Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyền Kỳ Mạn Lục - Nguyễn Dữ

Truyền kỳ mạn lục là tác phẩm văn xuôi duy nhất của Việt Nam từ xa xưa được đánh giá là “thiên cổ kỳ bút” (ngòi bút kỳ lạ của muôn đời), một cái mốc lớn của lịch sử văn học, sau này được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. Tác phẩm gồm 20 truyện thông qua các nhân vật thần tiên, ma quái nhằm gửi gắm ý tưởng phê phán nền chính sự rối loạn, xã hội nhiễu nhương. Truyền kỳ mạn lục đã được dịch và giới thiệu ở một số nước như Pháp, Nga… *** Nhà văn Việt Nam, người xã Đỗ Tùng, huyện Trường Tân, nay thuộc Thanh Miện, Hải Dương. Thuộc dòng dõi khoa hoạn, từng ôm ấp lý tưởng hành đạo, đã đi thi và có thể đã ra làm quan. Sau vì bất mãn với thời cuộc, lui về ẩn cư ở núi rừng Thanh Hóa, từ đó "trải mấy mươi sương, chân không bước đến thị thành". Chưa rõ Nguyễn Dữ sinh và mất năm nào, chỉ biết ông sống đồng thời với thầy học là Nguyễn Bỉnh Khiêm, và bạn học là Phùng Khắc Khoan, tức là vào khoảng thế kỷ XVI và để lại tập truyện chữ Hán nổi tiếng viết trong thời gian ở ẩn, Tryền kỳ mạn lục (in 1768, A.176/1-2). Truyện được Nguyễn Bỉnh Khiêm phủ chính và Nguyễn Thế Nghi sống cùng thời dịch ra chữ nôm. Truyền kỳ mạn lục gồm 20 truyện, viết bằng tản văn, xen lẫn biền văn và thơ ca, cuối mỗi truyện thường có lời bình của tác giả, hoặc của một người cùng quan điểm với tác giả. Hầu hết các truyện xảy ra ở đời Lý, đời Trần, đời Hồ hoặc đời Lê sơ từ Nghệ An trở ra Bắc. Lấy tên sách là Truyền kỳ mạn lục (Sao chép tản mạn những truyện lạ), hình như tác giả muốn thể hiện thái độ khiêm tốn của một người chỉ ghi chép truyện cũ. Nhưng căn cứ vào tính chất của các truyện thì thấy Truyền kỳ mạn lục không phải là một công trình sưu tập như Lĩnh Nam chích quái, Thiên Nam vân lục... mà là một sáng tác văn học với ý nghĩa đầy đủ của từ này. Đó là một tập truyện phóng tác, đánh dấu bước phát triển quan trọng của thể loại tự sự hình tượng trong văn học chữ Hán. Và nguyên nhân chính của sự xuất hiện một tác phẩm có ý nghĩa thể loại này là nhu cầu phản ánh của văn học. Trong thế kỷ XVI, tình hình xã hội không còn ổn định như ở thế kỷ XV; mâu thuẫn giai cấp trở nên gay gắt, quan hệ xã hội bắt đầu phức tạp, các tầng lớp xã hội phân hóa mạnh mẽ, trật tự phong kiến lung lay, chiến tranh phong kiến ác liệt và kéo dài, đất nước bị các tập đoàn phong kiến chia cắt, cuộc sống không yên ổn, nhân dân điêu đứng, cơ cực. Muốn phản ánh thực tế phong phú, đa dạng ấy, muốn lý giải những vấn đề đặt ra trong cuộc sống đầy biến động ấy thì không thể chỉ dừng lại ở chỗ ghi chép sự tích đời trước. Nhu cầu phản ánh quyết định sự đổi mới của thể loại văn học. Và Nguyễn Dữ đã dựa vào những sự tích có sẵn, tổ chức lại kết cấu, xây dựng lại nhân vật, thêm bớt tình tiết, tu sức ngôn từ... tái tạo thành những thiên truyện mới. Truyền kỳ mạn lục vì vậy, tuy có vẻ là những truyện cũ nhưng lại phản ánh sâu sắc hiện thực thế kỷ XVI. Trên thực tế thì đằng sau thái độ có phần dè dặt khiêm tốn, Nguyễn Dữ rất tự hào về tác phẩm của mình, qua đó ông bộc lộ tâm tư, thể hiện hoài bão; ông đã phát biểu nhận thức, bày tỏ quan điểm của mình về những vấn đề lớn của xã hội, của con người trong khi chế độ phong kiến đang suy thoái. Trong Truyền kỳ mạn lục, có truyện vạch trần chế độ chính trị đen tối, hủ bại, đả kích hôn quân bạo chúa, tham quan lại nhũng, đồi phong bại tục, có truyện nói đến quyền sống của con người như tình yêu trai gái, hạnh phúc lứa đôi, tình nghĩa vợ chồng, có truyện thể hiện đời sống và lý tưởng của sĩ phu ẩn dật... Nguyễn Dữ đã phản ánh hiện thực mục nát của chế độ phong kiến một cách có ý thức. Toàn bộ tác phẩm thấm sâu tinh thần và mầu sắc của cuộc sống, phạm vi phản ánh của tác phẩm tương đối rộng rãi, khá nhiều vấn đề của xã hội, con người được đề cập tới. Bất mãn với thời cuộc và bất lực trước hiện trạng, Nguyễn Dữ ẩn dật và đã thể hiện quan niệm sống của kẻ sĩ lánh đục về trong qua Câu chuyện đối đáp của người tiều phu trong núi Nưa. ở ẩn mà nhà văn vẫn quan tâm đến thế sự, vẫn không quên đời, vẫn nuôi hy vọng ở sự phục hồi của chế độ phong kiến. Tư tưởng chủ đạo của Nguyễn Dữ là tư tưởng Nho gia. Ông phơi bày những cái xấu xa của xã hội là để cổ vũ thuần phong mỹ tục xuất phát từ ý thức bảo vệ chế độ phong kiến, phủ định triều đại mục nát đương thời để khẳng định một vương triều lý tưởng trong tương lai, lên án bọn "bá giả" để đề cao đạo "thuần vương", phê phán bọn vua quan tàn bạo để ca ngợi thánh quân hiền thần, trừng phạt bọn người gian ác, xiểm nịnh, dâm tà, để biểu dương những gương tiết nghĩa, nhân hậu, thủy chung. Tuy nhiên Truyền kỳ mạn lục không phải chỉ thể hiện tư tưởng nhà nho, mà còn thể hiện sự dao động của tư tưởng ấy trước sự rạn nứt của ý thức hệ phong kiến. Nguyễn Dữ đã có phần bảo lưu những tư tưởng phi Nho giáo khi phóng tác, truyện dân gian, trong đó có tư tưởng Phật giáo, Đạo giáo và chủ yếu là tư tưởng nhân dân. Nguyễn Dữ đã viết truyền kỳ để ít nhiều có thể thoát ra khỏi khuôn khổ của tư tưởng chính thống đặng thể hiện một cách sinh động hiện thực cuộc sống với nhiều yếu tố hoang đường, kỳ lạ. Ông mượn thuyết pháp của Phật, Đạo, v.v. để lý giải một cách rộng rãi những vấn đề đặt ra trong cuộc sống với những quan niệm nhân quả, báo ứng, nghiệp chướng, luân hồi; ông cũng đã chịu ảnh hưởng của tư tưởng nhân dân khi miêu tả cảnh cùng cực, đói khổ, khi thể hiện đạo đức, nguyện vọng của nhân dân, khi làm nổi bật sự đối kháng giai cấp trong xã hội. Cũng chính vì ít nhiều không bị gò bó trong khuôn khổ khắt khe của hệ ý thức phong kiến và muốn dành cho tư tưởng và tình cảm của mình một phạm vi rộng rãi, ông hay viết về tình yêu nam nữ. Có những truyện ca ngợi tình yêu lành mạnh, chung thủy sắt son, thể hiện nhu cầu tình cảm của các tầng lớp bình dân. Có những truyện yêu đương bất chính, tuy vượt ra ngoài khuôn khổ lễ giáo nhưng lại phản ánh lối sống đồi bại của nho sĩ trụy lạc, lái buôn hãnh tiến. Nguyễn Dữ cũng rất táo bạo và phóng túng khi viết về những mối tình si mê, đắm đuối, sắc dục, thể hiện sự nhượng bộ của tư tưởng nhà nho trước lối sống thị dân ngày càng phổ biến ở một số đô thị đương thời. Tuy vậy, quan điểm chủ đạo của Nguyễn Dữ vẫn là bảo vệ lễ giáo, nên ý nghĩa tiến bộ toát ra từ hình tượng nhân vật thường mâu thuẫn với lý lẽ bảo thủ trong lời bình. Mâu thuẫn này phản ánh mâu thuẫn trong tư tưởng, tình cảm tác giả, phản ánh sự rạn nứt của ý thức hệ phong kiến trong tầng lớp nho sĩ trước nhu cầu và lối sống mới của xã hội. Truyền kỳ mạn lục có giá trị hiện thực vì nó phơi bày những tệ lậu của chế độ phong kiến và có giá trị nhân đạo vì nó đề cao phẩm giá con người, tỏ niềm thông cảm với nỗi khổ đau và niềm mơ ước của nhân dân. Truyền kỳ mạn lục còn là tập truyện có nhiều thành tựu nghệ thuật, đặc biệt là nghệ thuật dựng truyện, dựng nhân vật. Nó vượt xa những truyện ký lịch sử vốn ít chú trọng đến tính cách và cuộc sống riêng của nhân vật, và cũng vượt xa truyện cổ dân gian thường ít đi sâu vào nội tâm nhân vật. Tác phẩm kết hợp một cách nhuần nhuyễn, tài tình những phương thức tự sự, trữ tình và cả kịch, giữa ngôn ngữ nhân vật và ngôn ngữ tác giả, giữa văn xuôi, văn biền ngẫu và thơ ca. Lời văn cô đọng, súc tích, chặt chẽ, hài hòa và sinh động. Truyền kỳ mạn lục là mẫu mực của thể truyền kỳ, là "thiên cổ kỳ bút", là "áng văn hay của bậc đại gia", tiêu biểu cho những thành tựu của văn học hình tượng viết bằng chữ Hán dưới ảnh hưởng của sáng tác dân gian. BÙI DUY TÂN Nguyễn Dữ là con trai cả Nguyễn Tường Phiêu, Tiến sĩ khoa Bính Thìn, niên hiệu Hồng Đức thứ 27 (1496), được trao chức Thừa chánh sứ, sau khi mất được tặng phong Thượng thư. Lúc nhỏ Nguyễn Dữ chăm học, đọc rộng, nhớ nhiều, từng ôm ấp lý tưởng lấy văn chương nối nghiệp nhà. Sau khi đậu Hương tiến, Nguyễn Dữ thi Hội nhiều lần, đạt trúng trường và từng giữ chức vụ Tri huyện Thanh Tuyền nhưng mới được một năm thì ông xin từ quan về nuôi dưỡng mẹ già. Trải mấy năm dư không đặt chân đến những nơi đô hội, ông miệt mài "ghi chép" để gửi gắm ý tưởng của mình và đã hoàn thành tác phẩm "thiên cổ kỳ bút" Truyền kỳ mạn lục. Nguyễn Dữ sinh và mất năm nào chưa rõ, nhưng căn cứ vào tác phẩm cùng bài Tựa Truyền kỳ mạn lục của Hà Thiện Hán viết năm Vĩnh Định thứ nhất (1547) và những ghi chép của Lê Quý Đôn trong mục Tài phẩm sách Kiến văn tiểu lục có thể biết ông là người cùng thời với Nguyễn Bỉnh Khiêm, có thể lớn tuổi hơn Trạng Trình chút ít. Giữa Nguyễn Dữ và Nguyễn Bỉnh Khiêm tin chắc có những ảnh hưởng qua lại về tư tưởng, học thuật... nhưng e rằng Nguyễn Dữ không thể là học trò của Nguyễn Bỉnh Khiêm như Vũ Phương Đề đã ghi. Đối với nhà Mạc, thái độ Nguyễn Dữ dứt khoát hơn Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ông không làm quan với nhà Mạc mà chọn con đường ở ẩn và ông đã sống cuộc sống lâm tuyền suốt quãng đời còn lại. Truyền kỳ mạn lục được hoàn thành ngay từ những năm đầu của thời kỳ này, ước đoán vào khoảng giữa hai thập kỷ 20-30 của thế kỷ XVI. Theo những tư liệu được biết cho đến nay, Truyền kỳ mạn lục là tác phẩm duy nhất của Nguyễn Dữ. Sách gồm 20 truyện, chia làm 4 quyển, được viết theo thể loại truyền kỳ. Cốt truyện chủ yếu lấy từ những câu chuyện lưu truyền trong dân gian, nhiều trường hợp xuất phát từ truyền thuyết về các vị thần mà đền thờ hiện vẫn còn (đền thờ Vũ Thị Thiết ở Hà Nam, đền thờ Nhị Khanh ở Hưng Yên và đền thờ Văn Dĩ Thành ở làng Gối, Hà Nội). Truyện được viết bằng văn xuôi Hán có xen những bài thơ, ca, từ, biền văn, cuối mỗi truyện (trừ truyện 19 Kim hoa thi thoại ký) đều có lời bình thể hiện rõ chính kiến của tác giả. Hầu hết các truyện đều lấy bối cảnh ở các thời Lý-Trần, Hồ, thuộc Minh, Lê sơ và trên địa bàn từ Nghệ An trở ra Bắc. Thông qua các nhân vật thần tiên, ma quái, tinh loài vật, cây cỏ..., tác phẩm muốn gửi gắm ý tưởng phê phán nền chính sự rối loạn, không còn kỷ cương trật tự, vua chúa hôn ám, bề tôi thoán đoạt, bọn gian hiểm nịnh hót đầy triều đình; những kẻ quan cao chức trọng thả sức vơ vét của cải, sách nhiễu dân lành, thậm chí đến chiếm đoạt vợ người, bức hại chồng người. Trong một xã hội rối ren như thế, nhiều tệ nạn thế tất sẽ nảy sinh. Cờ bạc, trộm cắp, tật dịch, ma quỷ hoành hành, đến Hộ pháp, Long thần cũng trở thành yêu quái, sư sãi, học trò, thương nhân, nhiều kẻ đắm chìm trong sắc dục. Kết quả là người dân lương thiện, đặc biệt là phụ nữ phải chịu nhiều đau khổ. Nguyễn Dữ dành nhiều ưu ái cho những nhân vật này. Dưới ngòi bút của ông họ đều là những thiếu phụ xinh đẹp, chuyên nhất, tảo tần, giàu lòng vị tha nhưng luôn luôn phải chịu số phận bi thảm. Đến cả loại nhân vật "phản diện" như nàng Hàn Than (Đào thị nghiệp oan ký), nàng Nhị Khanh (Mộc miên phụ truyện), các hồn hoa (Tây viên kỳ ngộ ký) và "yêu quái ở Xương Giang" cũng đều vì số phận đưa đẩy, đều vì "nghiệp oan" mà đến nỗi trở thành ma quỷ. Họ đáng bị trách phạt nhưng cũng đáng thương. Dường như Nguyễn Dữ không tìm được lối thoát trên con đường hành đạo, ông quay về cuộc sống ẩn dật, đôi lúc thả hồn mơ màng cõi tiên, song cơ bản ông vẫn gắn bó với cõi đời. Ông trân trọng và ca ngợi những nhân cách thanh cao, cứng cỏi, những anh hùng cứu nước, giúp dân không kể họ ở địa vị cao hay thấp. Truyền kỳ mạn lục ngay từ khi mới hoàn thành đã được đón nhận. Hà Thiện Hán người cùng thời viết lời Tựa, Nguyễn Thế Nghi, theo Vũ Phương Đề cũng là người cùng thời, dịch ra văn nôm. Về sau nhiều học giả tên tuổi Lê Quý Đôn, Bùi Huy Bích, Phan Huy Chú đều ghi chép về Nguyễn Dữ và định giá tác phẩm của ông. Nhìn chung các học giả thời Trung đại khẳng định giá trị nhân đạo và ý nghĩa giáo dục của tác phẩm. Các nhà nghiên cứu hiện đại phát hiện thêm giá trị hiện thực đồng thời khai thác tinh thần "táo bạo, phóng túng" của Nguyễn Dữ khi ông miêu tả những cuộc tình si mê đắm đuối đậm màu sắc dục. Hành vi ấy tuy trái lễ, trái đạo trung dung nhưng lại đem đến chút hạnh phúc trần thế có thực cho những số phận oan nghiệt. Về mặt thể loại mà xét thì Truyền kỳ mạn lục là tác phẩm đỉnh cao của truyện truyền kỳ Việt Nam. Nguyễn Dữ chịu ảnh hưởng của Cù Hựu nhưng Truyền kỳ mạn lục vẫn là "áng văn hay của bậc đại gia", là sáng tạo riêng của Nguyễn Dữ cũng như của thể loại truyện truyền kỳ Việt Nam. TRẦN THỊ BĂNG THANH Lời tựa(1) Tập lục này là trước tác của Nguyễn Dữ, người Gia Phúc, Hồng Châu. Ông là con trưởng vị tiến sĩ triều trước Nguyễn Tường Phiêu (2). Lúc nhỏ rất chăm lối học cử nghiệp, đọc rộng nhớ nhiều, lập chí ở việc lấy văn chương truyền nghiệp nhà. Sau khi đậu Hương tiến, nhiều lần thi Hội đỗ trúng trường, từng được bổ làm Tri huyện Thanh Tuyền (3). Được một năm ông từ quan về nuôi mẹ cho tròn đạo hiếu. Mấy năm dư không đặt chân đến chốn thị thành, thế rồi ông viết ra tập lục này, để ngụ ý. Xem văn từ thì không vượt ra ngoài phên giậu của Tông Cát (4), nhưng có ý khuyên răn, có ý nêu quy củ khuôn phép, đối với việc giáo hóa ở đời, há có phải bổ khuyết nhỏ đâu! Vĩnh Định năm đầu (1547), tháng Bảy, ngày tốt. Đại An Hà Thiện Hán kính ghi Kẻ hậu học là Tùng Châu Nguyễn Lập Phu biên. (1) Lời Tựa này được chép trong Cựu biên Truyền kỳ mạn lục. Bản này hiện chưa có trong các thư viện ở Hà Nội. Ở đây chúng tôi theo Việt Nam Hán văn tiểu thuyết tùng san, Đài Loan thư cục in năm 1987. Tân biên truyền kỳ mạn lục tăng bổ giải âm tập chú in năm Cảnh Hưng 35 (1774) lấy lại lời tựa này nhưng không ghi tên Hà Thiện Hán. Cuối bài ghi thêm "Nay xã trưởng xã Liễu Chàng là Nguyễn Đình Lân soạn in vào năm Giáp Ngọ (1774) để làm bản gốc cho nghìn vạn đời và để bán cho thiên hạ xem đọc". Chú thích (2) Nguyễn Tường Phiêu: người xã Đỗ Tùng, huyện Trường Tân, nay thuộc tỉnh Hải Dương, đồ Đệ tam giáp đồng tiến sĩ xuất thân năm Hồng Đức 27 (1496) đời Lê Thánh Tông; làm quan đến Thừa chánh sứ. Sau khi mất được tặng chức Thượng thư, phong phúc thần. (3) Thanh Tuyền: tức huyện Bình Xuyên, thuộc tỉnh Vĩnh Phúc. (4) Tông Cát: Cù Tông Cát, tên là Cù Hựu, tác giả Tiễn đăng tân thoại. Mời các bạn đón đọc Truyền Kỳ Mạn Lục của tác giả Nguyễn Dữ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Mộ
Nghĩa, nhân vật chính của truyện, lên đường về Trà Vinh tìm con gái, trên đường gặp những điều kì lạ và ma quái.     Khi tìm được con rồi, Nghĩa lại bị cuốn vào vòng xoáy đi tìm một vật kì bí nhất ở Việt Nam, đó chính là đồng đen. Liệu bí ẩn Ngọc Đông Dương khi nào sẽ hé mở ? Liệu Nghĩa có sống sót trở về sau chuyến đi tìm đồng đen để đoàn tụ với con gái?     Tất cả vẫn còn là bí ẩn. *** Sắp đến 1/4, là hôm tôi sẽ update 2 chương truyện cuối của Quỷ Mộ, nhưng Quỷ Mộ vẫn còn 3 chương cuối. Theo dự định tôi sẽ viết 2 Quyển, 1 quyển tầm 30 chương. 3 chương cuối tôi để dành, để gửi cho nhà xuất bản. Trước hết, gửi lời xin lỗi đến toàn thể độc giả vì đã bắt các vị chờ đợi quá lâu chỉ để đọc hai chương truyện này. Vì điều đó, hôm nay tôi xin cung cấp những điểm thú vị trong bộ truyện mà tôi đã cố ý/vô tình thêm vào trong bộ truyện. - Hạ nguồn con sông Mekong quả thật rất nhiều cá lớn, có những con dài gần bốn mét. Tôi từng đọc được đâu đó, ở Mekong, người ta từng bắt được một con Ngân Long dài hai mét. - Hầm Quỷ, chi tiết này cũng hơi ko hợp lý một chút, vì địa thể ở vùng đó không thích hợp để xây dựng hầm căn cứ, nhưng xin các vị hãy bỏ qua, truyện mà, cứ để cho trí tưởng tượng của mình bay xa nhé. - Chi tiết con Út bị biến thành “Zombie” không phải là ngẫu nhiên, mà theo cách suy nghĩ của cá nhân tôi. Khi mở cửa hầm xác ở địa đạo, những oan hồn được giải phóng, nhập vào Út Mỹ, còn Bảy bại và Nghĩa… có lẽ là do “vong” nặng, không bị. - Con chó lửa, nhiều người cho rằng tôi dựa theo hình tượng con Xích Hống trong Ma thổi đèn, nhưng thật sự không hề có. Tôi xây dựng nó dựa trên giống chó hoang của miền Nam, lũ này đi theo bầy, ăn xác thối, tru tựa như sói. Dân Nam bộ còn gọi nó là chó rừng. Mà quả thật, khi tôi đọc lại, đúng là nó khá giống con Xích Hống, đây chỉ là 1 sự vô tình thôi. - Ở hầm mộ này, có xuất hiện 1 thứ rất quan trọng mà sau này, nếu bạn để ý, nó sẽ là chi tiết cực kì quan trọng để cho Quỷ Mộ- Quyển 2 có thể viết tiếp tục. Thử để ý đi nhé, tôi sẽ gợi ý bạn 1 chút, đó là 1 mục tiêu của cả đám. - 1 chi tiết hơi vô lý một chút, đó chính là nhà Tư Huyền, ở thời điểm này trong lịch sử, chẳng ai dám trưng cả đống châu báu ra như thế. Điểm này có lẽ là 1 cái sạn lớn trong truyện, tôi vô cùng tiếc vì đã không tìm hiểu kỹ càng trước viết. Xin lỗi các vị. - Về xác khí, cái này theo tôi được biết là có thật, nó vừa hợp tính khoa học vừa hợp tính huyền học. Hơi người chết có mang nhiều vi khuẩn, nấm mốc, hít vào thì đúng là hại sức khỏe vô cùng. Huyền học thì, con người sống mang 2 thứ khí âm dương, 2 thứ khí này cân bằng thì con người khỏe mạnh, nếu lệch đi sẽ bị bệnh tật hoặc tử vong, mà xác khí là âm khí, con người hít vào… thì phần khí âm sẽ trấn áp phần dương khí, đâm ra bị bệnh. - Đờm đen, thật ra ban đầu tôi định cho là máu đen, nhưng nghĩ lại như vậy thì ác quá… máu nào cho đủ. Và hôm đó tôi bị bệnh, tôi khạc ra 1 cục đờm xanh, thế rồi tôi tự dưng nghĩ đến… sao lại là máu mà không phải đờm. Hehe, thế đấy, đây là 1 sự vô tình. - Sẽ có người thắc mắc, vì sao tôi cho nhân vật của mình toàn cầm rựa, có nhiều người nghĩ nó gây nhàm chán và thiếu sự phong phú. Nhưng cá nhân tôi lại nghĩ, 1 đám những anh cao to đen hôi cầm rựa, quả thật rất ngầu. - Một chi tiết thú vị nữa, đó là Bảy bại, nhân vật này khá quan trọng trong câu truyện, Bảy bại trong truyện là một thằng mạng lớn, trời đánh không chết. Có biến cố thì hình như đều do nó gánh cả, và hình như là nhân vật bất tỉnh/ngủ nhiều nhất trong truyện. - Về thân thế của em Mai, nếu các bạn muốn biết, hãy search google tìm từ khóa “biệt đội Thiên Nga” - Ông Xường, đây là 1 nhân vật có thật trong lịch sử Sài Gòn, ông là người nắm trọn kinh tế của khu Chợ Lớn ngày xưa, tôi đã tìm hiểu về những đại gia Sài Gòn thời đó, nhưng quả thật, tôi chỉ thấy ông Xường là hợp… có lẽ vì ông là người Minh Hương. - Việc ăn thịt người của Trung Tài, có lẽ đây là chi tiết ớn óc nhất, nhưng lý giải trong truyện lại khiến mọi người thất vọng, để tôi bật mí nhé, chi tiết đó là ảo, sự thật tôi sẽ nói rõ trong ba phần cuối trong sách (nếu đc xuất bản) =.=” - Về phần súng ống, thật ra thời đó, việc buôn lậu súng khá là nhiều, thế nhưng tôi lại không thích cho nhân vật mình cầm súng ống cho lắm, tôi thích giáp lá cà hơn. Thời đó, Việt Nam còn buôn luôn cả súng phóng lựu. - Nanh hổ, cá nhân tôi thì khá là tin về việc nanh hổ, móng hổ có thể tránh tà ma. Nếu ai đọc Quỷ Mộ mà chưa đọc “Lên núi cấm săn rắn hổ mây” thì hãy tìm đọc, đó là nguồn gốc của cái nanh hổ của Nhân Vật chính. - Trở lại con Sơn Quỷ, nói thế nào nhỉ, đây là 1 đoạn gây hài là chính, tôi không muốn truyện của mình quá u ám và đậm màu chết chóc, nhưng đây cũng là chi tiết chấp nối để cứu sống nhân vật chính trong cái hang Khiển Thây Ngãi. Các bạn không thắc mắc vì sao tự dưng trong đêm tối lại có ánh đuốc lập lè dẫn đường thoát cho 2 nhân vật sao ? - Còn những kiến thức hạn hẹp mà tôi cố gắng lòng ghép vào truyện như lăng mộ và lăng tẩm, có 1 phần là thật 1 phần là do tôi tự tưởng tượng ra. Nếu ai có kiến thức, xin chỉ bảo, tôi vô cùng cảm ơn. Cuối cùng, chân thành cảm ơn anh em voz, gmb, mòe và những đọc giả đã theo dõi truyện suốt thời gian qua. Mọi người là động lực để tôi có thể cầm viết. Tôi còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, dám liều mạng ở nhà mà viết truyện ngoài đường, nên truyện sẽ có nhiều điều không hợp tình hợp lý, mong các chỉ bảo để có thể hoàn thiện bộ truyện. Nói khách sáo là vậy, vì tôi biết có nhiều người lớn hơn tôi rất nhiều, nên viết những dòng này, tôi suy nghĩ kỹ càng, không dám trịch thượng. Chân thành cám ơn. William kính bút *** Nhớ lại hồi sau chiến tranh Việt Nam, độ năm 75 76. Tôi từ mặt trận về quê đoàn tụ với gia đình, nào ngờ về tới đất Cao Lãnh, Đồng Tháp, thì thấy ở đây nhà cửa tang hoang, không còn sinh khí. Tôi chạy đi tìm nhà mình, thấy bà con ở đó còn lác đác vài người, tôi hỏi thăm thì mới biết được rằng. Lúc tôi đi lính, vợ tôi bệnh nặng mà qua đời, đứa con gái thì được ông Tư Huyền, chủ bến ghe thương lòng nhận nuôi, chuyện cũng hơn mấy tháng rồi. Tôi Nghe xong muốn đứng không vững, trời đất tối sầm lại, Tôi liền hỏi: "Vậy bây giờ, chú có biết ông Tư Huyền ở đâu không?" Người đó nói: "Nghe đâu ổng đi theo sông Hậu, nghe đâu xuôi xuống Trà Vinh, Sóc Trăng để mần ăn gì đó, tôi cũng không rõ" Tôi nghe xong cũng mừng, tạm biết là con mình đang trong tay người quen, Thế là tôi mướn xe, đi đến Sông Tiền. Kím ghe xuồng gì đó để qua sông. Đến bờ sông Tiền, thấy nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn mà nghĩ cho cuộc đời tự như con sông, chảy hoài chảy hoài, chảy qua là không lưu luyến gì lại được. Đời đi lính, tử biệt với đồng đội anh em, nay lại phải gặp cái cảnh sinh ly với gia đình con cái. Bất giác tôi thở dài. Trời lúc này chập chen tối, cũng không tìm thấy ghe xuồng nào để qua sông được, tôi đành gối đầu trên balo, nằm ngủ một chút. Nữa đêm chợt nghe có tiếng xuồng máy chạy, tôi tỉnh ngay. Ngửa đầu thì thấy trăng treo lơ lửng. Tôi đứng bên bờ sông, thấy xa xa có cái xuồng máy chạy xuôi dòng, tôi mừng húm, đưa tay lên miệng rồi hét to: "Xuồng ơi" Giữa bốn bề nghe tiếng tôi vang vọng, người trên xuồng hình như cũng đã thấy tôi, cái xuồng liền ghé vào bờ. Tôi thấy ngồi trên xuồng là một thằng thanh niên, cũng bự con lắm, tầm khoảng 25, với một con bé gái tầm mười tám mười chín, nom cũng xinh. Tôi hỏi: "Anh trai, cho tôi đi nhờ qua kia bờ được không ?" Thằng thanh niên nhìn tôi chăm chú nói: "Anh là bộ đội về quê hả ?" Tôi gật đầu, đoạn tôi cũng không dấu diếm gì thằng thanh niên, tôi kể lại chuyện nhà, nói là muốn về Trà Vinh tìm con gái. Thằng thanh niên gật gù, nó nói: "Em tên Bảy bại, còn nhỏ này là Út Mỹ. Mà em nói thật, ban đêm đừng băng sông, nguy hiểm lắm" Tôi hiếu kỳ hỏi: "Dạo gần đây, nghe nói có cá lớn, thuyền ghe nào nhỏ nhỏ cỡ này mà ban đêm ban hôm đi sang sông là nó húc lủng thuyền hết" Tôi thấy kì kì, chuyện thủy quái này thì tôi nghe nhiều chứ cũng chưa có ai chứng thực, tôi cười nói: "Xã hội bây giờ phát triển, anh cứ nghĩ mấy thứ ma quái đó làm gì" Thằng Bảy gãi đầu, nó cũng khù khờ nói lại: "Em cũng không tin, nhưng thấy người ta kể lại, em cũng thấy sợ lắm Mời các bạn đón đọc Quỷ Mộ của tác giả William Windless.
Thi Quan Kinh Niên
Thi Quan được định nghĩa chính là người dẫn thi bắt thi. Mà Kinh Niên lại là một thi quan quanh năm dẫn dắt theo bên mình một hành đầu cương thi: “Thi Ngũ gia” rất chi là  đẹp trai. Tiểu cô nương này tuy nhỏ tuổi, nhưng lại không đơn giản. Nửa đêm nửa hôm xua bùa có thể xua được “Cái xác sống” công tử nhà họ Lâm vào mồ khâm liệm, còn bắt gọn được một con Linh Xà hai đầu đã tu thành chánh quả trên Mai Lĩnh, nhiêu đó đã đủ làm mọi người phục sát đất chưa nào? Đã vậy cô bé Kinh Niên này còn lơ nga lơ ngơ, lên núi bất cẩn để quỷ nhập vào người, lúc tham ăn thì mắt đen sẽ xoay lúng liếng, còn giả bộ ra vẻ đáng thương, lảm nhảm tâm sự với Thi Ngũ gia hệt như người nhà mình, thậm chí còn cho cương thi mặc đồ lộng lẫy diêm dúa hơn cả bản thân, sau đó tất nhiên là hàng loạt chuyện kỳ quái xảy ra. Cương thi Thi Ngũ gia không có tâm, nhưng lại cho cô ấm áp kỳ lạ, đây là cái thế giới kỳ ôn gì thế? Chưa kể sau đó một đạo sĩ “Chỉ biết xua hồn đuổi quỷ, suốt ngày hò hét khẩu hiệu” bắt đầu lên sàn, đợi cho Thi quan Đạo sĩ đều dọn hết lên bàn tiệc, thì diễn biến lại ra thế nào đây? Chỉ là một câu chuyện thần bí, không kinh dị, chỉ mang màu sắc hài hước nhẹ nhàng, đừng sợ hãi, cứ nhảy vào mồ đi. *** Trên đời có đạo sĩ trừ yêu diệt ma, cũng có thi quan kiếm tiền nhờ dẫn xác, quản thi thể. Nói đơn giản, thi quan chính là một loại nghề nghiệp không được đàng hoàng cho lắm - kiếm tiền nhờ những tử thi biết đi, còn có tên gọi là cương thi. Mỗi thi quan khi "làm việc" đều phải có một hành đầu đi theo. Hành đầu chính là cương thi đã được thi quan hàng phục và có thể làm theo lệnh của chủ nhân. Trong câu chuyện này có cô nhóc tên Kinh Niên, một thi quan trẻ tuổi, dắt theo hành đầu gọi là Thi Ngũ gia. Kinh Niên bề ngoài nhanh nhẹn lại tinh quái, thường lấy vẻ đáng yêu để lừa người. Thi Ngũ gia cũng là hành đầu có một không hai - không những tuấn nhan đẹp đẽ mà còn có sức mạnh kinh người. Hai người tạo thành một cặp kì lạ, cùng nhau xông pha giang hồ, đi bắt thi độ hồn, giúp người tránh khỏi ma quỷ tà ác. Họ đến từ đâu, muốn làm gì, không một ai biết cả. Tuy nhiên chỉ có một điều ai cũng nhận ra được, đó là Thi Ngũ gia đối với Kinh Niên đã vượt qua cả tình cảm giữa hành đầu và thi quan bình thường. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ khi Kinh Niên nhận lời dẫn xác Lâm công tử ở thành nọ, trên đường tình cờ rơi vào vùng núi có âm khí dày đặc, bị ma nhập hồn. May thay giữa chừng xuất hiện tên đạo sĩ Gia Cát Thủ cứu giúp, từ đó hai người một thi cùng đồng hành. Cũng từ ấy trở đi, những sự việc kì lạ liên tiếp ập đến: Linh Xà hai đầu nuốt hồn người, tòa phế trạch có chiếc gương tạo ảo giác, khu rừng đầy xác sống... Trải qua bao phen suýt chết, Kinh Niên và Thi Ngũ gia gặp thêm những người mới - có bạn, có thù, có người quen cũ. Bí mật về thân thế của hai người dần dần được tác giả hé lộ qua những trang truyện. Kinh Niên vốn là ám vệ của hoàng thượng, luôn sống trong bóng tối. Lúc còn trẻ tuổi nông nổi, nàng lén lấy trộm một tấm gương trong chùa, vô tình phá bỏ phong ấn của cương thi Ngũ gia. Sau khi thoát khỏi cấm chế, cương thi điên cuồng giết người, không ai ngăn nổi. Kinh Niên liều mình dùng cấm thuật áp chế thành công Ngũ gia, nhưng lại bị dị biến, cơ thể vĩnh viễn không lớn lên, cũng không già đi. Bí mật ám vệ bại lộ, Kinh Niên bị đuổi khỏi hoàng cung, bèn trộm dẫn theo Thi Ngũ gia. Từ đó nàng và Ngũ gia cùng nhau phiêu bạt, tìm cách để giải phóng linh hồn Ngũ gia khỏi thân xác cương thi, để hồn ngài được thăng thiên. Mấy trăm năm trôi qua, vật đổi sao dời, trong một lần hoàng thượng tế linh, có một hành đầu đột nhiên nổi điên cắn phá. Kinh Niên tiện đường đi qua ném lên một lá bùa, lại thành công chế ngự được cục diện hỗn loạn. Hoàng thượng say mê thuật pháp, gặp được Kinh Niên liền biết là người tài không thể bỏ lỡ, một mực đòi nàng vào triều làm ngự quan, quản lí các ngự thi. Không thể làm trái thánh ý, Kinh Niên dắt theo Thi Ngũ gia vào cung. Nhưng mọi chuyện lại càng rối tung lên khi hoàng thượng tình cờ biết được Thi Ngũ gia chính là ngự thi năm xưa bị đánh cắp. Kinh Niên tiếp tục bỏ trốn một lần nữa, nào ngờ càng đi lại càng... trốn không nổi. Với tính cách thấy việc bất bình ra tay của Kinh Niên, hai người dần bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn của phái tà thuật. Lão hoàng thượng theo đuổi thuật trường sinh, rơi vào bẫy của ác ma Hình Thiên, lập đàn tế khắp nơi. Người chết nhiều như ngả rạ, âm khí dày đặc, yêu ma xuất hiện quấy phá. Giữa lúc hỗn loạn, linh hồn Hình Thiên xuất thế, nhưng hắn cần một cơ thể con người để nhập vào, mà Thi Ngũ gia lại là người thích hợp nhất. Hắn trăm phương nghìn kế muốn cướp Ngũ gia về tay, nhưng Kinh Niên cũng là một kẻ cứng đầu, nào chịu để yên cho ác ma hoành hành. Trải qua một trận tử chiến, kẻ chết, người bị thương. Kinh Niên cứu được thiên hạ khỏi ác ma Hình Thiên, nhưng những người bạn tốt bên nàng cũng phải hi sinh không ít. Câu chuyện kết thúc mở khi Kinh Niên và Thi Ngũ gia tiếp tục lên đường khám phá giang hồ, chờ tới ngày tìm được cách để hồn Ngũ gia được thăng thiên. "Thi cũng có tâm, nhưng thi không phải người, có tâm khó nói, không thể cưỡng cầu." Mặc dù là cương thi nhưng Ngũ gia vẫn có linh hồn, có cảm xúc, chỉ là thân thể cứng ngắc, không thể hoạt động như người bình thường. Trải qua nhiều năm bầu bạn cùng nhau, mối quan hệ giữa Kinh Niên và Ngũ gia đã trở nên đặc biệt. Câu chuyện này thú vị ở chỗ hai nhân vật chính rất... không bình thường. Nếu bạn tìm đến cuốn sách này vì tình yêu nam nữ thì xin lỗi, nó không thể đáp ứng được yêu cầu ấy. Tình cảm của Kinh Niên và Ngũ gia rất khó nói, vừa là yêu thương vừa có chút che chở, nương tựa lẫn nhau. Bên cạnh đó, còn có tình cảm giữa huynh đệ, giữa những người bạn cũng rất đáng trân trọng. Dù là người hay ma trong câu chuyện này thì cũng đều vướng phải một chữ "tình" mà vạn kiếp bất phục. Truyện thi quan kinh niên thực sự không dành cho những bạn yếu tâm lí, vì tuy không có những cảnh thót tim giật mình như xem phim ma nhưng phần lớn phân cảnh diễn ra trong... nghĩa địa, máu thịt bầy nhầy. Nhưng nếu bạn muốn tìm một chút gì đó thú vị để đổi gió khỏi những câu chuyện thông thường thì xin chúc mừng, bạn đến đúng địa chỉ rồi đó. Còn nếu bạn không thích thể loại kinh dị đầy máu me này có thể đọc truyện cô vợ đáng yêu của tổng tài,một câu truyện ngôn tình đang rất hot hiện nay   Mời các bạn đón đọc Thi Quan Kinh Niên của tác giả Thác Ẩn.
Tráo Huyết
Trên nền xi măng của sân chung cư, thi thể của một người phụ nữ đang nằm sõng xoài ở một tư thế gãy gập, máu sau đầu chảy ra lênh láng. Mọi người nhận ra đó là chị Matsumi Akoyama, năm nay 35 tuổi, sống ở khu nhà này. Không hiểu vì lí do gì chị ta nhảy lầu tự tử. Ở trên sân thượng tòa nhà, nơi người phụ nữ nhảy lầu tự vẫn, một sợi dây phơi quần áo bị đứt đang phất phơ trong gió. Cảnh sát đi lên tầng thượng để bảo vệ hiện trường. Lên tới nơi, cánh cửa sắt dẫn vào sân thượng đã bị cố định chặt bằng một sợi dây kẽm, chỉ có thể mở hé cửa chứ không thể ra được bên ngoài. Hai, ba viên cảnh sát cố sức đạp mạnh vào cánh cửa dẫn lên sân thượng, cánh cửa bật tung ra, trên sân thượng không có một bóng người. Họ căng bạt lên sàn sân thượng để bảo vệ chứng cứ, sợi dây phơi quần áo gần ngoài rìa nhất đã đứt. Trên sàn sân thượng chỉ chỏng chơ 1 chiếc điện thoại smartphone. "Nếu khóa cửa trong như thế này, đích thị là một vụ tự vẫn rồi." "Báo cáo sếp, tôi đã khảo sát xung quanh, không có lối thoát nào cả, chỉ có một đường lên duy nhất là cánh cửa sắt kia." "Thế là rõ rồi, đây chỉ là một vụ tự vẫn thôi.” Vụ án cứ như vậy dần rơi vào quên lãng, sau đó là những vụ giết người hàng loạt khác, nhưng cảnh sát không thể tra ra được bất cứ manh mối nào. Tên sát nhân bí ẩn luôn để lại bên xác nạn nhân một dòng kí hiệu rồi biến mất. Trong khi đó, một du học sinh tại nhật tên Minh vô tình được người bạn đã chết của mình cảnh báo về những vụ án này... *** Những tiếng mưa rơi rả rích vào ngày cuối tuần phá tan không gian vốn dĩ yên ắng và tịch mịch của khu rìa ngoại ô Komagome. Trên vỉa hè, từng tán ô xòe rộng, từ từ di chuyển rồi tản xuống các hầm đi bộ. Ở trên đường, những chiếc ô tô di chuyển chầm chậm dưới làn mưa. Trong sân của một khu chung cư nhỏ nằm sâu trong con đường nhỏ, bầu không khí ấy bị phá vỡ bởi một tiếng động rất lớn: "Rầm...." Đi kèm ngay sau đó là tiếng thét rất dài: "Á...á... có người chết..." của một người dân khu chung cư vừa đi bộ từ bãi đỗ xe ngang qua sân. Đám đông tụ lại rất nhanh. Trên nền xi măng của sân chung cư, thi thể của một người phụ nữ đang nằm sõng xoài ở một tư thế gãy gập, máu sau đầu chảy ra lênh láng. Người phụ nữ nằm ngửa trên nền đất, đôi mắt vẫn mở to chăm chăm khiến những người chứng kiến không khỏi kinh hãi. Mọi người nhận ra đó là chị Matsumi Akoyama, năm nay 35 tuổi, sống ở khu nhà này. Không hiểu vì lí do gì chị ta nhảy lầu tự tử. Chưa bao giờ ở khu nhà này có tiền lệ có người tự vẫn. Một lát sau, cảnh sát và xe cứu thương mới tới, giữ nguyên hiện trường để điều tra. Những vệt máu cứ loang dần ra trên nền sân bê tông như những đợt sóng gợn, chảy ri rỉ ra xung quanh. Một vệt máu đó lan xuống và chạm phải chân một người. Đó là Minh, năm nay 22 tuổi, sinh viên năm 3 của trường đại học Seikei, Tokyo, khoa Kinh tế. Cậu đang trên đường tới thăm anh họ của mình, trọ ở một khu nhà gần đây. Thấy có vụ tự vẫn, cậu tò mò bước vào xem. 3 năm đi du học, Minh đã chứng kiến rất nhiều những vụ tự vẫn trên đất nước Nhật Bản, chẳng ở đâu xa, mà ở ngày trong thành phố Tokyo này. Minh có hứng thú kì lạ với việc tìm hiểu nguyên nhân những con người này từ bỏ cuộc sống của chính mình, bởi vì cậu chẳng sao hiểu nổi một người lại có thể sẵn sàng gieo mình xuống đường ray tàu điện ngầm? Ở trên sân thượng tòa nhà, nơi người phụ nữ nhảy lầu tự vẫn, một sợi dây phơi quần áo bị đứt đang phất phơ trong gió. Cảnh sát đi lên tầng thượng để bảo vệ hiện trường. Lên tới nơi, cánh cửa sắt dẫn vào sân thượng đã bị cố định chặt bằng một sợi dây kẽm, chỉ có thể mở hé cửa chứ không thể ra được bên ngoài. Hai, ba viên cảnh sát cố sức đạp mạnh vào cánh cửa dẫn lên sân thượng, cánh cửa bật tung ra. Trên sân thượng không có một bóng người. Có vẻ như người phụ nữ đã nhảy xuống từ chỗ này. Một viên cảnh sát khác ngó đầu xuống phía dưới 9 tầng lầu, nơi đám đông vẫn xúm lại dưới mưa. Họ căng bạt lên sàn sân thượng để bảo vệ chứng cứ, Sợi dây phơi quần áo gần ngoài rìa nhất đã đứt. Trên sàn sân thượng chỉ chỏng chơ 1 chiếc điện thoại smartphone, đã được viên cảnh sát nhanh chóng cho vào túi nilon cất giữ. "Nếu khóa cửa trong như thế này, đích thị là một vụ tự vẫn rồi." Trưởng ban điều tra thốt lên. Một viên cảnh sát chạy về báo cáo: "Báo cáo sếp, tôi đã khảo sát xung quanh, không có lối thoát nào cả, chỉ có một đường lên duy nhất là cánh cửa sắt kia." "Thế là rõ rồi, đây chỉ là một vụ tự vẫn thôi, giờ tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ điều tra nguyên nhân của vụ tự sát này và bàn giao thi thể cho gia đình nạn nhân nhé." "Rõ, thưa sếp!" Mưa ngày một nặng hạt hơn như nhằm để che giấu một bí mật khủng khiếp nào đó. Một người đang lặng lẽ quan sát thi thể người phụ nữ được đặt vào trong bao, khiêng lên xe cứu thương chuẩn bị đưa đi mất. Lẫn trong đám đông, hắn ta thầm rồi quay lưng bỏ đi mất. Mời các bạn đón đọc Tráo Huyết của tác giả Thục Linh.
Làm Dâu Cõi Chết
Vào một năm cuối thế kỷ 19, giữa đêm mùa hè Mã Lai nóng nôi với những con thiêu thân lượn bời bời quanh ngọn đèn dầu lạc, một người cha đang nằm chiếc chõng rách nát đã bảo con gái rằng. Có một nhà giàu Hoa kiều cầu hôn, hỏi cưới cô về cho người con trai vừa chết của họ. Sau đó chính hồn ma cũng tự bắt tay vào công cuộc chinh phục. Đêm khuya y nhập mộng cô và hứa hẹn: Em sẽ có một hôn lễ trong mơ của các thiếu nữ. Sính lễ đầy đủ, đồ trang sức lộng lẫy, thậm chí cả mấn đội đầu bằng lông chim bói cá. Nhà ta sẽ đưa kiệu và dàn nhạc tới cho em. Chỉ có điều… Rượu giao bôi, em sẽ uống với bài vị thay vì ta. Làm lễ cùng em cũng không phải ta, mà là một con gà trống. Làm dâu cõi chết là cuộc chạy đuổi giữa ma quỷ và người sống, giữa cõi âm và trần gian. Nếu thoát, cô gái sẽ được hưởng đời yên ổn, với tình yêu cô hằng ấp ủ. Nếu không thoát, cô sẽ đứng vào vị trí cô dâu trước bàn thờ cưới ma, và sống một cuộc đời bệnh hoạn với linh hồn đến hút dương khí hằng đêm. Câu chuyện này cũng điểm xuyết một vài nét về Malaysia gần mà xa, quen mà lạ cuối thế kỷ 19, từ những món ăn đặc sắc, trang phục độc đáo đến tình trạng loay hoay tăm tối của một đất nước đang oằn mình vươn lên dưới ách cai trị của phương Tây. *** GIẢI THƯỞNG: -  Đề cử giải Carnegie Medal của mục Book of the Week trên trang Oprah.com -  Xuất hiện trên Indie Next List pick - danh sách các cuốn sách hay do hiệp hội các nhà bán sách tại Hoa Kỳ giới thiệu -  Có mặt trong tuyển tập những cuốn sách hay nhất của các tác giả mới xuất sắc trong quý III năm 2013 do trang Barnes & Noble bình chọn -  Đề cử giải thưởng cuốn sách hay nhất của thể loại Fantasy trên Goodreads - Nằm trong danh sách những cuốn Beach Read hay nhất của tạp trí Glamour Magazine năm 2013 - Được giới thiệu trên Good Housekeeping Magazine, The Bookseller Editor và Library Journal Barbara *** NHẬN XÉT ĐÁNH GIÁ TỪ BÁO CHÍ QUỐC TẾ "Phong cách viết rõ ràng và quyến rũ của Choo đã vẽ nên một hiện thực khác, cũng đủ hỉ nộ ái ố không khác gì cõi trần…." - Publishers Weekly "Làm dâu cõi chết bắt đầu như một cuốn tiểu thuyết lịch sử, nhưng lại là sự hòa trộn đầy hấp dẫn giữa các yếu tố giả tưởng, trinh thám và kinh dị. Nhưng điều khiến câu chuyện này trở nên lay động lòng người lại đến từ những nét đẹp văn hóa truyền thống của người dân gốc Hoa tại Malaya và những câu chuyện tình yêu mang trong mình đầy khao khát ước vọng, khiến độc giả không khỏi thở dài mơ mộng mỗi khi lật từng trang sách." - Oprah.com’s Book of the Week   "Đối với cả những người khao khát muốn khám phá thế giới ma quái và cả những kẻ rung động trái tim yêu đương, câu chuyện này đều thỏa mãn tất thảy. Chuyến hành trình của Li Lan, để khám phá thế giới bên kia, và để khám phá chính cõi lòng mình khiến chúng ta không thể phủ nhận Choo quả là một tác giả đa tài." - USA Today " Cuốn tiểu thuyết đầu tay hấp dẫn của Choo, giàu văn hóa truyền thống Trung Hoa, mang tính siêu thực và kịch tích… khiến người đọc say đắm và trầm trồ. Một cuốn tiểu thuyết ám ảnh." - Booklist *** Review Ngô Tà:   Làm Dâu Cõi Chết là một tác phẩm chỉ qua cái tên thôi thì độc giả đã phần nào đoán định được thể loại của nó: Ma Quái Kinh Dị nhưng thực chất đó chỉ là một sự lừa tình cực đỉnh của tác giả Yangsze Choo. Phải nói chính xác rằng, đây là truyện NGÔN TÌNH trá hình KINH DỊ pha TRINH THÁM bám tí PHIÊU LƯU phũ màu HUYỀN BÍ mà lại dạt dào LÃNG MẠN. Và đặc biệt ở chỗ, cái lãng mạn không quá sến súa như Ngôn Tình Trung Quốc mà nhẹ nhàng lay động trái tim của người đọc (tôi). Không chỉ đặc sắc ở mảng tình yêu mà tác phẩm này còn cho thấy sự khéo léo trong cách dẫn truyện cũng như chuyển tiếp từ kinh dị sang điều tra án rồi lại lồng ghép vào yêu đương đôi lứa một cách nhuần nhuyễn trơn tru. Tôi đọc truyện mà cứ ngỡ mình đang lướt đi trên đường cao tốc im ru và mượt như lụa (chú ý, cao tốc này là cao tốc của Singapore hay Malaysia nha chứ không phải cao tốc Việt Nam nhé). Nói tóm lại, với tôi đây là một tác phẩm hay, sau khi đọc để lại dư âm khó phai trong tâm khảm, cái dư âm đó một phần là nhờ những bất ngờ do tác giả đem lại còn một phần là do những mẩu đối thoại đầy thông minh và lém lỉnh của LiLan và Ear Lang. Điểm: 7 (sẽ được 7,5 nếu từ trang 165 trở về trước không quá miêu tả tỉ mĩ sa đà vào tiểu tiết cũng như tâm trạng hoài xuân tiết thu của một thiếu nữ Malaysia gốc Hoa vừa chớm yêu>>khiến tôi chán muốn chết>>tôi chán vì tôi đã biết phần nào về phong tục của người Trung Quốc, như truyền thuyết Ngưu Lang-Chức Nữ, ngày Lễ Thất Tịch, Lão Tử, Trang Chu Mộng Điệp…….. rồi. Nhưng đó chỉ là cá nhân tôi thôi còn trên bình diện chung thì cách tả chi tiết ấy hoàn toàn ok. Ai có thể đảm bảo một người Hồi Mã Lai hay một người đọc gốc Ấn Độ rảnh hơi đi nghiên cứu sâu sắc về phong tục tập quán hầm bà lằng của Trung Quốc cơ chứ). *** Review Lam Ngọc Điền Yên: Câu chuyện về một cô gái xinh đẹp lớn lên trong một gia tộc đã suy vi bỗng nhận được lời cầu hôn từ nhà giàu có nhất vùng. Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu đây không phải là minh hôn. Và càng tệ hơn, người cô thích không phải chồng mình mà lại là anh họ của anh ta. Anh họ này xuất hiện đúng kiểu soái ca: học thức, đẹp trai, tử tế, dịu dàng. Và thế là, tôi vừa đọc vừa cầu cho chúng nó không đến được với nhau. Gia tộc giàu có nào cũng mang trong lịch sử của nó những mảng tối tăm, thối nát và tàn nhẫn, nhất là thời phong kiến ngay cả tại khu vực tiếp xúc với văn hóa phương Tây như Malacca. (Giá tôi đọc quyển này sớm hơn vài năm thì khi đi Malake đã tới thăm vài địa điểm được nhắc tới trong sách). Nhà họ Lim bề ngoài đẹp đẽ nhưng hận thù dường như đã trở thành đặc sản của họ. Các mối quan hệ lằng nhằng chủ yếu mang tới từ việc năm thê bảy thiếp của đàn ông. Li Lan chỉ vì muốn được giải thoát khỏi sự ám quẻ của chồng tương lai mà vô tình khám phá ra một lô bí mật từ 3 đời trước của họ Lim. Rất nhiều oán hận xuất phát từ một nhân vật chả ai nghĩ đến – cô vợ thứ tư của ông nội cô. Qua cuộc phiêu lưu giữa cái sống và cái chết, cô biết thêm về gia đình mình. Li Lan liên tục phải đối mặt với nguy hiểm, phản bội và cái chết. Dĩ nhiên, chuyến hành trình không thể thiếu nam chính. Điểm hay nhất của tác phẩm này đó là tác giả đã dựng lên một thế giới người chết khá ổn, kết hợp giữa những truyền thuyết từ xa xưa của người Hoa và trí tưởng tượng cá nhân. Đồng bằng Người chết – nơi giống hệt dương thế, hủ tục đốt vàng mã, sử dụng hình nhân làm người hầu, sự phân hóa giai cấp và hối hộ luôn có ở bất kỳ đâu. Tác giả cũng không thổi phồng nam chính lên mức khua tay một phát là ma quỷ biến sạch để bảo vệ nữ chính lông tóc vô thương. Nữ chính còn trẻ, hồn nhiên nhưng không ngu ngốc, rất chân thật với suy nghĩ và cảm xúc cá nhân mà không ích kỷ. Cả nam chính lẫn nữ chính đều phải trả giá và đánh đổi cho các hành động và lựa chọn của mình. 1/4 truyện đề cập đến văn hóa bản địa, tuy hay nhưng không mới mẻ với tôi. Chấm điểm: 7. Trừ 1 điểm cái bìa + 1 điểm cho ý tưởng lạ về thế giới trung gian. Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Cõi Chết của tác giả Yangsze Choo.