ấy. Khi mà những đứa trẻ kia đang sải cánh bay xa ở vùng trời nào đó, thì anh ở lại vô cùng “bận bịu”: treo hết tranh của cô em gái họa sĩ lên khắp nơi, xây nguyên một phòng tập ba lê cho em trai hàng xóm, theo dõi giải đấu quyền anh của chồng của em trai hàng xóm nữa, nghe thì vui mà chẳng hiểu sao lúc đọc cứ thấy buồn buồn. Chắc vì anh là anh trai nên phải hi sinh nhiều hơn chăng? Review lần này dài với spoil nhiều hơn mấy lần trước, nhưng chả đi vào mạch truyện chính với nhân vật chính tí nào, tại mình ngu văn lắm :)) Vẫn là câu cũ, các bạn mà không đọc phí lắm, mình đánh giá bộ này vô cùng cao, nên các bạn hãy đọc nha :3 *** Dạo này mình cứ đọc mấy bộ nói đến ước mơ ấy, xong một đứa thích hưởng thụ và lười làm việc như mình kiểu… à mà thooiiiiiiiiiii. Mình đã hơn một lần nói mình rất thích văn phong của Tĩnh Thủy Biên, nói thế nào nhỉ? Các câu chuyện của Tĩnh Thủy Biên luôn mang lại cho mình cảm giác dễ chịu, thoải mái, dịu dàng, giống như hoa trên nước ấy. Cá nhân mình, nhấn mạnh là cá nhân mình thôi nha, lúc nào đọc truyện của Tĩnh Thủy Biên mình cũng thấy buồn buồn, chẳng hiểu sao. Dài lâu là một câu chuyện về ước mơ, tình bạn, tình yêu, tình thầy trò, tình anh em, nhiệt huyết tuổi trẻ. Mạch truyện xuyên suốt từ khi các nhân vật còn bé đến khi trưởng thành. Nếu bạn đã thích Tĩnh Thủy Biên hay Tháng năm qua của tác giả thì không nên bỏ qua truyện này. Truyện yên bình lắm luôn. Nhân vật chính, Giang Thâm, cậu lớn lên ở vùng nông thôn – nơi có những người bạn tuyệt vời. Cẩu Mao, Thụ Bảo, Thanh Linh Tử, Giang Thâm, họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trộm trứng vịt trời, cùng nhau hái dâu tây. Mình thật sự ngưỡng mộ tình bạn của họ, 3 người bạn sẵn sàng nhường phần ăn của mình cho Giang Thâm, vì muốn mua đôi giày mới cho cậu mà nói dối là mua nhầm đồ. Một Cẩu Mao lớn xác lại sợ gà rừng Tony, cũng Cẩu Mao ấy lại đi làm thêm tối ngày, cốt để mua họa cụ cho em gái, lúc nào cũng ủng hộ ước mơ hội họa của Thanh Linh Tử. Tình bạn của họ rất đẹp, tháng năm phai mờ, dòng thời gian chảy trôi, mỗi người một ngả, tình bạn của họ vẫn sáng như bầu trời đầy sao ở nông thôn, họ vẫn khóc, vẫn kích động mỗi khi Giang Thâm đạt được giải thưởng. Vùng quê ấy còn có bố mẹ của Giang Thâm – hai người luôn ủng hộ giấc mơ học múa của cậu, dù cho gia đình không quá khá giả, lưng cha của Giang Thâm đau cũng nhất quyết không cho cậu làm việc nặng ngoài đồng áng. Vùng quê ấy có dì Hoa Miêu Nhi độc mồm nhưng tốt bụng, cha của Cẩm Mao địa vị trong nhà còn kém cả con trai, bố mẹ của Thụ bảo là phần tử trí thức hiền lành tốt bụng, gà Tony oai vệ đuôi sắc sỡ sắc màu… Và cả ông lão cho thuê truyện – fan siêu bự của “Căn cứ bảo vệ sinh thái thiên nga nhỏ”. Giang Thâm thích múa, cậu có thiên phú múa ba lê, cậu lúc nào cũng nỗ lực, dù đau cũng chẳng hề kêu ca. Thiên nga nhỏ trưởng thành, cứ thế cứ thế bay cao. Công của chúng ta, Bạch Cẩn Nhất chính là phú nhị đại chính hiệu, vừa có tiền lại vừa đẹp trai. Bạch Cẩn Nhất thích quyền anh, hắn nuôi gà ngày nào cũng đo chiều cao cân nặng, ngay cả lượng nước cũng tính toán cẩn thận. Trên sàn đấu, Bạch Cẩn Nhất không thích bị đánh vào mặt, vì bị thương ở mặt thiên nga nhỏ nhìn thấy sẽ đau lòng. Hắn hết mình trên sàn đầu, tôn trọng đối thủ, tôn trọng tinh thần thể thao. Hắn siêu ngầu, siêu đẹp trai nhưng lại dùng kem đánh răng vị dâu, không nỡ cho Lại Tùng socola thiên nga nhỏ tặng, lúc nào cũng ở bên thiên nga nhỏ, bảo vệ cậu ấy, cưng chiều cậu ấy, ủng hộ cậu ấy. Trong truyện còn có rất nhiều nhân vật phụ khác như Lại Tùng, Tống Hân, Lưu Tinh Chi, Thẩm Quân Nghi… Mỗi người đều sống rất đẹp, mình sẽ không spoil thêm đâu, nói ra hết thì mất cái hay của truyện. Tóm lại, đây là một áng văn thoải mái yên bình êm ả nhẹ nhàng. Nhưng mình cảm giác có vài chỗ tác giả xử lý không logic lắm, nhưng thôi, mình còn đang tích D logic và đang học cải thiện sml nên sẽ không bình luận thêm. Phần sau truyện hơi đuối so với phần đầu, kiểu mình đọc nửa đầu truyện thâu đêm không để ý thời gian luôn nhưng phần sau mình lại đọc rất chậm, kiểu vậy đó. >< Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ❤ Mời các bạn đón đọc Dài Lâu của tác giả Tĩnh Thủy Biên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Biên tập: Tiểu Vô Lại   Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư   Tình trạng raw: hoàn 108 chương Ở tu chân giới Thẩm Trì là một ma tôn có thể nói là ai gặp cũng phải sợ, nhưng cuối cùng lại bại trong tay đối thủ một mất một còn, đáng ra nên hồn phi phách tán nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình trong diện mạo còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung với hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Chú ý: 1. Chủ thụ, song trọng sinh, ngụy huynh đệ 2. Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính x không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn người mê thụ, sue sue sue! 3. Truyện này cũng có tên 《Nhìn vào diện mạo của tu chân giới 》 4. Tui nói đây là chính kịch mấy người tin không? Nội dung tag: Cường cường tiên hiệp tu chân Tag tìm kiếm: Nhân vật chính: Thẩm Trì | Vai phụ: Thẩm Vô Hoặc | Cái khác: Hệ thống, nhân vật phản diện, nhân vật chính, tu tiên, cường cường, xuyên thư. [Review tác phẩm] Thân làm Ma tôn, Thẩm Trì ở tu chân giới có thể nói người gặp người sợ, cuối cùng bại trong tay đối thủ một mất một còn, vốn nên hồn phi phách tán, mở mắt ra lại trở về lúc còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung của hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Đây là một thế giới coi trọng nhan sắc. Truyện này là song trọng sinh thăng cấp lưu sảng văn, bắt đầu viết từ Ma Tôn trọng sinh, nam chính có nhan sắc nghịch thiên nhưng vẫn luôn khăng khăng chỉ coi trọng thực lực, thường xuyên tự làm mất mặt mà không biết, khiến người ta cười lăn lộn. Tác phẩm hành văn lưu loát, nội dung diễn biến thoải mái, có sức hấp dẫn, đáng để đọc. *** Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Tiên hiệp tu chân, Song trọng sinh, Ngụy huynh đệ, Hệ thống, Xuyên thư, Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính cường công x Không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn nhân mê cường thụ, 1x1 - HE Trạng thái: Đã Hoàn - 108 chương Couple chính: Thẩm Vô Hoặc X Thẩm Trì Văn án: Ở tu chân giới Thẩm Trì là một ma tôn có thể nói là ai gặp cũng phải sợ, nhưng cuối cùng lại bại trong tay đối thủ một mất một còn, đáng ra nên hồn phi phách tán nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình trong diện mạo còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung với hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Chú ý: 1. Chủ thụ, song trọng sinh, ngụy huynh đệ 2. Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính x không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn người mê thụ, sue sue sue! 3. Truyện này cũng có tên 《Nhìn vào diện mạo của tu chân giới 》 4. Tui nói đây là chính kịch mấy người tin không? Nội dung tag: Cường cường tiên hiệp tu chân Tag tìm kiếm: Nhân vật chính: Thẩm Trì | Vai phụ: Thẩm Vô Hoặc | Cái khác: Hệ thống, nhân vật phản diện, nhân vật chính, tu tiên, cường cường, xuyên thư. [Review tác phẩm] Thân làm Ma tôn, Thẩm Trì ở tu chân giới có thể nói người gặp người sợ, cuối cùng bại trong tay đối thủ một mất một còn, vốn nên hồn phi phách tán, mở mắt ra lại trở về lúc còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung của hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Đây là một thế giới coi trọng nhan sắc. Truyện này là song trọng sinh thăng cấp lưu sảng văn, bắt đầu viết từ Ma Tôn trọng sinh, nam chính có nhan sắc nghịch thiên nhưng vẫn luôn khăng khăng chỉ coi trọng thực lực, thường xuyên tự làm mất mặt mà không biết, khiến người ta cười lăn lộn. Tác phẩm hành văn lưu loát, nội dung diễn biến thoải mái, có sức hấp dẫn, đáng để đọc. Lảm nhảm: Thích bạn thụ trong bộ này cực kỳ, đúng gout thụ tui thích luôn ấy ????. Kiếp trước, Thẩm Trì với Thẩm Vô Hoặc là huynh đệ, nhưng đãi ngộ khác biệt, hắn từ nhỏ bị ức hiếp, bị huynh lớn hủy dung. Theo như trong truyện miêu tả thì nhan sắc của Thẩm Trì thì phải nói là cmn đẹp cực luôn mà bị hủy dung ????, Thẩm Trì vì linh căn phế tài nên không tu tiên được nên cuối cùng hắn nhập ma tu trở thành Ma tôn. Thẩm Vô Hoặc là thiên tài, tu vi cực kỳ cao. Một bên là Ma tôn tội ác tày trời, một bên là Tiên quân đệ nhất thiên tông, hai người chống chọi gay gắt suốt bao nhiêu năm, cuối cùng ma tôn Thẩm Trì thua trong tay Thẩm Vô Hoặc, cuối cùng tự bạo mà chết. Sau đó Thẩm Trì trọng sinh, sống lại lúc còn bé 6-7 tuổi gì đấy, có một hệ thống nhân vật phản diện muốn trợ giúp hắn, cơ mà hắn là ai chứ, là Ma tôn một thời thế nên hắn rất không tin tưởng vào cái hệ thống, luôn cảnh giác nó. Thẩm Trì sống lại, trong thân thể nhỏ bé đó là một Ma tôn tà ác, lần này hắn sẽ không để im mặc người khác ăn hiếp mình, hắn trả thù huynh lớn đã từng hủy dung hắn, thê thảm lắm luôn cả khuôn mặt người kia đều bị thẩm trì hủy hết, máu me bê bết, sau đó cả gia tộc nhà Thẩm Trì bị diệt môn. Thẩm Trì lưu lạc, hệ thống giúp Thẩm Trì tẩy tủy để hắn có thể tu tiên, trên đường đi hắn gặp lại huynh trưởng –Thẩm Vô Hoặc, thật ra cả Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc đều không phải con ruột của Thẩm gia, thế nên cũng không có quan hệ huyết thống gì. Thẩm Trì thì còn hận Thẩm Vô Hoặc mối thù kiếp trước y đã đánh hắn thảm hại và phá hủy di vật cuối cùng mà mẹ để lại cho hắn, nhưng Thẩm Trì cũng phải công nhận là Thẩm Vô Hoặc rất mạnh. Sau khi gặp lại Thẩm Vô Hoặc hứa là sẽ chăm sóc Thẩm Trì, thế nhưng Thẩm Trì làm sao lại chịu yên ổn, hắn giăng trận pháp trốn khỏi Thẩm Vô Hoặc, còn hạ chú xui xẻo lên người y nữa. Thẩm Trì lên đường đi tham gia tuyển đồ đệ ở núi gì đó, nhưng do hắn là phế linh căn nên phải làm đệ tử ngoại môn, nhưng hắn được sư phụ của thẩm vô hoặc ở kiếp trước chọn làm đồ đệ. Sau đó Thẩm Vô Hoặc cũng nhập môn bái sư cùng với Thẩm Trì, âm thầm giúp đỡ lén lút nhìn hắn. Thẩm Vô Hoặc giống Thẩm Trì, y cũng trọng sinh, y có kí ức của 2 kiếp trước, tình yêu của y đối với Thẩm Trì vô cùng điên cuồng, khắc sâu đến tận xương tủy. Thẩm Trì không biết Thẩm Vô Hoặc ôm tình cảm như vậy với hắn, mãi tới sau này khi chân tướng mọi việc được hé lộ thì Thẩm Trì mới nhận ra. Mọi chuyện ở kiếp trước và kiếp trước nữa, tại sao Thẩm Trì có hệ thống rồi tại sao Thẩm Vô Hoặc hại thảm Thẩm Trì, y yêu hắn từ bao giờ đều được hé lộ... Bật mí nhe, Thẩm Vô Hoặc bị khống chế nên mới gϊếŧ chết Thẩm Trì, sau khi lấy lại thần trí Thẩm Vô Hoặc đã phát điên rồi tự hủy hoại mình, hệ thống là thứ không tốt đẹp, qua 2 kiếp trước tình yêu của y dành cho thẩm trì đã biến thành điên cuồng khắc sâu vào máu thịt, không thể từ bỏ cũng không nỡ từ bỏ hắn. Thẩm Vô Hoặc thì đẹp khỏi bàn rồi, mạnh thì vô cùng mạnh, tính cách lạnh lùng mặt than ít nói, chỉ có ánh mắt nhìn Thẩm Trì là đong đầy tình cảm, nhưng y rất giỏi che giấu nên cho dù Thẩm Trì nhạy bén cỡ nào cũng không nhận ra được tình cảm của y, Thẩm Vô Hoặc vì Thẩm Trì mà có thể làm tất cả kể cả tự hủy hoại mình. Thẩm Trì đẹp vô cùng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của tu chân giới, đi tới đâu cũng khiến người ta phải suýt xoa bởi vì quá đẹp, mạnh vô cùng cũng không thua kém gì Thẩm Vô Hoặc, tính cách khá lãnh tĩnh, trầm, theo tui nghĩ là khá phúc hắc nha, cực kỳ thông minh luôn đừng hòng tính kế được hắn... Nói chung là hay vô cùng nên đọc nha.   Mời các bạn đón đọc Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới của tác giả Tử Dạ Nguyệt.
Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Editor: Yin Thể loại: ảnh vệ, sinh tử, ngọt ngào, chủ công Phù Phong Phái vốn là nữ nhi nhưng bị nam nhân phụ tình sinh ra hận cũng quyết tâm luyện  sinh tử dược mà đan dược này người khác uống vào giúp họ mang thai sinh con. Cô cầm theo lọ thuốc đi khoe với khắp mọi người về thành tựu của mình. Khắp nơi mọi người xôn xao.  bàn tán: “Có thật không? Trước đây từng có chưa?”Không biết nữ nhân vật nền nghĩ tới thứ gì, mặt đột nhiên trầm xuống, chỉ về một góc, mọi người nhìn theo. Thập Thất ngẩng đầu không hiểu: “Nhưng mà ta là nam?” Mọi người, nín lặng… Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vui vẻ hạnh phúc về một vị bảo chủ dẫn theo ảnh vệ đang mang thai bánh bao đi lại trên giang hồ, vừa chăm bánh bao, vừa nhân tiện khanh khanh ta ta… *** Truyện này rất vui nè đây là một câu truyện mà mình hoàn toàn tích từ đầu tới cuối lun mình ko có điểm nào để chê truyện này cả . Anh công trong này thì tất nhiên là chủ tử và ảnh là  1 trong những anh công mình thích nhất: anh ấy bá đạo thật nhưng cũng thật là đáng iu a…Cái gì cũng nghĩ cho vợ trước cả . Tức  cười nhất cái khúc anh giật quả lê trong miệng Kha thiếu cho vợ anh ăn Kha thiếu xém tí nữa là ăn dược rồi. Còn vợ anh đáng iu ko thể tả lun. Tức cười lúc em mang bầu mà trong lòng bực tức mún đánh người mà ko dám đánh ghê! Hai người này được 1 ưu điểm mà mình thích nhất là: Anh thì luôn cao ngạo nhưng chỉ duy đối với em là yêu chiều sủng nịch mà thôi! Còn em là ảnh vệ ngoại trừ dối với các anh em  ảnh vệ ra và anh là đặc biệt thì còn lại mặt em nó lạnh như tiền ah….. Còn cái phiên ngoại cũng thích wá lun thích hết mấy phiên ngoại lun ” dễ xương ” mún chết ah! Thích anh Ân Giới và anh Thất ah! Nhưng mà đứt ruột lúc anh Giới hy sinh tấm thân làm công mang bầu mà em Thất lại chưa tha thứ cho ảnh. Tội ghê! Anh mang bầu mà hổng ai chăm sóc rồi lấy em bé ra bằng cách mổ nữa chứ! Nhưng mà cuối cùng anh ấy vẫn có thể chiếm lại tiện nghi của em Thất rồi nên cũng được! Còn vui nhất là phiên ngoại về mấy đứa con của các anh! ( ước gì có truyện về mấy đứa con của các anh) Nói chung là rất hay khuyến cáo nên đọc ah….!!!! *** Trước đây, chắc lâu lắm rồi, mình cứ nghĩ sinh tử văn là sống chết văn, ngu không tả được. =))) Sau này, chắc cũng lâu rồi, mới biết sinh tử nghĩa là sinh con, mình được khai sáng từ đây. =))) Ok, vào vấn đề chính luôn nào. Mình có tham gia một vài nhóm yêu thích đam mỹ trên FB, các bạn đề cử bộ này rất nhiều, thế nên mình chỉ nghe tên thôi chứ không đọc. Cho đến một ngày, mình vào wordpress của bạn dịch bộ Ảnh đế như thồn đường mình đã review ấy, thấy bộ này nên mình quất ngay trong đêm. Và huhu, lại chết ngập trong đống mật. Truyện ngược không? Không ngược đâu ai sợ ngược cứ yên tâm mà nhảy hố đi, nông lắm, chưa đến trăm chương đâu. =))) Truyện thuộc thể loại sinh tử văn, tên truyện cũng nói luôn nội dung rồi. Anh công là bảo chủ võ công cao cường, thụ là ảnh vệ thứ 17, một đêm chẳng ai nhớ rõ anh làm bạn thụ có thai, xong rồi dưỡng thai, xong rồi sinh con, xong rồi thành hôn ở bên nhau tới già. Nói ngắn gọn câu chuyện là quá trình anh công từ hứng thú biến thành yêu sâu đậm, còn bạn thụ ngốc nghếch đáng yêu từ ảnh vệ trở thành bảo chủ phu nhân. Truyện còn có hai cặp phụ nữa, cũng đáng yêu, có ngược thân ngược tâm nhưng yên tâm là cuối cùng HE cả. =))) Thị vệ sinh bánh bao lấy bối cảnh giang hồ làm mình nhớ đến Giang hồ hệ liệt của Tô Du Bính, nói thật thì mình thích truyện của Tô Du Bính hơn. Hỏi mình truyện này có hay không? Có. Mình có thích không? Bình thường. Đối với mình đọc giải trí ổn vì truyện rất ngọt ngào, còn để phát cuồng và nhớ thật lâu thì không, mọi người cứ đọc đi biết đâu lại nghĩ khác mình. =)))   Mời các bạn đón đọc Thị Vệ Sinh Bánh Bao của tác giả Côi Tự.
Nhặt Được Đại Thúc
Trên thế giới này, ngoài tiền, cám dỗ, tâm cơ và a dua nịnh bợ thì còn lại những gì? Hắn đã chịu đựng quá đủ rồi. Hắn muốn đào thoát khỏi cái nhà ngục kia. Nhưng khi thoát rồi hắn lại thấy trước mắt là một mảnh tối mịt. Một chiếc ô đưa ra, một cánh tay vươn tới, cản đi không ít mưa, cũng đồng thời giảm bớt sự rát buốt của những hạt mưa táp vào da thịt… Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa khiến cho không cách nào nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhận ra… đó là một người thiếu niên! *** Trên thế giới này, ngoại trừ tiền, cám dỗ, tâm cơ, a dua nịnh bợ, còn lại cái gì chứ? Nam tử hồn phi phách lạc bước trên đường lớn, trong lòng, trong đầu, tất cả đều là nghi vấn này. Hắn không hiểu… Không hiểu thế giới này, còn có cái gì là ngay thẳng. Nữ nhân vì tiền, có thể không tiếc hy sinh thân thể tiếp cận hắn. Những người trong hội đồng quản trị vì hoàn thành công việc, bắt buộc hắn phải tiếp nhận một nữ nhân hắn không hề yêu thương. Mỗi chủ quản các bộ phận, vì quyền thế mà nịnh nọt hắn, tâng bốc hắn. Sau ngày phụ thân qua đời, mẫu thân cũng nhẫn tâm bỏ mặc, hắn đã một mình sống trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ xảo trá. Từ nhỏ, hắn đã phải tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, muốn hắn không được tùy ý lộ ra bên ngoài cảm xúc bản thân. Nhưng bọn họ không biết, hắn muốn khóc thì sẽ mặc sức mà khóc, muốn cười thì sẽ bật cười thành tiếng, hắn không muốn kiềm chế. Nền giáo dục tinh anh ấy còn muốn hắn ở trên thương trường học cách khinh mạn người khác, dùng khí thế vương giả sẵn có của công ty gia đình mà hô phong hoán vũ. Nhưng bọn họ không biết, hắn chỉ thầm mong ước có được một cuộc sống thanh bạch mà thôi. Tất cả những thứ ấy từ xưa đã khiến cho người ta ao ước được như hắn, ngưỡng mộ hắn, đem hắn sùng bái như một vị thần, dùng mọi khả năng tiếp cận hắn. Nhưng không có ai hiểu rõ khát vọng từ sâu trong đáy lòng hắn cả. Bọn họ chỉ muốn biến hắn thành cỗ máy kiếm tiền, mỗi ngày đều thôi miên hắn rằng phải khiến công ty phát dương quang đại, không ngừng nhấn mạnh đây là thiên hạ do phụ thân hắn vất vả chiếm được, tuyệt đối không thể mất vào tay hắn. Kỳ thực… Hắn chính là vẫn luôn hâm mộ những người khác… Hắn chịu đủ rồi! Chịu đủ mỗi ngày nhìn thấy bọn người đó, luôn chủ động treo trên môi nụ cười giả dối. Chịu đủ mỗi ngày cướp đoạt sinh mạng kẻ khác, nhẫn tâm thôn tính công ty do người ta một tay vất vả tạo dựng nên. Hắn đã phải chịu đựng mọi thứ quá đủ rồi! Cho nên, lúc này đây hắn không cần để ý cái gì gọi là phát triển công ty nữa. Hắn phải thoát khỏi nơi ngục tù áp bức khiến cho hắn cơ hồ không thở nổi. Nhưng mà… Rời đi thế giới ấy, hắn mới nhận ra trước mắt là khoảng không mờ mịt. “Uy, ngươi muốn chết sao?” Một chiếc ô đưa tới, một cánh tay vươn ra, vì nam tử mà ngăn cản không ít mưa, cũng giảm bớt sự rát buốt do nước mưa táp sâu vào da thịt. Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa làm cho không cách nào nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra đó là một thiếu niên. “Ngươi dầm mưa như vậy sẽ bị ung thư phổi đó.” Thiếu niên ngồi xổm xuống, một gương mặt thanh tú hiện ra như muốn hù dọa nam tử. Nhìn gương mặt trước mắt, trong nội tâm nam tử tràn đầy dấu chấm hỏi. “Lạnh quá nên không nói được ư?” Trong cơn mưa tầm tã, giọng nói thiếu niên có vẻ thật mờ ảo, nhưng vẫn là truyền vào tai nam tử không sót chữ nào. “Nói cái gì?” Nam tử thật thà hỏi, hắn nên nói cái gì đây? Vừa mở miệng, chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên đầy ngạc nhiên. “Hóa ra ngươi không phải kẻ câm điếc.” Thiếu niên khoa trương kêu to lên, sau đó mới kề sát vào mặt hắn một chút. “Ngươi trông rất tuấn tú a!” Không có chút nào là đang làm bộ khen ngợi, lời nói của thiếu niên khiến cho nam tử đột nhiên bật cười thành tiếng. “Cười gì hả? Lời ta nói hình như không có chỗ nào mắc cười hết.” Bộ dáng thiếu niên cứ như người bị bệnh thần kinh, không có chút nào tâm cơ, không có chút nào che dấu, không có chút nào làm ra vẻ, không có chút nào mục đích. Hết thảy sự đơn thuần của thiếu niên đã hoàn toàn chiếm được hảo cảm của nam tử. “Ta cũng không biết.” Nam tử lắc đầu, thành thật trả lời. Nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao hắn muốn mỉm cười. Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ. “Đúng là quái nhân mà.” Lần này, đổi thành thiếu niên vừa cười vừa mắng. Thiếu niên khi cười rộ lên rất đáng yêu, gương mặt ửng hồng kèm theo hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, ngũ quan thanh tú. Khi cau mày, từng sợi tóc đen nhánh sẽ rủ xuống hai bên, khả ái vô cùng… Cứ như thế, trong một khoảnh khắc, nam tử đã nghĩ đến thiên sứ. Khi thiếu niên đứng lên theo hắn, hắn lúc này mới phát hiện ra rằng thân người cả hai cách nhau khá nhiều. Đầu của thiếu niên chỉ đến bờ vai hắn mà thôi. Nam tử xoay người, giống như muốn bỏ đi. Thiếu niên vội vã đuổi theo. “Uy, ngươi đi đâu?” Nam tử cúi đầu nhìn thiếu niên, “Ta cũng không biết.” Dù sao… Trừ cái ngục tù kia, những nơi khác đối với hắn mà nói đều tốt hơn nhiều… Gì chứ? Sau vài giây suy nghĩ, thiếu niên kịp thời lấy lại tinh thần, nhưng nam tử chẳng biết từ khi nào đã rời khỏi cái ô của y. Thiếu niên lại mau chóng rượt theo. “Ngươi lạnh cóng thế này rồi còn muốn đi đâu?” Thiếu niên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. “…Ta cũng không biết.” Rủ mắt xuống, nam tử tịch mịch co rụt cổ lại, liên tục chà xát hai cánh tay lạnh như băng. Từ góc độ của thiếu niên, có thể nhìn rõ ánh mắt của hắn như là đang hồi tưởng lại một sự tình gì đó quá mức chịu đựng. “Uy, đại thúc, nếu như ngươi không biết, vậy đến nhà ta đi.” Thiếu niên đưa cho nam tử một sự lựa chọn mà y tự tin rằng rất tốt. Sau đó, không đợi nam tử mở miệng, y liền chủ động nắm lấy bàn tay nam tử, chạy về phía trước. Nhà trọ của thiếu niên rất nhỏ. Bất quá trong mắt nam tử, nó lại rất ấm áp. Vừa vào nhà, hắn liền bị thiếu niên nửa đẩy nửa kéo vào phòng tắm, rồi lại bị thiếu niên đầy bá đạo ra lệnh phải tắm rửa. Cuối cùng, thiếu niên còn đưa cho hắn áo choàng tắm. “Ta tên Thần Hi, còn ngươi?” Thần Hi cười, ôm lấy thân thể nam tử vừa tắm rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ lên mái tóc ướt sũng của hắn. “…Ta không biết.” Nam tử quay đầu đi, hiển nhiên là đang tận lực né tránh câu hỏi của Thần Hi. Né tránh… Nếu phải nói là né tránh, chi bằng nói rằng hắn đang trốn tránh. Hoặc là, còn trộn lẫn cảm giác chán ghét. Hắn chán ghét tên gọi của chính mình. Từ ánh mắt của hắn, Thần Hi có thể nhận ra điều đó dễ dàng. “Ta xin ngươi đó, đại thúc. Ngươi không nói tên của mình ra, vậy sau này ta làm sao xưng hô với ngươi?” “…” Nam tử có chút trầm tư, câu hỏi của thiếu niên rất đúng. Một lúc sau, hắn mới dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị: “Ngươi cứ gọi ta là đại thúc thì được rồi…” “Đại thúc… Ngươi kiên quyết như thế thật à? Nói tên ra một chút thì có chết ai đâu.” Tuy ngoài miệng phàn nàn bất mãn nhưng Thần Hi càng thêm thân thiết mà ôm chặt nam tử, thậm chí y còn vùi mặt mình vào ***g ngực ấm áp của hắn. “Đúng rồi, đại thúc. Ta cứ một mực gọi ngươi là đại thúc, nhưng ta còn chưa biết ngươi bao nhiêu tuổi.” “…Hai mươi tám.” “Ta vừa tròn hai mươi. Đại thúc hai mươi tám a? Quả nhiên là phù hợp với tuổi của đại thúc.” Thần Hi chuyển sang đùa nghịch với phần dưới cổ của nam tử, vừa nghịch vừa hỏi: “Đại thúc, vậy ngươi ở đâu?” “Không biết.” Lần này, nam tử cúi đầu xuống thật thấp, trong giọng nói lộ ra rõ ràng hắn đang bài xích bối cảnh của chính mình. Phi thường phi thường bài xích…. “Đại thúc, ngươi thật là… Cái gì cũng không nói, ta đây không thể đưa ngươi về được đâu.” Thiếu niên ngoài miệng phàn nàn nhưng khuôn mặt càng thêm vùi sâu vào ***g ngực ôn hòa của nam tử, “Đại thúc, ngươi không bị AIDS chứ?” “Không có.” Nam tử thành thật trả lời, trên mặt hiện rõ rất nhiều dấu chấm hỏi, “Sao lại hỏi như thế?” “À không, chẳng qua nếu đại thúc ở lại nhà trọ của ta thì ta ít nhất cũng phải xác định xem ngươi có mắc bệnh nan y hay không.” “Tại sao muốn ta ở lại nhà trọ của ngươi?” Nam tử vừa dứt câu hỏi, lập tức đổi lấy ánh mắt khinh thường của thiếu niên, “Đại thúc, câu hỏi của ngươi rất ngu a! Ta hỏi ngươi, ngươi bộ dáng nghèo nàn cổ hủ như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể đi đâu?” Nam tử nghiêng đầu suy nghĩ, phát giác thiếu niên nói rất đúng. Ngoài trừ ngục tù kia, hắn hình như không hề mua cho bản thân mình một nơi ở nào khác… “Được rồi, đại thúc, đừng hỏi mấy chuyện này nữa. Ta muốn ngủ.” Thiếu niên ôm sát lấy nam tử, giống như đang ôm một con gấu bông. Vài giây sau, tiếng hít thở vững vàng của Thần Hi từ trước ngực nam tử không nặng không nhẹ mà truyền đến. Nam tử vốn không định đi ngủ, nhưng bên tai nghe được tiếng hít thở của Thần Hi, mí mắt không khỏi dần dần cảm thấy nặng nề. Lần đầu tiên, hắn không cần dùng thuốc ngủ đã có thể tự nhiên chìm vào trong mộng… Mời các bạn đón đọc Nhặt Được Đại Thúc của tác giả Si Nhân Mộng.
Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)
Tình trạng bản gốc: hoàn 60 chương + 2 phiên ngoại Editor – Beta : Leslie Cat Thể Loại: Đô thị tình duyên, hiện đại giá không, linh hồn chuyển hoán, điềm văn, Chủ công, tàn tật thụ. Nhân vật chính:Đại Hắc (Lục Thừa Nghiệp) x Trương Hàng. Sau khi Lục Thừa Nghiệp bị tai nạn xe cộ lại được cơ hội trọng sinh biến thành Đại Hắc vừa ra đời,đó là một con chó cảnh giống Labrador. Thứ nhất, sau này chó cảnh còn có thể biến lại thàn người, vì vậy xin đừng thảo luận đề tài khẩu vị nặng như nhân x thú với ta. Thứ hai, tuy rằng rất thích chủ thụ, thế nhưng tác phầm này vẫn tương đối thích hợp để Labrador làm công. Thứ ba, tác giả không thuộc đảng khảo chứng, viết văn phần lớn thỏa mãn cơn động kinh của bản thân, bên cạnh cũng không có bằng hữu khiếm thị, vì vậy rất nhiều tình tiết chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. Những bạn thích khảo chứng xin đừng phỉ nhổ. Victor (có lẽ là tên đầu tiên tác giả muốn đặt cho nhân vật) tương đối văn nghệ, thế nhưng ta vẫn thích cái tên Đại Hắc này! *** 60 chương – đủ để kể lại một tình yêu cao đẹp giữa hai người, đồng thời tái hiện rõ lòng người trong xã hội hiện tại. Gói gọn trong cả câu truyện là cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh và mối tình của cậu ta với người bạn bên cạnh (một thanh niên xấu số trọng sinh vào một con chó ( ̄^ ̄゜)). Ức chế thần kinh trung ương (ta đã từng), bấn loạn trước sự moe moe của đôi bạn trẻ, và cuối cùng là sự yên tĩnh trong lòng sau khi đọc hết truyện, đó chính là tất cả cảm xúc của ta trong suốt thời gian đọc bộ truyện này. Truyện ấm áp, thuộc loại thanh thủy văn, thím nào đang muốn đọc thể loại nhân thú, hàng H nóng hot thì tránh va vào hố này nha.   Anh công của chúng ta, một tổng tài đẹp trai cao ráo, đã là tổng tài thì khỏi cần bàn tới địa vị, quyền thế lẫn gia tài của ảnh rồi ha, đáng tiếc cho một thanh niên làm đúng vai trò của một ông chủ lớn nghiêm khắc khiến bao kẻ làm trò sau lưng oán hận, có lẽ oán niệm quá nặng dẫn đến việc ảnh bị tai nạn xe rồi quay về mấy năm trước, trọng sinh vào một con…cún và được em thụ mua về nuôi. Lại kể lại em thụ, một cậu trai vừa tròn 15 tuổi, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi đáng tiếc thay một đứa trẻ như thế lại bị ông trời quay lưng, ngày hôm qua còn hạnh phúc biết bao nhiêu, hôm nay đùng một cái tai vạ liền ập tới đầu. Cứ nghĩ tháng ngày ấm áp của thụ và chú khuyển Đại Hắc cũng chính là anh công của chúng ta cứ thế lặng lẽ trôi qua, ai ngờ tin buồn từ gia đình đổ lên đầu thì thôi đi, đằng này em mới đó liền nhận được tin mình bị bệnh sắp có nguy cơ mù lòa, nghe đã ngửi thấy mùi cẩu huyết rồi. Truyện này đặc biệt một chút đó là trong truyện có ngược, nhưng đoạn ngược này không xuất phát từ phía hai nhân vật mà là do bên gia đình em thụ tác động đến, thật sự thì tình tiết thế này đọc nhiều rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên cảm thấy thật sự ức chế. Nhưng đoạn này cũng là điểm sáng của truyện, miêu tả tâm lí nhân vật sâu sắc, tái hiện tình trạng vô tình của con người trong xã hội hiện đại ngày nay, và cũng đẩy mạnh tình cảm giữa hai nhân vật công thụ. Có thể nói truyện này là nửa nhân thú nhỉ, vì sau này có một biến cố gây nên bước ngoặt trong cuộc đời em thụ, Đại Hắc lại quay về làm anh công, những chuyện trong quá khứ lẫn tương lai đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nói vậy thôi chứ truyện không rối đâu. Không đọc là bạn đã bỏ qua một tác phẩm hay rồi đó! *** Mẹ đẻ: Thanh Sắc Vũ Dực Con nhỏ: Trương Hàng x Lục Thừa Nghiệp (aka Đại Hắc) - ( Kiên trì ôn nhu lạc quan cường thụ x Phúc hắc cực kì chân chó thê nô cường công) Rà bom: (Công) trọng sinh, hiện đại, nhân thú, đô thị tình duyên, dưỡng thành, điềm văn, ngược (có 1 chút), 1x1, tình hữu độc chung, THANH THỦY VĂN, HE. Tuổi thọ cuộc đời: 60 chương chính văn + 2 phiên ngoại Lời khuyên nho nhỏ: Các em gái yêu lông yêu chó đâu hết rồiiiii, vô đêyyyy em eiiii, trừ việc không có H, mọi thứ đều hoàn hảo =)))) khoảng chương 4x công quân sẽ biến về thành người nên cũng không có nhân thú gì nặng đâu... Tiểu sử cuộc đời: Công quân là Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ, sau khi giao hết quyền hành cho cấp dưới liền lái xe vi vu đi hưởng thụ cuộc đời ăn chơi. Ai ngờ công quân bị tai nạn và suýt tạch, vì linh hồn của công quân nhập vào xác 1 con chó labrador mới sinh. Công quân được thụ quân mua về năm 15 tuổi. Được chăm sóc nuôi dưỡng trong sự ấm áp của cậu chủ nhỏ, trong gia đình kiểu mẫu hạnh phúc, công quân cứ nghĩ mình sẽ sống cuộc đời nhàn nhã như thế đến hết đời, nào ai ngờ... biến cố xảy ra. Năm ấy thụ quân mới 16t, cha mẹ li dị vì mẹ ngoại tình, và thụ quân là con hoang. Lưu lạc giữa trời đông giá rét, cuộc đời còn dồn cậu bé ấy đến đường cùng khi thụ quân biết mình bị bệnh nan y về mắt và mù mãi mãi. Bên cạnh thụ quân trong khoảnh khắc gian nan ấy là công quân. Dù trong thân xác 1 con chó, nhưng công quân vẫn bên cạnh thụ quân từng giây từng phút, giúp đỡ thụ quân vượt qua những khó khăn gian khổ nhất cuộc đời. Một người một chó nương tựa vào nhau để sống. Nhưng oái oăm sao, khi cuộc sống đã gần như là ổn định và mở ra cánh cửa hi vọng mới cho 2 người, thì công quân vì cứu thụ quân tránh khỏi tai nạn xe hơi mà chết. Động lực sống duy nhất cũng bỏ thụ quân mà đi, cậu thanh niên mới 20t ấy phải chịu hết những đau thương dằn vặt của cuộc đời. Nhưng mà đây vốn làm điềm văn HE a... Nên sau khi "chết", hồn của công quân lại trở về với thân thể cũ của mình. TRUY THÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ. Và tìm ra người đứng sau màn hại công quân ~ Kết HE hạnh phúc. Cái ngược ở trong bộ này không phải tình cảm, mà là hiện thực cuộc sống. Những đứa trẻ sẽ phải lớn lên khi đối mặt với trường đời khắc nghiệt, nhưng cái giá để Hàng Hàng trưởng thành quá lớn. Là một cậu bé ưu tú, vô ưu vô lo, được nuôi dạy trong 1 gia đình có  giáo dưỡng kiểu mẫu, bỗng nhiên 1 ngày, cha mẹ li dị, mẹ đi ngoại tình, và cậu vốn không phải con ruột của cha. Bị xa lánh, hắt hủi, phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt, đanh nghiến khiến tâm hồn trong sáng của đứa trẻ mới 15t bị tổn thương đến chảy mái và mưng mủ. Càng tệ hơn, trong hoàn cảnh ấy, Hàng Hàng lại biết đến căn bệnh nan y, khiến cả đời cậu phải sống trong màn đêm đen u tối. 15 tuổi - cái tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, cái tuổi tâm sinh lí yếu đuối nhất đã bị cha mẹ ông bà người thân phá nát và chà đạp. Giữa mùa đông lạnh giá, một cậu bé mù vừa mất đi tất cả, chỉ còn lại những tổn thương tâm hồn, đã ép Hàng Hàng phải trưởng thành sớm so với những đứa trẻ khác. Mà chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu lại là một con chó. Thật phỉ báng làm sao! Chính trong những năm tháng gian khổ đó, Đại Hắc là đôi mắt là bước chân nâng đỡ Hàng Hàng, là động lực sống duy nhất của cậu. Vì thế năm 20t nghiệt ngã, giữa tiếng còi xe, tiếng ồn ào bàn luận, Hàng Hàng chết lặng gào thét tên Đại Hắc, ôm lấy con chó đã nát xương thịt hòa vào với máu mà khóc. Sau đó Hàng Hàng không còn khóc được nữa, bởi cậu biết trên cuộc đời này không còn ai thương cậu, an ủi cậu, đau lòng vì cậu khi cậu rơi nước mắt. Cảnh đau lòng nhất là khi Hàng Hàng vô thần ngồi trong bệnh viện, bần thần hỏi Đại hắc đâu? rồi lẳng lặng xé toạc những âm mưu của Lục Thư Nghiệp (khi chưa có kí ức của Đại Hắc) dù cậu và Đại Hắc là nhân vật bị vạ lây. Cảnh buồn nhất là khi Hàng Hàng lạnh lùng ôm hũ tro cốt của Đại Hắc về quê.... Tác phẩm này đã làm ta phải rơi nước mắt trước số phận bất hạnh của Hàng Hàng, nếu là ta, ta không làm được như cậu ấy, ta sẽ tự bức điên mình rồi tự tử luôn. Nhưng Hàng Hàng vẫn sống, thoi thóp mang theo những kí ức tươi đẹp để sống, vì cậu biết Đại Hắc đã chuẩn bị tất cả, để lại cho cậu tiền, nhà, quán bar, cố phần công ty... là mong cậu sống cả đời vô lo dù nó không còn nữa. Thực ra phần tác giả viết rất tinh tế, nhiều triết lí cuộc sống được gửi gắm dưới góc nhìn của Đại Hắc đáng suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người tốt với Hàng Hàng, đó là cảnh sát trẻ Tiếu Nhâm, là bác sĩ  thú y già họ Tiếu, là thầy cô trong trường khuyết tật, là những người ôm Hàng Hàng ở sân bay,... Tất cả họ đều là người qua đường, nhưng họ sẵn sàng thể hiện một chút tình thương với những người xa lạ, vì thế trong xã hội này vẫn còn rất nhiều thứ tươi đẹp, nhiều nguời tốt đẹp để giúp con người ta có thể sống tiếp, dù đã mệt mỏi và bất lực đến không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt. Thực ra nó không hoàn toàn ngược đến đau khổ, đảng sủng văn vẫn có thể đọc thoải mái nha. Phần sau là khi công quân tìm lại thụ quân, giữa quán bar, Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ băng kín người, chân còn bó thạch cao kêu "Gâu, gâu" để đổi lấy 1 cái nhìn của mỹ nhân là mấy thím hiểu trình độ hài hước thế nào rồi  đấy =))))))))))))) Phần sau này có khỏang 20 chương cuối, âm mưu dương mưu đọc chưa đã lắm, giải quyết hơi nhanh, cơ mà không còn khúc mắc chưa tháo gỡ, đọc cũng ok =))) chủ yếu là 2 pé quăng cẩu lương hà. Nhận xét hành văn: =))) Truyện của Thanh Sắc ko có gì để nhận xét hết, ta chỉ muốn cầu thêm phiên ngoại ngọt ngào thôiiii *** Trùng sinh thành đạo manh khuyển - Thanh Sắc Vũ Dực. Thể loại: ĐM, hiện đại, đô thị tình duyên, linh hồn chuyển hoán. Cp: Lục Thừa Nghiệp ( Đại Hắc ) - Trương Hàng. Bản thân mình vốn dĩ rất thích tác giả Thanh Sắc Vũ Dực từ truyện Thượng Tá. Một kịch bản khá kịch tính, tương đối gay cấn nhưng không kém phần lãng mạn và hài hước. Thực ra giọng văn của Thanh Sắc Vũ Dực khá là tình cảm. Dù cho là truyện hài hay truyện nghiêm túc, đều mang một phong thái bình thản nhưng tình cảm rất chân thành. "Trùng sinh thành đạo manh khuyển" quả thực là một truyện vô cùng thành công của Thanh Sắc Vũ Dực. Truyện làm mình khóc rất nhiều. Không phải ngược tâm do hai người Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng gây ra cho nhau đâu. Mà do cuộc đời của Trương Hàng thực sự quá cay đắng. Câu chuyện kể về Lục Thừa Nghiệp sau khi bị một tai nạn giao thông thì trùng sinh thành 1 con chó Labrador - một giống chó rất thông minh, thường được dùng để làm chó dẫn đường cho người mù. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chọn mua về nuôi. Và tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ ấy. Trương Hàng là một đứa trẻ hiền lành tình cảm, rất biết đối nhân xử thế, yên lặng và tài giỏi. Cậu hoàn toàn không coi Đại Hắc ( Lục Thừa Nghiệp ) là một con chó đơn thuần, còn là 1 người bạn, 1 trách nhiệm khi cậu nhận "nó" về làm một thành viên trong gia đình. Nhưng cuộc đời của Trương Hàng thì lại không suôn sẻ hạnh phúc là bao. Khi cái gia đình tưởng như ấm áp của cậu tan vỡ mà không hề báo trước. Khi đôi mắt vốn sáng của cậu tối dần. Trương Hàng nhanh chóng trở thành một cô nhi mù lòa, một tâm hồn của đứa trẻ mới mười sáu, không quá mong manh nhưng thực sự vẫn rất dễ tổn thương, nước mắt cậu rơi thật nhiều nhưng người làm bố kẻ làm mẹ kia đâu có hay. May mắn làm sao bên cạnh cậu có Đại Hắc - con chó Labrador đen ấy luôn luôn bên cạnh cậu, để cậu có 1 chỗ dựa, có một hơi ấm, có một nguồn sáng để dựa dẫm và hướng tới. Lục Thừa Nghiệp dành một tình cảm khá đặc biệt cho Trương Hàng. Và Trương Hàng cũng vậy. Lục Thừa Nghiệp thương yêu Trương Hàng vì Trương Hàng là một đứa trẻ xứng đáng được yêu như thế. Cậu ngoan ngoãn nhưng thông minh và bình tĩnh. Biết suy xét trước sau. Những kẻ xung quanh cậu thật ích kỷ. Người từng làm cha, từng làm mẹ cậu ích kỷ chẳng hề nghĩ tới cảm xúc hay tương lai của cậu. Họ chỉ nghĩ tới chính bản thân mình. Còn cậu, vì họ ích kỷ, cậu nhìn ra sự ích kỷ đó, cậu thất vọng nhưng cũng vẫn tìm cho mình một lối ra. Cậu để họ được tự do ích kỷ, còn bản thân thì chịu thiệt vì cậu muốn những người đó được hạnh phúc. Hoặc chính xác hơn là, thà rằng như vậy đi, còn hơn để bản thân chịu tổn thương hơn nữa. Lục Thừa Nghiệp nhìn ra sự bất lực và những tổn thương mà Trương Hàng phải hứng chịu. Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé ấy đứng dậy sau bao nỗi đau và vấp ngã, tự trưởng thành, tự cứng cỏi, tự đứng lên trên đôi chân của mình. Và rồi từ sự thương cảm, tình cảm của anh dành cho Trương Hàng đã biến đổi lúc nào không hay. Một tình cảm mà khi anh là chó, anh chỉ có thể đi đằng trước dẫn đường và đi đằng sau để bảo vệ. Còn đối với Trương Hàng, Đại Hắc là một "người" rất đặc biệt. Một con chó thông minh, biết thương và quan tâm tới cậu rất nhiều. Còn nhiều hơn nhiều so với người làm cha mẹ kia có thể làm được. Đại Hắc cho cậu chỗ dựa những lúc cậu đổ vỡ. Đại Hắc cho cậu hơi ấm khi cậu lạnh lẽo. Đại Hắc luôn ở đó, khi bàn tay cậu với tới. Khi cậu tưởng chừng như là kẻ cô đơn duy nhất trên cõi đời này, thì Đại Hắc đứng bên chân cậu, cọ vào tay cậu, đưa dây cổ nó vào tay cậu, và dắt cậu đi tiếp về phía tương lai. Nói mình khóc gần hết truyện không phải nói ngoa đâu. Thực tình bản thân mình cũng là đứa dễ rơi nước mắt. Hầu hết các truyện bình thường mình chỉ rưng rưng ở một số chi tiết cảm động. Nhưng với truyện này, nước mắt cứ tự rơi lúc nào không biết. Một đứa trẻ tự vực dậy, đón nhận và làm quen với một thế giới đen tối đúng nghĩa mà trước đó nó không hề nghĩ tới. Thân tình phai nhạt rồi trở thành một kẻ cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này. Nếu không có Đại Hắc, không biết rằng Trương Hàng sẽ ra sao. Bản thân Lục Thừa Nghiệp về sau trở lại với thân xác của mình cũng từng nghĩ may mắn vì anh từng bị tai nạn tưởng chết, để có thể trở thành Đại Hắc. Vì nếu không có anh, những lúc bất hạnh kia ập đến với Trương Hàng, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu? Cậu biết tìm ai giúp đỡ với đôi mắt mù lòa? Trương Hàng rất mạnh mẽ và thông minh. Trương Hàng có thể tự cứu lấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng còn tâm hồn cậu thì sao? Ai để ý tới trái tim rạn nứt của một đứa trẻ côi cút mù lòa? Cả Lục Thừa Nghiệp lẫn Trương Hàng đều trao cho người kia một nửa linh hồn của mình. Đã cùng nhau trải qua những quãng ngày đen tối nhất của cuộc đời, nên tình cảm của hai người rất sâu sắc nhưng cũng vô cùng bình dị. Truyện cũng xen lẫn khá nhiều tình tiết hài hước nhẹ nhàng, gây cười một cách dễ chịu. Cho tới cuối cùng, tuy rằng khóc khá nhiều, nhưng cảm xúc còn đọng lại trong mình lại là thở phào nhẹ nhõm và có chút hạnh phúc nho nhỏ. Rốt cuộc thì người thương nhau lại về với nhau. người tốt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc của riêng họ, dù cho quãng đường đi tới có khó khăn đau khổ tới đâu.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.