Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Câu Chuyện Hồ Đồ

Edit: lacthuykhiet và bạn thân. Beta: lacthuykhiet Poster: Meow Giới Thiệu: Cố Minh Sâm giúp Ôn Vãn, lại không ngờ con bé kia lấy oán trả ơn. Mà Ôn Vãn không thẹn với lòng, dám khẳng định: Cô đối với Cố Minh Sâm, chỉ còn kém việc, dâng cái mạng nhỏ này cho anh ta. Kết quả chỉ đổi lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn. Quả nhiên, thế giới này vô cùng bất công, người tốt lại chẳng được đền đáp. Dùng một câu để chốt văn án: Kết thúc đoạn hôn nhân "hữu danh vô thực" đáng thất vọng, vận đào hoa của Ôn Vãn bỗng nhiên khởi sắc. Nội dung: Cán bộ cao cấp, ngược luyến. *** Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”. Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng vội vàng sải bước xuyên qua hành lang dài,vẻ mặt u trầm nghiêm túc, chỉ có mấy cô y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào bàn tán. Lúc Ôn Vãn đang gấp gáp đi ngang qua, tình cờ nghe được một câu: "Đáng thương quá, còn nhỏ như vậy đã mắc chứng bệnh đấy." Không có tâm tư nhiều chuyện, bước chân của Ôn Vãn không ngừng nghỉ, cô “kìm lòng không đậu”, lấy tay nhét vào túi áo. Ngón tay ngập ngừng chạm nhẹ vào màn hình, trên màn hình vẫn hiển thị tin nhắn vừa nhận được —— một tấm ảnh chụp cực kì rõ nét. Tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ hòa cùng màu da lúa mạch của người đàn ông, tạo nên hình ảnh đối lập mà hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề sát khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông đang say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng như có như không chà xát qua chiếc cằm sắc lạnh, một đôi mắt xinh đẹp và tinh tế ánh lên tia khiêu khích, nhìn thẳng vào màn hình. Ôn Vãn xem một lúc lâu, tay nhấn nút xóa. Từ lâu, trong dự liệu của cô đã tính tới sự xuất hiện của tấm hình này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị tâm lí quá dài, vô tình khiến những cảm xúc bi thương tựa như bong bóng dần dầnxì hơi, sau cùng chỉ còn dư lại lớp da tàn lụi. Nếu bây gờ hỏi cô có cảm xúc gì không? Cô sẽ trả lời, không gì cả, ngoài sự bất đắc dĩ. Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng cô, mà giờ khắc này nhìn anh ta, trong lòng cô chẳng thể dậy nổi chút cảm giác thương tâm. Nhớ tới gương mặt vừa rồi, Ôn Vãn đã hiểu vì sao Cố Minh Sâm khẩn thiết muốn ly hôn. Tuy Cố Minh Sâm và cô luôn ở riêng suốt thời gian dài, nhưng đây không phải là nguyên do chính. Nghĩ vậy, cô đứng dựa vào tường, cân nhắc gửi cho đối phương tin nhắn: Buổi tối về nhà, chúng ta nói chuyện. Ngẫm nghĩ nếu không nói rõ, chắc đối phương sẽ phũ phàng ngó lơ, cô bèn xóa bỏ dòng tin mới bấm, thay thành dòng: Tôi đã chuẩn bị xong đơn thỏa thuận li hôn, anh về xem, coi có cần bổ sung thêm gì không. Tin nhắn vừa gởi đi, cô âm thầm thở phào, lòng bàn tay nắm điện thoại túa ra những giọt mồ hôi nhỏ, làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên. Cách đó không xa, cô y tá đang hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa hồi hồn, mãi đến khi y tá chạy đến trước mặt cô, vừa nói vừa thở phì phò: "Bác sĩ Ôn, chủ nhiệm tìm chị kìa. Bệnh nhân lần này là nhân vật quan trọng đấy, nghe nói có gia thế là——" Cô y tá trẻ muốn nói lại thôi, lia mắt quan sát chung quanh, hạ thấp giọng nói: "Chị tự đi xem đi." Ôn Vãn giật mình, nhanh nhảu nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận được điện thoại rung lên, không kịp nhìn kĩ nội dung tin nhắn, cô thu cảm xúc, ưỡn thẳng sống lưng và nói: "Đi thôi." - Trong phòng chủ nhiệm tụ tập không ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa bước vào, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Tính chất công việc tạo thành thói quen, bản thân Ôn Vãn có hơi xem nặng sự sạch sẽ, lúc này không khỏi chau mày: "Chủ nhiệm?" Mạnh Hành Lương nghe được thanh âm, theo bàn công tác hướng mắt nhìn sang, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện ý cười: "Đến đây, ngồi xuống đi." Ôn Vãn khẽ liếc nhìn xung quanh, trong phòng có bốn người đàn ông, trong đó người đàn ông lớn tuổi nhất vận bộ Đường trang* kiểu cũ, mấy người còn lại đều vận âu phục màu đen. Vài người mang theo ánh mắt rét buốt nhìn về phía cô, tạo nên khí thế khiến lòng người hoảng loạn. Ôn Vãn lập tức đoán được có chuyện, xem ra bệnh nhân nhập viện hôm nay, quả đúng không đơn giản. Chủ nhiệm bảo cô ngồi xuống, hướng về người đàn ông trung niên giới thiệu : "Đây là ông Hạ, còn đây là bác sĩ tốt nhất khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn." Người được gọi là ông Hạ mang trên người khí thế cương nghị cùng thâm trầm đặc trưng của người đàn ông từng trải. Nghe chủ nhiệm giới thiệu, ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ôn Vãn, sau đó ánh mắt lại quay sang người Mạnh chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn không nhìn lầm, cái nhìn của ông ta đối với cô tựa hồ có ý bất mãn? Bầu không khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí căng thẳng, tiếp theo cô nghe được thanh âm của ông Hạ, lạnh nhạt cứng ngắc giống như khí chất trên người truyền tới: "Mạnh chủ nhiệm nói với tôi, bác sĩ Ôn là người có trách nhiệm và uy tín, vì vậy mới giao việc này cho cô, hi vọng bác sĩ Ôn sẽ sử dụng hết tài năng cùng trái tim của một lương y, để tôi thấy được bản lĩnh của cô." Không biết có phải Ôn Vãn đa nghi hay không, cô cảm thấy lời nói của người đàn ông này, hàm chứa ý cảnh cáo. Thời điểm cô nhìn lại ông ta, ông Hạ đang khoan thai bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, ánh mắt tựa hồ không dừng trên người cô nửa giây. Theo bản năng, đối với người này, Ôn Vãn sinh ra sự bài xích lẫn chán ghét. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm thấy thoải mái khi bản thân bị uy hiếp ngầm cả. Cô quay đầu, nói với Mạnh Hành Lương: "Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là nhiệm vụ công tác của tôi, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt." "Tận lực không đủ, phải là toàn lực." Ông Hạ đặt ly trà xuống cái bàn phía trước, chống quải trượng, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Đình Diễn là đứa cháu duy nhất kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay mới 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nó phải chịu nhiều đả kích nên mới biến thành bộ dáng của ngày hôm nay. Ông Mạnh một mực coi trọng cô, ắt hẳn là có nguyên nhân——" Ông ta cố ý dừng một chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: "Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng." Gân xanh trên trán Ôn Vãn nhảy dựng, suy nghĩ phiêu diêu bay về bốn năm trước. Tâm tình khi đó và bây giờ, giống nhau như đúc , hoặc có thể do diện mạo hung dữ độc ác của họ quá giống nhau. Trong lòng Ôn Vãn vô cùng căm phẫn, nhưng từ đầu đến cuối không biểu hiện ra ngoài. Mãi đến khi cô ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này, mới khép chặt hai mắt. Đương niên cô từng nghe kể về Hạ gia, tại thành Thanh Châu, thế lực của họ rất lớn, không ai có can đảm trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong bất hạnh chết trẻ, bỏ lại vợ góa con côi. Vài năm trước, con dâu lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đến giờ vẫn không có tin tức, chỉ còn cậu bé Hạ Đình Diễn sớm chiều cận kề ông nội. Hiện tại, cậu bé đáng thương mắc phải chứng bệnh đấy, khiến ông Hạ lo lắng, nóng nảy, sốt ruột. Xem ra cô phải đối mặt với vấn đề khá hóc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, cô đến bệnh viện chưa được bao lâu. Mạnh chủ nhiệm không ngượng mồm, mặt dày tâng bốc cô lên trời, bảo là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngụ ý đã quá rõ, nếu có chuyện xảy ra, cô làm vật hi sinh là lựa chọn chính xác, hợp lí nhất. Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bạc bẽo của đời, vì thế, dù biết ý tứ của Mạnh chủ nhiệm, cô vẫn giữ bình tĩnh, không biểu hiện sự bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, phỏng chừng cô đã giận đùng đùng, bắt ông ta nói cho ra lẽ. Hiện tại thì không, trừ khi cô không muốn làm công việc này nữa. Đi lên phía trước vài bước, mới chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem, Ôn Vãn vội vàng lấy ra nhìn, quả nhiên nội dung cực kỳ phù hợp với phong cách của Cố Minh Sâm, độc một chữ: Được Ngay cả dấu chấm câu cũng không có, xem ra người đàn ông đấy đối với cô, trước hay sau, chỉ có chán ghét. Vẻ mặt Ôn Vãn không thay đổi, nhét điện thoại vào túi, cầm bệnh án của chủ nhiệm đưa, trở về phòng làm việc. Phụ nữ có thể trắng tay trên vài phương diện, nhưng công việc và tôn nghiêm, tuyệt đối phải giữ kĩ trong tay, trước mắt nên ưu tiên chuyện của Hạ gia, còn những vấn đề khác, sẽ bàn tính sau. - Tuổi Hạ Đình Diễn còn nhỏ, năm nay vừa mới lên trung học, tướng mạo nhìn trắng trẻo nõn nà, bộ dáng rất đơn thuần lễ phép. Lúc Ôn Vãn đi vào, cậu ta đang bận bộ đồ màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua khung cửa sổ, nghiêng đầu chẳng biết đang nhìn gì. Ôn Vãn đi ngang qua, dường như cậu ta cười cười với cô. Hạ Đình Diễn không có bất kì hành động cực đoan nào, tình huống tựa hồ không nghiêm trọng, bệnh nhân chỉ hơi trầm mặc hơn mức bình thường. Những dấu hiện này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn.Sáng nay, thấy cách ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” đến bệnh viện, thêm cái gương mặt nặng như chì của ông ta, cô cứ tưởng bệnh của cậu ta đã tới gian đoạn nguy kịch, bây giờ nhìn qua chỉ có chút tự bế, như vậy mà nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm không? Ôn Vãn còn đang buồn bực, cửa phòng bệnh bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Người tới là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dáng hoàn hảo mà thâm thúy sâu xa, cặp mắt sắc lạnh, như muốn câu hồn người. Ôn Vãn cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng dưng co thắt một hồi. Cặp mắt kia nhìn rất quen, nhưng cô không nhớ nổi đã từng gặplúc nào, hoặc có lẽ, những người đàn ông đẹp trai đều có đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút. Ôn Vãn dần thả lỏng, thì bên kia, phản ứng của Hạ Đình Diễn lại dọa cô nhảy dựng. Cậu ta bỗng nhiên cất tiếng thét chói tai, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn và thô kệch, biểu đạt cho nỗi giận dữ. Ôn Vãn nghi hoặc, dò xét người mới tới. Sắc mặt anh ta biến chuyển thành xanh lét, bước chân vẫn trầm ổn tiến tới. Đôi giày da sáng bóng dẫm trên nền nhà, với tần suất đều đặn và êm nhẹ. Hạ Đình Diễn nhìn anh ta, tựa như đề phòng, tựa như khiếp sợ, nghiêng người trốn sau lưng của Ôn Vãn. Dù Ôn Vãn còn đang mơ hồ, cũng nhận ra điều bất thường , Hạ Đình Diễn không thích người đàn ông này, hoặc nói, anh ta có khả năng kích động suy nghĩ và phản ứng của Hạ Đình Diễn. "Các người ra ngoài hết đi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng đứng trước giường bệnh. Ánh mắt anh ta không có địch ý, tuy nhiên, Hạ Đình Diễn thật sự sợ anh ta, sợ đến mức rụt rè không dám lên tiếng, chỉ gắt gao túm chặt tà áo trắng của Ôn Vãn. Ôn Vãn chần chờ hai giây và nói: "Tiên sinh, cậu bé rất sợ anh." Lúc này, người đàn ông mới liếc nhìn cô một cái, khóe miệng gợi nét cười nhạt: "Tôi là chú của thằng bé, cô nói nó sợ tôi?”. Ôn Vãn nhíu mày, chưa kịp đáp lời, người đàn ông kia tiếp tục nói: "Ngày thường, tôi đối với nó hơi nghiêm khắc, thằng bé lại trong độ tuổi bướng bỉnh, thích phản nghịch." Người đàn ông tiến lên một bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ xuống đỉnh đầu mềm mại của Hạ Đình Diễn: "Đình Diễn." Ngay lập tức, Hạ Đình Diễn ngưng mọi cử chỉ, an tĩnh đứng yên một chỗ. Ôn Vãn càng thêm nghi ngờ, khóe miệng người đàn ông phát ra tiếng cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn, luồn vào những sợi tóc đen tuyền, khẽ khàng hất lên: "Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, như vậy mới được xuất viện sớm. Cháu muốn mau khỏe mạnh, thì tuyệt đối không được ăn nói lung tung nữa, biết chưa?" Ôn Vãn đứng một bên quan sát phản ứng của cậu bé, trong mắt cậu ta ánh lên nỗi sợ hãi và nao núng, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo. Người đàn ông hài lòng mỉm cười, xoay người định đi ra, bỗng nhiên anh ta bất chợt dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Ôn Vãn. "Ôn?" Ánh mắt anh ta dừng trên bảng tên của cô, hình như ghét bỏ cái họ của cô. Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn chẳng có ấn tượng tốt với người đàn ông này, hất cằm nghiêm mặt giống anh ta, trả lời rõ ràng: "Ôn Vãn." Không biết người đàn ông suy nghĩ điều gì, đột nhiên tỉ mỉ quan sát đánh giá cô từ đầu đến chân. Ôn Vãn bị anh ta ngắm nghía sinh ra mất tự nhiên, người đàn ông ý thức được bản thân hành động thất lễ, bèn nhếch khóe môi: "Thằng bé có chút ảo tưởng nên cô không thể hoàn toàn tin lời nó nói. Ba tôi bị nó ảnh hưởng, khiến đầu óc rối loạn, suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng bị dọa sợ, hiện tại hằng đêm ngủ không yên giấc. Giờ mời cô dùng năng lực và lương tâm của người bác sĩ để chữa trị cho nó, ông chỉ mong thằng bé nhanh chóng hồi phục." Ánh mắt của anh ta khi nói chuyện vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, cho dù gương mặt xuất ra ý cười, nhưng mỗi lời nói đều ẩn chứa ý lạnh buốt xương. Lòng dạ người đàn ông này vô cùng thâm sâu, cảm giác của Ôn Vãn chắc chắn không sai. Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Hồ Đồ của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Không Thịt Không Vui - Tát Không Không
Đây là một truyện thấp kém, một truyện phức tạp, một truyện không có đạo đức, một truyện thú vị tách biệt khỏi hàng ngũ văn chương cao cấp, một truyện vô ích cho nhân dân. Hãy cẩn thận nếu nhảy vào. NP, máu chó, sét đánh, nhảy hố nhớ cẩn thận. *** Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38. Bên phải tủ đầu giường có 4 cái áo mưa, trong đó 3 cái chỉ còn vỏ, trên vỏ có tổng cộng 17 chữ cái tiếng Anh cùng 9 chữ cái tiếng Trung. Trên sàn nhà trải tấm thảm dệt trong 17 giờ 12 phút 8 giây, trên thảm lại có 8 thứ quần áo vất lung tung, theo thứ tự thì đầu tiên là nội y ren cỡ 36D màu đỏ thẫm của nữ, quần lót ren màu đen trong suốt 2.5 tệ, áo ngực màu tím nhạt 8 tệ, quần đùi vàng nhạt 10 tệ, quần sịp xẻ đôi của đàn ông, áo trong nhuộm 24 loại màu sắc Hawaii, cái quần đùi có 5 chấm đen đỏ thẫm. Bên cạnh đống quần áo là cái giường lớn có thể mua bằng 78 tệ theo giá thị trường cũ, dài 2 mét, rộng 1.8 mét, nệm lò xo có 6 cái đã mất đi sự co dãn. Trên giường có 1 đôi nam nữ. Bốn cánh tay, 4 cái chân, 2 đầu lưỡi, còn có 1 bộ phận không thuần khiết khác của bọn họ đang giao quấn lấy nhau. Bộ phận không thuần khiết kia có bọc 3 lớp áo mưa, nhưng mà trong quá trình điên cuồng, nòng nọc con của người đàn ông vẫn đào thoát khỏi nhà giam vững chắc nhất, trong đó có một con nhanh nhất, thành công chui vào một quả ~ trứng của người đàn bà, hạ cánh, bắt đầu trưởng thành. 7 tháng sau, tôi sinh ra. Một năm sau nữa, cha già của tôi chết. Ông ấy là thành viên của một bang phái xã hội đen – bang Thanh Nghĩa Tiểu Trường, công việc bình thường chính là thu phí bảo hộ trong địa bàn quản lý, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt cóc con nít linh tinh. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của tôi, buổi tối hôm đó ông ấy tăng ca -- giúp đại ca thanh trừng bang phái khác. Truyền thuyết kể rằng, đêm đó gió mát trăng thanh, tại một góc phố âm u hạng nhất có một cái bóng tỏa ánh sáng lờ mờ ra xung quanh, hai bên người ngựa xông về phía đối phương, cầm đao chém giết. Ngay lúc mấu chốt, công nhận đoạn đường đang thi công phía trước không cẩn thận làm đứt dây điện, làm góc phố nhất thời lâm vào bóng đêm. Mọi động tác đều ngừng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lúc này, một ông chú của bang đối phương lôi đèn pin ra, màu vàng chiếu sáng bộ mặt thánh nhân của ông ta. Ông ta dùng giọng trìu mến nói với những con sơn dương đang cần cứu vớt phía đối diện: "Đừng sợ, chỗ tôi đây có ánh sáng!" Một giây đó, ông chú này cảm thấy trên đầu mình chính là cái vòng phát sáng, có thể giả mạo thành Jesus rồi. Đáng tiếc, cho dù có thật sự là chú Jesus thì cũng bị đóng đinh trên giá chữ thập, bị tội đồ giết chết. Lúc ông chú giả mạo Jesus nói xong, giây tiếp theo, vô số đao kiếm phi thẳng tới chỗ ông ta, thành công tiễn ổng đến chỗ Mạnh Bà Ngự Tỷ [1] nói chuyện yêu đương. Nói, bản thân muốn trở thành mục tiêu, không chém ông ta còn chém ai? Chém ông ta xong, hai bên cũng lao vào chém giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ là địch hay đồng bọn, cứ đụng được là chém. Nửa giờ sau, bang Thanh Nghĩa kéo đến hỗ trợ, mở đèn xe lên nhìn một cái, cha già của tôi đã ngã xuống trong vũng máu. Mà máu, đều từ mông chảy ra -- có người dùng dao chọc trúng bộ phận kia của ông ấy. Nghe nói, câu di ngôn cuối cùng của ông ấy là: "Ai con mẹ nó động đến hoa cúc của ông đây! ! !" Sau khi cha già đi, mẹ già lại rất vui vẻ, bởi vì bang phái nể mặt tôi, cho bà ấy một khoản tiền không ít. Mẹ già lúc ấy mới 18, bộ dạng xinh đẹp, người theo đuổi rất đông. Điều không ngờ là, lại lọt vào mắt xanh của Lão Tam bang phái đó. Không ngờ nữa là, Lão Tam kia là người ăn trong bát, nhìn trong nồi, thì ra phía sau còn có một cô bạn gái rất dũng mãnh. Có ngày ở trong toilet một quán bar, mẹ tôi bị cô bạn gái dũng mãnh kia dẫn đám chị em chân tay vây quanh, cũng lôi dao ra nói muốn cắt khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ già xem như có vài đứa con, vài lá gan, liền đem dao đâm thẳng vào ngực bạn gái dũng mãnh, làm thủng túi nước muối của người ta. Vì thế, bộ ngực bạn gái dũng mãnh giống như bóng bay bị xì hơi, dần dần xẹp xuống. ... Mời các bạn đón đọc Không Thịt Không Vui của tác giả Tát Không Không.
Không Thể Không Là Em! - Yến Ngữ Phỉ Phỉ
Quý Vân Khai xin thề, nhất định phải nắm cô gái tên Giang Phỉ mà đúng là "Giang phỉ" này trong tay, sau đó ngày ngày tra tấn giày vò hành hạ cô! * Quý Vân Khai chơi chữ, Phỉ trong tên Giang Phỉ mang nghĩa vừa đẹp vừa thơm, còn Phỉ kia chỉ cường đạo, thổ phỉ. Nhưng trên thực tế... Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, làm tôi phải dốc cả cuộc đời này! *** Giang Phỉ đang sắp xếp lại tài liệu của khách hàng, cô bạn thân thiết Đào Nhiên liền gọi đến, vừa bắt máy, lời kẻ say rượu liền lọt vào tai: "Phỉ, mau qua đây, tớ uống nhiều quá..." Đâu bên kia còn vang lên tiếng người mời rượu, Giang Phỉ nhíu mày, hỏi: "Cậu đang ở đâu?" Đào Nhiên ngấp ngứ mãi mới nói ra địa chỉ đầy đủ. Hóa ra hôm nay công ty cô ấy tổ chức liên hoan nghỉ phép mấy ngày, cả đám tiếp viên hàng không nam đẹp trai lẫn nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly. Với tửu lượng của Đào Nhiên, còn biết gọi điện thoại cầu cứu nghĩa là chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần trước ở KTV, cô ấy say đến nỗi suýt bị lột quần, may mà Giang Phỉ đến kịp, đánh gục người kia. Bằng không, Đào Nhiên sẽ khóc đến chết! Chiếc Audi Q5 dừng lại trong bãi để xe của "Tiểu Giang Nam", Giang Phỉ mở cửa xe đi vào. "Tiểu Giang Nam" là một nhà hàng chế biến riêng món ăn Giang Nam, bên trong lắp đặt các thiết bị rất mang ý cảnh sông nước Giang Nam, nhân viên đón khách cũng là người đẹp Giang Nam, giọng điệu mang âm sắc êm ái mềm mại. Chẳng qua khi những người đẹp Giang Nam này trông thấy Giang Phỉ đều không hẹn mà cùng sững sờ. Vóc dáng thon cao, tóc đen mượt như gấm, khuôn mặt cỡ bàn tay lớn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế. Nhất là cặp môi, không tô son mà vẫn hồng. Chiếc váy dài đến đầu gối, phần eo được thít lại, làm nổi bận bộ ngực no đủ, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Là báu vật mà bao đàn ông mơ ước. Là yêu tinh trong suy nghĩ của phụ nữ. Giang Phỉ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lập tức đi vào phòng riêng có Đào Nhiên. Bên trong có cả trai lẫn gái, ai nấy đều lảo đảo. Đào Nhiên mắt say lờ đờ mông lung lại thấy rõ cô, mở hai tay ra chạy lại hờn dỗi: "Phỉ, cậu đã đến rồi. Cái lũ khốn kiếp, cứ rót cho tớ, mau tới báo thù giúp tớ!" Anh chàng tiếp viên nam tên Lượng Lượng bên cạnh cô vừa thấy Giang Phỉ, lập tức nở nụ cười, chỉ vào ba ly rượu trắng trên bàn nói: "Giang Phỉ cô tới rồi, đây đều là rượu mà Đào Nhiên trốn, cô giúp cô ấy uống. Vòng cuối, uống xong giải tán." ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Không Là Em! của tác giả Yến Ngữ Phỉ Phỉ.