Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Tập 2

Mỗi tuần một lần, Matsuoka hóa trang thành một cô gái xinh đẹp để ra phố, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông và lấy đó làm vui.Một ngày nọ, Matsuoka bị quấy rối khi giả dạng phụ nữ rồi gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Trong cơn tuyệt vọng, cậu đã được một người đàn ông cứu giúp. Anh ta là một người nhàm chán, vụng về, thất bại trong sự nghiệp, bù lại chân tình, biết say mê một cách thành thật. Họ quen nhau khi Matsuoka cải trang thành phụ nữ, chẳng bao lâu thì anh tỏ tình với cậu. Vì cũng có thiện cảm với anh, Matsuoka quyết định thú thật, gặp anh với con người thật của mình, thế nhưng điều cậu không mong chờ nhất đã đến, anh ta phủ nhận cậu, phủ nhận cả những hồi ức tốt đẹp của hai người. Bởi vì với anh ta, rào cản giới tính là không thể vượt qua. Đây là câu chuyện tình yêu đầy những xô đẩy giữa hai con người khác nhau từ đầu đến chân. Một đẹp đẽ thành đạt nổi bật, lại tinh tế chu đáo dịu dàng, trung thực với cảm xúc của mình. Một lôi thôi thất bại tầm thường, lại vụng về thô thiển dùng dằng, ghét nói dối nhưng nói dối hết lần này đến lần khác. Điểm chung duy nhất, và cũng là chướng ngại duy nhất ngăn họ đến với nhau, chính là giới tính của họ. Tuy nhiên tình yêu, một tình yêu không lắng nghe mọi định kiến và luật lệ, một tình yêu đủ sức xoa dịu mọi giằng xé và tự mâu thuẫn, rồi sẽ gỡ gạc được ít nhiều chướng ngại về giới tính đó. *** Những điều đẹp đẽ, có lẽ bắt đầu từ việc Hirosue dừng lại nhường đôi giày của mình cho một người con gái xa lạ nơi con hẻm tối tăm, đến việc Matsuoka làm cách nào gửi lại đôi giày mới như một lời cảm ơn tới người con trai nhút nhát cùng công ty mà chẳng mấy lần có cơ hội nói chuyện. Đối với mình, cái cách mà Hirosue dành tình cảm cho Youko Etou (vốn là Matsuoka) chính là yêu thương một cách kìm nén, đến mức nâng niu đầy ngốc nghếch. Chỉ đơn giản việc tỏ tình với người mình thích thôi mà đối với anh cũng là cả một sự can đảm có phần cố chấp. Cho đến khi tình cảm đó dần được Youko chấp nhận, thế giới của Hirosue giống như bước sang một trang hoàn toàn khác mà chính anh cũng không ngờ tới, rực rỡ hơn rất nhiều. Còn với Matsuoka, rung động trước Hirosue đối với cậu mà nói chính là một thử thách. Tự khiến bản thân rơi vào khó khăn, lại không ngừng được mà mỗi ngày lún sâu thêm một chút. Lúc nào cũng tự dằn vặt mình làm vậy có đúng không? Cho người ta cơ hội yêu thương? Hay là cho chính bản thân mình? Bỏ qua những chuyện đó thì cách mà cậu thương anh lại rất thẳng thắn. Ghét phải biết anh bị người khác đối xử tệ ra sao, lại càng ghét cái cách anh chịu đựng điều đó. Vì thương anh mà bao lần dứt khoát muốn từ bỏ lại không thể làm được. Cao trào Mỹ nhân bắt đầu khi Matsuoka thú nhận với Hirosue sự thật về mình, để rồi cậu đắng cay nhận ra tình cảm của Hirosue dù lớn thế nào cũng không thể vượt qua nổi sự thật: Người anh yêu từ trước tới nay thực ra là một người con trai. Không khó hiểu khi Hirosue cảm thấy bị tổn thương, việc anh trốn tránh hoàn toàn là điều mà có lẽ ai cũng sẽ làm như vậy, chỉ là cách anh chạy trốn có phần hơi hèn nhát. Ngoài việc đó ra thì mình cũng rất ngưỡng mộ cách Matsuoka cố chấp theo đuổi tình yêu của mình, cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề chắc chắn về chuyện bao giờ sẽ được chấp nhận hay liệu có được chấp nhận không? Màn rượt đuổi, chạy trốn, từ bỏ rồi tái hợp của hai người cứ thế diễn ra, kì quặc và mơ hồ, bởi vì suy cho cùng ai cũng có nỗi lo sợ của bản thân. Có những lúc tưởng như câu chuyện kết thúc êm đẹp, vậy mà hóa ra lại không phải, giống như một trò đùa có phần nhức nhối. Điều dịu dàng đương nhiên sẽ đến, chỉ có điều trước khi nó kịp đến thì cho dù là ai cũng phải trải qua ít nhất một vài lần tổn thương. Khi mình đọc đến phần này, mọi cảm xúc mình dành cho Hirosue chính là giận. Giận vì sự hèn nhát, bạc nhược của anh. Yêu, lại không thể xác định nổi cảm giác của mình, biến người khác xoay mòng mòng một hồi rồi ném người ta xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Mình ghét nhất cái cách anh luôn nghĩ không muốn tổn thương bản thân, để rồi luôn lấy cái mác bạn bè ra để kéo dài sự trì hoãn cho mối quan hệ của mình. Có những lúc mình nghĩ, chắc cũng chỉ có Matsuoka mới chịu được người đàn ông này, chứ là mình chắc từ bỏ từ đời tám ngoánh. Cuối tháng 3, đầu tháng 4, cái mùa yêu thương đầy màu hồng, sau một hồi trốn tránh, Hirosue cuối cùng cũng cho Matsuoka một câu trả lời đầy tàn nhẫn khi anh quyết định rời thành phố mà chẳng hề mảy may một lần nghĩ đến sự tồn tại của cậu. “Tôi không nói dối đâu. Thực sự tôi đã nghĩ là tôi có thể yêu cậu―Nhưng dù tôi không thể, tôi vẫn rất để tâm tới cậu, Matsuoka. Nếu được, tôi muốn vẫn là bạn bè với cậu.” Thế nhưng, thật may vì Mỹ nhân không phải một câu chuyện Boylove trần trụi với bad ending. Chúng ta vẫn rất may mắn vì cuối cùng tác giả Narise vẫn để hai người đến với nhau, sau một hồi “về quê tĩnh dưỡng”, thả hồn khỏi chốn xô bồ của Hirosue. Sự thật là người như Hirosue cần phải có ai đó đến thông não, để cho anh hiểu được mình đã may mắn như thế nào. Chị dâu Hirosue xuất hiện, nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh từ bỏ được chút định kiến không đáng màng đến của bản thân. Phải đến tận khi tham dự đám cưới của cậu bạn cùng quê, hai thằng đàn ông cùng nhau phóng tầm mắt về phía đại dương tâm sự thì cái não trì trệ của anh mới được khai sáng. Đọc đến đây để thấy, hóa ra trước giờ người ta vẫn cứ ngộ nhận và thần thánh hóa người mình yêu như thế nào. Đôi khi lại vì cái sự ngộ nhận ngu ngốc của bản thân mà tổn thương người khác ra sao? Đám cưới của Hayama đến, cái cớ để Hirosue có thể nối lại một chút hi vọng với Matsuoka, dù rằng anh nhát đến mức phải mượn đến sake chỉ để gửi một tin nhắn muốn gặp mặt tới cậu. Đúng là đáng đời. Đây chính xác là cảm xúc của mình khi biết được Matsuoka đã thay số điện thoại khiến anh không cách nào liên lạc được với cậu, để rồi khi quay lại Tokyo và cố tình chọn một khách sạn gần chỗ ở cũ của cậu cũng chẳng thể tìm được cậu. Phải đến tận khi lễ cưới Hayama diễn ra, một cách vụng về có chút may mắn, anh cuối cùng cũng gặp được cậu, ngượng nghịu và có phần xấu hổ. Chẳng hề khó hiểu khi Matsuoka từ chối nói chuyện với anh, bằng mọi cách. Thế nhưng Matsuoka lại đáng yêu đến mức dù làm thế nào cũng không thể buông nổi cái con người thật rất tệ này. Đau đớn không phải thú vui của tôi, anh có hiểu không. Nếu lại bị đá đến lần thứ ba bởi cùng một gã, tôi sẽ tan vỡ mất. Cái cách mà cậu không thể bỏ mặc anh dưới trời mưa nơi cửa hàng tiện lợi, đến mức đưa anh về khách sạn rồi chỉ vì vài câu nói mơ hồ trong lúc tỉnh tỉnh mê mê của anh mà quyết định ở lại cả đêm. Rồi chỉ vì một câu nói muốn gặp của anh mà mềm lòng cho anh 3 tháng cơ hội, cùng anh đi ăn rồi đi uống cà phê, dùng chính chiếc gạt tàn di động của mình chỉ để lưu giữ lại mẩu thuốc lá đã được anh hút qua. Thật nghĩ thôi mà thấy thấy Matsuoka sao mà lại ngốc nghếch đến đáng yêu như thế. Thật may vì cuối cùng cái kẻ ngốc Hirosue kia cũng nhận ra tình cảm của mình. Điều dịu dàng chính là bắt đầu từ đây mà khiến mình phải đọc đi đọc lại mấy lần. Hirosue chắc cả truyện chỉ có đoạn này trở đi là khiến mình thích được một xíu. Cái cách cố chấp ép cậu tiễn anh lên tàu, rồi không nỡ từ bỏ mà kéo cậu lên tàu cùng mình, để rồi ngỡ ngàng phát hiện ra một chiếc giày của Matsuoka đã vô tình bị bỏ lại nhà ga. Rồi cách anh cố chấp không muốn cậu xuống ở bến tiếp theo mà quyết định mua vé. Đến lúc bỏ mặc chuyến tàu địa phương cuối chỉ vì muốn chờ cậu đi mua giày, thực ra là muốn ở cùng cậu thêm một chút. Đọc đoạn cuối này, thành thực mà nói là hạnh phúc có phần đau lòng. Phải đã từng tổn thương thế nào Matsuoka mới có thể sợ sự dịu dàng của người đàn ông mình luôn đem lòng yêu thương đến thế, đến mức có phần sợ hãi mà muốn từ bỏ ngay khi hạnh phúc mới chạm đến kẽ tay. “Tôi đã làm gì khiến em không thích sao?” Matsuoka lắc đầu. “Nhưng anh đã tử tế với tôi,” cậu đáp. Bất quá, hạnh phúc dịu dàng của ngay sau đó lại giống như cái vị ngọt khiến người khác chỉ nghe thôi cũng đã muốn sâu răng. — Cuối cùng, chỉ muốn chân thành khuyên mọi người, đây thực sự là một tác phẩm rất đáng đọc cho một người yêu Boylove như mình. Bạn sẽ chẳng thấy lãng phí quãng thời gian bỏ ra cho từng câu từng chữ của tác phẩm, sẽ chẳng thấy lãng phí vì những đau lòng hay bực dọc theo chân từng cảm xúc của các nhân vật đâu. Mình sẽ không bàn về tính logic hay cách xây dựng các tình tiết câu chuyện, bởi vì với mình nó thực sự rất xuất sắc. Mình chỉ muốn bàn về cảm xúc mà tác giả Narise sẽ đem đến cho bạn khi thả hồn vào Mỹ nhân thôi. Ngoài ra, cá nhân mình không thích cách dịch tên Mỹ nhân lắm, mình thực sự thích cách gọi từng phần là Những điều đẹp đẽ và Điều dịu dàng hơn. Nghe không được văn chương cho lắm, nhưng nó lại phản ánh đúng chất nhẹ nhàng của một tác phẩm Light novel Nhật, không nhanh kiểu chớp nhoáng mỳ gói như Mỹ, cũng chẳng cẩu huyết như Hàn hay Trung, cái cảm giác mà chẳng biết nói làm sao nữa. À, nhân tiện phần Phụ thêm: Of love | Aisuru Koto chính là chút quà dành tặng độc giả của tác giả Narise. Kì thực nếu chỉ đọc bản in của IPM thì đúng là có chút cụt hứng đó, vì H văn không có, ngoại văn cũng chẳng có luôn, thật bao nhiêu hạnh phúc cứ thế bị bỏ ngang à. ^^ Đánh giá: 9.5/10 ***     ốt cuộc Matsuoka đã không thực hiện được việc nào, dù là xác nhận tâm ý của Hirosue hay từ chối chuyến cắm trại. Đêm trôi qua mà cậu không mảy may chợp được mắt, buổi sáng lại tới. Đến giờ phải xuất phát, cậu mới miễn cưỡng đánh xe ra ngoài. Bên ngoài trời trong xanh như muốn trêu tức cậu, ánh nắng chói chang rọi vào mắt phát đau. Cậu lái xe đến nhà ga để đón ba người còn lại. Tại nơi hẹn gặp, hai người kia đang đứng cạnh nhau. Fujimoto cũng có mặt ở đấy, song chỉ có hai người kia lọt vào mắt cậu. Hayama chui vào băng ghế sau và mỉm cười chào buổi sáng, Matsuoka thấy vô cùng tội lỗi vì khi nhìn thấy cô, cái đầu ti tiện của cậu chỉ quẩn quanh câu hỏi có phải đêm qua cô đã ngủ với Hirosue hay không. Matsuoka nuốt ngược tất cả những ghen tuông bẩn thỉu vào cái bụng tối tăm của mình rồi cho xe chuyển bánh. Hayama đang rất hứng khởi, cô ríu rít nói nhiều đến mức điếc tai. Matsuoka cố gắng không để ý đến hai người ngồi sau bằng cách nhiệt tình bắt chuyện với Fujimoto ngồi ở ghế phụ lái. Dường như vẻ căng thẳng của cô đã dịu hơn trước, cuộc đối thoại với cô gái ngại người lạ cũng kéo dài được kha khá. Thời gian trên xe trôi qua trong bầu không khí yên ả. Matsuoka tự cảm thấy bất ngờ khi mình vẫn có thể cười nói như không, dù gần như muốn bỏ về ngay lập tức. Khoảng hai tiếng sau, xe hơi đến cửa khu cắm trại, đàn ông và phụ nữ chia nhau vào nhà nghỉ. Căn phòng đơn sơ rộng khoảng 13 m², chính giữa đặt bộ bàn ghế được chế tác thủ công, hai chiếc giường bằng gỗ kê dọc hai bên tường. Matsuoka đặt hành lí lên chiếc giường bên phải, trao chìa khóa phòng cho Hirosue đang đứng cạnh bàn. “Tôi ra ngoài trước đây.” Cậu cố tình làm thế vì nghĩ rằng Hirosue sẽ thấy gượng gạo khi chỉ có hai người, vậy mà anh lại giữ cậu lại. “Thật ra… Tôi cứ tưởng, hôm nay cậu sẽ không tới.” Dù cho sự thật đúng là thế đi nữa, cậu không ngờ Hirosue lại nói ra. “Lý do?” Sau một hồi yên lặng, người đàn ông khẽ nói, “Tự dưng cảm thấy thế.” Matsuoka thở dài. “Tôi đã tính từ chối đấy, nhưng kế hoạch đã được lên trước cả rồi. Thực ra tôi muốn đi riêng hai người chứ đâu phải bốn, nhưng có vẻ Fujimoto vẫn còn ngại tôi nên mới thế.” Hirosue dường như muốn nói thêm điều gì, cậu chờ nhưng chẳng thấy câu nào thốt ra từ môi anh. Một sự yên lặng kì cục bao trùm căn phòng. “Có thật là cậu thích Fujimoto không?” Câu hỏi khiến toàn thân Matsuoka đông cứng. Cậu nuốt nước bọt. “Có thể nói thế. Cô ấy cũng khá dễ thương.” “Vậy sao… Chắc là vậy nhỉ.” Matsuoka bước đến cửa phòng, nói mà không ngoảnh đầu lại. “Có thể anh thấy khó chịu khi phải chung phòng với tôi, nhưng chỉ có lần này thôi nên ráng chịu đựng nhé.” Cậu ném lại câu nói mỉa mai rồi bỏ ra ngoài. Vừa tách khỏi Hirosue, ngón tay cậu liền run lên, tim cũng đập dồn dập, có thứ gì cuồn cuộn trong ngực sắp vỡ òa. Nếu ngồi yên sẽ nghĩ tới những chuyện không đâu, nên Matsuoka lấy dụng cụ nướng BBQ ra khỏi xe hơi, xách đến mảnh vườn trước nhà nghỉ. Tầm mười phút sau, Hayama và Fujimoto cũng ra khỏi phòng. Cả ba tập trung dưới bóng cây trong tiếng ve râm ran, trò chuyện một hồi lâu mà không thấy Hirosue xuất hiện. Hayama sốt ruột đi gọi, nhưng lại quay trở về với vẻ mặt chán chường, “Hình như anh ấy ngủ rồi.” Lát sau, người đàn ông vò mái đầu với nhúm tóc vểnh kì quặc bước ra khỏi nhà nghỉ, vẻ mặt ngần ngại. Anh xin lỗi khi nhìn thấy mớ đồ đã được Matsuoka chuyển ra. Khi đã đông đủ, bốn người bàn nhau nên đi đâu. Hayama nêu ý kiến “Tôi muốn vào rừng đi dạo”, Matsuoka thì nói “Còn tôi muốn câu cá” rồi giả vờ hứng thú với hoạt động mà mình không yêu thích chút nào. Thế là cả đám chia làm hai nhóm, Hayama và Hirosue đi vào rừng bách bộ, Matsuoka và Fujimoto đến bờ sông câu cá. Chẳng ngoài dự đoán của Matsuoka, câu cá chẳng có gì thú vị, nhưng nếu tỏ ra chán chường thì sẽ rất có lỗi với Fujimoto bị buộc phải đi chung với mình. Cậu cố gắng xốc đậy tinh thần, giả vờ lộ vẻ thích thú. Cuối cùng Matsuoka cũng câu được một con cá, đang định cho nó vào thực đơn BBQ tối nay thì Fujimoto nhìn con cá đang bơi trong xô nước, cất tiếng hỏi, “Câu xong mình sẽ thả nó về sông chứ?” Mặc dù thầm nghĩ “Tôi định cho nó vào bụng cơ”, nhưng lại không nói ra được, Matsuoka vội trả lời, “Tất nhiên rồi.” Tuy sợ người lạ, nhưng Fujimoto là một cô gái dịu dàng. Matsuoka biết câu cô nói thả cá về sông chắc chắn không phải hành động để diễn trước mặt đàn ông. Matsuoka thầm nghĩ giá như mình có thể thích cô gái này thì tốt, nhưng đồng thời cũng tự hỏi hiện giờ Hirosue đang làm gì. Bờ sông gió rất mạnh, hai người lại ngồi dưới bóng cây nên dù câu cá nhưng vẫn khá mát mẻ. Tóc Fujimoto bị lá khô mắc vào, Matsuoka vươn tay phải định gỡ nó ra. Trong giây phút ngón tay chạm vào mái tóc, Fujimoto giật bắn người, Matsuoka hốt hoảng rụt tay lại. “Xin lỗi đã làm cô giật mình. Có thứ gì mắc vào tóc cô nên tôi…” Cậu xin lỗi, Fujimoto giơ tay che miệng khẽ lắc đầu. “Cô sợ tôi à?” Cô không phủ nhận, chỉ cúi mặt xuống, co người lại. “Đây đã là lần gặp mặt thứ ba rồi nhỉ. Tôi còn tưởng là đã đến lúc ta có thể đi riêng với nhau rồi cơ.” Không có câu trả lời nào cất lên. “Tôi thấy cứ đi bốn người thế này suốt cũng không hay lắm.” Cậu đã nói thật nhẹ nhàng song cô chỉ im lặng, Matsuoka cũng đành hết cách. “Rất lâu trước đây…” Ba mươi phút trôi qua, khi cậu nghĩ họ đã đi đủ lâu, đến lúc nên trở về nhà nghỉ rồi, thì cuối cùng Fujimoto cũng chịu mở miệng. “Hồi học cấp ba, lúc đi xe buýt đến trường, có lần em bị một người đàn ông đứng sau lưng thổi hơi vào cổ. Gã cứ thổi mãi cho đến khi em xuống xe ở trạm trước cổng trường. Em cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Từ đó em đột nhiên trở nên sợ đàn ông… Mặc dù đã tự nhủ rất nhiều lần rằng đó chẳng phải chuyện to tát gì, không sao đâu, nhưng vẫn không được, em không chịu nổi.” Matsuoka chỉ khẽ than, “Vậy à.” Cậu không dám nói những câu an ủi sáo rỗng hay những lời khuyên nửa vời, thế rồi việc sử dụng ngôn từ trở nên khó khăn, cậu không biết phải nói gì tiếp. Sau đó, hai người trở về nhà nghỉ mà hầu như chẳng nói gì với nhau. Trong vườn, Hirosue và Hayama về trước đang chuẩn bị bữa ăn. Có vẻ Hirosue không có khiếu trong việc bếp núc lắm, tay chân lóng ngóng vụng về, vừa thấy Fujimoto đã mau chóng chuyển dao cho cô rồi lại gần Matsuoka đang nhóm lửa cho bếp BBQ. “Tôi giúp cậu.” Nghe thế, Matsuoka cho Hirosue trông lửa, phần mình thì đi kê bàn ghế. Khi trời nhá nhem tối, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, thịt cũng nướng chín, cả đám ngồi ăn với nhau. Khi ở riêng với cậu, Fujimoto thường chỉ im lặng, nhưng với Hayama thì lại nói khá nhiều. Matsuoka cũng để ý sao cho cuộc trò chuyện không bị gián đoạn. Vấn đề của Fujimoto, nụ cười miễn cưỡng của Hirosue, có cả núi chuyện khiến cậu bận tâm, song nếu trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng hay trầm ngâm thì bầu không khí sẽ chùng xuống ngay. Biết thế nên Matsuoka đành phải tỏ ra thật hồ hởi. Để hâm nóng cả bầu không khí lẫn tâm trạng của mình, Matsuoka uống chút bia. Cậu chú ý uống vừa phải để không bị say, thậm chí còn uống ít hơn mọi khi, thế mà cơn say vẫn ập đến dữ dội. Có lẽ, một phần là do hậu quả của việc thức trắng đêm qua. Nếu say rồi buồn ngủ thì còn đỡ, nhưng đây cậu càng lúc càng khó chịu. “Tôi đi đằng này một chút.” Cậu đứng dậy định vào nhà vệ sinh, mới nhấc bước thì đầu gối đã khuỵu xuống. Chân chẳng có chút sức lực nào, cậu ngồi bệt xuống tại chỗ. Vì ban nãy ngồi suốt nên cậu không nhận ra cơn say đã lan xuống tận chân. “Matsuoka, ông có sao không?” Cơn buồn nôn bỗng chốc dâng trào, cậu không thể đáp lời hỏi thăm của Hayama, cảm giác chỉ cần mở miệng là thức ăn sẽ cứ thế tuôn ra ngoài. “Cậu đứng được không?” Hirosue cúi xuống bên cạnh, Matsuoka bám chặt cánh tay anh. “Nhà vệ sinh… Buồn nôn…” Dường như đã hiểu ra tình huống, Hirosue đỡ Matsuoka, đưa cậu vào nhà vệ sinh trong nhà nghỉ. Suốt đoạn đường được Hirosue dìu, cậu cố sống cố chết chịu đựng, đến khi giam mình trong ngăn riêng của nhà vệ sinh mới nôn ra. Cảm giác khó chịu làm cậu rớm nước mắt. Sau khi nôn liên tiếp mươi mười lăm phút, cuối cùng cơn buồn nôn cũng lắng xuống. Mở cửa ra thì thấy Hirosue đang đứng ngay trước mặt, Matsuoka rất ngạc nhiên. “Cậu có sao không?” Mời các bạn đón đọc Mỹ nhân Tập 2 của tác giả Konohara Narise & Lục Thiếu Hồng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

U Linh Tửu Điếm - Tô Du Bính
Thạch Phi Hiệp thất nghiệp, mãi cuối cùng cũng tìm được một công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm này, có đọa thiên sứ, có quỷ hút máu, có người sói, tinh linh, thần lùn, người khổng lồ, người vô hình,… nhưng tuyệt không có đồng loại của hắn. Tên của tửu điếm này chính là – Con thuyền Noah. Bản edited trong blog này do mình và các bạn Cá, Tsuki làm. *** Giới thiệu Review lê thê: Bạn là fan của Bánh Bơ?  Bạn có đọc Hủ mộc, Bại nhứ, hay Tống nghệ, Võng du? Bạn có thắc mắc tại sao tôi hỏi như vậy? … Vì mình không biết cách mào đầu nào khá khẩm hơn cả TT___TT OK, quên mấy câu hỏi vớ vẩn trên kia đi, có không gì thì cũng đâu có sao, vì tôi đang viết giới thiệu về U linh tửu điếm kia mà! Mối liên hệ duy nhất về các tác phẩm trên kia là, U linh hệ liệt chả liên quan đến tác phẩm nào hết. Có thể nói, khi đọc U linh tửu điếm, tôi cảm nhận được một cách nhìn khác hẳn về tác phẩm của Tô Du Bính. Nếu như từ Hủ mộc, Bại nhứ bước sang Tống nghệ, Võng du, chỉ là sự khác biệt về bối cảnh, về nhân vật, từ cổ trang sang hiện đại đô thị; thì trong U linh tửu điếm này, cách xây dựng câu chuyện và cảm xúc đã tiến lên một bước cao hơn. Vẫn là giọng văn hóm hỉnh mà lạnh nhạt thể hiện thành công qua đối thoại của nhân vật, vẫn là những con người mang theo một phần đáng yêu của trẻ nhỏ. Khác là, mức độ hài hước giảm đi, thay vào đó, là một câu chuyện được xây dựng nghiêm túc thật sự, và đây là tác phẩm đầu tiên trong số những tác phẩm mà tôi đọc do cùng tác giả này viết, có thể nhận xét là có độ kịch tính, tức là, có hồi hộp, có lo lắng, có xúc động chứ không chỉ đơn thuần là nụ cười nhẹ nhàng. Bá láp thế đủ rồi, giờ vào truyện chính chứ :”D Con thuyền Noah, trạm trung chuyển giữa các thế giới… Mà con thuyền Noah, còn là một tửu điếm… Trích: Thạch Phi Hiệp kiến nghị “Các ngươi có hay không nghĩ qua, lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, gọi thẳng là nhà khách đi?” Isfel nói ” Như vậy ngươi sẽ nhận lời sao?” “Không.” đánh chết cũng không. Isfel nói “Cho nên ta không nghĩ tới.” (Trích chương 4) Giới thiêu nhân sự tổng quát – by Đầu Đá: Trích: Thấu minh nhân, Hughes – quản lý phòng khách. Bởi vì người này có thể quỷ không biết thần không hay đi vào quét dọn phòng khách, không ảnh hưởng đến khách. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: cho nên lúc khách nhân ở trong phòng, tùy thời đều có thể có một nam nhân vô hình bước vào, sau đó trần truồng đi tới đi lui. Titan, Asha Crito – nhân viên bảo an. Bởi vì hắn tiếng lớn, hình thể lớn, có sức uy hiếp lớn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: điểm này hắn rất tán thành, mở hắc điếm cần nhất là loại hình này. Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: sau này ngoại trừ nước lọc, hắn từ chối uống bất kỳ thứ chất lỏng nào. Tinh linh, Dea – quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: diện mạo của người này quả thực nam nữ đều ăn. Người lùn, Raton – quản lý công trình. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: khó trách trong tiểu thuyết huyền huyễn đều nói ải nhân sở trường là chế tạo vũ khí và công sự, quả nhiên đều có nguyên nhân. Người sói, Antonio – đầu bếp chính. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: đặc sản tửu điếm nhất định là thịt nướng, thịt hun khói, thịt ba chỉ… Đọa thiên sứ, Isfel – giám đốc. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: có cánh, bay cao, giữ chức cao. Nhân loại, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: không dám cảm tưởng. (Trích chương 4) Sau đây là giới thiệu chi tiết – by Kij già: Chàng trai trẻ (hai mấy chả nhớ) sau khi cãi nhau với ông chủ, tự động nghỉ việc, tình cờ nhặt được một tờ tuyển dụng (hoặc nói là bị tờ tuyển dụng đập vào mặt) quyết định đến tìm việc ở tửu điếm Noah. Quá trình tuyển dụng của anh chàng kết thúc chóng vánh ngay sau khi bước chân vào cửa quán và không thể bước ra. Vậy nên, dù muốn hay không, Thạch Phi hiệp chính thức trở thành đại diện của nhân loại trong Con thuyền Noah, thời hạn 1 năm. Mặc dù vậy, người đại diện này – Tham lam – *** Cái gọi là nhàn cư vi bất thiện tức là, khi rảnh rỗi thì sẽ kiếm chuyện để làm. Sau vài lần thẳng thắn lẫn không thẳng thắn đề nghị đi du lịch không được Isfel quan tâm, Thạch Phi Hiệp đem toàn bộ triết lý câu tục ngữ ấy thi hành triệt để. Từ Gin, Hughes, Raton, Antonio, Victor đến Asmar vừa trở lại, đều không may mắn thoát nạn. Thành viên khách sạn yên lặng chịu đựng mấy tháng, cuối cùng không nhịn được nữa thừa dịp hắn tắm cường liệt kiến nghị với Isfel. “Hắn luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện!” Gin rất tin tưởng, cứ tiếp tục như thế, có lẽ bản lĩnh nào đó của hắn sẽ chịu di chứng. “Kính viễn vọng bolobolo đầu tiên phát minh ra hắn đã mượn, nói là muốn nhìn về phương xa. Cái thứ hai phát minh ra hắn lại mượn, cái thứ hai có khả năng nhìn càng xa.” Raton siết chặt tay áo, để tránh bùng nổ cảm xúc, “Nhưng tới cái thứ mười…” “Bị mượn hết?” Gin nhấn mạnh vào chữ “mượn”. Miệng Raton giật giật, “Từ lần thứ ba, không phải mượn nữa.” “Thế là gì?” Gin hiếu kỳ. “Không có thủ đoạn nào không dùng.” Raton tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Đối với sự việc này, Asmar tràn đầy xúc động. Năm nay hắn chỉ về Con Thuyền Noah làm bộ làm dáng tý thôi, ai dè gặp tai bay vạ gió. Tinh linh là con cưng của thần, nên Thạch Phi Hiệp mỗi lần Thạch Phi Hiệp đến rủ rê hắn thảo luận đến thảo luận đi hắn chỉ muốn giấu hai lỗ tai đi, sau đó nói cho thằng kia hắn là nhân loại đóng giả thành! Antonio và Victor không thích hớt lẻo, nhưng sự xuất hiện của họ đã cho thấy thái độ rõ ràng. Raton cúi đầu, tay áo nhẹ nhàng quệt khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Isfel: “Thế nên, Isfel đại nhân…” Isfel nhìn lại hắn. “Xin…” Raton dồn dũng khí, “dẫn hắn ra ngoài đi lại đi.” Mời các bạn đón đọc U Linh Tửu Điếm của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Giới - Tô Du Bính
U linh giới chính là giới thứ mười. Đây vẫn là cấm địa của chúng sinh vật cửu giới. Một ngày kia, thiên đường cùng địa ngục phải cử một người đến đó... Chuyện về Mammon và Metatron… *** Review An Tư: Thể loại : ác ma thâm tình công x thiên thần lãnh đạm thụ, tình hữu độc chung, ma pháp Nằm trong hệ liệt Cửu giới Một trong những tác giả yêu thích của mình, Tô Du Bính. ❤ Lần này, mình sẽ viết review về U linh boss, nằm trong Cửu giới hệ liệt của Bơ tỷ. Về bốn bộ, nhìn chung đều có cái hay riêng. Nhưng ở U linh boss, điều làm mình đặc biệt yêu thích chính là tình cảm của cả hai người. “Chỉ một ánh mắt, chung kết vạn năm” Mammon là một trong thất đại tội của loài người : tham lam. Hắn cùng phe với Lucifer, rời bỏ thiên đàng và cư ngụ ở nơi địa ngục sâu thẳm. Nhưng nơi đó không u ám như mọi người từng nghĩ. Ngược lại, Mammon làm chủ ở những tòa nhà xa hoa lộng lẫy nhất, sở hữu những thứ quý giá nhất. Vì hắn là “Tham lam”, vì thế hắn không ngại ngần thâu tóm nhiều của cải nhất có thể. Nhưng rồi, hắn yêu một thiên sứ. Một thiên sứ sáu cánh vô hỉ vô bi, là thiên sứ thánh khiết nhất, gần với Cha nhất, Metatron. Mammon đã yêu Metatron cả vạn năm, yêu trong khắc khoải, chua xót, đợi chờ. Hắn ở địa ngục của hắn, còn Meta lại ở con thuyền Noah., xa lánh thế sự, xa lánh mọi thứ. Trong trận thánh chiến năm ấy, kết quả phân định, sáu cánh Mammon hóa đen, trở thành đọa thiên sứ. Đã chẳng thể nào trở về lại những ngày trên thượng giới, cùng cầu nguyện, cùng ngắm nhìn vạn vật với Meta. Và hắn nuối tiếc… Xuyên suốt cả câu chuyện, hầu như phần tình cảm chỉ chiếm một phần rất nhạt. Nhưng vẫn sẽ thấy được sự nóng bỏng mỗi khi Mammon nhìn Meta, sự khao khát mỗi khi Mammon tìm kiếm bóng hình ấy. Trong cả hàng trăm vạn năm hắn từng sống, Mammon chưa từng yêu ai, cũng chưa từng để ý ai. Mammon chỉ tham lam một bóng hình duy nhất, một tạo vật thánh khiết xinh đẹp nhất, vĩnh viễn ngự tại trái tim hắn, Metatron. Những cử chỉ, hành động của Mammon đều khiến cho mình cảm thấy, hắn quả thật yêu Metatron rất nhiều. Là kẻ ngạo mạn giàu có hiếm ai bằng, chỉ mời người ta ăn một bữa sáng tay lại lấm tấm mồ hôi. Là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, chỉ bằng một câu nói của người nọ, hắn đã chẳng màng mà vì người nọ làm hết thảy. Một ánh mắt, một lời, một cử chỉ đều được Mammon tẩn mẩn khắc ghi và trân trọng. Metatron, tạo vật gần gũi với thần nhất, lại có một bí mật. Bí mật này đã theo Meta kể từ lúc trước khi thánh chiến diễn ra và sẽ được giải đáp ở gần cuối cùng. Vì một phần yếu đuối, Meta đã chẳng thể lựa chọn về phe bên nào. Vậy nên trong suốt thời gian đó đến mãi về sau này, y đã trốn tránh nơi tầng cao nhất của con thuyền Noah. Và cầu nguyện. Meta đã rất nhiều lần mong muốn tâm của mình có thể phẳng lặng như mặt hồ, rất nhiều lần mong muốn trong lòng chẳng còn tạp niệm. Nhưng y không thể. Cũng như Mammon, tại một khắc nào đó trong quá khứ, trong lòng Meta cũng đã gieo lại một bóng hình. Thiên sứ thuần khiết nhất, lại thật sự không thể giữ tâm tĩnh lặng trước ái tình. Về nội dung câu chuyện, những tình huống được tác giả lồng vào nhằm thúc đẩy cao trào của câu chuyện. Đó là những bí ẩn về giới thứ mười với những thiên sứ sẽ già đi, và chết như một con người. Là một thiên sứ không hoàn toàn mạnh mẽ để có thể chống lại những phần tối u ám trong bản thể. Thiên sứ nọ giam cầm đồng bạn, hủy con trai mình, hủy luôn cả chính bản thân, vây hãm thế giới thứ mười trong u tối. Nhưng sau cùng, sức mạnh của tình yêu thương đã chiến thắng. Dù là Thần nhưng vẫn không hề hoàn hảo. Dù là thiên sứ nhưng cũng không hẳn sẽ không bao giờ phạm lỗi sai. Dù là bất kì giống loài nào cũng cần yêu thương để làm tiền đề tồn tại. Mammon sau những thử thách vẫn giữ trọn vẹn phần tình cảm của mình dành cho Meta. Hắn sẵn lòng chờ, nhưng không phải chờ trong vô vọng nữa. Meta một lần nữa nhìn nhận lại chính bản thân, không chối bỏ những phần y cho là mình không nên có mà học cách chấp nhận. Meta cũng có phần khả ái và đáng yêu, cũng sẽ tò mò, cũng sẽ quan tâm và lo lắng. Nhưng y vẫn luôn cố gắng làm rõ lòng mình, làm rõ những nghĩ suy mà bấy lâu bản thân không dám đối mặt, để rồi đồng ý ở cạnh Mammon. Nghĩa là đồng ý trở thành tình nhân, và “tình nhân chỉ một là đủ”. Chính Mammon đã nói như thế. Trong này có xuất hiện vài đôi phụ khá dễ thương như Michael và Lucifer, Hybe và Julian, và không thể không nói đến cameo Isael và Trịnh Phi Hiệp. Giới nào cũng thế, loài nào cũng vậy, cũng là những sinh vật sống mà không thể không học cách yêu thương. Và ở U linh giới, đó là bài học tình yêu cho một Mammon tham lam kiêu ngạo và một Meta lãnh tĩnh đạm nhiên. Họ đã đi qua những xa cách dai dẳng hàng vạn năm mới thấu triệt được lòng mình. Họ đã đấu tranh cho cái tôi, cho lí tưởng để có thể ở bên nhau. Chỉ vì là người đó, tuyệt không hối hận, dù cho thêm trăm vạn năm thiên trường địa cửu. *** Hôm nay là ngày dàn đồng ca thiên sứ biểu diễn, tám phần thiên sứ đều đến sân khấu giúp vui, đệ nhất giáo đường càng có vẻ đặc biệt hiu quạnh. Kim quang không ngừng đảo quanh giá chữ thập khổng lồ lơ lửng giữa không trung. So với giá chữ thập cao mấy chục thước, thân ảnh quỳ bên dưới thật sự nhỏ bé đến đáng thương. Cửa giáo đường được nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng bước chân trầm ổn từ hướng cửa chậm rãi tới gần thân ảnh đang quỳ nọ. “Ngươi dự định cứ thế tiêu cực lãng phí cả đời?” Michael bất mãn nhìn bóng lưng Shipley. Shipley tiếp tục cầu nguyện. Michael nói: “Năm nay thiên đường không thịnh hành sám hối, mà thịnh hành lập công chuộc tội.” Shipley cầu nguyện xong, thong thả đứng dậy. Hai chân hắn bởi vì quỳ quá lâu nên có vẻ không linh hoạt, không thể không giang cánh đỡ mình bay lên, giảm bớt gánh nặng cho đôi chân. “Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Michael nói: “Mammon đang trùng kiến giới thứ mười.” Shipley cụp mắt, “Ta tin tưởng hắn sẽ làm rất tốt.” Michael nói: “Nhưng hắn không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó.” Shipley khẽ mím môi. Michael giơ tay nhẹ hất phần tóc mái vàng óng ả của mình, “Ta nghe nói ngươi đã kết hôn.” “Đúng vậy.” “Có con rồi?” “Vợ ta sinh một đứa.” “Nga.” Michael trầm ngâm. Shipley đạm mạc ngẩng đầu nói: “Tướng mạo vợ ta có điểm giống ngươi.” Michael nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Vậy sao?” “Ân.” “Ta thật lấy làm tiếc.” Michael nhẹ giọng nói. Shipley bồi hồi nhìn vạt áo trường bào của Michael, dường như bị đoạt hết toàn bộ lực chú ý. “Tướng mạo giống ta, hẳn nên sống thọ mới đúng.” Michael nói. ...... —– Anh Michael thiệt quá đáng, câu trước còn tưởng anh thành kính phúng điếu, câu sau hóa ra anh lại tự vuốt đuôi mình =)) Từ những động thái của Shipley, lấy vợ tướng mạo giống anh Mi (khó trách Hybe đồng chí vừa gặp Mi liền thâm tình “mẹ” một tiếng ~~), trước đó lúc hắc hóa thì muốn chia rẽ MiLu => Bổn tòa tuyên phán, bị cáo Shipley tội danh yêu thầm Michael chính thức thành lập, phạt bị cáo tiếp tục đơn phương! P.S: Michael của chúng ta có vẻ như vạn nhân mê, Lucifer khỏi nói, từ Shipley cho tới Houllier còn gửi cả hình nude để dụ dỗ anh Mi =)) Hảo chờ mong một bộ hoành tráng về MiLu nha! Mời các bạn đón đọc U Linh Giới của tác giả Tô Du Bính.
Thất Lạc Phong Ấn - Tô Du Bính
Cuộc đối thoại giữa ngài cảnh sát và một nghị viên nào đó: Cảnh sát: anh có chút đánh giá nào hay không về việc anh tay không tất sắc  bò ra khỏi căn nhà bị sập mà chẳng có chút thương tích, Ngài nghị viên nào đó: Mạng lớn, có sức sống. Cảnh sát: Về việc anh có thể di chuyển ba mươi mét trong vòng một giây, anh có đánh giá thế nào? Ngài nghị viên nào đó: Gió lớn, đứng không vững. *** Thông tin bên lề: Đây là truyện về couple Oregon x Ansbach, là cái đôi vợ chồng chém giết nhau từ Huyết tộc về Nhân giới rồi tới Huyết tộc trong truyền thuyết, từng được nhắc tới hoành tá tràng trong U Linh Boss. Truyện có sự góp mặt của các anh đọa thiên sứ, thiên sứ cũng như quỷ hút máu. ┌(˘⌣˘)ʃ ┌(˘⌣˘)ʃ ┌(˘⌣˘)ʃ Lảm nhảm: Vâng ạ, hai đứa edit với beta bọn em đều cuồng Cửu giới nên dù Bơ mới đặt gạch nhưng bọn em vẫn xin phép được ham hố ạ ┌(˘⌣˘)ʃ Xin đừng ném đá bọn em (*/ω\*). *** Phiên ngoại của dơi già và mèo đen. Ra khỏi rừng rậm, ánh mặt trời chói chang trải khắp nơi nơi, tiểu trấn tỉnh giấc, âm thanh từ mọi ngõ ngách dần dần vang lên. Oregon và Ansbach về nhà tắm rửa, quấn quýt uống hết hai túi máu mới dung dăng dắt nhau ra ngoài dùng điểm tâm. Huyết tộc cấp cao sống nhờ vào máu nhưng không kiêng thức ăn. Oregon rất mê ăn, chỉ cần điều kiện cho phép, y tuyệt đối không bỏ bữa nào. Vì sống ở Anh quá lâu nên yêu cầu về mùi vị thức ăn của y giảm đi đáng kể. Hai người vẫn theo thói quen ghé thăm quán ăn ngay cạnh giáo đường. Bánh mì vẫn rất tơi xốp, rất thơm ngọt, sữa vẫn rất tinh khiết, rất tươi mới. Oregon vừa uống cà phê vừa cùng ông chủ quán ăn trau đồi khả năng diễn xuất. Hai người chẳng ai có nhiều kinh nghiệm nhưng lại diễn thuyết còn hay hơn cả diễn viên kỳ cựu vào nghề mấy chục năm. Một nói đỉnh cao của diễn xuất là ngoài mặt vô cảm nhưng dùng ánh mắt để thể hiện vui buồn hờn giận. Một bảo khí thế là vũ khí để đạt được thắng lợi tuyệt đối. Kẻ không cần dùng bất cứ lời thọai nào cả, chỉ cần ra mặt là có thể khiến đối thủ khuất phục mới là ảnh đế chân chính. Hai người càng nói càng hăng, chỉ hận sao gặp nhau quá muộn màng. Nếu không nhờ đoàn phim chính thức khai máy, sợ rằng ông chủ sẽ bị Ansbach mặt đen như đít nồi dìm chết trong sữa tươi. Bộ phim này có tên “Hiểm tượng huyễn sinh”. Mời các bạn đón đọc Thất Lạc Phong Ấn của tác giả Tô Du Bính.
Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực - Tô Du Bính
Văn án (wp nguoinaodo) (Văn án mình tự chém) Quan Miên sau khi ra tù liền xin phép được làm một công việc đơn giản ở trong game online, chỉ vì y không muốn phải đi lại nhiều ở bên ngoài. Từ công việc trong game, dần dần y có hứng thú với thế giới Mộng Đại Lục, và nó nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu của Quan Miên vào mỗi ngày. Quen biết nhiều bạn tốt, gặp gỡ nhiều loại người khác nhau,… và cũng chính ở đây y tìm được người chồng tương lai của mình – một nhân vật có địa vị không hề nhỏ ngoài thế giới hiện thực… Những chuyện bị mật không muốn nói ra, nhừng điều y che dấu dần dần bị hé lộ… Cuộc sống đơn giản mà y mong muốn sau khi ra tù trở nên thay đổi hoàn toàn… Nhưng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, y biết người đó vẫn sẽ luôn ở bên ý, đi theo bảo vệ y những lúc y cần. --------- Review tieulian: Quan Miên – bạn thụ vì đánh người mà bị bắt vào tù (vì sao bạn ấy đánh người thì đọc truyện để biết thêm chi tiết), sau khi ra tù bạn ấy không muốn làm nghề cũ (Chuyên gia phân tích số liệu) nữa nên đề nghị tìm một công việc không phải đi ra khỏi nhà, cũng không cần bằng cấp chuyên nghiệp. Sở giới thiệu việc làm chọn cho bạn ấy đi làm Công nhân (nói trắng ra là Cu li) trong võng du (cụ thể là game Mộng Đại Lục). Sau đó thì ở trong game bạn ấy gặp anh công Ám Hắc Đại Công (kì thực là gặp trong game Tinh chiến trước rồi mới gặp trong MĐL), hai người đi đâu cũng có nhau xong gặp ngoài đời thực rồi tiến đến yêu đương, cuối cùng kết hôn. Ngoài ra còn một đống chuyện dây mơ rễ má liên quan đến quá khứ, thân phận của Quan Miên. Anh công cũng có không ít kẻ thù vì anh là Chủ tịch của một trong những Tập đoàn lớn đứng đầu thế giới gì đấy. Cuối cùng vẫn HE, mấy chương cuối là chuyện Quan Miên cố gắng luyện game để có thể đánh thắng anh công. Nói chung thì thật ra cặp tuôi thích nhất là cặp Tinh Phi Ngân x Hà Kỳ Hữu Cô. Tinh Phi Ngân là điển hình của loại trong nóng ngoài lạnh a.k.a muộn tao công, anh ấy chiều bạn Hà Kỳ Hữu Cô hết mức luôn, cơ mà mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lạnh khốc khốc: ). Bạn Hà Kỳ Hữu Cô thì đúng như Quan Miên nhận xét, giống hệt như học sinh tiểu học. Tính cách hồ nháo, mau giận mau quên, mỗi lần cãi/đánh nhau không lại người ta là chạy ra nấp sau Quan Miên hoặc Tinh Phi Ngân, nhưng nói chung là bạn ấy rất tốt, rất nghĩa khí, đối với bạn bè thì chân thành vô cùng. Mong là Bơ Bính sẽ viết PN cho cặp này vào một ngày nào đó không xa =v= Cặp Đan Tâm với Giang Sơn thì chỉ phớt phớt qua thôi, mà nói chung là anh Đan Tâm đơn phương đi =v= lúc đầu tuôi còn tưởng là anh Đan Tâm cặp với bạn Thể Hồ Thanh Tỉnh. Tổng kết lại: đọc cái bộ này tuôi chỉ muốn gào lên, “Kẻ có tiền chết tiệt, CMN các anh có tiền nên các anh cố tình troll người nghèo như em sao: (( “. Ám Hắc có tiền, Đan Tâm có tiền, Phồn Tinh Hữu Độ có tiền… tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền… *** Bại bởi Ám Hắc Đại Công, tâm tình của mọi người cũng được xem là bình tĩnh. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cũng chỉ là nho nhỏ mà gây xích mích quan hệ gia đình hoà thuận giữa Quan Miên và Ám Hắc Đại Công một chút mà thôi. Sau khi Quan Miên đăng xuất, Bạch Anh Tước đã chuẩn bị bữa ăn khuya kỹ càng đang đợi. Hai người giống với bình thường ăn qua bữa ăn khuya, tiện thể cùng nhau trêu chọc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu một chút, sau đó lên giường ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau, Quan Miên sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng, cho mèo ăn xong liền chuẩn bị đi làm. Bạch Anh Tước tắm xong □ từ trong phòng tắm đi ra, thấy thế nghi hoặc nói: “Hôm nay công ty có việc gì sao?” Quan Miên nói: “Tôi có việc.” Bạch Anh Tước nhún vai. Mặc dù bọn họ đã xây dựng lên quan hệ hôn nhân vững chắc và quan hệ bạn đời tinh thần, nhưng cũng không có nghĩa là xoá bỏ không gian cá nhân của hai bên, đối với chuyện cảm thấy không cần nói không muốn nói hoặc là lười nói của nửa kia, bọn họ cũng sẽ không truy hỏi. Quan Miên cầm lấy chìa khóa chuẩn bị đi, liền thấy Bạch Anh Tước kéo cậu, hướng cậu bĩu môi. Quan Miên đến gần hôn một cái, lại bị Bạch Anh Tước nắm lấy vai, mạnh mẽ mà hôn lại. Hai người dây dưa gần ba phút mới buông ra. Bạch Anh Tước mổ xuống má bên phải của Quan Miên, cười nói: “Luyện tập lâu dài quả nhiên rất có hiệu quả.” Quan Miên đưa tay lau đi nướt bọt tràn ra khóe miệng, sửa sang lại tóc mới rời đi. Trở lại tổng bộ tập đoàn Thịnh An, cậu lập tức bảo Vu Ngư hẹn thời gian gặp mặt với Tôn Chí Hồng. Năng suất làm việc của Vu Ngư rất cao, đi ra ngoài trong chớp mắt lại tiến vào nói: “Cố vấn Tôn nói từ giờ đến mười giờ đều có thời gian.” Quan Miên để đồ xuống liền đi đến văn phòng của cố vấn Tôn. Văn phòng của bọn họ ở cùng một tầng, đi tới đi lui vô cùng thuận tiện. Khi Quan Miên gõ cửa vào phòng, Tôn Chí Hồng đúng lúc đang thu dọn gian phòng. Những cuốn sách đủ loại đủ dạng chất chồng trước kệ sách. Quan Miên nhìn hắn chiều cao có hạn, để sách vô cùng vất vả, liền chủ động mở miệng muốn giúp đỡ. Tôn Chí Hồng cũng không lui bước, cười nói: “Đang cần dáng người cao to như cậu thế này hỗ trợ mới được.” Mời các bạn đón đọc Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực của tác giả Tô Du Bính.