Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hàm Đan

Giới thiệu sơ lược: Không có mệnh nhận vật chính, không có tâm nhân vật chính. Lập ý: Thắng không kiêu, thua không nản, thực dụng tận tâm. Văn án: “Ngươi hỏi ta những điều này có đáng hay không, ngươi rõ mà, một chữ Đạo, vốn chẳng cần phải hỏi.” “Vấn Trần” xem như là tiền truyện của quyển này, kể về câu chuyện chơi chết hệ thống. Hệ liệt Thanh Hàn quan (Vấn Trần – Hàm Đan) *** “Cố Thanh —!”  Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.  “Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”  Người trong nhà tùy ý xõa tung tóc, tay áo rộng thùng thình được buộc lại, nhét vào đai lưng, vạt áo dài trắng cũng tiện tay nhét qua loa, chẳng khác gì một kẻ ăn mày phàm trần.  “Cố Khiếu Hoa” vội vàng thu thập các loại thảo dược của mình, cẩn thận nhặt lấy. Thảo dược khá nhiều nên nhất thời chưa gom được hết, chồng chất từ đầu đến chân cao chắc phải cỡ một người.  Động phủ này trông rất “Tiên phong đạo cốt”, không phải kiểu tay áo bồng bềnh như “tiên”, cũng chẳng phải “tiên” trong quỳnh lâu điện ngọc, mà là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sĩ tử nghèo túng tự xưng là “Tiên nhân không vướng hồng trần”, trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng tồi tàn, vô cùng khó coi.  Cố Thanh Hà lấy cọng cỏ trên tóc xuống: “Sao lại nhiều Huyễn diệp thảo vậy, ngươi muốn luyện Dịch dung đan à?”  Cố Thanh Miên vội vàng mang thảo dược đặt lên giường: “Không, hôm trước bọn họ vừa thu hoạch Huyễn diệp thảo, nhờ ta xem chất lượng thế nào.”  Y vừa nói vừa nhặt mấy lá cây: “Trước giờ đều là ta xem.”  “Cũng do ngươi phân phát thứ này.” Cố Thanh Hà ngồi xuống cầm một lá lên xem, “Màu sắc trông được lắm, sao lại không cần?”  Cố Thanh Miên liếc nhìn: “Gân lá không được, già rồi.”  Cố Thanh Hà dừng lại, đưa lá ra ánh sáng quan sát, chăm chú hồi lâu cũng không nhìn ra chút khác biệt. May mà Đan đạo không phải sở trường của hắn, Cố Thanh Hà cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ ném lá đi rồi hỏi: “Mấy ngày nay ngươi lăn qua lê lại với thứ này?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà đỡ trán thở dài: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết mấy ngày nay trong quan chuẩn bị đổi chưởng môn mới không?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà: “Vậy ngươi có biết theo lệ thường, trước khi đổi chưởng môn phải tra rõ con cháu Thanh tự* không?”  (*chữ Thanh)  Cố Thanh Miên lại đật đầu.  “Ngươi có phải con cháu Thanh tự không?”  Cố Thanh Miên lại gật đầu.  “Vậy sao ngươi còn không đi!”  Cố Thanh Miên quăng ra một lý do: “Ta quên mất.”  Cố Thanh Hà tức đến mức mắt giật đùng đùng. Thanh Hàn quan là tiên môn đỉnh cấp Cửu châu, trong quan có không ít quy củ cổ quái. Thứ nhất, đó là tính danh. Thanh Hàn quan cũng chẳng khác đạo quán bình thường là bao, sẽ xếp đạo hiệu theo bối phận đệ tử. Nhưng khi đã phát hiện ra đệ tử có thiên tư siêu quần hay ngộ tính cực cao, thì giữa tên hoặc sửa, hoặc thêm một chữ “Thanh”.  Xưa nay Thanh tự luôn được xem là chí bảo trong quan, dù muốn tra cũng chưa chắc tra được, nhiều nhất cũng chỉ nói đôi chút, đi lướt qua mà thôi. Nhưng dù là đi ngang qua thì cũng phải đi hết mấy lần. Nào có như Cố Thanh Miên, kéo kéo tha tha, treo treo buộc buộc, rề rà tới tận giờ sắp sửa cử hành đại điển kế nhiệm, y còn chưa chịu đi qua hình sơn.  “Hôm nay dù thế nào ta cũng phải kéo ngươi qua!”  Hắn túm Cố Thanh Miên, giựt mớ thảo dược trong tay y, xả áo bào, chỉnh vạt áo. Cố Thanh Hà thuận tay niết thủy quyết, vỗ nước lên má y, rồi thô bạo lau khô hai tay.  Hai tay Cố Thanh Miên lại không chịu nghỉ, ráng lấy thêm hai chiếc lá, bị Cố Thanh Hà đẩy ra khỏi cửa: “Đi đi đi!”  Ánh nắng chói chang lũ lượt mà đến, phủ lên thiên địa một mảnh sắc sương. Cố Thanh Miên híp mắt, được Cố Thanh Hà kéo lên bội kiếm.  Hàn phong như sóng, nâng kiếm bay lên.  Đan sơn là khu nội địa trong quan, đối diện là Thanh Hàn kiếm treo cao. Cửu tiêu xa xa, bầu trời mênh mông, tuyết sơn trùng điệp. Kiếm của Cố Thanh Hà như lá bay, xuyên mây mà qua.  Ra khỏi đan sơn, qua Thanh Hàn điện, tới hình Sơn.  Hình sơn là nơi thưởng phạt của Thanh Hàn quan, hai bên đều có đệ tử ngoại môn mặc tuyết bào đứng gác. Đi đầu là nội môn có điểm hồng mai, giờ phút này thấy hai người tới thì bước nhanh ra đón. Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên nói: “Nhanh lên, Cố gia chỉ có một tên Thanh tự này bị sót, các ngươi tra xong là được.”  Dẫn đầu cung kính hỏi: “Là Song Đồ sư tổ?”  Cố Thanh Hà nóng tính, đi lên nói: “Ừ, là Cố Song Đồ.” Hắn tùy tiện đã quen, vỗ đệ tử tuyết bào hồng mai kia: “Ngươi mau ghi lại y đã tới. Người này ngày thường một không ra cửa, hai mặc kệ sự đời, tuyệt không có vấn đề.”  Về phần Cố Thanh Miên – y kinh ngạc một chốc, mới nhớ ra đạo hào của mình là Song Đồ.  Núi Thanh Hàn quan thiết lập nhiều trận pháp, nhìn từ xa đều là sương tuyết, nhưng khi đến gần lại rất có phong tư. Trên đan sơn bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót. Hình sơn lại khác, quanh năm giá lạnh, hàn khí bức người. Hàn khí này cũng không giống nhân gian, từng chút, từng chút, thấm vào cốt tủy.  Ai ngờ đệ tử tuyết bào hồng mai nghe thế lại nói: “Thật không khéo, Song Đồ sư tổ, mời đi theo chúng ta một chuyến.”  Hai người đồng thời sửng sốt. Cố Thanh Hà quay đầu hỏi: “Sao vậy, ngươi thật sự đã làm gì sau lưng ta à?”  Cố Thanh Miên mờ mịt lắc đầu: “Không – không có mà.”  Trên thực tế, Cố Thanh Hà nói không sai, Cố Thanh Miên người này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chăm chăm vào lò luyện đan, nếu huyền môn có xếp hạng tiên tử rụt rè nhất, chỉ sợ Cố Thanh Miên sẽ đứng hàng top. Vậy nên không phải y làm cái gì sau lưng ai, mà là, y chưa làm cái gì.  Theo lệ cũ của Thanh Hàn quan, nếu không có lý do đặc biệt, phàm là đệ tử trúc cơ, đều phải do các trưởng lão dẫn dắt, hạ phàm rèn luyện mười năm, lấy thân cảm nhận hồng trần trăm kiểu, củng cố tâm tính. Kết quả lần đó Cố Thanh Miên chẳng muốn xuống núi, định một khoảng thời gian nữa mới đi, sau đó –  “Sau đó thì ta quên.”  Cố Thanh Hà nghẹn đến nỗi không nói nên lời, chưởng môn ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, đỡ trán im lặng.  Chỉ có đệ tử tuyết bào hồng mai kia còn tỉ mỉ nhớ, hỏi han.  “Lão tổ Trúc cơ khi nào?”  “Hai trăm năm trước.”  “Hai trăm năm cũng không nhớ tới?”  “Không.”  Đệ tử có chút do dự: “Vậy, tâm cảnh sẽ không –“  Chịu ảnh hưởng sao?  Cửu châu bây giờ hình thành thế chân vạc ba chân đã lâu, Thanh Hàn quan, Vân Tiêu tông, Hoán Hoa cảnh, ba tiên môn đại đỉnh cấp, bá chiếm tài nguyên tốt nhất huyền môn. Phàm là thế gia nổi danh đều dựa vào tam môn, cao cấp nhất là đan thuật, phù thuật, khí thuật đều do họ nắm giữ. Con cháu ở những thế gia này, muốn phù chú có phù chú, muốn đan dược có đan dược, theo lý là cả đời không lo. Điều đáng phải lo âu nhất, là cuộc đời này quá mức bằng phẳng, nên khi gặp sóng gió sẽ dễ sinh tâm ma. Vì vậy đệ tử Thanh Hàn quan lúc nào cũng chú ý, e sợ tâm cảnh của mình sẽ xảy ra chuyện gì.  Cho nên Thanh Hàn quan hiếm khi ra sức tra cái này, ai biết bây giờ vậy mà bắt được cá lọt lưới. Cái kiểu chưa xuống núi còn bị bắt được giống y, chỉ sợ là người đầu tiên trong thiên cổ.  Tống chưởng môn thở dài, nghĩ đến cũng dở khóc dở cười, chỉ biết xua tay: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn.”  Ông hòa ái nói: “Nhưng quan có quan quy, nếu lúc trước không nhập thế, thì bây giờ nhập là được.”   “Song Đồ đạo nhân Cố Thanh Miên.”  Cố Thanh Miên nói: “Có đệ tử.”  “Bây giờ ngươi xuống núi, nhập hồng trần mười năm thôi.” Cố Thanh Hà vừa định nói chuyện, chưởng môn đã nhìn thấu tâm tư hắn, bất động thanh sắc: “Với bản lĩnh của ngươi hiện giờ, cũng không cần phái trưởng lão đi theo nhỉ.”  Cố Thanh Miên: “Phải.”  Đầu ngón tay chưởng môn chạm nhẹ, một khối ngọc bội lơ lửng trước mặt y: “Ta nhớ ngươi còn chưa làm khối lệnh bài này, vừa lúc chỗ ta có cái không dùng đến, trước đưa cho ngươi, đỡ mất công lại phải đi lo liệu.”  Cố Thanh Miên: “Đa tạ chưởng môn.”  Mấy năm trước Phần Cầm đạo nhân phản bội Thanh Hàn quan, bây giờ vẫn là thời buổi loạn lạc, Tống Thanh Hàn bộn bề nhiều việc, cũng không ở lại lâu, nói: “Vậy thì đi thôi.”  Nói xong, ông vung tay áo, hóa thành một làn gió tiêu tan, chỉ còn lại dư âm chưa tán: “Đi sớm về sớm.”  Ba người hành lễ: “Cung tiễn chưởng môn.”  Chờ đến khi linh khí của chưởng môn tan đi hoàn toàn. Mấy người ra cửa, Cố Thanh Hà túm lấy đệ tử kia: “Ngươi tra cái này làm gì!”  Đệ tử cũng là người thành thật, mê mang nói: “Sao vậy, chẳng lẽ không phải tra rõ toàn Thanh tự sao?”  Bên kia, một tay Cố Thanh Miên còn đang cầm hai lá Huyễn diệp thảo, một tay cầm ngọc bội: “Thanh Hà huynh, ngọc bội này – dùng như thế nào?”  Mỗi ngày Cố Thanh Hà bị y chọc điên bảy tám lần, sớm đã chẳng còn sức để tức giận: “Chuyển linh lực vào, tâm niệm xuất quan là được. Chưởng môn cũng thật là, ai dám để một mình ngươi  ra ngoài? Ngươi tạm chờ chút, ta đi thu dọn hành lễ rồi cùng ngươi ra ngoài – ngươi có muốn mang theo gì không?”  (hành lễ: quà tặng)  Cố Thanh Miên nhớ lại động phủ trống hoác của mình, lắc đầu: “Không.”  Y cầm ngọc bội, đưa linh lực vào nói: “Là thế này sao? Niệm trong lòng –“  Còn chưa dứt lời, cả người y chợt lóe hư ảnh, biến mất ngay tại chỗ.  Cố Thanh Hà trợn mắt há mồm.  Đệ tử kinh ngạc: “Không phải, không phải phải đăng ký bội kiếm trước mới xuất quan sao?”  Thanh Hàn quan là nơi tổng hợp kiếm thuật của Cửu châu, mỗi người đều luyện tập kiếm thuật, kết duyên cùng kiếm. Vì vậy rất nhiều người khi nói đến đệ tử Thanh Hàn quan, thường hay nhắc gộp cả bội kiếm. Có thể nói kiếm là thứ chứng minh thân phận đệ tử của Thanh Hàn quan, có đăng ký kiếm trong hồ sơ mới được Thanh Hàn quan che chở bên ngoài. Thế nên theo quy định, phải đăng ký trước mới có thể xuất quan, để truy tra hành tung đệ tử, tiện bề triệu tập.  Về phần tình huống bây giờ —  Cố Thanh Hà tức đến đau ngực: “Tên điên này, y không mang kiếm!” Mời các bạn đón đọc Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Edit: Trác Lam Thể loại: hiện đại, minh tinh văn, hài, yêu nghiệt đại thúc nữ vương thụ x trung khuyển công, HE. Tình trạng: 66 chương Pairing: Vệ Hồng x Đoàn Hàn Chi. Nội dung mấu chốt: cường x cường, giải trí, hào môn thế gia, báo thù rửa hận. Diễn viên chính: Đoàn Hàn Chi; Phối hợp diễn: Vệ Hồng, Quan Tĩnh Trác. Một người là đạo diễn có tính cách khó chịu , lời nói cay độc khó nghe. Một người là diễn viên mới nổi nhờ vào quy tắc ngầm mà nổi tiếng . Quy tắc ngầm là dùng thân xác để đổi lấy vai diễn. Sau khi hắn được làm diễn viên nổi tiếng thì một lòng yêu thương đạo diễn miệng lưỡi cay độc đó. trung thành tận tâm như một con cún bự chảng, luôn luôn phe phẩy đuôi theo sau… Đây là hài kịch nhẹ nhàng, thoải mái, không ngược, HE. Tác phẩm này xuất phát từ oán niệm của tác giả: vì sao chỉ có tiểu thụ dùng “quy tắc ngầm”, vì sao không có mỹ nhân thụ miệng lưỡi cay độc, cao cao tại thượng được tiểu trung khuyển công dùng “quy tắc ngầm”? *** Đáng lẽ ra chưa đọc hết thì ko nên ý kiến nhiều làm chi, nhưng mà ta thực sự thực sự thực sự bị ĐIÊN nha =((((((((((((( Chỉ là vài dòng tự kỷ linh tinh trút oán mà thôi. ~ Aigooooooo. Chính là đọc đến chương 26 rồi chợt có cảm giác : Đoạn đại nữ vương sẽ là không bao giờ yêu Vệ Hồng như  Quan Tĩnh Trác đi :-< Không biết là vì sao nữa, chỉ là cảm giác như vậy. Thời xa xưa, khi mà Đoạn đại nữ vương mới chỉ là một Đoạn Hàn Chi cực bình thường, y yêu Quan Tĩnh Trác. Ta biết đó đã là quá khứ. Nhưng mà…..thời gian qua đi lâu như vậy, con người thay đổi nhiều như vậy, Đoạn Hàn Chi giờ đã trở thành 1 con người lão luyện, con người hắc ám, 1 con người sống không biết đến ngày mai……..Đã thay đổi nhiều như vậy…..nhưng  là….vẫn không quên được Quan Tĩnh Trác. Vậy chẳng phải y yêu Quan Tĩnh Trác rất nhiều, nhiều thật nhiều hay sao? Đối với hình ảnh Tĩnh Trác lớn như vậy, Vệ Hồng còn có thể chen chân vào hay sao? Ta chỉ đơn thuần cảm thấy, Đoạn Hàn Chi, rất có thể sẽ chọn lựa Vệ Hồng, tuy nhiên, là chọn lựa 1 người có thể đưa về nhà. Phải! Chính là cái cảm giác gia đình ấy. Cảm giác bình yên, cảm giác có 1 người mãi mãi chẳng thay lòng, mãi mãi “chở y về nhà”……chỉ cần như vậy thôi, cũng là quá đủ cho nửa đời cô độc của y. Trải qua ngần ấy năm, cái y cần đã không còn là tình yêu nồng cháy thời trẻ tuổi, cái y cần….có lẽ chỉ là cái cảm giác bình yên ấy thôi! Vậy nên y chọn Vệ Hồng sao? Ta không chắc….nhưng ta hâm mộ mối tình của Tĩnh Trác cùng Đoạn Hàn Chi. Nghĩ mà xem…..những người yêu nhau….dù có trải qua bao sóng gió….vẫn là yêu nhau đấy thôi. Họ vẫn yêu đối phương, thậm chí yêu đến mức hận không thể bóp nát đối phương….nhưng họ quá cao ngạo. Chính là nó. Mối tình của họ dường như quá bền vững, bền vững đến mức không 1 ngoại nhân nào có thể phá vỡ rồi…..nhưng lại bởi vì họ quá cao ngạo mà….chia ly. Nếu như…chỉ là nếu như….Đoạn nữ vương có thể bớt cao ngạo đi 1 chút, Quan Tĩnh Trác có thể chịu nhẫn 1 chút, hẳn là giờ đây ta đã có thể thấy 1 mối tình đẹp như mơ. Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi….sự thực là, bởi Tĩnh Trác quá cao ngạo, nên hắn thua Vệ Hồng. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là cái sự chân thực của cuộc đời mà thôi. Dù tình yêu có đẹp đến mấy cũng chưa chắc đã đi đến cuối con đường. Đôi khi, mệt quá, con người ta, lại muốn chơi chạy tiếp sức, muốn người khác giúp ta hoàn thành nốt quãng đường còn lại thì sao? Đoạn Hàn Chi có sống hay không, ta thực sư không biết. Nhưng ta vừa muốn y sống, lại vừa muốn y chết quách đi cho xong. Muốn y sống là bởi ta thương Vệ Hồng, ta không muốn thấy 1 con cún trung thành như vậy quằn quại trong cơn đau đầu đời, để rồi hắn sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được. Muốn y chết là bởi vì y là ngọn nguồn của tất cả sự việc, nếu không có y, mọi việc đã chẳng rắc rối như thế này………… Đời người có được bao nhiêu, đến lúc sắp chết, cô quạnh bó mình trong gian phòng rộng lớn trắng toát, bốn bề lặng thinh, không âm thanh, không ánh sáng, không….sự sống…….Đoạn Hàn Chi….ngươi quả là may mắn lắm, may mắn lắm mới có thể không tiếp nhận cái viễn cảnh đáng sợ kia….quả là…may mắn lắm! Thật lòng….ta bắt đầu thích văn phong Hoài Thượng, rất hợp khẩu vị ta, hơn nữa, chưa có tác giả nào có thể làm ta vừa yêu vừa hận tên thụ như thế này…………………………. *** Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau. Thanh âm rên rỉ vừa trầm thấp vừa tiêu hồn phát ra, phối hợp cùng tiếng thở dốc. Thanh âm ấy vô cùng đặc biệt, giàu từ tính lại hoa lệ thấu xương, đại khái chỉ cần nghe qua một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên. Còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tựa như truyền đến từ cực lạc địa ngục, mang theo một chút thống khổ, khi bị khoái cảm trùng khích âm cuối liền tăng cao lên, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ. Một bàn tay vươn ra từ dưới lớp màn, năm ngón tay thon dài co rút, gắt gao siết chặt ga giường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy là bàn tay nam tử nhưng có thể nhìn ra được cốt cách xuất chúng, bảo dưỡng hợp lý, dấu vân tay thuộc về người chuyên nghiệp không chút nào kém cỏi. Một nam nhân khác dùng bàn tay thô ráp bắt lấy cánh tay kia, dưới kích thích của khoái cảm cùng hưng phấn, hung hăng ràng buộc cổ tay trắng nõn, nhất thời để lại dấu tay đỏ hồng. Ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nam nhân rốt cuộc phóng thích, mang đến một trận chấn động kịch liệt. …… “Cắt!” Màn che bị thô bạo xé rách, Đoàn Hàn Chi mặc quần áo ngồi dậy, nhu nhu cổ tay bầm tím, “Chát!” một tiếng giòn tan, lạnh lùng thưởng cho nam diễn viên chính một bạt tai. “Đạo diễn Đoàn!” Trợ lý kinh hoàng thất sắc chạy tới. Đoàn Hàn Chi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phim trường, thản nhiên đứng lên sửa lại cổ áo: “Khăn lạnh.” Trợ lý lập tức nhanh như chớp cúi đầu chạy lại, kinh sợ đặt khăn lạnh lên cổ tay Đoàn đại đạo diễn. “Kêu tên tiểu tử này ngày mai không cần đến nữa.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống tiểu sinh gương mặt anh tuấn trên giường, nói với phó đạo diễn: “Bảo cậu ta về nhà chờ luật sư đến hủy hợp đồng.”   Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần của tác giả Hoài Thượng.
Dương Cửu
Thể loại: đam mỹ – cận đại hiện đại – quỷ súc công vs yêu nghiệt nữ vương thụ. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù....Câu chuyện bắt đầu. *** Câu chuyện ban đầu có hơi rắc rối, nhưng dần dần sự thật được phơi bày thì chỉ biết thở dài. Không ai đúng không ai sai hoàn toàn. Duyên phận giữa họ cứ dây dưa mãi  không dứt, chỉ là do tình cảm quá sâu sắc, bỏ không được, giữ không xong. Tính cách Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản thể hiện rất tốt, nên dù có khó chịu với cách hành xử của họ thì cũng không trách ai được. Tôi thích Tiêu Trọng Giản hơn La Tuấn, dù ban đầu hắn có thể coi là tra. Đơn giản vì La Tuấn không coi Dương Cửu là tất cả. Hắn trẻ tuổi, yêu quyền lực và sức mạnh. Còn Tiêu Trọng Giản thì khác. Trải qua bãi bể nương dâu Tiêu Trọng Giản chín chắn giảo hoạt hơn nhiều. Đồng thời thời gian bên Dương Cửu dài hơn, đủ để hiểu Dương Cửu hơn hẳn. Thi thoảng tôi cũng trách Dương Cửu quá cố chấp, cứ ôm ấp suy nghĩ riêng mình không nói ra, chịu đựng mà chạy trốn, yêu mà phải thể hiện là hận. Đôi lúc tôi cảm giác được chính bản thân Dương Cửu rất mệt mỏi. Aiz. Nói chung thì tác giả viết chắc tay, hồi hộp gay cấn đủ cả.  *** Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù. Khu nhà ngang* tồi tàn một buồng một gian vậy, mà Dương Cửu hai năm trước phải đổ bao công sức mới thuê được một căn. Còn may không lựa phải căn hư hỏng quá, người môi giới chỉ mong sớm sớm tìm được khách thuê, thành ra thủ tục giấy tờ đều qua loa đại khái; bằng không Dương Cửu không chứng minh thư, không chứng nhận tạm trú, vào mạng cục công an tìm mòn mắt không ra tên tuổi hắn, bảo hắn quang minh chính đại ở giữa nội thành thế này, rõ là chuyện trên trời. Phòng ở hơi xập xệ một chút, tiền thuê cũng dễ chịu hơn, các loại phụ phí linh tinh nửa năm đóng một lần, bằng vào tiền lương coi kho của hắn tại một công ty nho nhỏ hiện giờ cũng đủ trả. Còn dư đồng nào để tích lại, mua một cái lò sưởi… hai năm nay khí lạnh trong người hắn càng nặng nề, nếu không có lò sưởi giữ ấm, mùa đông quả thật có chút gian nan. Dương Cửu ở tầng bốn, đường ống nước đại khái có vấn đề, tầng cao thế này nước lên không tới, hàng xóm đều phải mang xô thùng cất công xuống lầu xách nước lên dùng. Tan tầm Dương Cửu trở về vừa vặn giờ ăn chiều, vừa lên lầu đã nghe bà cô nhà đối diện dạy dỗ chồng, giọng đàn bà hò hét lẫn khóc lóc cao vút xuyên qua lớp ván cửa mỏng tang: “Đều tại đồ vô dụng nhà ông, đời tôi sao lại khốn khổ theo ông không biết! Ru rú trong cái chuồng chim này để thiên hạ nó khinh cho!… Con đồng hương đại học của tôi, nào nó đẹp hơn tôi chỗ nào, giờ nó lấy nhà giàu tha hồ ăn sung mặc sướng, cứ nhìn chồng nó kia kìa…” Ông chồng đại khái nghe chửi quen tai rồi, ngồi ngoài cửa chẳng ừ hữ một câu, thấy Dương Cửu lên lầu liền thò đầu ra cười hắc hắc: “Chú em, cho vay điếu thuốc hút cái nào!” “Ông anh hết hả?”   Mời các bạn đón đọc Dương Cửu của tác giả Hoài Thượng.
Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Tinh tế, Cường cường, Độc miệng tang thi thụ x Cường đại cơ trí công. Số chương: 137 + 2 phiên ngoại. Chuyển ngữ: Châu Chíp (JuJu) Ở thế giới đang xảy ra mạt thế trăm năm bị loài người cưỡng ép làm cho đầu óc mê muội, mà trong số đó có một tang thi sợ quỷ đã vậy còn sợ nghèo dã man là Sân Mộc. Vào một ngày Sân Mộc quyết định  đóng gói gia sản đi ẩn cư. Sau khi ăn hết lương thực dự trữ, Sân Mộc chuẩn bị hảo hảo ngủ một giấc, lại không ngờ, một giấc ngủ dậy đã là vạn năm về sau. Vạn năm về sau, địa cầu đã làm cổ chiến trường di chỉ không còn sinh mệnh. Tỉnh lại, Sân Mộc trong lúc vô tình nhặt về một nam nhân bị thương, dự định mang làm sủng vật, lại không ngờ, nguyên bản cho rằng chỉ là một con cừu con nam nhân kia trên thực tế lại chính là một con sói đang dấu đi răng nanh. Ngao ô một tiếng, liền đem "tiểu" tang thi đóng gói mang về tinh cầu. - "Ngươi lưu manh!! Ta đã cứu ngươi!"  "Bé" tang thi lời lẽ chính đáng. "Hảo, ta lấy thân báo đáp." Ngài nguyên soái mặt poker, nhào lên, áp đảo...... Vì thế, tang thi vương tử cùng ác long nguyên soái hạnh phúc sinh hoạt ở cùng nhau. *** DƯỚI ĐÂY LÀ PHẦN REVIEW. CÓ TỪ NGỮ KHÁ MỞ :v Ôi mợ ơi. Phải nói là đọc xong nó thoả mãn mà cũng hụt hẫng gì đâu. Sân Mộc vừa ngầu vừa soái vừa manh, Viên nguyên soái thì vừa ngầu vừa soái vừa u mê cùng trung khuyển ???? cơ mà một trong những điều làm tui tiếc nhất là hầu như, gần như không có phần về sức chiến đấu của Viên nguyên soái, chỉ biết là ảnh mạnh hơn Sân Mộc (khi tỉnh lại dưới lớp băng vạn năm và đến Lam Tinh Á) còn ở thời kì đỉnh cao thì ai mạnh hơn ai cũng là ẩn số mặc người suy đoán ???? Chính văn thì tình tiết đôi khi hơi dài dòng (chắc đối với tui), tui lại là con người bị tự hào khách quan (kiểu như nhân vật chính mà ngầu bá cháy hay có mấy kiểu áp đảo vcl thì tui cực kì tự hào vcl như kiểu mẹ tự hào con vậy, trong khi tui chỉ là reader ????) thì cảnh Sân thiếu bạo ngược diện rộng chưa đủ đô tui lắm ????????‍♀️????????‍♀️ Cơ mà những cảnh áp đảo của Sân Mộc thì phải nói là ngầu thôi rồi !!!!! Mà đôi phu phu nhà nguyên soái phải nói là có số đào hoa vcl, xong rồi hai bên đổ giấm qua lại dòm cưng gì đâu( dù ko nhiều lắm). Đến đỉnh điểm là nguyên soái bị người gài nên bị tung xì căn đan với người mà trước đó gia gia của nguyên soái muốn ổng cưới,( kiểu là gia gia nguyên soái muốn nguyên soái cưới, vì đối phương là cháu của ông bạn già, trong một lần say rượu mà định hôn ước ????, lúc đầu ổng tính làm tròn trách nhiệm nhưng không hề có tình cảm, cái gặp nạn rồi gặp trúng người êu cái về từ bỏ mẹ luôn), xong rồi chiến tranh lạnh ti tí cái nguyên soái quyết định đến thẳng học viên cầu hôn trước bàn dân thiên hạ để công khai luôn(chứ trước đó cả hai đính hôn rồi, lúc đính hôn còn làm cả Lam Tinh Á sôi nổi vcl ra). Còn nguyên soái phải nói là ổng cũng thuộc dạng bình thường nghiêm túc + cường thế vcl, cái gặp người thương cái kiểu băng sơn hoá thành ánh mặt trời, ôn nhu cùng thiếu điều muốn biến thành chân chó bà luôn. Tiêu chuẩn kép phải nói cũng trên trung bình, bao che cũng có thừa với người yêu, gặp người bình thường mà phá như người yêu ổng là ổng cho đi thẩm vấn bà rồi. Và đặc biệt là ổng yêu Sân Mộc vcl ra, thà đối mặt với cả hành tinh mình từng hi sinh mà phục tùng để bảo vệ em, yêu em và hi sinh cả mạng sống để chữa trị tinh hạch cho em (trước đó em cũng đã từng chữa trị cho anh đến độ tinh hạch nứt và bị biến về bộ dạng tang thi). Anh cưng em thì em cũng thương anh không kém. Kiểu như lâu lâu biệt nữu các thứ thì phải nói là tự hào về anh ra mặt. Em còn từng bảo không tin tưởng nhân loại, kể cả đồng loại tang thi(sao chép lại từ mẫu gen tang thi của em- tự nhận là người nhà), vậy mà vẫn tin anh. Phải nói là uma, khúc mà anh cầu hôn tặng bông công khai, em còn giận dỗi ti tí vụ xì căng đan mà bỏ đi, cái lúc dừng rồi quay lại nhìn anh mà hôn hoa anh tặng, duma, cẩu lương ngon lắm các bác ạ ???????? Tóm lại phu phu nhà này là yêu nghiệt !!!! Cơ mà hổng có thích cái kết chính văn mấy, kiểu vừa là OE vừa SE vừa HE ấy ???? Kết phiên ngoại thì tạm chấp nhận được cơ mà tui vẫn thấy hơi thiếu, dù tui hổng biết thiếu gì, chỉ là hơi hụt hẫng tí ???????? cơ mà nếu nghĩ lại đây cũng là cái kết có logic, còn logic thế nào tuỳ mỗi người mỗi ý, đọc truyện đi là biết à!!! Còn có 2 cp phụ mà mị cũng rất hóng: cp Trác Kỳ Bảo (thụ) với Tư Kỳ(công) .( cp này thì phải nói là mần nhau mẹ rồi. Lúc đầu anh còn đạp lên mông em, sau khi mần nhau xong bị Sân Mộc chọc em thì anh mặt dày nhận vợ mợ luôn rồi) Cp Long Vũ (công) với Mễ Phi (thụ) ( cp này thì cũng hổng có nhiều tình tiết thân mật dạng anh anh em em gì, mà là em hay núp sau anh, còn anh hay lo lắng cho em vậy). ( cơ mà tui phân dị thôi chứ trong chính văn hổng ai biết ai công hay thụ đâu ???? lỡ tác giả gu lạ cho em Mễ Phi loi choi làm công thì tui ngã ngửa. Vì dù gì có tình tiết bảo hai người là hôn ước giả( tức là người có hôn ước) thôi ????????‍♀️????????‍♀️. Chứ có nói ai là chồng còn ai là chồng của chồng đâu !!! NÓI CHUNG TÓM GỌN LẠI LÀ NÊN XEM!!!!! ***   Lảm nhảm: Sân Mộc ở mạt thế là tang thi hoàng, là chúa tể của đàn tang thi ấy, cậu ngủ 1 giấc thế mà vừa mở mắt tỉnh dậy đã là vạn năm sau cmnr. Sân Mộc chỉ còn nhớ đứt quãng một vài kí ức thôi chứ không nhớ hết. Cậu ở địa cầu hoang vu không một bóng người chỉ có đàn tang thi, cậu đi loanh quanh thì gặp Viên Úc Thần và cấp dưới đang đánh nhau với tang thi, Viên Úc Thần bị thương nặng, vì anh là nhân loại đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cộng thêm cậu thích hơi thở, giọng nói của anh nên cậu quyết định cứu anh (mê trai ấy mà ==). Viên Úc Thần bị thương vô cùng nặng, dị năng bị hủy, nếu không cứu kịp thì sẽ chết, cậu cắn răng đem viên tinh hạch yêu quý mà cậu dành lấy được lúc trước cho Viên Úc Thần ăn, và quyết định coi anh như sủng vật của mình. Sân Mộc nói không cho phép Viên Úc Thần rời bỏ cậu vì anh là (sủng vật) của cậu, Viên Úc Thần thì nghĩ là sân mộc muốn lấy mình nên hứa là sẽ cưới cậu để báo ơn. Viên Úc Thần là người của tinh cầu khác, anh là nguyên soái của một binh đoàn, sau một thời gian thì có phi hành khí đến đón anh về, Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc về tinh cầu của mình luôn, Sân Mộc cũng không muốn ở lại địa cầu không một bóng người này nên đồng ý đi theo anh và cố gắng che dấu thân phận tang thi của mình. Viên Úc Thần nói với gia đình và cấp dưới thân phận của cậu là nguyên soái phu nhân là vị hôn phu của anh, chỉ cưới Sân Mộc không cưới ai cả. Sau đó Sân Mộc vào học ở trường quân sự, cậu mạnh lắm với thông minh nữa nên không ai ăn hiếp được cậu, còn làm trùm trường luôn ấy bảo kê cho cả trường. Sân Mộc phân vân có nên trị thương cho Viên Úc Thần không, vì cậu nghĩ rằng nếu anh hồi phục rồi sẽ không cần cậu nữa, sẽ bỏ đi, cậu lại phải mất công đi tìm sủng vật khác, đắn đo suy nghĩ lắm nhưng cậu vẫn đồng ý chữa trị cho Viên Úc Thần, chữa trị cho anh rất tiêu tốn năng lực nên Sân Mộc đã hấp thụ hết tinh hạch mà vẫn không đủ dùng, cạn kiệt sức lực cậu biến về nguyên dạng tang thi, sợ bị phát hiện nên sau khi trị thương thành công cho Viên Úc Thần thì cậu bỏ trốn. Viên Úc Thần tìm được Sân Mộc nhưng cậu không chịu về, cậu thẳng thắn thừa nhận thân phận tang thi với Viên Úc Thần, anh có chút giật mình nhưng cũng chấp nhận rồi thổ lộ với cậu luôn. Sân Mộc thì hết cmn hồn, đó giờ cậu không nghĩ giữa 2 người là tình yêu, mãi đến khi anh thổ lộ cậu mới phát hiện mình cũng có tình cảm với anh, cuối cùng thì cũng theo anh về. Thật ra Sân Mộc không quá tin tưởng viên úc thần, cậu đã từng bị nhân loại hãm hại nên mang nỗi hận thù, nhân loại ích kỉ, ngu xuẩn, không có lương tâm, cậu luôn nghĩ có một ngày nào đó cậu và Viên Úc Thần sẽ phải đối đầu với nhau. Sân Mộc đáng yêu lắm, vì cậu là tang thi nên có chút ngây ngốc, đáng yêu, hơi chậm tiêu xíu thôi thế nhưng đừng nhầm, cậu mạnh cực kỳ mặc dù đã ngủ sau vạn năm và công lực chưa khôi phục hoàn toàn. Sân Mộc mang nỗi hận với nhân loại ngu ngốc ích kỉ, những người đã từng tiếp xúc với Sân Mộc đều nhận xét cậu là một người cực kỳ tàn nhẫn và khát máu, tính cách cực kỳ không tốt, trong suy nghĩ của cậu thì chỉ có bạo lực và giết chóc thế nên không ai dám đắc tội với sân mộc. Viên Úc Thần thì trầm ổn, ngầu cực, mạnh mẽ, đối với Sân Mộc thì rất ôn nhu, dịu dàng và càng ngày càng yêu thích cậu, rất thương Sân Mộc, bảo vệ cậu mặc dù biết cậu rất mạnh. Theo như Sân Mộc nói thì Viên Úc Thần như là một "đứa trẻ", một ngày nào đó sẽ bị chính tín ngưỡng của mình làm cho thất vọng tột cùng. Truyện ngọt ngào lắm luôn, ngược ở những chương cuối ????. Càng về sau sẽ giải thích lý do tại sao tên truyện là "trọng sinh", về thân phận tang thi của Sân Mộc, về Viên Úc Thần, về những người bạn xung quanh Sân Mộc. Sau đó có xuất hiện 3 người là người của địa cầu xưa giống như sân mộc, tiếp cận cậu với mục đích muốn cậu mang theo họ về địa cầu. Gần cuối thân phận tang thi của Sân Mộc sẽ bị bại lộ, cậu không muốn liên lụy đến Viên Úc Thần nên cắn răng đả thương anh, nói không yêu anh, sau đó bỏ trốn, lại dùng hết công lực của cậu để đánh nhau với những người địa cầu xưa mang ý xấu, cậu dùng sức lực cuối cùng để lấy tinh hạch trong đầu mình ra tặng cho Viên Úc Thần, sau đó bỏ mạng ???? Viên Úc Thần dùng công lực của mình chữa trị tinh hạch cho Sân Mộc, anh muốn cứu sống cậu, cuối cùng Sân Mộc thì sống còn Viên Úc Thần thì lại chết ???? Sân Mộc phát điên lên sau đó tiêu diệt kẻ thù, cậu dùng dị năng của mình quay ngược thời gian, nhưng lỡ tay quay về ngàn năm trước. Sân Mộc tỉnh dậy trong băng và đợi ngàn năm sau để được gặp lại Viên Úc Thần, sau đó hai người làm lính đánh thuê đi qua khắp các tinh cầu. Truyện này rất hay thế nhưng ở những chương cuối, tác giả vội kết thúc quá hay sao đấy vẫn chưa giải thích được lý do tại sao Sân Mộc dùng quay ngược thời gian mọi người đều quên mất sự tồn tại của cậu nhưng chỉ có Viên Úc Thần nhớ, nói chung là kết khá ổn chỉ là tình tiết quá nhanh. Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.
Kim Bài Đả Thủ
Edit: Mika + Nana Beta: Nana Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE. Truyện Kim Bài Đả Thủ của tác giả Phao Phao Tuyết Nhi là câu chuyện nói về thế giới ngầm xã hội đen. Nhân vật của chúng ta là những đại ca xã hội đen nắm trên tay quyền lực sinh xác của nhiều người. Trải qua vô số cuộc ác chiến, xác lập địa vị trên giang hồ. Từ đối thủ trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành anh em cùng sinh cùng tử. Anh em là gì? Đó là nhiều năm về sau, chỉ cần một câu nói của anh, mạng của tôi, cho anh. Tình nghĩa của những người đàn ông. Tình yêu của những người đàn ông. *** [Review] Kim Bài Đả Thủ – Phao Phao Tuyết Nhi PUBLISHED ON 08/11/2015 Tác giả: Phao Phao Tuyết Nhi Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE đề cử Tình trạng: Hoàn (120 chương) Nguồn: Lâm Phong Blog: Ám Dạ Cung  Bổ sung: Chân thành cảm ơn cô Nana bên Ám Dạ Cung và bạn Mika và bạn Mèo Cụt Đuôi (ấy là theo mình còn nhớ) đã mang đến một “Kim bài đả thủ” rất mượt mà dễ đọc Hình mang tính minh họa của fan Văn án: Bọn họ là kim bài đả thủ, là tay đấm hàng đầu của đại ca xã hội đen. Trải qua vô số cuộc ác chiến, xác lập địa vị trên giang hồ. Từ đối thủ trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành anh em cùng sinh cùng tử. Anh em là gì? Đó là nhiều năm về sau, chỉ cần một câu nói của anh, mạng của tôi, cho anh. Tình nghĩa của những người đàn ông. Tình yêu của những người đàn ông. Giới thiệu: đây là câu chuyện về hai tên côn đồ ở Giang Hải vào thập niên 90. Từ kẻ thù trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành người yêu, trải qua bao khúc mắc để đến được với nhau. ——— Nói về những bộ truyện đã cho mình ấn tượng sâu đậm nhất, một trong số đó nhất định phải lả “Kim bài đả thủ” của Phao Phao Tuyết Nhi。 Đây là một câu chuyện lấy bối cảnh vào những năm 80-90 của thế kỉ trước với đề tài xã hội đen. Tuy nhiên đừng vội mà đánh giá thấp nó. Câu chuyện có không khí xã hội của những năm cuối thế kỉ 20, truyền tải đầy đủ cuộc sống của xã hội đen, không hề nhàm chán chút nào. Cao trào+ kịch tính có, tình cảm ngọt ngào có, nghĩa khí huynh đệ cũng có luôn. Một câu chuyện về tình nghĩa những người đàn ông. Về tình yêu giữa những người đàn ông. Tình yêu là như thế nào? Tình yêu giữa đàn ông là như thế nào? Trong bối cảnh xã hội ngày bấy giờ, chúng ta sẽ phải đánh đổi những gì để có được tình yêu của mình? Cứ yên tâm, cho dù nghe qua có vẻ sáo rỗng, nhưng “Kim bài đả thủ” có những hy sinh, mất mát, trả giá và nỗ lực vô cùng chân thực, nhất định sẽ không khiến độc giả thất vọng. *** Cách kể của tác giả không nhanh mà cũng không chậm chạp lê thê, dùng một tốc độ và những câu từ phù hợp để dẫn dắt người đọc đi qua những ngày tháng tuổi trẻ của Dương Lỗi và Phòng Vũ. Nhiệt huyết thanh xuân, sức mạnh của tuổi trẻ, tình cảm mãnh liệt và những hy sinh không cầu hồi đáp giữa hai người đã từng chút từng chút được vẽ nên. Từ những ngày mới quen biết cầm gạch choảng nhau, cho tới khi kết nghĩa huynh đệ, cùng nhau vào sinh ra tử, một trong những chi tiết khiến mình nhớ nhất là những lần Dương Lỗi và Phòng Vũ đàn guitar. Trong truyện thường xuyên xuất hiện những ca khúc nổi tiếng thời đó, ví dụ như Tình khúc 1990, Tuổi thơ, Mỗi ngày yêu em nhiều hơn, Đôi mắt em bán đứng trái tim em… Toàn là những khúc tình ca da diết lãng mạn, cùng với những lần hai người ngồi gảy đàn, cùng hát, ngồi ngắm hoàng hôn buông xuống, đã trở thành những khoảnh khắc dịu dàng và yên bình đến nao lòng xuyên suốt câu chuyện. Mặc kệ có những cuộc đánh nhau tơi bời sống mái, những khi sóng gió ập đến, bạo lực và máu tươi, khó khăn nối tiếp nhau, chỉ cần nhớ đến những giây phút hai người kề bên, ôm đàn guitar nhìn về phương xa nơi mặt trời dần xuống, cũng đủ để khiến lòng mình dịu lại và yên tâm. 。 Phòng Vũ và Dương Lỗi là xã hội đen, là dân anh chị thứ thiệt ở Giang Hải thời bấy giờ. Dưới trướng là mấy trăm đàn em, phía trên còn có hai vị đại ca tiếng tăm một vùng, cả hai đều là người có máu mặt. Hung hăng thì có hung hăng, nhưng cũng không phải không có đầu óc, chỉ biết chăm chăm đánh người. Ban đầu cả hai không hề quen biết, từ một Dương Lỗi trẻ tuổi nóng máu, muốn trả thù cho đàn em mà nhận một cú máu me bê bết từ Phòng Vũ, cũng từ đó mà kết giao. Hai người một mạnh mẽ hung bạo, dễ xúc động mà cứng cỏi ương ngạnh, một thân kinh bách chiến, điềm tĩnh không nhiều lời mà thâm sâu khó lường, đều có một điểm chung là vô cùng trượng nghĩa. Họ không màng tới “yêu đương nhăng nhít”, chỉ có tình nghĩa anh em là quan trọng nhất. Lăn lộn trong giang hồ, có ai là tay chưa từng vấy máu? Đọc truyện mình mới thấy được họ có thể hy sinh những gì vì anh em mình, cách họ sống cứng cỏi và hiên ngang, làm mọi chuyện đều minh bạch rõ ràng, rất đàn ông! Nói thật lòng, “Kim bài đả thủ” là câu chuyện có khí khái nam nhi nhất mình từng đọc. Ngoại hình đàn ông, tính cách đàn ông, không hề có chút gì ẻo lả yếu đuối. Mình thích truyện này vì rất nhiều lý do, không chỉ vì cách Phòng Vũ và Dương Lỗi yêu nhau, mà còn vì cái tình giữa người với người trong đây. 。 Trong truyện, số lần Phòng Vũ và Dương Lỗi xa nhau không phải là ít, những khó khăn xảy đến đều được giải quyết một cách hợp lý, qua đó kéo hai tâm hồn lại gần nhau hơn, rất tự nhiên chứ không gượng gạo. Tình cảm của họ mãnh liệt và say đắm, không vì hoàn cảnh mà hèn nhát hay lay động. Tuy vậy thời đó vẫn còn nhiều bất cập và trở ngại, hai người đều là kẻ lõi đời khôn ngoan, đâu thể cứ phăm phăm tiến về phía trước một cách khờ dại cho được. Sau này, họ có một lần thử thách dài lâu nhất, một biến cố lớn nhất xảy đến không chỉ cho hai người mà còn kinh động đến toàn bộ giới xã hội đen ở Giang Hải lúc đó, mà đối với mình cũng là đau lòng nhất. Trong lần đó, Phòng Vũ đã mất đi rất nhiều, mà Dương Lỗi cũng phải từ bỏ rất nhiều thứ. Tuy nhiên, mọi khó khăn trải qua đều đáng giá. Đáng giá cho một cái kết viên mãn vẹn toàn, đáng giá cho một hạnh phúc mãi-mãi-về-sau mà hai người đã phải dùng hơn mười năm cùng bao nhiêu tiếc nuối để có được. Nếu nói tình yêu của hai người là một màu hồng bay bổng thì không đúng, bởi câu chuyện rất thực tế, cuộc sống không dễ dàng cho họ đến vậy. Mà những khoảnh khắc lãng mạn nhất có khi còn hơi thô lỗ. Đàn ông mà, tình yêu giữa họ cũng không mềm mại dịu ngọt như với phụ nữ được đâu. Phương pháp thể hiện giữa họ phần lớn là hành động và cách họ bảo vệ nhau. Như lúc Phòng Vũ không chút do dự đâm ngập lưỡi dao vào cánh tay mình để mang Dương Lỗi về. Như khi Dương Lỗi tàn nhẫn đáp trả những kẻ đã tổn thương Phòng Vũ. Dương Lỗi là người có thể khiến Phòng Vũ mất đi lý trí, là người ảnh hưởng đến anh nhiều nhất. Tương tự, Dương Lỗi nguyện làm bất cứ điều gì vì Phòng Vũ. Mình rung động vì những điều như vậy. Kể cả nhỏ nhặt như khi Dương Lỗi mắng Phòng Vũ vì đã liều lĩnh đi tìm mình nhưng trong lòng thì lo muốn chết, hay khi Phòng Vũ ôm chặt Dương Lỗi suốt đêm, vì như vậy anh có thể dễ dàng nhận ra khi nào người yêu lên cơn sốt. ❤️ PHÒNG VŨ ❤ Dương Lỗi là người yêu trước, nhưng mình lại thương Phòng Vũ hơn. Dương Lỗi cũng chịu đựng nhiều, trả giá nhiều, hy sinh nhiều như Phòng Vũ vậy, nhưng cho dù Phòng Vũ thể hiện không mãnh liệt như người còn lại, chính điều đó lại khiến mình yêu anh hơn. Phòng Vũ điềm tĩnh và biết thu mình hơn, anh cũng không phóng túng bộc lộ như Dương Lỗi, chỉ là cách anh âm thầm suy nghĩ cho Dương Lỗi, lo lắng cho tương lai của cậu, cùng những hành động nhỏ bé cho thấy anh bị ảnh hưởng bởi Dương Lỗi nhiều đến mức nào, những điều đó đã thể hiện tình yêu của anh cũng không hề thua kém Dương Lỗi. Phòng Vũ là người yêu lý tưởng, cho dù đối phương là nam hay nữ. Là nữ, anh sẽ dịu dàng săn sóc vì bạn, luôn luôn chu đáo lo tới cảm nghĩ của bạn. Là nam, anh sẵn sàng hy sinh bản thân mình cho bạn. Một Phòng Vũ luôn luôn quan tâm tới người khác, kính già yêu trẻ, dịu dàng chu đáo, nghĩ kiểu gì cũng không liên tưởng tới xã hội đen hùng hổ bặm trợn được đúng không? Phòng Vũ thích mặc áo sơ mi trắng. Tinh khiết, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khác hẳn với thủ đoạn ra tay mau chóng tàn nhẫn của mình. Phòng Vũ không có ba mẹ, cho nên anh khao khát một gia đình đầy đủ. Nhưng dù vậy, anh vẫn từ bỏ ước nguyện đó của mình vì Dương Lỗi. Đối với anh, Dương Lỗi chính là cả thế giới. Anh có thể bỏ đi mong muốn có một gia đình hạnh phúc, bỏ đi một người vợ hiền và con trẻ vui cười dưới một căn nhà ấm cúng trong tương lai. Anh chỉ chọn một mình Dương Lỗi, thà cùng cậu lăn lộn giữa cuộc sống vấy đầy máu tanh chứ không quay đầu kết hôn. Tình yêu giữa hai người là như vậy đấy. Thật ra thì đối với mình, rất khó để diễn tả tình cảm đó. Nó vô cùng sâu đậm, sâu đậm đến mức khảm chặt trong linh hồn. Sâu đậm đến không màng sống chết vì nhau, đến mức người kia đã dung nhập vào nơi sâu kín nhất trong sinh mệnh của họ. 。。。 Lời cuối, mình chân thành khuyên các bạn đọc truyện này. Các nhân vật trong này rất thật, thật đến nỗi mình tiếc cho họ dù là nhân vật phụ đi nữa. Tình yêu giữa Phòng Vũ, Dương Lỗi cũng được khắc hoạ rất chân thực, cả lòng nhiệt thành trong tình yêu của họ nữa (btw, cả những khó khăn và sóng gió cũng vậy luôn XD) 17:30 – 2015/11/08 *** WARNING: SPOIL CỰC CAO!!! Lâu rồi mới tìm được một bộ truyện khiến mình đọc không ngừng gì như vậy, cứ rảnh rỗi được một phút là lôi truyện ra đọc. Bối cảnh truyện là cuối thập niên 80 đầu thập niên 90, khoảng thời gian giang hồ lộng hành chém giết, côn đồ xã hội đen đầy đường, bất chợt đi ngoài được cũng có thể đụng độ một vụ chém người giữa các băng đảng xã hội đen. Lúc bấy giờ Phòng Vũ đã lăn lộn được mấy năm trời, người này lăn lộn ở chốn hắc đạo từ năm mười bốn mười lăm tuổi, đến bây giờ hơn hai mươi, đã có danh tiếng nhất định trong giang hồ, là đàn em đắc lực nhất của một trong hai đại ca xã hội đen danh tiếng nhất bây giờ, tay đấm nổi danh không địch thủ. Thế nhưng bề ngoài tuấn tú lại trang nhã, lúc nào cũng mặc sơ mi trắng, cả người tỏa ra ánh nắng, khiến người người yêu thích. Còn Dương Lỗi cũng thuộc dạng côn đồ đường phố có tiếng, tên này nổi tiếng trượng nghĩa lại nói lý lẽ, đánh đấm cũng giỏi nên lọt vào mắt xanh của ông đại ca còn lại. Bề ngoài lại y như thiếu gia đa đình, làm cho người ta có cảm giác không an toàn, thế nhưng sự xấu xa đó lại càng hấp dẫn người khác. Trong một dịp tình cờ, Dương Lỗi hiểu lầm nên đánh em họ của Phòng Vũ. Ấn tượng đầu tiên khi hai người gặp nhau chính là, Phòng Vũ phan cho Dương Lỗi hai cục gạch, đánh tới hắn nhập viện. Sau đó Dương Lỗi không phục, luôn tìm cơ hội báo thù, thế nhưng bản thân đánh không lại người ta, đại ca hai bên lại có giao tình, mở một bàn tiệc giảng hòa, buộc Dương Lỗi không được hó hé trả thù nữa. Dương Lỗi thì lại lúc nào cũng muốn đấu tay đôi một trận với Phòng Vũ phân cao thấp, bản thân hắn không phục Phòng Vũ nên suốt ngày đi kiếm chuyện với anh. Phòng Vũ tự nhận bản thân người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, lúc nào cũng có cảm giác anh luôn bảo dung Dương Lỗi. Hai người cứ thế mà dây dưa, từ từ cảm nhận được mặt tốt của đối phương, Dương Lỗi thấy Phòng Vũ chính là đàn ông thực thụ, có nghĩa khí nói lý lẽ, đánh đấm giỏi, anh em phục anh nhiều vô số kể, Phòng Vũ lại cảm thấy tên nhóc Dương Lỗi này đùa rất vui, tính cách hai người đều là người trọng tình cảm với anh em, thế nên lại ‘không đánh không quen biết’.  Dương Lỗi là người rung động với Phòng Vũ trước, khi mới biết Dương Lỗi cũng dằn vặt bản thân lắm, trốn tránh Vũ không gặp mặt, Vũ thì bị trốn tránh thì không chịu được, bắt ra hai mặt một lời nói chuyện rõ ràng, sau đó Dương Lỗi lại có suy nghĩ khác, tiếp tục bám vào Phòng Vũ. Hai người như hình với bóng, sớm tối kề cận, Phòng Vũ cũng sớm nảy sinh tình cảm với Dương Lỗi, chỉ là Phòng Vũ một mực ấn định Dương Lỗi là anh em tốt của mình nên tự giác lượt bỏ tình cảm không bình thường của mình với Lỗi. Lúc đầu tác giả nói ở khía cạnh của Dương Lỗi nhiều hơn, vì Lỗi là người động tâm trước nên lúc này Lỗi rất đáng thương, vừa phải kìm nén tình cảm của bản thân không để dọa sợ Phòng Vũ, vừa không thể khống chế tình cảm của mình dành cho Vũ càng ngày sâu đậm. Một sự kiện xảy ra xem như bước ngoặc, có một bánh bèo theo đuổi Vũ, bị Vũ từ chối, bánh bèo đó lại có một bánh chuối khác đeo đuổi, tên kia đeo đuổi không được nên sanh ra ghen ghét với Vũ, dẫn người đến kiếm chuyện ở nhà hàng của đại ca Vũ mở. Lúc đó Vũ không ở hiện trường, nhưng vừa đến thì hai bên đã choảng nhau ầm xì, có hai người bị đâm bị thương, Vũ bị cảnh sát bắt đi, vốn là bị hãm hại nên không được điều tra gì cả, bị bắt vào đã bị cảnh sát ‘dụng hình’ suốt một ngày. Lỗi lúc đó bận đi làm việc cho đại ca, khi hay chuyện thì đã qua một ngày rồi, không nói hai người lập tức trở về cứu Vũ ra. Lúc  bấy giờ mới lộ ra thân phận con ông cháu cha to bự của nhà Lỗi, chú làm cục trưởng cục cảnh sát, chỉ cần nói một câu là đem được Vũ ra ngoài còn dùng xe cảnh sát đưa đến bệnh viện, tên cảnh sát thông đồng với thằng kia thì như nhà chết, chạy trở lại nịnh nọt mà chẳng thành còn bị cắt đường quan. Thẳng chủ mưu bị Lỗi và đàn em Vũ trả thù cho thê thảm, cho người truy lùng khắp thành phố. Mời các bạn đón đọc Kim Bài Đả Thủ của tác giả Phao Phao Tuyết Nhi.