Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiếm Tìm Thiên Sơn

Lúc Hoa Hướng Vãn đi về phía Đông đến Vân Lai, sư phụ nói với nàng, bởi vì công pháp hợp nhau, để nhanh chóng thăng cấp thì ắt phải lừa một Đạo quân của Thiên Kiếm Tông về Tây Cảnh. Nhưng cần phải ghi nhớ, chỉ có thể lừa một người luyện Đa Tình Kiếm, không được tìm người luyện Vấn Tâm Kiếm. Bởi vì những Đạo quân luyện Vấn Tâm Kiếm, tuy mạnh mẽ nhưng ngu ngốc, không hiểu chuyện tình yêu. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi đến được Vân Lai, người nàng nhìn thấy lại là Tạ Trường Tịch luyện Vấn Tâm Kiếm. Nàng giống như tự tìm đường chết, rõ ràng biết Tạ Trường Tịch không nhiễm bụi trần nhưng vẫn vào sinh ra tử vì chàng, không hối hận về những gì đã bỏ ra. Nhưng mãi đến khi hai người đã trở thành phu thê thật sự, nàng bị hủy hết gân mạch, máu tươi đầm đìa mà chàng cũng chỉ biết khàn giọng nói với nàng “Xin lỗi” thì nàng mới biết, Đạo quân Vấn Tâm Kiếm thật sự không hiểu tình yêu. Thế nên nàng giả chết ngay trước mặt chàng để thoát thân, hủy đi thân phận tên “Vãn Vãn”, một lần nữa quay về làm Thiếu chủ Hợp Hoan Cung vui sướng của nàng. Để lại Tạ Trường Tịch ở trong Tử Sinh Giới một mình canh giữ phần mộ lẻ loi, xa cách nhau hai trăm năm. Hai trăm năm sau, Ma Chủ Tây Cảnh bệnh tình nguy kịch, ba Cung xảy ra cung biến, để ổn định thế cục, nhanh chóng thăng cấp, Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ lại quay về Vân Lai, cầu thân với Thiên Kiếm Tông. Mọi người ai cũng nói Hoa Hướng Vãn rõ ràng biết đã rơi vào bước đường cùng mà còn ráng cố gắng cứu vãn, Thiên Kiếm Tông không thể nào để cho nàng dẫn một Đạo quân quá mạnh về Tây Cảnh, Kim Đan đã bị vỡ hết một nửa đó của nàng cũng không thể nào giúp nàng tăng quá nhiều tu vi. Kết quả đợi sau khi thành thân thì tất cả mọi người đều nhận được tin: Người có khả năng chiến đấu mạnh nhất Vân Lai – Tạ Trường Tịch đã xuất quan khỏi Tử Sinh Giới, phá tâm chuyển đạo, luyện Đa Tình Kiếm, gia nhập Hợp Hoan Cung! Tin tức vừa truyền ra thì mọi kẻ địch bao vây trước cửa Hợp Hoan Cung đều vội vã rút lui, các tình nhân cũ của Hoa Hướng Vãn cũng bỏ chạy khắp nơi, ngay cả chính bản thân Hoa Hướng Vãn cũng đã vác theo tọa kỵ bỏ chạy ngay trong đêm tân hôn. #Chồng trước đã đến tìm ta báo thù, ta phải chạy nhanh hơn. # #Mối tình đầu quay về, cực kỳ điên cuồng, cực kỳ anh tuấn, cực kỳ mạnh mẽ. # #Ta xách kiếm đi tìm khắp muôn sông nghìn núi thì mới biết được nàng là ý muốn ban đầu của mình.# *** Chàng từng vô số lần hỏi cuộc đời... Vì sao. Vì sao chọn thiện mà không phải là ác. Vì sao chọn muôn dân mà không phải là ta? Mọi người chỉ nói cho chàng phải làm vậy, chàng từng nghe vô số đạo lý, lại chưa từng cảm nhận rõ ràng như thế vào giờ khắc này... trong tiếng trẻ con khóc nỉ non, vào lúc thê tử lặng lẽ rơi lệ. Vì ta có tình cảm, bởi vậy mới có thương yêu. Được người yêu, sẽ đồng cảm cho người khác, sẽ không nhịn được nhớ tới con mèo dưới cây kia, nhớ tới người thương nhân nhớ thê tử ở trong miếu, dáng vẻ đôi phụ tử đi trên đường ruộng, chúng sinh nhân gian. Thế là lòng mới không đành lòng. Làm gì có đạo lý lớn lao gì, chuyện lựa chọn, đơn giản vì trong lòng có tình, lựa chọn yêu." Nhưng để chàng hiểu được thế gian này như thế, đó là suốt mấy trăm năm đời người dài đằng đẵng, để từ từ hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, hiểu những cảm xúc mà người con gái ấy đã đem tới cho chàng. Và hiểu hạnh phúc của chàng đang ở nơi đâu. … Câu chuyện này có rất nhiều thứ, thiện ác đan xen, vui buồn lẫn lộn, chẳng ai nói rõ được ai đúng ai sai. Tạ Trường Tịch nguyện dành tất cả sinh mạng của mình cho Hoa Hướng Vãn như thế, có đáng không? Hoa Hướng Vãn lần nào cũng lừa Tạ Trường Tịch như thế, vô tình tổn thương trái tim chàng, nàng có đúng không? Ai mà biết được, có người nói Tạ Trường Tịch si tình đến điên rồi, có người nói Hoa Hướng Vãn không xứng đáng với tình yêu ấy. Nhưng chuyện tình yêu mà, người ngoài chỉ có thể bình luận chứ sao có thể thấu đáo câu chuyện của họ, sao có thể nào nói rằng đáng hay không? Tình yêu là chuyện của hai người, đắng cay ngọt bùi cũng chỉ họ mới biết, bản thân họ thấy đáng, vậy là đủ rồi. … Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch có một khúc chuyện xưa. Từ ngày mà Hoa Hướng Vãn vẫn là thiếu chủ Hợp Hoan Cung danh tiếng lẫy lừng, tài năng vượt bậc, kiêu ngạo phóng khoáng. Nàng của ngày ấy luôn được mọi người ngưỡng mộ, lúc nào cũng là người đứng trên cao nhìn xuống. Nàng có thiên phú tu luyện, có tông môn hùng mạnh, có sư huynh sư tỷ bảo bọc chiều chuộng, nàng nào đã từng biết thế nào là cúi đầu, nhún nhường và ấm ức. Nhưng Hoa thiếu chủ ngạo nghễ ấy đã gặp được phải khắc tinh của đời mình, gặp được người khiến nàng trải qua đủ mọi vui buồn thấp thỏm, đi từ hi vọng tràn trề tới thất vọng buông bỏ. Người ấy là nam tử tuấn tú nhất trên đời, chàng thanh cao thuần khiết như tuyết trắng mây cao. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi họ gặp mặt, dường như tim nàng đã âm thầm loạn nhịp vì chàng ấy - người kế thừa của Vấn Tâm Kiếm - Thiên Kiếm Tông Tạ Trường Tịch. Khi Hoa Hướng Vãn từ Tây Cảnh tới Vân Lại làm nhiệm vụ tông môn giao cho, nàng từng nghe sư phụ nhắc rằng không nên liên quan tới người luyện Vấn Tâm Kiếm, bởi đó là những con người lãnh đạm nhất thế gian. Nhưng có lẽ vận mệnh đã an bài, để nàng lại vô tình bị rung động bởi chính người không nên rung động nhất. Tạ Trường Tịch khi ấy mới chỉ 17 tuổi, chàng vẫn còn là một đệ tử môn phái bình thường, cũng phải xuống núi chấp hành nhiệm vụ. Rồi chàng gặp gỡ Hoa Hướng Vãn, một nữ tử nhiệt tình như lửa, hoàn toàn trái ngược với chàng. Ban đầu, Hoa Hướng Vãn vốn chỉ định trêu chọc Tạ Trường Tịch một chút rồi tiện thể dựa vào chàng để lẻn vào Tử Sinh Giới. Ai ngờ trêu rồi lại trêu, chẳng biết từ bao giờ nàng đã lỡ thích người ta thật. Hoa Hướng Vãn nàng vốn là một người phóng khoáng dứt khoát, sau khi hiểu rõ cảm xúc của bản thân, nàng lập tức theo đuổi Tạ Trường Tịch. Một lần thích như vậy, là kéo dài suốt ba năm. Ba năm ấy, có rất nhiều vui buồn và những cảm xúc khác nhau, nhưng có lẽ, chúng đều lấy thấp thỏm lo được lo mất và thất vọng làm chủ đạo. Tạ Trường Tịch tu Vấn Tâm Kiếm, chàng tu luyện quá tốt, đến mức lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, đứng trước Hoa Hướng Vãn rạng rỡ như thế, có lẽ chàng có hiểu một chút, về thích, về yêu, chàng cũng âm thầm mong về tương lai với nàng. Nhưng Tạ Trường Tịch không biết rằng, cảm xúc của chàng giấu quá kỹ, không để nàng nhìn thấy, cũng chẳng để nàng cảm nhận. Chàng không biết mình đã đem tới cho Hoa Hướng Vãn bao nhiêu lần mừng hụt rồi thất vọng. Cứ mơ hồ như thế, cho tới tận ngày Vãn Vãn của chàng gieo mình xuống biển tà ma, để lại một mình chàng cùng những khoảng hồi ức bên nàng. Tạ Trường Tịch rất chậm, đó là khi nói về cảm xúc, chàng có thể hiểu mọi việc trên đời, biết được đó là gì, là vui buồn hay hờn giận, nhưng chàng rất khó để lý giải tại sao lại thế. Với cảm xúc của người khác là vậy, với cảm xúc của bản thân cũng thế. Chàng dùng 200 năm để nhẩm lại từng khúc hồi ức của chàng và Vãn Vãn, chàng thả mình vào ảo cảnh, nhìn ngắm nó từng chút một, hết lần này tới lần khác, dần dần chàng mới biết, hóa ra chàng cũng yêu, chàng đã yêu người con gái ấy từ rất lâu rồi. Nhưng khi chàng hiểu được thì nàng đã chẳng còn ở đây, chỉ còn chàng ôm tâm ma ở trong Tử Sinh Giới, điên cuồng chém g iết tà ma, rồi lại đắm chìm vào ảnh cảnh để nhìn thấy nàng. Cho tới ngày nọ của 200 năm sau, khi chàng nhận ra Vãn Vãn của chàng vẫn còn sống, nhưng nàng đã thay đổi rồi. Nàng sống không hề tốt, nhưng chưa từng tới tìm chàng. Người từng nói sẽ yêu chàng trọn đời trọn kiếp lúc này lại nói nàng đã buông bỏ rồi. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi cảm xúc, chấp niệm đều bùng nổ. Tạ Trường Tịch phá tâm chuyển đạo, vì Hoa Hướng Vãn mà thay đổi đạo tâm. Giờ đây, đạo của chàng là nàng, chàng nguyện làm mọi thứ vì nàng, để có thể sánh bước bên nàng. … Gặp lại sau 200 năm xa cách, con người vẫn thế mà dường như đã có rất nhiều thứ thay đổi. Giống như Hoa Hướng Vãn vậy. Lúc này, nàng không còn là Thiếu cũng chủ vô tư lạc quan như xưa nữa, nàng đã trở thành Cung chủ của một Hợp Hoan Cung suy tàn, bản thân cũng bị phế hết gân mạch, Kim đan vỡ nửa, trở thành một nửa phế nhân. Nàng giờ đây không chỉ biết khom lưng nhún nhường, còn là người giỏi bày mưu tính kế, suy đoán lòng người hơn bao giờ hết. Tất cả những kẻ từng thông đồng hại đồng môn đệ tử Hợp Hoan Cung, nàng đều sẽ khiến bọn chúng phải trả giá hết. Nàng nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, mài giũa bản thân trở nên trầm ổn trưởng thành, nàng mưu tính hơn người, khiến tất cả mọi người đều bị lừa vào kế hoạch của nàng. Mục đích của nàng chỉ có một, đó là bắt kẻ có tội phải trả giá, hồi sinh các huynh đệ Hợp Hoan Cung. Nàng làm rất nhiều thứ, đánh đổi tất cả, thậm chí dùng mạng nàng trải đường cho kế hoạch ấy. Mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có một biến số duy nhất, là Tạ Trường Tịch, là tình yêu tới muộn của chàng. Nàng đã thử gạt chàng ra rất nhiều lần, nhưng con người ấy quá cố chấp, cố chấp đến mức khiến nàng đau lòng. Họ đồng hành bên nhau từ Vân Lại về Tây Cảnh, trải qua muôn vàn sóng gió. Càng như vậy, Hoa Hướng Vãn càng nhận ra một Tạ Trường Tịch hoàn toàn khác biệt. Chàng không còn vô dục vô cầu nữa, chàng cũng có chấp niệm, có khát khao, chàng như vị tiên tử bị nhiễm khói bụi phàm trần. Vị trí của chàng và nàng sau 200 năm dường như đã đổi cho nhau. Người theo đuổi là chàng, người trốn chạy là nàng. Thật ra, tất cả mọi thứ nàng làm, chàng biết hết, nhưng chàng dung túng nàng. Bởi vì Hoa Hướng Vãn là tất cả ý nghĩa sống của Tạ Trường Tịch. Chàng sẽ bảo vệ nàng, dọn sạch mọi chông gai vì nàng. Trước đây, vào khoảnh khắc nàng cần chàng nhất, chàng chưa từng có mặt, vậy lúc này, hãy để chàng dùng quãng đời còn lại để yêu thương và bảo vệ lấy nàng. … “Kiếm Tìm Thiên Sơn” là một câu chuyện khá có chiều sâu, tình tiết truyện được xây dựng tỉ mỉ và đan cài lồng ghép các tình huống rất hợp lí. Mặc Thư Bạch đã tạo nên một Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch rất riêng, mỗi người trong họ đều trải qua rất nhiều những khó khăn và trải nghiệm của riêng mình để trưởng thành, tìm kiếm còn đường tu đạo của mình. Tạ Trường Tịch vốn vô tâm vô tính, chàng không hiểu được những cảm xúc của thế gian, nhưng chàng lại được dạy phải bảo vệ thế gian này. Chàng luôn bước đi trong mờ mịt, cho tới khi Hoa Hướng Vãn xuất hiện. Chính nàng đã làm cho chàng biết, vì lòng có tình nên mới yêu thế gian, vì có yêu mới hiểu được vui buồn hờn giận. Nàng chính là thế giới của chàng, một thế giới đã dạy chàng biết yêu thương và bảo vệ. Hoa Hướng Vãn cũng là một người rất đặc biệt. Nàng trời sinh tài năng hơn người, vạch xuất phát vốn đã hơn xa người khác. Nàng chỉ từng gặp một sóng gió duy nhất, cũng là lớn nhất, một sóng gió đã vật ngã nàng rồi thay đổi nàng. Đó là khi nàng phải chứng kiến tông môn của mình bị kẻ gian tính kế, lần lượt bỏ mạng. Nàng trưởng thành hơn từ máu tanh giông bão, nàng bỏ lại tất cả mọi thứ, chỉ có duy nhất mục tiêu báo thù và hồi sinh tông môn. Nàng chẳng còn sợ gì hết, đến cái mạng nàng cũng đem ra tính kế nốt. Nhưng Tạ Trường Tịch lại tới, chàng khiến nàng muốn sống, muốn ở bên chàng. Nàng đã đẩy chàng ra rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại biết thêm về tình yêu của chàng, về những hy sinh mà chàng làm vì nàng. Cuối cùng, nàng chỉ đành chấp nhận số mệnh, nam tử này, nàng hết cách với chàng rồi. Hành trình của hai người là một câu chuyện dài, chẳng thể dùng đôi câu ba lời để nói được, không chỉ hai nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất chỉn chu và có câu chuyện của riêng mình. Vì vậy, nếu các bạn có hứng thú, hãy tới và tự mình trải nghiệm câu chuyện này nhé. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Non Diệt Cẩu Huyết *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Năm thứ ba Thượng Thanh lịch Tu Chân, kết giới Tử Sinh Giới bị thủng, Tà Ma Vực Linh xuất thế, Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười bốn Tạ Vân Đình ngã xuống vì phong ấn Vực Linh, đệ tử đầu tiên Tạ Trường Tịch kế thừa Vấn Tâm Kiếm, lập lời thề giết sạch Tà Ma, một mình đi vào Tử Sinh Giới, dùng sức một người quét sạch một giới, đã hai trăm năm vẫn chưa ra ngoài. Cùng năm đó, biên giới Tây Cảnh bị phá vỡ, mười vạn Ma thú xông vào Tây Cảnh, bao vây tấn công Hợp Hoan Cung, Thiếu chủ Hoa Hướng Vãn dẫn theo đệ tử cố gắng giữ cổng Cung một tháng, đến khi Kim Đan vỡ nát, kiếm gãy cờ đứt thì mới đợi được quân cứu viện. Những đệ tử tài giỏi của Hợp Hoan Cung gần như bị tiêu diệt gần hết trong cuộc chiến này, tông môn mạnh nhất hàng ngàn năm của Tây Cảnh đến giờ phút này đã hoàn toàn suy yếu không gượng dậy nổi. *** *** Hai trăm năm sau... “Tạ Trường Tịch.” Trong ảo cảnh, thiếu nữ ngồi cách đó không xa, đang ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên khắp bầu trời, ánh sao phản chiếu bên trong đôi mắt nàng, trong ánh mắt ấy mang theo vẻ ngập tràn sức sống hoàn toàn khác với cuộc đời của chàng. Dòng nước lăn tăn chảy dưới chân nàng, phát ra âm thanh róc rách, nàng quay đầu lại, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình năm mười chín tuổi của chàng. “Huynh từng nhìn thấy Huyễn Mộng Điệp chưa?” Nàng hỏi. Chàng nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh: “Chưa từng.” “Thế ta tặng huynh một con.” Thiếu nữ nói xong, cổ tay uốn lượn, bươm bướm màu xanh mang theo ánh huỳnh quang biến ra từ lòng bàn tay nàng, tung tăng bay lượn. Chàng vẫn không hề rời mắt mà nhìn chăm chú khuôn mặt của thiếu nữ, bươm bướm rơi trên mu bàn tay thiếu nữ, cơ thể thiếu nữ khẽ nghiêng về phía trước hướng về phía chàng, đưa tay đến trước mặt chàng: “Nhìn này, chạm thử đi.” Chàng nhìn qua chỗ bươm bướm, giọng nói của thiếu nữ rất khẽ: “Chạm thử đi, huynh sẽ có thể gặp được người huynh muốn gặp nhất.” “Ta... muốn gặp nhất...” Mời các bạn mượn đọc sách Kiếm Tìm Thiên Sơn của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.