Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mê Cung Đỏ

Con người ta luôn luôn đòi hỏi những câu chuyện. Trong đó, câu chuyện miêu tả cái chết thường gây kích thích hơn cả. Anh thất nghiệp, lang thang tìm việc, đi phỏng vấn rồi một ngày nọ thức dậy ở nơi xa lạ. Khung cảnh kì quái với núi đá dày đặc những khía ngang thân, không gian thảy đều nhuốm đỏ, lửa đỏ, chiều đỏ, đất đỏ, đến núi đá cũng đỏ lòm. Từ máy trò chơi ai đó để sẵn bên cạnh, anh nhận được thông điệp, "Chào mừng đến với mê cung sao Hỏa. Những người đến đích và an toàn thoát khỏi mê cung sẽ nhận được tiền thưởng và trở về Trái Đất. Trò chơi bắt đầu!" Tin vui là không chỉ có mình anh gặp tình cảnh tương tự, còn tám người nữa cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ kì quặc và được đưa tới đây. Bọn họ bị cô lập giữa thiên nhiên hoang vắng này và muốn thoát ra, họ buộc phải tham gia trò chơi của kẻ giấu mặt. Ban đầu chẳng ai hay biết, muốn trở về được, họ phải tiêu diệt người chơi khác để bản thân trở thành kẻ duy nhất sống sót. Đáp án tàn khốc ấy sẽ từ từ hé lộ sau mỗi chặng hoàn thành nhiệm vụ. Trò chơi dần dần biến thành cuộc chiến sinh tồn, cuộc đuổi bắt giành giật sự sống, và cuối cùng đi đến nấc cao nhất trong cầu thang tiến hóa: giẫm lên xác đồng loại để sống, hi sinh mình cho người khác sự sống, hay đoàn kết với nhau để cùng được sống. Tất cả trông chờ vào tỉ lệ giữa lòng tin và nghi ngờ, bác ái và tàn nhẫn, vào sự lựa chọn của nhân cách con người… *** Review Mê Cung Đỏ - Kishi Yusuke Review của một bạn xin giấu tên về cuốn tiểu thuyết đã có mặt ở Việt Nam 2 năm tuổi rồi nhé :D Mê Cung Đỏ kể về câu chuyện của một người đàn ông tên là Fujiki, khoảng tầm 40 tuổi. Sau một khoảng thời gian trên đỉnh cao sự nghiệp, anh ta tụt dốc và bây giờ đang vật vờ khắp nơi. Nhưng rồi thật kỳ lạ, anh ta bị đưa đến một vùng mà không hề ai biết đến. Khung cảnh kì quái với núi đá dày đặc những khía ngang thân, không gian thảy đều nhuốm đỏ, lửa đỏ, chiều đỏ, đất đỏ, đến núi đá cũng đỏ lòm. Tất cả những gì anh biết là một máy trò chơi mà cho thông tin về trò chơi. "Chào mừng đến với mê cung sao Hỏa. Những người đến đích và an toàn thoát khỏi mê cung sẽ nhận được tiền thưởng và trở về Trái Đất. Trò chơi bắt đầu!" Thực chất đây là vùng Bungle Bungle ở Australia. Fujiki và 6 người chơi nữa cũng được đưa đến đây. Nhiệm vụ ban đầu dường như là chỉ cần đi đến hết các trạm kiểm soát là sẽ thắng. Nhưng càng về sau thì trò chơi càng khiến người chơi bộc lộ bản chất khi chính họ phải giết hại lẫn nhau để có thể sinh tồn được. Khi 7 người chơi gặp nhau ở trạm kiểm soát số 1, thì đã được chia làm bốn hướng, và mỗi hướng sẽ được cung cấp những thứ khác nhau, bao gồm dụng cụ phòng thân, thức ăn, vũ khí và thông tin. Vậy Fujiki sẽ chọn hướng nào, và liệu anh ấy có sinh tồn được không? Cuối cùng cá người chơi bước đến nấc cao nhất trong cầu thang tiến hóa: giẫm lên xác đồng loại để sống, hi sinh mình cho người khác sự sống, hay đoàn kết với nhau để cùng được sống. Tất cả trông chờ vào tỉ lệ giữa lòng tin và nghi ngờ, bác ái và tàn nhẫn, vào sự lựa chọn của nhân cách con người… Nếu đã đọc cuốn Nhà đen, đừng bỏ lỡ Mê Cung Đỏ nhé! ♥️ *** KISHI YUSUKE Sinh năm 1959 tại Osaka, tốt nghiệp khoa Kinh tế học Đại học Kyoto. Năm 1996, tác phẩm ISOLA - Nhân cách thứ 13 của ông đoạt giải xuất sắc Tiểu thuyết kinh dị Nhật Bản. Sau đó, các tác phẩm khác của ông như: Nhà đen (1997), Búa thủy tinh (2004), Tân Thế Giới (2005), Giờ học của ác quỷ (2008) cũng lần lượt được nhận các giải thưởng văn học khác nhau. Một anh nọ làm ở công ty bảo hiểm nhân thọ, chuyên môn thẩm định tiền bồi thường tử vong. Một ngày kia, anh ta được khách gọi đến tận tư gia, và bất ngờ trở thành người đầu tiên phát hiện ra thi thể treo cổ của đứa con trai nhà ấy. Qua thái độ của bố mẹ chúng, anh ngờ rằng đây không phải là tự tử, mà là giết con để lấy tiền bảo hiểm, nên khi đơn yêu cầu bồi thường được gửi tới, anh đã âm thầm tiến hành điều tra. Từ đó, ác mộng dồn dập tấn công cuộc sống của anh. Nỗi khủng hoảng triền miên, sát khí nặng nề lởn vởn quanh nghi can sát nhân. Và hơn hết thảy, cái chết của những người vô tình hoặc cố ý đã nhảy vào làm chậm trễ quá trình chi trả đều là lời cảnh cáo bằng máu gửi tới anh chuyên viên bảo hiểm. Một truyện dài bất tận dẫn vào địa hạt của bất nhân và run rẩy… Nhà đen đoạt giải Nhất tiểu thuyết kinh dị Nhật Bản năm 1997. *** Nhánh củi bùng lên trong ngọn lửa… Âm thanh đơn điệu, không theo bất cứ trật tự nào ấy cứ vang vọng trong đầu. Rồi nguồn gốc phát ra âm thanh từ từ di chuyển ra thế giới bên ngoài. Thang âm cao thêm một chút, kể cả tiếng vang và tiếng ồn nho nhỏ cũng trở nên rõ ràng, nghe chẳng khác gì âm thanh của đường rải lạo xạo trên mặt báo trải rộng. Không khí chạm vào da nóng ẩm, nhớp nháp. Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh phả qua đầu, mang theo hơi nước rét buốt. Mũi ngửi thấy mùi đất ẩm. Ra là trời đang mưa… Cuối cùng, một ý nghĩ cũng hình thành trong cái đầu đang hỗn độn. Fujiki cố cử động thân thể khi nhận ra có gì đó là lạ. Sống lưng và vai có cảm giác cồm cộm, không giống với cảm giác nằm trên tấm đệm quen thuộc chẳng bao giờ gấp ở căn hộ chung cư tồi tàn. Có vẻ đêm qua anh đã trực tiếp ngủ trên nền đất ẩm, hơn nữa còn trên một mặt sỏi gồ ghề. Đây là đâu? Trong đầu chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi hiển nhiên ấy. Quả thật có mấy lần say túy lúy về được nhà, rồi sáng hôm sau cố thế nào cũng không nhớ nổi những chuyện xảy ra trong đêm trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh không biết mình đang ở đâu. Có lẽ anh nên uống ít rượu lại. Anh tự biết mình không thể uống một cách vô độ như ngày xưa, cũng chẳng hề có ý định ganh đua với bóng dáng tuổi trẻ. Nhưng, cứ cho là say rượu đi chăng nữa, tình huống này… Fujiki từ từ mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Cơn chóng mặt ập đến bất ngờ, mắt hoa lên khiến tầm nhìn càng lúc càng hẹp lại, cảnh vật xung quanh mờ dần đi. Anh lập tức nhắm mắt, đợi tuần hoàn máu phục hồi như cũ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với anh? Cảm giác gần như hoảng loạn trào lên. Thân thể bải hoải, miệng khô khốc như vừa ốm dậy. Anh thử thè lưỡi ra liếm thì thấy môi nứt nẻ, nước bọt có vị đắng nghét tựa vị senburi*. Lạ thật. Trạng thái này không bình thường. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Chắc chắn có một chuyện mà anh không ngờ tới đã xảy ra. Một loại thực vật của Nhật vị rất đắng, thuộc họ Long đởm, thường được dùng làm thuốc và trà. (Các chú thích trong sách đều của người dịch và Ban Biên tập tiếng Việt). Anh nơm nớp lo sợ, mở mắt ra lần nữa. Một thế giới nhuốm màu đỏ thẫm kì quặc xuất hiện trong tầm nhìn. Mọi thứ trông thật hư ảo qua màn mưa dày đặc. Chuyện quái gì thế này? Fujiki thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Đó là một nơi trông như hẻm núi, hai bên bị bó hẹp bởi hai vách đá hình thù quái dị. Chỗ anh đang nằm là một hốc đá lõm vào một bên vách, nhờ vậy mà anh không bị ướt mưa. Anh chưa từng thấy, cũng không thể tưởng tượng được rằng trên Trái Đất lại tồn tại một nơi có phong cảnh lạ lùng thế này. Đá kết thành từng cụm tròn nằm san sát với kích cỡ khác nhau, trông giống những sinh vật mọc thành chùm như nấm hay bí ngô hơn là những tảng đá vô tri vô giác. Màu và hoa văn của chúng lại càng kì lạ hơn. Tất cả núi đá trong tầm mắt anh đều có sắc đỏ thắm, lấp lánh dưới mưa. Trên bề mặt, các đường sọc ngang đen giống hệt nhau chẳng khác gì vòng tuổi của cây đại thụ, nhìn kĩ hơn một chút còn có thể thấy cả những họa tiết phức tạp hình thành từ vô số đường gân mảnh màu trắng. Anh không nghĩ mình đã hóa điên, bởi cảnh vật trước mắt quá sống động để có thể coi là ảo giác. Thính giác, thị giác, xúc giác đều đã chấp nhận hiện thực và liên tục truyền tải thông tin cho não bộ, chẳng qua nơi đó vẫn chưa thể cho ra một lời giải thích hợp lý nào. Fujiki bỗng thấy khát cháy cổ. Tuy tình huống khó tin hiện giờ khiến anh điên cả đầu, nhưng trước nhu cầu sinh lý của cơ thể, anh vẫn phải tạm thời dẹp nghi vấn sang một bên. Gần chỗ anh, trừ màn mưa mịt mùng ngoài kia ra, chẳng còn nơi nào có nước nữa cả. Ngay cả lúc phải vất vưởng ở khu Shinjuku, anh cũng chưa từng uống nước mưa, vì trong ấy thường hòa lẫn những chất bẩn gây ô nhiễm khí quyển nên tốt nhất là không uống. Có điều, lúc này không phải lúc để kén cá chọn canh. Anh vừa đứng dậy bằng đôi chân run lẩy bẩy thì lập tức mất thăng bằng, ngã chống tay xuống đất. Cảm giác có thứ gì đó chạm vào đầu ngón tay, anh nhìn xuống và thấy một bình đựng nước hình tròn, màu xanh lá cây. Ngoài ra, bên cạnh còn có một hộp đựng cơm màu đỏ để trong túi nhựa trong suốt và một cái túi nhỏ màu bạc. Thật lạ là đến tận bây giờ, anh mới nhận ra chúng nằm ở đấy. Bình nước nặng trịch. Anh mở nắp bình, thứ bên trong có vẻ là nước. Lý trí mách bảo Fujiki nên xác nhận tính an toàn của nó trước, song, anh chẳng còn đủ sức làm điều đó. Anh đưa lưỡi liếm thử miệng bình rồi bắt đầu tu ừng ực. Nước nặng mùi kim loại nhưng anh thấy ngon không sao tả được. Anh uống một mạch gần nửa bình, giữa chừng còn bị sặc hai, ba lần. Cơn khát vừa dịu đi, cảm giác đói bụng đã ập tới. Đầu óc choáng váng cho anh biết mình đang khẩn thiết cần bổ sung glucose. Sau khi có nước vào, dạ dày teo cứng bắt đầu hoạt động trở lại khiến anh có cảm giác sâu sắc rằng, hình như đã mấy ngày… không, phải một tuần rồi anh chưa được ăn gì. Fujiki lôi hộp đựng cơm từ túi nhựa ra, nhẹ nhàng mở nắp. Bên trong xếp đầy thực phẩm dinh dưỡng dạng thanh. Anh cầm lấy một thanh, do dự vài giây rồi cắn thử một góc. Chúng có vị như bột bánh quy, hình như đã nằm trong hộp khá lâu vì đã ỉu hết cả. Tuy vậy, anh vẫn cứ bốc từng thanh một lên ăn ngon lành. Đến lúc nhận ra thì anh đã ăn hết hàng đầu tiên rồi. Fujiki lập tức đếm số thanh còn lại, ba hàng, mỗi hàng tám thanh, tổng cộng là 24. Anh vội vã rụt tay về, trực giác cho rằng lúc vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì phần lương thực này rất quan trọng. Khi đầu óc tỉnh táo trở lại, Fujiki quan sát xung quanh thêm lần nữa, tự hỏi trước khi tới đây thì mình đã ở đâu. Anh vừa phóng tầm mắt ra xa vừa cố gắng khơi gợi lại kí ức. Trước lúc mất ý thức, nơi cuối cùng anh ở là… Anh có cảm tưởng như một phần nào đó trong kí ức của anh đang bị một màn sương mờ che phủ, cứ như thể đã bị cho uống thuốc gì đó, hoặc anh đã thực sự bị đánh thuốc. Anh nhớ rõ tên mình. Fujiki Yoshihiko. 40 tuổi. Cho đến năm ngoái, anh vẫn là nhân viên của một công ty chứng khoán lớn. Thời kì bong bóng là khoảng thời gian huy hoàng nhất của anh. Gần như đêm nào anh cũng đến Ginza, uống Moêt & Chandon hay Veuve Clicquot* bằng tiền của công ty và tự mãn trong tiếng nịnh nọt của các cô tiếp viên. “Giám đốc điều hành trẻ,” anh thấy sung sướng mỗi khi được gọi bằng cái hư danh ngu ngốc ấy. Thế nhưng, tất cả chỉ là ảo ảnh. Fujiki đã nhận ra điều đó sau khi công ty phá sản và bản thân trở thành một kẻ thất nghiệp. Cả hai đều là tên các nhãn hiệu Champagne nổi tiếng và lâu đời của Pháp. Từ tiểu học, cấp hai cho đến cấp ba, dù chưa từng dốc hết tâm sức cho việc học, anh cũng chưa từng bê trễ mà vẫn cần mẫn đi học thêm. Cuối cùng, bằng thành tích tầm trung, anh bước vào một trường đại học cũng tầm trung nốt. Vì thế, anh chẳng có gì đặc biệt để gợi nhớ về thời thanh xuân cả. Có điều, nhờ cái bằng đại học đó mà anh kiếm được việc ở một công ty lớn và ổn định. Bấy giờ anh nghĩ như thế thật. Nói gì thì nói, nó cũng là công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán Tokyo. Đã được bảo đảm vững vàng, đáng lẽ đến lúc anh nghỉ hưu, nó vẫn không phá sản mới đúng. Nào ngờ chuyện tưởng như không thể lại xảy ra. Ba ngày trước khi bị đuổi khỏi kí túc xá của công ty, vợ anh - Kyoko, đã bỏ nhà ra đi. Giờ nghĩ lại thì ngay từ thời điểm công ty bắt đầu sa sút, chắc chắn cô đã định làm thế rồi. Không đi ngay lúc ấy, có lẽ chỉ vì cô bận tâm đến điều tiếng xung quanh. Dù sao thì anh với Kyoko cũng chưa có mụn con nào, hơn nữa, vốn dĩ vợ chồng anh cưới nhau không phải vì tâm đầu ý hợp. Cô chỉ bị cám dỗ bởi ảo ảnh tương lai ổn định cùng thu nhập ở thời kì đỉnh cao của anh mà thôi. Sau đó, anh dao động giữa thất nghiệp và vô gia cư rồi may mắn dừng lại ở dạng đầu tiên. Nhờ việc này mà anh hiểu ra rằng, không có một ranh giới rõ ràng nào để phân chia hai loại người ấy, bởi chẳng hề tồn tại một thứ như vòng dây tokudawara* cho những kẻ vốn đã thất bại. Vòng dây thừng giới hạn trong môn sumo, ra khỏi vòng tròn sẽ bị loại. Anh vẫn nhớ được mọi chuyện tính đến thời điểm đó, nhưng tiếp theo thế nào thì chịu. Mảnh kí ức cốt lõi có thể giải thích một cách rành mạch tại sao anh lại ở nơi kì dị này dường như đã biến mất. Anh thậm chí còn không thể nhớ nổi anh đã ở đâu trước khi mất ý thức. Cảm giác về thời gian bị nhiễu loạn khiến anh không thể xác định được đâu là điểm cuối cùng của kí ức. Phòng trọ tồi tàn có bếp và phòng ngủ để sống qua những tháng ngày thất nghiệp. Bờ sông có thể thoải mái tản bộ lúc chạng vạng mà không cần để ý đến ánh mắt của người khác. Văn phòng giới thiệu việc làm. Quán cà phê có giấy dán tường màu kem bong tróc bán những bữa sáng rẻ. Quầy ăn bằng gỗ ép hơi bẩn của quán nhậu, nơi duy nhất mang lại chút niềm vui. Những hình ảnh ấy hiện lên trong đầu, lộn xộn, rời rạc, và vẫn không thể tìm được mắt xích nào kết nối với hiện tại. Mất trí nhớ… Vừa nghĩ đến điều ấy, Fujiki rùng mình. Nhưng nghĩ kĩ thì đó là lời giải thích hợp lý nhất, vì có phải phim Miền ảo ảnh đâu mà có chuyện anh đột nhiên vượt qua không gian, thời gian để xuất hiện ở một nơi kì quặc thế này. Chắc chắn là anh đã đánh mất mảng kí ức về những việc xảy ra trước khi bị đưa tới đây. Chỉ cần lấy lại được chúng, mọi sự sẽ hoàn toàn sáng tỏ. Chứng mất trí nhớ ngược chiều. Đó là cụm từ anh nghe bác sĩ nói khi tới bệnh viện thăm người đồng nghiệp vào công ty cùng đợt ở Phòng Kinh doanh. Anh ta bị tai nạn giao thông trong lúc đi gặp khách hàng, đầu bị đập vào đâu đó nên những thông tin cơ bản như tên và nhân thân thì vẫn nhớ, song kí ức về tất cả những chuyện đã trải qua cho đến khi bị tai nạn lại chẳng còn đọng lại mảy may. Nguyên nhân khiến con người mất trí nhớ không chỉ bởi phần đầu bị tổn thương, một số loại thuốc nhất định cũng có thể gây ra tình trạng tương tự sau khi tiêm vào. Tuy nhiên, dù vì lý do gì thì cũng rất hiếm có trường hợp bệnh nhân quên đi những kí ức cơ bản như địa vị xã hội và tên tuổi. Bởi các thông tin ấy đã bị lặp đi lặp lại vô số lần và khắc sâu vào tiềm thức nên dẫu một phần của não bộ có bị mất chức năng hoạt động đi chăng nữa, họ vẫn có thể lấy chúng ra từ bản lưu dự trữ. Quả là trong đầu anh có ghim “bản sao” về sự thật anh thất nghiệp, hệt như mấy hình vẽ lăng nhăng ở nhà vệ sinh, Fujiki nhếch mép cười khẩy, bởi anh đã không ngừng dằn vặt bản thân mình về điều đó trong suốt thời gian qua. Nhưng, cứ cho là anh đã bị ngã rồi mất một phần kí ức đi, anh vẫn chẳng tìm được lời giải thích hợp lý nào cho khung cảnh lạ lùng trước mắt. Fujiki vừa chăm chú nhìn những dãy núi tròn quái dị vừa cảm nhận nỗi sợ hãi đang dần dâng lên trong lòng. Anh bắt đầu thấy hoang mang, vì đây không đơn giản chỉ là mất trí nhớ. Dù anh có cố gắng tưởng tượng chuyện đã xảy ra với bản thân trong kí ức bị thiếu sót kia là một chuyện hoang đường thế nào đi chăng nữa, vẫn chẳng có giả thiết nào thích hợp cho tình huống hiện tại. Bất chấp cái nóng ẩm ngột ngạt, toàn thân anh túa đầy mồ hôi lạnh. Có gì đó không đúng đến từ xúc giác. Nóng ẩm ngột ngạt… Anh sực nhớ ra một chuyện. Cuối cùng anh cũng tóm được một mảnh trong phần kí ức bị mất. Mùa đông. Đúng, không thể sai được. Tuyết phủ trắng xóa. Đây tuyệt đối không phải Tokyo, cái lạnh như cắt da cắt thịt… Nơi cuối cùng anh ở chắc chắn đang vào giữa đông. Thử nhìn xuống trang phục trên người, trên dưới đều là vest, cổ đeo cà vạt, bên trong mặc sơ mi trắng dài tay. Đồng hồ đeo tay hiển thị 5 giờ 16 phút, rất có thể là buổi chiều. Kim giây vẫn đang chạy bình thường. Fujiki thấy ân hận khi đã chọn Rolex, loại đồng hồ kiểu cổ mang dấu vết của thời kì bong bóng. Đây là loại đồng hồ cơ lên dây cót tự động, có độ chính xác không thua gì thạch anh. Chỉ cần kim vừa dừng, đồng hồ sẽ tự động lên dây cót và tiếp tục chạy. Dù sao thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn vào giờ đang hiển thị được. Mời các bạn đón đọc Mê Cung Đỏ của tác giả Kishi Yusuke.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hai Nữ Tướng Cướp
Tên ebook: Hai nữ tướng cướp (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Maurice Leblanc   Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây Bộ sách: Arsene Lupin   Dịch giả: Doãn Doãn   Nhà xuất bản: Công An Nhân Dân   Công ty phát hành: Doanh nghiệp sách Thành Nghĩa   Số trang: 360   Hình thức bìa: Mềm   Kích thước: 13 x 19 cm   Giá bìa: 34.500   Năm xuất bản: 2004   Tạo prc: Hoa quân tử - fb.com/ nhut.huynhminh.129   Ebook: Đào Tiểu Vũ ebook – www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Một cuộc phiêu lưu nữa của Asene Lupin. Không quá khó khăn khi mọi thứ gần như nằm trong tầm tay chàng. Càng đọc về chàng trộm hào hoa, càng có cảm giác Maurice Leblanc xây dựng nhân vật này để "chống lại" những điều mà ông bất mãn - với thời cuộc chẳng hạn, hoặc với chính phủ... :-) Nhân vật của ông càng ngày càng kiêu hãnh, có đôi lúc khá tự phụ. Đọc mấy chương đầu, có thể các bạn sẽ thấy quen quen, vì truyện này đã được trích giới thiệu trong một quyển trước đây mà mình đã làm (tuy nhiên không nhớ là quyển nào). Một chuyến phiêu lưu khá thú vị và mọi thành công đều dựa vào khả năng phán đoán, hành động và thấu hiểu tâm lý đối thủ.. của Arsene Lupin. Mời các bạn đón đọc Hai nữ tướng cướp của tác giả Maurice Leblanc.
Chu Tước Quyển
Tên eBook: Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển (full prc, pdf, epub) Tến tác giả: Đẳng Bình Thể loại: Cổ Đại, Trinh thám, Kỳ bí, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Bộ sách: Liên Hoa Lâu (Tập 1) Dịch giả: Mai Dung – Chí Thanh Kích thước: 14 x 20.5cm Số trang: 520 trang Ngày xuất bản: 07/2015 Nhà xuất bản: NXB Văn Học Công ty phát hành: AMAK Tạo prc: Mây Chelski Chụp pic: Chu Tu Nguồn: Ebook Fun&Free - fb.com/groups/eb.fun.free Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: “Liên hoa lâu vân cát tường” là một y quán. Chủ nhân của nó họ Lý tên Liên hoa, được xưng tụng là thần y. Nhưng sự thật hắn chẳng biết tí y thuật nào, ngược lại, lại vô cùng thích xía vào các vụ án kỳ lại khắp giang hồ. Chùa Phổ Độ trên núi Thanh Nguyên ở Phật Châu có một mật đạo nối liền với Bách Xuyên Viện, trong mật đạo bỗng xuất hiện một xác chết cháy bị lột da; những cái chết ly kỳ của người trong Mã gia bảo, sát nhân lại là một cánh tay cụt; ông chủ Kim Mãn Đường trong giang hồ bị kinh sợ mà chết; bảo vật hiếm có "Bạc Lam nhân thủ" được cất giấu trong sơn trang không cánh mà bay… Rốt cuộc là ma quỷ làm loạn hay là lòng người khó lường? Người nào có thể tháo gỡ biết bao nhiêu bí mật đen tối cất giấu trong giang hồ đây? "Thần y" không biết y thuật Lý Liên Hoa sẽ làm sáng tỏ chuyện này thế nào? Mời các bạn đón đọc Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển của tác giả Đẳng Bình.
Tội Ác Ở Orcival
Một buổi sáng mùa hè ở Orcival, người ta phát hiện thi thể biến dạng của nữ bá tước Trémorel bên bờ sông Sein. Cách đó không xa lâu đài của nạn nhân bị xới tung, còn ngài bá tước thì biệt vô âm tín. Chính quyền địa phương đã lập tức vào cuộc và tìm ra bằng chứng kết tội một gia nhân cố ý giết người để cướp của. Nghi phạm một mực kêu oan nhưng lại không thể chứng minh mình vô tội. Vụ án tưởng chừng như khép lại thì sự xuất hiện của Lecoq - một nhân viên an ninh Sở Cảnh sát Paris và lá thư tuyệt mệnh của một cô gái trẻ đã làm thay đổi kết quả điều tra. Những bí mật về cái chết của vị nữ bá tước xinh đẹp dần được hé lộ. Liệu có âm mưu gì khủng khiếp đằng sau hay không? Quá khứ tội lỗi nào đang được ẩn náu đằng sau tội ác ở Orcival? *** Tội ác ở Orcival là sự kết hợp giữa một cốt truyện đầy yếu tố bất ngờ và một câu đố hay. Ngay từ đầu truyện, tác giả đã đưa ra một lời đố với độc giả: Một nữ Bá tước xinh đẹp bị sát hại, cách đó không xa lâu đài của cô bị xới tung, mọi nghi vấn đều hướng về một người gia nhân được tình nghi là giết chủ để cướp đoạt tài sản. Tám chương đầu tiên của truyện tập trung vào điều tra dấu vết hiện trường. Sau đó các chương còn lại tập trung cho việc đi giải mã “câu đố” mà Gabodiau đã đưa ra ở đầu truyện. Tội ác ở Orcival được viết theo lối truyện lồng truyện, khi có đến 2 cốt truyện, người đọc không gặp khó khăn trong việc tìm ra cốt truyện của Gaboriau. Tuy nhiên, với các nút xoắn khéo léo, cùng với nghiệp vụ pháp y, pháp chứng, chúng ta sẽ không thể rời mắt được khỏi những trang đầu tiên. Có thể tóm gọn truyện được chia làm 3 phần: Phần đầu của tác phẩm phá án suy luận thuần túy nhường ngôi cho nghiệp vụ truy tìm dấu vết hiện trường, phần giữa là việc tác giả đi lí giải nguyên nhân dẫn đến tội ác và phần cuối cùng giống như báo cáo điều tra, thậm chí có cả một báo cáo pháp y ngắn gọn. Quan điểm bốn “người khôn ngoan’ được cẩn thận dệt vào phần đầu tiên của câu chuyện, cho nó chiều sâu và đa dạng. Toàn bộ điều này là rất đáng tin cậy, đặc biệt là cho một sản phẩm của những năm 1860 giật gân. Việc đưa ra một vụ án giết người với nhiều những nút thắt kết hợp với các kiến thức điều tra ở thế kỉ thứ XIX sẽ khiến người đọc ngỡ ngàng. Thì ra không chỉ ở hiện đại mà việc điều tra hiện trường, tìm dấu vết ở thời đó cũng đã rất phát triển. Điểm nổi bật của Tội ác ở Orcival chính là sự cân bằng giữa hai cốt truyện. Vụ án của nữ Bá tước diễn ra vào mùa hè, vào ban ngày, ở vùng ngoại ô thượng lưu xinh đẹp; và Lecoq nằm trong khu ổ chuột, vào mùa đông, vào ban đêm. Cả hai bối cánh này đều liên quan đến việc điều tra một hiện trường vụ án, và có mối quan hệ tới những người liên quan. Nhưng dù ở câu chuyện nào đi chăng nữa thì cách mô tả dấu vết và tái tạo hoạt động tội phạm tại hiện trường rất rõ ràng. Bên cạnh tài suy luận của Lecoq thì phần lớn việc điều tra phá án đều dựa trên khoa học và các dấu vết tìm được ở hiện trường. Lecoq trong tác phẩm này giống như một “cỗ máy biến hình” và nổi bật lên với câu nói “Nếu tôi sai tôi không phải là Lecoq”. *** Người review: Trần Mạnh Hiệp - Nguồn: Hội thích truyện trinh thám Ngay từ Hồ sơ 113, Gaboriau đã cho thấy mình là một tác giả trinh thám tài ba hàng đầu, và Tội ác ở Orcival càng khẳng định điều đó chắc chắn hơn. Khác vs sự mở đầu chậm rãi của Hồ sơ 113, tác phẩm tiếp theo của Gaboriau có tiết tấu nhanh ngay từ nhứng trang đầu tiên, với án mạng kinh hoàng xảy ra. Trong các tác phẩm trinh thám cổ điển , ít khi các vụ án mạng kinh hoàng được miêu tả rõ ràng, nhưng vụ án ở Orcival lại đc miêu tả chi tiết vs những nhát rìu phá huỷ mọi thứ, những dấu máu chảy dọc cầu thang, vs dấu tay máu in trên cánh cửa. Tất cả nhanh chóng cuốn hút người đọc vào điều bí ẩn của vụ án, ko có những sự trì hoãn, những phút giây bình đạm chậm chạp hay xuất hiện trong các tác phẩm cổ điển. Có lẽ với những độc giả trung thành của truyện trinh thám, cùng vs 1 chút óc phán đoán, sẽ nhanh chóng nhận ra hung thủ thực sự là ai. Nhưng cũng như Hồ sơ 113, tài hoa của Gaboriau ko nằm ở chỗ che dấu hung thủ. Cái hay của các tác phẩm của ông nằm ở sự thật được che dấu đằng sau vụ án. Những bí mật ở trong quá khứ. Lần giở theo từng trang sách, độc giả sẽ trải qua những cảm xúc từ chán ghét, tới khinh bỉ và rồi ngạc nhiên vì những nhân vật mà Gaboriau tạo ra. Những góc khuất của con người: sự ganh ghét ti tiện , sự ngưỡng mộ và tình yêu mù quáng, sự tuyệt vọng hoá thành thù hận... Mọi nhân vật trong Tội ác ở Orcival đều được xây dựng một cách khéo léo, để lại ấn tượng cho người đọc. Đương nhiên, ko thể ko nhắc đến thám tử chính - ngài Lecoq. Một lần nữa, vị thám tử tài năng lại tái xuất. Hình tượng Lecoq hiện diện một cách rõ ràng hơn trong tác phẩm này. Một Lecoq khác biệt khi đứng cạnh Sherlock Holmes, Poirot, hay Drury Lane. Vị thám tử người Pháp vẫn có tài năng suy luận tài tình, khả năng quan sát thấu đáo, tính tỉ mẩn như những đồng nghiệp của mình. Nhưng ông cũng hiện lên với 1 chút láu cá, 1 chút châm biếm hơn những vị kia. Ông có những thói xấu khá tầm thường - như ông tự nhận - là cờ bạc và phụ nữ. Ông cũng có những điểm yếu , nhưng phút lơ đễnh trong lập luận: như điểm yếu về sự vô tội của anh chàng giúp việc . Tội ác ở Orcival vẫn còn một chút yếu ở kết truyện. Khi sự thật đã đc sáng tỏ, người đọc có lẽ sẽ trông chờ thêm một chút bất ngờ, hay một nút thắt để tạo thêm kịch tính - ở điểm này đáng tiếc là Gaboriau chưa làm đc. Câu chuyện kết thúc một cách viên mãn, một kết thúc có thể làm hài lòng độc giả, nhưng chưa phải là một kết thúc có thể khiến người đọc sau khi gấp sách lại phải thở ngắn than dài vì ấn tượng. Chút tiếc nuối cho một tác phẩm tuyệt vời . *** Review của Binh Boog về sách Tội Ác Ở Orcival   Thám tử Lecoq (Pháp) không chỉ vui mừng khi giơ cao chiếc cúp vô địch FiFa World cup 2018 mà còn ghi bàn một cách đẹp mắt và ngoạn mục ở Orcival - nơi diễn ra một tội ác ghê sợ. Ở vùng đồng quê yên ả Orcival vào một ngày đẹp trời. Xác một vị bá tước phu nhân xinh đẹp nhất vùng được phát hiện Trên thi thể nạn nhân phát hiện thấy dấu vết bị bầm dập, kèm thêm hơn hai chục vết dao đâm. Cách đó không xa, tại lâu đài của nữ bá tước, người ta phát hiện thấy dấu hiệu đồ đạc bị lục lọi, đổ vỡ bừa bãi ở trong phòng ngài bá tước. Theo nhận định ban đầu của chính quyền địa phương thì đây là một vụ cướp của, giết người, và có khả năng chồng của bà bá tước cũng bị giết hại. Xác của ngài bá tước thì vẫn chưa được tìm thấy nhưng mọi bằng chứng kết tội thì lại hướng về một gia nhân trong nhà. Liệu mọi việc có đúng như vậy hay đằng sau đó còn ẩn náu một tội ác nào khác? Với độ dày 539 trang Tội ác ở Orcival không hề gây buồn ngủ, trái lại còn đem lại một sự lôi cuốn, hấp dẫn khiến bạn không thể dừng lại được. Hình ảnh của thanh tra Lecoq chính là nguồn cảm hứng để Conan Doyle xây dựng nên nhân vật huyền thoại Sherlock Holmes nên ta thấy rất nhiều nét quen thuộc. Ở trong tác phẩm này hình ảnh thanh tra Leqoq được xây dựng một cách rất rõ nét: thông minh, tỷ mỉ, cẩn trọng, rất giỏi hoá trang, khả năng quan sát nhạy bén, khả năng phán đoán, nhận biết tình hình, khả năng phân công, sắp xếp công việc. Và không thể phủ nhận rằng thanh tra Lacoq là một anh chàng điển trai, có sự thu hút hấp dẫn đối với chị em phụ nữ. Có thể đọc đến 1/2 tác phẩm bạn sẽ nhận biết được phần nào về toàn bộ bức tranh của vụ án, nhận biết được hung thủ nhưng đừng vội mừng. Vì đi đến tận gốc rễ để tìm ra nguyên nhân của tội ác sẽ là điều khiến bạn bất ngờ và sửng sốt. Câu chuyện xảy ra để lại rất nhiều những bài học, những suy nghẫm về tình bạn, tình yêu. Phụ nữ luôn là những sinh vật khó hiểu và bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được phụ nữ nhất là những phụ nữ càng đẹp thì càng nguy hiểm. Một lần nữa có thể thấy rằng: “Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu?” Và bạn đừng bao giờ đặt niềm tin vào một ai, cũng đừng bao giờ sống quá tốt với người ngoài. Theo cảm nhận của Boog thì đây là một tác phẩm trinh thám giá trị, đủ sức lôi cuốn, hấp dẫn tới tận trang cuối cùng, mang lại nhiều cảm xúc, để lại nhiều suy ngẫm. Có thể bối cảnh câu chuyện diễn ra từ thời xa lắc xa lơ nhưng những gì tác phẩm mang lại không hề cũ. *** Review của Minh Tien về sách Tội Ác Ở Orcival Gấp sách lại rồi mà tôi vẫn bâng khuâng, trăn trở, không thể đọc được một cuốn sách khác như tôi vẫn thường làm. Yêu và hận gần nhau đến thế thôi sao? Có gì đau đớn hơn không khi hận thù đến từ người mà ta yêu thương, tôn thờ. Và đau đớn hơn nữa khi ta cũng đã nhen mối lửa hận trong lòng. Cuốn sách được mở đầu bằng việc , thi thể Bá tước phu nhân được phát hiện bên bờ sông êm đềm thuộc địa phận xã Orcival, ngoại thành Paris. Cảnh sát địa phương vào cuộc. Lâu đài được xới tung. Bá tước, được xác định là đã bị sát hại nhưng không tìm thấy xác. Cùng thời điểm đó, 1 cô gái ở lân cận lâu đài mất tích cùng lá thư tuyệt mệnh. Cảnh sát địa phương bắt giữ một gia nhân, anh này nhất quyết không khai báo và chứng minh sự ngoại phạm của mình... Ai là hung thủ? Có bí ẩn nào ở phía sau tội ác này?... Bên cạnh sự nhạy bén của Thám tử Lecoq, không thể không nhắc đến nhân vật cha Plantat, Thẩm phán hoà giải địa phương. Các tài liệu, chứng cứ mà ông có trong tay đã khiến cho việc điều tra giảm được rất nhiều thời gian và gỡ nút cho những các tình tiết truyện một cách hợp lý. Ông cũng là nhân vật mà tôi khá yêu thích trong tác phẩm. Cảm xúc, tình yêu, sự hi sinh của ông đều rất đáng được trân trọng. Nếu xét về mặt trinh thám, như đã khẳng định từ đầu, hung thủ vụ án sát hại Bá tước phu nhân được vạch mặt khá sớm. Nhưng, những tình tiết tiếp theo mới làm cho cuốn sách trở lên tuyệt vời. Những vụ án ẩn giấu phía sau mới là điểm thú vị của cuốn sách.Tiếp tục viết sẽ khiến bạn không còn muốn đọc sách. Do vậy, tôi chỉ thật lòng khuyên bạn hãy đọc và suy ngẫm. Chắc chắn, cuốn sách sẽ không làm bạn thất vọng. Mời các bạn đón đọc Tội Ác Ở Orcival của tác giả Émile Gaboriau.