Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọt Như Mật

Văn án: Giai đoạn đầu thả thính lẫn nhau thủ đoạn cao siêu, giai đoạn cuối tập trung bán đường. _ _ _ _ _ _ Người người trong trường trung học đều biết Lộ Lâm lạnh lùng kiêu ngạo, một lòng chỉ nghĩ tới học tập. Tận đến khi khóa của bọn họ có học sinh chuyển trường chuyển tới, xinh đẹp lạnh nhạt mà phiêu dật, ngay cả giáo viên đối mặt với cô cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng. Buổi tối, tại ký túc xá của nam sinh, có người nhắc tới học sinh chuyển trường, nói cô nàng eo nhỏ như nào, chân dài như nào, đẹp thì đẹp thật, mà quá lạnh lùng rồi. Những người còn lại đều đồng ý, lại hỏi Lộ Lâm thấy thế nào. Cậu ta lạnh lùng đáp một câu:"Không để ý." Mọi người nghĩ thầm: Học bá chính là học bá, một lòng hướng học nha. _ _ _ _ _ _ Đêm ấy, Lộ Lâm nằm trên giường ngủ, nhận được tin nhắn của học sinh chuyển trường. "Ngày nghĩ thì đêm mơ, cậu nhớ nghĩ đến tớ nhiều vào, đêm sẽ mơ thấy tớ nha." Sau đó, có tiết thể dục điểm danh, hai người đồng thời vắng mặt. Thầy thể dục cho ủy viên thể dục đi tìm bọn họ, ai ngờ lúc ủy viên thể dục cùng vài bạn học đẩy cửa phòng học ra liền nhìn thấy Lộ Lâm ôm eo học sinh chuyển trường đè cô xuống bàn học. Học sinh chuyển trường đỏ mắt: "Tớ sai rồi."   Nhắc nhở của reviewer: Truyện dành cho lứa tuổi dưới 18, là tuổi tâm hồn, không phải tuổi cơ thể. Vậy nên, những tâm hồn già cỗi xin mời lui bước quay đầu! (Những tâm hồn già cỗi bị ghét bỏ lặng lẽ đi ra... Reviewer: Những tâm hồn tuy già nua nhưng muốn trẻ hoá cũng có thể đọc nha ^^ Những tâm hồn già nua hân hoan quay trở lại~~~) Thường nghe nói, trên đời có những người ngay từ khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, mà mình muốn được bổ sung thêm: trong chuyện tình cảm, đôi khi cũng sẽ như vậy, bao nhiêu người muốn có được trái tim của người ấy, nhưng có một người, ngay từ lúc bắt đầu thích và theo đuổi người ấy, thì người đó cũng đã đứng ở vạch đích rồi: bởi họ được người kia động lòng yêu thích và mở rộng cánh cửa trái tim đón chào. Tựa như khi Mễ Đường theo đuổi Lộ Lâm. Tựa như khi Lộ Lâm dung túng cho Mễ Đường theo đuổi anh, duy nhất mình cô, chỉ riêng mình cô. Ngày Mễ Đường nhập học tại trường cao trung Trường Lễ, trời nắng gắt. Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc vốn không quen chịu khổ vừa chuyển từ Miền Bắc mát mẻ đến Miền Nam nóng bức vẫn còn chưa kịp thích ứng. Nhưng cái nóng khiến cô ghét bỏ ấy ngay lập tức đã dịu lại vào giây phút cô nhìn thấy Lộ Lâm. Giống như người lữ hành đang mỏi mệt bôn ba trên sa mạc khô cằn bỗng phát hiện ra ốc đảo xanh tươi, và được ban cho một ngụm nước mát lành tinh khiết vậy. Thế là ngay từ ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường mới, học sinh chuyển trường Mễ Đường, cô công chúa nhỏ nhà họ Mễ, đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều, đã có cho mình mục tiêu lớn: quyết định theo đuổi anh chàng học thần vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, quanh thân tản ra hơi thở kiêu ngạo khiến người ta không dám đến gần, cũng là cây vạn tuế ngàn năm không biết nở hoa trong mắt thần dân lớp 11 ban 3 khối Khoa học tự nhiên này. Anh lạnh như băng, không sao, vì cô đang nóng như lửa. Vừa vặn sẽ làm tan chảy tảng băng trong anh. (Mễ Đường tiểu thư có lời muốn nói: Không phải chủ động theo đuổi, mà là hấp dẫn. Thích thì trêu, chứ mình không có theo đuổi cậu ấy! Reviewer: Mễ Đường tiểu thư cao quý lãnh diễm nói thế nào thì chính là thế đó!) Bước đầu tiên trong kế hoạch: tiếp cận bằng cách học chung lớp. Tác chiến: Lớp của học thần chỉ toàn học sinh giỏi chọn lọc sao? Vừa vặn Mễ Đường tiểu thư, học tra chính thống, tuy học không giỏi nhưng bố lại rất nhiều tiền, vậy nên, chỉ cần mở lời bảo đại-gia-nhiều-tiền nhà mình nói qua với Hiệu trưởng một tiếng là được rồi. Bước thứ hai trong kế hoạch: trêu ghẹo, trêu ghẹo và tiếp tục trêu ghẹo Lộ Lâm a~ Tác chiến: Ngồi gần bàn, phát thanh bài hát trước toàn trường, trêu chọc qua Wechat, tặng đồ ăn, vẽ tranh,... (Nội tâm đối tượng bị trêu ghẹo Lộ Lâm: Mễ Đường mau tới đây trêu ghẹo tớ nữa đi~) Trích đoạn sương sương 101 câu nói gây thương nhớ của Mễ Đường tiểu thư: "Mễ Đường tiểu thư: Đêm nay đừng đóng cửa sổ, mình muốn lẻn vào trong giấc mơ của cậu... Lộ Lâm học thần: Được" "Lộ Lâm: Cậu vẽ lúc nào? Mễ Đường: Lúc làm bài thi thì nhớ đến cậu. Lộ Lâm: Lúc làm bài thi phải nghiêm túc. Mễ Đường: Ừ, nghiêm túc nghĩ đến cậu~" "Mễ Đường học tra: Nếu như cậu muốn mình học tốt hơn, thì mình sẽ trích một phần thích cậu ra để lên chuyện học, nhưng chỉ một chút mà thôi, mình vẫn thích cậu nhất." Thế đó, cho nên đúc kết lại, quá trình truy "thần" này nếu phải tóm gọn trong một chữ sẽ là: ngọt, hai chữ: rất ngọt, ba chữ: ngọt như đường, nhấn mạnh thêm bằng bốn chữ thì chỉ có thể là: ngọt mà không ngấy! Đúng thế, viết truyện ngọt cũng là một nghệ thuật, và tác giả viết truyện ngọt sẽ phải như một đầu bếp tài hoa. Nêm nếm, pha chế mọi thứ nguyên liệu một cách vừa vặn để khiến người đọc không cảm thấy quá ngán và mệt mỏi vì phải ăn cẩu lương liên tục. Điều mà mình nghĩ là tác giả cuốn truyện này đã làm được, làm rất tốt~: Một chút bá đạo tùy hứng của "chị đại" Mễ Đường, pha vài phần đáng yêu, vài phần ngây ngô của tình đầu, một chút ngoài lạnh trong nóng của Lộ Lâm, thêm "thích mà không nói", thêm dung túng thiên vị vô hạn... vậy là chúng ta đã có cặp đôi "mật đường" hoàn hảo rồi: "Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Vẫn còn đây dư vị dịu dàng em trao Anh nhẹ nhàng nếm thử chút hương vị quyến rũ nồng nàn Em là tất cả những gì anh hằng mơ ước Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Chẳng nỡ lòng nào ăn mất viên kẹo biết cười Anh nhẹ nhàng nếm thử một chút thôi dù là không nhiều Nhưng anh sẽ đón nhận tất cả tình yêu em dành."* Có lẽ trong một dàn soái ca mỹ nữ ngôn tình muôn màu muôn vẻ, cá tính có, bá đạo có, độc đáo có... thì Lộ Lâm hay Mễ Đường không phải là những nhân vật quá mức nổi bật. Nhưng mình cảm thấy tác giả cũng đã phần nào thành công khi xây dựng nên con người họ. Một Mễ Đường tiểu thư con nhà giàu chính cống, được cưng chiều, rất tùy hứng nhưng không làm loạn, mỹ nữ chị đại lạnh lùng cao ngạo với cả thế giới nhưng lại siêu cấp ngoan hiền đáng yêu trước người con trai mình thích. Một Lộ Lâm học bá dường như chỉ biết học hành, kiệm lời, tích chữ như ngọc, ít khi chủ động nhưng bù lại, rất biết phối hợp với cô gái của mình, mặc cô tùy hứng, lời vàng một khi thốt ra thì sẽ khiến người ta khó cưỡng lại được sự rung động. Anh từng khép mình trong thế giới riêng nhưng thế giới đó đã mở ra vì cô, sống động ngập tràn hương sắc vị khi có cô. Hai con người bề ngoài nhìn lạnh nhạt với thế giới nhưng ở bên nhau thì lại toé lửa, cảm giác như sự ấm áp của họ là dành hết cho nhau, hay có lẽ, mỗi người chính là tác nhân khơi gợi sự dịu dàng nơi đáy lòng đối phương chăng?! *** "Ngọt như mật", truyện như tên, là một câu chuyện thanh xuân vườn trường rất ngọt ngào rất dễ thương, và chỉ có thế. Hoàn toàn không phải loại truyện cảm động, sâu sắc hay ý nghĩa gì đó, dùng để khuyến khích chúng ta phấn đấu trong học tập hay cuộc sống cũng không có, mặc dù về sau, một Mễ Đường siêu cấp tùy hứng vì để có thể ở bên Lộ Lâm thì đã cố gắng chăm chỉ học hành hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Đại khái thì, đây đúng là một cuốn truyện theo tiêu chí giải trí điển hình. Không cầu mang não, chống chỉ định những thành phần nghiêm túc. Vì thế khi đọc câu chuyện tình yêu học đường này, quả thật thuy thoảng, tinh thần học sinh ba tốt chăm ngoan học giỏi (chém ????!) trong mình cũng có chút suy nghĩ kiểu "Mễ Đường tiểu thư ơi, cô tưởng nhà cô giàu, cô xinh đẹp là có thể kiêu ngạo tuỳ hứng như vậy được sao? Không có chí hướng không chịu học hành chỉ lo theo đuổi trai thế ư???" Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì...... Nhà giàu như vậy, nghiêm túc học hành để làm gì?! Lớn lên xinh đẹp như vậy, không tận dụng để làm gì?! Đúng thế, nếu đã có mọi lợi thế như vậy, tất nhiên là phải hảo hảo sống theo ý mình, làm việc mình muốn làm, theo đuổi người con trai mình thích mới là không có lỗi với bản thân a~ Cho nên, Mễ Đường tiểu thư à, cô thắng!!! Điểm trừ duy nhất của cuốn truyện này, nếu phải nhắc đến, hẳn là nếu như phần mở đầu triển khai chậm rãi theo kiểu tác giả đang dẫn độc giả cùng nhau thảnh thơi dạo bộ ngắm cảnh, nhưng về cuối đột nhiên tác giả lại viết như đang thi chạy marathon vậy, mọi thứ diễn biến hơi nhanh và hơi cụt, có chút khiến người ta hơi khó thích ứng. Người ta còn muốn biết nhiều hơn lúc hai người yêu nhau nơi đại học như thế nào, cầu hôn ra sao, tạo em bé bằng cách nào a (????)~ Dù vậy, tựu chung, nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện tình thanh xuân nhẹ nhàng, sủng ngọt, giúp thư giãn giải toả stress thì mình xin được đề cử "Ngọt như mật", với mạch truyện chậm rãi, không có kích thích hay bất ngờ, càng không có cẩu huyết ngược tâm, nhưng nó tựa như những làn gió dịu nhẹ của mùa thu, mơn man, vờn quanh trái tim bạn; lại tựa như một cốc trà sữa vị dâu tây khiến người ta dễ dàng chìm đắm vậy~ "Có bao nhiêu kẹo cũng không ngọt bằng một phần của em, em là mật ngọt nhất trên đời này, cũng là Mễ Đường của một mình anh"** *, Lời bài hát Ngọt ngào, ca sĩ Châu Kiệt Luân. **, Trích dẫn truyện. *** Mùa hè ở miền nam nóng hơn so với miền bắc, ánh mặt trời vừa chói chang vừa độc hại, không khí oi bức, bốn phía xung quanh như cái nồi hấp, làm cho người ta cảm thấy bực bội. Mễ Đường vừa mới xuống xe đã cảm thấy không chịu nổi cái loại cảm giác như bị nướng chín này. Bên trong và bên ngoài xe như là thiên đường và địa ngục, nếu không phải hẹn chờ Tạ Phong ở đối diện bên kia đường thì cô quả thật muốn lên xe về nhà ngay lập tức. Cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu nhưng cô vẫn chịu đựng, lấy một cái ô từ trong túi mở ra. Mễ Đường nghĩ thầm, may mà khi ra ngoài cô đã thoa hai lớp kem chống nắng. "Nhị tiểu thư, cô đi đường cẩn thận." Lão Dương lái xe kéo cửa kính xe xuống nói. "Vâng." Mễ đường rầu rĩ trả lời. Đúng lúc này, Tạ Phong đã nhìn thấy Mễ Đường, cậu ta gọi lớn tên của cô, "Chị Mễ!" Nghe tiếng gọi của cậu ta mà mấy người qua đường nhìn lại, sắc mặt của Mễ Đường sa sầm, vừa chạy về phía Tạ Phong vừa nói: "Cậu im miệng ngay." "Hi hi, đã lâu không gặp chị Mễ, thiếu chút nữa em không nhận ra chị!" Tạ Phong vừa trêu vừa cười, "Chị Mễ càng ngày càng xinh đẹp!" "Lâu không gặp? Mới có ba tháng." Suốt kỳ nghỉ hè dài Tạ Phong mới có ngày trở về một lần, cho nên bây giờ hai người mới gặp lại nhau. Mễ Đường cảm thấy nóng muốn chết, nhìn mồ hôi trên mặt cậu ta, ghét bỏ nói: "Cách xa tôi một chút, hôi muốn chết." "Làm sao mà hôi, trước khi đi ra ngoài em đã tắm rồi." Tạ Phong không để ý nói. "Tóm lại, cậu cách xa tôi ra." Mễ Đường nói. "Được rồi được rồi, chị Mễ vẫn sạch sẽ như vậy." Tạ Phong phất tay, cười tươi lấy lòng. Mễ Đường lúc này mới gật đầu, "Đi thôi." "Chị Mễ, sao chị lại đột nhiên chuyển trường?" hôm qua Tạ Phong nhận được điện thoại của Mễ Đường mà hoảng sợ, cậu và Mễ Đường trước đây học cùng một lớp nhưng vì ba cậu chuyển công tác đến nơi khác nên học kì trước cậu phải chuyển trường tới thành phố này. "Không sao, chuyển nhà." Mễ Đường mím môi, bộ dạng lười biếng không muốn nói nhiều, cô nâng mắt lên nhìn Tạ Phong: "Nghe nói cậu ở bên này sống không tồi? Lão đại của cả trường...... hả?" "A hi hi" Tạ Phong xấu hổ sờ mũi Trước kia hai người bọn họ học ở thủ đô, trong trường học đều là con nhà phú nhị đại, quan nhị đại ngay cả tinh nhị đại cũng có không ít, Tạ Phong chỉ là con nhà giàu mới nổi nên ở đây không được coi là gì vẫn luôn đi theo Mễ Đường lăn lộn. Cho đến tận khi cậu chuyển trường đến thành phố nhỏ phía nam này. Tạ Phong là người miền Bắc, thân hình cao lớn, còn từng học võ, tuy rằng là bán dũng thủy*, nhưng lúc trước còn ở trường và lúc này thì lại không giống nhau. *Đây là cách nói ẩn dụ của người địa phương, chỉ người ngu ngốc, không thông mình, học tập kém. Nam sinh miền nam ở đây vóc dáng đều thấp hơn so với cậu ta, với chiều cao một mét tám mươi sáu đứng giữa đám học sinh cũng đủ để kiêu ngạo, hơn nữa so với Lão Đại trong trường thì thật sự không để vào mắt. Mời các bạn đón đọc Ngọt Như Mật của tác giả Dư Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.
Danh Môn Độc Sủng - Hoa Đào Dẫn
Văn án “Kiếp trước, vì cái gọi là tình yêu, Phùng Vân Hi từ bỏ boss của mình, buông xuôi tiền đồ sáng lạn của bản thân. Kết quả là, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Sau khi sống lại, cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh kim chủ nhà cô mà thôi, không muốn yêu đương cuồng nhiệt gì nữa. Kết quả ư? Cô trở thành bảo bối của kim chủ nhà cô luôn rồi” *** Khi đọc văn án, chắc hẳn các bạn cũng đã tưởng tượng ra nội dung của câu chuyện này rồi phải không nào? Đây đơn giản là một câu chuyện rất quen thuộc, cô gái nhỏ trùng sinh, nhận ra sai lầm kiếp trước của mình, quyết tâm thay đổi và ở bên kim chủ thâm tình. Và sau đó là những tháng ngày sủng, sủng vô hạn. Phùng Vân Hi là một diễn viên đang nổi. Mặc dù chưa đạt được giải thưởng gì danh giá, nhưng nhờ có kim chủ Thẩm Tử Mặc đứng đằng sau nên hầu hết các bộ phim cô nhận đều thành công giành được vai nữ chính. Vậy mà, giữa lúc tiền đồ đang rực rỡ, cô lại phải lòng chàng diễn viên Tô Duệ, chấp nhận từ bỏ ánh hào quang để vun vén cho danh tiếng của hắn. Nhưng thật không may, Tô Duệ lại là một tên cặn bã, khi cô còn nổi tiếng thì ở bên cô, khi cô sa sút thì đi theo người mới. Phùng Vân Hi chết đi trong đau khổ. Kiếp này, sống lại khi chưa gặp phải Tô Duệ, Phùng Vân Hi cảm thấy mình may mắn biết chừng nào. Lần này, cô sẽ sống thật tốt, sẽ không ngu ngốc đi theo thứ gọi là “tình yêu đích thực” nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên kim chủ nhà cô, sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc quen biết nhau do không cẩn thận phát sinh tình một đêm, từ đó mà dây dưa không dứt. Thẩm Tử Mặc làm ông chủ đầu tư đứng đằng sau Phùng Vân Hi, chỉ cần cô thích, anh sẵn sàng dùng mọi mối quan hệ để giành được vai chính cho cô, đưa cô lên đỉnh cao của ánh hào quang. Quan hệ của cả hai cứ mập mờ như vậy cho đến khi Phùng Vân Hi trùng sinh trở lại. Sau khi sống lại, Phùng Vân Hi mới nhận ra mình cần Thẩm Tử Mặc, chỉ có Thẩm Tử Mặc mới là bến đỗ an toàn trong cuộc đời cô. Cô cần anh và cô không thể rời xa anh. Từ ý nghĩ ban đầu có phần thực dụng ấy, cô gái nhỏ dần dần tiến đến bên Thẩm Tử Mặc, để rồi tình yêu bắt đầu lúc nào không hay. Khi phát hiện ra mình yêu anh, cô lại không muốn dựa dẫm vào anh, muốn tự mình giải quyết những vấn đề của bản thân. Và rồi, cô bắt đầu trưởng thành, mạnh mẽ và độc lập, để có thể cùng anh sánh bước mai sau. Còn Thẩm Tử Mặc thì sao, anh đã yêu Phùng Vân Hi ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Nhưng anh không hề muốn ép buộc cô, anh chỉ làm người đứng ở phía sau nâng đỡ cô, cho cô tất cả những gì cô muốn. Kiếp trước, khi cô muốn rời đi để đến bên Tô Duệ, anh đã chấp nhận buông tay, để rồi khi cô khốn khó nhất, chính anh lại đưa tay ra giúp đỡ cô. Kiếp này, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ làm tất cả vì cô. Chỉ cần cô bước về phía anh một bước, anh sẽ không ngần ngại mà bước những bước còn lại đến cùng cô, che chở cho cô, nắm tay cô viết nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn, hạnh phúc về sau. "Danh môn độc sủng" là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, theo tôi thì khá khác lạ trong thể loại trùng sinh bây giờ. Bởi vì từ trước đến nay, tôi đã từng nghĩ rằng bất cứ truyện trùng sinh nào đều theo motif kiếp trước chết oan thì kiếp này sẽ phải là sống lại để trả thù, rồi sẽ có những màn đấu đá, tranh đua. Đó là lý do mà tôi rất ít khi đọc truyện trùng sinh và khá “dị ứng” với thể loại này. Nhưng “Danh môn độc sủng” đã cho tôi một cái nhìn rất khác. Không có những màn âm mưu trả thù lẫn nhau, không có những lần nhân danh công lý để trừng trị ai cả, xuyên suốt nội dung là những tình tiết vui vẻ, ngọt ngào yêu đương của hai nhân vật chính Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc Một điều đặc biệt hơn nữa là mặc dù đây là truyện nói về giới giải trí, nhưng góc nhìn lại không hề khắc nghiệt chút nào. Chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ hài hước khi đóng phim, khi tham gia những gameshow truyền hình. Phùng Vân Hi là diễn viên nhưng không quá coi trọng hình tượng, thích ăn thịt xiên nướng vỉa hè, thường làm cho người đại diện phải đau đầu và các đạo diễn không biết phải làm sao. Cô luôn thoải mái để sống, để yêu, yêu thương người hâm mộ cũng như yêu thương chính mình. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện với những tình tiết sâu sắc, những cái nhìn về thực tế, đây không phải là một câu chuyện dành cho bạn. Nếu bạn đang muốn tìm một tình yêu cảm động, vượt muôn trùng khó khăn để đến bên nhau, đây cũng không phải là câu chuyện dành cho bạn. Bởi vì đây đơn giản là bộ truyện dành cho những ai đang muốn có một niềm vui nhỏ, một hạnh phúc to, những ai đang cần tiếng cười sau giây phút mệt mỏi. Một câu chuyện không quá xuất sắc hay chiều sâu nhưng rất thích hợp để giải trí trong những ngày giao mùa như thế này đấy ạ. Chúc mn đọc truyện vui vẻ ạ ❤ _________ Review by #Phong Tú Nữ *** Phùng Vân Hi v: Tôi từng nghĩ rằng, con đường vào tim của Thẩm Tử Mặc sẽ rất ghập ghềnh nhưng anh ấy đã dùng chính hành động của mình chứng minh cho tôi rằng, chỉ cần tôi nguyện ý, Thẩm Tử Mặc sẽ luôn ở đây; bởi vì, tôi đã ở trong trái tim của anh từ lâu. Dù có chông gai nào, anh cũng sẽ thay tôi giải quyết. Hãy xem tui là một quả anh đào: Đây là cách thức biểu lộ tình yêu sao? Đừng nói hai người sẽ kết hôn nhé? Giá đỗ: Đúng rồi, họ đã công bố trên Weibo rằng hai nhà đã gặp mặt để chọn ngày tổ chức đám cưới rồi. Sữa nóng: Mọi người ra đây mà xem nè, tui nghe nói là sau khi Thẩm tiên sinh cầu hôn đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người ta còn nói, mỗi ngày Thẩm tiên sinh đều đang chờ cưới Vân Hi đấy. Hội viên fanclub của Phùng Vân Hi: Sắp kết hôn rồi ư? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Tui là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Mọi người nghĩ hôn lễ này có được phát trực tiếp không? Tôi muốn xem truyền hình trực tiếp cơ. Mà thôi, dù không được xem trực tiếp cũng không sao, tôi chỉ cần thấy ảnh cưới của họ là đã thỏa mãn lắm rồi. Phùng Vân Hi không biết Thẩm Tử Mặc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô. Anh không những khiến cho người nhà của anh đồng ý cho hai người kết hôn, mà họ còn vô cùng ủng hộ cô phát triển sự nghiệp diễn xuất. Cô chưa bao giờ dám mơ tới điều này, ngay tại khoảnh khắc ấy, cô gần như muốn lao vào lòng Thẩm Tử Mặc. Sau khi hai người rời khỏi nhà họ Thẩm, Phùng Vân Hi ôm chặt lấy Thẩm Tử Mặc, nói gì cũng không chịu buông ra. Nhưng mà, Thẩm Tử Mặc chỉ khẽ nói: "Để anh đưa em đi ăn." "Đi ăn?" Phùng Vân Hi nhíu mày không hiểu. Thẩm Tử Mặc mở cửa xe cho cô, thanh âm trầm ổn: "Chẳng lẽ vừa rồi em đã ăn no sao?" Phùng Vân Hi: Sao mà no được chứ QAQ Vừa nãy, Phùng Vân Hi chỉ có thể tiếp chuyện mọi người, toàn bộ đồ cô ăn đều do Tử Mặc gắp. "Chưa..." "Vậy chúng ta ăn gì đây?" "Hay là, chúng ta về nhà ăn khuya đi?" Phùng Vân Hi liên tiếp đặt câu hỏi, nhưng Thẩm Tử Mặc đều không trả lời cô. Cuối cùng, cô chỉ phải ngoan ngoãn lên xe. Thẩm Tử Mặc đưa Phùng Vân Hi đến một nhà hàng gần nhà họ Thẩm. Dù tiệm này không lớn nhưng thức ăn rất ngon. Ăn cơm xong, cô còn chưa kịp biểu đạt sự cảm động thì Hứa Chu gọi tới. "Vân Hi, Thẩm Tử Mặc đã gặp Tô Duệ. Vả lại, anh ta còn gặp gã trước em nữa đó." Hứa Chu nghĩ anh ta đã hiểu được bảy tám phần của chuyện này rồi. Chuyện Tô Duệ muốn gặp Vân Hi chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tử Mặc. Phùng Vân Hi sửng sốt, ngước lên nhìn Thẩm Tử Mặc, nói em đã biết rồi cúp máy. Sau một hồi phân vân, cô quyết định sẽ không hỏi Thẩm Tử Mặc. Nếu anh đã không mong cô biết chuyện này thì cô cứ giả vờ như không biết đi. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Độc Sủng của tác giả Hoa Đào Dẫn.
Đi Về Phía Không Anh - Trương Vũ Hàm
"Đi về phía không anh" là câu chuyện tình tay ba trắc trở với kết thúc buồn nhưng đậm tính chân thực. Thẩm Đông Tam là một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… Với môtíp là chuyện tình tay ba nhưng "Đi về phía không anh" cho ta một cái nhìn mới về “kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Đi về phía không anh tuy không có một “happy ending” với nhẫn và váy cưới … nhưng lại tràn đầy những cảm xúc chân thực, những khoảnh khắc mà mỗi chúng ta sẽ có lúc phải trải qua. Người đọc có thể dễ dàng nhận thấy thấm đẫm trong từng trang sách là niềm hạnh phúc vui vẻ nhưng cũng đầy khổ đau và nước mắt. Có những kỉ niệm thật ngọt ngào nhưng cũng có những kí ức đầy cay đắng. Song điều cuối cùng đọng lại trong cuốn sách đó là, tình yêu đã đem lại một cuộc sống thi vị với đầy đủ cảm xúc của đời người. Cuốn tiểu thuyết "Đi về phía không anh" đã đem lại cho chúng ta một thông điệp: Không phải mọi câu chuyện tình yêu đều kết thúc tốt đẹp, vấn đề là chúng ta nhìn nhận kết thúc đó theo chiều hướng nào. Một câu chuyện buồn nhưng đầy cảm xúc hiện lên trên từng trang sách, rất hấp dẫn và lôi cuốn người đọc. *** Tác phẩm xoay quanh Thẩm Đông Tam - một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… “Kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Cốt truyện của Trương Vũ Hàm đã không còn quá mới với những sự thật mà chúng ta vẫn chứng kiến nhan nhản ngoài đời, khi tình yêu giữa hai con người vốn đang êm đẹp thì một kẻ thứ ba xuất hiện, dần chiếm vị trí mà “lẽ ra họ không nên chiếm”. “Đi về phía không anh” giống như một sân khấu chính của nhân vật “kẻ thứ ba” ấy – nhưng được viết dưới một góc nhìn hoàn toàn đơn thuần của tình yêu, được phân tích nhiều chiều để hiểu hơn những nỗi niềm mà “kẻ thứ ba” thường vẫn phải chịu đựng. Vậy cuối cùng, là họ sai hay họ đúng, khi mà bản thân tình yêu sẽ chẳng bao giờ có chuyện sai đúng, vì tất cả chỉ là sự dẫn đường của cảm xúc mà thôi? Có lẽ, câu trả lời sẽ dành cho chính bạn khi bạn khám phá từng trang sách, vì với chuyện tình yêu này, mỗi người sẽ lại có những cách lựa chọn và phán xét khác nhau. Nhưng dù kết quả có là gì sau khi bạn đọc xong, thì chắc chắn, có một điều bạn sẽ không thể phủ nhận, đó là những cảm xúc tinh tế lắng đọng mà Vũ Hàm đã gửi vào từng tình tiết, từng cảm nhận của nhân vật. Câu chuyện là sự giao thoa vừa của tiếng reo ca hân hoan hạnh phúc, vừa của những nước mắt đớn đau tủi cực, là sự xen cài của những kỷ niệm ngọt ngào dịu êm và cả của những ký ức đắng cay như những vết sẹo dài ám ảnh. Là cây bút quen thuộc của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình, Trương Vũ Hàm đã đem lại cho độc giả một cuốn tiểu thuyết đáng đọc, đáng đọc không chỉ bởi cốt truyện hấp dẫn cùng những tình tiết gay cấn, bất ngờ, đáng đọc cũng không chỉ bởi nỗi u buồn phảng phất đượm trong từng câu chữ và dáng hình nhân vật, mà còn đáng đọc bởi những thông điệp ý nghĩa và cũng hết sức giản dị mà cô muốn gửi tới độc giả. “Đi về phía không anh” đã được phát hành tại Việt Nam với bản dịch của Cẩm Yến. Cuốn sách đã thu hút sự quan tâm, chia sẻ và bàn luận sôi nổi của nhiều độc giả trên các diễn đàn văn học. *** Trương Vũ Hàm là một tác giả trẻ chuyên viết về thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình. Những tác phẩm của cô đã được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn của Trung Quốc như Mengya, Fangcao… và giành được một số giải thưởng văn học giá trị. Các tác phẩm tiêu biểu của cô là: - Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em (2009) - Hôn nhân không thành công (2009) - Đằng sau bức màn hôn nhân (2012) Trương Vũ Hàm là cây bút trẻ của văn học Trung Quốc với những tác phẩm được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn như Mengya, Fangcao. Cô từng giành được nhiều giải thưởng văn học giá trị, được công chúng biết đến như một trong những cây bút có giá của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình như “Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em” (2009), “Đằng sau bức màn hôn nhân” (2012)… “Đi về phía không anh” cũng nằm trong thể loại tiểu thuyết đó, và cũng là một trong những tác phẩm đưa tên tuổi của Vũ Hàm tới gần hơn với bạn đọc. Mời các bạn đón đọc Đi Về Phía Không Anh của tác giả Trương Vũ Hàm.
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Mộc Tử Miêu Miêu
"Kỳ nghỉ hè ở tuổi lên năm, Khinh Vãn đã gặp Phạm Như Sênh – con nuôi của một người nhặt rác. Cậu luôn bị bọn trẻ cùng lứa cô lập và khinh thường, chỉ có Khinh Vãn là không thể dời mắt khỏi cậu. Liệu có phải vì sự kiên cường của chàng trai nhỏ hay là sự dịu dàng ấm áp mà cậu dành cho em? Không rõ là lý do nào, chỉ biết từ lúc ấy, cô đã bị cuốn hút và bắt đầu theo đuổi, dù cho cậu chưa từng nói với cô một lời nào. Kỳ nghỉ hè kết thúc, Khinh Vãn trở về thành phố, khi ra đi Phạm Như Sênh vẫn không biết tên cô. Thời gian qua đi, Khinh Vãn vào đại học. Lúc này, Phạm Như Sênh đã trở thành chàng sinh viên ưu tú nhất của Đại học Y trong vùng. Tình cờ gặp lại, Khinh Vãn vẫn là Khinh Vãn thưở trước, kiên trì theo đuổi. Còn Phạm Như Sênh vẫn giống năm xưa, lạnh lùng vô cảm, coi cô là không khí. Để tiếp cận anh, cô làm mọi thứ kể cả chạy bàn – việc mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến. Tấm chân tình của Khinh Vãn cuối cùng cũng làm tan băng trong trái tim của Như Sênh. Năm học thứ 2, cô đi đăng ký kết hôn cùng anh. Nhưng hạnh phúc nhanh đến, nhanh đi, vì muốn cứu người mẹ nuôi đau yếu mà Như Sênh nhận sự giúp đỡ của Viện trưởng bệnh viện và sang Mỹ du học. Ra đi không một lời từ biệt, anh chỉ để lại cho cô tờ giấy ly hôn và lời nhắn “đừng đợi anh”. Tình yêu mất, đứa con vừa mới thành hình cũng bỏ Khinh Vãn mà đi. Quãng đời của cô sau đó chìm trong tuyệt vọng. Đến khi cô quyết định đến với Thanh Bồng – một chàng trai xuất thân danh giá, tuấn tú, đem lòng yêu cô từ lâu – một cơ hội, thì anh lại quay về…" *** Lần đầu viết ko phải là review mà là ném đá,do hôm qua facebook nhắc lại kỷ niệm nó hiện truyện này nên lôi ra đọc lại,và sau khi đọc muốn mua 1 rổ đá ném chết cả bầy trong truyện. Nam9: Phạm Như Sênh, Nữ 9: Tống Kinh Vãn. Câu chuyện mở đầu vẫn nữ 9 thuần khiết theo đuổi nam 9 soái ca đẹp troai, lạnh lùng gánh nặng gia đình, mình kết đoạn từ lúc 2 đứa quen nhau nhé, Kinh Vãn và Như Sênh đi quá giới hạn ,và kết hôn dưới sự minh chứng của bạn thân ngay khi cả 2 còn đang học đại học, nhưng vì bệnh tật của mẹ bỏ lại đơn ly hôn và lên đường du học với nữ phụ, vì cha nữ phụ hứa sẽ chữa bệnh cho mẹ nếu Như Sênh đi du học, Kinh Vãn bị shock xảy thai (nam9 ko biết)  5 năm sau Kinh Vãn muốn bắt đầu cuộc sống mới với Thang Tống nhưng Như Sênh trở về, thấy Kinh Vãn chửi dữ lắm, mình chờ 1 màn ngược nam quằn quại, nhưng không, trang 1 chửi trang 2 đã làm lành ???? Ném đá nam 9, lúc đăng ký kết hôn rõ ràng 2 tay trắng, vậy mà khi bỏ đi lại nghĩ vì lý tưởng, vì mẹ vì em, còn giờ thì ko có gì trong tay, làm vậy tốt cho Kinh Vãn ,sau này sẽ gặp người tốt v.v... Bộ phụ nữ từng ly hôn sẽ dễ tái hôn lắm à, xong bảo dằn vặt suốt 5 năm về làm viện trưởng lại không tìm nữ9 mà đứng xa nhìn, vì bận giữ chức muốn người ta công nhận nên về nước 1 năm vẫn ko tìm nữ9 được, mà cái thấy Kinh Vãn đi với đàn ông khác là rảnh liền, tặng hoa, rủ đi ăn, wth??????????  Ném đá nữ 9 Kinh Vãn, nói từa lưa quyết tâm, mà nam9 rủ đi ăn cái đi liền,n ghe bạn kể vì bả nên ổng cố thành tài đến nỗi chảy máu dạ dày cái nghĩ ổng hy sinh vì mình lặng thầm nhiều cái bay đi ôm ổng liền luôn, nam9 Như Sênh còn ngạc nhiên hỏi bả sao tha lẹ zậy? Ổng nghĩ phải dùng cả đời mới được bả tha thứ, tui cũng muốn hỏi vậy, còn đứa con đã mất ông nam9 cũng ko biết luôn ???? tội cho đứa nhỏ chỉ là người đi ngang quyển truyện. Xong ném đá bà tác giả tự nhiên cho Tô Nghệ, bạn thân nữ 9 người đã cùng Kinh Vãn vượt qua những nỗi đau, và mình ghét cái Tình bạn của Kinh Vãn khi Tô Nghệ kể mối tình đơn phương rõ như 1+1=2 mà vẫn ngây thơ không hiểu người đó là nam phụ Thang Bồng mà bả định quen ,xong bả lôi Thang Bồng kể lể như chuyện Tô Nghệ chết như lỗi của Thanh Bồng,xong nam phụ ở vậy cả đời Mời các bạn đón đọc Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta của tác giả Mộc Tử Miêu Miêu.