Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Nàng thề, nếu biết hắn là Hoàng đế, thì cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám tranh nhà xí với hắn, còn suýt nữa đạp một cước cho hắn đâm thẳng đầu xuống hố xí, cuối cùng là suy bại đến mức phải đứng đây quét lá rơi! Nàng, là một sát thủ hàng đầu trong mắt chỉ có tiền, tính cách quái dị khiến người ta nhìn mà than thở… Khi không nhắc đến tiền, nàng là một Tu La khát máu, bình tĩnh, thông minh, giết người không chớp mắt! Khi nhắc đến tiền, nàng nháy mắt biến thành một cô nàng ngốc nghếch, động kinh, hung dữ, điên khùng. Mẹ ơi! Ai bảo sau khi xuyên qua, sát thủ vẫn có thể cố chấp, ngang bướng? Đối mặt với vị Hoàng đế nắm trong tay thiên quân vạn mã, ai dám cố chấp, ngang bướng thì làm ta xem nào, xem bị bắn thành con nhím có thích không? Thôi, thôi, ta phải giấu kín thực lực, chỉ cầu được thanh nhàn. Có điều, muốn thanh nhàn cũng đâu dễ như vậy. Ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với mấy vị chủ nhân; ngày nào cũng bị người ta châm biếm, mỉa mai tới mỉa mai lui; còn phải cầm chổi quét tới quét lui! F**k! Bà đây — nhịn!!! Vậy mà một chút bổng lộc khi nàng làm cung nữ cũng bị khấu trừ hết… — Bà nó chứ! Bà đây liều mạng với các ngươi! *** [Trọng điểm]: Nữ cường động kinh, là sát thủ ngoài lạnh lùng khát máu, còn rất rất tham tiền! [P/s]: Nam chính tuyệt đối, tuyệt đối sạch sẽ! *** [Phần thông minh đấu nam cặn bã] “Ngày đó, khi ta tới sân bay, đăng ký xong…” cô nàng nào đó đang kể lại chuyện kiếp trước của mình với tiểu cung nữ. “To gan!” Một tiếng quát khí phách vang lên: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà cũng muốn soán vị đăng cơ! Trẫm nhất định phải diệt cả nhà ngươi!” Hắn thật sự muốn xem một chút, xem nữ nhân này có bản lĩnh gì! Nàng quay đầu, là Hoàng thượng! Cô nàng nào đó khó khăn nuốt nước miệng: “Cái đó, Hoàng thượng, ý nô tỳ là… là…” Là cái quái gì chứ! Đột nhiên, có một con gà rừng chạy từ ngự thiện phòng ra, cô nàng nào đó cũng phi ba bước thành hai, bắt con gà kia lại, thở phào một hơi rồi dẫm lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ nói dẫm lên con gà này ạ!  … (*) Ở đây các bạn í chơi từ đồng âm. Từ ‘đăng ký’, với từ ‘đăng cơ’ và từ ‘dẫm lên gà’ ở cuối cùng có cùng một cách đọc là [dengji]. *** [Phần nam chính phúc hắc] Cô nàng nào đó ngắm nhìn nam tử tuyệt sắc bên cạnh, buồn chán muốn chết mở miệng hỏi: “Không biết anh đẹp trai được bao nhiêu xuân xanh rồi?” Nhắm mắt, không đáp. Vẫn không ngừng cố gắng: “Không biết chiều cao của mỹ nam là bao nhiêu?” Đôi môi mỏng hơi nhúc nhích, vẫn không nói. “Ta nói này, cái tính cách lạnh nhạt này của ngài, có phải là có người đến cướp đoạt, thì ngài cũng sẽ trực tiếp giao tiền ra không?” Cô nàng nào đó đen mặt phun phì phì. Nhưng thật ngoài dự tính, hắn lại mở miệng: “Còn phải xem là ai đã.” Cô nàng nào đó vội vàng đưa đầu tới trước mặt hắn: “Nếu là ta thì sao?” Ôi chao, có phải nàng sắp phát tài không? “Ta tình nguyện hiến sắc…” “Mẹ nó, buông ra, buông ra! Bà đây chỉ cướp tiền, không cướp sắc! Buông ra! Tên khốn lòng dạ hiểm độc này…” *** [Phần tự sướng vô hạn của tác giả]  Trong chính văn tuyệt đối sẽ còn hài hước hơn văn án rất rất rất nhiều. Tác phẩm này đề cập đến những vấn đề khôi hài đến mức động kinh, đề cập đến yêu hận tình thù, soán ngôi đoạt vị… thích hợp với khẩu vị của các loại độc giả. *** REVIEW TRUYỆN TIỀN CỦA BẢN CUNG! HOÀNG THƯỢNG, CÚT! CỦA TÁC GIẢ MÊ HOẶC GIANG SƠN – YÊU NGHIỆT MÊ TIỀN VÀ BƯỚC NGOẶT TRONG CUỘC ĐỜI. Là một độc giả tích cực của dòng truyện ngôn tình chắc chắn chúng ta không thể không biết đến một thể loại truyện rất rất quen thuộc này, đó là xuyên không. Xuyên không từ lâu đã trở thành thể loại truyện rất đỗi quen thuộc đối với những độc giả hâm mộ và yêu mến dòng truyện ngôn tình. Xuyên không vẫn luôn được đông đảo bạn trẻ yêu thích và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt khi những tác phẩm xuyên không hấp dẫn ra đời ngày càng nhiều. Tại sao mọi người lại đón nhận nó tích cực và cuồng nhiệt như thế? Bởi vì xuyên không mang những đặc điểm rất riêng biệt, đặc sắc, mà những thể loại truyện khác không có. Đọc truyện xuyên không nữ cường này, độc giả sẽ rất dễ dàng bắt gặp những tình huống truyện bất ngờ, những tình tiết gay cấn hấp dẫn, một số chi tiết khoa học chưa thể lí giải hay một số chi tiết hơi phi logic. Nhân vật chính trong truyện xuyên không thường là những người ở hiện tại, cuộc sống gặp một vài biến cố, và họ xuyên không đến quá khứ hoặc tương lai. Tại đây nhân vật tự mình bắt đầu một cuộc sống mới, cú sốc về thời gian và không gian thường dẫn đến những tình huống truyện dở khóc dở cười. Xuyên không mang đến cho chúng ta những tiếng cười thú vị và những giây phút lặng im suy ngẫm. Điều đặc biệt độc đáo chỉ có ở thể loại này chính là những mối tình tiền kiếp của nhân vật truyện, đó là một trong những minh chứng cho cái gọi là duyên tiền định. Dù giữa hai người có gặp trắc trở về thời gian và không gian nhưng bằng chính tình yêu chân thành và mọi nỗ lực, cuối cùng họ cũng về được bên nhau. Thể loại xuyên không như một bông hoa rực rỡ giữa khu vườn ngôn tình, nó đưa chúng ta đến với một thế giới truyện khác biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài. Ở đó ta có thể hòa chung dòng cảm xúc và suy nghĩ với nhân vật, cùng nhân vật chính trải nghiệm những điều mới mẻ. Là một fan của thể loại xuyên không các bạn đừng bỏ qua tác phẩm siêu hay Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Nha. Tiền Của Bản Cung Hoàng Thượng Cút - Review truyện Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn - Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. tiền của bản cung hoàng thượng cút là một tác phẩm truyện xuyên không hấp dẫn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn. Truyện bắt đầu với bối cảnh một trường đua ngựa ở Tây Ban Nha đang sôi động với các cuộc đua, hôm nay là ngày đua chung kết của các tay đua những chú ngựa đua đã gần đến đít người đang giữ vị trí nhất bảng là tay đua của Tây Ban Nha đã ba năm liền đoạt giải quán quân mọi người đều hồi hộp kết quả bỗng một tiếng bằng chói tai vang lên khiến bầy ngựa hoảng sợ chạy toán loạn, một tiếng bằng tiếp theo bắng trúng vào đối tượng là tay đua Tây Ban Nha khán giả chạy hỗn loạn sát thủ muốn bỏ chạy cũng khá khó khi mà cảnh sát đã nhập cuộc trấn an và khám xét từng người lần này quả thực sát thủ muốn chạy cũng khó. Nhờ vào nhan sắc và khả năng ve vãn đàn ông của cô mà có thể thoát khỏi điều nực cười nhất là người giúp cô thoát lại chính là cảnh sát. Yêu Nghiệt là nickname khá hot trong giới sát thủ tất cả nhiệm vụ đều được giải quyết gọn gàng và sạch sẽ. Trở về nhà với tâm trạng vô cùng bất an khi tự cảm giác rằng mình ngủ tối nay sẽ không tỉnh dậy nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy với khung cảnh toàn là cổ xưa vô cùng hoang mang và sau thời gian chạy loạn trong cung cô phát hiện mình đã xuyên không thật rồi. Thân phận của Yêu Nghiệt ở nơi xa xưa kia là một ả nô tì trong cung. Ôi thật là đau khổ vì cái thân phận này. Nói như thế nào đây khi duyên của nàng ở đời này lại được kết dây tơ hồng cùng hoàng thượng. Trong một lần di phục xuất tuần trở về hoàng cung, do chưa thay lại xiêm y Hoàng thượng thì đã vào nhà xí gần hoa viên để đi. Xui xẻo cho cô khi gặp phải cảnh cả hai cùng giành nhà xí. Cô cứ nghĩ hoàng thượng là tiểu thái giám trong cung nên không kiên nể mà tranh giành. Yêu Nghiệt đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng hoàng thượng. Tìm hiểu và biết được nàng là người rất ham tiền. Hoàng thượng giả dạng người hầu trong cung để tiếp cận nàng. Cho nàng tiền mỗi khi muốn đi nhà xí nơi nàng làm việc. Thời gian trôi qua cả hai trao đổi nhiều hơn dần dần nảy sinh tình cảm nhớ nhung khi xa nhau. Bí mật không thể che dấu mãi khi nàng tham gia đoàn phục vụ yến tiệc chiêu đãi sứ giả và có thể tận mắt nhìn ngắm dung nhan hoàng thượng, nàng càng không khỏi hoảng hốt vì đó không phải là tên tiểu thái giám hay đi nhờ nhà xí sao. Từ đó nàng đã được hoàng thượng sắc phong làm quý phi và sủng hạnh nàng nhưng nơi thâm cung luôn đầy rẫy nguy hiểm như những gì nàng nhìn thấy trong phim. Yêu Nghiệt phải đối phó sự hãm hại của các quý phí khác. Sự mệt mỏi và sống trong lo sợ đã khiến Yêu Nghiệt quyết định rời xa chàng dù thật là Hoàng Thượng rất giàu có. Hoàng thượng sẽ làm gì để níu giữ lại nàng. Truyện này đối với mình đặc biệt hấp dẫn và cuốn hút. Ngay từ nhan đề là đã thấy đặc biệt, khiến các độc giả muốn bấm vào xem ngay rồi. Và nội dung truyện thì cũng tuyệt luôn. Tình tiết truyện rất lôi cuốn, truyện cũng không quá phi logic khi nói về những khoản xuyên không như một số truyện khác cùng thể loại. Cách xây dựng hình tượng nhân vật độc đáo làm đọc là nhớ luôn. Ngoài ra còn có mấy đoạn siêu hài nữa. Nói chung là truyện rất hay. Review bởi Hạ Vy.   Mời các bạn đón đọc Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Tô Áng
Văn án: “Rất nhiều người nói, bàn tay hội họa tài hoa Lan công tử có phong thái chi lan ngọc thụ hiếm có khó tìm, chỉ tiếc là hơi keo kiệt. Cũng có rất nhiều người nói, trong các quan lớn triều đình, Liên đại nhân tuổi trẻ tài cao, dung mạo sáng sủa nhất thiên hạ, chỉ tiếc là keo kiệt lắm. Chỉ có Phương Uyển Chi biết, hai nam nhân keo kiệt đến tận xương này thực ra là cùng một người. Cha của Phương Uyển Chi nói: "Con phải lôi kéo được hắn, chúng ta sau này có phát đạt được không đều tùy vào con cả." Nàng nhìn người đứng cách đó không xa, tay cầm sợi dây đang quan sát con mèo vô cùng chăm chú, tự nhiên lại thấy áp lực trên đầu mình không phải nặng vừa đâu.” ------------ Nữ chủ trong truyện này đúng là số con rệp, có chút sắc đẹp thì bị cha già tham tiền dẫn vào cung, định để cho lão hoàng đế già lụ khụ nạp làm phi tử. Thật may nàng tương kế tựu kế, giữa đám quý tộc thả một cái rắm, thành công huỷ hoại hình ảnh tài nữ. Ngày ngày, nàng diễn trò một nháo hai khóc ba thắt cổ, giả bộ đau thương không thiết sống, quay mặt đi là ung dung trốn trong phòng không lo bị ép gả. Cha già lo lắng, dùng hết tiền bạc đem nàng đến cầu Lan Khanh công tử vẽ cho một bức tranh chân dung. Người người đều nói rằng, có tranh của Lan Khanh công tử vẽ cho, dù là heo nái cũng có thể tìm được chồng. Thế là Phương Uyển Chi ngày ngày phải vác thân đến căn nhà rách của Lan Khanh, chờ chàng ta vẽ xong một bức mĩ nhân đồ đẹp xuất sắc. Lan Khanh chính là nam chủ của truyện, nhưng tính cách lại có vẻ hơi khác người. Nhà giàu nứt đố đổ vách, vẽ một bức tranh đã đủ ăn cả đời, nhưng chàng ta lại chọn nơi ở là một cái viện rách nát, ghế không có mà ngồi. Thực ra, Lan Khanh cũng chỉ là nghệ danh, thân phận thực sự của chàng ta là Liên thượng thư Liên Dụ – nổi tiếng mồm mép nhanh nhạy, vô sỉ bỉ ổi, không chuyện gì không thể làm, lại keo kiệt có tiếng. Liên thượng thư đối đầu tài nữ nhà giàu, cuộc chiến tưởng như không cân sức này ai sẽ giành phần thắng? Phương tiểu thư nói cực kì nhiều, từ chuyện đầu xóm đến cuối ngõ, chuyện lông gà vỏ tỏi đến con mèo con chó. Liên thượng thư lại yêu thích sự yên tĩnh. Vì vậy mỗi buổi gặp nhau của hai người lại chìm trong không khí kì quái khi một người cứ nói còn một thì cứ ngồi như tượng gỗ. Rốt cuộc, Liên thượng thư cũng bị cái miệng của Phương tiểu thư thuần hoá, một ngày không nghe nàng tám chuyện sẽ thấy bứt rứt khó chịu. 1-0 nghiêng về Phương tiểu thư. Liên đại nhân nổi tiếng keo kiệt, trong nhà đồ đạc sang trọng không thiếu, nhưng chỉ chàng ta mới được sử dụng. Còn khách hàng hả… “Trà một lượng bạc một chén, năm lượng một bình. Ghế hoa mai, ba lượng ngồi một canh giờ.” Thậm chí, Liên đại nhân giữa trời hè nóng bức còn đốt lò sưởi trong phòng, cốt để bán cho Phương tiểu thư ba mươi lượng một khối băng làm mát. 1-1 cho Liên thượng thư “vắt cổ chày ra nước”. Chuyện tình như chó với mèo của Liên Dụ và Phương Uyển Chi chẳng biết từ bao giờ đã nảy sinh. Liên đại nhân không gặp Phương tiểu thư là thấy nhớ, còn hôn trộm nàng rồi xấu hổ tặng quà “đền bù”, khiến Phương Uyển Chi được phen hết hồn khi ông thần keo kiệt lại chi tiền mạnh tay đến thế. Còn Phương tiểu thư đôi khi thất thần ngắm Lan Khanh công tử đến ngẩn người. Nhưng rồi cha nàng phát hiện ra thân phận thật của Lan Khanh, mọi việc bắt đầu thay đổi. Cha Phương Uyển Chi muốn dựa vào nàng để lấy lòng Liên thượng thư, vì vậy Phương tiểu thư lắm miệng điêu ngoa đột ngột biến thành một thiếu nữ nhà giàu chỉ biết nịnh nọt lấy lòng trước mặt Liên Dụ, khiến chàng tức giận mà không biết phải làm gì, bỏ không được giữ không xong. Nhưng thật may là sau này nam chính đã anh dũng đạp bằng mọi việc, khiến Phương lão gia ngậm ngùi gả con gái qua, lại cưng chiều Phương tiểu thư hết nước hết cái. Cả hai nhân vật chính trong cuốn truyện này đều không hoàn hảo, lại có cái gì đó rất “thật”. Phương Uyển Chi phận nữ nhi, luôn phải nghe theo lời cha, dù cho ông ta có bội bạc với mẹ mình. Nàng tuy ngoài mặt là một tiểu thư hiền dịu, nhưng sâu trong thâm tâm lại ẩn giấu tính khí bạo lực và cứng đầu, có ước mơ lớn lao là kiếm một người chồng chỉ có duy nhất mình mình trong tim. Liên Dụ là một người tốt, nhưng cái tốt ấy lại được chàng giấu trong vẻ bất cần và vô sỉ. Chàng quan tâm Phương Uyển Chi, nhưng lại không biết cách thể hiện, khiến nàng hiểu nhầm biết bao lần. Chàng cũng là một con người cô độc và bất hạnh, vì không có được tình cảm gia đình như những người bình thường khác. Chỉ khi gặp được Phương Uyển Chi, chàng mới học được cách mỉm cười, trò chuyện với mọi người, không còn cô đơn. Cả hai nhân vật là hai mảnh ghép đầy khuyết điểm, chỉ khi chập lại với nhau mới trở nên hoàn hảo. Và cái kết truyện HE hường phấn ngọt ngào đảm bảo sẽ đốn ngã tim bạn trong vòng một nốt nhạc. Trích đoạn: Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha. Có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế. Liên Dụ ngẩn người một lúc, sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt: “Nàng mang dao tới làm gì? ” “Ngài lăn ra đây cho ta.” Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn chém hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới. Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu. Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng. Hai người chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau súng cướp cò, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng. Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ. “Phát bổng lộc rồi sao?” Liên Dụ mơ màng gật đầu. “Phát khi nào? ” “Trưa hôm qua.” Phương Uyển Chi nhướn mi: “Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?” Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả.” “Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, hôm nay ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cục ngài có thích ta không?” Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong. Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này. “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.” Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề dao động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi. Mời các bạn đón đọc Thượng Thư Đại Nhân, Biến! của tác giả Tô Áng.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.