Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hương Mật Tựa Khói Sương - Điện Tuyến

Yêu, hận đan xen, rút cục ai mới là người yêu nàng thật lòng, ai mới là người nàng thật lòng trao chọn trái tim? Hương Mật Tựa Khói Sương là câu chuyện tình yêu lãng mạn có ngọt ngào, có đau thương và thật sự sâu sắc. Với lối viết logic, hài hước và vô cùng hấp dẫn tác giả Điện Tuyến đã mở ra một cánh cửa cho độc giả đi vào thế giới của thần tiên. Mặc dù được thổi vào những yếu tố thần tiên nhưng câu chuyện tình yêu trong truyện vẫn hết sức gần gũi bởi ở đó chúng ta sẽ tìm thấy những rung cảm, những xúc động, những yêu hận đan xen. Cẩm Mịch là con gái của Hoa Thần Tử Phân, nhưng lại bị phong điểm dưới dạng một quả bồ đào và giam giữ trong Thủy Kính vạn năm để hoàn toàn đoạn tuyệt với vết thương lòng khiến người ta đau xé ruột gan. Mặc dù Hoa Thần đã cho Cẩm Mịch uống Vẫn đan để diệt tình tuyệt ái nhưng cũng không thể tránh được mối lương duyên của nàng với Húc Phượng và Dạ Thần - hai người con của Thiên Đế. Một chữ duyên đã vô tình làm cho nàng rơi vào mối tình với một Húc Phượng mạnh mẽ, quyết liệt như lửa, một Dạ Thần sâu sắc ôn nhu như nước. Giữa một Húc Phượng rực rỡ lóa mắt như ánh mặt trời, một Dạ Thần tĩnh lặng dịu dàng như ánh trăng, Cẩm Mịch phải lựa chọn ra sao khi ngay cả yêu là gì nàng cũng không hề biết. Thượng cổ, Thiên Nguyên hai mươi vạn năm, tiết sương giáng. Hoa Thần Tử Phân sau khi sinh hạ sinh con gái thì từ trần, trước khi lâm chung đã cho kỳ nữ uống một viên tuyệt tình đan, giao cho thuộc hạ bảo vệ bí mật về kỳ nữ, rồi đem nàng giấu vào trong “thuỷ kính” bốn vạn năm. Kỳ nữ này mang danh Cẩm Mịch. Bốn ngàn năm sau, người con thứ của Thiên đế Hoả Thần Phượng Hoàng bị hại rơi vào “Thuỷ kính”, đã được Cẩm Mịch ngây thơ cứu giúp, hơn một trăm năm ở chung, Hoả Thần dần nảy sinh tình cảm với Cẩm Mịch. Người con cả của Thiên đế là Dạ Thần và Hoả Thần Phượng Hoàng bất hoà với nhau, hắn vốn muốn lợi dụng Cẩm Mịch để bức hiếp Hoả Thần, nào ngờ lại bị Cẩm Mịch cuốn hút… Nơi giao nhau giữa Thiên giới và Ma giới sâu thẳm không lường, cuộc chiến giữa Hoả Thần và Dạ Thần cuối cùng cũng xảy ra. Nhưng nào ngờ, cú đánh cuối cùng không trúng đối phương mà cả hai lại đánh vào Cẩm Mịch mà họ vô cùng yêu… Cẩm Mịch đã hồn siêu phách tán hay linh hồn vẫn còn vương vấn? Giữa Hoả Thần và Dạ Thần cuối cùng người nàng yêu là ai? Thần tiên, yêu quái, người phàm, đâu mới là thân phận cuối cùng của nàng? ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Vạn vật đều có cách thức tự nhiên của nó, cơ duyên là trời định, nghịch lại tất tạo nghiệt Một niệm lòng tham trỗi dậy, trăm ngàn chướng ngại tới. *** Năm năm trên ruộng sinh thu thảo, buổi buổi trong lầu đón tịch dương. Mây nước mênh mang, trong chớp mắt, bốn nghìn năm đã trôi qua. Tiết Sương giáng(1), trăng lạnh, đêm khuya sương rơi càng nặng. Trong Bách Hoa cung, hai mươi tư vị phương chủ theo thứ tự quỳ phục trên tòa đại điện được lát bằng ngọc lưu ly óng ánh, trầm ngâm chăm chú. Một cơn gió đêm thổi qua, ngoài đại điện bóng cây lay động, rải ánh trăng thành những viên ngọc vỡ rải rác trên mặt đất. Giữa tòa điện, tấm rèm bằng lụa mỏng màu nước nhẹ nhàng đu đưa, giống như hơi thở phập phù yếu ớt của người trong rèm. Người ấy nằm nghiêng trên giường gấm chăn mây, mái tóc đen cài chiếc trâm màu hồng, đôi mắt đẹp khép hờ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tuy sắc mặt trắng bệch yếu ớt nhưng vẫn khó giấu được tư thái phong lưu, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng. Ánh trăng nồng đậm như sương đọng trên đầu mày khẽ nhíu của nàng. Đột nhiên, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, giữa những đợt thở dốc, hương thơm trước vốn phảng phất trong đại điện dần dần trở nên ngào ngạt, giống như muôn hoa cùng nở, trăm hương hội tụ. Chính làn hương thơm nồng đượm ấy khiến hai mươi tư vị phương chủ vốn lạy phục trong đại điện không quản lễ nghi, xôn xao ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ ưu sầu khó giấu trên gương mặt người trong màn, nhưng vẫn không dám cất tiếng. Hoa ngọc lan, hoa hạnh, hoa nhài, hoa quế, hoa phù dung, hoa sơn trà, hoa sen, hoa tường vi… bên trong tấm rèm lụa, giữa không trung, các đóa hoa đủ màu tranh nhau khoe sắc, rồi lại nhanh chóng úa tàn, cánh hoa rơi rụng như mưa, hoa rơi rực rỡ, trong chốc lát đã phủ đầy tòa đại điện lát ngọc lưu li, trông như một biển hoa, rực rỡ mênh mông khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng không nơi nương tựa. Sau khi hoa thủy tiên rơi xuống, bông mai vàng cuối cùng tượng trưng cho mùa đông kiêu hãnh khoe sắc, trong khoảnh khắc, từng cánh từng cánh rơi xuống. Khi cánh mai hồng cuối cùng lưu luyến không nỡ rời rơi vào biển hoa, người trong rèm chấn động mãnh liệt, ho ra một ngụm máu tươi, trên trán bay vút ra một đóa hoa sương, cuối cùng đọng lại thành một giọt nước lóng lánh. Ngón tay trong suốt của người ấy khẽ giơ lên, đón lấy giọt nước rơi xuống, ôm vào trong lòng, trong chốc lát giọt nước hóa thành một bé gái hồng hào. “Chủ thượng!” Mẫu Đơn phương chủ vén bức rèm lụa, quỳ trước giường, đưa tay đón lấy đứa bé đang nhắm mắt ngủ say, cuối cùng không thể kìm nổi khi nhìn thấy khuôn mặt không còn huyết sắc của người nằm trên giường, nước mắt lăn trên gò má. “Truyền lệnh của ta, từ nay về sau, thân thế của con ta sẽ theo ta mà đi, phàm kẻ nào tiết lộ sẽ bị nguyên thần tiêu tán!” Người trên giường hơi thở yếu ớt, ngữ điệu tuy không cao nhưng lại có cảm giác uy nghiêm, trang trọng. “Tuân lệnh! Thuộc hạ kính cẩn tuân theo ý chỉ của chủ thượng! Nếu có nửa phần vi phạm, sẽ tự hủy diệt nguyên thần!” Hai mươi tư vị phương chủ bao gồm cả Mẫu Đơn phương chủ đang bế đứa bé đều trịnh trọng cúi người bái lạy. Người nằm trên giường nhìn thấy đám thuộc hạ lập lời thề, nước mắt rưng rưng, dường như có chút an lòng: “Như vậy thì ta yên tâm rồi, đều đứng lên đi. Mẫu Đơn, ngươi lại đây”. Nàng giơ tay vẫy vẫy một cách yếu ớt, cánh hoa bay múa theo từng cử động của nàng. “Chủ thượng!” Mẫu Đơn phương chủ bế đứa bé tiến lại gần giường. “Cho nó ăn cái này.” Người trên giường cầm một viên thuốc tròn tròn trông như một hạt đàn châu để vào trong tay Mẫu Đơn phương chủ. Mẫu Đơn phương chủ nghe lời đặt viên thuốc vào miệng đứa bé, dùng nước sương đọng trên hoa giúp nó nuốt viên thuốc vào bụng. Trên khuôn mặt gầy gò của người trên giường hiện lên một nét cười an tâm, mong manh đến mức khó có thể nhìn ra. “Đó là Vẫn đan, người uống loại thuốc này đều diệt tình tuyệt ái.” “Chủ thượng, người đây là…?”, Mẫu Đơn phương chủ nghe xong hơi thở như tắc nghẹn. “Vô tình thì mạnh mẽ, không yêu thì thoải mái. Đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất mà ta có thể dành cho con mình. Con ta không thể lại giống như ta đây…” Giống như chất chứa nỗi đau khổ khôn cùng, người nằm trên giường vừa bình phục đôi mày lại nhanh chóng nhíu lại, đưa bàn tay trắng bệch vô lực xoa xoa ngực. “Chủ thượng!” Người nằm trên giường chậm rãi thở ra một hơi: “Không có việc gì đáng ngại”, lại mở đôi mắt đẹp, “Hôm nay là tiết Sương giáng?”. “Đúng vậy.” Đinh Hương phương chủ ở cuối giường trả lời. Người nằm trên giường đôi mắt mơ màng, như đang chìm đắm trong hồi ức mịt mờ, sau khoảnh khắc trầm lặng liền vuốt ve gò má hồng hào như cánh hoa của đứa bé, yếu ớt lên tiếng: “Vậy gọi nó là Cẩm Mịch đi”. “Vâng! Thuộc hạ cung kính chúc mừng Thiếu Thần Cẩm Mịch ra đời!” Hai mươi tư vị phương chủ lần lượt dịu dàng vái lạy. “Miễn đi. Không có Thiếu Thần gì cả, sau khi nguyên thần ta tiêu tán cũng đừng lập nó làm Hoa Thần.” Nàng xua xua tay, chuỗi ngọc trên cổ tay chạm vào nhau, như mưa hiên rơi vào đồ sứ, âm thanh kì ảo vang vọng, cúi đầu cười thê lương: “Làm một vị tán tiên tiêu dao thực là chuyện tốt”. “Xin chủ thượng suy nghĩ kĩ càng, Hoa Giới ta sao có thể một ngày không có chủ?” Dưới điện, Hạnh Hoa phương chủ ngẩng đầu lên lo lắng. “Tâm ý ta đã quyết, đợi sau khi ta qua đời, hai mươi tư người các ngươi hai mươi tư tiết luân phiên chăm sóc muôn hoa, lần lượt làm chủ bốn mùa.” Người nằm trên giường hơi thở yếu ớt, nhưng trong lời nói lại có vẻ quyết đoán không thể nghi ngờ. Nghe được lời này, các vị phương chủ trong điện không nỡ nhìn nàng, đồng thanh nói “Dạ!”, trong tiếng trả lời có vài phần nghẹn ngào. “Để Cẩm Mịch sống trong Thủy Kính, trong vạn năm không được bước ra ngoài Hoa Giới ta nửa bước.” Người nằm trên giường vừa mới tập trung tính toán, đoán rằng trong vạn năm Cẩm Mịch e là sẽ gặp phải kiếp nạn, tuy đã uống Vẫn đan nhưng nàng cuối cùng vẫn không thể yên tâm, mà Thủy Kính có bố trí kết giới, nếu giữ Cẩm Mịch ở nơi này trong vạn năm, có thể hoàn toàn đoạn tuyệt vết thương lòng khiến người ta đau xé ruột gan. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười như một bông sen xanh, đôi mắt sáng dần dần khép lại trong nụ cười ấy… Tiết Sương giáng năm Thiên Nguyên hai mươi vạn tám nghìn sáu trăm mười hai, Hoa Thần Tử Phân qua đời, trăm hoa tàn úa. Đêm đó, trong thiên đình lại có một nơi vui vẻ an hòa, các tiên dự tiệc cùng chúc mừng Thủy Thần Lạc Lâm và Phong Thần Lâm Tú kết duyên ân ái. Hoa Giới vì để tang Hoa Thần, mười năm sau đó trăm hoa đều tiếc thương, giấu nhụy không nở. Trong mười năm trên đời không có đóa hoa nào nở, trong trời đất không có sắc màu. Cho đến mười năm sau, hết hạn để tang, trăm hoa lại đua nhau khoe sắc. Năm năm trên ruộng sinh thu thảo, buổi buổi trong lầu đón tịch dương. Mây nước mênh mang, trong chớp mắt, bốn nghìn năm đã trôi qua. Biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu biến thành biển xanh, mọi vật đổi thay, cuối cùng cũng chẳng có gì mới mẻ. Một đám thần tiên ngày ngày lên thiên đình vào giờ Mão(2), xử lí mấy việc lặt vặt thường ngày, lúc nhàn hạ thì đấu thơ thưởng rượu gọi bè kêu bạn, ngày qua ngày tầm thường vô vị, biết bao nhàm chán. Người người đều trông ngóng xuất hiện một cơn sóng lớn kinh thiên động địa thần khốc quỷ sầu. Ngóng ngóng trông trông, quả thực không phụ sự kì vọng của mọi người, đứa con yêu của Thiên Đế đã gặp nạn. Năm Thiên Nguyên hai mươi mốt vạn hai nghìn sáu trăm mười hai, con trai Thiên Đế là Hỏa Thần Phượng Hoàng tắm lửa niết bàn(3), cành ngô đồng lửa thiêu bốn mươi chín ngày mới tắt, sau khi lửa tắt, Hỏa Thần Phượng Hoàng không rõ tung tích, Thiên Đế vô cùng tức giận. ... Mời các bạn đón đọc Hương Mật Tựa Khói Sương của tác giả Điện Tuyến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba - Liên Tâm
Cho dù tình yêu có hạn sử dụng. Dù cho sự phản bội chỉ là việc sớm muộn. Nhưng nếu không chiến đấu, sao có thể nuốt giận được chứ? Nào ta cùng xem... Cuộc chiến đấu giữa bà xã và bồ nhí chính thức mở màn... Đây là cuốn tiểu thuyết giúp cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay! Yêu nhau 10 năm, điều hạnh phúc nhất chính là có thể nằm bên anh, lặng lẽ nhìn anh đến lúc đầu bạc. Kết quả, xảy ra cuộc phong ba bão tố chống lại kẻ thứ ba, khiến cuộc hôn nhân của chúng ta rơi vào bước đường cùng. Cuối cùng, chúng ta chỉ còn lại con đường duy nhất, làm người dưng, chỉ có thể đi lướt qua nhau. Trước đây, anh từng nằm ngay bên cạnh em, giơ tay là có thể sờ thấy. Giờ đây, em chỉ buồn vì không thể nắm tay anh đi cùng đến cuối cuộc đời. Câu Chuyện bắt đầu với những sóng gió trong một gia đình trẻ. Một ngày nọ, Diệp Tử tình cờ phát hiện ra chồng mình có nhân tình, thậm chí, cô gái này còn chuyển đến sống ở cùng khu nhà với vợ chồng cô. Cô chấp nhận tha thứ, cho chồng một cơ hội để quay về với gia đình nhưng tình cảm giữa hai người đã bắt đầu có rạn nứt. Vừa giải quyết xong việc của cô bồ nhí của chồng, Diệp Tử lại phải đối mặt với cô người yêu cũ của chồng mới đi du học nước ngoài về. Cô ta tên Tiểu Nhã, là một người phụ nữ có nhiều mưu kế và rắp tâm cướp lại người yêu cũ từ tay Diệp Tử. Dù rằng tình yêu chỉ có hạn sử dụng, dù rằng với những khúc mắc và lừa dối liên tiếp xuất hiện khiến cho việc chia tay chỉ còn là sớm muộn, nhưng nếu không chiến đấu thì sao Diệp Tử có thể nuốt hận được? Có thể nói, đây là tác phẩm khiến cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay, là lời kêu gọi những người phụ nữ hãy mở to mắt nhìn v cuộc hôn nhân của mình, dũng cảm đối diện với sóng gió, kiên trì nhưng cũng nên biết buông tay đúng lúc….  *** Diệp Tử: “ Em đã từng nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy. Giờ đây gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, thật xa xôi diệu vợi.” Em đã từng yêu một người đàn ông, yêu suốt mười năm, em và anh ấy yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm. Em vẫn luôn cho rằng, mười năm như vậy có thể kéo dài mãi mãi, sống với nhau trọn một đời. Em sẽ hạnh phúc đi cùng anh đến cuối cuộc đời. Cho đến tận khi tóc bạc phơ, chúng ta cùng nắm tay nhau hồi tưởng lại mấy chục năm cuộc đời, vẫn có thể ôm nhau thắm thiết ngọt ngào, trở về với dất Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ước vọng xa xỉ. Em vẫn luôn sợ hãi cô đơn, sợ hãi ngày nào đó người khác sẽ cướp mất anh, sợ trái tim của anh không còn thuộc về em. Kết quả là, tất cả đều thành sự thực. Em đang giãy giụa trong đau khổ, em đang gào thét trong nỗi tuyệt vọng. Nhưng anh lại đang ôm người phụ nữ khác, đang nói những lời đường mật. Đến cuối, cuộc hôn nhân cùa chúng ta cuối cùng cũng bị sự phản bội nuốt chửng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ là sự xa lạ, mối duyên phận đi lướt qua nhau. Còn em thì lại vẫn ngoan cố muốn nắm giữ bầu không khí hư vô này, một mối tình hư vô. Ông xã, em đã từng nước mắt đầm đìa hỏi anh, liệu đã bao giờ thực sự yêu em chưa. Anh không lên tiếng. Cho đến cuối, anh trả lời em. Anh nói tình cảm chưa bao giờ thay đổi. Tất cả mọi việc đều là âm mưu của Tiểu Nhã. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba của tác giả Liên Tâm.
Có Lẽ Là Yêu - Lý Lý Tường
Ngay từ đầu có lẽ là gặp dịp thì chơi, Nhưng là theo dây dưa không ngừng xâm nhập, Bất luận là không cam lòng cũng hoặc khinh thường, Chân chân giả giả mơ hồ tầm mắt. Hỏi thế gian tình là gì, Này trải qua quá hỉ nộ ái ố, Ước chừng là yêu . *** Vệ Khanh về đến nhà, thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày, lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Không khí vô cùng nặng nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo, cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống. Vệ Khanh hoảng hốt, giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên chọc giận cô. Vì thế hắn quay lại ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?” Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng Lâm!” Hắn vội đứng dậy, ôm vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói một tiếng, kéo ống quần cô. ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Là Yêu của tác giả Lý Lý Tường.
Bánh Xe Định Mệnh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Chỉ những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình." Nữ chính Khổng Lập Thanh đã trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, những trận đòn roi đã tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu đuối, thu mình và tự ti. Cho đến khi cô gặp người đàn ông tên Chu Diệp Chương. Ở thế giới bên ngoài cô không có bạn bè, thứ người ta gọi là "bạn bè" đó lại luôn ức hiếp, phỉ báng, bắt nạt, khiến cô càng thêm sợ hãi thế giới xung quanh mình. Khổng Lập Thanh ít nói, rụt rè, đi đường luôn khom lưng cúi đầu, sợ hãi đám đông và dường như trốn tránh trong thế giới của mình nhiều nhất có thể. Khi cô trưởng thành, ba cô bị dính vào một vụ bê bối phải vào tù, trước khi vào ông ta giao lại cho cô đứa con riêng của mình và bồ, bắt cô phải nuôi dưỡng. Đứa trẻ vài tuổi đó tên Khổng Vạn Tường, cô nhận nó làm con của mình. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có bản thân và đứa bé. Những tưởng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như không có cuộc chạm trán giữa cô và nam chính, Chu Diệp Chương trong một lần anh bị thương, cần có người giúp đỡ, và người không may đó, chính là cô. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ đó... Trải qua những nghi ngờ, lo toan, cuối cùng hạnh phúc xứng đáng sẽ đến với những người không ngừng yêu thương và kiên trì chờ đợi! *** Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão phu nhân. Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước. Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu. Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần. ... Mời các bạn đón đọc Bánh Xe Định Mệnh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Bản Sắc Thục Nữ - Tiên Chanh
Là "thục nữ" đâu có nghĩa bạn phải thật yểu điệu, dịu dàng. Đôi khi: Một Trương Tĩnh Chi nhí nhảnh, ngây thơ lại có phần ngốc nghếch đáng yêu. Một Tiêu Tiêu thông minh, xinh đẹp, với lối sống hiện đại, phóng khoáng và có chút buông thả. Một Sở Dương mạnh mẽ, bản tính như một trang nam tử ... lại chính là những "thục nữ" tạo nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống! *** Biết bao nhiêu "thục nữ" trên thế giới này, mỗi người là mỗi màu mỗi vẻ, mỗi người là một chấm điểm trên một bức tranh to lớn, họ làm nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống... Tình yêu tồn tại trong Bản Sắc Thục Nữ rất sắc nét: “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho tình yêu trôi đi mất trong khoảng thời gian quý báu còn lại?’ *** Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..." Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà! Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương Tĩnh Chi gạt phắt đi. Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây? ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Thục Nữ của tác giả Tiên Chanh.