Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Cổ Đại, Đam Mỹ, Điền Văn, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Garnet là một chú chuộc nhỏ gặp sự cố khi thử thách mình mà nhảy dù ở Tượng Thú phải là chết, không phải bị thương, mà là xuyên qua thế giới khác tên Đồ Thiên. Vừa xuyên qua lại rơi trúng hang của một con rồng vừa độ kiếp. Rồng trắng Bạch Dữ nhìn sinh vật vừa rơi vào nơi trú ngụ của mình, khó hiểu hỏi. "Ngươi là thứ gì? Xấu như vậy?" - Bạch Dữ chân đạp đuôi tiểu chuột "người gặp người thương, thú gặp thú thích" mà hỏi. Ta không xấu! - Tiểu chuột trong lòng gào thét. *** Ầm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con chuột toàn thân màu trắng nhưng lỗ tai cùng bốn chân lại là màu đen. Nó bẹp ra đó nhỏ giọng kêu loạn, có vẻ cũng buồn bực không kém đứa bé kia chút nào. "Ngươi là con gì?"1 Đương lúc chuột nhỏ đang bi thương thì một giọng nói rõ ràng là non nớt, nhưng lại chứa đầy mùi vị nguy hiểm khó lường vang lên làm nó giật cả mình. Bạch Dữ nhìn vật nhỏ trên đất bởi vì lời của mình mà run lên thì cảm thấy nó là đang chột dạ, mày ngài hơi nhíu lại. Nơi này của hắn là một trong những ngọn núi cao nhất Long giới không nói, xung quanh còn có trận pháp phòng vệ. Bất cứ sinh vật nào vô tình chạm vào màn chắn cũng sẽ bị đánh bay đi, không thể vào được. Trừ khi trên người có tín phù của chủ nhân là hắn mới có thể vào, nhưng lúc đi vào cũng sẽ báo cho hắn biết. Nhưng vật nhỏ này...!Bạch Dữ đưa mắt nhìn nó, quá nhỏ, chỉ bằng một nắm tay trẻ con. Toàn thân là lông mao ngắn ngủn, cũng không thấy có cái gì là tín phù hay pháp bảo lợi hại nào. Vậy làm sao nó vô thanh vô tức mà chui vào nơi này, còn từ trên đầu hắn rớt xuống? Chưa kể, Bạch Dữ nhìn lên bầu trời trên đầu vừa mới nãy vẫn còn là mây đen quần vũ, điện quang cuồng bạo, biểu tình càng thêm khó hiểu. Giữa lúc hắn đang không rõ nguyên do, vật nhỏ trên đất lò dò bò dậy, giơ chân chạy đi. Bộp. "Chít!" Vật nhỏ bị người đạp đuôi mà chít lên một tiếng thê lương lại đầy ủy khuất.1 Bạch Dữ chân nhỏ đạp đuôi chuột, đối với tiếng kêu không hiểu tại sao lại chui tận vào tim, khiến hắn chỉ nghe là hiểu nó đang cảm thấy thế nào thì càng thêm kinh dị. Con vật nhỏ bị hắn đạp đuôi, lúc này đang dùng hai cái móng nhỏ của mình đi đào cái đuôi nhỏ đáng thương của nó ra, đôi mắt còn lóng lánh nước. Bạch Dữ nhíu chặt mày. "Không chuẩn chạy, vật nhỏ xấu xí!"1 Bạch Dữ nguy hiểm nhìn nó cảnh cáo, đồng thời nhấc chân nhỏ của mình lên, buông tha cho cái đuôi nhỏ kia. "Chít..." Con vật nhỏ mắt ngân ngấn nước ôm cái đuôi của mình cuộn tròn thành một cục đầy đáng thương. Nó giấu hết mọi thứ lòi ra trên người mình xuống dưới bụng, đầu cũng dúi vào. Nếu không phải lỗ tai nó ở quá xa, có khi nó cũng giấu vào luôn, lúc này đang rung động không ngừng.1 Bạch Dữ mày lại càng nhíu chặt, nơi trái tim ẩn ẩn chút tâm tình không rõ, nhưng nhất định không phải của hắn. Này là sao!? Con vật nhỏ này đang ảnh hưởng đến hắn!? Vật nhỏ kia sau khi cuộn lại cũng không động đậy gì nữa. Thế nhưng, cảm xúc thương tâm cứ không ngừng tràn ra, chuẩn xác mà truyền đến tim hắn, còn trấn động cả long châu. Bạch Dữ dù không hiểu làm sao nhưng cũng không thể bỏ mặc chuyện này, hắn muốn chứng thực cho ra nhẽ. Hắn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra, nắm con vật nhỏ kia lên. "Chít chít chít!!" Con vật nhỏ hoảng loạn quơ quào mấy cái móng của mình, muốn thoát khỏi tay đối phương. Nhưng nó làm sao cũng không thoát ra được, nước mắt xoạt xoạt mà rơi xuống.1 "Không khóc!" Bạch Dữ cảm thấy mấy giọt nước mắt kia giống như độc dược nhỏ vào tim mình, hắn lạnh giọng quát lên. Vật nhỏ bị hắn quát đến nước mắt lưng tròng, rớt không được mà cứ động ở đó, nôm còn đáng thương hơn. Bạch Dữ thấy nó nghe hiểu thì có chút bất ngờ. Nhưng chưa đợi hắn thở phào nhẹ nhõm vì ngăn được cảnh trái tim mình lủng lỗ chỗ, thì vật nhỏ trước mặt kia lại xoạt xoạt xoạt mà nước mắt như mưa. Nó trực tiếp khiến cho long châu còn chưa ổn định vì trận độ kiếp mới nãy chấn động dữ dội. "Được rồi. Đừng khóc nữa." Bạch Dữ toàn thân trên dưới đều đau, cầm con vật bỏ lên bàn tay nhỏ của mình, nhẹ giọng hống. Con vật nhỏ dùng hai móng trước lau lau đôi mắt đậu đen của mình, ủy khuất thê thảm vô cùng.1 Bạch Dữ nhìn mà cũng cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Hắn thở dài, miệng lẩm nhẩm. Bộ áo bào màu trắng viền đen dưới chân bay lên, lấy mắt thường có thể thấy mà biến nhỏ lại. Nó tự động mặc vào người hắn, che lại thân thể nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen của mình. Bưng con vật nhỏ đang mở to mắt kinh ngạc kia đứng dậy, rời khỏi nơi độ kiếp. Ngọn núi lớn hắn đang ở chia làm hai khu vực, một là đỉnh độ kiếp này, hai là động phủ của Bạch Dữ. Đỉnh độ kiếp so với động phủ cao hơn chục mét, Bạch Dữ chân không chạm đất đi ra ngoài cửa động, thả người rời khỏi ngọn núi. Con vật nhỏ đang kinh ngạc cũng giật mình hoảng sợ mà bấu chặt vào tay Bạch Dữ. Tầm mắt nó nhìn đến núi non hùng vĩ bên ngoài lại càng thêm chấn động. Trong lòng nó tự hỏi, bản thân đã rớt xuống nơi nào? Không phải chỉ là chơi ngu nhảy tượng thú thần thôi sao? Cùng lắm là ngã xuống đất bẹp dí, sao chớp mắt một cái lại đến nơi xa lạ? Còn có, đứa nhỏ xinh đẹp nhưng xấu xa, hết đạp đuôi nó còn mắng nó xấu nữa...!A Bà không phải nói nó rất dễ thương, tuy không trắng muốt như a thúc cùng a Bà, nhưng cũng là thú gặp thú thích hoa gặp hoa nở hay sao?1 Hu hu...!Nó muốn về nhà, bay cái gì đó nó không muốn nữa, nó chỉ muốn người nhà yêu thương nó thôi...! Bạch Dữ không biết con vật nhỏ kia nghĩ gì mà trên thân tràn ngập bi thương, hối hận, nhớ nhung...!Thật nhiều cảm xúc không ngừng lan toả vào tim hắn, khiến hắn không thể bỏ qua nó được, còn có xúc động muốn dỗ dành nó...!Bạch Dữ bị suy nghĩ này làm cho ngã đảo lảo khi chân vừa đáp xuống cửa động phủ. Bạch Dữ hắn là ai? Bản thân là một thành viên của Long tộc, nguyên thân còn là một con Bạch long thuần huyết. Hắn vừa sinh ra đã là cấp bảy, năm tuổi đã có thể dựa vào tự thân mà hoá hình, bảy tuổi đến cấp tám. Năm nay hắn hai mươi lăm tuổi nhưng đã là cấp chín đỉnh phong, lúc này thì...!Cấp mười sơ cấp. Cấp bậc của yêu tộc không phức tạp rắc rối như của tu chân giả loài người, nhưng cũng chia làm mười hai cấp. Mỗi cấp gồm bốn tiểu cảnh giới hạ, trung, hậu, đỉnh phong. Từ cấp một mở linh trí có yêu hạch tới cấp sáu là sơ cấp yêu thú, từ bảy đến chín là trung cấp yêu thú, từ mười đến mười hai là cao cấp yêu thú, trên nữa thì được xưng là vương thú. Ở trên tất nhiên là còn nữa nhưng trước không nói, hắn bây giờ đã là cao cấp Long tộc. Trong Long giới này cũng chỉ có hơn năm mươi tộc nhân đạt đến cảnh giới này, mà hắn còn là người trẻ tuổi nhất, tinh anh đứng đầu của Long tộc. Người như hắn kiêu ngạo lãnh đạm lại đã hạ mình dỗ dành ai bao giờ? Lúc này lại có xúc động muốn hống con vật nhỏ không rõ lai lịch chẳng biết rớt từ đâu ra, lại có thể ảnh hưởng đến long châu của hắn đây? Thời thế đúng là biến đổi khôn lường, Long tộc kiêu ngạo cũng có ngày xúc động muốn đỡ trán.1 Kéo lại dòng suy nghĩ, Bạch Dữ đăm chiêu nhìn con vật nhỏ trên tay. Con vật nhỏ bị hắn nhìn chằm chằm thì cũng mở to hai mắt đậu đen kinh hoảng nhìn hắn, hai thú bốn mắt nhìn nhau.1 "Haizz..." Bao nhiêu tâm tình quái dị cũng chỉ hoá thành tiếng thở dài bất lực. Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng II_ Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn của tác giả  Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Nhữ Phu Nhân
Sống lại? Tiêu Tử Lăng đối mặt những ngày gian khổ nhất khi sắp đến mạt thế, ở mạt thế cũng không dễ sống a! o(╥﹏╥)o Vì tương lai có sinh hoạt tốt, phải ôm một cái đùi bự trước mới được. Mục tiêu của Tiêu Tử Lăng là nhìn chăm chú vào vương trong vương ở hậu kỳ mạt thế – Sở Chích Thiên, cố gắng làm một đàn em tin cậy đắc lực của anh ta, kỳ vọng lưng tựa đại thụ để hóng mát~ (≧▽≦)/ Thế nhưng, hoàn thành mục tiêu nhỏ nhoi này vì sao khó như vậy? o(>﹏﹏﹏﹏
Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Câu chuyện xảy ra khi cả hai vị tổng tài kết hôn đã 7 năm, đột nhiên ông chồng sợ vợ bị đụng xe hư đầu óc, câu chuyện này liền biến thành câu chuyện về tổng tài thành thật + bá đạo mắc bệnh thần kinh… Tóm tắt sơ sơ của người chuyển ngữ – Cực Phẩm:  Trương Thần Phi (công) và Tiêu Tê (thụ) sống trong xã hội đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính. Trước đây, Trương Thần Phi luôn thành thật rất sợ bà xã nhưng từ sau khi tông xe thì thần kinh có chập chập một chút. Vấn đề là trước khi tông xe thì ảnh đang nghe đoạn giới thiệu của bộ tiểu thuyết nên ảnh lậm vào đó luôn. Bộ tiểu thuyết nói về bá đạo tổng tài cường ngạnh đoạt vợ cho nên ảnh nghiễm nhiên nghĩ mình là bá đạo tổng tài còn vợ mình là người ảnh cướp về =]]] Từ đó bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra… ~~~ Lục Dã Thiên Hạc là một trong những tác giả mình rất thích. Chị ấy là tác giả của những bộ khá có tiếng như Thê vi thượng, Quân vi hạ, Tiên mãn cung đường, Hoàng thượng đừng quậy… Mình tình cờ biết được chị đang viết bộ này trong lúc đi kiếm phiên ngoại của Chước Lộc, một bộ khác của chị, cũng hay lắm đó. Lý do mình túm luôn bộ này là do đọc chương 1, xưng hô của Tiêu Tê với anh công là Trương đại điểu hay dịch sát là Trương chim bự =]]]]]]]] Đọc thêm tiếp mới thấy bộ này hài cute không thể tả nên nhảy hố luôn ~ Kim bài biên tập đề cử: Hai vị tổng tài kết hôn đã bảy năm, một lần tai nạn xe khiến cho tiểu công luôn sợ vợ bị tông hư đầu, từ nay về sau liền bước lên con đường tổng tài bá đạo mắc bệnh thần kinh. Trong trí não lưu trữ đủ loại tiểu thuyết, những tiểu thuyết này trở thành kịch bản biểu diễn mỗi ngày của tổng tài, tiểu kiều thê bất đắc dĩ phải ứng phó như thế nào đây? Tác giả dùng bút pháp hài hước thoải mái, miêu tả một câu chuyện cứ tưởng chừng như hoang đường nhưng thật ra lại thâm tình vô bờ bến. Đoạn hài hước trải dày đặc từng chương, giống như đang ngồi xem một cuộc biểu diễn tướng thanh, lúc nào cũng có những chi tiết khiến người đọc cười sặc sụa. Rất ít khi gặp được một tiểu thuyết hài hay như thế này, bất kể là bây giờ có hài lòng hay là chưa hài lòng, nhưng lúc đọc xong chắc chắn sẽ hài lòng. *** *Nội dung bên dưới có chứa các chi tiết spoil*   Thấy mác tác giả là mình cũng nhảy hố đọc ngay. Truyện không quá dài, hài hước dễ thương, Lúc mình đọc văn án còn tưởng là truyện mau xuyên nhưng hoá ra không phải. Bối cảnh trong truyện là hiện đại hoặc tương lai xa hơn một tí. Lúc này hôn nhân đồng giới đã là chuyện hợp pháp và rất bình thường. Khoa học kỹ thuật cực phát triển đã có bộ trí não trí năng đeo ở tay và cấy vào đầu. Câu chuyện kể về bạn công Thẩm Thần Phi bị tai nạn xe lúc đang đọc tiểu thuyết thế là đầu óc và trí não hơi bị chập mạch. Thẩm Thần Phi luôn nghĩ mình là nhân vật chính trong 1 câu chuyện và mọi chuyện xung quanh thì gán với các tính tiết trong truyện. Đây không phải mau xuyên hay gì nhé mà vì trí năng bị chập mạch nên trong trí năng có tận mấy trăm bộ tiểu thuyết. Cứ đi xong một chuyện thì lại tỉnh lại mấy ngày rồi lại đi tiếp sang một câu chuyện khác. Đây hoàn toàn không phải mau xuyên nhé. Nam chính vẫn có kí ức về những người khác, về cuộc sống bình thường chỉ là không phân rõ tình tiết truyện và hiện thực. Kiểu như máy tính chập mạch lúc được lúc không ý. Thế là cứ lúc chập thì diễn hết vai này đến vai kia trong các câu chuyện với bạn thụ. Từ đế quốc nguyên soái abo, hắc đạo rồi cha nuôi. Cứ diễn xong lúc hết chập mạch thì lại khóc lóc, còn dám xưng anh em với cha vợ trong lúc ảo tưởng là cha nuôi cơ mà =)) Thụ là một bạn trầm tĩnh trưởng thành chín chắn và rất yêu công. Thế nên khi công lên cơn chập thì cũng rất ngoan mà chiều theo công rồi biên ra một loạt lí do để sửa kịch bản. Như lúc công bảo đang mang thai, hôm sau thị mua 1 em kim mao về bảo sinh rồi con đây. Công tin thật, đặt tên cho con rồi ôm con đi ngủ. Cũng thông qua các vụ chập mạch này mà thụ biết thêm được nhiều bí mật về công, về tình cảm thầm mến của công từ tận cấp ba và rất cảm động. Cũng chính vì thế khi công bị lẫn lộn vào truyện em rất dễ tính mà chiều theo công. Các câu chuyện dễ thương, hài hước. Tác giả viết chắc tay. Mình đọc thấy thích công và thụ lắm. Công moe cực May cuối truyện công chế ra một cái phần mềm quét dọn trí năng thế mà mới xoá sạch được đống truyện và không bị chập nữa. Trong truyện cũng mô tả nhiều trường hợp giống công như một bé trai đang xem siêu nhân bị đèn rơi vào đầu thế là từ đó luôn nghĩ mình là siêu nhân cứu thế giới. Đánh giá: 4/5 *** Có cả phiên ngoại tác giả đăng trên cả weibo nữa nên nhớ đọc hết nhá.   Đây là một chiếc review ngắn, thật, thề. Vì chắc hẳn là truyện này nhiều bác biết rồi với cả tui cũng không muốn sì poi gì cả. Truyện này đôi chỗ còn để tên là Địch Áo tiên sinh thì phải? =)) Okayyyy. Đây là câu chuyện hề hước của hai chồng chồng đã cưới nhau 7 năm. Bối cảnh là khi xã hội đã chấp nhận hôn nhân đồng tính và phát triển đến mức sử dụng một thứ tên là “trí não” thay thế cho điện thoại. Tổng tài sợ vợ Trương Thần Phi aka Trương Đại Điểu (Trương chym to) bị tai nạn, trí não gặp trục trặc nên bỗng chốc hơi chập cheng chút. Bởi vậy mà Tiêu Tê, cũng là tổng tài to to, aka tiểu kiều thê của Trương Đại Điểu, phải đối mặt với tình trạng nhập vai bất chợt của ông chồng mình. Trương Thần Phi dù nhập vai tổng tài bá đạo, anh xã hội đen, ma cà rồng, daddy bao nuôi,… thì đều là do đọc nhiều tiểu thuyết quá. Tác giả đúng là đỉnh trong việc làm người ta cười lên cười xuống, mà trong lúc cười vl như vậy, các bạn vẫn có thể nhận ra, thực ra mỗi lần nhập vai là một góc nhỏ trong cuộc tình của hai người. Trương Thần Phi không phải sinh ra trong nhung lụa, mà thiếu thốn tình cảm, và Tiêu Tê – thiếu gia nhà giàu quyền thế – cũng không phải tình cờ mà xem mặt ông xã của mình. Trương Thần Phi đã thích Tiêu Tê từ rất lâu rồi, thích đơn phương từ xa, rồi từ từ tiến lại gần, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tiêu Tê. Còn Tiêu Tê, mặc dù ngoài mặt không tỏ rõ, nhưng thực lòng yêu Trương Đại Điểu của mình rất nhiều, và cũng thường hay chiều theo ông chồng mặt dày của mình, cùng diễn mấy cái kịch bản điên khùng máu tró trong não ổng. Câu chuyện của hai người còn có sự xuất hiện của rất rất nhiều nhân vật hay ho, hầu như là bị thồn cẩu lương, mà đặc biệt nhất là con chó Trương Quang Tông được mua về do trong lúc ông chồng bịnh nghĩ Tiêu Tê có thể bầu và sẽ đẻ =)). Thực ra cuộc sống của chó nhà giàu Trương Quang Tông cũng khá vất vả, vì thường xuyên bị ông bố Trương dở hơi “phân vai” trong kịch bản máu tró, và còn hay bị ổng ngoạm đầu.   Ừ rồi, viết ngắn gọn thế thôi. Nếu bạn nào có đọc được cái review chả ra quần què này của mình thì hãy quên tất cả những gì vừa đọc và đi tìm ngay bộ truyện này mà nhảy nhé. Chỉ cần chuẩn bị tinh thần là nó cười vl thôi các bác ạ. Mời các bạn đón đọc Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh) của tác giả Lực Dã Thiên Hạc.
Xin Đừng Ăn Em - Hỏa Ngạ Nga
Em thụ vốn có dòng máu chuột tinh, dáng vẻ cùng sinh hoạt hệt như con người chỉ thêm nét kute của loài gặm nhấm :”3 Ngày nọ mới chuyển tới, em hí hửng làm bích quy mang sang mời hàng xóm là ảnh, ai dè anh công lại thuộc họ xà, nụ cười thân thiện trong mắt ẻm chính là rắn độc đang nhe nanh, em theo bản năng sinh tồn liền bỏ chạy trối chết, từ đây cứ nhìn thấy anh là nép xa như tránh bả =))) Đáng tiếc đuôi rắn của anh quá dài, em trốn đến đâu cũng bị anh tóm gọn, còn trang đáng thương nhờ em làm cấp dưỡng, ngày ngày đều mặt dày quấn lấy em làm sủng vật đòi ăn. Em ko còn cách nào chỉ biết run rẩy đồng ý, sáng tối chuẩn bị cơm cho anh với tâm lý ngày nào đó rồi sẽ đến phiên mình =))) Trực giác của tiểu động vật quả nhiên linh mẫn, rốt cục anh cũng ko nhịn nổi đói khát liền nhào tới liếm láp em. Buồn cười lúc ảnh liếm đến ngực em cứ tưởng anh mún xơi tim, lúc ảnh liếm đến rốn em lại tưởng anh mún nhai ruột, ai dè thứ ảnh ngậm vào lại là… quả thực là quá mức huyết tinh a =))) *** Tiểu thử tinh (chuột thành tinh) vốn định cầm chút bánh bích quy vừa nướng mang sang cho hàng xóm mới chuyển đến, nhân tiện chào hỏi, bắt chuyện. Ngoài ý muốn phát hiện hàng xóm đối diện cư nhiên là thiên địch của mình…  ”Bánh bích quy ăn ngon lắm , cám ơn ngươi.”  Bánh bích quy ăn ngon lắm , cho nên. . .  nhân tiện kế tiếp chính là đến phiên ta rồi đúng không ╭(╯^╰)╮  Tóm lại, đây chính là câu chuyện xưa về cường thế xà yêu công thích khi dễ miên nhuyễn thử trách chịu (chịu bị bắt nạt) thụ từ cuộc sống hằng ngày đến trên giường. (đặc biệt là trên giường đúng hơn) ... Mời các bạn đón đọc Xin Đừng Ăn Em của tác giả Hỏa Ngạ Nga.
Dương Thư Mị Ảnh - Nam Phong Ca
Vào năm đứa con trưởng Sở gia lên năm tuổi, con thứ lên bốn tuổi, Sở Phi Dương tái xuất giang hồ,tất cả những lời đồn đãi không hay trước kia về hắn cũng tự sụp đổ. Sở Phi Dương khôi phục lại thanh danh. Hết thảy tựa hồ đều trở lại như trước. Điểm duy nhất bất đồng là sự xuất hiện của một người nam tử sắc mặt lạnh lùng cùng hai đứa nhỏ dễ thương bên người hắn. Vào ngày tiền minh chủ Viên Khang Thọ đại thọ 60 tuổi, Sở Phi Dương mang theo một lớn, hai nhỏ, trên khuôn mặt vẫn là nét cười ôn hòa, xuất hiện trước mặt đồng đạo võ lâm trên Lãng Nguyệt Sơn. Không có che dấu, cũng không hề tuyên nhượng*(thông báo), chỉ là giống như bình thường…một nhà bình thường như bao nhà khác. Sau thọ yến, đi theo Sở Phi Dương xuống núi lại chỉ còn một lớn, một nhỏ, hai người. Hết thảy đều thường thường thản nhiên, giống như vốn dĩ đã là như thế. Người trong giang hồ vĩnh viễn không thể hiểu được nguyên nhân sâu xa. Vậy là ngay sau đó, bên ngoài sự sùng kính và ngưỡng mộ cư nhiên lại xuất hiện những ánh mắt khác thường cùng lời nói chỉ trích vô căn cứ, giống như đàn kiến nhỏ, vô khổng bất nhập*, từ từ thâm nhập lan tràn. (*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp-ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu) Giống như ánh sáng mặt trời bị bịt kín bởi những bóng ma u ám, tuy rằng Sở Phi Dương thân ở trung tâm vẫn thản nhiên bình thường lại luôn có người thay hắn bất bình… Bộ Dương Thư Mị Ảnh gồm có: Dương Thư Mị Ảnh  Hiểu Tinh Cô Tự Phong Vũ Vô Cực Mời các bạn đón đọc Dương Thư Mị Ảnh của tác giả Nam Phong Ca.