Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Sau khi chết Thịnh Gia Nam xuyên vào quyển tiểu thuyết “Không thể đánh bại thiên hàng trúc mã”, trở thành bia đỡ đạn cho nhân vật chính cùng tên, người sớm muộn gì cũng chết vì bệnh tật.6 Ngày mà cậu xuyên vào, pháo hôi nhỏ ốm yếu đang ngồi xổm trên mặt đất. Sau khi Thịnh Gia Nam mở mắt ra, cậu nhìn thấy một quả bóng đang bay về phía mình, cậu theo bản năng liền nhắm chặt mắt. Lần nữa nữa mở mắt ra thì,dưới ánh sáng len lỏi, một cậu nhóc đẹp trai và lạnh lùng dùng lưng đỡ bóng cho cậu. Kể từ đó, Giang Trì đã tự giác làm vệ sĩ cho cậu, họ trở thành thanh mai trúc mã. *** Sau khi được trọng sinh, Thịnh Gia Nam rất trân trọng cơ hội này, quyết định dưỡng bệnh thật tốt và sống tốt. Mà trúc mã của cậu, Giang Trì so với cậu lại càng tỉ mỉ hơn, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành cả hai dường như không thể tách rời nhau, bạn bè trong lớp đều đùa rằng hai người là một cặp nhưng sau một thời gian, ai cũng biết Giang Trì là trai thẳng.13 Thịnh Gia Nam cũng biết rằng trước khi Giang Trì gặp được nhân vật chính thụ thì hắn là một tên thẳng nam sắt thép, là kiểu người sẽ né tránh khi nhìn thấy người đồng tính. Vì vậy cậu luôn tuân thủ bổn phận và giấu kín tình cảm của mình. Khi nhân vật chính thụ lên sân khấu, Thịnh Gia Nam âm thầm thu dọn đồ đạc và ra nước ngoài sống. Tuy nhiên, điều cậu không biết là trong những ngày cậu biến mất, Giang Trì đã lật tung Hạ Thành để tìm cậu. Vào ngày Giang Trì tìm thấy cậu, Thịnh Gia Nam đang xem một anh chàng đẹp trai biểu diễn thoát y. Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn quen thuộc che mắt, nói nhỏ bên tai cậu: “Nam Nam, dáng người của tôi so với hắn ta đẹp hơn gấp trăm lần. Chi bằng theo tôi về nhà rồi tôi biểu diễn cho em xem.”43 Sau đó Thịnh Gia Nam phát hiện ra rằng đây là một cuốn sách lừa đảo, thật ra cậu mới chính là người đã bẻ cong. Thanh lãnh, ốm yếu mĩ nhân thụ x chiếm hữu công *** Đánh giá cá nhân: Thịnh Gia Nam xuyên thư, trước khi xuyên thư cậu có một cuộc sống không mấy tốt đẹp, hàng ngày truyện hạnh phúc nhất mà cậu có thể làm được là đọc đi đọc lại nội dung của một quyển sách sau đó ôm nó ngủ, tựa như muốn chìm vào câu chuyện cổ tích đó. Sau khi xuyên thư, Thịnh Gia Nam có một gia đình êm ấm, được ba mẹ yêu thương, được mọi người quý mến và quan trọng là, luôn có một cậu bạn vệ sỹ trúc mã đi bên cạnh cậu. Hai người họ kề cận nhau từ nhỏ đến lớn, trong tâm trí của Giang Trì, Thịnh Gia Nam chính là của hắn, suy nghĩ này ba mẹ hắn biết nhưng cho rằng hắn lúc đó trẻ con nên không để tâm uốn nắn, lớn dần lên, nó trở thành sự chiếm hữu, lúc đó họ muốn uốn nó trở về điểm ban đầu nhưng suy nghĩ một khi đã nảy mầm và trở thành một cây cổ thụ vững chắc thì làm sao có thể dễ dàng bị nhổ đi được. Cũng bởi vậy, mọi người xung quanh đều nói là Giang Trì là vệ sỹ của Thịnh Gia Nam còn Thịnh Gia Nam là con dâu nuôi từ bé của Giang Trì. Thịnh Gia Nam không rõ bản thân nảy sinh tình cảm với Giang Trì từ khi nào, tuy rằng biết được cái kết của chính mình trong bộ truyện nhưng vẫn không kìm lòng được mà hướng về người nọ nảy sinh tình yêu đơn phương vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào. Giang Trì đối xử với Thịnh Gia Nam quá tốt, thậm chí nhiều khi mẹ Thịnh còn tự nhận không thể chăm sóc cậu tỷ mỷ bằng người nọ, hơn nữa Giang Trì còn không ít lần cứu mạng cậu, kéo cậu từ cõi chết trở về. Cách mà Giang Trì đối với Thịnh Gia Nam không những quá mức tỷ mỷ mà còn tự nhiên như là đó là điều đương nhiên hắn phải làm với Thịnh Gia Nam vậy. Hai người họ cùng ăn, cùng ngủ, chung đụng suốt thời gian dài như vậy với sự quan tâm "mưa dầm thấm đất" của Giang Trì thì cho dù trái tim của Thịnh Gia Nam có là đá cũng phải tan chảy với người nọ. Nhiều người nói rằng tính cách của Thịnh Gia Nam quá dùng dằng, rõ ràng Giang Trì đối với cậu khác biệt như vậy nhưng tại sao cậu vẫn cứ lo được lo mất? Tỏ tình luôn rồi thì chẳng phải đã đến với nhau lâu rồi sao? Không dũng cảm lấy một lần được hay sao? Bản thân mình thì cho rằng tính cách Thịnh Gia Nam nên như thế, có chút yếu đuối, có chút lo được lo mất. Vì sao? Vì một người khi có được rồi thì càng lo được lo mất. Nếu như cậu không được nhận sự quan tâm chăm sóc tỷ mỷ của Giang Trì trước đó thì cậu đã không trở nên yếu đuối như thế. Kiếp trước Thịnh Gia Nam sống không được suôn sẻ, cậu sợ những thứ tốt đẹp ở kiếp này sẽ vì một hành động ngu ngốc của cậu mà biến mất vĩnh viễn. Có ánh sáng rồi thì ai cũng sẽ sợ trở lại bóng tối mà thôi. Còn về Giang Trì, tên vệ sỹ trì độn? Giang Trì chẳng khác gì con Husky vừa ngu ngốc lại vừa dính người. Trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có Thịnh Gia Nam. Nếu như Thịnh Gia Nam luôn lo được lo mất thì Giang Trì cũng thế, khác ở chỗ hắn có thể bộc lộ trực tiếp nỗi lo lắng đó ra ngoài còn Thịnh Gia Nam thì luôn chôn chặt vào trong lòng. Xung quanh Thịnh Gia Nam có quá nhiều người thích cậu, Giang Trì tựa như vệ sỹ trung thành lại như một con rồng bảo vệ đống kho báu của nó vậy. Vừa phải chăm bẵm người nọ lại vừa phải đề phòng những kẻ nhăm nhe muốn cướp đi báu vật của hắn. Nhưng vì tính cách chiếm hữu này của Giang Trì là từ nhỏ đến lớn nên ngoài những người ngoài cuộc, hai nhân vật trong cuộc lại không nhận ra được. Chỉ đến khi Thịnh Gia Nam đột nhiên rời đi, Giang Trì điên cuồng tìm kiếm thì nó mới bộc lộ rõ nhất cũng đồng thời vô thức thúc đẩy Thịnh Gia Nam bỏ đi lớp rào chắn bên ngoài, chậm rãi tiến đến phía người nọ. Lúc này Thịnh Gia Nam cũng nhận ra được rằng có lẽ không chỉ cậu mà Giang Trì cũng là người sợ đối phương rời đi nhất. Thịnh Gia Nam do hắn chăm sóc từng chút một, chính hắn bảo vệ cậu và cho cậu tất cả những gì tốt nhất. Chính hắn đã cảnh giác vô số đêm để giành lấy cậu từ tay Thần Chết. Tại sao lại phải tách ra? Tại sao lại yêu đương với một người khác? Cốt truyện không có quá nhiều đặc sắc, chủ yếu là quá trình đôi bạn trẻ luôn luôn như hình với bóng với nhau, đôi lúc mang cơm chó ra thồn con dân. Cả hai người ở bên nhau, người biết cuối cùng có lẽ chỉ có hai người, còn những người xung quanh, bao gồm cả hai bên gia đình Giang – Thịnh cũng đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Đến mức khi Thịnh Gia Nam rời đi, ông Giang còn cho rằng do chính thằng con mất nết nhà mình bám người ta quá mức đến không có không gian riêng tư nên mới khiến mọi chuyện như thế này. Phân đoạn này thấy Giang Trì vừa buồn cười vừa đáng thương. Tựa như bé Husky tội nghiệp điên cuồng đi tìm chủ nhân lại còn bị người ta ngăn cấm, tìm mọi cách lôi về, không được làm ảnh hưởng đến người ta nữa. Sau đó khi đôi bạn trẻ xác định được tình cảm của nhau, ông bà Giang lại là người đầu tiên lo lắng, liệu có phải rằng thằng con nhà mình lại bắt Thịnh Gia Nam nói như thế hay không (chết cười).  Bên cạnh Cp chính, những nhân vật phụ khác xuất hiện cũng rất dễ thương, đều có những nét tính cách riêng biệt. Tuy là có một số cá biệt nhưng giống như là để tình cảm của đôi bạn trẻ trở nên khăng khít hơn. Nổi bật hơn thì có ông Giang – một người không có chút lòng tin nào với thằng con trai mất nết của mình, hay là Cố Phán Ngữ, vị đàn chị vì Thịnh Gia Nam mà không ít lần nằm không cũng trúng đạn của Giang Trì (ghen).  Còn cả Lăng Mạc, tên nhóc bạn thân của hai người, đôi khi ngu ngốc nhưng lại là người nhìn ra được vấn đề giữa cả hai trước nhất. Im lặng một lúc lâu, Lăng Mạc lại liếc về phía Giang Trì, rồi nói:" Ngược lại, tôi thấy vấn đề kỳ thị đồng tính và cái tật xấu của Giang Trì không hề bị ảnh hưởng từ gã. Điều quan trọng nhất là cậu, chỉ cần cậu di chuyển ngón tay thôi là đã có thể lay động trái tim cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. " Thịnh Gia Nam dừng lại, hỏi:" Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẵn sàng yêu tôi không? " Lăng Mạc cười:" Không phải chuyện gì cậu ấy cũng muốn à? Cậu ấy thấy cậu như chó thấy xương, chỉ giận không thể nuốt luôn vào bụng. Chỉ cần cậu không cự tuyệt, quan hệ hiện tại giữa hai người thực ra không khác gì yêu nhau, cùng lắm là sau này giới thiệu thêm một câu. Đây là bạn trai của tôi thôi. Tóm lại, đây là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào của một đôi bạn trẻ được mọi người nhận định là về chung mái nhà từ lâu nhưng hai người lại là người cuối cùng nhận thức được điều đó. Quá trình đó có hoang mang, có lo lắng, có lo được lo mất nhưng cuối cùng tình yêu cũng dẫn giắt được cả hai về với nhau. Hỗ động của Cp chính rất ngọt ngào, đặc biệt là những sự chăm sóc trong vô thức của Giang Trì. Ngoài ra, truyện cái vài điểm nhỏ không được ổn, như chi tiết Thịnh Gia Nam xuyên thư, nó khiến mình cảm thấy điều này chỉ giống như một cái cớ để Thịnh Gia Nam chưa thể tiến bước về phía Giang Trì. Bạn thụ gốc trong truyện cũng được tác giả kể đến nhưng là kiểu không đồng nhất khiến mình hơi hoang mang, khó hiểu. Ngoài hai điểm nhỏ đó ra thì mình khá ưng cốt truyện nhẹ nhàng mang theo hơi hướng thanh xuân kiểu này, các bạn có thể tìm đọc nha! *** "Đá bóng qua cho tớ." Đầu óc Thịnh Gia Nam choáng váng, khi ý thức cậu dần trở lại thì điều đầu tiên cậu nghe thấy là giọng nói của một cậu bé. Cậuđang cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác mở mắt ra thì thấy trước mặt là một quảng trường, xung quanh là tiếng trẻ con nô đùa. Thịnh Gia Nam có chút bối rối, không phải mình đã chết rồi à? Đây là đâu? Cậu đang mơ hả? Trước khi cậu kịp nghĩ gì thêm, Thịnh Gia Nam đã nhìn thấy một quả bóngbay thẳng về phía mình. Cậu vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, theo bản năng nhắm mắt lại. Nỗi đau vẫn chưa ập tới. Thịnh Gia Nam thầm nghĩ quả nhiên là cậu đã chết. Mặt trời chiếu vào một bên mặt, sưởi ấm làn da của cậu. Thịnh Gia Nam lại từ từ mở mắt ra, chỉ thấy từ trong ánh sáng hắt ra từ những kẽ lá, một cậu nhóc đẹp trai đang đứng đó nghiêm nghị dang cánh tay ra. Một quả bóng lăn dưới chân đứa nhỏ. "Giang Trì." Đứa nhỏ lạnh nhạt giới thiệu. Thịnh Gia Nam choáng váng. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao khung cảnh trước mặt thoạt nhìn lại có vẻ quen thuộc. Bởi vì đây là cảnh đầu tiên trong cuốn tiểu thuyếtđam mỹ mà cậu đọc trước khi chết, nhân vật chính công trong đó tên là Giang Trì. Mà cái người đang đang ngồi xổm dưới đất này... Là pháo hôi lớn lên cùng Giang Trì hơn mười năm, cùng tên cùng họ với Thịnh Gia Nam, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì bệnh tật. Chẳng lẽ cậu đã trọng sinh? Đã vậy còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ? Khi Thịnh Gia Nam nhận được cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này đã rách nát và thiếu nhiều trang nên không hoàn chỉnh. Nội dung cũng mơ hồ, điều duy nhất rõ ràng là tuyến tình cảm của ba nhân vật. Sau sự kiện này, nhân vật chính công đã trở thành bạn tốt với pháo hôi trúc mã. Giang Trì cũng rất tự giác làm vệ sĩ cho pháo hôi ốm yếu luôn bị bắt nạt. Hai người cùng nhau lớn lên, như hình với bóng, không thể tách rời. Nói một cách logic, một tình bạn quý giá và hiếm có như vậy nên tồn tại suốt đời. Nhưng không thắng nổi một cuốn tiểu thuyếtđam mỹtên là"Không thểđánh bại thiên hàng trúc mã". Số phận đã định sẵn là điều phi lý nhất. Trong mười mấy năm qua, Giang Trì luôn chăm sóc, cưng chiều cậu pháo hôi này. điều này khiến trái tim cậu ta rung động, chua xót tương tư người ta. Mà Giang Trì vẫn luôn là một người thấy ngườiđồng tính là né xa ba mét, một thẳng nam sắt thép chính hiệu. Vì vậy,hắn không hề biết tâmý của pháo hôi. Nhưng một khi nhân vật chính thụ xuất hiện, thì Giang Trì từ một thẳng nam sắt thép ngay lập tức cong thành một góc vuông. Sau đó, hắn kiên trì theo đuổi nhân vật chính thụ, như thể hắnđã hoàn toàn biến thành một người khác. Mà vị pháo hôi này là trúc mã cùng lớn lên với chính công, từ bé đã có mối quan hệ mật thiết với nhân vật chính công. Chính vì vậy, cậu ta đã bị người thân và bạn bè của nhân vật chính thụ hành hạ, ngược đãi. Đến khi sắp chết vì bệnh cậu ta cũng không chờđược Giang Trì ngoảnhđầu nhìn mình, cái kết khiến người ta cảm thấy thương cảm. Lúc đó, Thịnh Gia Nam cảm thấy tiếc cho cậu trúc mã này. Rõ ràng là bảo bối mà Giang Trì nắm trong lòng bàn tay nâng niu, không ai khác có thể chạm vào, rốt cuộc sao khi cậu ta bị bệnh lại không biết, không quan tâm? Có lẽ vìđây là một cuốn tiểu thuyết, Thịnh Gia Nam nghĩ. Chỉ cần tác giả muốn liền khiến cuộc đời của một ngườiđànông sẽ phải bi thảm cả đời, bất kể logic và hành vi có bấtđồng hay không. Nhưng lần này thì khác, Thịnh Gia Namđếnđây là nhờ trọng sinh, cậu có một khát khao được sống và sẽ không bao giờ để người khác quyết định cuộc sống của mình. Ở kiếp trước, bố mẹ của Thịnh Gia Nam đều không yêu thương cậu, chưa đầy mười tám tuổi thì cậu đã chết vì bệnh. Vì số phận đã cho cậu một cơ hội được trọng sinh, lần này cậu muốn sống một cuộc sống khỏe mạnh, hòa thuận với bố mẹ mới và chăm chỉ học tập sau đoa vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, giúp đỡ những người già, người nghèo. Thay cậu nhóc đáng thương này nhìn về tương lai tươi đẹp. Bây giờ cậu đã biết trước cái kết, nhất định phải cố gắng tránh bi kịch xảy ra. Tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của pháo hôi. "Tôi tên là Thịnh Gia Nam." Thịnh Gia Nam tự giới thiệu với cậu bé trước mặt. Có lẽ là bởi vì vóc dáng của một con ma ốm nên giọng nói cậu cũng rất mềm mại khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: "Nam Nam, về nhà ăn cơm đi. Ba mua cho con món sườn mà con thích nhất đó." Lúc này mặt trời chói chang, xung quanh rộn rã tiếng cười. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. *** "Điểm đến tiếp theo là đại học Hạ." Thịnh Gia Nam vừa ngủ gật được một tý. Sau khi nghe thấy tiếng xe buýt thông báo, lông mi khẽ run lên, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Lại nằm mơ, mấy năm nay Thịnh Gia Nam thường xuyên mơ thấy cảnh cậu và Giang Trì gặp nhau, trong tiềm thức dường như luôn cảnh báo cậu để cậu không lặp lại những sai lầm tương tự. Thịnh Gia Nam ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe giảm tốc độ, chậm rãi đi qua gốc cây si trước cổng trường, qua ánh sáng loang lổ giữa bóng cây, cậu nhìn thấy một nam sinh đang đứng ở cổng trường. Nam sinh này cao và chân dài, ăn mặc giản dị và bảnh bao, lúc này đang cúi đầu nhắn tin, trông như đang đợi ai đó. Trong lúc này, ánh mắt của bao nam sinh và nữ sinh xung quanh đổ dồn về phía hắn, nhưng hắn đều làm ngơ. Thịnh Gia Nam gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đẹp trai của Giang Trì đang nhíu mày. Khi Giang Trì ngẩng đầu lên, điện thoại của Thịnh Gia Nam rung lên hai lần. Cậu cúi đầu vuốt màn hình khóa, xe mới chậm rãi dừng lại. [Giang Trì: Xe khởi hành lúc 1:30. Bây giờ đã là 2:00. Tài xế lái xe kiểu gì vậy? ] [Giang Trì: Tôi muốn khiếu nại! ! ! ] Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, Giang Trì luôn làm ầm lên, còn Thịnh Gia Nam thì đã sớm quen với chuyện này Nhanh thôi có thể gặp nhau rồi, cậu không vội trả lời tin nhắn, chậm rãi xuống xe. Lúc Thịnh Gia Nam đang đi về phía Giang Trì, phía sau đột nhiên có người vỗ vai cậu. Thịnh Gia Nam quayđầu lại thì nhìn thấy một nam sinh cao lớn với làn da màu lúa mạch. Đối phương nhìn thấy mặt cậu, không khỏi nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, giải thích chủ ý: "Đàn anh, thật trùng hợp, anh có nhớ em không? Em là Sầm Tấn. Lúc trước khi anh đang ở sân bóng rổ đợi Giang Trì, chúng ta có nói chuyện với nhau. Em ngồi chung một xe buýt với anh, cách đây mấy trạm em mới lên xe, không biết anh có nhìn thấy em không." Nam sinh kia dừng lại một lúc, Thịnh Gia Nam gật đầu như một phép lịch sự. Thật ra cậu không nhìn thấy, cũng chưa từng để ý xung quanh. Huống hồ trên đường đi phần lớn thời gian, cậu chỉ ngồi tán gẫu với Giang Trì, hắn nói muốn đi đón cậu, kêu cậu đi taxi, hỏi cậu tại sao không đưa hắn về nhà cùng và nhiều chuyện nữa. Cho nên cậu không có hơi sức quan tâm mấy chuyện khác. Khi Sầm Tấn bước vào cổng trường, cậu ta đã chú ý đến Thịnh Gia Nam. Không chỉ có cậu ta, Thịnh Gia Nam cũng là người cả diện mạo và khí chất đều có, là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nổi tiếng của trường, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được, khí chất hiếm thấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt người khác tới gần. Nhưng trên thực tế, cậu không phải người đối với ai cũng thờ ơ, vẫn duy trì các mối quan hệ phù hợp với mọi người. Ngoại trừ Giang Trì. Hầu như mọi đặc điểm trên người Thịnh Gia Nam đều thu hút Sầm Tấn một cách hoàn hảo. Nếu có thể đi cùng với Thịnh Gia Nam, Sầm Tấn gần như có thể tưởng tượng được rằng anh sẽ được nở mày nở mặt như thế nào. Chỉ làđối phương luôn có aiđóđi theo, người đó giống như một con chó săn ngăn cản mọi vệ tinh bay quanh người Thịnh Gia Nam. Cho nên anh chưa bao giờ có cơ hội để xin thông tin liên lạc. Hôm nay thực sự là một may mắn lớn, vừa ra khỏi khách sạn cậu ta đã gặpđược Thịnh Gia Nam đang đi một mình. Đây là một điều hiếm thấy. Nhìn thấy Thịnh Gia Nam gật đầu, hai mắt Sầm Tấn sáng lên, hắn đột nhiên cảm giác được mình dường như có chút sức hấp dẫn, giọng điệu mang theo chút tự tin: "Đàn anh, em biết anh cũng giống như em." Thịnh Gia Nam dừng lại, nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu. "Anh và em, chúng ta giống nhau." Sầm Tấn nói lại lần nữa, giọng điệu rất kiên quyết, trong lời nói đầy ẩn ý: "Đàn anh, tốt hơn hết là không nên dành thời gian cho người không hiểu mình mỗi ngày. Hãy chơi với em, em có thể cho anh gặp những người giống chúng ta. Anh ấy không hiểu anh nhưng em thì hiểu tất cả mọi thứ. " Nhìn thấy Thịnh Gia Nam mặt im lặng, Sầm Tấn nghĩ rằng có lẽ cậuđang xúc động, nhưng lại xấu hổ không dám bày tỏ. Nói cho cùng, Thịnh Gia Nam có tính cách hướng nội, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán, nhưng có chàng trai nào mà lại không muốn tìm người giống mình? Sầm Tấn có chút tự tin, cầm điện thoại lên lắc lắc: "Thế nào, đàn anh, thêm WeChat không?" "Chẳng ra gì." Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu nhưng lãnh đạm vang lên sau lưng. Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy Giang Trìđang lạnh lùng đứng bên cạnh, giống như tuyên bố chủ quyền, hắn khoác một cánh tay lên vai cậu. Toàn bộ trường đại học Hạ đều biết rằng hai người họ có quan hệ rất tốt, tốt đến mức gần như không thể tách rời ngoại trừ trongở lớp, họ là một cặp anh em tốt nổi tiếng. Không ai có thể chen chân vào. Nhưng vẫn luôn có người không biết điều, Giang Trì lạnh lùng nhìn Sầm Tấn. Đương nhiên Sầm Tấn cũng biết chuyện này, thỉnh thoảng anh sẽ cùng Giang Trì chơi bóng, mỗi khi nghỉ giải lao đều có thể nghe thấy đối phương nói không chơi chơi nữa, hắn chuẩn bị đi đón Thịnh Gia Nam. Có vẻ như chơi chỉ là một công cụ để câu giờ để chờ Thịnh Gia Nam. Khi hai người ở cùng nhau thì như cặp song sinh dính liền, cậu ta thấy Giang Trì nóng lòng muốn cho Thịnh Gia Nam uống nước, chả trách bên ngoài có đủ loại tin đồn. Nếu Sầm Tấn không cố ý quan sát một lúc và tình cờ nghe thấy Thịnh Gia Nam giải thích với những người khác rằng họ chỉ là bạn thân của nhau thì cậu ta sẽ nghi ngờ rằng đây là chuyện tình thú của hai người, cố tình thể hiện ra ngoài. Tuy nhiên, một số người là thẳng nam thực sự rất thoải mái thể hiện mấy chuyện gần gũi thế này ra ngoài, còn những người đồng tính thì luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân. Mời các bạn mượn đọc sách Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu của tác giả Tô Mang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.
Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.