Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, mà làm tác giả ác quá thì có ngày... xuyên vào chính nhân vật phản diện của mình, chịu đủ ngược luyến tàn tâm. Đó chính là câu chuyện của vị tác giả đáng thương ngày hôm nay tớ muốn nhắc tới - Tư Vũ.   Văn án:   Tư Vũ có được cơ hội xuyên vào nhân vật nữ phụ ác độc, trở thành chị gái cùng mẹ khác cha của nam chính, vị nữ phụ này bệnh tật quấn thân, yếu đuối, đáng tiếc lòng dạ như rắn rết, ba lần bảy lượt muốn đẩy nam nữ chủ vào chỗ chết, cuối cùng bạn bè xa lánh, cộng đồng mạng thóa mạ, một thân một mình chết thảm trong một đêm mưa.   Vấn đề cần đặt ra là: Xuyên vào một người bất kỳ chỗ nào cũng có thể hộc máu, tùy thời sẽ chết, cô phải làm sao mới có thể sống sót?   May mắn không lâu sau đó, Tư Vũ phát hiện cô có thể nhìn thấy vận mệnh của một người, chỉ cần người bên cạnh vận mệnh tốt hơn cô; cô có thể cậy vào sự phù hộ của phúc khí - kéo dài tính mạng.   Về phần cô... Tư Vũ tự soi mình trong gương, thấy tướng mạo kiểu gì cũng là sắp chết, không phải cô nói quá, so về vận mệnh xấu, tất cả mọi người đều là đồ yếu đuối.   Vậy là tạm ổn, cô có phóng túng như thế nào đều không chết được! (~ ̄▽ ̄)~   Nhưng... đó là trước khi cô đụng phải vị đại sát thần này --   Tư Vũ: "Đừng, đừng có tới gần tôi QAQ "   Lục ngũ gia ôn hòa cười, phật châu trong tay "Băng" một tiếng bị bóp nát: "Lại chạy, đánh gãy chân của em." (*)   Tư Vũ là một tác giả truyện tranh nổi tiếng trên mạng, nhưng là nổi vì những câu chuyện "máu chó đầy đầu", bởi các nhân vật phụ cô viết ra đều bị hành hạ đủ kiểu, ngược lên ngược xuống đến chết mới thôi. Độc giả lúc nào cũng gào thét mong cô nương tay, nhưng Tư Vũ không bỏ nổi cái tật xấu này, cho tới một ngày cô thật sự bị xuyên qua...   Cô xuyên vào tác phẩm vừa mới hoàn thành của mình, trở thành chị gái phản diện cùng mẹ khác cha với nam chính. Nhân vật phản diện thì cũng tốt thôi, vấn đề là có bao nhiêu thứ xui xẻo tác giả độc ác là Tư Vũ đã nhét hết vào nhân vật này, khiến giờ đây cô phải há miệng mắc quai: Người gì mà đi một bước đã hộc máu, là cái bình thuốc di động, ba mất sớm mẹ thì tái hôn, nhà nghèo rách, lại còn là người mẫu tuyến 18...   Số đã đen đủi như vậy, Tư Vũ chỉ còn cách chắp vá cứu chữa. Là tác giả nên cô biết rõ nhân vật của mình dù có hơi ốm yếu nhưng còn lâu mới chết được, chỉ cần cô tránh xa nam nữ chính một chút thì việc gì cũng có thể giải quyết. Nhưng đời không như mơ, cô càng không muốn dính líu tới em trai nam chính và nữ chính tâm cơ thì lại càng bị kéo vào câu chuyện của họ. Càng ngày, câu chuyện càng đi xa tầm tay tác giả Tư Vũ, cô đã không thể kiểm soát diễn biến tiếp theo nữa rồi!!!   Khi xuyên qua, Tư Vũ còn nhặt được một biệt tài, đó là nhìn năng lượng đoán vận may. Nam chính em trai ngọt ngào - Kỷ Lâm, nữ chính độc ác nham hiểm - Hứa Thanh Uyển đều có vòng sáng vận may chói lòa. Tư Vũ biết thân biết phận mình đen đủi, vì đứng cạnh mấy đại nhân vật này nên mới có thể hưởng chút sái, không còn hộc máu nữa. Nhưng cô không thể ngờ được còn có một người đen hơn cô, vâng, đen theo đúng nghĩa đen đấy ạ, bởi vì vầng sáng trên đầu anh ta chỉ có một màu đen sì âm u.   Lần đầu gặp mặt cái người đàn ông đáng sợ đó, chỉ cần đứng gần anh ta ba bước là Tư Vũ đã muốn phun hết máu trong người ra. Nhưng mà cái người đó lại còn tỉnh bơ cưỡng ép cô đi theo anh ta. Chẳng lẽ đây là vừa gặp đã hứng thú trong truyền thuyết? Tư Vũ không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô chỉ biết phải tìm cách tránh xa khỏi người này - càng xa càng tốt, vĩnh viễn không gặp lại nhau.   Nhưng một lần nữa, câu chuyện này tác giả Tư Vũ đã không thể kiểm soát được diễn biến nữa rồi. Người đàn ông "đen đủi" cô gặp phải chính là Lục ngũ gia - Lục Uyên Hòa, một người bí ẩn nắm trong tay cả nhà họ Lục danh giá, từ nhỏ đã mang sát khí quá nặng nên lúc nào cũng phải đeo phật châu để kìm nén sát khí. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Một đau ốm một đen đủi, cặp đôi này kết hợp lại thì quá là hoàn hảo luôn, vì vậy vận mệnh đã hết lần này đến lần khác đẩy thẳng Tư Vũ vào vòng tay đen kịt của Lục ngũ gia. Và Tư Vũ lại tiếp tục hộc máu. Mới ôm nhau mà đã hộc máu gần chết rồi, Tư Vũ không dám nghĩ đến nếu hai người tiến xa hơn, cô phải đổ bao nhiêu máu mới đủ...   Lục ngũ gia tuy không có hào quang chói lòa như nam chính trong truyện của Tư Vũ, nhưng lại là nhân vật chính trong mấy câu chuyện hào môn thế gia, cường thủ hào đoạt, nam thâm tình độc ác x nữ yếu ớt thông minh... vân vân và mây mây. Sự bá đạo của anh này được thể hiện bằng quyết tâm bắt bằng được Tư Vũ lại, cô hộc máu thì đã sao, anh mua thuốc cho cô; cô phản kháng thì sao, anh sẽ làm cô phải đồng ý, à mà nói thế thôi chứ Tư Vũ từ lâu đã bị sự quan tâm của anh làm cho rung rinh rồi, khỏi cần cua tiếp cũng tự đổ.   Cuộc sống của Tư Vũ thật sự thay đổi chóng mặt sau khi Lục ngũ gia xuất hiện. Anh một cước đá văng nữ chính tàn độc, trả thù bà mẹ ruột đã vứt bỏ cô, nâng niu yêu chiều cô trên lòng bàn tay. Người phụ nữ bình thường nào mà chịu nổi sự quyến rũ ngọt ngào ấy chứ, Tư Vũ lại càng không. Nhưng mà cái bệnh hộc máu của cô là do trời định rồi, làm thế nào cũng không hết được. Chẳng lẽ sau này cứ ôm nhau là lại ôm thêm cái khăn lau máu sao? Lục ngũ gia đến chùa tìm sư huynh của mình giúp đỡ, chẳng ngờ kết quả lại thật...   -------   Hòa thượng nói: "Bần tăng nghiên cứu rất lâu. Thể chất là do trời sinh, nếu dùng ngoại lực thay đổi thì rất khó để đạt được kết quả như ý. Vậy chi bằng sửa mệnh đi."   Tư Vũ ngẩn người, hỏi: "Sửa mệnh?"   Hòa thượng nhìn hai người, chậm rãi nói: "Mệnh cách của sư đệ cũng là đại hung. Một trong hai người ai tự ý sửa mệnh cũng đều nguy hiểm như nhau. Nhưng vạn hạnh là, hai người trời sinh một đôi, phân tắc hung thần, cẩn tắc vô ưu, thiếu một người thì người kia cũng không thể tồn tại. Cho nên bần tăng nghĩ đến chuyện đồng thời sửa mệnh cho cả hai. Không phải hai người là vợ chồng sao, âm dương giao hợp, nước chảy thành sông, vô cùng đơn giản."   Tư Vũ: "..."   Lục Ngũ gia: "..."   Hòa thượng nói một tràng dài, lại phát hiện phía đối diện không có một ai lên tiếng. Hòa thượng đoán ra không ít manh mối, lặng im một hồi, hắn thử hỏi: "Chẳng lẽ... Hai người chưa... hả?"   "Ai, sư đệ vẫn còn quá trẻ. Mà người trẻ tuổi thì thường hay xúc động, hắn cũng rất biết nhẫn nại đó chứ, không dám làm chuyện vượt rào."   Lục Ngũ gia: "..."   Tư Vũ: "..." (*)   --------   Ngoài hai nhân vật "phụ" là Tư Vũ và Lục ngũ gia, không thể không kể đến nam chính đẹp trai yêu màu tím thích màu hường sống nội tâm và hay mềm lòng, em trai cùng mẹ khác cha của Tư Vũ, Kỷ Lâm. Trong truyện cậu này vốn dĩ đã rất quan tâm đến người chị gái Tư Vũ, nhưng do lòng hận thù nên "Tư Vũ" đã làm tổn thương cậu, đến mức cậu phải tự chặt đứt mối quan hệ này. Cậu nhóc cũng là một người đáng thương, là idol hàng đầu nhưng gia đình không quan tâm, mãi mới tìm được người chị gái thì lại bị chị ghẻ lạnh.   Nhưng từ khi Tư Vũ "đổi hồn", mối quan hệ giữa hai người đã dần tốt lên. Nếu những truyện khác có muội khống thì truyện này phải gọi là tỷ khống. Kỷ Lâm yêu thích và nuông chiều chị mình một cách vô điều kiện, ngay cả nữ chính cũng phải ganh ghét không bằng. Sự quan tâm của cậu đã khiến Tư Vũ tan chảy, nam chính của cô quá đáng yêu rồi, làm sao có thể nỡ bỏ rơi cậu đây!   Đây là một cuốn xuyên thư không dài cũng không quá ngắn, các nhân vật đều rất thú vị, nữ chính độc ác cũng là người được "trọng sinh", quay về để trả thù Tư Vũ nhưng tất nhiên là thất bại rồi. Dạo này có vẻ độc giả bị nhét cẩu lương quá nhiều nên tớ đành phải làm kẻ ác, góp vui thêm một đống cẩu lương nữa rồi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé ^^! ___________________   (*) Trích đoạn trong bản edit.   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 2:30 sáng, Tư Vũ miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, sửa đổi tốt bản thảo, nhấn vào nút lưu trữ liền đem tài liệu gửi cho biên tập truyện tranh của mình. Xác định đã làm xong mọi chuyện, cô xoa xoa hai mắt chua xót, ngáp một cái, như một thói quen mở ra trang web đọc bình luận của các độc giả. Nghề nghiệp của Tư Vũ hiện giờ là họa sĩ truyện tranh tự do, cô là 1 fan trung thành của các tình tiết cẩu huyết ~~, bởi vậy tác phẩm không có gì lạ mà theo loại phong cách này, các loại tình tiết chua cay mặn ngọt tầng tầng lớp lớp —— cẩu huyết cũng không có gì mới mẻ, nhưng Tư Vũ lại có một phen bản sự làm cho các độc giả của cô một bên mắng tình tiết quá nhàm chán, một bên lại muốn ngừng mà không được nhảy hố. Truyện tranh mới lần này « Siêu sao sủng trước cưới sau » của cô cũng một màu như vậy, khu bình luận khí thế ngất trời, chỉ là sự chú ý của đại bộ phận độc giả lại không phải hướng tới nam nữ chủ, mà là độc ác nữ phụ ——chị gái cùng mẹ khác cha của nam chính Kỷ Lâm, Chu Tư Vũ. Trong lúc sáng tác nhân vật này, Tư Vũ rất tùy ý để tên nữ phụ giống y hệt tên mình, đồng thời còn "tặng" nữ phụ rất nhiều thứ: Như là người gầy yếu nhiều bệnh từ nhỏ, đi mấy bước liền phun một ngụm máu, thật sự là một "mỹ nhân" dễ vỡ. Nhân vật này cũng không hề khác biệt nữ phụ trong các truyện cẩu huyết khác, tác dụng của Chu Tư Vũ chính là thúc đẩy kịch bản phát triển, chế tạo chướng ngại giữa nam nữ chủ, cô ghen ghét em trai cùng mẹ khác cha có được mọi thứ, lòng ghen tị dần dà biến thành thù hận khiến cô không ngừng muốn trả thù. Vì thế Chu Tư Vũ không từ thủ đoạn, thậm chí lợi dụng lòng áy náy của Kỷ Lâm mà hãm hại hắn. Đương nhiên, âm mưu của nữ phụ kiểu gì cũng sẽ bị vạch trần, sau khi sự tình bại lộ, Chu Tư Vũ bị hàng ngàn người thóa mạ, một chút tình cảm của Kỷ Lâm dành cho chị gái cũng nhạt dần nhạt dần rồi biến mất, cuối cùng cô ác giả ác báo chết vô cùng thê thảm. Đó là kết cục "tốt đẹp" mà Tư Vũ dành cho nữ phụ, cô vốn cho rằng các độc giả sẽ như thường ngày lên án nữ phụ ác độc, nhưng đi ngược lại suy nghĩ của cô, phần lớn độc giả đều rất thích nhân vật này, mỗi ngày đều tại khu bình luận yêu cầu thêm diễn. 【Azmin 】: Mỹ nhân mang bệnh thật quá dễ thương! Tôi muốn gặm! 【 Đường Môn Nhất Chi Hoa 】: Nhìn nữ phụ một bên hộc máu một bên bày ra độc kế, chẳng biết tại sao lại muốn cổ vũ cho cổ...Rõ ràng dễ thương hơn hẳn Hứa Thanh Uyển bông bạch liên hoa kia a, tôi cảm thấy tỷ đệ luyến hoàn toàn có thể chấp nhận! 【 Quả dứa 】: Quỳ lạy cầu xin tác giả cho tiểu thư Tư Vũ một kết cục tốt! Cô dám pháo hôi cổ tôi nhất định ba thước lụa trắng treo cổ tại cái cây dưới nhà cô a a a!! Tư Vũ: "..." Độc giả bây giờ khẩu vị thật sự là càng ngày càng nặng. Tư Vũ nhanh chóng xem hết một lượt bình luận, không nói gì tắt máy tính. Mặc kệ độc giả van nài, cô luôn luôn không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, lại nói, nếu ác độc nữ phụ không bị pháo hôi, bộ truyện này còn tính là cẩu huyết sao? Tư Vũ vui sướng tắt đèn nằm ở trên giường, trước khi ngủ còn suy nghĩ, chờ công bố kết thúc, các độc giả trông thấy kết cục thê thảm của nữ phụ, không biết sẽ phản ứng ra sao đây...... "Chu Tư Vũ! Cô nghỉ ngơi đủ chưa! Tất cả mọi người đang chờ cô đó, đã lãng phí mất một buổi sáng, cô còn định kéo dài tới khi nào! Giả bệnh cũng nên có giới hạn chứ?" Mơ mơ màng màng, Tư Vũ tựa hồ nghe thấy tiếng phụ nữ tức giận gào thét bên tai, thanh âm lại sắc lại chói tai, cô nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt liền trông thấy một nữ nhân xa lạ đứng tại trước mặt nhìn xuống cô, sắc mặt rất khó coi. Thấy Tư Vũ tỉnh lại, nữ nhân hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn chỉ huy: "Nhanh một chút trang điểm lại, thầy Trương Siêu chỉ định chụp một ngày thôi, ngày hôm nay nếu không chụp xong phần bìa tạp chí thì cô chuẩn bị đem tiền đi bồi thường đi!" Tư Vũ nghe xong lập tức đơ người, chuyện gì đang xảy ra ở đây, không phải cô đang ngủ ở nhà sao? Không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh lại có hai người bước tới, một tay kéo cô đứng lên, Tư Vũ mơ mơ màng màng bị túm đi tới phòng trang điểm sát vách, chờ cô ổn định lại lí trí người đã ngồi trên ghế hóa trang. Trước tấm gương, Tư Vũ rốt cục nhìn được dáng vẻ hiện giờ của mình. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo, dù đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc sắc mặt cực kì tái nhợt, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang một tia bệnh trạng, giống một thứ đồ sứ tinh xảo mà yếu ớt, chạm nhẹ cũng có thể bể nát. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính của tác giả Chấp Đăng Dạ Hành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Minh Châu Hoàn
Mới mười chín tuổi Tống Ương Ương nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, gả cho Trần Tấn Nhiên - Đại thiếu gia của Trần thị.      Một hôn lễ được tổ chức cực kỳ lớn phô trương thanh thế, giống như trong  huyền thoại, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố này, ai ai cũng đều cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là sự mở đầu một cuộc sống hôn nhân đầy bi thương của Tống Ương Ương.      Bởi vì chán ghét việc tự chủ trương của gia tộc, bởi vì bất mãn với chuyện hôn nhân đại sự của mình lại bị cha mẹ điều khiển, ngay sau buổi hôn lễ, Trần Tấn Nhiên liền mất tích. Những ngày sau khi kết hôn anh cũng không hề xuất hiện ở tân phòng cùng với cô.      Ngoại trừ những buổi yến tiệc trọng đại cuối năm của gia tộc, ngoại trừ ngày mừng thọ của hai bên cha mẹ, cho tới tận khi ly hôn cô vẫn không hề được người chồng của mình yêu quý. Mà anh, cho dù có ngồi ở ngay bên cạnh cô, mặt mày cũng hoàn toàn không chút biến đổi, không thèm để ý hạ mắt liếc nhìn, ngắm nghía người con gái mặc chiếc áo choàng màu đậm ngồi ngay bên mình một cái.      Anh đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, thực sự khách khí, chi phiếu ký gửi cho đều đặn hàng tháng, quà tặng trong các dịp sinh nhật, ngày lễ không quên. Nhưng mà cho tới tận bây giờ, anh lại hết sức keo kiệt, không muốn tặng cho cô một nụ cười, hay tặng cho một ánh mắt đầy quan tâm chăm sóc với cô.      Sau ba năm cưới cô, anh vẫn không hiểu rõ được người vợ nhỏ của mình  thuộc kiểu dạng như thế nào. Tống Ương Ương lúc đầu còn tràn đầy sự chờ mong, nhưng về sau trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh như tro tàn. Cuối cùng, sau ba năm sống trong tình trạng như vậy, cô quyết định ra đi. Dưới sự trợ giúp của những người bạn tốt, cô bắt đầu cuộc sống mới của mình ở một nơi hẻo lánh.      Cô mở một quán cà phê nho nhỏ, phong cách đặc biệt yên tĩnh và thư thái. Trong thời gian này Trần Tấn Nhiên lại trở thành khách quen ở chỗ đó. Bọn họ dần dần quen biết, nói chuyện với nhau thật vui. Chỉ là anh thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, không thể tin được, người phụ nữ trong sáng như ánh nắng ban mai, dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mắt mình kia, lại chính là người vợ mà anh đã lạnh nhạt suốt ba năm. Anh chợt có chút nghi hoặc, hỏi ý kiến cô về sự bất đồng của người phụ nữ, cô chỉ mỉm cười đối với anh, chân thành nói ra những cách nhìn và quan điểm chân thật nhất… Chỉ chớp mắt một cái, nhưng lệ đã rơi đầy mặt.      Trần Tấn Nhiên, chẳng lẽ anh vẫn một mực không nhận ra rằng, tôi là một cô gái có học thức, không phải là một con rối chỉ biết hoạt động theo sự điều khiển của người khác.      Chuyện xưa của bọn họ, ba năm sau, mới được long trọng mở màn trong sự tĩnh lặng. *** Bộ truyện “Cô dâu mười chín tuổi” của tác giả Minh Châu Hoàn lẽ ra đã được Mẹ Bầu và trangthao cho ra mắt bạn đọc cách đây 2 năm. Song do một số biến cố, bộ truyện này bị tạm ngưng lại... Mẹ Bầu vẫn luôn canh cánh trong lòng món nợ ân tình này với với bạn đọc. Cho đến hôm nay, dù không có trangthao cùng đồng hành bên cạnh, Mẹ Bầu vẫn quyết định tự mình edit bộ truyện này. Các bạn đọc đã từng quen biết với nhân vật Trần Nhị, hay Trần Tấn Nhiên qua bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc” mà Mẹ Bầu và trangthao đã từng edit cách đây 4 năm. Đây là một trong những người bạn của Thân Tống Hạo, vai nam chính của bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc”. Hy vọng bộ truyện này sẽ mang đến cho bạn đọc những cung bậc cảm xúc mới về nhân vật chúng ta đã từng quen biết. Bộ truyện này Mẹ Bầu edit để mừng sinh nhật lần thứ 7 của Box Tiểu thuyết – Diễn đàn Lê Quý Đôn, và cũng là quà tặng cho người bạn tri kỷ trangthao yêu quý của Mẹ Bầu. *** Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn, đó là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến. Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu. Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi. Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi. Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại. Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…" Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…" Bội Nghi dở khóc dở cười, lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…" Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mười Chín Tuổi của tác giả Minh Châu Hoàn.
Bất Chấp Tất Cả - Cư Tiểu Diệc
Mười năm trước lúc chia tay, anh nói cho cô biết, cô không phải là người phụ nữ anh muốn. Trải qua mười năm gặp lại, cô nói cho anh biết, anh chỉ là cha của con cô. *** Đây là một truyện ngược, không phải loại ngược đau đớn nhất thời mà là dằn vặt lâu dài, nó không khiến người đọc khóc nhưng mỗi tình tiết cẩu huyết đau lòng sẽ khiến tim nhói lên từng nhịp, sẽ có chút thất vọng với vài nhân vật nhất là nam chính và nữ phụ, tất nhiên không ai là hoàn hảo nhưng họ cũng không phải là một người tốt đáng trân trọng. Khi đọc truyện Ma không cần thánh phụ thánh mẫu nhưng Ma muốn một người biết dừng lại đúng lúc, biết hiểu khi nào là điểm mấu chốt nên bỏ đi cái gì và giữ lại cái gì. Một chút về nữ phụ thì chính là một người con gái tốt nhưng bị những suy nghĩ tâm lí vặn vẹo đánh mất chính mình, sau đó lại đỗ lỗi cho những sai lầm mà không chịu đối mặt với nó. Nói tóm lại khi đọc truyện sẽ có chút phản cảm với nam chính, với nữ phụ còn nữ chính yếu đuối nhưng khi cần thiết cũng sẽ kiên cường, cũng sẽ mạnh mẽ, cô ấy rất cố gắng nhưng đến lúc mệt mỏi thì sẽ buông tay, Ma rất thích nữ chính này, cầm được thì phải buông được. Trong truyện còn có một tiểu quỷ rất đáng yêu, cậu bé là điểm sáng, là niềm vui nhưng cũng là mấu chốt của câu chuyện. Tiểu Ma Bạc Hà *** Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy — Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng. Thật ra thì Tô Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần trang điểm trang nhã một chút. Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ. Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi. Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai, thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện trầm ổn, không cần người lớn quan tâm. Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào. "Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát. Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy ngày ngủ không ngon. Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa nói xong lại là một cái hắt xì. Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé. Mời các bạn đón đọc Bất Chấp Tất Cả của tác giả Cư Tiểu Diệc.
Mị Hoạn - Đông Thi Nương
Văn án: Châu Châu là con lai giữa người Hán và người Hồ, bởi vì phụ thân không rõ nơi đâu, mẫu thân lại mất sớm, nàng phải làm nô lệ rồi sau đó lại bị bán đến chợ đấu giá. Châu Châu tuy rằng được sinh ra với dung mạo kiều diễm, nhưng ở cái triều đại hỗn loạn ăn không đủ no này, ai còn có sức tơ tưởng muốn mua thêm một người dù có đẹp về làm gì, chính mình còn chưa lo được nữa là. Nàng đã ở chợ quỳ qua mười ngày, rốt cuộc mới xuất hiện một người mua nàng. Nhưng người mua nàng lại là một thái giám...! *** Châu Châu có xuất thân bần cùng nên nàng không có quyền quyết định cho số phận của mình. Cuộc đời của nàng vốn dĩ chỉ gắn liền với hai từ bị bán và được mua. Nếu ngày hôm đó không ai bỏ tiền ra mua Châu Châu về nhà, nàng chỉ có thể bị bán vào chốn ong bướm, cuộc sống của nàng sẽ bi thảm vô cùng. Nên khi có người bỏ tiền ra đón Châu Châu về, dù cho nam tử mua nàng mặt mũi lạnh lùng như muốn giết nàng đến nơi, nàng vẫn vô cùng biết ơn người đó. Lúc Lý Bảo Chương mua Châu Châu, thật sự mục đích của y là đem Châu Châu về trả thù cho những gì kiếp trước nàng đã gây ra cho y. Trước khi trùng sinh, Lý Bảo Chương chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ, sau một lần cứu giá được vua cho phép đi mua một cô nương về làm vợ. Lý Bảo Chương đã chọn Châu Châu, bởi vì y đã từng vô cùng nâng niu Châu Châu, xem nàng như thê tử đời này, chỉ mong Châu Châu đừng ghét bỏ thân thể khiếm khuyết của mình. Nhưng chẳng được bao lâu, Châu Châu biến mất không tăm tích trong cung, Lý Bảo Chương đi tìm và bị người khác dìm chết dưới hồ. Sống lại với suy nghĩ Châu Châu tham phú tham quyền đi theo một quý nhân nào đó rồi lại hại chết mình, Lý Bảo Chương quyết định tìm lại Châu Châu để trả thù. Đời này, Lý Bảo Chương may mắn sống lại và gian lận giữ được thân thể toàn vẹn, sử dụng nhiều mưu kế để khi tuổi vừa 20 đã leo lên chức tổng quản, có chút thực quyền. Nhưng những thói quen quan tâm chăm sóc Châu Châu đã thấm sâu trong máu Lý Bảo Chương, y chiều chuộng nâng niu Châu Châu, không đành lòng bắt nạt hay trả thù cô nương có đôi mắt ngây ngốc trong veo ấy. Sau vài chuyện xảy ra, Lý Bảo Chương mới nhận ra có lẽ do mình đã hiểu lầm Châu Châu, sự biến mất và cái chết của mình ở kiếp trước không liên quan đến nàng. Vì thái độ và hành xử của Châu Châu bây giờ hoàn toàn xem y là người thân cận nhất, Lý Bảo Chương tình nguyện một lần nữa lại tin tưởng nàng. Nói đến Châu Châu, nàng hoàn toàn là một cô nương ngây ngô, tuổi đời chưa lớn cộng với việc lớn lên theo tập tục phóng khoáng của người Hồ, Châu Châu gần như không hiểu được cách sống của người Hán. Châu Châu không e thẹn, không làm nũng, không rườm rà khuôn phép như những cô nương khác. Nếu để miêu tả thì Châu Châu như một bông hoa dại rực rỡ nở bên đường, tỏa một sắc hương riêng, khác hẳn những đóa hoa kiều diễm e thẹn nở trong vườn nhà. Tình cảm của Châu Châu dành cho Lý Bảo Chương là một loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Bên trong bức tường cung cấm, Lý Bảo Chương chính là chỗ dựa duy nhất của Châu Châu và là người quan tâm nàng nhất kể từ bé đến giờ. Cho nên giữa hai người hầu như không có bất kì khúc mắc, hiểu lầm hay giấu giếm điều gì. Nhưng cuộc sống đầy mưu mô trong cấm cung không cho phép hai người cứ một đời yên ả trôi qua như vậy. Vốn khi trùng sinh, Lý Bảo Chương đã từng bước đứng trong tối ra sức phá rối cái triều đình thối nát này, ai ngờ được Lý Bảo Chương lại phát hiện kẻ đã hãm hại mình tan nhà nát cửa chính là đương kim hoàng đế, thù cũ hận mới cứ ngày một chồng chất. Mục đích của Lý Bảo Chương không phải là ngôi vua hay quyền lực, sau khi hại chết hoàng đế nhờ sự ngu si muốn trường sinh bất lão của chính hắn, Lý Bảo Chương dẫn Châu Châu trốn khỏi hoàng cung. Sau đó lại thành thân, cùng nhau sống hạnh phúc thật lâu dài. "Mị hoạn" là một bộ truyện có những nhân vật phụ đáng được nhắc tới: một Lương Thiệu Ngôn ban đầu hồn nhiên tươi sáng, đến cuối cùng lại bị những âm mưu đoạt vị chốn hoàng cung làm cho điên điên dại dại; một thái tử biết phân rõ phải trái nhưng không khuyên can được sự u mê mù quáng của vua cha; một Lương Quang Vũ vẻ ngoài ôn nhu ấm áp, cũng bị quyền lực đẩy đi tàn sát huynh đệ mình. Những nhân vật phụ không hề mờ nhạt, họ đại diện cho rất nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống hoàng cung, nơi mà tình cảm thì ít mà quyền lực lại làm lu mờ đi cả tình thân. Lý Bảo Chương trong truyện không phải là một nam chính xưng vương xưng bá, mục tiêu của y chỉ đơn giản là trả thù. Để kết cục quyền lực thuộc về ai không còn là điều Lý Bảo Chương quan tâm, y chỉ mong cuộc sống sau này một đời bình yên bên cạnh người yêu thương mà thôi. Nếu đã quá chán ngán với những câu chuyện cung đấu hoành tráng, thì "Mị Hoạn" có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nếu như bạn muốn đọc một cái gì đó nhẹ nhàng sau những ngày căng thẳng đó ạ. *** Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì nàng gặp được một người đối xử với nàng rất tốt. Người kia tên là Lý Bảo Chương, là một thái giám. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo A Đạt lớn lên, mãi đến khi hơn mười tuổi, A Đạt liền nuôi không nổi các nàng, muốn đem một đám Mị Nô các nàng đều bán đi. Hắn nói bị bán đi so với đi theo hắn đói mà chết còn tốt hơn, nếu gặp được một người tốt, đó là phúc đời trước tích được. Châu Châu là con lai của người Hán cùng người Hồ, so với các Mị Nô khác, nàng còn càng khó bán đi hơn tí, huống hồ tuổi nàng là nhỏ nhất trong nhóm người Mị Nô này, mua về còn phải nuôi dưỡng mấy năm, chỉ sợ người ta không chờ lâu được như vậy. Nàng đã quỳ trên chợ được vài ngày rồi, một ngày cuối cùng, mới có người mua nàng đi. Người mua nàng là một nam nhân mặc đồ trắng khá lớn tuổi, hắn xem xét Châu Châu vài lần, liền mua người đi luôn. Châu Châu vốn tưởng rằng chính mình về sau liền đi theo hắn, nhưng hắn lại nói người mua nàng lúc này đang ở bên tường kia chờ nàng. Sau nàng mới biết được người nam nhân này nói tường là chỉ tường của hoàng cung. Thời điểm ánh mắt đầu tiên Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương là sửng sốt, bởi vì đối phương lớn lên rất đẹp, đặc biệt là chỗ ấn đường có nốt chu sa, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, như thiêu đốt nhân tâm. “Ngươi về sau gọi ta là ca ca là được.” Hắn đi đến bên cạnh Châu Châu, hiện ra một gương mặt đẹp phiếm hồng nhạt. Châu Châu gật gật đầu, lộ ra một cái tươi cười ngoan ngoãn. Qua mấy ngày, Châu Châu mới bất tri bất giác được mình đi theo một thái giám. Lý Bảo Chương thực cần mẫn, cơ hồ chuyện gì đều không cho nàng làm, thậm chí quần áo bên người nàng đều biến thành hắn giặt sạch, hắn nói nước lạnh, sợ đông lạnh hư tay nàng. Châu Châu lần đầu gặp được người đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn cùng hắn đi qua cả đời. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Mị Nô trong cung cứ cách mỗi nửa năm phải đi đăng ký kiểm tra toàn thân một lần, bởi vì các chủ tử sợ những Mị Nô do thái giám nuôi dưỡng này thân thể nhiễm bệnh, lây bệnh cho mình. Trong một lần kiểm tra theo lệ, Châu Châu đụng phải một nam nhân quần áo hoa lệ, hắn trùng hợp đi ngang qua, lại liếc mắt thấy được Châu Châu. Một là bởi vì diện mạo Châu Châu không giống các Mị Nô khác, hắn kêu người lại, cẩn thận mà đánh giá một phen, “Ngươi tên là gì?” Hắn trầm giọng hỏi. Châu Châu quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi, nàng nghe nói chủ tử trong cung này đều là âm tình bất định, “Nô tỳ tên là Châu Châu.” “Châu Châu?” Hắn đem này hai chữ nhẩm lại một lần, liền đi về phía trước. Chờ hắn rời đi, Châu Châu mới biết được người nam nhân này nguyên lai chính là Thái Tử đương triều Lương Tấn Bách. Sau đó, Châu Châu lại lần nữa gặp được Thái Tử, là bị người ép đi qua, ngoại trừ nhìn thấy Thái Tử, nàng còn gặp được một nữ nhân có chút lớn tuổi, nữ nhân kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khi còn trẻ rất mỹ mạo, nàng nhìn thấy Châu Châu trong nháy mắt, liền mở to hai mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía Thái Tử đứng ở một bên, “Tấn Bách, ngươi đem nàng mang đến là có ý tứ gì?” Thái Tử khoanh tay mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, “Mẫu hậu, người còn nhớ rõ lời nhi thần từng nói cùng người chứ, ngài muốn Thiệu ngôn cả đời này hảo hảo tồn tại, quan trọng nhất một người chính là nàng.” Nữ nhân sửng sốt lên, nàng tựa hồ có chút không tin, “Mẫu hậu không phải không tin những lời ngươi nói đó, nhưng chúng quá mức mơ hồ, ngươi nói đệ đệ ngươi……” Thái Tử đánh gãy lời nữ nhân kia đang nói, “Mẫu hậu.” Nữ nhân thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp, “Được, được, mẫu hậu sẽ đối xử với nàng tốt, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi, những sự tình đó trong mộng của ngươi thật là đáng sợ, ngàn vạn không thể phát sinh.” Châu Châu không hiểu ra sao, căn bản nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì. Bất quá nàng thực mau liền biết nữ nhân kia là ai, nàng là đương kim Hoàng Hậu, còn nói Châu Châu là chất nữ của nàng, là huyết mạch duy nhất của đệ đệ nàng. Châu Châu quả thực không thể tin được chuyện này, nhưng Hoàng Hậu nói nàng cùng mẫu thân nàng lớn lên rất giống, một khối dưới mũi kia càng cực kỳ giống cha ruột nàng - Diệp Thành Mậu. Châu Châu sau lại còn gặp được một thiếu niên, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, sinh ra với một ngoại hình thật đẹp, nhưng tính cách quái đản, Châu Châu cùng hắn gặp mặt lần đầu tiên đã bị hắn dùng thủ đoạn chế trụ. “Oa, hồ ly thật sự có thể thành tinh.” Thái Tử nghe vậy một chưởng chụp lên đầu thiếu niên kia, đánh đến thiếu niên ngao ngao kêu, “Nói hươu nói vượn.” Mời các bạn đón đọc Mị Hoạn của tác giả Đông Thi Nương.
Xướng Môn Nữ Hầu - Tần Giản
Cổ nhân có câu, 1 người nữ nhân mãnh liệt trưởng thành, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tra nam. Vị hôn phu thanh mai trúc mã Tần Tư vì đạt được quyền thế, trói nàng nhét vào kiệu tặng cho Tử y hầu làm thiếp. Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết là người đã hưởng đủ hoa thơm cỏ lại khắp nơi, coi nàng như đồ chơi ban thưởng cho tướng quân lạnh lùng làm nô. Tướng quân lãnh khốc vô tình Bùi Tuyên vì nghênh đón công chúa cao quý, đem bán nàng cho Quốc sắc thiên hương lầu với giá 10 lượng. 1 ngày đó, vì nàng không muốn bán tiếng cười mà bị tú bà đánh đến tắt thở. Trong 3 năm ngắn ngủi, từ thê đến thiếp đến kỹ nữ rồi cuối cùng bỏ mạng, Giang Tiểu Lâu cho rằng đời này nàng mãi mãi không có cơ hội trở mình. Ai biết mạng nàng quá cứng, Diêm vương không dám thu, không thể không bò ra từ trong quan tài. Lần này, nàng không thể lui nữa, không thể tránh nữa, chỉ có thể đối diện với tuyệt cảnh đời người. Khi 1 cô gái yếu đuối bị ép đến đường cùng gặp phải 1 đám nam nhân quyền thế hiển hách, những kẻ lật tay là thay đổi vận mệnh, ngửa tay là biến đổi càn khôn, đã làm khơi dậy phong ba hiểm ác thế gian. Ai dám khinh thường nàng, đừng trách nàng vung cao lưỡi đao, 1 đường chém giết thẳng tay xác chết chất cao như núi. *** Review bởi: Lạc Dung  Nếu những ai đã từng đọc Thứ Nữ Hữu Độc chắc sẽ không còn xa lạ với tác giả Tần Giản nữa. Nhìn chung mình thấy Tần Giảng luôn xây dựng theo một motip nữ chính bị người mình yêu phản bội và ruồng bỏ sau đó quay lại trả thù từng kẻ đã hãm hại mình. Và bộ này cũng theo motip tương tự thế.  Nữ chính Giang Tiểu Lâu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp của Giang gia giàu có, nàng vốn được đính hôn làm chính thê của thanh mai trúc mã Tần Tư - Thám hoa lang nhưng vì tiền đồ của mình, Tần Tư đã đưa nàng cho Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết làm thiếp, thế nhưng trong phủ Tử y hầu có đến hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ nên Tử y hầu cũng chẳng hứng thú lắm mà thẳng tay tặng nàng cho Tướng quân Bùi Tuyên. Xui xẻo thay, Bùi Tuyên luôn đề phòng Tử y hầu nên lo sợ nàng là gián điệp nên chẳng quan tâm đến nàng, đúng lúc đó vì muốn nghênh đón công chúa cao quý vào phủ, thế là hắn lấy bán nàng vào Quốc Sắc Thiên Hương lâu với giá 10 lượng. Từ thê xuống thiếp rồi biến thành nữ tử thanh lâu, cuộc đời nàng như một trò đùa. Cũng vì không muốn tiếp khách mà nàng bị Kim Ngọc - bà chủ Quốc Sắc Thiên Hương đánh cho sống dở chết dở, cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng không, nàng phải sống, sống để trả thù từng kẻ đã giẫm đạp lên nàng.  Điểm chung của các nữ chính của Tần Giản chính là sau khi quay về báo thù thì cực kỳ thông minh và độc ác. Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thấu hiểu lòng người, nàng khiến những kẻ từng hãm hại nàng trong Quốc Sắc Thiên Hương phải chết sạch, sau đó dùng một mồi lửa đốt cháy thanh lâu. Tiếp đó, nàng đã thu hút sự chú ý của Tử y hầu rồi bị hắn bắt vào nhà lao, trong nhà lao, nàng bị những kẻ khốn nạn ép phải nhận tội mưu phản, mục đích là vì chúng có được đống tài sản đồ sộ mà cha nàng để lại cho nàng, nhưng nàng sẽ dễ dàng chịu nhận sao? Không hề, dù có bị ép vào thủy lao thì nàng cũng không nhân nhượng, Giang Tiểu Lâu am hiểu nhất là gì? Chính là lòng người, vì nàng nắm bắt được lòng người nên nàng đã chiến thắng, giết được Kinh Triệu Doãn đã hãm hại đại ca mình, lật đổ Kinh triệu thiếu doãn muốn nhăm nhe tài sản của nàng, sau đó đường đường chính chính bước ra khỏi nhà lao. Tần Tư vì tiền đồ mà bán vị hôn thê là nàng, Tần gia thì quay ra hắt hủi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến cả Tần gia tan cửa nát nhà. An Vương phi muốn lừa gả nàng cho tên con trai ngốc của mình, vậy thì nàng sẽ giả vờ đồng ý sau đó đánh tráo tân nương. Từng người một, những ai đã động vào nàng đều sẽ không có kết quả tốt. Thật không ngoa khi nói Giang Tiểu Lâu tàn nhẫn và máu lạnh, ích kỷ. Một nữ nhân thanh lâu lại có thể trở thành nghĩa nữ của Khánh Vương phi, Minh Nguyệt quận chúa thì chắc chắn không thể đơn giản được. Nói chung cuộc đời của GIang Tiểu Lâu đều xoay quanh hai từ "Đấu đá". Mình càng đọc truyện thì càng phải thán phục độ thông minh, nhanh nhạy và tàn nhẫn của nữ chính. Một nữ nhân nhìn tưởng như yếu ớt, tay trói gà không chặt lại chỉ cần dùng vài lời nói có thể khiến con người ta chết một cách dễ dàng. Nàng khiến những kẻ từng tiếp xúc với mình phải khiếp sợ. Vậy một nữ tử sắt đá như vậy, máu lạnh như vậy sẽ rung động trước kiểu nam nhân thế nào?  Truyện của tác giả Tần Giản luôn có cả dàn nam phụ hùng hậu, mỗi một nam phụ đều có một nét đặc sắc riêng. Tần Tư bề ngoài là một công tử ôn nhuận như ngọc, hào hoa, phong nhã nhưng bên trong lại mang lòng dạ độc ác, vì địa vị danh lợi có thể giết chết muội muội và mẹ ruột của mình. Tiêu Quan Tuyết với một vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng vui buồn thất thường, giết người như chớp mắt chả cần lý do. Cố Lưu Niên đẹp đẽ kiêu ngạo, đầy một bụng mưu kế và có dã tâm lớn, quyết định chọn giang sơn thay vì mỹ nhân. Bùi Tuyên lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, lấy giết chóc là niềm vui. Phó Triêu Tuyên ngay thẳng tốt bụng, lại một đại phu dịu dàng có lòng nhân hậu. Tam hoàng tử nóng nẩy, dễ bị kích động nhưng cũng có tài. Mỗi người một cá tính nhưng người lọt vào mắt chỉ có duy nhất nam chính Tạ Liên Thành.  Tạ Liên Thành hay còn có tên khác là Độc Cô Liên Thành. Ban đầu chính nam chính là người đã cứu sống Giang Tiểu Lâu khi nàng đang trong giây phút hấp hối với cơ thể đầy rẫy vết thương. Thân phận lúc đầu của chàng là con trai trưởng của Tạ gia, đẹp trai, lạnh nhạt, trầm tĩnh, giỏi kinh doanh, chàng luôn đạm mạc như thể chẳng thứ gì trên thế giới có thể khiến chàng biến sắc, cho dù núi có sụp xuống cũng vẫn thản nhiên đứng nhìn, cho đến khi gặp Giang Tiểu Lâu, chàng bị nàng thu hút, một cô gái quật cường như vậy đã bước vào lòng chàng. Chỉ cần nhìn từng cử chỉ, ánh mắt chàng có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nàng. Về sau thân phận của nam chính lộ ra, chàng là cháu của Hoàng hậu, con ruột của vị Thái tử đã khuất của tiên hoàng, được phong làm Thuần Thân Vương. Bề ngoài chàng luôn tỏ ra không quan tâm sự đời nhưng bên trong là một người nhạy bén, thông minh, tài giỏi, chuyện gì cũng biết.  Truyện này chuyên về đáu đá là chính. Phần tình cảm không nhiều. Nam chính thể hiện rõ mình thích nữ chính và luôn bao dung cho mọi hành động của nữ chính, chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng, chàng không chiếm hữu mà ngược lại chỉ luôn đứng từ xa bảo vệ bao bọc nàng để nàng hạnh phúc. Gần như cả truyện đều là nam chính đơn phương nữ chính, cho đến cuối truyện mới được nữ chính đáp lại. Còn nữ chính do từng bị phản bội nên không tin vào tình yêu, nhưng khi tiếp xúc với nam chính, nàng rung động, hoang mang, băn khoăn, sợ hại nhưng phải đến gần cuối nàng mới chắc chắn và thổ lộ lòng mình. Truyện HE, đọc rất cuốn hút và kích thích, đấu đá thú vị và đầy kịch tính, cao trào liên tục. Truyện edit ổn, chưa phải quá tốt nhưng không tệ. Đề cử chị em cùng nhảy. *** Mọi người hoảng hồn, lập tức đưa Hách Liên Tuệ vào nội viện. Đại phu vội vội vàng vàng tới, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, Hách Liên Tuệ thì đã bất tỉnh. Tam hoàng tử không ngờ đang yên đang lành bái đường lại xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất thời tức giận tới cực điểm, mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn. Tì nữ nơm nớp lo sợ: “Tam hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa…” “Để cho nàng ấy vào.” Độc Cô Khắc nói. Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Độc Cô Khắc bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có phải Vân Châu quận chúa trời sinh có bệnh?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu an ổn: “Tam điện hạ không phải đã biết trước rồi sao, Vân Châu quận chúa có chứng bệnh suyễn, nhưng mà… đã nhiều năm không tái lại rồi.” Sắc mặt Độc Cô Khắc từ từ âm trầm lại, ba bốn năm không phát bệnh, ở ngay hỉ đường lại ngã xuống, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? “Khánh vương phủ các người nhất định phải cho ta một câu trả lời, lập tức, bây giờ.” Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới chuyện hắn tức giận, chỉ lẳng lặng đi tới nói: “Chuyện đến nước ngày, vẫn là để mẫu thân làm chủ đi.” Độc Cô Khắc lạnh rên một tiếng, dặn dò: “Người đâu, đi mời Khánh vương phi tới cho ta.” Tì nữ sợ hết hồn, trong lúc hốt hoảng suýt nữa đã vấp ngã ở cửa. Tâm tình Độc Cô Khắc lo lắng, đi qua đi lại ở đại sảnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Giang Tiểu Lâu làm như không thấy, chậm rãi ngồi uống trà, vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Độc Cô Khắc mấy lần dừng lại muốn hỏi gì đó, thấy biểu hiện nàng như thế, lời muốn nói ra đều nuốt vào. Theo thông lệ Đại Chu, trong nhà gái cũng sẽ đãi tiệc bạn bè thân thích của mình, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu nói đi một lát sẽ trở lại, nhưng quá hai canh giờ cũng không thấy đâu. Khánh vương phi đang chào hỏi khách khứa thì bên ngoài có người đến báo tin, nói là tân nương đột nhiên ngã bệnh, bất tỉnh giữa hỉ đường. Sắc mặt Khánh vương đại biến, hai chân lảo đảo một cái muốn té xỉu. Khánh vương phi chỉ kinh hoảng trong chốc lát, liền dặn dò người dìu Khánh vương về nghỉ, lại nói với Triêu Vân: “Chuẩn bị một chút, ta lập tức đến phủ Tam hoàng tử.” "Vâng." Nửa canh giờ sau xe ngựa của Khánh vương phủ chạy đến phủ Tam hoàng tử, Khánh vương phi vào cửa, sắc mặt có chút khác thường: “Người sao rồi?” Giang Tiểu Lâu đặt chén trà xuống, giọng điệu trầm ổn: “Mẫu thân, đại phu còn chưa đi ra.” Giờ khắc này, rèm cửa hơi nhúc nhích một chút, đại phu đi ra: “Điện hạ, chuẩn bị hậu sự đi.” Mời các bạn đón đọc Xướng Môn Nữ Hầu của tác giả Tần Giản.