Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nông Phụ (Kim Sai Thập Nhị)

Thể loại: xuyên qua, điền văn, sủng

Converter: nothing_nhh (Tàng Thư Viện)

Editor: Junne

Nhân vật: Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễn

Nàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh bao. Tìm mua: Nông Phụ TiKi Lazada Shopee

Cùng dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng.***

Truyện về cô nàng xuyên không Hứa Thảo, sống 13 năm ở cổ đại nhưng cứ có ý định hiện đại nào nói ra là bị mẫu thân đánh cho bầm dập. Nàng chịu đựng đến khi được gả cho Phú Quý, anh nông phu chân chất, hơi khờ, đã thế lại còn đã từng có thê tử và có bánh bao đi kèm. Cũng nhờ phu quân khờ mà nàng mới có cơ hội thay đổi vận mệnh số mạng của cả nàng, cả phu gia và cả chính thân gia của mình.

***

Hứa Thảo cầm một cây trúc thật dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo thật cao, chọc chọc một trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi nhỏ, nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn một trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗng thấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hiện tại trái táo còn quá nhỏ lại chát, hái xuống cũng ăn không ngon.

Khẽ xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy một tiếng khóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốt hoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó nhỏ đang quẩn quanh bên chân nói:

“Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe không?”

Con chó nhỏ không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu cô nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương, rất hưng phấn, dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu cô nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng ý.

Tiểu cô nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuống quýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mới lười biếng nằm tựa vào gốc cây.

Hứa Thảo đi vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa bé kêu lên: “Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn không? Chúng ta rất đói, tứ đệ cũng đói.”

Trên kháng một tiểu nam hài hai ba tuổi đang ngồi khóc oa oa, vừa nhìn thấy Hứa Thảo, nó dùng tay lau nước mắt, cố gắng nín khóc, thút thít nói: “Đại tỷ, Tiểu Sơn đói bụng.” Mới hai ba tuổi nên tiểu nam hài nói chuyện còn không rõ ràng lắm, một bên lau nước mắt, một bên đáng thương nhìn Hứa Thảo.

Hứa Thảo nhìn đệ đệ, muội muội trước mặt nghĩ nghĩ, sau đó đi đến cầm lưới đánh cá bên cạnh, hướng hai muội muội nói: “Ta đi bờ sông bắt cá, nhìn xem có thể hay không bắt được, các ngươi hai cái ở nhà trông Tiểu Sơn.”

Hai đứa trẻ nghe vậy liền gật gật đầu.

Bây giờ mới tháng Tám, đúng lúc là thời điểm rất nóng, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang như muốn nướng chín tất cả mọi thứ, mà lúc này lại đúng là buổi trưa, bên ngoài một bóng người cũng không có, chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim hót thoang thoảng đâu đây. Hứa Thảo lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh hướng tới bờ sông mà đi. Nàng năm nay mới mười ba tuổi, sinh ở Chương Hà thôn, là Hứa gia cái lớn nhất đứa nhỏ, phía dưới còn có hai cái muội muội, một cái đệ đệ, nhị muội gọi là Nhị nha chín tuổi, tam muội gọi là Tam nha bảy tuổi. Còn đệ đệ Tiểu Sơn mới chỉ hơn hai tuổi.

Xuyên qua đến nơi này cũng là cái ngoài ý muốn, nàng không rõ ràng lắm việc này rốt cuộc là như thế nào. Nàng vốn tên là Hứa Thảo, sinh ra tại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, có một gia đình hạnh phúc, trong một lần tan học không cẩn thận ngã cầu thang, khi tỉnh lại thì thấy bản thân ở nơi này, nàng cũng trở thành đứa bé một tuổi tên là Hứa Thảo.

Đúng vậy, lúc nàng mới đến, khối thân thể này mới được một tuổi. Chớp mắt mà nàng đã ở tại cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này ngây ngô mười hai năm. Nàng là tiến sĩ tốt nghiệp ngành nông nghiệp, vốn định xuyên qua thì xuyên qua, nàng cũng dựa vào chính mình một thân bản sự làm cho này gia đình nghèo nát mồng tơi này trở nên dần dần giàu có. Ai ngờ, đời không như mơ nàng khi đó mới chỉ có một tuổi, thật vất vả đợi đến lúc năm tuổi đang tính nói cho nương của mình làm ruộng thế nào để tăng năng suất lương thực, kết quả nương nàng nghĩ nàng bị quỷ ám thân, nói mê sảng đem nàng đánh một trận.

Ngày sau, mỗi lần nàng nói, nương liền đánh nàng một lần, nàng cũng tưởng thay đổi chính mình tình huống nhưng kết quả mỗi lần chỉ cần bị nương phát hiện, liền bị đánh chạy không nổi.

Kỳ thật nàng cũng hiểu ý nghĩ của nương, nơi này vài năm ở biên cương chiến loạn, thuế vụ nặng nề, lương thực của dân cơ hồ muốn nộp lên hơn một nửa, còn thừa chẳng bao nhiêu, lại còn phải nuôi sống một nhà già trẻ, lớn bé, muốn thật sự cho nàng làm theo ý mình thì người một nhà có mà chết đói. Loại tình huống này, nương nàng làm sao có thể cho phép. Sau lại, nàng cũng chán nản, buông bỏ cái tâm tư này, mỗi ngày cứ một bữa đói một bữa no, thấm thoát mà đã mười ba tuổi.

Xem qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, nào là nữ chính xuyên qua liền bộc lộ tài năng làm giàu các kiểu, đến lượt nàng thì... haiz... Hứa Thảo oán hận nghĩ tất cả chỉ là tiểu thuyết, lâm vào thực tế đi a, không hề dễ dàng.

Xuyên qua nơi này mười hai năm, nàng đều cảm thấy chính mình đang biến chuyển trở thành một cái người cổ đại thực sự. Cũng may, kiến thức hiện đại học được nàng đều nhớ kỹ, hơn nữa nàng cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó bản thân cần dùng đến.

Hứa thảo vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến bờ sông, trong thôn, sông này được gọi là sông Mệnh Danh. Đây là một cái sông rất dài, Hứa Thảo chưa bao giờ đi xa quá khúc sông trong thôn này. Đem lưới đánh cá quăng vào giữa sông và cố định lại, Hứa Thảo liền không có việc gì làm, nàng tìm một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây nằm xuống. Một cái nằm này, Hứa Thảo ngủ thẳng đến giờ Mùi, mặt trời đã muốn ngã về phía Tây. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh chân hướng bờ sông chạy lại, nàng vóc dáng nhỏ bé, lại gầy yếu, mất một lực rất lớn mới kéo được lưới đánh cá từ dưới sông lên, phát hiện hôm nay vận may không sai, một con cá trắm cỏ to giữa võng lưới, xung quanh còn có mấy con cá trích nho nhỏ.

Hứa Thảo nhếch miệng cười, khẽ nuốt nước miếng, một tháng qua đây là lần đầu tiên nàng bắt được con cá to thế này, ngày thường đều chỉ được mấy con cá nho nhỏ, xem ra hôm nay vận khí không sai nha. Buổi sáng thời điểm ngủ dậy còn nghe thấy chim Hỉ Thước kêu, có nghĩa là hôm nay sẽ có chuyện vui xảy ra mà.

Con cá trắm cỏ này ước chừng cũng đến bốn, năm cân, mấy con cá nhỏ ít nhất cũng phải tầm một cân.

Hứa Thảo kéo lưới và cá trở về, thấy nương cùng phụ thân cũng chưa có trở lại, nàng kêu Nhị nha đi nấu nước trong nồi cho sôi, còn Tam nha ra bãi đất trồng rau sau nhà đào vài cây củ cải mang về. Tiểu Sơn nhìn thấy có cá, vội vàng từ trên kháng trèo xuống vui vẻ, lắc lư đi theo sau Hứa Thảo.

“Đại tỷ... Cá cá... Ăn cá cá... “ Tiểu Sơn mới hơn hai tuổi nói chuyện còn chưa được rõ ràng nên thấy cá cho dù có thích thú cũng chỉ bập bẹ nói được vài từ đơn giản.

Hứa Thảo quay sang Tiểu Sơn cười, “Được, ăn cá, Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi sang bên kia chơi nhé, đợi lát nữa là có thể ăn cá rồi.”

Nàng nói xong, nhanh nhẹn đánh vảy cá, phá vỡ bong bóng, lấy ruột và bong bóng từ bên trong bụng cá để vào một cái chén, cắt đầu cá, rửa sạch, sau đó bôi lên mình cá một lớp muối mỏng rồi treo lên mái hiên để phơi nắng. Tối hôm nay có đầu cá nấu canh cùng với củ cải ăn là đã đủ tuyệt rồi.

Có tốt như vậy đồ ăn, Hứa Thảo cắn răng đem một ít đậu nành và gạo tấm thô nấu một nồi cơm đậu nành thơm ngon. Ngày thường toàn là nấu cháo để ăn, thật sự lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, đều có chút thèm.

Cơm đậu nành nấu chín, canh đầu cá cũng nấu không sai biệt lắm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng của vợ chồng Lí thị và Hứa Tự Thành.

“Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!”

“Sợ là đại nha đầu lại đi bắt cá, ta nghe là mùi canh đầu cá nấu củ cải a.” Tiếng nói của phụ thân Hứa Tự Thành vang lên xen kẽ một hơi thở dài.

Tiểu Sơn nghe thấy tiếng của cha mẹ liền lắc lắc người chạy ra ngoài, “A a, phụ thân, nương.”

Lí thị nhìn thấy bảo bối tiểu nhi tử liền cười tủm tỉm đi lại ôm lấy hắn, ”Tiểu Sơn thực ngoan, còn biết đường chạy ra đón cha mẹ, cấp nương một cái hôn nào, nương nhớ tiểu bảo bối của nương muốn chết nga.”

Lí thị và Hứa Tự Thành đã muốn đi vào phòng, Lí thị liếc mắt nhìn đến nồi cơm đậu sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đem Tiểu Sơn thả xuống dưới liền hướng tới Hứa Thảo vội vàng đi qua, nhéo Hứa Thảo lỗ tai, quát:

“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, không phải đã nói với ngươi tháng này không được nấu cơm hay sao, nhà chúng ta lương thực không dư bao nhiêu, theo kiểu ăn của ngươi thế này còn chưa tới cuối tháng cả nhà đều phải đói bụng. Ngươi cái nha đầu chết tiệt này có phải hay không đem lời của ta thành gió thoảng bên tai a!”

Hứa Thảo bị đau kêu ai nha lên mấy tiếng, một tay che chở lỗ tai vội vàng nói, “Nương, nương, ta sai rồi, Tiểu Sơn, Nhị nha, Tam nha đều than đói bụng, ta thương bọn chúng đã nhiều ngày nay không được ăn bữa no liền dùng đậu nấu thành cơm a.”

Hứa Thảo thật là khóc không ra nước mắt, tuy nói bản thân nàng sống ở nơi này cũng mười hai năm đã quen việc nương mình trọng nam khinh nữ nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được muốn khóc a. Nàng kiếp trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệp chướng, kiếp này ông trời đem nàng quăng đến cái địa phương quỷ quái này, gặp được một cái cực phẩm lão nương a!

“Được rồi! Đại nha đầu nó cũng không làm gì sai, ngươi cũng đừng đánh nàng.” Hứa Tự Thành nói xong liền đem tiểu bảo bối nhi tử của ông đang ngồi dưới đất ôm lên cười dỗ, “Tiểu Sơn, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Lí thị vẫn lải nhải bên tai Hứa Thảo mất nửa ngày, rồi mới mắng: “Còn không chạy nhanh đi ăn cơm, còn muốn lão nương ta bưng lại đây cho ngươi ăn nữa à!”

Nghe vậy, Hứa Thảo bưng lỗ tai vội vàng chạy qua ăn cơm.

Một bát canh củ cải nấu đấu cá, một bát cá kho, một dĩa dưa muối, Hứa gia đã lâu chưa được ăn một bữa đồ ăn phong phú thế này, đều thả sức ăn. Bên ngoài Tiểu Bạch nghe thấy mùi đồ ăn, ô ô nức nở kêu lên, con chó nhỏ này đi theo Hứa Thảo cũng thật đáng thương, thường xuyên bị bỏ đói, cũng may chính bản thân nó đôi khi tự tìm chút đồ ăn lấp bụng, cứ như vậy trưởng thành.

Hứa Thảo vội vàng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, liền đem xương của đầu cá ăn thừa toàn bộ bỏ vào trong chén, chạy vội ra ngoài. Mơ hồ, Hứa Thảo còn nghe thấy Lí thị chửi bậy âm thanh, “Nha đầu chết tiệt kia, chúng ta đều ăn không đủ no, nàng còn có tâm tư đi nuôi chó, không sớm thì muộn lão nương đem con chó kia giết làm đồ ăn ngon cho Tiểu Sơn.”

“Ngươi cũng thật là, cái con chó kia cũng chưa ăn của chúng ta chút lương thực nào, đều là tự nó ra ngoài kiếm thức ăn hoặc đại nha đầu cấp nó chút xương xẩu gặm, vậy mà ngươi cũng nói. Được rồi! đại nha đầu nhà chúng ta cũng không còn ở nhà được bao lâu...” Mặt sau giọng nói ngày càng nhỏ dần, Hứa Thảo đột nhiên sửng sốt, cái gì gọi là nàng không còn ở nhà được bao lâu?

Cầm xương trong chén vứt xuống cho chó, Hứa Thảo liền bưng bát không chạy vội vào trong nhà, nhìn cha mẹ hỏi:

“Phụ thân, nương, vì sao kêu ta không còn ở nhà được bao lâu? Chớ không phải là... chớ không phải là...” Nàng ấp úng nói, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Chớ không phải là cha mẹ tính đem nàng bán cho hộ nhà giàu làm nô tài?

Nàng chính là biết nương của mình hơi độc miệng một chút, hay lải nhải, tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng cũng không có ý xấu gì. Nhưng là, trong nhà thiếu tiền, thời gian trước Tiểu Sơn bị bệnh hỏi mượn nhà Đại bá gia mấy trăm văn tiền, chẳng lẽ nhà đại bá gia đến thúc giục đòi? Cho nên cha mẹ tưởng đem nàng bán đi lấy ít tiền xoay sở? Hứa Thảo càng nghĩ càng sợ hãi, thời đại này, chuyện bán con cũng xảy ra không ít.

Lí thị liếc nàng trắng mắt nói, “Ngươi này cái nha đầu chết tiệt kia đoán mò cái gì! Lão nương tuy rằng chán ghét ngươi, một cái nha đầu lừa đảo, lại cũng không phải loại người nhẫn tâm, đem ngươi bán cho người ta làm nô tài. Ta với phụ thân ngươi đang nói đến việc hôn nhân của ngươi, cảm thấy nhà trai cũng không tệ lắm”

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nông Phụ PDF của tác giả Kim Sai Thập Nhị nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Hy Sinh (Pierre Lemaitre)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hy Sinh PDF của tác giả Pierre Lemaitre nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Huyết Mạch Phượng Hoàng (Tố Niên Cận Thời)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Huyết Mạch Phượng Hoàng PDF của tác giả Tố Niên Cận Thời nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Huyền Trung Mị (Vưu Tứ Tỷ)
Bạch Chuẩn: Trong mắt ta, tình yêu là nhành liễu dưới hoa trăm xoay ngàn chuyển, là nhớ nhung bất tận rót dần vào tim, là gió mát, là chồi non, là phiêu du hồng trần vừa trăm ngàn cay đắng vừa như nếm mật nuốt đường.Diễm Vô Phương: Chớ đùa nữa, cũng chỉ là hết giả ngây giả ngô, vắt óc tìm kế rồi tới cởi áo tụt quần, còn gì không làm nữa đâu?***Nếu bạn muốn kiếm một bộ huyền huyễn tuyệt đôi sạch sủng, tuyệt đối hài hước, không xoắn não, không nhức óc, không máu chó, không tiểu tam, thì xin chúc mừng, hố này dành cho bạn rồi!!! Không có bựa nhất, chỉ có bựa hơn, bộ này vui lắm, đọc mà cứ cười khùng khục, đáng yêu hết sức, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, tình tiết đơn giản, nhẹ nhàng, đọc vô cùng thoải mái. Mại dô! Nội dung truyện là quá trình truy thê của Lệnh chủ Yểm Đô - Bạch Chuẩn, vùng trung tâm của khu vực Phạn Hành Sát Thổ, nơi mệnh danh là uế thổ với đủ mọi yêu ma quỷ quái, nơi bị chư Phật ruồng bỏ, yêu quái lộng hành. Lệnh chủ sức mạnh vô biên đại chiến vạn năm trước hạ gục hàng loạt yêu quái sừng sỏ, xưng vương 1 cõi, thống nhất nơi uế thổ hỗn tạp, vang danh khắp nơi, được xưng là lão yêu quái biến thái ai cũng phải sợ. Nữ chính là linh y của khu vực này, nàng là yêu quái được kết tụ từ sát khí của một tòa thành sau khi bị đồ sát. Xuất thân thấp kém, may mắn nàng được Liên Sư cứu độ và chỉ dạy tu hành, rồi trở thành linh y cứu chúng sinh để tự hóa giải sát khí. Nàng thanh tu nghìn năm, chẳng hay vì nổi lòng từ bi cứu một kẻ sắp chết mà bản thân vô ý trở thành vị hôn thê của người ta. Mà người ta ở đây là Lệnh chủ uy danh bốn bề Bạch Chuẩn. Tìm mua: Huyền Trung Mị TiKi Lazada Shopee Nam chính truyện này đáng yêu cực, lâu lắm rồi ý mới gặp một nam chính moe đến vậy, phải nói là dở khóc dở cười với anh này. Người ta EQ thấp thì thường ít nói mặt lạnh còn anh đây đã EQ thấp lại còn chăm mở mồm, trình tự luyến thì không ai bằng, mở mồm ra là sát phong cảnh, khiến người ta muốn đạp cho vài nhát = )) Còn nữa, anh có bộ áo choàng đen Voldemort vạn năm ko đổi, mũ trùm cả mặt, ai đời gần 50c mà dân tình vẫn không biết mặt nam chính, vì anh chàng còn làm phép giấu mặt nữa. Bựa nhất là có lần anh chàng cool ngầu tung áo choàng đánh quái ra uy với nữ chính. Chẳng ngờ bị nữ 9 phán cho câu “Lệnh chủ hình như không mặc quần dưới áo choàng, sao ta thấy cả lông chân???” Anh chàng vội vàng nhanh nhảu chống chế “ta có mặc xà lỏn mà” = )) Ối dời ơi, dưới áo choàng là xà lỏn đỏ, lại còn giải thích mặc xà lỏn vì thân thể tính hỏa sợ nóng quá cháy quần dài = )) Sau đó thì mất cả tuần quắn quéo, nàng thấy lông chân ta rồi, ta phải làm sao, nàng sẽ chê ta thô bỉ = )) Lệnh chủ khét tiếng bên ngoài nhưng thực ra là ngây thơ như con cún, có sở thích nặn tượng đất hình người rồi làm phép biến thành người, nặn cả trăm đứa thành 1 tòa thành rồi gọi chúng nó là con, chăm chút cho từng đứa. Anh chàng còn biết may quần áo, tuy nhiên thẩm mỹ hơi có vấn đề chút, tỷ như quần xà lỏn thêu uyên ương màu vàng trên nền đỏ, 2 con uyên ương vươn cổ gặp nhau đúng chỗ đũng quần khiến cho nữ chính phải cảm thán “Bạch Chuẩn à, thẩm mỹ của chàng còn khuya mới đuổi kịp diện mạo chàng” =)) Anh chàng này truy thê siêu thảm, nhưng được cái, liệt nữ cũng sợ triền lang, đẹp zai ko bằng chai mặt nên chàng ta cuối cùng vẫn cưa đổ được đệ nhất mỹ nhân Sát Thổ, lại còn cưa đổ người ta trước khi cho người ta xem mặt nhé. Rõ là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Không phải ăn ruồi mà cưa được vợ đâu, có chiến thuật cả đấy. Trông ngốc ngốc, EQ thấp thế mà cưa gái cũng có bài. Từ việc ám thị chuyện chỉ có yêu thương chân chính mới nhìn được dung nhan mình (thực ra là anh chàng có thể làm phép tùy thời lộ 1 phần mặt hoặc cả mặt) khiến con gái người ta rối rắm mâu thuẩn, đến chuyện cho quân đóng giả người bệnh lợi dụng lòng thương của vợ để nàng đồng ý làm mẫu cho hắn nặn tượng nữ (mà món này thì ko khỏi phải sờ soạng). Thế rồi những lúc cần ra tay bảo vệ, anh chàng đều có mặt che chở cho nữ chính, cho nàng một cảm giác an toàn ấm áp. Tuy rằng chàng ta ngây ngô ngốc nghếch nhưng bản tính lương thiện và tấm lòng nhiệt tình lại chậm rãi cảm hóa trái tim sắt đá của nữ chính, khiến nàng tuy có tức giận nhưng nhiều hơn là thương là cảm. Mang tiếng là truy thê nhưng anh chàng quá ngốc nên hôn vợ cũng phải dạy, động phòng cũng vào nhầm chỗ, vợ lại phải chỉ cho tường tận. Hỏi ra mới biết anh chàng kiếm được bí kíp phòng the của bọn quái vật và mấy con thú, điển hình như bí kịp chịch nhau của rùa (> O <) về làm mẫu khiến cho nữ chính dở khóc dở cười. Đã thế mồm còn oang oang suốt ngày, nương tử thấy ta đẹp không, mê vóc dáng ta lắm đúng không, sức lực ta hầu hạ nàng ngày đêm là không vấn đề, eo ta khỏe lắm, ngày nào cũng nude chạy quanh thành mấy vòng, blab la…. Bao nhiêu tình thú là cứ theo lời anh chàng nói biến đi đâu cả, đến nỗi nữ chính có lúc phải quát “câm miệng, tập trung vào hôn đi, không đánh cho bây giờ” =)) Anh chàng này thường khiến nữ chính lâm vào ảo giác: bọn họ giống 1 cái vòng luẩn quẩn, xa nhau thì nhớ muốn chết, mà gần nhau thì chỉ muốn đập. Truyện còn có một đám nhân vật phụ đáng yêu tỷ như thuộc hạ thằn lằn tinh mồm mép tép nhảy, quân sư quạt mo ăn hại, sáng kiến không thấy chỉ thấy tối kiến, nhất là bí kíp cưa gái của hoa hoa công tử, toàn vứt cho chó ăn không có tính tham khảo. Hay như đồ đệ điểu tinh ba chân thô hơn ngói, ngốc hơn cả Lệnh chủ của nữ chính. Đám này cũng góp bao nhiêu phần với các tình huống gây hài của truyện. Một đám yêu quái như con Thôn Thiên (quái vật khủng khiếp, nuốt tất cả mọi thứ ai cũng phải sợ thực ra ngu hơn con bò tót, gặp Lệnh chủ là sợ co vòi) hay con rắn yêu dương oai diễu võ bị đồ đệ ngốc và nô tài bựa của 2 nhân vật chính bận gây gổ với nhau mà làm lơ, thậm chí gây gổ đến mức làm nó rớt mất cái trâm cài tóc Vương mẫu tặng cho, khiến nó khóc lóc thảm thiết (con này là yêu nam nhưng vì đồ Vương mẫu tặng nên trâm nữ nó cũng cài bừa vào đầu). Truyện có một chút âm mưu, một hai nhân vật phản diện nhưng mưu kế không hack não, nam phụ aka NV phản diện cũng không tung hoành kinh lắm, chủ yếu vẫn là vợ chồng cặp chính hú hí chim chuột nhau thôi =) So với những bộ khác cùng tác giả, bộ này thuần túy giải trí, hài hước, vui vẻ, sảng khoái, không có ngược (bà này mà viết ngược cũng phê xoắn lắm), giọng văn lôi cuốn, mượt mà, cách kể hấp dẫn có duyên, phong độ ổn định. Một lựa chọn hoàn hảo để thư giãn sau khi đã tắm đủ máu chó, ngược ngạo, lâm li bi đát???? Nhiệt liệt đề cử. BONUS: Đoạn cuối có NHÂN THÚ chị em ạ????))) Đọc cười rách mồm!!!!!!!!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Huyền Trung Mị PDF của tác giả Vưu Tứ Tỷ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Huyền Thoại Porasitus (Thảo Dương)
Cuốn sách là câu chuyện về nàng công chúa chiến thần Anastasia - một trong những tác phẩm Việt Nam thu hút được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng. Huyền thoại Porasitus hay còn có tên gọi quen thuộc là Legend of Porasitus là tác phẩm thuộc thể loại giả tưởng, dã sử của tác giả Thảo Dương. Tác phẩm đã được đăng tải trên mạng từ năm 2003 từ khi Thảo Dương mới chỉ 15 tuổi, và sau 11 năm Huyền thoại Porasitus đã trình làng bạn đọc dưới dạng sách giấy. Câu chuyện về nàng công chúa chiến thần Anastasia này đã trở thành một trong những truyện mạng Việt Nam thu hút được nhiều sự quan tâm nhất của cộng đồng mạng với hơn 100 website đăng tải, nhiều kết quả tìm kiếm trên Google và đạt hơn 2 triệu lượt xem. Huyền thoại Porasitus là truyện dài giả tưởng về một lịch sử không có thật, nơi tồn tại những quốc gia hùng mạnh mang hơi hướm của thời kỳ Trung Cổ. Câu chuyện bắt nguồn từ sự diệt vong của vương quốc Porasitus xinh đẹp trước vó ngựa xâm lăng của đế quốc Henki tàn bạo, đẩy số phận của nàng công chúa cuối cùng của hoàng triều Porasitus vào một cuộc trả thù thấm đẫm máu và nước mắt. Những tham vọng quyền lực, những âm mưu xâm chiếm, những trận đánh nảy lửa, những trò đùa số mệnh, những tình cảm nội tâm dằn xé được cất giấu trong những trang sách sẽ làm người đọc phải choáng ngợp. Tìm mua: Huyền Thoại Porasitus TiKi Lazada Shopee Nét đặc sắc của Huyền thoại Porasitus trước hết nằm ở tài phác họa của tác giả khi xây dựng lên một xã hội với những quốc gia khác biệt rõ ràng về dân tộc, địa lý, phong tục, đặc trưng. Cách xây dựng nhân vật cũng là điểm mạnh của Thảo Dương khi đem vào Huyền thoại Porasitus hệ thống nhân vật đồ sộ với những phe phái, gia tộc, dòng dõi và đặc điểm khác nhau. Trải dài trong Huyền thoại Porasitus là những cuộc viễn chinh xâm lược của quân đội Henki và sau đó là những xung đột quân sự để bảo vệ lãnh thổ giữa Henki và Serazan. Xen lẫn vào đó là những cuộc minh tranh ám đấu trong triều đình đế quốc, không hoàng gia nào là không tồn tại tranh chấp chính trị và không quốc gia nào là tránh được xung đột lãnh thổ, chỉ là cái giá phải trả là to lớn bao nhiêu thôi. Huyền thoại Porasitus không chỉ là khúc bi ca về tình yêu mà còn ca ngợi những tình yêu sâu sắc mãnh liệt. Biết bao nhân vật trong truyện đã phải dằn vặt, đớn đau, thậm chí là hy sinh cả tính mạng vì tình cảm của mình. Thế nhưng tuyệt nhiên lại không có tình cảm nào nhuốm màu bi lụy. Bằng trí tưởng tượng không có giới hạn, Thảo Dương đã viết nên một tác phẩm đậm tính anh hùng ca, có chút hơi hướm của những sử thi như Iliad và Odyssey với những trận chiến hào hùng, những con người mạnh mẽ và quả cảm, những âm mưu tranh đấu chính trị khôn lường và những tình cảm chân thành sâu sắc.***Câu chuyện bi hùng này bắt đầu từ cái thuở xa xưa lắm rồi, khi mà cả tôi và bạn mới chỉ là những hạt bụi lơlửng trong vũ trụ của sự sống, khi mà ma thuật vẫn bùng lên dưới tay những bậc thầy pháp sư tài ba và những chàng hiệp sĩ vẫn mải mê lao vào trận chiến với các loài quái vật để tìm kiếm vinh quang.Cái thuở ấy, ở một vương quốc giàu đẹp mang cái tên định mệnh Porasitus, vào một đêm trăng sáng cuối mùa thu năm trị vì thứ tám của vua Devis, trong hoàng cung lộng lẫy vang lên tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ…-Thưa bệ hạ, hoàng hậu đã hạ sinh một tiểu công chúa. - Cô tì nữ hấp tấp chạy ra ngoài hành lang, nơi vua Devis đang bước vòng quanh cả trăm lần, tưởng chừng sắp nổ tung vì lo lắng. Mặt ngài sáng lên trong niềm vui rạng rỡ khi vội chạy vào phòng, theo sau là hai vị tiểu hoàng tử: Leon, tám tuổi và Gan, sáu tuổi.Nhân đây cũng xin nói về hai vị hoàng tử này. Cả hai đều không phải là con của vị hoàng hậu hiện nay mà là của một hoàng hậu đã qua đời sáu năm trước sau khi sinh hoàng tử Gan. Leon có đôi mắt màu nâu nhạt, ấm áp, kiên định và mái tóc vàng kem hệt mẫu hậu. Thế nhưng cậu em Gan lại có mái tóc vàng sậm cùng đôi mắt sáng thông minh của phụ hoàng.Trong căn phòng hoàng gia, hoàng hậu trẻ với khuôn mặt ửng hồng ôm trong tay một cuộn chăn bao gọn thân hình bé nhỏ đáng yêu. Một bé gái. Đôi mắt xanh của tiểu công chúa mở to, đẹp như hai viên ngọc quý. Một khuôn mặt ửng hồng đã sớm có những đường nét của nhan sắc tuyệt mỹ trong tương lai.-Con ta sẽ là công chúa Anastasia. - Nhà vua tuyên bố.Trông ông vô cùng hạnh phúc. Vâng, hạnh phúc như bất kì người cha nào trên thế gian này.Hoàng hậu mỉm cười âu yếm:-Và con gái yêu của chúng ta nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân…Lời của hoàng hậu chợt bị cắt ngang bởi hàng loạt tiếng la hét náo loạn bên ngoài vườn hoa. Một nữ tì hớt hải chạy vào báo, giọng đứt quãng:-Thưa bệ hạ, xin…xin người mau ra ngoài…Đức vua Devis nheo mày ngạc nhiên nhưng vốn đang vui vẻ, ông đứng dậy đi ra.Bên ngoài là một khung cảnh vô cùng ấn tượng.Vô số cánh hoa hồng màu đen thẫm đang từ trên trời tung xuống, cuộn lên trong những cơn gió mỏng. Một khung cảnh lạ lùng. Trăng sáng vằng vặc, làm nền cho một bóng người mặc áo choàng đen huyền bí đứng chót vót trên đỉnh tháp Bắc, ngọn tháp cao nhất trong cung điện. Người ấy không ngừng rải hoa xuống. Trên đỉnh tháp Nam ngay đối diện lại có thêm một người nữa mặc áo choàng đỏ sậm như máu, tay cầm đàn gảy nhịpnhàng. Điệu nhạc du dương nhưng buồn thảm não lòng với những nốt ngân dài như hơi thở của gió miết trên nền trời đêm.-Các người là ai?!? - Nhà vua Devis quát hỏi - Sao lại đến đây?Thay cho câu trả lời, người mặc áo choàng đỏ cất giọng hát tuyệt hay mà đem đến cảm giác rợn người:-Chúng ta đến để chúc mừng vì hoàng hậu đã hạ sinh tiểu công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Chúng ta cũng đến đểchia buồn cho vương quốc Porasitus đáng thương. Ngày tàn của các người sắp đến. Lời nguyền từ hàng trăm năm trước rằng, vương quốc của nhà vua bị giẫm tan dưới vó ngựa tộc người tàn ác phương Bắc xa xôi. Hãy khóc, hãy cầu nguyện… trước khi máu chảy, thấm ướt những cánh đồng, làm những chùm nho có mùi tanh và mặn chát…-Bệ hạ. - Hoàng hậu bế công chúa bước ra, yếu ớt phải nhờ tì nữ đỡ hai bên, mặt mày bà nhợt nhạt pha nỗi lo lắng kinh hoàng - Có chuyện gì thế ạ? Đó là những ai vậy? Họ hát cái gì thế?-Ồ, chào công chúa đáng yêu nhất trên đời. - Người ban nãy hát tiếp, giọng vui hơn một chút, có điều đó lại là một niềm vui xa vắng - Nàng sinh ra khiến thế gian như vào mùa xuân rực rỡ tuyệt vời. Nhưng sắc đẹp là thuốc độc, nhuốm đầy máu tươi dưới vó ngựa của những chiến binh tóc đen tuyền...-Im ngay! - Nhà vua giận dữ - Mi là ai mà dám vô lễ đến nhường ấy! Mi dám nguyền rủa con gái ta sao?!?-Ôi, bệ hạ, hắn ta hát giống như một lời tiên tri vậy. - Hoàng hậu thoáng rùng mình, lo sợ ôm con gái bé nhỏ vào lòng như sắp có ai đến cướp mất của bà món quà tuyệt diệu này. Linh cảm của một người mẹ về tương lai đen tối đang chờ đứa con thơ ngây khiến bà tưởng chừng nghẹt thở vì kinh hãi.Trước khi có bất cứ sự phản ứng phòng vệ nào của mọi người đang có mặt, người mặc áo choàng đen đã nhảy khỏi đỉnh tháp cao chót vót, đáp xuống ngay trước mặt gia đình hoàng tộc. Một chàng trai còn rất trẻ. Sở dĩchúng ta có thể khẳng định điều đó cho dù chàng che kín nửa mặt bằng thứ khăn voan đen ấy là vì sắc trong veo như thủy tinh của đôi mắt xám ánh bạc để lộ ra.Trong và sáng. Chắc hẳn là một người con trai tuấn tú. Chàng chăm chú nhìn công chúa bé nhỏ và công chúa cũng mở to mắt nhìn lại.-Chào người yêu dấu của ta. - Chàng trai dịu dàng nói.Hoàng hậu vừa định thần được đã thét lên thất thanh và lùi lại sau lưng chồng trong khi hàng trăm cận vệ hoàng gia ào đến chĩa thẳng mũi thương vào người vị khách lạ lùng vừa xuất hiện.-Mi là ai?!? - Nhà vua gầm vang như sư tử đang bảo vệ con thơ.-Ta là kẻ lãng du mà ông không bao giờ muốn biết... - Giọng người đó bỗng chuyển thành một thứ âm thanh buốt giá sâu thẳm.-Cái gì? Ai?Nhưng người tự xưng là kẻ lãng du không quan tâm đến đức vua nữa, chàng mỉm cười trìu mến nhìn cô bétrong cuộn chăn nhỏ:-Ta đến đây vì em, người yêu dấu ạ. Định mệnh của chúng ta là ở đây. Nhưng chưa đến lúc, mười sáu năm nữa ta sẽ quay lại và mang em đi...-Hỗn xược! Bắt lấy hắn! - Nhà vua quát. Ngài nghĩ bấy nhiêu chuyện lạ lùng thế là quá đủ!Còn nhanh hơn cơn gió vùng thảo nguyên, chàng trai kì lạ biến mất trong một làn khói mỏng màu trắng bạc.Công chúa Anastasia bất chợt nhoẻn cười ngây thơ. Và đôi mắt màu ngọc lam bừng sáng hơn bao giờ hết.Đôi mắt trẻ thơ … Đôi mắt định mệnh … đã bắt đầu dõi nhìn cuộc đời đầy biến động, đau thương.Bấy giờ đến lượt người mặc áo choàng đỏ chậm rãi bước đến, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ tung bay phía sau lưng, huyền hoặc, phong thái ung dung, tao nhã. Mọi người cảnh giác lùi lại, không hẳn vì sợ hãi mà là bởi thứkhí thanh khiết toả ra từ con người này thật quá sức tưởng tượng của người bình thường.Chàng trai tóc nâu mỉm cười thật dịu dàng, khuôn mặt được che kín bởi một chiếc mặt nạ bạc:-Tôi đến vì lời tiên tri. Mười sáu năm nữa, vương quốc này sẽ trở thành nấm mồ lớn nhất chưa từng có, bị san bằng dưới vó ngựa của tộc người phương Bắc. Hãy nhớ điều đó. Kẻ lãng du chỉ mang lại buồn thương cho công chúa mà thôi.Cả gia đình hoàng tộc mở to mắt hãi hùng nhìn người vừa thốt ra những lời độc địa ấy. Đó không chỉ là những lời tiên tri mà đúng như lời hoàng hậu nói, nó cứ như là sự nguyền rủa. Nhưng chàng trai thì dường như chẳng quan tâm đến nỗi sợ hãi mà mình vừa gieo rắc, đôi mắt màu xanh đẹp như màu ngọc lục bảo tinh khiết nhất đang ấm áp nhìn sinh linh bé bỏng vừa chào đời, nói trìu mến:-Tạm biệt công chúa xinh đẹp nhất trên đời, cầu cho trái tim nàng không được làm từ băng tuyết.Người mặc áo choàng đỏ thoáng mỉm cười và rồi cũng biến mất nhẹ như làn gió ôn hoà.Vua Devis ôm hoàng hậu vào lòng, vỗ về trấn an. Mắt ông dấy lên nỗi phiền muộn lo lắng. Niềm vui ban nãy dường như đã bị chôn vùi ở sâu, sâu lắm trong nỗi lòng sóng gió của ông lúc này. Cho dù hai người đó là ai thì công chúa Anastasia cũng đang bị đe doạ bởi những lời tiên tri mơ hồ. Là một người cha, đức vua không thểcho phép ai hại đến con gái mình. Và với tư cách một vị vua, ông sẽ làm hết khả năng để bảo vệ con.Công chúa Anastasia cười khúc khích thật lạ lùng trước nỗi lo lắng của những người xung quanh. Cô bé không ngủ li bì giống phần lớn những em bé sơ sinh khác. Điều đó khiến cho chúng ta cảm giác mơ hồ là dường nhưbé hiểu được câu chuyện từ nãy đến giờ …Điềm báo hay sao?Chương 2Thời gian trôi khe khẽ, nhẹ nhàng như những cơn gió ngày ngày vẫn ve vuốt cỏ xanh trên các thảo nguyên bao la của vương quốc Porasitus hiền hoà. Vậy mà đã mười lăm năm trôi qua, lời tiên tri mà hai con người năm xưa từng nói đang đến gần. Đức vua Devis và hoàng hậu ngày đêm lo lắng. Đức vua cảm thấy mình bất lực quá, ngài không biết phải làm gì để ngăn số mệnh đến gần và chạm bàn tay độc ác vào đứa con gái bé bỏng của mình. Nỗi u phiền đã nhuộm bạc mái tóc của ngài. Và trong khi các bậc tiền bối đang lo lắng như vậy thì những con người trẻ tuổi vẫn không hề hay biết…-Anastasia! - Một chàng trai chừng hai mươi tuổi chạy vào cung điện Lency vừa mới xây dựng dành cho nàng công chúa yêu quý của đức vua Devis. Tóc vàng mềm như tơ, đôi mắt nâu ấm, không ai xa lạ, đó chính là nhịhoàng tử Gan, một trong hai niềm hi vọng của thế hệ tiếp theo thuộc hoàng tộc vương quốc Porasitus.Gan đang cố tìm cô em Ana xinh đẹp nhưng nghịch ngợm của mình trốn trong những dãy phòng trang nhã.Cung điện này được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có những hàng cột cao hình múi khế, thoáng đãng, khắp nơi là phù điêu chạm khắc chân dung một thiếu nữ trẻ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc nàng mềm mại, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đầy thần khí … công chúa Anastasia.Gan dừng bước trước bức tượng bằng người thật của em gái mình, chàng chạm tay lên đôi môi của bức tượng, mắt sáng long lanh một thứ tình cảm lạ lùng. Không ai có thể khẳng định cụ thể nó là gì, nhưng, có thể cam đoan rằng một người anh trai không bao giờ nhìn em gái mình như thế.-Anh! - Một tiếng gọi trong veo vang lên chẳng khác nào tiếng chuông bạc.Gan giật mình rụt tay lại, vừa kịp lúc cô gái, người được tả trong tất cả các bức tượng và tranh ở cung điện này, xuất hiện ở cuối căn phòng rộng lớn. Gan lập tức nở một nụ cười trìu mến, chứa chan yêu thương:-Ana, anh tìm em mãi.-Có chuyện gì vậy, anh? - Ana tung tăng chạy quanh anh trai, rực rỡ và rạng ngời như một tia nắng hiếu động của mùa xuân.Những lọn tóc màu nâu hạt dẻ gợn sóng mềm mại rủ xuống vai, nàng nở nụ cười xinh đẹp và hướng đôi mắt sáng ngời về phía người đối diện. Ở cạnh nàng những bức tượng và phù điêu trở nên thô cứng và dường như hơi ghen tức.Làm sao chúng có được đôi mắt long lanh nhường ấy?Làm sao chúng có được nụ cười e ấp như đoá hoa hồng vừa hé nở buổi ban mai kia?Nàng công chúa mới mười lăm tuổi tràn đầy sức sống hạnh phúc. Khi nhìn nàng, ai cũng bất giác thấy ấm áp và vui sướng lạ lùng.-Phụ vương muốn em về chính cung ngay, khách từ vương quốc Henki đã đến rồi.-Việc đó đâu liên quan đến em. - Công chúa bướng bỉnh nói, ngón tay thon của nàng quấn quấn một sợi tóc nâu mềm mại - Họ đến hay ở là chuyện của phụ vương và hai anh mà.Gan cố tỏ ra cương quyết một chút, chỉ một chút thôi:-Nào, mọi người đang đợi. Phụ vương muốn em có mặt thì em nên làm điều đó, Ana à.Nhìn thấy vẻ van nài của anh trai, Ana đành tiếc nuối ngắm nhìn vườn hoa rộng lớn đầy thú vị xung quanh một lần nữa rồi nàng nhún vai:-Được rồi, em sẽ đi với anh, không phải vì khách khứa gì đâu. Mà vì anh đấy, em sợ anh gặp rắc rối với phụ vương thôi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Huyền Thoại Porasitus PDF của tác giả Thảo Dương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.