Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gót Sắt (Jack London)

Năm 1907, Jack London cho ra đời cuốn tiểu thuyết Gót sắt. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của nền văn học Mỹ đề cập đến cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa ở nước Mỹ. Đây là cuốn tiểu thuyết viễn tưởng thể hiện những tư tưởng ước mơ xã hội của ông. Nhà văn đã tự đặt mình là con người sống vào thế kỷ XXVI, lúc loài người đã trải qua bốn thế kỷ đại đồng và sau khi đã đập tan cái gót sắt là sự áp bức con người.

Tiểu thuyết của nhà văn Mỹ Jack London được sáng tác theo hình thức viễn tưởng, thể hiện lòng khao khát tự do, công lý và niềm tin sâu sắc vào tương lai tất thắng của cách mạng vô sản trên toàn thế giới.***

Jack London là nhà văn nổi tiếng người Mỹ, tác giả Tiếng gọi nơi hoang dã (The Call of the Wild), Gót sắt (Iron Heel), Martin Eden, Tình yêu cuộc sống (Love of Life), Nanh trắng (White Fang) và hơn 50 tác phẩm khác. Các tác phẩm của ông được dịch ra hàng chục ngôn ngữ khác nhau trên thế giới và cho tới nay vẫn được độc giả tìm đọc.

Jack London năm 1876 ở thành phố San Francisco, và mãi ra đi vào ngày 22/11/1916 khi mới tròn 40 tuổi.

Năm 1896, do mong muốn làm giàu nhanh chóng, ông đã theo chân những người tìm vàng đến vùng Krondike thuộc Canada và đã nếm đủ mùi vất vả. Tại đây, Jack London đã được nghe những kẻ tha phương kể lại những câu chuyện về đói ăn, mất của và về những con chó trung thành. Tìm mua: Gót Sắt TiKi Lazada Shopee

Tất cả những mẩu chuyện này đã ám ảnh Jack London và ông đã viết thành những câu chuyện danh tiếng như: Đứa con của chó sói (viết năm 1902), Răng nanh trắng (1906), Ánh sáng ban ngày cháy đỏ (1910) và đặc biệt là tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã (1903) đã gây được tiếng vang lớn, và từ đó Jack London đã có thể sống được bằng nghề viết truyện.***

Gió mùa hè hiu hiu lay động những cây thông khổng lồ và sông Wild-Water vỗ sóng nhịp nhàng vào những tảng đá xanh rêu. Bướm lượn dưới nắng và bốn bề tiếng ong bay vù vù như ru ngủ. Yên tĩnh quá. Thái bình quá. Và tôi ngồi đây, lo lắng, bồn chồn. Chính cái yên tĩnh làm cho tôi bồn chồn. Nó hư hư thực thực thế nào ấy. Khắp thế giới yên tĩnh, nhưng đó là cái yên tĩnh trước cơn giông tố. Tôi lắng tai nghe và tất cả các giác quan của tôi cũng căng lên chờ đón dấu hiệu của cuộc đại biến sắp nổ ra 1. Phải, miễn nó đừng nổ non! Miễn nó đừng bùng ra sớm quá!

Tôi bồn chồn cũng không có gì lạ. Tôi suy nghĩ, suy nghĩ liên mien, và không thể đừng suy nghĩ. Tôi vật lộn với cuộc sống đã từ lâu, đến nỗi thấy yên tĩnh là tức thở, không chịu được. Và tôi không thể không nghĩ đến trận cuồng phong chết chóc và tàn phá sắp sửa nổi lên. Trong tai tôi vang lên tiếng kêu gào của những người gục xuống, và tôi có thể nhìn thấy, cũng như tôi đã từng nhìn thấy 2 da thịt mơn mởn của con người bị dập vùi, tan tác, linh hồn con người bị giằng khỏi những tấm thân đầy kiêu hãnh và ném cho Thượng đế. Khốn khổ thay nhân loại chúng ta, muốn đạt đến mục đích của mình phải cố giết chóc, tàn phá, để đem lại cho trái đất một nền hoà bình và hạnh phúc bền vững.

Vả chăng, tôi chỉ có một mình. Lúc nào không nghĩ đến những điều tất phải xảy đến thì tôi nghĩ đến những điều đã qua, những điều không còn nữa. Tôi nghĩ đến con Đại bàng của tôi trước kia vẫn dang đôi cánh không biết mỏi ra vùng vẫy giữa trời xanh để bay về phía lí tưởng chói lọi của tự do nhân loại. Lí tưởng đó chính là mặt trời của anh. Tôi không thể ngồi yên để chờ đợi cái biến cố lớn lao do bản thân anh làm ra, mặc dầu anh không còn sống để nhìn thấy nó. Bao nhiêu năm anh sống làm người thì bấy nhiêu năm anh cúc cung tận tuỵ vì nó. Anh đã hiến cả đời anh cho nó. Nó là sự nghiệp của tay anh. Chính anh đã làm ra nó 3.

Cho nên trong thời gian chờ đợi lo lắng này, tôi sẽ viết về chồng tôi. Có nhiều điều chỉ mình tôi có thể nói rõ về anh, một con người cao quý dù ca ngợi bao nhiêu vẫn chưa đủ. Tâm hồn anh bao la như biển cả. Và khi tình yêu của tôi đã gột hết lòng vị kỉ thì tôi tiếc nhất là anh không còn sống để chứng kiến buổi bình minh sắp ló ra. Chúng tôi không tài nào thất bại được. Anh đã xây dựng vững chãi quá, chắc chắn quá rồi. Thảm hại thay cái Gót sắt đang dận trên ngực nhân loại! Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ bị nhổ bỏ. Khi nào hiệu lệnh tung ra, lao động khắp thế giới sẽ dấy lên tầng tầng lớp lớp. Chưa bao giờ có một việc như thế trong lịch sử loài người. Sự đoàn kết của lao động đã được đảm bảo, và lần đầu tiên sẽ nổ ra một cuộc cách mạng quốc tế bao trùm cả thế giới 4.

Như các bạn đã thấy, óc tôi nghĩ miên man về sự kiện sắp xảy ra. Tôi sống miệt mài với nó, sống ngày, sống đêm, sống rất lâu, đến nỗi nó luôn luôn hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi không thể nghĩ đến chồng tôi mà không nghĩ tới nó. Chồng tôi là linh hồn của nó, làm sao trong tư tưởng tôi có thể tách rời chồng tôi với nó được?

Như tôi đã nói, có nhiều điều chỉ mình tôi có thể nói rõ về anh. Ai cũng biết anh đã vì tự do mà chịu nhiều gian truân, đau khổ. Anh đã làm việc cực nhọc đến thế nào, đã đau khổ ghê gớm như thế nào, tôi biết hết. Vì tôi đã sống bên anh suốt hai mươi năm sóng gió vừa qua và tôi biết rõ lòng kiên trì, sự cố gắng không mệt mỏi và sự tận tuỵ không bờ bến của anh đối với Sự Nghiệp chung. Anh đã chết cho Sự Nghiệp, mới cách đây hai tháng.

Tôi sẽ cố viết giản dị và kể ra đây Ernest Everhard đã bước vào đời tôi như thế nào - thoạt tiên, tôi gặp anh ra sao, vì duyên cớ gì tôi đã thành một phần của chính mình anh, và anh đã gây cho đời tôi những biến đổi ghê gớm như thế nào. Như vậy, các bạn có thể nhìn anh qua mắt tôi, và biết về anh cũng như bản thân tôi - biết hết, trừ những chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi.

Tôi gặp anh lần đầu tiên vào tháng 2 năm 1912. Anh là khách của ba tôi và hôm ấy anh đến ăn cơm ở nhà tôi, tại thành phố Berkeley. Có thể nói, ngay từ lúc đầu, tôi không có cảm tình với anh. Ngoài anh ra, còn nhiều khách khứa khác. Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách chờ mọi người đến đông đủ thì anh vào, trông đến là thảm hại. Tối hôm ấy là tối họp mặt của các mục sư - ở nhà, ba tôi 5 vẫn thường gọi thế. Ngồi giữa các nhà tu hành, Ernest nhất định là lạc lõng.

Trước hết, quần áo anh không vừa người anh. Anh bận một bộ đồ may sẵn bằng vải sẫm, xộc xà xộc xệch. Trong thực tế, chẳng có thứ quần may sẵn nào mà anh mặc vừa. Tối hôm ấy, mà bao giờ cũng thế: các bắp thịt của anh hằn lên mặt vải. Vai anh u lên, và cái áo vét-tông anh bận dăn dúm cả ở giữa hai vai. Cổ anh banh ra, chắc nịch: giống hệt cổ những kẻ đi đánh nhau ăn giải 6. Tôi nghĩ bụng: Té ra nhà triết học xã hội, nguyên làm nghề bịt móng ngựa, mà ba tôi đã phát hiện được, ngài là như thế đấy. Vai u thịt bắp như thế, thật đúng quá đi rồi. Tôi liền liệt anh vào hạng dị nhân và coi anh như một lão Blind Tom 7 của giai cấp công nhân.

Rồi anh lại bắt tay tôi nữa kia chứ! Anh xiết mạnh quá, chặt quá, nhất là anh nhìn tôi một cách táo tợn bằng cặp mắt đen lay láy - táo tợn quá, theo ý tôi. Các bạn cũng thừa hiểu tôi là sản phẩm của hoàn cảnh và khi ấy bản năng giai cấp của tôi rất mạnh. Giá một người đàn ông thuộc giai cấp tôi cũng táo tợn như thế thì không thể nào tha thứ được. Tôi đành cúi nhìn xuống đất. Lúc anh đi khỏi, tôi nhẹ cả người, quay lại nhìn đức Giám mục Morehouse. Đức Giám mục là một người tôi rất mến, một người đứng tuổi, hiền hoà, nghiêm chỉnh, tướng mạo và từ tâm hệt như đức Chúa. Chẳng những thế, Người còn là một nhà học giả.

Nhưng cái táo tợn mà tôi tưởng là tự phụ đó lại là đầu mối cho tôi tìm hiểu bản chất của Ernest Everhard. Anh giản dị, ngay thẳng, chẳng biết sợ cái gì và không thích mất thì giờ vào việc xã giao. kiểu cách. Mãi về sau, anh giải thích: “Em rất hợp ý anh, làm sao anh lại không nhìn thẳng vào người mà anh ưa thích?” Tôi đã bảo, anh chẳng sợ một cái gì. Anh là người bản chất quý phái, mặc dầu anh đứng trong phe thù địch của bọn quý phái. Anh là một siêu nhân, một “Con vật tóc vàng” như Nietzsche 8 đã miêu tả, và cộng thêm vào đó, anh mang những tư tưởng dân chủ cháy rực trong người.

Vì mải tiếp những người khác, và cũng vì sẵn có ấn tượng xấu, tôi quên khuấy mất nhà triết học của giai cấp công nhân, mặc dầu tôi có chú ý đến anh một hai lần trong bữa ăn - đặc biệt là lúc anh long lanh đôi mắt nghe các vị mục sư nói chuyện. Tôi nghĩ bụng: anh là người vui tính và tôi hầu như tha thứ cho cách ăn mặc của anh. Nhưng thời gian cứ đi, bữa ăn cứ tiếp tục, anh vẫn không buồn nói nửa lời. Trong khi ấy, các vị mục sư bàn luận miên man về giai cấp công nhân, về quan hệ của nó với Nhà thờ. Nhà thờ đã làm gì và đang làm gì cho nó. Tôi nhận thấy Ernest không nói làm cho ba tôi không bằng lòng. Nhân một lúc im lặng, ba tôi yêu cầu anh phát biểu, nhưng Ernest nhún vai: “Tôi chẳng có điều gì muốn nói cả” và lại ngồi ăn hạnh đào muối.

Nhưng ba tôi không chịu. Một lúc sau ba tôi bảo:

- Chúng ta có một người giai cấp công nhân ở đây. Tôi tin chắc người đó có thể trình bày các việc theo một quan điểm mới, vừa hay lại vừa bổ ích. Tôi muốn nói ông Everhard.

Những người khác tỏ vẻ thích thú một cách lịch sự và giục Ernest tuyên bố những quan điểm của mình. Thái độ của họ hết sức khoan dung, hoà nhã: đúng là thái độ của những kẻ đỡ đầu. Tôi thấy Ernest cũng nhận ra điều ấy và anh lấy thế làm khoái lắm. Anh chậm rãi nhìn bốn xung quanh và mắt anh sáng lên một cách ranh mãnh.

- Tôi quả thật không quen với những cuộc tranh luận tao nhã của Giáo hội, - anh bắt đầu được mấy lời đã ngập ngừng ngay, vẻ mặt khiêm tốn và do dự.

Họ giục: “Ông cứ tiếp tục đi!” và bác sĩ Hammerfield bảo: “Chân lí dù ở miệng ai nói ra chúng tôi cũng đều không ngại. Miễn là nó trung thực”.

- Vậy ra ngài tách rời trung thực khỏi chân lí ư? - Ernest cười hỏi rất nhanh.

Bác sĩ Hammerfield luống cuống trả lời:

- Giỏi đến đâu cũng phải có lúc nhầm, ông bạn trẻ ạ. Người giỏi nhất trong chúng ta cũng phải có lúc nhầm.

Ernest bỗng thay đổi hẳn. Anh đã thành một người khác.

- Vâng, được, - anh đáp. - Và tôi xin phép bắt đầu bằng câu này: là các ngài nhầm tuốt. Các ngài không biết gì về giai cấp công nhân, không biết một tí gì hết. Khoa xã hội học của các ngài sai bét và vô giá trị, cũng như phương pháp suy luận của các ngài.

Những lời anh nói chính lại không nặng bằng cách anh nói. Tôi giật cả mình trước hết vì giọng nói của anh. Nó cũng táo tợn không khác gì hai con mắt anh. Nó là một tiếng kèn chiến đấu và nó làm cho toàn thân tôi rung lên. Bàn tiệc xao động. Cái không khí đều đều buồn tẻ bị phá vỡ.

- Ông bạn trẻ tuổi! Phương pháp suy luận của chúng tôi có chỗ nào sai lầm và vô giá trị ghê gớm đến thế kia, thưa ông? - Bác sĩ Hammerfield hỏi, vẻ khó chịu thoáng hiện ra giọng nói và cách phát biểu của ông.

- Các ngài là những nhà siêu hình học. Các ngài có thể dùng siêu hình học để chứng minh bất cứ một cái gì, và xong thì mỗi nhà siêu hình học lại có thể tuỳ thích chứng minh rằng các nhà siêu hình học khác là sai. Các ngài là những kẻ vô chính phủ trong lĩnh vực tư tưởng. Các ngài là những nhà chế tạo ra vũ trụ. Điên rồ ơi là điên rồ! Mỗi ngài sống trong một vũ trụ riêng, do trí tưởng tượng riêng và những sở thích riêng của mình tạo nên. Các ngài không biết gì về cái thế giới thực các ngài đang sống, và tư tưởng điên loạn của các ngài hoàn toàn không có chỗ đứng trong thực tại.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Jack London":Tiếng Gọi Nơi Hoang DãCô Gái Băng TuyếtGót SắtJack London Truyện Ngắn Chọn LọcJack London Tuyển TậpMartin EdenMối Thù Thiên ThuTừ Bỏ Thế Giới Vàng

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Gót Sắt PDF của tác giả Jack London nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Lý Trí Và Tình Cảm (Jane Austen)
Lý trí và Tình cảm (tiếng Anh: Sense and Sensibility) là một tiểu thuyết của nhà văn Anh Jane Austen. Được xuất bản năm 1811, nó là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Austen được xuất bản, dưới bút danh "A Lady." Câu truyện xoay quanh Elinor và Marianne, hai người con gái của ông Dashwood với người vợ thứ hai. Họ có một người em gái, Margaret, và một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là John. Khi người cha qua đời, tài sản của gia đình được trao lại cho John, và ba người con gái cùng với bà mẹ phải sống trong một hoàn cảnh không mấy dư dả. Họ tới ngôi nhà mới, một ngôi nhà ở nông thôn của một người họ hàng xa, nơi mà họ trải nghiệm cả tình yêu và nỗi buồn khi tình yêu tan vỡ. Tuy nhiên, cuối cùng Elinor và Marianne đều có được hạnh phúc. Cuốn sách đã được nhiều lần chuyển thể thành phim điện ảnh và truyền hình, bao gồm phim truyền hình năm 1981 (Rodney Bennett); phim điện ảnh năm 1995 (Lý An); một phiên bản bằng tiếng Tamil tên là Kandukondain vào năm 2000; phim truyền hình trên BBC vào năm 2008 (John Alexander).Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Jane Austen":EmmaKiêu Hãnh Và Định KiếnKiêu Hãnh Và Thành KiếnLý Trí Và Tình CảmTrang Viên MansfieldĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lý Trí Và Tình Cảm PDF của tác giả Jane Austen nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ly Hôn (Thần Vụ Quang)
Những chuyện đã cũ coi như hãy để nó qua đi, giống như một mảng ký ức đẹp, không cần khiến bản thân khó xử, chúng ta về sau nếu như có duyên sẽ còn gặp lại. Lâm An Nhàn cô là một người yếu đuối chỉ biết chịu đựng, cô vẫn sống cuộc sống bình dị của chính mình cho đến khi gặp lại Qúy Văn Nghiêu, người mà sáu năm qua cô không muốn nhớ đến. Đối mặt với Quý Văn Nghêu công thành danh toại, nắm trong tay nhiều quyền thế, cuộc sống của Lâm An Nhàn không còn có thể “an nhàn” được nữa mà bắt đầu trở nên hỗn loạn.***Lâm An Nhàn là một cô gái hiền lành và khá nhu nhược, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện cô đều nghe lời cha mẹ sắp đặt: từ học tập, hẹn hò cho đến kết hôn. Mà cha mẹ Lâm cũng chẳng phải cha mẹ tốt gì, chọn con rể hoàn toàn dựa vào nhà cửa, tiền tài của đối phương. Chính vì vậy chọn tới chọn lui mới quyết định gả cho nam phụ Phó Minh Hạo mà bỏ qua nam chính Qúy Văn Nghêu. Một phần vì bản tính, một phần vì muốn yên ổn sống qua ngày nên sau khi gả về Phó gia, Lâm An Nhàn vẫn tiếp tục nhẫn nhịn gia đình chồng “cực phẩm” này. Nhưng cuộc sống ẩn nhẫn và yên ổn của cô đã bị khuấy đảo bởi một người đàn ông, phải đó chính là Qúy Văn Nghêu. Tìm mua: Ly Hôn TiKi Lazada Shopee Lâm An Nhàn không nhớ nhưng Qúy Văn Nghêu lại chưa từng quên, người con gái đã ở trong tim anh suốt 6 năm qua. Thời niên thiếu vì bị Lâm An Nhàn hay chính xác hơn là Lâm gia từ chối vì gia cảnh nghèo, Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm phấn đấu từ một thanh niên không có gì trở thành một người đàn ông vàng mà nhiều cô gái mong ước. Tình cờ gặp lại Lâm An Nhàn, Qúy Văn Nghêu lúc đầu chỉ muốn trả thù người con gái đã bỏ mình năm xưa, nhưng dần dân anh đã nhận ra rằng, thì ra từ đó đến giờ, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa hề thay đổi. Chính vì vậy Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm lên kế hoạch đem người con gái mình yêu trở về trong vòng tay mình. Thế là gian tình giữa hai người này bắt đầu rồi đấy:v Phải nói anh Qúy này mặt không những dày mà tính còn lầy không chịu nổi. Không chỉ cưỡng ép con gái nhà lành mà còn uy hiếp con nhà người ta nữa chứ. Qúy Văn Nghêu một bên thì ra sức vừa ép vừa dụ dỗ, một bên vẫn không quên tính kế gia đình chồng cũng như người chồng hiện tại của Lâm An Nhàn. Cuối cùng, sau một sự việc ngoài ý muốn, anh Qúy yêu “vợ” như mạng đã nổi danh thanh niên đốt tiền nhanh nhất trong các quý ông ngôn tình cũng đã chinh phục được người đẹp - Ý mình ở đây là đốt tiền theo nghĩa đen đấy:v Cuối truyện có xuất hiện một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nhờ vậy chúng ta mới biết được thêm một tính xấu của nam chính nhà Thần Vụ Quang: ''giận cá chém thớt''! Chẳng là anh lỡ dại chọc chị nhà nổi giận, không thể đánh, không thể mắng, thế là anh quyết định trút tất cả lên những người mà anh cho là gián tiếp làm cô giận anh:v Chồng cũ cặn bã bị anh chỉnh “cúc hoa” te tua, nam phụ khác cũng bị anh chỉnh về kinh tế, em gái, cha mẹ thì được một phen hốt hoảng đến nổi phải tức tốc đi qua nhà Lâm An Nhàn “để đem vợ về cho con trai”. Truyện này có phần nào giống với ''Hơn Cả Hôn Nhân'' về một số tình tiết như nữ chính đã có gia đình, nam chính xuất hiện và phá tan gia đình đó, gia đình chồng là cực phẩm hay những ức chế từ các nhân vật phụ gây ra cho nữ chính. Nhưng mình cảm thấy bộ này không hay như ''Hơn Cả Hôn Nhân'' và mình đặc biệt không thích tính cách nữ chính trong truyện này. Lúc đầu thì nhu nhược, về sau nữa thì không rõ ràng, cứ dây dưa giữa hai bên làm mình rất khó chịu - cực kỳ khó chịu. Về cuối tác giả cũng cho mọi người nhận ra là nữ chính thật ra biết tất cả, chẳng qua muốn nhẫn nhịn để đáp trả từ từ… nhưng nói chung là vẫn không đủ thỏa mãn bù đắp cho những ức chế lúc trước gây ra cho độc giả:v. Nam chính của Thần Vụ Quang thì khỏi bàn:v cứ gọi là sủng nữ chính vô hạn, sắc bỉ vô đối:v, để có được nữ chính thì bất chấp luôn. “Không ai có thể ngăn cản mình và An Nhàn bên nhau, kể cả An Nhàn cũng không được” Anh nam chính này là áp dụng triệt để tuyệt chiêu “Ăn vạ” - “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” đấy. Có thể nói mình khá thích cách viết truyện sắc của Thần Vụ Quang, nhưng bộ này mình thật sự không đánh giá cao lắm. Xây dựng nam nữ chính trong truyện thì không có đột phá mấy, nhưng được cái tra nam thật làm mình bỡ ngỡ, vì lúc đầu đọc quả thật tác giả đã thành công làm mình “trách lầm” nữ chính:v Về sau vỡ lẽ mới biết tra nam lần này quá là khéo ngụy trang. Ngoài ra còn phải nói đến phần edit lúc đầu lại không mượt, làm tụt cảm xúc người đọc như mình rất nhiều. Hiện CQH đang beta lại, đọc hay hơn nhiều lắm. Nếu bạn là sắc nữ, hay muốn kiếm truyện thuộc gu giống "Hơn Cả Hôn Nhân" thể có thể đọc tạm bộ này xem sao. ________" ": Trích dẫn từ truyệnĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ly Hôn PDF của tác giả Thần Vụ Quang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Luyện Khí Chân Tiên (Ám Hắc Gia Tử)
Khí tiên chi đạo, Luyện Càn Khôn, hòa hợp Nhật Nguyệt, Tu Âm Dương, thoát sinh tử, chính là tạo hóa đại đạo vậy. Vạn tiên khó đạt đến, là vì Chân Tiên. Từ Du, chú thuật phong thân thể, không thể tu luyện, rồi lại ngẫu được khí tiên chi đạo, lấy phàm nhân thân thể, nghiền ép vạn giới, Khiếp sợ Chư Thiên. Bị thằng khốn nạn nó gieo trên người câu thần chú gọi là "Tỏa Thiên Linh Chú". Cay vãi cả đái, thế mà vẫn bước chân trên con đường tu tiên như ai. Truyện hay và quá hay, các bạn muốn biết làm sao nó vẫn bước được không? Mời đọc luôn và ngay cho nóng *** Ánh chiều buông xuống, vầng trăng nhô lên, chiếu sáng qua song cửa sổ. Tìm mua: Luyện Khí Chân Tiên TiKi Lazada Shopee Nhà nông thu cày cuốc về nghỉ ngơi, tửu quán mở cửa đón khách đến. Phía đông Hàn Tiêu Thành trong một gian phòng rách nát, ngay giữa phòng có cái lò lửa lớn, bên cạnh lò khung ống bễ (thổi gió), ống bễ (thổi gió) kéo một phát, gió tiến bếp lò, lòng lò ánh lửa bùng lên, phản chiếu đỏ bừng trên nóc nhà. Từ Du thân thể nhìn như yếu nhược bị lò lửa nướng mồ hôi đầm đìa, giờ phút này chính cật lực từ trong lò lửa kẹp ra một khối đốt màu đỏ bừng sắt phôi, chuẩn bị đưa lên cái đe để rèn. Từ gia tổ tiên chính là thợ rèn, nông cụ, dao phay, binh khí, không gì không giỏi, rơi vào tay Từ Du nơi đây nghe nói đã có mười ba thế hệ, Từ Du phụ thân Từ Thiết Thành càng là có chút nổi danh thợ thủ công, bất quá giờ phút này vị trí thợ thủ công đã ốm đau giường mấy ngày không nổi, thầy thuốc nói là bị nhiễm phong hàn, phụ lấy dược thạch, tĩnh dưỡng mấy ngày là được khôi phục. Nhưng hết lần này tới lần khác Từ Thiết Thành nhiễm bệnh một ngày trước vừa tiếp một cái trọng yếu việc, thay người chữa trị một thanh kiếm.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Luyện Khí Chân Tiên PDF của tác giả Ám Hắc Gia Tử nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Lưu Luyến Không Quên (Lam Bạch Sắc)
Cô gặp anh vào mùa sen nở. Khi ấy đang là chính hạ. Năm đó gặp phải anh, là thời gian không đúng. Anh đã quên tất thảy, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc. Đến cả khi gặp lại vẫn là thời gian không đúng, anh muốn đòi lại con trai, mà với cô đứa con ấy là tất cả. Vì thế, họ nhất thiết phải tới tòa án giải quyết… Tóm lại, điều không nên nhất trong cuộc đời này chính là “vô ái thừa hoan” Dưới bóng đêm, là tâm ai mê luyến? Là ai ở nơi cao nhìn cô cùng đường bí lối? Tìm mua: Lưu Luyến Không Quên TiKi Lazada Shopee Yêu hận luân phiên, vừa mới đi đã bảy năm ròng. May mà cuối cùng, khi năm tháng lặng trôi, hai ta vẫn được tay trong tay.***Dạo gần đây, báo chí không ngừng đưa tin: người cầm quyền Lệ thị - Lệ Trọng Mưu đang kiện cáo tranh đoạt quyền nuôi dưỡng một cậu bé sáu tuổi. Phiên tòa còn chưa mở mà dư luận đã vô cùng náo nhiệt. Trong sự việc đó, một bên là đế vương thương nghiệp, một bên lại là… Ngô Đồng, cô ấy là ai? Trong chuyên mục scandal nóng của tuần san giật tít, giới truyền thông muốn đào bới bối cảnh của Ngô Đồng, kết quả: cô gái này thân phận trắng như giấy, bảy năm trước khi tốt nghiệp từng vào Lệ thị thực tập; trừ lần đó ra, thì cô và vị giám đốc Lệ Trọng Mưu chẳng có liên quan gì đến nhau. Bọn phóng viên chuyển hướng nghi ngờ sang đứa bé, nó từ đâu tới mà có thể gây nên chuyện bát quái như vậy. Bộ phận PR của Lệ thị lập tức phát hành công văn ép giới truyền thông không được phép quấy rầy cuộc sống của cậu bé. Có biên tập của một tạp chí điếc không sợ súng, chụp lén được mấy tấm ảnh của cậu, ba ngày sau, tạp chí đó bị Lệ thị thu mua, tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu kí một chữ, tạp chí đó buộc ngừng ấn hành. Tuy nhiên, tạp chí số cuối cùng này lại có lượng tiêu thụ tốt vô cùng, trên trang bìa là hình ảnh một cậu bé phấn điêu ngọc thế, vô cùng linh động, bộ dáng khả ái dễ thương. Hoàn toàn ngược lại so với Lệ tổng lãnh khốc vô tình. Chính điều này lại khiến người ta thêm yêu thích. Càng nhiều phóng viên không ngại mạo hiểm, cắm chốt chầu trực bên ngoài tòa án mỗi lần khai mạc phiên tòa mới. Lần này tòa án thẩm vấn lâu hơn phiên trước, bậc thang chỉ có vài chục thước mà đứng đứng ngồi ngồi chật kín toàn phóng viên. Một đám người nâng máy quay, máy chụp hình, máy ghi âm… chỉ chờ đương sự xuất hiện. Cuối tháng tư, trời chuyển muộn, ánh mặt trời cuối xuân rạng rỡ không vương một tia ưu phiền. Thân ảnh gầy guộc từ cổng chính đi ra, mấy trăm màn ảnh ngay lập tức chụp không ngừng, mọi người hét lên xông tới, chặn trước cản sau. Ngô Đồng bị đèn huỳnh quang bức không mở được mắt, xung quanh đều là phóng viên, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Máy ảnh chớp nháy như hàng trăm quả bom ném về phía cô. “Ngô tiểu thư, có phải cô và Lệ Trọng Mưu kiện tụng….” “Nghe nói lần này Lệ tổng mời thuê luật sư đoàn…” “Cô có thể ra mặt cùng con mình hay không…” Ngô Đồng không trả lời gì được, cô hồi tưởng lại cảnh vị luật sư kia gay gắt chất vấn mình, và cả người đàn ông hà khắc bên cạnh ông ta. Gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, bước đi loạng choạng, bên ngoài phóng viên đổ xô về phía trước, những chiếc microphone cực lớn vượt qua đầu người vươn về phía cô làm cô thở gấp liên tục. Đúng lúc ấy, đám người phía sau chợt xôn xao —— Lệ Trọng Mưu xuất hiện. Phần lớn phóng viên bên này muốn chạy sang bên kia, đáng tiếc chưa kịp tới gần Lệ Trọng Mưu đã bị mấy tay vệ sĩ tây trang đen sì ngăn lại. Lệ Trọng Mưu trong mắt mọi người là đường hoàng mà qua, chẳng lưu lại cái gì. Tới khi đi ngang qua Ngô Đồng, bước chân chợt dừng lại. Cô bận đối mặt với phóng viên, không nhìn thấy anh. Nhưng anh lại thấy cô. Mi tâm Lệ Trọng Mưu cau lại, một giây sau không biết làm như thế nào mà túm được Ngô Đồng ra ngoài, Phóng viên không kịp phản ứng, mắt Ngô Đồng thấy như trời long đất lở, đến lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình đang bị ôm đi xuống bậc thang. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, giúp cô thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng. Người cô nhũn ra. Không dám nghiêng đầu nhìn, đến một cái liếc mắt cũng sợ. Phóng viên muốn đuổi theo, vệ sĩ liền chặn lại con đường phía trước, trợ lí Lệ Trọng Mưu - Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên vây kín. Trợ lí Lâm vừa cười nói: cảm tạ truyền thông bằng hữu đã “đặc biệt” quan tâm tới đại boss, vừa dứt khoát: điều gì cũng không trả lời được. Chiếc Maybach dừng bên đường, Ngô Đồng bị người nào đó ép phải ngồi xuống ghế sau, theo bản năng cô giãy giãy, sức lực so với người nào đó kia quả đúng là “lấy trứng chọi đá”. Lệ Trọng Mưu theo sau lên xe, đóng cửa “Bộp” một cái, “Lái xe.” Xe tăng tốc rời khỏi chốn thị phi. Ngô Đồng liếc nhìn gương chiếu hậu, vẫn còn vài phóng viên chưa từ bỏ ý định theo đuôi, cô vừa định thu lại tầm mắt thì chạm ngay vào ánh mắt của Lệ Trọng Mưu đang ngồi đối diện. Anh quán sát cô, bí ẩn và cẩn thận. Tim bỗng run lên, Ngô Đồng cúi đầu, mắt thấy xe chuẩn bị rẽ, cô đột nhiên cao giọng nói: “Dừng xe!” Tài xế lão Tống hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, đang muốn phanh xe, Lệ Trọng Mưu trên mặt không có biểu tình gì, vì vậy đành phải ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Ngô Đồng. Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Ngô Đồng ngồi đó, vẫn luôn cắn môi. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang lên giọng nam trầm như tiếng cello: “Ngô tiểu thư đi đâu? Tiễn cô một đoạn đường.” Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không tiếp lời. Không khí trong xe trầm mặc, xung quanh Ngô Đồng cư như lập lờ luồng khí: “Không phận sự miễn gần.” Tất cả vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng anh đều giao toàn bộ cho Lâm Kiến Nhạc xử lí. Thỉnh thoảng nghe Kiến Nhạc báo cáo, hầu hết là kể chuyện người phụ nữ này có thái độ cứng rắn thế nào, nói gì cũng không chịu ngượng bộ. Cô còn kiên trì nhất quyết đòi mang con rời khỏi HongKong, không muốn nói thêm gì nữa. Còn Lệ Trọng Mưu thì càng không có ý định sẽ dây dưa tiếp, anh phái luôn luật sư ra mặt để giải quyết. Vừa lúc nãy ở tòa án, cô còn khiên định không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng khi nói chuyện cô lại không dám nhìn thẳng vào anh. Người phụ nữ này đối mặt với anh, cường thế chạy biến đi đâu hết rồi? Một người đầy mâu thuẫn… Lệ Trọng Mưu thừa nhận anh khá tò mò về cô. Im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô thỏa hiệp, cô lại nói: “Tôi phải về công ty xử lí vài chuyện, quan hệ của tôi và anh đang căng thẳng thế này, chắc chắn anh không mong phóng viên chụp được ảnh anh và tôi trước cổng công ty, đúng không?” Ngữ khí của cô không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, một câu nói mà đánh trúng trọng điểm ngay lập tức. Lệ Trọng Mưu kinh ngạc, nhướn mày lên nhìn cô. Ngô Đồng đánh mắt né tránh anh. Ánh mắt anh hạ xuống so với băng đá khiến người ta rét run; nhưng cũng giống như vũng lầy, càng kéo người ta lún sâu hơn nữa. Làm cô vạn kiếp bất phục. Lệ Trọng Mưu dừng ánh mắt, đánh giá cô. Anh bắt được trong mắt cô một thoáng ảm đạm. Lệ Trọng Mưu thấy cô phục tùng, suy tư mất nửa giây, anh ngước mắt, “Lão Tống, dừng xe.” Xe vừa dừng hẳn, cô vội mở của nhảy xuống. Chẳng thèm để ý xe cộ, băng qua đường cái đến trạm xe buýt. Bên này, chiếc Maybach không lái đi, mà quay đầu dừng cách đó một đoạn. Lệ Trọng Mưu ngồi phía sau, nhìn thân ảnh bé nhỏ co rúm, lẻ loi chờ xe buýt. Anh thu ánh mắt về, nhấn vào notebook điện tử trong xe, xem kế hoạch buổi chiều, anh bật bút điện tử, chấm vào màn hình lật sang trang khác. Ngô Đồng cũng lặng lẽ đợi xe. Buồn bã nhuộm dần lên khóe mắt. Cô nghĩ mãi mà không rõ, sự tình làm sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lam Bạch Sắc":Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù HoaBẫy Tình, Yêu Giả Thành ThậtKhách Quan Không Thể ĐượcLưu Luyến Không QuênNửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối ThoátƯớc Hẹn Phù HoaĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lưu Luyến Không Quên PDF của tác giả Lam Bạch Sắc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.