Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Tu Tâm, trời sinh phật tâm, thiên tài võ thuật, ánh sáng hi vọng của phật môn. Không ngờ lại bị người ta tìm đến cửa, nói cậu là thiếu gia xuất thân hào môn bị ôm sai! Lão hòa thượng bấm ngón tay tính toán, nói trần duyên của cậu chưa dứt lập tức đem cậu đuổi ra sơn môn. Tiểu hòa thượng: Phương trượng, Phật Tử đã xuống núi ba tháng! Lão hòa thượng: Nó đã lĩnh ngộ được buồn vui nhân gian, phật pháp ảo diệu, dự định về núi? Tiểu hòa thượng: Không có, Phật Tử bị đạo diễn bắt cóc làm đại minh tinh, còn nói không có ý định quay về phật môn! Lão hòa thượng: Cái gì! Ta ffffu......lạy phật! *Người ta nói rằng duyên số chưa hết, nhưng sau khi Tu Tâm trở về Sở gia, lại phát hiện Sở gia tựa hồ không cần mình. Sở gia tìm tới Tu Tâm vì phát hiện ôm sai thiếu gia, sau đó cầu đem Tu Tâm tìm về. Ngày đầu tiên Tu Tâm đến Sở gia, Người huynh trầm mặt đối với cậu nói: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Trong bữa tiệc chúc mừng Tu Tâm trở lại Sở gia, cha mẹ ruột của cậu sợ Sở Ý mất mát, thương tâm nên đã đưa Sở Ý đi cùng. 3 Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Tu Tâm người rõ ràng là nhân vật chính của bữa tiệc nhưng lại không được quan tâm, trong lòng họ ngoài mặt thì lơ là, không nói gì. Nhưng sau lưng lại có rất nhiều lời bàn tán. "Đến cùng ruột thịt còn không bằng người chính mình nuôi, đứa nhỏ mình sinh ra hay là đứa nhỏ nuôi dưỡng bên người vẫn thân thiết hơn." "Một người tốt nghiệp danh giáo, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa, có ngàn vạn người hâm mộ. Còn người kia chỉ là một đứa lớn lên trong một ngôi chùa đổ nát, từ nhỏ không được đọc sách, rời Sở gia chỉ có thể trở thành đồ nhà quê suốt ngày chỉ biết làm ruộng. Ngay cả kẻ ngu cũng biết chọn ai! " Tu Tâm nghe được những lời bàn tán này cũng không để trong lòng, chỉ đợi đến khi tàn tiệc tìm Sở gia phụ mẫu để từ biệt: "Tôi đã sớm quy y phật môn, về Sở gia một lần chỉ để tính lại trần duyên." *Nhưng trần duyên nào có dễ dàng như vậy. Tu Tâm một khi đã nhập thế, vốn định kiếm tiền mua vé máy bay trở về núi. Nhưng cậu lại vô ý bạo hồng. Thông báo liên tục gửi đến hộp thư của cậu, mấy ngàn vạn fans kêu gào, khóc lóc từ chối cậu xuất gia. Sau khi Tu Tâm rời khỏi Sở gia, người Sở gia hoàn toàn tỉnh ngộ bắt đầu cảm thấy hối hận. Cổ phần, biệt thự, xe hơi sang trọng đều dâng lên cho cậu, chỉ mong lấy Tu Tâm có thể trở lại Sở gia. Tu Tâm khổ tu hai mươi năm, phật tâm kiên định, nhưng ngoài fans và Sở gia, vẫn có một người ngăn cản Tu Tâm trở lại Phật môn -- Hắn mang một thân mùi rượu, khàn giọng hỏi: "Tiểu hòa thượng, em đừng quay về núi có được không? Em muốn độ thế nhân, nhưng vì sao lại không đến độ tôi?" 1. Về bộ truyện này, truyện chỉ đọc để giải trí, không cần suy nghĩ quá phức tạp. 2. Tác giả viết truyện chỉ nhằm mục đích viết blog và giải trí cho khán giả, nếu không hài lòng có thể bỏ qua. 3. Nhân vật chính của truyện này không hoàn hảo Tag: Vả mặt, giới giải trí, hào môn thế gia Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Tu Tâm (Sở Thần), Kinh Huy. Giới thiệu bằng một câu: Hào môn thiếu gia chân chính cũng bị bắt cóc! Mục đích: Tu dưỡng tâm trí của chính mình *** "Đó có phải là thiếu gia thật của nhà họ Sở bị ôm sai không?" "Tôi không nhìn rõ dáng vẻ cậu ta ra sao, sao cậu ta cứ luôn trốn tránh mọi người vậy?" "Có lẽ do cậu ta nhận ra mình không ra gì? Nghe nói cậu ta bị nhà kia ôm sai, không cha không mẹ. Sau khi ông già kia mất, cậu ta lập tức được hòa thượng trong chùa miếu đổ nát nhận nuôi, một cuốn sách cũng chưa từng đọc qua. " ...... Kể từ khi Tu Tâm bước vào yến tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh cậu không ngừng bàn tán sôi nổi, nhưng Tu Tâm cũng không thèm để ý, thân là nhân vật chính của yến tiệc, cậu lại ở trong một góc hẻo lánh ăn đồ ngọt. Ngược lại là cha mẹ ruột của cậu và đứa em trai tiện nghi kia giống như hồ điệp hút mật, ở yến hội không ngừng bận rộn. Hồ điệp mỹ lệ lại hấp dẫn người xem, ở yến tiệc ai mà không muốn cùng Sở gia tạo mối quan hệ tốt chứ, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến yến tiệc Sở gia này. Một số người muốn cùng Sở gia thắt chặt quan hệ, thừa cơ đi đến bên người chủ trì yến tiệc, nhã nhặn cười nói: "Ngài Sở, phu nhân Sở chào ngài, lần đầu gặp mặt, tôi là Cao Quang." Được gọi là ngài Sở - Sở Quốc Hùng khách sáo cùng gã nói chuyện: "Ngài Cao, tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Cao Quang một bên xấu hổ từ chối, một bên suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm từ Sở Quốc Hùng. Ánh mắt gã rơi vào người thiếu niên ngoan ngoãn đi theo vợ chồng Sở gia, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, dáng vẻ trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng chỉ là học sinh cấp ba. "Vị này là tiểu thiếu gia đúng chứ, nhìn qua trông thật thông minh lanh lợi, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Cao Quang khen ngợi xong, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của vợ chồng Sở Quốc Hùng lập tức biết gã đã nịnh hót đúng, mới tiếp tục nói: "Chúc mừng ngài Sở và phu nhân Sở mất mà tìm lại được con trai yêu quý của mình, quả nhiên gen của ngài Sở với phu nhân Sở rất vượt trội mới có thể sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy, cho dù đã bị thất lạc bên ngoài......" Cao Quang tinh mắt nhận thấy sắc mặt của ba người trước mặt chợt trầm xuống, không biết có phải do mình đã nói sai không, kịp thời dừng lại. Nhưng đã quá muộn, đã có rất nhiều lời chế giễu xung quanh gã. Lời nói của gã đã trở thành một "điểm nhấn" thực sự của buổi yến tiệc. Mặc dù Sở Quốc Hùng cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn rất ngại làm mất thể diện người ta, ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cao Quang giải thích: "Nó không phải con trai ruột của tôi, mà là con nuôi tên Sở Ý. Nó được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ so với con ruột còn thân hơn. Vẫn rất yêu quý." Lần này đến lượt Cao Quang trầm mặc, người đi theo Sở Quốc Hùng chẳng phải là đứa trẻ nhà họ Sở vừa tìm được sao? Hôm nay không phải là yến tiệc được tổ chức để mừng tiểu thiếu gia bị ôm sai hai mươi mấy năm trở về sao? Còn thiếu gia thực sự của nhà họ Sở đâu? Đúng lúc này, Mã Bội Vân gọi Tu Tâm đến làm dịu bầu không khí: "Sở Thần, lại đây." Tu Tâm đang vui vẻ ăn đồ ngọt, nhất thời vẫn chưa nhận ra cái tên Sở Thần là tên mình, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt mẹ Sở trở nên hơi miễn cưỡng, cậu mới phản ứng được tên Sở Thần là tên hôm qua cha mẹ Sở đặt cho cậu. Cậu khẽ thở dài, biết mình cuối cùng khó có được thanh tịnh. Tu Tâm nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bát đĩa và dao trên tay sang một bên, lau khóe miệng, bước ra khỏi góc tối dưới ánh đèn trần lộng lẫy đi về phía nhà họ Sở. Khi cậu vừa bước ra khỏi bóng tối, trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng thở dốc, lúc này nhiều người mới nhìn thấy dung mạo của cậu. Chỉ thấy gương mặt Tu Tâm mang đường cong mềm mại, ngũ quan lại có vẻ thâm thúy. Mà rõ ràng nhất là đôi mắt đào hoa, chân mày có độ cong xinh đẹp tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi càng giống đường nét của họa sĩ phác họa nên. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy giữa trán cậu có một nốt ruồi son, hấp dẫn ánh mắt người xem không cách nào dời đi được. Dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí giới giải trí nơi được coi là nơi quy tụ nhiều mỹ nhân nhất cũng khó được người đẹp như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cậu lại không rực rỡ như hoa mà lại ôn nhuận như ngọc, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ. Trước giờ Cao Quang cảm thấy dáng dấp Sở Ý đúng thật không tệ, không thua gì những "tiểu thịt tươi" mà con gái gã thích. Nhưng khi Tu Tâm dần đến gần, Sở Ý trông thật ảm đạm, không có cách nào so sánh được. Ai cũng không ngờ vị thiếu gia bị ôm nhầm nhà họ Sở lại lớn lên như vậy. Nói về điều này, ai có thể tin được cậu là một kẻ quê mùa chưa từng đọc qua một cuốn sách? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tu Tâm, không ai để ý Sở Ý lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Cao Quang thấy cũng ngây ngốc, cho đến khi Tu Tâm nhìn gã nói: "Ngài Cao, xin chào." "Xin chào, xin chào." Cao Quang hoàn hồn lại. Mã Bội Vân vội vàng giới thiệu: "Đây mới là đứa con trai của tôi bị ôm nhầm, Sở Thần." Cao Quang tỏ vẻ đã hiểu, nói mình khi nãy thật lỗ mãng liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, gã cũng cảm thấy mình có chút oan, không phải gã không sáng suốt, mà gã lại không ngờ trong mắt cha mẹ Sở việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ quan trọng hơn so với việc nuôi dạy đứa con ruột của mình. Gã đã đoán ra được lý do vì sao cha mẹ Sở lại đưa Sở Ý đi cùng. Chỉ sợ muốn mượn chuyện này để nói cho tất cả vị khách trong yến tiệc biết, dù cho Sở Ý không phải con ruột của họ, cũng vẫn là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, không thể bị người khác ức hiếp. Sau khi nghĩ lại, Cao Quang và một số khách mời không khỏi ngậm ngùi nhìn Tu Tâm, cậu rõ ràng là con ruột của họ, nhưng vì không bầu bạn cùng họ suốt 20 năm nên không thể sánh bằng con nuôi. Đến cùng thì người được sinh còn không bằng người được nuôi dưỡng a. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của Cao Quang, Tu Tâm sững sờ một lúc, nhưng cậu không có cảm giác gì, cậu chỉ mỉm cười, điều này làm cho phòng tiệc trở nên sáng sủa hơn. Một trong những người phục vụ đang bưng rượu không biết có phải bị nụ cười của cậu làm cho chói mắt không mà chân đột nhiên khụy xuống, toàn bộ ly rượu trên khay đều đổ lên người Tu Tâm. Lúc đầu Tu Tâm có thể trực tiếp tránh thoát, nhưng lại lo lắng ba người cha mẹ Sở và Cao Quang ở gần đó, vì vậy cậu tiến lên một bước dừng lại trước mặt những người kia. Tay mắt lanh lẹ đem ly rượu cùng đĩa một lần nữa vững vàng nâng ở trên tay. Chỉ là cái ly được bảo toàn, nhưng toàn bộ rượu trong ly đều bị đổ lên người Tu Tâm, một ít làm ảnh hưởng đến Sở Ý bên cạnh. Sở Ý hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, khiến cho khí chất của cậu ta trở nên tao nhã, tinh anh, nhưng hiện tại màu trắng này đã bị ô nhiễm. Mã Bội Vân thấy vậy vô thức kêu lên: "Cục cưng, con không sao chứ?" Sau đó bà lập tức bao che khuyết điểm mắng người phục vụ đang bị đau chân: "Anh đi bộ kiểu gì đấy? Ly rượu cũng không cầm được, gọi quản lý của anh ra đây!" Người phục vụ sợ tới mức tái mặt, gọi quản lý đến mắng anh còn tốt, chỉ sợ muốn anh bồi thường quần áo trên người của Sở Ý, điều này anh không bồi thường nổi! Nhưng Mã Bội Vân nhất quyết không chịu, thề sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trai quý giá của mình. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Sở phu nhân" rõ ràng, bà mới quay đầu lại nhìn thấy Tu Tâm. Sau đó Mã Bội Vân mới phát hiện vết bẩn trên người của Tu Tâm, phần lớn rượu vừa rồi đều được đổ lên người của cậu, nhưng bà lại không để ý. Bà nhất thời có chút luống cuống. Tu Tâm vòng qua người bà đem nhân viên phục vụ đang đau chân đỡ dậy nói: "Không sao chứ? Anh đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, nhân tiện kêu người gọi quản lý đến một chút, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào. Yên tâm, khách sạn có mua bảo hiểm, sẽ không bắt anh bồi thường." Cao Quang có chút ngạc nhiên nhìn Tu Tâm, người bình thường sẽ không biết khách sạn có bảo hiểm. Tu Tâm lại giống như thường xuyên lui đến một khách sạn cao cấp, không giống như một người nông dân quê mùa... Nhìn một chút, Cao Quang đột nhiên cảm thấy Tu Tâm có chút hiền hòa, giống một người...... Nhưng gã rất mau đem khả năng này vứt ra khỏi đầu dù sao gã có suy đoán thế nào người kia cũng không thể là thiếu gia nhà họ Sở. Có thể những người ưa nhìn đều giống nhau. Đối mặt với một Tu Tâm xinh đẹp dịu dàng như vậy, người phục vụ chỉ nhận lấy khay rượu trên tay Tu Tâm rồi khập khiễng rời đi. Tu Tâm mới xoay người đối mặt với Mã Bội Vân nói: "Sở phu nhân, tôi đi phòng tắm một lúc." Nói xong không đợi bà đáp lại, Tu Tâm xoay người đi vào phòng tắm. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà phòng tắm khách sạn có thể xử lý được, sau khi Tu Tâm rửa tay xong, cậu cởi chiếc áo khoác bị hư hỏng ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. Sau khi cởi áo khoác, Tu Tâm cảm thấy thoải mái hơn, khi trở lại yến tiệc, Sở Ý đã thay một bộ vest màu xám khác, điều này càng làm tăng thêm một chút thành thục cho cậu ta. Sở Ý sống trong nhà họ Sở đã 20 năm, hầu hết đều mặc lễ phục thích hợp, khi dự yến tiệc, quản gia thường sẽ giúp cậu ta mang thêm một bộ lễ phục để phòng tai nạn. Vì vậy, sau khi nhìn thấy quần áo mới của Sở Ý, Tu Tâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ thừa dịp khách nhân khác và người Sở gia không có chú ý tới cậu, một lần nữa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, Tu Tâm đã ăn no rồi. Cậu tự xét lại hành vi ăn uống đến no của mình một lúc rồi mới quay lại nhà họ Sở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, nhưng lại bị đứa em trai tiện nghi của cậu ngăn lại. Sở Ý cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương, khiến người ta muốn ôm cậu ta vào lòng chăm sóc chu đáo. "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Tu Tâm hỏi. Sở Ý ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi: "Lúc vừa rồi, anh Sở Thần, sao anh lại để rượu tạt vào người em?" Nghe câu hỏi này, Tu Tâm không biết phải giải thích thế nào với Sở Ý cậu không phải siêu nhân. Sở Ý không nhận được phản ứng, đành nói: "Em biết rồi, nhất định là em có chỗ làm không tốt, Sở Thần ca ca, anh nếu có ý kiến gì đối với em, anh phải nói với em, em nhất định sẽ thay đổi! Anh...... Anh không thể đuổi em đi. " Nói xong, Sở Ý bỏ chạy vì sợ Tu Tâm nói thêm gì nữa. Tu Tâm lơ ngơ vừa định mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy một người từ chỗ cửa cầu thang đi đến. Người này rất cao, nếu nhìn kỹ lông mày của anh ta có phần giống Tu Tâm, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở, Sở Hồng, là anh trai trên danh nghĩa của Tu Tâm. Anh ta không tham dự yến tiệc hôm nay vì làm thêm giờ ở công ty, trên người vẫn còn ướt sương, hình như anh ta vừa mới về. Tu Tâm đứng ở cửa vì tôn trọng người già và quan tâm đến người trẻ, muốn nghe anh trai nói gì với mình. Nhưng thứ cậu đợi được lại là một câu của Sở Hồng: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Có vẻ như vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tu Tâm và Sở Ý, cho là Tu Tâm muốn tìm Sở Ý gây phiền phức, thế nên mới nói giúp Sở Ý hoặc cảm thấy bất bình thay cậu ta. Sở Hồng nói xong cũng không muốn nghe Tu Tâm giải thích, lập tức xoay người trở về phòng. Tu Tâm cũng không muốn giải thích với anh ta, cậu chỉ nghĩ nên nói lời từ biệt với nhà Sở càng sớm càng tốt, miễn cho Sở gia bởi vì cậu mà gia đình không hòa thuận. Cậu rõ ràng hai mươi năm trước bị ôm vào chùa, bước vào phật môn, hết lần này đến lần khác lão hòa thượng lại vô cùng tin tưởng trần duyên của cậu chưa hết. Nhất định phải chờ nhà họ Sở tìm đến cửa, sau đó để cậu trở lại nhà họ Sở. May mắn thay, Tu Tâm đã phát hiện duyên phận của mình với nhà họ Sở cũng không nhiều. Bây giờ đã nhận tổ quy tông, sau khi từ biệt nhà họ Sở cũng coi như họ đã chính thức chấm dứt đoạn trần duyên này. Sau khi rời đi cậu với Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau. Mọi người từ đây cầu về cầu, đường về đường, nhà họ Sở vẫn chỉ có hai vị thiếu gia, còn cậu cũng có thể lên núi đọc lại kinh Phật. Sau khi Tu Tâm đóng cửa phòng, trong phòng của cậu vang lên một tiếng thở dài như trút đi được gánh nặng.   Mời các bạn mượn đọc sách Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc của tác giả Diêm Thượng Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu - Nhộng Hiên
Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu( Đam Tứ Tuyệt) là phần 3 của bộ truyện Đam Tứ Tuyệt,  mà tác giả Nhộng Nhiên đang sáng tác cho các nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác,  sẽ là nhân vật chính trong mỗi phần của tác giả.Liệu trong phần 3 này ai sẽ là nhân vật chính mời các bạn đón xem *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** Bình minh, ánh nắng qua khe cửa sổ chiếu vào, Dương Đình Phong nheo mắt tỉnh dậy, vừa nâng người một chút đầu đã ong ong đau như búa nổ, đợi đến khi con ngươi nhìn rõ xung quanh, y nhận ra đây không phải là phòng của mình. - Cậu dậy sớm vậy. - Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ngọt lịm của nữ nhân, Dương Đình Phong quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Nhã Đình đang nằm ngay bên cạnh mình, lúc cô vừa ngồi dậy, chiếc chăn từ trên người nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra bầu ngực căng tròn trắng muốt, khiến toàn thân y rùng mình, cổ họng có chút đắng khàn khàn phát ra. - Cậu... cậu đang làm cái gì? ... Mời các bạn đón đọc Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.
Kế Lão Bà - Tố Lạp (SuraChan)
Nam chính: Thẩm Ninh Dương x Trạch Vũ. Thể loại: hiện đại, h văn, nhất công nhất thụ, ngọt ngào, công sủng thụ, trâu già gặm cỏ non, có chút ngược thân/ngược tâm, song tính, sinh tử văn HE Tình trạng: Hoàn toàn văn Tóm tắt:   "Hạnh phúc là gì?" Với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi ngày về đến nhà, có một người đang đứng trong bếp chờ đợi tôi trở về... Hạnh phúc là trên chuyến xe cuối ngày giữa dòng người đông đúc, tôi nhìn thấy một gương mặt thân thuộc và nhận ra trong lòng mình có một người quan trọng đến thế nào... Hạnh phúc là mỗi sớm mai mở mắt ra, được nhìn thấy gương mặt của người đó say ngủ bên cạnh mình... Hạnh phúc là trong đêm dài lạnh lẽo, có một vòng tay ấm áp và thanh âm trầm khàn vang vọng bên tai... "Anh đã ở đây rồi...." *** Bắc Kinh, Trung Quốc, 9h tối... -Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh. May mắn là chúng ta đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng trước dự tính một tuần.. Mọi người đều có thể nghỉ ngơi rồi.. Nam nhân khẽ đảo vô lăng, điều khiển chiếc xe rẽ vào con phố vắng lặng. Cẩn thận điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống hai bậc, anh tiếp tục bàn luận công việc với người ở đầu dây bên kia. Nét mệt mỏi thoáng hiện lên trên gương mặt cương nghị của anh, qua một cái nhíu mày đầy miễn cưỡng liền biến mất. Nam nhân day day sống mũi tìm cách kết thúc câu chuyện, người bên kia qua ngữ điệu cũng hiểu ra ý tứ này, nói nốt một vài câu rồi cúp máy, trong tai nghe chỉ còn vài tiếng tút dài ngắt quãng. "Cạch." Chiếc earphone được gỡ ra đặt lại vào chỗ cũ, xen lẫn tiếng lạch cạch là tiếng thở dài của nam nhân. Qua cửa kính xe mở hé, luồng gió đêm man mát luồn vào thổi tung lọn tóc trên trán anh, tiếp thêm chút không khí trong lành vào buồng xe ngột ngạt. Nam nhân đánh mắt qua gương chiếu hậu, không thấy có chiếc xe nào bám theo mới dám hạ cửa kính xuống thấp, dây thần kinh căng như dây đàn chùng xuống đi ít nhiều. ... Mời các bạn đón đọc Kế Lão Bà của tác giả Tố Lạp (SuraChan).
Bạo Quân - Phong Lộng
Từ sau Ràng buộc cùng Diệp gia, ta đã thề là sẽ không chơi “cảm giác mạnh” nữa. Ngược tâm tim sẽ đau thắt cho vài cái, khóc 1 đêm liền xong nhưng ngược thân sẽ tàn phá giấc mộng yên bình của ta không chỉ 1 đêm, thành nỗi ám ảnh lâu dài. Thề????? Nhưng… xin lỗi chứ … lại cmn lọt hố :v   Âu cũng là thân bất do kỷ La lối thế thôi chứ lại chả thích Đam này bỏ mợ :3   Cổ Sách “ Ta là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay!” Bạn Cổ Sách chuẩn công bá đạo trên từng hạt gạo. Bạn 1 bụng cuồng chiếm hữu nhưng không bạo quân nửa vời kiểu mấy anh đe dọa thì to miệng lắm nhưng khi thụ nhăn mặt kêu 1 tiếng là liền hì hì buông tay kiếm trò ôn nhu dụ dỗ. Cổ Sách không cần ôn nhu. Bạn ấy sẽ hành cho đến khi gấu con chịu nghe lời mới thôi. Nghe lời rồi sẽ cưng tới bến. Cưng chứ không phải hạ mình làm thê nô. Đó là cái bá đạo ta thích ở Cổ Sách. Đỗ Vân Hiên – bạn là chuẩn thụ kiên cường, bất khuất, dù sống dù chết bạn vẫn vững vàng không chịu cúi đầu … cái lông ấy. Nghĩ lại đi, bị 1 tinh anh xã hội đen, lực kéo dài vô tận hành hạ từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới đêm thì rạng sáng cũng phải để người ta đầu hàng mà thở chứ. Cuộc đời giống như cưỡng bức ấy, nếu không chống cự được thì cách tốt nhất là dang chân ra mà hưởng thụ :3 và bạn gấu con Hiên Hiên nhà chúng ta rất thức thời mà hưởng thụ. Bạn không phải thánh mẫu vô sỉ giống như Mã Phu ( Mã Phu ) cũng không ngoan cố khiến người ta muốn phun 1 búng máu vô mặt giống như Dịch Thủy ( Nam nô ). Túm lại rất chi nà hài nòng với bạn gấu con Hiên Hiên a  Bạo quân – hiện đại, hắc bang, huynh đệ niên thượng, cường thủ hào đoạt, HE. Không hề ngược tâm nhưng không hề hường phấn, ngược thân nhẹ, không hề SM nhưng vẫn mở rộng kiến thức về SM cho độc giả :p Bá đạo, đáng yêu và đáng đọc ” Văn án: Cổ Sách, tản ra quang mang tà mị của đế vương bóng đêm, tượng trưng cho vương tử ngự đen cuồng dã hấp dẫn. Nhưng là, trong mắt Đỗ Vân Hiên cao ngạo lạnh lùng, Cổ Sách chỉ là một ——bạo quân! Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó , là cái bẫy tà ác, uy hiếp, xâm phạm, đe dọa, giám thị… Đối với người duy nhất mà mình nhận định kia, Cổ Sách không để ý thủ đoạn, hắn chỉ cần, chặt chẽ ôm vào trong ngực sẽ không cho phép rời đi. “Cút ngay!” “Tôi là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay?” Khi đế vương độc tài bá đạo bóng đêm, gặp gỡ nhà thiết kế châu báu tài hoa hơn người Khi nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được, tìm về gấu con đáng yêu đã từng mất đi. Bạo quân dùng đủ loại hành vi, ý nghĩa đến tột cùng…” *** Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết. Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức. Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!” Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều. Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân của tác giả Phong Lộng.
Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.