Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đông Phong Ác

Giới thiệu: Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần. Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng. Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..." Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ. Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.   Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng. Hưởng ứng phong trào poll, tớ review bộ này, ai đọc thấy hay vào like cho truyện vào chung kết đi nhóa (đề cử ở trong comment bạn Lan SG đoạn cuối cuối ý. Đông Phong Ác – Nhất Độ Quân Hoa: cổ đại, ngược trước sủng sau, hài bi (mà tớ thấy hài nhiều hơn), edit hoàn, truyện có mỹ thực. Nội dung chính: Loạn lạc, nữ chính thôn nữ được cứu về khỏi bị giặc hiếp và được dâng lên cho nam chính làm thiếp một cách không tình nguyện. Sau đó là quá trình ngược trước sủng sau. Nữ chính từ thiếp lên làm chính phi. Nói chung nếu tóm tắt nội dung thì máu chó một nùi, máu chó tung trời. Nhưng đừng để bị đánh lừa, đây không phải câu chuyện máu chó mà sâu sắc hơn thế nhiều. Nhận xét Logic truyện này không được bình thường lắm. Nữ chính nhà nghèo 16 tuổi, thấp kém nhưng không lên gân lên cốt gì cả, sống đúng tuổi, đúng hoàn cảnh, đúng thân phận, vì hoàn cảnh mà gần như bị buộc phải gả làm thiếp cho nam chính. Chị nữ chính tính hay, khôn ra phết, con nhà nghèo, thân phận kém nhưng sống biết điều, khôn khéo, cũng ko lụy nam chính, tuy ban đầu có chút mơ mộng nhưng sau đó nhanh chóng nhận mệnh, không yêu nam chính, cần cúi đầu thì cúi đầu nhưng lúc mạnh mẽ thì vô cùng kiên cường. Lúc cần bảo vệ bản thân thì biết tự vệ, sống lưu lạc vẫn có thể lao động tự nuôi thân, thậm chí là lúc lạc trong rừng còn biết tự chăm lo, sinh con nuôi con và trà trộng giữa kẻ thù để không gây chú ý, đến khi cần cũng biết tỉnh táo hạ độc kẻ thù để thoát thân. Đoạn sau nam chính muốn nữ chính quay về, hỏi chị ta sai ở đâu để ta sửa, chị kể lại rành mạch các loại lỗi lầm, ghi thù ra phết. Nói chung, đoạn đầu về thân phận nữ chính hơi buồn vì nữ 9 thân phận thấp kém. Nam 9 vừa EQ thấp, vừa coi thường chị có điều không ngược đãi nhé. Sau này nữ 9 an phận, không vọng tưởng gì, cũng không yêu nam 9, ko kiểu khụy lụy vì tình mà khôn khéo sống, lấy lòng để 2 mẹ con có cuộc sống êm ả. Nữ chính đặc biệt tỉnh, thức thời, không lụy tình, là thôn cô nhưng sống khéo léo, biết buông biết bỏ, sức sống dẻo dai, tuy chân yếu tay mềm nhưng luôn biết tự bảo vệ, tự xoay sở, không làm ai phiền cả. Có thể nói là kiểu ngoài mềm trong cứng, xếp vào nữ cường. Đến cuối truyện thì uốn nắn nam chính đâu vào đấy. Nam chính ban đầu bị ném đá ghê lắm nhưng mà tớ đọc thì thấy rất bình thường, nhân vật này sống cũng đúng tuổi, đúng thân phận, đúng thời thế, đúng hoàn cảnh, đúng với bản chất, thậm chí còn có phần thẳng thắn, không quanh co, mưu mẹo, đường đường chính chính, khá là quân tử. Chỉ cái tội EQ thấp, rất thấp, thấp thảm hại, phong cách vai u thịt bắp, chuyện tình cảm thì thô hơn ngói. Như đã nói, nam nữ chính là vợ chồng nhưng không phải yêu nhau ngay từ đầu, nam chính EQ thấp, đầu đất nên đoạn đầu làm ra nhiều tình huống ngược nữ chính (mà độc giả đọc dễ lầm tưởng là truyện ngược cổ điển.. Anh này kiểu nam tử cổ đại điển hình, tướng quân không biết thương hoa tiếc ngọc, không biết yêu, nữ chính là thiếp thân phận thấp kém bị coi như vật nuôi cho ăn ngon mặc đẹp là tốt rồi. Anh này siêu vô tâm, cũng coi thường nữ chính nhưng không đánh đập, không làm trò mèo, loằng ngoằng nữ phụ ngược tâm nữ chính hay lợi dụng, không ngược đãi nữ chính như truyện Phế Hậu hay mấy truyện ngược não tàn. Đọc lại buồn cười, anh này ghen cũng buồn cười, đoạn cưới chính phi cũng buồn cười, vì anh tiếng xấu quá nên người ta lừa anh lấy thứ nữ 12 tuổi của 1 lão thần. Con bé đó sợ anh như quỷ, bám nữ chính như bám mẹ, nhiều tình huống cười đau cả mề. Đọc thấy nam 9 suy nghĩ cũng đơn giản, sủng nữ chính phết, mà dần dà càng ngày càng có mong ước xây dựng một gia đình chỉ có cha mẹ con cái sum vầy với nữ 9. Nam chính trước khi có nữ chính thì có duy nhất 1 người thiếp, người thiếp đó chết thì anh cũng chả léng phéng gì cho đến khi nạp nữ 9 làm thiếp. Tuy là thiếp nhưng trong phủ cũng chỉ có duy nhất nữ 9, từ lúc lấy nhau là sạch sẽ đến hết truyện nhé. Đến cuối anh cũng đưa chị lên làm vương phi. Nam nữ chính cũng không bập cái yêu nhau, nói rằng cả 2 chấp nhận nhau thì đúng hơn. Truyện vừa bi vừa hài, đoạn nào bi đọc thương rớt nước mắt, đoạn nào hài đọc cười lăn lộn không nhặt được mồm. Truyện không dài, đọc vừa phải, hơn 80 chương nhưng 1 chương ngắn ý mà. Giọng văn lại hay, ngấm. Truyện này cũng không kiểu hội chứng Stockholm, nữ chính não tàn đi yêu tha thiết cái đứa bạc đãi mình hay là kiểu nam chính ngựa đực, chịch em xong lại mê em ko dứt ra được. Nam nữ chính yêu nhau là mưa dầm thấm lâu, từ từ cảm hóa, nam 9 thật ra suy nghĩ đơn giản, không quan tâm cảm nhận người khác nhưng anh này thích là thích cái ôn nhu điềm đạm của nữ chính, là cảm giác bình yên có 1 mái nhà, có vợ có con. Đời anh này là mưa gió máu tanh sa trường, giết chóc, không tình thân, cha mẹ anh em đâm sau lưng. Nữ chính đến gần cuối truyện mới dần yêu nhé, chị giống chim sợ cành cong, không tin tưởng nam chính, đến cuối cùng nữ chính nhận định vợ chồng ở với nhau 3 năm, không thể nói là không có chút nào tình cảm, nam chính thực ra cũng đem lại cảm giác dựa dẫm che chở, đây là chồng mình. Cảm giác giống mấy truyện điền văn mà nam nữ chính lấy nhau không phải vì yêu. *** Review Quỳnh Văn: Hic, lần đầu tiên review truyện của “mẹ kế” Nhất Độ Quân Hoa. Kể từ khi đọc xong “Phế Hậu Tướng Quân” thì mình cứ thấy tác giả này là chạy mất dép, vì ấn tượng anh main tra nam và SE thôi. Nay tình cờ đọc được đề cử, giang hồ cũng khen nhiều, mình tìm đọc review một chút và quyết định lọt hố. Quả nhiên không thất vọng. Đông Phong Ác kể về đời sau của Hoàng Đế Mộ Dung trong truyện Phế Hậu Tướng Quân, Yến Vương sinh được 6 người con trai, trong đó nam chính của chúng ta là Tốn Vương gia Mộ Dung Lệ. Mới đầu nghe tên mình tưởng tác giả sẽ miêu tả anh này đẹp yêu nghiệt hại nước hại dân gì đó, ai ngờ sau khi đọc được vài chương truyện thấy cái tên đúng thật – nghe tên ảnh là muốn khóc rồi :))) Câu chuyện là con đường được thuần hóa thành thê nô của nam chính. Ảnh là nam chính thô lỗ cục cằn nhất mà mình từng đọc, thế mà không phải ảnh thô lỗ theo kiểu máu chó, mà theo kiểu hài hài không chịu được :)). Ảnh không thèm mở miệng nhiều, nhưng cứ mở miệng ra là chửi, nhẹ nhàng được vài câu là lại chửi, nữ chính không ít lần ăn chửi “tiện nhân”, “hỗn trướng” (khốn nạn) rồi. Về sau ảnh bỏ từ “tiện nhân”, vì cho rằng chửi nữ nhân nhà mình là “tiện” thì không hay lắm, nhưng vẫn luôn mồm “khốn nạn” không bỏ được, vì sau này bị chị nữ chính cho ăn hành không ít :)) Ảnh phải nói là hung hăng lắm, lì như trâu, ra trận đao thương không là cái đinh gỉ, động một cái là phạt, mà toàn trăm cú trở lên. Cơ mà ảnh không dám động đến nữ chính, vì ảnh cho rằng nam nhân không đánh nữ nhân của mình (Good!). Ngày xưa chỉ đạp một chị một cú nhè nhẹ do hiểu lầm chị thông gian với anh khác mà thấy chị hộc máu nên từ đó không dám nữa :)) Nam chính không hiểu chuyện tình yêu lắm, dù ngày trước có một ái thiếp là Lam Dụ. Khi ăn cơm thì ăn như lũ quét, chị nữ chính chưa kịp ăn xong đã bị xách đi :)) Khi có con thì cũng không biết làm cách nào làm cha, được một dịp ẵm nó thì liền bỏ quên nó ở nhà người khác, được chị nữ chính ghi thù :)) Tóm lại câu chuyện cứ diễn ra thế này: Nam chính chửi chửi, giận muốn nổ phổi, rồi lại chửi chửi. Nữ chính nghe chửi, khóc rấm rứt, rồi lại nghe chửi, khóc rấm rứt. Ấy thế mà nó không chán, lại còn hài không chịu được :)) Nói đến nữ chính Hương Hương, cô nàng là nữ chính được miêu tả tâm lí theo hướng “có lý” nhất trong những truyện mình đọc cùng thể loại. Hương Hương là con gái của dân lành, tự dưng bị thổ phỉ bắt đi, sau được quân của Mộ Dung Lệ cứu, rồi tự dưng lại phải làm thiếp cho anh vương gia thô lỗ cục cằn. Sống chung với một người thô lỗ, động cái là chửi, giết người (địch) như ngóe, bỏ rơi mình để cứu người khác mà yêu được mới là lạ.   …   Hương Hương ban đầu với Mộ Dung Lệ chỉ có sợ thôi, sống chung lâu dần đến khi có con gái nàng cũng chưa yêu hắn được, vì nàng chỉ là thiếp, là nô tì. Đối với sự quan tâm lâu lâu mới có được của Mộ Dung Lệ, Hương Hương không phải là không cảm động, nhưng hắn lần lượt lần này đến lần khác lại làm cho nàng thất vọng, vậy nên nàng không dám, cũng không thể yêu nổi. Hương Hương rung động với người khác, đó Hàn Tục, một trong những phó tướng của Mộ Dung Lệ. Đó là người đã không quản sống chết cứu nàng khi nàng bị Mộ Dung Lệ bỏ rơi ở rừng sâu nước thẳm. Hai người trải qua một đoạn tình cảm lóe sáng trong chốc lát rồi phải vụt tắt trong mấy ngày Hàn Tục cứu nàng rồi đưa nàng về bên Mộ Dung Lệ. Hương Hương biết mình không nên có tình cảm với Hàn Tục khi bản thân đã có con gái với Mộ Dung Lệ, nàng chỉ để ở trong lòng thôi, vì bản thân mình rất rõ đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả. Nói về Hàn Tục, nhân vật này chiếm rất nhiều cảm tình của mình. Hàn Tục xuất thân nghèo hèn, được Mộ Dung Lệ thu lưu, bọn họ cùng vào sinh ra tử hơn mười năm trời. Nếu muốn Hàn Tục chết thay cho Mộ Dung Lệ, chắc chắn anh cũng không hề do dự mà đồng ý, thế nhưng trời xui đất khiến Hàn Tục lại yêu người con gái của anh em mình. Tình yêu của Hàn Tục cũng chỉ thầm kín, chỉ muốn được bảo vệ nàng, để nàng được an toàn, được hạnh phúc cùng Mộ Dung Lệ. Chỉ tiếc, gặp đúng người, nhưng sai thời điểm. Lại nói về Mộ Dung Lệ, cái cách mà nam chính xử lý khi phát hiện thiếp và huynh đệ của mình yêu nhau quả thật làm mình rất khâm phục. Nếu như Hàn Tục sẵn sàng chết vì Mộ Dung Lệ thì hắn cũng sẵn sàng đưa thân bảo vệ Hàn Tục khi gặp nguy hiểm, và có cho bao nhiêu lần lựa chọn, Mộ Dung Lệ chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ không làm như vậy cả. Chính điều này, hay phải nói là cách làm người, cách đối xử của Mộ Dung Lệ với anh em, đồng đội đã khiến Hàn Tục không bao giờ có thể “yêu” Hương Hương được nữa. . Đoạn sau của câu chuyện được đẩy lên cao trào khi ái thiếp Lam Dụ của Mộ Dung Lệ trở về. Chín năm trước Lam Dụ xả thân vì Mộ Dung Lệ, dùng kế mỹ nhân để giúp hắn cầm cự nơi chiến trường, hắn cảm động, hứa với nàng vị trí Vương phi. Thế nhưng Lam Dụ không cần, sau khi chiến thắng, nàng gieo mình tự vẫn. Kể từ đó, Mộ Dung Lệ sống đơn độc cho đến khi Hương Hương xuất hiện. Lam Dụ trở về, Mộ Dung Lệ vẫn lựa chọn sai lầm, đẩy Hương Hương như con ốc sên vừa mới ngốc đầu ra khỏi vỏ thụt đầu lại, không dám ra nữa. Hương Hương bỏ đi, Mộ Dung Lệ dần hiểu Hương Hương quan trọng với mình như thế nào. Hắn rốt ruộc cũng tìm lại được nàng, nhưng nàng không muốn trở về cùng hắn nữa. “Vương gia không đọc thư nhà thiếp gởi. Vương gia ra ngoài, bỏ tiểu Huyên Huyên ở phủ Chu Thái Úy, quên mang con về. Vương gia vứt nô tì lại Cổ Đạo Tân Kế, Vương phi quan trọng hơn nô tì. Vương gia không săn sóc, không chờ nô tì cơm nước xong đã chạy đi. Vương gia mang mẹ con Lam trắc phi trở về, ôm Kha thiếu gia vào cửa, không ôm Huyên Huyên, coi trọng Kha thiếu gia hơn Huyên Huyên. Vương gia hứa hẹn với Lam trắc phi, nói đời này chỉ yêu một mình nàng ấy. Lam trắc phi quan trọng hơn nô tì. Lam Trắc phi bảo Vương gia thả thiếp, Vương gia liền đuổi ta ra ngoài phủ. Bởi vậy Vương gia đã hiểu chưa, kì thực ta đối với Vương gia, không hề quan trọng.” (Trích bản dịch của bạn Hàn Nguyệt, Mít Vũ, Olivia, Tàn Tâm thuộc thuvienngontinh.com”   Hương Hương oán Mộ Dung Lệ vô tâm, nhưng hắn cũng có lý do riêng của mình. Hắn không đọc thư nhà, nhưng khi hắn biết lỗi, hắn đã đọc từng lá từng lá trong sự ân hận muộn màng. Hắn vô tâm với con, thế nên hắn sẽ học cách làm cha, quan tâm đến con hơn nữa. Hắn vứt bỏ nàng, lựa chọn người khác cũng vì suy tính đến sự sống sót của nàng. Nhưng hắn hứa, từ nay sẽ không bỏ lại nàng nữa. Hắn chọn Lam Dụ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi nàng. Nàng không muốn làm thiếp, cả đời này hắn xin chỉ có nàng mà thôi. … Đọc cả bộ truyện, dù không có câu chữ thể hiện rõ ràng nhưng thật ra không khó để bạn nhận ra tình yêu của Mộ Dung Lệ và Hương Hương. Đó là tình cảm nhiều phần trách nhiệm hơn, được gắn kết bởi con cái, qua nhiều năm tháng chăm sóc, thấu hiểu nhau mà thành. Review dài quá rồi, nên mình xin kết lại bằng trích dẫn mình thích nhất trong truyện: Nếu như có kiếp sau, nàng vẫn là một nữ nhân, nguyện lấy cành mận gai làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô, sống cảnh nghèo hèn bần tiện chứ quyết không làm thiếp cho người nữa. Mời các bạn đón đọc Đông Phong Ác của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trảm Xuân - Thập Tứ Lang
Văn án: Trước đến nay nàng là một người tốt, biết an phận, có tinh thần trách nhiệm rất cao. Trước sáu tuổi, vì muốn làm nha hoàn, mỗi ngày nàng đều tập quét dọn vệ sinh. Sau sáu tuổi, sư phụ buông lời “Con sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm”, từ đó, để Trảm Xuân kiếm đạt được tiếng tăm lẫy lừng đã trở thành mục tiêu của đời nàng. Phấn đấu nào! Cát Y Xuân! Những thứ tựa ái tình kia chỉ là mây bay thôi ~~ Trảm Xuân, suy cho cùng, đã chém mất mùa xuân của ai rồi? ***  Truyện văn hay, dịch mượt, nhẹ nhàng, nên thơ, có một chút hóm hỉnh nhưng cũng da diết.  Mà đểu lắm nhé, đọc 30 chương đầu thấy nam nữ chính cũng đáng yêu, bạn nam chính cũng ổn, tình cảm dễ thương ấm áp nhưng không hiểu sao vẫn bị thích bạn nam phụ. Sau đó thì quả thật, bạn nam phụ ý mới là nam chính, người yêu đầu của nữ chính mất mạng khi hai người trải qua bao nhiêu biến cố nhận ra tình cảm của nhau, đang trong men hạnh phúc thì bị kẻ thù hạ độc thủ. Cũng thương lắm!  Được cái nữ chính tuy một số lúc đầu gỗ nhưng lại là người chính trực, thấu hiểu, thắng thắn rõ ràng, đáng yêu, lạc quan, không phải kiểu người chìm đắm trong buồn thương hận thù.  Nam phụ (tức là bạn nam chính trong đoạn đầu truyện) cũng là một chàng trai tốt, sâu sắc, tiếc rằng phận bạc.  Nam chính (nam phụ trong nửa đầu truyện) rất cute, rất si tình, thích bạn này ngay từ đầu, thích hơn nam phụ (lúc đấy đang là nam chính) dù lúc đấy cũng ship cặp kia. Truyện đáng yêu dễ chịu lắm, bạn nam chính cute ghê, đẹp trai nhà giàu giỏi võ, điên đảo chúng nữ. Công tử thế gia à? Không phải? Võ lâm danh tiếng à? Không phải! Chàng là một tên cho vay nặng lãi kẹt xỉ quái gở =))  Truyện tuyệt đối ngược nam, nam chính làm nam phụ nửa truyện, thêm nửa truyện sống trong mặc cảm với người đã khuất, đến cuối mới hạnh phúc trọn vẹn, mới biết được trong lòng nàng y cũng quan trọng đến nhường nào.  Nhân vật phụ cute lạc lối, yêu không chịu được. Nó vừa là nha hoàn vừa làm thư đồng cho nam chính, cái mồm thì leo lẻo. Nó là đứa bé trai 12-13 tuổi xinh xẻo, suốt ngày bị chủ tử bắt giả gái để dễ hành tẩu giang hồ và giải vây cho chủ nó khỏi đám đàn bà đeo bám. Thằng bé còn suốt ngày đi PR cho chủ của nó với nữ chính như kiểu bán hàng đa cấp ấy, chết cười =))  Nói chung truyện còn sạn, có nút thắt chưa được xử lý thỏa đáng, chưa phải kiểu truyện đọc mà cảm thấy đã đời nhưng mình cộng nhiều điểm cho giọng văn và dịch thuật. *** Hôm ấy, con cáo già là Yến môn chủ gặp con cáo bự Thư Tuyển, một “con” thì vội vã chạy về nơi đã hẹn, giữa đường đã lạc vài chập, “con” còn lại thì vừa bị sát thủ tập kích, cả người nhếch nhác. Hai con cáo chạm mặt nhau, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả. Thư Tuyển hào phóng đưa Yến môn chủ đến núi tuyết ở phía Tây Bắc đất Điền, mộ của cha chàng đường hoàng nằm dưới gốc gây, khiến Yến môn chủ mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Thư Tuyển vác hai bình Thiêu Đao Tử đến, đưa lão một bình, chỉ bảo: “Giờ lão tới rồi, dù là thù cũ hay oán mới, cũng chẳng còn gì phải trốn tránh nữa. Lão muốn quật mộ, quất xác, cứ việc làm. Nhớ là làm xong thì chôn lại, dọn dẹp mồ mã đàng hoàng là được.” Dứt lời, chàng xoay người đi mất. Yến môn chủ cười nhẹ: “Ta không muốn quật mộ hay quất xác, cứ xem là đến thăm một anh hùng hiệp khách đã qua đời vậy. Thư Tuyển, cậu và cha cậu, thực ra rất giống nhau. Tới đây uống vài chén với lão già này đi.” Thư Tuyển cũng cười, gãi mũi, hãy còn trẻ nên vẫn còn tính hay hờn mát, “Ta sao mà giống ông ấy?” Yến môn chủ rót một bình Thiêu Đao tử lên bia của Thư Sướng, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Bao nhiêu năm rồi, đều đã qua cả. Nó chết rồi, ngươi cũng đã chết, người đã chết thì tính toán ân oán lúc còn tại thế làm gì? Cuối cùng cũng sẽ đến ngày những người còn sống đều chết cả, ngày ấy ta chỉ cho rằng nó nghĩ không thông, hóa ra ngươi cũng vậy.” Lão lặng lẽ uống một chén, hồi lâu không nói. Thư Tuyển ngồi xổm cùng lão giữa tuyết, uống Thiêu Đao Tử rồi cười: “Lão già ông nói thì hay, những người còn sống đều chết cả, vậy nghiệp bá phát triển Yến môn tính sao đây?” Yến môn chủ chậm rãi lắc đầu, “Chính vì con người rồi sẽ chết đi, nên mới phải mưu một phen bá nghiệp. Phải để lại một vài điều gì đó, dù là trong lòng người hay trên thế gian, đấy là những thứ mà chết đi rồi sẽ không thể mang theo, nếu không, uổng phí một đời, sống làm gì nữa?” Lão thấy Thư Tuyển chỉ cười, nụ cười thật nhạt lại lơ đãng, bèn nói: “Ta có hai đứa con gái, lớn mười chín, nhỏ mười bảy, chưa từng hứa gả. Nếu cậu có ý với Yến môn, ta gả cả hai cho cậu. Tiểu tử, đàn ông trên đời, sao có thể không mưu nghiệp lớn?” Thư Tuyển vẫn chỉ cười, đôi mắt cong cong. Chàng chỉ trời rồi chỏ đất, nói: “Nghiệp lớn của ta, chính là cả đời này làm một kẻ giang hồ lắm tiền nhiều thời gian, cưới một người vợ tốt, sinh một trai một gái. Dù là lòng người hay thế gian, có vết tích do ta để lại hay không, thì quan trọng gì? Chỉ cần cả đời này, mình sống vui vẻ hay không. Lão già, lão và ta không cùng đường.” Yến môn chủ ha hả cười hai tiếng, vỗ vai chàng, không bàn tiếp nữa. Ngày kế xuống núi, biết tin Y Xuân bị giam lỏng ở Yến môn, Thư Tuyển trẻ tuổi đi nhanh, đến Yến môn rước vợ ra trước một bước. Ra khỏi thành Giang, từ phía xa đã thấy xe ngựa của Yến môn chủ, lúc lướt qua hai người, xe dừng lại một chút, Yến môn chủ ló đầu ra nhìn, gật đầu cười: “Thế nhé, từ biệt không hẹn ngày hội ngộ.” Sau khi xe ngựa đi xa, vẫn có thể nghe được giọng của Y Xuân, “Hóa ra một tháng nay chàng đi cùng lão già Yến môn, lão là người thế nào?” Thư Tuyển nghiêng đầu suy nghĩ. “Ờ… Là một anh hùng, đại khái là kiểu thay triều đổi đại dựng trời mở đất ấy.” “Thế thì mệt mỏi quá.” “Thì thế, mệt lắm.” Mời các bạn đón đọc Trảm Xuân của tác giả Thập Tứ Lang.
Mị Hoạn - Đông Thi Nương
Văn án: Châu Châu là con lai giữa người Hán và người Hồ, bởi vì phụ thân không rõ nơi đâu, mẫu thân lại mất sớm, nàng phải làm nô lệ rồi sau đó lại bị bán đến chợ đấu giá. Châu Châu tuy rằng được sinh ra với dung mạo kiều diễm, nhưng ở cái triều đại hỗn loạn ăn không đủ no này, ai còn có sức tơ tưởng muốn mua thêm một người dù có đẹp về làm gì, chính mình còn chưa lo được nữa là. Nàng đã ở chợ quỳ qua mười ngày, rốt cuộc mới xuất hiện một người mua nàng. Nhưng người mua nàng lại là một thái giám...! *** Châu Châu có xuất thân bần cùng nên nàng không có quyền quyết định cho số phận của mình. Cuộc đời của nàng vốn dĩ chỉ gắn liền với hai từ bị bán và được mua. Nếu ngày hôm đó không ai bỏ tiền ra mua Châu Châu về nhà, nàng chỉ có thể bị bán vào chốn ong bướm, cuộc sống của nàng sẽ bi thảm vô cùng. Nên khi có người bỏ tiền ra đón Châu Châu về, dù cho nam tử mua nàng mặt mũi lạnh lùng như muốn giết nàng đến nơi, nàng vẫn vô cùng biết ơn người đó. Lúc Lý Bảo Chương mua Châu Châu, thật sự mục đích của y là đem Châu Châu về trả thù cho những gì kiếp trước nàng đã gây ra cho y. Trước khi trùng sinh, Lý Bảo Chương chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ, sau một lần cứu giá được vua cho phép đi mua một cô nương về làm vợ. Lý Bảo Chương đã chọn Châu Châu, bởi vì y đã từng vô cùng nâng niu Châu Châu, xem nàng như thê tử đời này, chỉ mong Châu Châu đừng ghét bỏ thân thể khiếm khuyết của mình. Nhưng chẳng được bao lâu, Châu Châu biến mất không tăm tích trong cung, Lý Bảo Chương đi tìm và bị người khác dìm chết dưới hồ. Sống lại với suy nghĩ Châu Châu tham phú tham quyền đi theo một quý nhân nào đó rồi lại hại chết mình, Lý Bảo Chương quyết định tìm lại Châu Châu để trả thù. Đời này, Lý Bảo Chương may mắn sống lại và gian lận giữ được thân thể toàn vẹn, sử dụng nhiều mưu kế để khi tuổi vừa 20 đã leo lên chức tổng quản, có chút thực quyền. Nhưng những thói quen quan tâm chăm sóc Châu Châu đã thấm sâu trong máu Lý Bảo Chương, y chiều chuộng nâng niu Châu Châu, không đành lòng bắt nạt hay trả thù cô nương có đôi mắt ngây ngốc trong veo ấy. Sau vài chuyện xảy ra, Lý Bảo Chương mới nhận ra có lẽ do mình đã hiểu lầm Châu Châu, sự biến mất và cái chết của mình ở kiếp trước không liên quan đến nàng. Vì thái độ và hành xử của Châu Châu bây giờ hoàn toàn xem y là người thân cận nhất, Lý Bảo Chương tình nguyện một lần nữa lại tin tưởng nàng. Nói đến Châu Châu, nàng hoàn toàn là một cô nương ngây ngô, tuổi đời chưa lớn cộng với việc lớn lên theo tập tục phóng khoáng của người Hồ, Châu Châu gần như không hiểu được cách sống của người Hán. Châu Châu không e thẹn, không làm nũng, không rườm rà khuôn phép như những cô nương khác. Nếu để miêu tả thì Châu Châu như một bông hoa dại rực rỡ nở bên đường, tỏa một sắc hương riêng, khác hẳn những đóa hoa kiều diễm e thẹn nở trong vườn nhà. Tình cảm của Châu Châu dành cho Lý Bảo Chương là một loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Bên trong bức tường cung cấm, Lý Bảo Chương chính là chỗ dựa duy nhất của Châu Châu và là người quan tâm nàng nhất kể từ bé đến giờ. Cho nên giữa hai người hầu như không có bất kì khúc mắc, hiểu lầm hay giấu giếm điều gì. Nhưng cuộc sống đầy mưu mô trong cấm cung không cho phép hai người cứ một đời yên ả trôi qua như vậy. Vốn khi trùng sinh, Lý Bảo Chương đã từng bước đứng trong tối ra sức phá rối cái triều đình thối nát này, ai ngờ được Lý Bảo Chương lại phát hiện kẻ đã hãm hại mình tan nhà nát cửa chính là đương kim hoàng đế, thù cũ hận mới cứ ngày một chồng chất. Mục đích của Lý Bảo Chương không phải là ngôi vua hay quyền lực, sau khi hại chết hoàng đế nhờ sự ngu si muốn trường sinh bất lão của chính hắn, Lý Bảo Chương dẫn Châu Châu trốn khỏi hoàng cung. Sau đó lại thành thân, cùng nhau sống hạnh phúc thật lâu dài. "Mị hoạn" là một bộ truyện có những nhân vật phụ đáng được nhắc tới: một Lương Thiệu Ngôn ban đầu hồn nhiên tươi sáng, đến cuối cùng lại bị những âm mưu đoạt vị chốn hoàng cung làm cho điên điên dại dại; một thái tử biết phân rõ phải trái nhưng không khuyên can được sự u mê mù quáng của vua cha; một Lương Quang Vũ vẻ ngoài ôn nhu ấm áp, cũng bị quyền lực đẩy đi tàn sát huynh đệ mình. Những nhân vật phụ không hề mờ nhạt, họ đại diện cho rất nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống hoàng cung, nơi mà tình cảm thì ít mà quyền lực lại làm lu mờ đi cả tình thân. Lý Bảo Chương trong truyện không phải là một nam chính xưng vương xưng bá, mục tiêu của y chỉ đơn giản là trả thù. Để kết cục quyền lực thuộc về ai không còn là điều Lý Bảo Chương quan tâm, y chỉ mong cuộc sống sau này một đời bình yên bên cạnh người yêu thương mà thôi. Nếu đã quá chán ngán với những câu chuyện cung đấu hoành tráng, thì "Mị Hoạn" có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nếu như bạn muốn đọc một cái gì đó nhẹ nhàng sau những ngày căng thẳng đó ạ. *** Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì nàng gặp được một người đối xử với nàng rất tốt. Người kia tên là Lý Bảo Chương, là một thái giám. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo A Đạt lớn lên, mãi đến khi hơn mười tuổi, A Đạt liền nuôi không nổi các nàng, muốn đem một đám Mị Nô các nàng đều bán đi. Hắn nói bị bán đi so với đi theo hắn đói mà chết còn tốt hơn, nếu gặp được một người tốt, đó là phúc đời trước tích được. Châu Châu là con lai của người Hán cùng người Hồ, so với các Mị Nô khác, nàng còn càng khó bán đi hơn tí, huống hồ tuổi nàng là nhỏ nhất trong nhóm người Mị Nô này, mua về còn phải nuôi dưỡng mấy năm, chỉ sợ người ta không chờ lâu được như vậy. Nàng đã quỳ trên chợ được vài ngày rồi, một ngày cuối cùng, mới có người mua nàng đi. Người mua nàng là một nam nhân mặc đồ trắng khá lớn tuổi, hắn xem xét Châu Châu vài lần, liền mua người đi luôn. Châu Châu vốn tưởng rằng chính mình về sau liền đi theo hắn, nhưng hắn lại nói người mua nàng lúc này đang ở bên tường kia chờ nàng. Sau nàng mới biết được người nam nhân này nói tường là chỉ tường của hoàng cung. Thời điểm ánh mắt đầu tiên Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương là sửng sốt, bởi vì đối phương lớn lên rất đẹp, đặc biệt là chỗ ấn đường có nốt chu sa, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, như thiêu đốt nhân tâm. “Ngươi về sau gọi ta là ca ca là được.” Hắn đi đến bên cạnh Châu Châu, hiện ra một gương mặt đẹp phiếm hồng nhạt. Châu Châu gật gật đầu, lộ ra một cái tươi cười ngoan ngoãn. Qua mấy ngày, Châu Châu mới bất tri bất giác được mình đi theo một thái giám. Lý Bảo Chương thực cần mẫn, cơ hồ chuyện gì đều không cho nàng làm, thậm chí quần áo bên người nàng đều biến thành hắn giặt sạch, hắn nói nước lạnh, sợ đông lạnh hư tay nàng. Châu Châu lần đầu gặp được người đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn cùng hắn đi qua cả đời. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Mị Nô trong cung cứ cách mỗi nửa năm phải đi đăng ký kiểm tra toàn thân một lần, bởi vì các chủ tử sợ những Mị Nô do thái giám nuôi dưỡng này thân thể nhiễm bệnh, lây bệnh cho mình. Trong một lần kiểm tra theo lệ, Châu Châu đụng phải một nam nhân quần áo hoa lệ, hắn trùng hợp đi ngang qua, lại liếc mắt thấy được Châu Châu. Một là bởi vì diện mạo Châu Châu không giống các Mị Nô khác, hắn kêu người lại, cẩn thận mà đánh giá một phen, “Ngươi tên là gì?” Hắn trầm giọng hỏi. Châu Châu quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi, nàng nghe nói chủ tử trong cung này đều là âm tình bất định, “Nô tỳ tên là Châu Châu.” “Châu Châu?” Hắn đem này hai chữ nhẩm lại một lần, liền đi về phía trước. Chờ hắn rời đi, Châu Châu mới biết được người nam nhân này nguyên lai chính là Thái Tử đương triều Lương Tấn Bách. Sau đó, Châu Châu lại lần nữa gặp được Thái Tử, là bị người ép đi qua, ngoại trừ nhìn thấy Thái Tử, nàng còn gặp được một nữ nhân có chút lớn tuổi, nữ nhân kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khi còn trẻ rất mỹ mạo, nàng nhìn thấy Châu Châu trong nháy mắt, liền mở to hai mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía Thái Tử đứng ở một bên, “Tấn Bách, ngươi đem nàng mang đến là có ý tứ gì?” Thái Tử khoanh tay mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, “Mẫu hậu, người còn nhớ rõ lời nhi thần từng nói cùng người chứ, ngài muốn Thiệu ngôn cả đời này hảo hảo tồn tại, quan trọng nhất một người chính là nàng.” Nữ nhân sửng sốt lên, nàng tựa hồ có chút không tin, “Mẫu hậu không phải không tin những lời ngươi nói đó, nhưng chúng quá mức mơ hồ, ngươi nói đệ đệ ngươi……” Thái Tử đánh gãy lời nữ nhân kia đang nói, “Mẫu hậu.” Nữ nhân thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp, “Được, được, mẫu hậu sẽ đối xử với nàng tốt, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi, những sự tình đó trong mộng của ngươi thật là đáng sợ, ngàn vạn không thể phát sinh.” Châu Châu không hiểu ra sao, căn bản nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì. Bất quá nàng thực mau liền biết nữ nhân kia là ai, nàng là đương kim Hoàng Hậu, còn nói Châu Châu là chất nữ của nàng, là huyết mạch duy nhất của đệ đệ nàng. Châu Châu quả thực không thể tin được chuyện này, nhưng Hoàng Hậu nói nàng cùng mẫu thân nàng lớn lên rất giống, một khối dưới mũi kia càng cực kỳ giống cha ruột nàng - Diệp Thành Mậu. Châu Châu sau lại còn gặp được một thiếu niên, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, sinh ra với một ngoại hình thật đẹp, nhưng tính cách quái đản, Châu Châu cùng hắn gặp mặt lần đầu tiên đã bị hắn dùng thủ đoạn chế trụ. “Oa, hồ ly thật sự có thể thành tinh.” Thái Tử nghe vậy một chưởng chụp lên đầu thiếu niên kia, đánh đến thiếu niên ngao ngao kêu, “Nói hươu nói vượn.” Mời các bạn đón đọc Mị Hoạn của tác giả Đông Thi Nương.
Xướng Môn Nữ Hầu - Tần Giản
Cổ nhân có câu, 1 người nữ nhân mãnh liệt trưởng thành, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tra nam. Vị hôn phu thanh mai trúc mã Tần Tư vì đạt được quyền thế, trói nàng nhét vào kiệu tặng cho Tử y hầu làm thiếp. Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết là người đã hưởng đủ hoa thơm cỏ lại khắp nơi, coi nàng như đồ chơi ban thưởng cho tướng quân lạnh lùng làm nô. Tướng quân lãnh khốc vô tình Bùi Tuyên vì nghênh đón công chúa cao quý, đem bán nàng cho Quốc sắc thiên hương lầu với giá 10 lượng. 1 ngày đó, vì nàng không muốn bán tiếng cười mà bị tú bà đánh đến tắt thở. Trong 3 năm ngắn ngủi, từ thê đến thiếp đến kỹ nữ rồi cuối cùng bỏ mạng, Giang Tiểu Lâu cho rằng đời này nàng mãi mãi không có cơ hội trở mình. Ai biết mạng nàng quá cứng, Diêm vương không dám thu, không thể không bò ra từ trong quan tài. Lần này, nàng không thể lui nữa, không thể tránh nữa, chỉ có thể đối diện với tuyệt cảnh đời người. Khi 1 cô gái yếu đuối bị ép đến đường cùng gặp phải 1 đám nam nhân quyền thế hiển hách, những kẻ lật tay là thay đổi vận mệnh, ngửa tay là biến đổi càn khôn, đã làm khơi dậy phong ba hiểm ác thế gian. Ai dám khinh thường nàng, đừng trách nàng vung cao lưỡi đao, 1 đường chém giết thẳng tay xác chết chất cao như núi. *** Review bởi: Lạc Dung  Nếu những ai đã từng đọc Thứ Nữ Hữu Độc chắc sẽ không còn xa lạ với tác giả Tần Giản nữa. Nhìn chung mình thấy Tần Giảng luôn xây dựng theo một motip nữ chính bị người mình yêu phản bội và ruồng bỏ sau đó quay lại trả thù từng kẻ đã hãm hại mình. Và bộ này cũng theo motip tương tự thế.  Nữ chính Giang Tiểu Lâu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp của Giang gia giàu có, nàng vốn được đính hôn làm chính thê của thanh mai trúc mã Tần Tư - Thám hoa lang nhưng vì tiền đồ của mình, Tần Tư đã đưa nàng cho Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết làm thiếp, thế nhưng trong phủ Tử y hầu có đến hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ nên Tử y hầu cũng chẳng hứng thú lắm mà thẳng tay tặng nàng cho Tướng quân Bùi Tuyên. Xui xẻo thay, Bùi Tuyên luôn đề phòng Tử y hầu nên lo sợ nàng là gián điệp nên chẳng quan tâm đến nàng, đúng lúc đó vì muốn nghênh đón công chúa cao quý vào phủ, thế là hắn lấy bán nàng vào Quốc Sắc Thiên Hương lâu với giá 10 lượng. Từ thê xuống thiếp rồi biến thành nữ tử thanh lâu, cuộc đời nàng như một trò đùa. Cũng vì không muốn tiếp khách mà nàng bị Kim Ngọc - bà chủ Quốc Sắc Thiên Hương đánh cho sống dở chết dở, cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng không, nàng phải sống, sống để trả thù từng kẻ đã giẫm đạp lên nàng.  Điểm chung của các nữ chính của Tần Giản chính là sau khi quay về báo thù thì cực kỳ thông minh và độc ác. Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thấu hiểu lòng người, nàng khiến những kẻ từng hãm hại nàng trong Quốc Sắc Thiên Hương phải chết sạch, sau đó dùng một mồi lửa đốt cháy thanh lâu. Tiếp đó, nàng đã thu hút sự chú ý của Tử y hầu rồi bị hắn bắt vào nhà lao, trong nhà lao, nàng bị những kẻ khốn nạn ép phải nhận tội mưu phản, mục đích là vì chúng có được đống tài sản đồ sộ mà cha nàng để lại cho nàng, nhưng nàng sẽ dễ dàng chịu nhận sao? Không hề, dù có bị ép vào thủy lao thì nàng cũng không nhân nhượng, Giang Tiểu Lâu am hiểu nhất là gì? Chính là lòng người, vì nàng nắm bắt được lòng người nên nàng đã chiến thắng, giết được Kinh Triệu Doãn đã hãm hại đại ca mình, lật đổ Kinh triệu thiếu doãn muốn nhăm nhe tài sản của nàng, sau đó đường đường chính chính bước ra khỏi nhà lao. Tần Tư vì tiền đồ mà bán vị hôn thê là nàng, Tần gia thì quay ra hắt hủi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến cả Tần gia tan cửa nát nhà. An Vương phi muốn lừa gả nàng cho tên con trai ngốc của mình, vậy thì nàng sẽ giả vờ đồng ý sau đó đánh tráo tân nương. Từng người một, những ai đã động vào nàng đều sẽ không có kết quả tốt. Thật không ngoa khi nói Giang Tiểu Lâu tàn nhẫn và máu lạnh, ích kỷ. Một nữ nhân thanh lâu lại có thể trở thành nghĩa nữ của Khánh Vương phi, Minh Nguyệt quận chúa thì chắc chắn không thể đơn giản được. Nói chung cuộc đời của GIang Tiểu Lâu đều xoay quanh hai từ "Đấu đá". Mình càng đọc truyện thì càng phải thán phục độ thông minh, nhanh nhạy và tàn nhẫn của nữ chính. Một nữ nhân nhìn tưởng như yếu ớt, tay trói gà không chặt lại chỉ cần dùng vài lời nói có thể khiến con người ta chết một cách dễ dàng. Nàng khiến những kẻ từng tiếp xúc với mình phải khiếp sợ. Vậy một nữ tử sắt đá như vậy, máu lạnh như vậy sẽ rung động trước kiểu nam nhân thế nào?  Truyện của tác giả Tần Giản luôn có cả dàn nam phụ hùng hậu, mỗi một nam phụ đều có một nét đặc sắc riêng. Tần Tư bề ngoài là một công tử ôn nhuận như ngọc, hào hoa, phong nhã nhưng bên trong lại mang lòng dạ độc ác, vì địa vị danh lợi có thể giết chết muội muội và mẹ ruột của mình. Tiêu Quan Tuyết với một vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng vui buồn thất thường, giết người như chớp mắt chả cần lý do. Cố Lưu Niên đẹp đẽ kiêu ngạo, đầy một bụng mưu kế và có dã tâm lớn, quyết định chọn giang sơn thay vì mỹ nhân. Bùi Tuyên lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, lấy giết chóc là niềm vui. Phó Triêu Tuyên ngay thẳng tốt bụng, lại một đại phu dịu dàng có lòng nhân hậu. Tam hoàng tử nóng nẩy, dễ bị kích động nhưng cũng có tài. Mỗi người một cá tính nhưng người lọt vào mắt chỉ có duy nhất nam chính Tạ Liên Thành.  Tạ Liên Thành hay còn có tên khác là Độc Cô Liên Thành. Ban đầu chính nam chính là người đã cứu sống Giang Tiểu Lâu khi nàng đang trong giây phút hấp hối với cơ thể đầy rẫy vết thương. Thân phận lúc đầu của chàng là con trai trưởng của Tạ gia, đẹp trai, lạnh nhạt, trầm tĩnh, giỏi kinh doanh, chàng luôn đạm mạc như thể chẳng thứ gì trên thế giới có thể khiến chàng biến sắc, cho dù núi có sụp xuống cũng vẫn thản nhiên đứng nhìn, cho đến khi gặp Giang Tiểu Lâu, chàng bị nàng thu hút, một cô gái quật cường như vậy đã bước vào lòng chàng. Chỉ cần nhìn từng cử chỉ, ánh mắt chàng có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nàng. Về sau thân phận của nam chính lộ ra, chàng là cháu của Hoàng hậu, con ruột của vị Thái tử đã khuất của tiên hoàng, được phong làm Thuần Thân Vương. Bề ngoài chàng luôn tỏ ra không quan tâm sự đời nhưng bên trong là một người nhạy bén, thông minh, tài giỏi, chuyện gì cũng biết.  Truyện này chuyên về đáu đá là chính. Phần tình cảm không nhiều. Nam chính thể hiện rõ mình thích nữ chính và luôn bao dung cho mọi hành động của nữ chính, chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng, chàng không chiếm hữu mà ngược lại chỉ luôn đứng từ xa bảo vệ bao bọc nàng để nàng hạnh phúc. Gần như cả truyện đều là nam chính đơn phương nữ chính, cho đến cuối truyện mới được nữ chính đáp lại. Còn nữ chính do từng bị phản bội nên không tin vào tình yêu, nhưng khi tiếp xúc với nam chính, nàng rung động, hoang mang, băn khoăn, sợ hại nhưng phải đến gần cuối nàng mới chắc chắn và thổ lộ lòng mình. Truyện HE, đọc rất cuốn hút và kích thích, đấu đá thú vị và đầy kịch tính, cao trào liên tục. Truyện edit ổn, chưa phải quá tốt nhưng không tệ. Đề cử chị em cùng nhảy. *** Mọi người hoảng hồn, lập tức đưa Hách Liên Tuệ vào nội viện. Đại phu vội vội vàng vàng tới, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, Hách Liên Tuệ thì đã bất tỉnh. Tam hoàng tử không ngờ đang yên đang lành bái đường lại xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất thời tức giận tới cực điểm, mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn. Tì nữ nơm nớp lo sợ: “Tam hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa…” “Để cho nàng ấy vào.” Độc Cô Khắc nói. Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Độc Cô Khắc bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có phải Vân Châu quận chúa trời sinh có bệnh?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu an ổn: “Tam điện hạ không phải đã biết trước rồi sao, Vân Châu quận chúa có chứng bệnh suyễn, nhưng mà… đã nhiều năm không tái lại rồi.” Sắc mặt Độc Cô Khắc từ từ âm trầm lại, ba bốn năm không phát bệnh, ở ngay hỉ đường lại ngã xuống, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? “Khánh vương phủ các người nhất định phải cho ta một câu trả lời, lập tức, bây giờ.” Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới chuyện hắn tức giận, chỉ lẳng lặng đi tới nói: “Chuyện đến nước ngày, vẫn là để mẫu thân làm chủ đi.” Độc Cô Khắc lạnh rên một tiếng, dặn dò: “Người đâu, đi mời Khánh vương phi tới cho ta.” Tì nữ sợ hết hồn, trong lúc hốt hoảng suýt nữa đã vấp ngã ở cửa. Tâm tình Độc Cô Khắc lo lắng, đi qua đi lại ở đại sảnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Giang Tiểu Lâu làm như không thấy, chậm rãi ngồi uống trà, vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Độc Cô Khắc mấy lần dừng lại muốn hỏi gì đó, thấy biểu hiện nàng như thế, lời muốn nói ra đều nuốt vào. Theo thông lệ Đại Chu, trong nhà gái cũng sẽ đãi tiệc bạn bè thân thích của mình, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu nói đi một lát sẽ trở lại, nhưng quá hai canh giờ cũng không thấy đâu. Khánh vương phi đang chào hỏi khách khứa thì bên ngoài có người đến báo tin, nói là tân nương đột nhiên ngã bệnh, bất tỉnh giữa hỉ đường. Sắc mặt Khánh vương đại biến, hai chân lảo đảo một cái muốn té xỉu. Khánh vương phi chỉ kinh hoảng trong chốc lát, liền dặn dò người dìu Khánh vương về nghỉ, lại nói với Triêu Vân: “Chuẩn bị một chút, ta lập tức đến phủ Tam hoàng tử.” "Vâng." Nửa canh giờ sau xe ngựa của Khánh vương phủ chạy đến phủ Tam hoàng tử, Khánh vương phi vào cửa, sắc mặt có chút khác thường: “Người sao rồi?” Giang Tiểu Lâu đặt chén trà xuống, giọng điệu trầm ổn: “Mẫu thân, đại phu còn chưa đi ra.” Giờ khắc này, rèm cửa hơi nhúc nhích một chút, đại phu đi ra: “Điện hạ, chuẩn bị hậu sự đi.” Mời các bạn đón đọc Xướng Môn Nữ Hầu của tác giả Tần Giản.
Tam Cứu Nhân Duyên - Tiếu Thanh
Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập. Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng. Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim. ——— ———— Lời edit giả: 1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, mềm mà không yếu, yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình. 2) truyện hay, đọc đi *** Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi. Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức! Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng. Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc. Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng! Mời các bạn đón đọc Tam Cứu Nhân Duyên của tác giả Tiếu Thanh.